Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Không đợi Noãn Noãn có bất kỳ hành động nào, nam tử ở trên nóc phòng chợt nhếch môi cười, trong phút chốc chẳng còn thấy bóng dáng.
Noãn Noãn đang muốn đuổi theo, liền bị Dạ Đàm kéo tay lại."Nương nương.....Chúng ta trở về đi thôi, nơi này kinh khủng quá!"
Noãn Noãn ngoái đầu nhìn lại một chút, Dạ Đàm bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, khẽ thở dài. Xem ra bên cạnh cô cần phải có người đắc lực, không thể ứng phó với những quỷ kế liên tục biến hóa trong cung này, có điều cũng may cô sẽ không ở lại trong cung quá lâu!
"Được, chúng ta đi thôi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, chậm rãi ra khỏi lãnh cung.
Muốn tìm kẻ đeo mặt nạ vàng kia, cô tự biết nên đến đâu tìm, vì vậy nhất thời cũng không cần vội.
"Ai nha chủ tử của ta ơi, người đi đâu vậy, nô tỳ đi bưng bát canh liền không thấy bóng dáng người rồi...." Vừa tới gần Phượng Vũ cung, đã thấy Quế ma ma khóc trời gào đất phóng vọt ra, ánh mắt lại cực kỳ ác độc nhìn Dạ Đàm phía sau lưng Noãn Noãn.
Dạ Đàm theo trực giác co rụt người lại một cái.
"Đừng trách Dạ Đàm, là tôi buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, bước thẳng vào Phượng Vũ cung.
"Dạ dạ, nương nương nói đúng, chỉ là nương nương, đêm tối thế này, vẫn là đừng đi loạn trong cung...." Quế ma ma vừa đáp lời, thận trọng nói xong, đi theo sau lưng thao thao bất tuyệt.
Long Noãn Noãn xoay người lại, lạnh lùng liếc xéo Quế ma ma, không nhìn thấu thái độ của cô Quế ma ma rốt cuộc ngậm miệng lại.
"Quế ma ma, bà nên nhớ, tôi là chủ tử của bà, hiểu chưa?" Cô lạnh lùng nói, sau đó xoay người vào phòng, đồng thời bảo, "Tôi không gọi các ngươi chớ vào!"
Quế ma ma kinh ngạc há to miệng, trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại, đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Đàm.
Dạ Đàm thở phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, "Ma ma...."
Còn chưa nói hết, liền bị một tay Quế ma ma bịt cái miệng nhỏ, kéo ra ngoài.
Trong phòng, Noãn Noãn lấy ly ngọc trong khăn gấm đặt lên bàn, cầm ngân châm nhẹ nhàng cạo dọc theo bên trong ly ngọc, quả nhiên ngân châm kia nhanh chóng đổi màu.
Một tiếng thở dốc nhẹ nhàng khiến Noãn Noãn ngẩng phắt đầu, hắn đến đây từ lúc nào?
Mộ Dung Thánh Anh, một thân trắng tuyết, mái tóc đen tùy ý dùng kim quan thắt lại, cứ như vậy nhàn nhã lười biếng ngồi ở trên bệ cửa sổ, sau lưng là một vầng trăng sáng, nụ cười kia càng thêm dịu dàng lạnh nhạt.
"Sao vậy? Nhìn ra là độc gì rồi?" Hắn trêu chọc, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là trong đôi mắt đen lại thoáng có tia sáng không dễ phát giác.
"Vẫn chưa, điều kiện nơi này có hạn, cần có thời gian!" Nếu đã bị hắn nhìn thấy, Noãn Noãn liền hào phóng thừa nhận. Chỉ là hôm đó lúc cô tỉnh lại, vị Hoàng đế này lại vừa đúng lúc một mình đi dạo ở ngoài lãnh cung, không biết là trùng hợp hay là....
Noãn Noãn lạnh lùng nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Thánh Anh, "Gần đây sao rồi? Độc có phát tác không?"
Nam nhân lười biếng buông tay, nhảy xuống từ trên cửa sổ, chậm rãi đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn cô, đột nhiên vươn cánh tay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hương mai mát lạnh lần nữa vây quanh cô.
Hắn cúi người xuống, đến gần cô, môi bạc cách môi cô chỉ có vài xentimet ngắn ngủn, "Hoàng hậu trở nên quan tâm trẫm như vậy từ khi nào rồi hả ? Chẳng lẽ là thật sự muốn giúp trẫm giải độc?"
Hơi thở đàn ông thổi tới trên mặt Noãn Noãn, dung nhan tuyệt mỹ phía trên đủ khiến người ta bị mê hoặc. Noãn Noãn cười lạnh, vung tay tát một cái lên khuôn mặt người đàn ông, đẩy hắn ra.
Rõ ràng không dùng quá nhiều sức, nhưng hắn lại thụt lùi phía sau tới mấy bước, thiếu chút nữa va vào chiếc ghế sau lưng trật chân té, trông rất là nhếch nhác.
Chẳng lẽ tên Hoàng thượng này thật sự không biết võ công? Nhưng tại sao mỗi lần hắn đến gần cô, cô luôn cảm thấy gã đàn ông này không đơn giản vậy?
"Sức lực Hoàng hậu ghê gớm thật! Hoàng hậu tu luyện qua võ công?" Mộ Dung Thánh Anh rốt cuộc trụ lại cơ thể, nhỏ giọng hỏi.
"Ai cần anh lo?" Noãn Noãn không để ý tới hắn, nếu hắn muốn giả bộ, vậy thì cứ tiếp tục đi!
Mộ Dung Thánh Anh cười nhạt, cũng không để ý, chỉ là ngồi xuống trên ghế, nhìn cô thử độc.
Tâm tình Noãn Noãn không hăng hái bằng kẻ kia, lạnh lùng chau chau mày, " Nửa đêm không ngủ, anh chạy tới đây làm gì?"
"Ý của nàng là muốn ta quang minh chính đại tới?" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mập mờ cười thành tiếng.
Noãn Noãn đang muốn mắng hắn mấy câu, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Quế ma ma vội vàng gõ cửa, "Nương nương không được rồi, Lệ phi nương nương sinh non rồi !"
Noãn Noãn sững sờ, Lệ phi nương nương là ai ? Cô ta sinh non thì liên quan gì tới cô? Lệ phi là phi tử của Hoàng đế, phải nói thì cũng nên nói với Hoàng đế chứ?
Noãn Noãn nhanh chóng quay đầu nhìn Mộ Dung Thánh Anh, lại thấy hắn giống như không nghe được gì, chỉ là thản nhiên rót trà uống..., đôi mắt lại nhìn chằm chằm ly ngọc tinh sảo bất động, giống như căn bản không hề lắng nghe .
"Ai, phi tử của anh sinh non rồi, không phải anh nên đi xem một chút sao?" Noãn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Đứa bé sinh non không phải con hắn sao? Người đàn ông này sao lại tuyệt tình đến vậy, ngay cả đứa bé của mình cũng không đau lòng sao?
Mộ Dung Thánh Anh ngẩng mặt lên, nhếch khóe môi đột nhiên châm chọc một câu, "Chẳng lẽ đến cả muội muội tốt của mình nàng cũng quên rồi sao? Quên nàng vào cung, cũng là vì Lệ phi sao?"
Noãn Noãn ngẩn ra, Lệ phi? Muội muội? Hoàng hậu là bởi vì Lệ phi mới vào cung hay sao?
"Trà này quả không tồi, là trà Lệ Giang, màu sắc nhẹ, hương vị thuần khiết, quan trọng nhất là, dù đã pha qua mười lần nước, vị trà vẫn nồng đậm như cũ!" Nam nhân chậm rãi mở miệng, uống một hơi cạn sạch trà thơm.
Hắn vẫn còn có ý định thưởng thức trà?
"Nương nương, người nghe thấy không? Lệ phi nương nương sinh non rồi, người...." Ngoài cửa, Quế ma ma càng ngày vội vã.
"Tôi biết rồi, lát nữa sẽ tới !" Noãn Noãn cao giọng quát, xem ra cô nhất định phải tới xem một chút người có thể khiến Hoàng hậu từ bỏ người đàn ông mình yêu thương để tiến cung rồi !
Ngoái đầu nhìn lại, thấy Mộ Dung Thánh Anh vẫn không hề di chuyển uống trà, giống như trà này là rượu ngon, vừa uống vừa khen không dứt miệng.
Không muốn tiếp tục đôi co với gã đàn ông này, Noãn Noãn cầm áo choàng, nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài, ngoài cửa Quế ma ma đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Nương nương, người...."
"Đi thôi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, ngoái đầu nhìn lại nhìn gian phòng một cái, vội vã ra khỏi Phượng Vũ cung.
Trong phòng, nam nhân chậm rãi đặt ly trà xuống, ánh mắt liếc nhìn ly ngọc tinh sảo bên cạnh bàn, cười lạnh, một luồng sáng trắng bắn ra từ trong ngón tay của hắn, ly ngoc kia lăn xuống mặt đất bể tan tành.
Âm mưu trong hậu cung há có thể từ một ly ngọc nho nhỏ là có thể tháo dỡ, Long Noãn Noãn, trò chơi giờ mới bắt đầu!
Noãn Noãn đang muốn đuổi theo, liền bị Dạ Đàm kéo tay lại."Nương nương.....Chúng ta trở về đi thôi, nơi này kinh khủng quá!"
Noãn Noãn ngoái đầu nhìn lại một chút, Dạ Đàm bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, khẽ thở dài. Xem ra bên cạnh cô cần phải có người đắc lực, không thể ứng phó với những quỷ kế liên tục biến hóa trong cung này, có điều cũng may cô sẽ không ở lại trong cung quá lâu!
"Được, chúng ta đi thôi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, chậm rãi ra khỏi lãnh cung.
Muốn tìm kẻ đeo mặt nạ vàng kia, cô tự biết nên đến đâu tìm, vì vậy nhất thời cũng không cần vội.
"Ai nha chủ tử của ta ơi, người đi đâu vậy, nô tỳ đi bưng bát canh liền không thấy bóng dáng người rồi...." Vừa tới gần Phượng Vũ cung, đã thấy Quế ma ma khóc trời gào đất phóng vọt ra, ánh mắt lại cực kỳ ác độc nhìn Dạ Đàm phía sau lưng Noãn Noãn.
Dạ Đàm theo trực giác co rụt người lại một cái.
"Đừng trách Dạ Đàm, là tôi buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, bước thẳng vào Phượng Vũ cung.
"Dạ dạ, nương nương nói đúng, chỉ là nương nương, đêm tối thế này, vẫn là đừng đi loạn trong cung...." Quế ma ma vừa đáp lời, thận trọng nói xong, đi theo sau lưng thao thao bất tuyệt.
Long Noãn Noãn xoay người lại, lạnh lùng liếc xéo Quế ma ma, không nhìn thấu thái độ của cô Quế ma ma rốt cuộc ngậm miệng lại.
"Quế ma ma, bà nên nhớ, tôi là chủ tử của bà, hiểu chưa?" Cô lạnh lùng nói, sau đó xoay người vào phòng, đồng thời bảo, "Tôi không gọi các ngươi chớ vào!"
Quế ma ma kinh ngạc há to miệng, trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại, đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Đàm.
Dạ Đàm thở phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, "Ma ma...."
Còn chưa nói hết, liền bị một tay Quế ma ma bịt cái miệng nhỏ, kéo ra ngoài.
Trong phòng, Noãn Noãn lấy ly ngọc trong khăn gấm đặt lên bàn, cầm ngân châm nhẹ nhàng cạo dọc theo bên trong ly ngọc, quả nhiên ngân châm kia nhanh chóng đổi màu.
Một tiếng thở dốc nhẹ nhàng khiến Noãn Noãn ngẩng phắt đầu, hắn đến đây từ lúc nào?
Mộ Dung Thánh Anh, một thân trắng tuyết, mái tóc đen tùy ý dùng kim quan thắt lại, cứ như vậy nhàn nhã lười biếng ngồi ở trên bệ cửa sổ, sau lưng là một vầng trăng sáng, nụ cười kia càng thêm dịu dàng lạnh nhạt.
"Sao vậy? Nhìn ra là độc gì rồi?" Hắn trêu chọc, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, chỉ là trong đôi mắt đen lại thoáng có tia sáng không dễ phát giác.
"Vẫn chưa, điều kiện nơi này có hạn, cần có thời gian!" Nếu đã bị hắn nhìn thấy, Noãn Noãn liền hào phóng thừa nhận. Chỉ là hôm đó lúc cô tỉnh lại, vị Hoàng đế này lại vừa đúng lúc một mình đi dạo ở ngoài lãnh cung, không biết là trùng hợp hay là....
Noãn Noãn lạnh lùng nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Thánh Anh, "Gần đây sao rồi? Độc có phát tác không?"
Nam nhân lười biếng buông tay, nhảy xuống từ trên cửa sổ, chậm rãi đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn cô, đột nhiên vươn cánh tay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hương mai mát lạnh lần nữa vây quanh cô.
Hắn cúi người xuống, đến gần cô, môi bạc cách môi cô chỉ có vài xentimet ngắn ngủn, "Hoàng hậu trở nên quan tâm trẫm như vậy từ khi nào rồi hả ? Chẳng lẽ là thật sự muốn giúp trẫm giải độc?"
Hơi thở đàn ông thổi tới trên mặt Noãn Noãn, dung nhan tuyệt mỹ phía trên đủ khiến người ta bị mê hoặc. Noãn Noãn cười lạnh, vung tay tát một cái lên khuôn mặt người đàn ông, đẩy hắn ra.
Rõ ràng không dùng quá nhiều sức, nhưng hắn lại thụt lùi phía sau tới mấy bước, thiếu chút nữa va vào chiếc ghế sau lưng trật chân té, trông rất là nhếch nhác.
Chẳng lẽ tên Hoàng thượng này thật sự không biết võ công? Nhưng tại sao mỗi lần hắn đến gần cô, cô luôn cảm thấy gã đàn ông này không đơn giản vậy?
"Sức lực Hoàng hậu ghê gớm thật! Hoàng hậu tu luyện qua võ công?" Mộ Dung Thánh Anh rốt cuộc trụ lại cơ thể, nhỏ giọng hỏi.
"Ai cần anh lo?" Noãn Noãn không để ý tới hắn, nếu hắn muốn giả bộ, vậy thì cứ tiếp tục đi!
Mộ Dung Thánh Anh cười nhạt, cũng không để ý, chỉ là ngồi xuống trên ghế, nhìn cô thử độc.
Tâm tình Noãn Noãn không hăng hái bằng kẻ kia, lạnh lùng chau chau mày, " Nửa đêm không ngủ, anh chạy tới đây làm gì?"
"Ý của nàng là muốn ta quang minh chính đại tới?" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên mập mờ cười thành tiếng.
Noãn Noãn đang muốn mắng hắn mấy câu, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Quế ma ma vội vàng gõ cửa, "Nương nương không được rồi, Lệ phi nương nương sinh non rồi !"
Noãn Noãn sững sờ, Lệ phi nương nương là ai ? Cô ta sinh non thì liên quan gì tới cô? Lệ phi là phi tử của Hoàng đế, phải nói thì cũng nên nói với Hoàng đế chứ?
Noãn Noãn nhanh chóng quay đầu nhìn Mộ Dung Thánh Anh, lại thấy hắn giống như không nghe được gì, chỉ là thản nhiên rót trà uống..., đôi mắt lại nhìn chằm chằm ly ngọc tinh sảo bất động, giống như căn bản không hề lắng nghe .
"Ai, phi tử của anh sinh non rồi, không phải anh nên đi xem một chút sao?" Noãn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Đứa bé sinh non không phải con hắn sao? Người đàn ông này sao lại tuyệt tình đến vậy, ngay cả đứa bé của mình cũng không đau lòng sao?
Mộ Dung Thánh Anh ngẩng mặt lên, nhếch khóe môi đột nhiên châm chọc một câu, "Chẳng lẽ đến cả muội muội tốt của mình nàng cũng quên rồi sao? Quên nàng vào cung, cũng là vì Lệ phi sao?"
Noãn Noãn ngẩn ra, Lệ phi? Muội muội? Hoàng hậu là bởi vì Lệ phi mới vào cung hay sao?
"Trà này quả không tồi, là trà Lệ Giang, màu sắc nhẹ, hương vị thuần khiết, quan trọng nhất là, dù đã pha qua mười lần nước, vị trà vẫn nồng đậm như cũ!" Nam nhân chậm rãi mở miệng, uống một hơi cạn sạch trà thơm.
Hắn vẫn còn có ý định thưởng thức trà?
"Nương nương, người nghe thấy không? Lệ phi nương nương sinh non rồi, người...." Ngoài cửa, Quế ma ma càng ngày vội vã.
"Tôi biết rồi, lát nữa sẽ tới !" Noãn Noãn cao giọng quát, xem ra cô nhất định phải tới xem một chút người có thể khiến Hoàng hậu từ bỏ người đàn ông mình yêu thương để tiến cung rồi !
Ngoái đầu nhìn lại, thấy Mộ Dung Thánh Anh vẫn không hề di chuyển uống trà, giống như trà này là rượu ngon, vừa uống vừa khen không dứt miệng.
Không muốn tiếp tục đôi co với gã đàn ông này, Noãn Noãn cầm áo choàng, nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài, ngoài cửa Quế ma ma đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Nương nương, người...."
"Đi thôi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, ngoái đầu nhìn lại nhìn gian phòng một cái, vội vã ra khỏi Phượng Vũ cung.
Trong phòng, nam nhân chậm rãi đặt ly trà xuống, ánh mắt liếc nhìn ly ngọc tinh sảo bên cạnh bàn, cười lạnh, một luồng sáng trắng bắn ra từ trong ngón tay của hắn, ly ngoc kia lăn xuống mặt đất bể tan tành.
Âm mưu trong hậu cung há có thể từ một ly ngọc nho nhỏ là có thể tháo dỡ, Long Noãn Noãn, trò chơi giờ mới bắt đầu!
Bình luận facebook