Chương 11:
Nếu bạn thường xuyên ở căn tin B ăn cơm, bạn sẽ phát hiện một đám người kỳ quái thế này. Bọn họ bưng khay cơm, tụ lại một góc trong căn tin, đánh giá lẫn nhau, nhỏ giọng kiểm kê nhân số, thỉnh thoảng lại thì thầm nói nhỏ, ngẫu nhiên có người gia nhập, lại đưa tới một trận thở dài như trút được gánh nặng.
Nhóm SUO thành lập đã được 4 ngày, 5h chiều mỗi ngày đều tổ chức tụ họp ở căn tin B. Hoàn hảo, tất cả mọi người bình an vô sự. Ngẫu nhiên đưa ra vài chuyện tình và người khả nghi, rất nhanh cũng bị tự phủ nhận. Có điều, thái quá chính là có một ngày Trâu Kì nghi ngờ Tôn lão sư dạy môn Thương mại quốc tế cứ nhìn hắn bằng ánh mắt hung tợn, sau này Trần Hi vạch trần nói Trâu Kì thường xuyên nhìn chằm chằm ngực và mông của nữ lão sư trẻ tuổi dạy môn Kế toán, mà chồng nàng chính là Tôn lão sư.
Phương Mộc mỗi ngày đều cố gắng an bài tổ khoa Luật cùng nơi, chỉ có Vương Kiến. Người này đối với mọi người đều lạnh như băng, bất quá nhìn ra được hắn không hề phản đối cùng mọi người một chỗ, cứ việc mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, khi tự học hắn cũng không nói chuyện, hơn nữa luôn một mình một chỗ, nhưng khoảng cách này luôn bảo trì không xa, mỗi lần khi Phương Mộc nhìn vị trí của mọi người, hắn luôn ở trong tầm mắt của Phương Mộc. Ban đêm khi trở về phòng ngủ, hắn cũng đi một mình ở sau cùng, giống như một cái bóng cô độc.
Loại trạng thái này khiến mọi người cảm thấy xấu hổ, muốn nhóm tiếp tục kéo dài một trong những nhân tố trọng yếu đó là đoàn kết và tín nhiệm. Luôn có một người lúc gần lúc xa luẩn quẩn rời ra bên ngoài, tổng hội dẫn đến ngờ vực và hoảng loạn không cần thiết. Vì thế, tối hôm đó, lúc Phương Mộc nhìn thấy Vương Kiến lại một mình một người ra khỏi phòng tự học, cậu quyết định nói chuyện với Vương Kiến.
Vương Kiến đi WC. Phương Mộc kiên nhẫn chờ ở cửa.
Vài phút sau, Vương Kiến vẫy bọt nước trên tay đi ra, trông thấy Phương Mộc chờ ở cửa, thoáng sợ run.
"Cậu. . . . . .Có việc gì thế?"
Phương Mộc thẳng thắn nói: "Tôi muốn tìm cậu nói chuyện."
Vương Kiến nhíu mày, "Nói chuyện gì?"
Phương Mộc lúc này mới nhớ tới chính mình căn bản không suy nghĩ tốt phải nói với hắn những gì, cậu nhún nhún vai, "Tùy ý tâm sự."
"Tôi không có hứng thú." Vương Kiến không chút khách khí nói, xoay người bước đi.
"Từ từ." Phương Mộc vài bước vượt qua hắn, "Cậu cũng hiểu tôi không hồ ngôn loạn ngữ phải không?"
Vương Kiến quay đầu lại nhìn Phương Mộc, sắc mặt cũng dịu đi, "Nếu tôi không tín nhiệm cậu, tôi căn bản sẽ không mỗi ngày theo các cậu cùng một chỗ."
Phương Mộc nở nụ cười, "Vậy tâm sự đi. Toàn bộ đã đi nghỉ ngơi."
Vương Kiến do dự một chút, từ trong túi áo xuất ra một hộp thuốc, rút một điếu đưa cho Phương Mộc. Phương Mộc không hút thuốc, nhưng vẫn nhận lấy, vừa hút một hơi, liền sặc đến ho khù khụ.
Vương Kiến ngậm điếu thuốc, vỗ lưng Phương Mộc, "Cậu không hút thuốc?"
"Ừ, đây là lần đầu tiên hút."
"Ôi ôi, sớm biết thế không đưa cho cậu, lãng phí một điếu."
Phương Mộc thật vất vả dừng ho khan, cậu xoa xoa lệ đang tràn ra khóe mắt, nhìn đầu thuốc lá nơi khoe miệng Vương Kiến lúc sáng lúc tối, chợt nhớ tới một chuyện.
"Cậu ở chỗ nào? Sáng nay tớ đến phòng ngủ của cậu tìm, mọi người ở ký túc xá nói cậu không ở đó nữa."
"À, tôi đổi chỗ rồi, ngay đối diện phòng cậu, 351."
351? Đó là phòng của Chu Quân, đã lâu lắm không ai ở.
"Một người?"
"Đúng vậy, rất yên tĩnh, thích hợp để học."
"Cậu không sợ sao?"
"Sợ? Vì sao? Cũng chỉ vì đã từng có người chết? Hắn cũng không chết ở trong phòng, có gì phải sợ." Vương Kiến rất nhanh hút xong một điếu, lại xuất ra một điếu, hắn hung hăng hút một hơi, nghiêng đầu nhìn Phương Mộc: "Thế nào, cậu nghi ngờ tớ?"
"Không," Phương Mộc vội giải thích, "Tùy tiện hỏi thôi." Cậu cúi đầu cẩn thận hút điếu thuốc.
Hai người lặng lẽ hút thuốc.
"Vì sao dọn đến đó?" Phương Mộc hỏi Vương Kiến không lên tiếng, một lát sau nói: "Ở đó khó chịu, liền dọn ra thôi."
Hắn đem đầu lọc nghiền nát trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi: "Cậu đang điều tra mấy án tử này?"
"Không, tớ không phải cảnh sát, tớ chỉ không muốn chết mà thôi."
"Cậu thật sự cảm thấy người trên phiếu mượn sách kia đều phải chết?"
"Tớ không biết, chỉ là trực giác."
"Trực giác?"
"Đúng, tớ cảm thấy phiếu mượn sách kia và án tử nhất định có quan hệ, về phần quan hệ gì, tớ cũng không rõ ràng."
"Lạo chết vài người, có lẽ sẽ rõ ràng, ha hả." Vương Kiến cười lạnh nói.
Phương Mộc trầm mặc một hồi.
"Cậu thấy thế nào, mấy án tử này?"
"Tớ? Tớ không có hứng thú."
"Vậy sao mỗi ngày cậu lại cùng chúng tớ một chỗ chứ?"
Vương Kiến cúi đầu, dùng chân nghiền vụn thuốc mỏng trên đất, "Nhàm chán thôi," Hắn ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, "Các cậu, chí ít so với đám người trong kia thú vị hơn." Hắn hướng một gian phòng học bên cạnh cố bĩu môi, trong mắt tràn ngập xem thường và khinh miệt. Đó là phòng học chuyên dụng của lớp căn bản, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
"Tớ muốn đi vào." Vương Kiến lấy tay vuốt vuốt tóc, "Ngươi thì sao?"
Phương Mộc nghĩ nghĩ, "Nếu là người của nhóm này, về sau cố gắng cùng mọi người hòa đồng một chút, đừng luôn ngẩn ra một mình."
"Ờ."
"Mặt khác, ở một mình, cẩn thận chút."
Vương Kiến nhìn Phương Mộc, xoay người đi, trong nháy mắt hắn xoay người, Phương Mộc nghe hắn nói: "Hảo, cám ơn."
Phương Mộc một mình đứng trong hành lang tối tăm, cậu nhìn điếu thuốc sắp cháy hết trong tay, đem nó ném xuống đất, học kiểu dáng của Vương Kiến nghiền nát đầu lọc.
Cậu đi về phía phòng tự học, thời điểm đi ngang qua phòng học chuyên dụng của lớp căn bản, nhìn thoáng qua bên trong. Trong phòng học đầy người ngồi, nhưng im ắng, trước mặt mỗi người đều có một đống sách thật dày, vùi đầu tận lực học.
Phương Mộc nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Vương Kiến, cậu cảm giác được, trong ánh mắt kia trừ bỏ xem thường và khinh miệt, còn có đố kị.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình với Vương Kiến.
Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, lực chú ý của bọn họ rất khó tập trung vào một sự kiện nào đó lâu dài, cho dù chuyện này liên quan đến tính mạng của bọn họ.
Sau khi trải qua một tuần vô sự, mỗi người tựa hồ đề bắt đầu trầm tĩnh lại, có tình nhân bắt đầu khôi phục cùng nam (nữ) người yêu hẹn hò, người đơn độc hành động càng ngày càng nhiều, có một lần Cao Quốc Đống đột nhiên mất tích, người nhà của hắn cũng không biết tung tích, Phương Mộc và những người khác tìm đến phát điên rồi, hai sau khi Phương Mộc chuẩn bị báo cảnh sát, tiểu tử này cười hì hì xuất hiện trở lại, vừa hỏi, mới biết hắn đi gặp một người bạn trên mạng ở thành phố bên cạnh. "Loại chuyện này, cũng không thể đi?" Mỗi 5h chiều số người cố định ngồi ở bàn ăn căn tin B cũng thưa dần.
Một ngày chạng vạng tối, tham gia tụ họp chỉ còn 5 người: Phương Mộc, Ngô Hàm, Vương Kiến, Tề Tân, khoa Kinh Tế chỉ còn Trần Hi. Trần Hi nói cho Phương Mộc hướng đi của các bạn khác khoa Kinh tế, nhìn sắc mặt Phương Mộc âm trầm, không dám nhiều lời, buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Không có manh mối mới, cũng không ai bị hại. Phương Mộc rầu rĩ không vui ăn xong, không rõ bản thân cuối cùng nên vui mừng hay nên lo âu đây.
Trần Hi cũng đã ăn xong, nhìn vài người xung quanh bàn, do dự nói: "Tớ một hồi phải ra ngoài mua đồ, các cậu. . . . . ." Ánh mắt nàng trở nên né tránh.
Phương Mộc nhìn vài bạn khoa Luật khác, "Tớ đưa cậu đi."
Phương Mộc lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên một mình cùng con gái ra ngoài.
Trần Hi đi bên cạnh bước đi nhẹ nhàng tiêu sái, thỉnh thoảng cùng vài bạn học quen biết bắt chuyện, thần sắc thoải mái vui vẻ. Phương Mộc lại có chút không được tự nhiên, cậu có thể cảm giác được ánh mắt khác thường của học sinh khác nhìn Trần Hi: Bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta đang yêu nhau đó chứ.
Trần Hi nhận thấy được tình tự của Phương Mộc, cười hỏi: "Thế nào, không muốn đi với tớ?"
Phương Mộc vội nói: "Không có."
Trần Hi hơi chu miệng: "Còn nói không có? Cậu xem mặt của cậu kéo dài như vậy, giống như bị nhiều ủy khuất vậy, thế nào?" Nàng nghiêng đầu nhìn Phương mộc: "Cảm thấy tớ rất xấu không xứng với người đẹp trai như cậu?"
"Đâu có đâu có, cậu. . . . . .Cậu rất xinh đẹp."
Trần Hi khanh khách cười rộ lên, "Cảm tạ khen ngợi."
Bọn họ đi đến một siêu thị cạnh trường học. Trần Hi rất thích thú nhìn cái này nhìn cái kia, Phương Mộc không muốn mua gì, liền chịu đựng cùng nàng đi lang thang.
"Aiz, cậu điều tra thế nào rồi?"
"Cái gì?"
"Án giết người a, cậu không phải đang điều tra sao?" Khẩu khí của Trần Hi thoải mái, dường như đang nói chuyện vui đùa.
"Tớ đâu có điều tra, tớ cũng không phải trinh thám." Phương Mộc hậm hực nói. Trần Hi đang cúi đầu nhìn chai sữa rửa mặt, dưới bím tóc cột đuôi ngựa thật dài là chiếc cổ thon thả trắng nõn.
Nàng nhìn rất tốt.
"Như thế nào, còn đang tức giận hả?" Trần Hi thấy Phương Mộc không nói lời nào, quay đầu hỏi.
Phương Mộc vội thu lại tầm mắt, "Không có không có, có lẽ," Cậu gãi gãi đầu, "Có lẽ tất cả mọi người cảm thấy thần kinh tớ quá nhạy cảm."
"Haha, cậu đừng nghĩ nhiều, mấy người kia thật sự có chuyện, kỳ thật, tớ đây lúc làm tổ trưởng cũng không ra làm sao." Nàng nghịch ngợm hướng Phương Mộc cười cười, lột ra hàm răng trắng ngần, "Chính mình cũng lén lút ra ngoài nhiều lần."
"Cậu không sợ sao?"
"Sợ a," Trần Hi không chút để ý trả lời, nàng lại bắt đầu nhìn một bao mặt nạ, nhỏ giọng đọc hướng dẫn sử dụng, "thế nhưng sợ hãi có ích lợi gì, nếu nhất định phải chết, trốn cũng trốn không thoát."
Phương Mộc không nói gì.
"Thời điểm lần đầu tiên chúng ta tụ họp, tớ rất ngạc nhiên, muốn nhìn những người trên danh sách một chút, kết quả thật thất vọng, đều là người rất bình thường a, nhìn không ra ai có bộ dáng đáng ghét."
Phương Mộc bắt đầu cười khổ.
"Cho nên tớ quyết định gia nhập, tớ muốn biết rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào, mặt khác," Nàng quay đầu nhìn Phương Mộc, "Tớ tin tưởng lời nói của cậu, phiếu mượn sách kia nhất định có vấn đề."
"Cậu vì sao lại tin tưởng tớ?"
"Không biết." Trần Hi khoa trương nhún nhún vai, "Biết đâu, là trực giác của nữ nhân, tựa như sự mẫn cảm của cậu, haha."
Trần Hi ở gian hàng hóa đi tới đi lui.
"Vậy cậu sợ sao?"
Phương Mộc thoáng suy nghĩ, "Sợ." Cậu thành thành thật thật thừa nhận.
"Haha, có dũng khí thừa nhận chính mình yếu đuối là một ưu điểm, so với cái tên Liêu Sấm mạnh mẽ, hắn còn không dám đến lớp học nữa."
Phương Mộc nhớ đến nam sinh khoa Kinh Tế phất áo bỏ đi kia.
"Nếu mục tiêu kế tiếp đã định là tớ, tớ hy vọng y có thể lập tức giết chết tớ, tốt nhất ở sau lưng, dưới tình huống tớ không hề hay biết, không thống khổ van cầu mạng sống." Trần Hi nắm tay đan trước người, nhìn trời, một bộ dạng khát khao.
Phương Mộc yên lặng nhìn nàng. Thân ảnh của cô gái đắm chìm trong ánh đèn sáng sủa của siêu thị, lại có chút mơ hồ.
Nàng thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Phương Mộc.
"Cậu nói xem, như vậy có tốt không."
Nếu bạn thường xuyên ở căn tin B ăn cơm, bạn sẽ phát hiện một đám người kỳ quái thế này. Bọn họ bưng khay cơm, tụ lại một góc trong căn tin, đánh giá lẫn nhau, nhỏ giọng kiểm kê nhân số, thỉnh thoảng lại thì thầm nói nhỏ, ngẫu nhiên có người gia nhập, lại đưa tới một trận thở dài như trút được gánh nặng.
Nhóm SUO thành lập đã được 4 ngày, 5h chiều mỗi ngày đều tổ chức tụ họp ở căn tin B. Hoàn hảo, tất cả mọi người bình an vô sự. Ngẫu nhiên đưa ra vài chuyện tình và người khả nghi, rất nhanh cũng bị tự phủ nhận. Có điều, thái quá chính là có một ngày Trâu Kì nghi ngờ Tôn lão sư dạy môn Thương mại quốc tế cứ nhìn hắn bằng ánh mắt hung tợn, sau này Trần Hi vạch trần nói Trâu Kì thường xuyên nhìn chằm chằm ngực và mông của nữ lão sư trẻ tuổi dạy môn Kế toán, mà chồng nàng chính là Tôn lão sư.
Phương Mộc mỗi ngày đều cố gắng an bài tổ khoa Luật cùng nơi, chỉ có Vương Kiến. Người này đối với mọi người đều lạnh như băng, bất quá nhìn ra được hắn không hề phản đối cùng mọi người một chỗ, cứ việc mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, khi tự học hắn cũng không nói chuyện, hơn nữa luôn một mình một chỗ, nhưng khoảng cách này luôn bảo trì không xa, mỗi lần khi Phương Mộc nhìn vị trí của mọi người, hắn luôn ở trong tầm mắt của Phương Mộc. Ban đêm khi trở về phòng ngủ, hắn cũng đi một mình ở sau cùng, giống như một cái bóng cô độc.
Loại trạng thái này khiến mọi người cảm thấy xấu hổ, muốn nhóm tiếp tục kéo dài một trong những nhân tố trọng yếu đó là đoàn kết và tín nhiệm. Luôn có một người lúc gần lúc xa luẩn quẩn rời ra bên ngoài, tổng hội dẫn đến ngờ vực và hoảng loạn không cần thiết. Vì thế, tối hôm đó, lúc Phương Mộc nhìn thấy Vương Kiến lại một mình một người ra khỏi phòng tự học, cậu quyết định nói chuyện với Vương Kiến.
Vương Kiến đi WC. Phương Mộc kiên nhẫn chờ ở cửa.
Vài phút sau, Vương Kiến vẫy bọt nước trên tay đi ra, trông thấy Phương Mộc chờ ở cửa, thoáng sợ run.
"Cậu. . . . . .Có việc gì thế?"
Phương Mộc thẳng thắn nói: "Tôi muốn tìm cậu nói chuyện."
Vương Kiến nhíu mày, "Nói chuyện gì?"
Phương Mộc lúc này mới nhớ tới chính mình căn bản không suy nghĩ tốt phải nói với hắn những gì, cậu nhún nhún vai, "Tùy ý tâm sự."
"Tôi không có hứng thú." Vương Kiến không chút khách khí nói, xoay người bước đi.
"Từ từ." Phương Mộc vài bước vượt qua hắn, "Cậu cũng hiểu tôi không hồ ngôn loạn ngữ phải không?"
Vương Kiến quay đầu lại nhìn Phương Mộc, sắc mặt cũng dịu đi, "Nếu tôi không tín nhiệm cậu, tôi căn bản sẽ không mỗi ngày theo các cậu cùng một chỗ."
Phương Mộc nở nụ cười, "Vậy tâm sự đi. Toàn bộ đã đi nghỉ ngơi."
Vương Kiến do dự một chút, từ trong túi áo xuất ra một hộp thuốc, rút một điếu đưa cho Phương Mộc. Phương Mộc không hút thuốc, nhưng vẫn nhận lấy, vừa hút một hơi, liền sặc đến ho khù khụ.
Vương Kiến ngậm điếu thuốc, vỗ lưng Phương Mộc, "Cậu không hút thuốc?"
"Ừ, đây là lần đầu tiên hút."
"Ôi ôi, sớm biết thế không đưa cho cậu, lãng phí một điếu."
Phương Mộc thật vất vả dừng ho khan, cậu xoa xoa lệ đang tràn ra khóe mắt, nhìn đầu thuốc lá nơi khoe miệng Vương Kiến lúc sáng lúc tối, chợt nhớ tới một chuyện.
"Cậu ở chỗ nào? Sáng nay tớ đến phòng ngủ của cậu tìm, mọi người ở ký túc xá nói cậu không ở đó nữa."
"À, tôi đổi chỗ rồi, ngay đối diện phòng cậu, 351."
351? Đó là phòng của Chu Quân, đã lâu lắm không ai ở.
"Một người?"
"Đúng vậy, rất yên tĩnh, thích hợp để học."
"Cậu không sợ sao?"
"Sợ? Vì sao? Cũng chỉ vì đã từng có người chết? Hắn cũng không chết ở trong phòng, có gì phải sợ." Vương Kiến rất nhanh hút xong một điếu, lại xuất ra một điếu, hắn hung hăng hút một hơi, nghiêng đầu nhìn Phương Mộc: "Thế nào, cậu nghi ngờ tớ?"
"Không," Phương Mộc vội giải thích, "Tùy tiện hỏi thôi." Cậu cúi đầu cẩn thận hút điếu thuốc.
Hai người lặng lẽ hút thuốc.
"Vì sao dọn đến đó?" Phương Mộc hỏi Vương Kiến không lên tiếng, một lát sau nói: "Ở đó khó chịu, liền dọn ra thôi."
Hắn đem đầu lọc nghiền nát trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi: "Cậu đang điều tra mấy án tử này?"
"Không, tớ không phải cảnh sát, tớ chỉ không muốn chết mà thôi."
"Cậu thật sự cảm thấy người trên phiếu mượn sách kia đều phải chết?"
"Tớ không biết, chỉ là trực giác."
"Trực giác?"
"Đúng, tớ cảm thấy phiếu mượn sách kia và án tử nhất định có quan hệ, về phần quan hệ gì, tớ cũng không rõ ràng."
"Lạo chết vài người, có lẽ sẽ rõ ràng, ha hả." Vương Kiến cười lạnh nói.
Phương Mộc trầm mặc một hồi.
"Cậu thấy thế nào, mấy án tử này?"
"Tớ? Tớ không có hứng thú."
"Vậy sao mỗi ngày cậu lại cùng chúng tớ một chỗ chứ?"
Vương Kiến cúi đầu, dùng chân nghiền vụn thuốc mỏng trên đất, "Nhàm chán thôi," Hắn ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, "Các cậu, chí ít so với đám người trong kia thú vị hơn." Hắn hướng một gian phòng học bên cạnh cố bĩu môi, trong mắt tràn ngập xem thường và khinh miệt. Đó là phòng học chuyên dụng của lớp căn bản, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
"Tớ muốn đi vào." Vương Kiến lấy tay vuốt vuốt tóc, "Ngươi thì sao?"
Phương Mộc nghĩ nghĩ, "Nếu là người của nhóm này, về sau cố gắng cùng mọi người hòa đồng một chút, đừng luôn ngẩn ra một mình."
"Ờ."
"Mặt khác, ở một mình, cẩn thận chút."
Vương Kiến nhìn Phương Mộc, xoay người đi, trong nháy mắt hắn xoay người, Phương Mộc nghe hắn nói: "Hảo, cám ơn."
Phương Mộc một mình đứng trong hành lang tối tăm, cậu nhìn điếu thuốc sắp cháy hết trong tay, đem nó ném xuống đất, học kiểu dáng của Vương Kiến nghiền nát đầu lọc.
Cậu đi về phía phòng tự học, thời điểm đi ngang qua phòng học chuyên dụng của lớp căn bản, nhìn thoáng qua bên trong. Trong phòng học đầy người ngồi, nhưng im ắng, trước mặt mỗi người đều có một đống sách thật dày, vùi đầu tận lực học.
Phương Mộc nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Vương Kiến, cậu cảm giác được, trong ánh mắt kia trừ bỏ xem thường và khinh miệt, còn có đố kị.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình với Vương Kiến.
Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, lực chú ý của bọn họ rất khó tập trung vào một sự kiện nào đó lâu dài, cho dù chuyện này liên quan đến tính mạng của bọn họ.
Sau khi trải qua một tuần vô sự, mỗi người tựa hồ đề bắt đầu trầm tĩnh lại, có tình nhân bắt đầu khôi phục cùng nam (nữ) người yêu hẹn hò, người đơn độc hành động càng ngày càng nhiều, có một lần Cao Quốc Đống đột nhiên mất tích, người nhà của hắn cũng không biết tung tích, Phương Mộc và những người khác tìm đến phát điên rồi, hai sau khi Phương Mộc chuẩn bị báo cảnh sát, tiểu tử này cười hì hì xuất hiện trở lại, vừa hỏi, mới biết hắn đi gặp một người bạn trên mạng ở thành phố bên cạnh. "Loại chuyện này, cũng không thể đi?" Mỗi 5h chiều số người cố định ngồi ở bàn ăn căn tin B cũng thưa dần.
Một ngày chạng vạng tối, tham gia tụ họp chỉ còn 5 người: Phương Mộc, Ngô Hàm, Vương Kiến, Tề Tân, khoa Kinh Tế chỉ còn Trần Hi. Trần Hi nói cho Phương Mộc hướng đi của các bạn khác khoa Kinh tế, nhìn sắc mặt Phương Mộc âm trầm, không dám nhiều lời, buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Không có manh mối mới, cũng không ai bị hại. Phương Mộc rầu rĩ không vui ăn xong, không rõ bản thân cuối cùng nên vui mừng hay nên lo âu đây.
Trần Hi cũng đã ăn xong, nhìn vài người xung quanh bàn, do dự nói: "Tớ một hồi phải ra ngoài mua đồ, các cậu. . . . . ." Ánh mắt nàng trở nên né tránh.
Phương Mộc nhìn vài bạn khoa Luật khác, "Tớ đưa cậu đi."
Phương Mộc lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên một mình cùng con gái ra ngoài.
Trần Hi đi bên cạnh bước đi nhẹ nhàng tiêu sái, thỉnh thoảng cùng vài bạn học quen biết bắt chuyện, thần sắc thoải mái vui vẻ. Phương Mộc lại có chút không được tự nhiên, cậu có thể cảm giác được ánh mắt khác thường của học sinh khác nhìn Trần Hi: Bọn họ sẽ không cho rằng chúng ta đang yêu nhau đó chứ.
Trần Hi nhận thấy được tình tự của Phương Mộc, cười hỏi: "Thế nào, không muốn đi với tớ?"
Phương Mộc vội nói: "Không có."
Trần Hi hơi chu miệng: "Còn nói không có? Cậu xem mặt của cậu kéo dài như vậy, giống như bị nhiều ủy khuất vậy, thế nào?" Nàng nghiêng đầu nhìn Phương mộc: "Cảm thấy tớ rất xấu không xứng với người đẹp trai như cậu?"
"Đâu có đâu có, cậu. . . . . .Cậu rất xinh đẹp."
Trần Hi khanh khách cười rộ lên, "Cảm tạ khen ngợi."
Bọn họ đi đến một siêu thị cạnh trường học. Trần Hi rất thích thú nhìn cái này nhìn cái kia, Phương Mộc không muốn mua gì, liền chịu đựng cùng nàng đi lang thang.
"Aiz, cậu điều tra thế nào rồi?"
"Cái gì?"
"Án giết người a, cậu không phải đang điều tra sao?" Khẩu khí của Trần Hi thoải mái, dường như đang nói chuyện vui đùa.
"Tớ đâu có điều tra, tớ cũng không phải trinh thám." Phương Mộc hậm hực nói. Trần Hi đang cúi đầu nhìn chai sữa rửa mặt, dưới bím tóc cột đuôi ngựa thật dài là chiếc cổ thon thả trắng nõn.
Nàng nhìn rất tốt.
"Như thế nào, còn đang tức giận hả?" Trần Hi thấy Phương Mộc không nói lời nào, quay đầu hỏi.
Phương Mộc vội thu lại tầm mắt, "Không có không có, có lẽ," Cậu gãi gãi đầu, "Có lẽ tất cả mọi người cảm thấy thần kinh tớ quá nhạy cảm."
"Haha, cậu đừng nghĩ nhiều, mấy người kia thật sự có chuyện, kỳ thật, tớ đây lúc làm tổ trưởng cũng không ra làm sao." Nàng nghịch ngợm hướng Phương Mộc cười cười, lột ra hàm răng trắng ngần, "Chính mình cũng lén lút ra ngoài nhiều lần."
"Cậu không sợ sao?"
"Sợ a," Trần Hi không chút để ý trả lời, nàng lại bắt đầu nhìn một bao mặt nạ, nhỏ giọng đọc hướng dẫn sử dụng, "thế nhưng sợ hãi có ích lợi gì, nếu nhất định phải chết, trốn cũng trốn không thoát."
Phương Mộc không nói gì.
"Thời điểm lần đầu tiên chúng ta tụ họp, tớ rất ngạc nhiên, muốn nhìn những người trên danh sách một chút, kết quả thật thất vọng, đều là người rất bình thường a, nhìn không ra ai có bộ dáng đáng ghét."
Phương Mộc bắt đầu cười khổ.
"Cho nên tớ quyết định gia nhập, tớ muốn biết rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào, mặt khác," Nàng quay đầu nhìn Phương Mộc, "Tớ tin tưởng lời nói của cậu, phiếu mượn sách kia nhất định có vấn đề."
"Cậu vì sao lại tin tưởng tớ?"
"Không biết." Trần Hi khoa trương nhún nhún vai, "Biết đâu, là trực giác của nữ nhân, tựa như sự mẫn cảm của cậu, haha."
Trần Hi ở gian hàng hóa đi tới đi lui.
"Vậy cậu sợ sao?"
Phương Mộc thoáng suy nghĩ, "Sợ." Cậu thành thành thật thật thừa nhận.
"Haha, có dũng khí thừa nhận chính mình yếu đuối là một ưu điểm, so với cái tên Liêu Sấm mạnh mẽ, hắn còn không dám đến lớp học nữa."
Phương Mộc nhớ đến nam sinh khoa Kinh Tế phất áo bỏ đi kia.
"Nếu mục tiêu kế tiếp đã định là tớ, tớ hy vọng y có thể lập tức giết chết tớ, tốt nhất ở sau lưng, dưới tình huống tớ không hề hay biết, không thống khổ van cầu mạng sống." Trần Hi nắm tay đan trước người, nhìn trời, một bộ dạng khát khao.
Phương Mộc yên lặng nhìn nàng. Thân ảnh của cô gái đắm chìm trong ánh đèn sáng sủa của siêu thị, lại có chút mơ hồ.
Nàng thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Phương Mộc.
"Cậu nói xem, như vậy có tốt không."
Bình luận facebook