Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Bên trong Phượng Tê cung, Lãnh Hương và Lãnh Bích hôn mê bị người ta đưa vào.
Dung Yên Nhi lạnh lùng liếc hai người trên giường một cái, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, "A Sửu!"
Sau màn che một kẻ mặc áo choàng màu đen nhanh đi ra, ả tiến lên, đưa tay bắt mạch cho hai người sau đó lại nhanh chóng lui trở về.
"Hai người bọn họ trúng mê hương, chỉ là loại này mê hương khác mê hương trên giang hồ, mặc dù thành phần đều là Mạn Đà La, nhưng mà hiệu quả của dược mạnh ít nhất gấp mười lần, nếu như A Sửu không đoán sai, trong quá trình luyện chế mê hương, người luyện chế dùng phương pháp đặc biệt, nâng cao hiệu quả của dược mê hương, bên trong còn có những thứ không rõ thành phần, khiến Lãnh Hương cùng Lãnh Bích hôn mê lâu như vậy mà vẫn không tỉnh!" A Sửu ở sau màn che, thở dài mở miệng.
"Trong hoàng cung này ngoài A Sửu ngươi, còn có người nào có độc thuật cao như vậy?" Giọng nói Dung Yên Nhi nghe như sóng nước chẳng xao động, nhưng lại làm cho trong lòng người nghe căng lên.
"Thái hậu nương nương ngài!" A Sửu trả lời thật thấp, "Độc thuật của A Sửu đều là do Thái hậu nương nương ngài dạy!"
Dung Yên Nhi sâu kín cười một tiếng, "Ý của ngươi là không ai biết?"
Rất rõ ràng Dung Yên Nhi và A Sửu cũng sẽ không ra tay.
"Dạ!" A Sửu trả lời, "Có lẽ có, nhưng chúng ta không biết!"
"Làm cho bọn họ tỉnh lại đi!" Dung Yên Nhi miễn cưỡng mở miệng, lông mi thon dài hơi vểnh, môi đỏ mọng mang theo nụ cười quỷ quyệt.
Âm thanh còn chưa dứt, sau màn che cánh tay A Sửu run lên một cái, Lãnh Hương cùng Lãnh Bích nằm dưới đất liền tỉnh lại. Vừa thấy được nữ nhân yêu mị mặc y phục đỏ hồng cao cao tại thượng, lập tức bị sợ đến cả người run rẩy, song song quỳ trên mặt đất.
"Các ngươi đã nhìn thấy gì?" Dung Yên Nhi nhẹ giọng hỏi.
Hai nữ nhân quỳ trên mặt đất, thân thể càng thêm run rẩy, ấp úng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu một cái.
"Bị người ta đánh mê, kết quả không nhìn thấy gì cả?" Giọng của nữ nhân đột nhiên lạnh lùng gấp bội.
"Nương nương tha mạng!" Hai nữ nhân đồng thanh nói.
Móng tay sơn đỏ thắm hất lên, hai người Lãnh Hương với Lãnh Bích liền bị kéo đi, rất nhanh sẽ truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Đối với kẻ đã làm hỏng chuyện, Dung Yên Nhi từ trước đến giờ thà rằng giết nhầm chứ không bỏ sót.
"Tạ nương nương khai ân!" Sau màn che, A Sửu quỳ xuống.
Lần trước cô ta độc sát Hoàng hậu phải thành, sau lại ám sát không thành, hiện tại sớm đã phải là một đống xương trắng, Thái hậu không giết, tự nhiên cô ta muốn cám ơn.
"Có lẽ Bổn cung phải đích thân tới gặp vị Hoàng hậu này rồi!" Dung Yên Nhi cười khẽ, bà ta thật muốn xem, nữ nhân tay trói gà không chặt làm sao lại biến thành cao thủ!
Sau màn che, A Sửu cả người mặc đen sau chỉ thu mắt cúi đầu.
※
Trở về phòng, Noãn Noãn ngồi xuống trên giường, cửa phòng lập tức bị gõ vang.
"Nương nương, đồ ăn sáng của người!" Thược Dược cúi đầu đi vào, bày thức ăn đặt lên bàn.
Nội tâm Noãn Noãn khẽ lay động, lúc này mới nhớ tới cái ly ngọc kia, đứng dậy tìm kiếm ở trên bàn, nhưng không tìm ra.
"Nương nương tìm cái gì?" Bày thức ăn xong, Thược Dược khom người cung kính hỏi.
"Một ly ngọc, ngươi có nhìn thấy không?" Noãn Noãn gấp giọng nói.
Vì cái ly ngọc, ngay cả mạng của Dạ Đàm cũng mất rồi, cô nhất định phải tra ra kẻ hại cô, nếu không thật có lỗi với linh hồn Dạ Đàm trên trời!
"Là ly ngọc tối hôm qua bị Hoàng thượng đập nát sao?" Thược Dược kinh sợ, lập tức nói.
"Bị Mộ Dung Thánh Anh đập nát?" Noãn Noãn sửng sốt.
"Dạ, sau khi Hoàng hậu ngài cùng Quế ma ma đi Lệ Cảnh cung, nô tỳ nghe được một tiếng vang nhỏ, không yên lòng tới đây nhìn một chút, chỉ thấy Hoàng thượng vừa đúng lúc từ trong phòng rời đi, chén kia bị quăng xuống đất...." Thược Dược càng nói giọng càng nhỏ.
Noãn Noãn sững sờ, Mộ Dung Thánh Anh là có ý gì? Thật vất vả cô mới tìm được đầu mối, thế nhưng hắn lại hủy đi, hay là....
"Mảnh vụn ly kia đâu?" Noãn Noãn gấp giọng hỏi.
Cái ly bể không cần gấp gáp, chỉ cần còn có đầu mối.
"Nô tỳ sợ ghim nương nương, liền quét dọn, vứt hết ra ngoài..." Thược Dược nhìn trời sắc, "Sợ rằng đã sớm bị chở đi rồi !"
Noãn Noãn đứng dậy, "Đưa tôi đi tìm!"
Thược Dược sững sờ, chỉ đành gật đầu một cái, ở trước mặt dẫn đường.
Vừa ra khỏi Phượng Vũ cung, Quế ma ma liền tiến lên đón, "Nương nương muốn đi đâu?"
Noãn Noãn cười lạnh, "Bổn cung đi chỗ nào bà dám quản sao?" Chuyển con mắt, cô nhìn thấy Thược Dược ánh mắt sợ hãi, không khỏi nhỏ giọng nói, "Quế ma ma, lần này Bổn cung muốn dẫn Thược Dược đi ra ngoài, lần này bà còn dám động một đầu ngón tay Thược Dược, Bổn cung liền tru di cửu tộc, bà tin hay không?"
Quế ma ma sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hình như còn muốn nói gì nữa, cuối cùng ngậm miệng lại.
Thược Dược càng thêm sợ, nhưng bị Noãn Noãn lôi kéo không thể không đi.
Thược Dược nói không sai, đồ bỏ đi đã bị chở đi rồi, Noãn Noãn nhìn một sân đầy vật linh tinh cảm giác mất mát.
Dạ Đàm chết lãng phí rồi!
Đang thất vọng, Noãn Noãn liền nghe đến một hồi huyên náo, cô lạnh giọng hỏi, "Người nào?"
Phía cuối viện là một khoảng cỏ dại cùng cây khô, một bóng người màu hồng từ trong bụi cỏ dại bò ra ngoài, trong lòng run sợ quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.
"Ngươi là ai? Ở chỗ này làm gì? Ngẩng đầu lên?" Noãn Noãn lạnh giọng hỏi.
Một thân cung y màu hồng, tiểu cung nữ trên đầu búi hai búi tóc khiếp sợ ngẩng đầu lên.
"Dạ Đàm?" Noãn Noãn sững sờ, vui mừng ra tiếng, nhưng là rất nhanh cô liền thất vọng. Mặc dù tướng mạo của cô bé kia giống Dạ Đàm đến tám phần, nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau, Dạ Đàm trầm ổn, cô bé kia lại co rúm lại, xem ra có chút nhát gan.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không phải Dạ Đàm, nô tỳ là muội muội của Dạ Đàm, tên là Đạm Cúc, là cung nữ Lệ Cảnh cung Lệ phi nương nương!" Cô bé kia xem ra nhát gan, nhưng lời nói ngược lại rõ ràng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Noãn Noãn rốt cuộc hiểu rõ tại sao Đạm Cúc lại ở chỗ này. Trên đường tới, Thược Dược đã nói, chỗ viện này không biết đã để biết bao đồ bỏ đi của các cung, cung nhân chết oan, cho nên Đạm Cúc nhất định là nghe nói, muốn đến tìm thi thể Dạ Đàm, chỉ là đáng tiếc thi thể kia có lẽ đã sớm bị xử lý rồi!
"Lệ phi nương nương sao rồi?" Noãn Noãn đè xuống phiền muộn trong lòng, thuận miệng mà hỏi.
Này Đạm Cúc quỳ trên mặt đất trả lời, "Đã khá nhiều, chỉ là nương nương tâm tình không tốt, tỉnh lại cũng không ăn gì, chỉ khóc!"
Noãn Noãn thở dài, bây giờ mọi chuyện lộn xộn lung tung, cô cũng không biết giải quyết từ đâu, chỉ có thể lại kê ra mấy phương thuốc, để Đạm Cúc lấy về hốt thuốc.
Đưa theo Thược Dược trở lại Phượng Vũ cung, chỉ thấy Quế ma ma vội vàng từ trong tẩm điện ra đón, sắc mặt lo lắng nói, "Nương nương không xong, Hoàng thượng tới, hơn nữa...."
Noãn Noãn trong lòng hận bà ta, nhất thời lạnh giọng ngắt lời, "Quế ma ma, chú ý nói chuyện đúng mực, đây là hoàng cung, Bổn cung là Hoàng hậu, Hoàng thượng tới, các ngươi cũng nên vui mừng, lại dám nói gì không xong?"
Quế ma ma bị một câu nói của cô chặn họng không thốt nên lời.
Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào tẩm điện, lại thấy người Hoàng đế kia chỉ mặc áo lót trắng nằm ở trên giường cô, thấy cô đi vào, thế nhưng chỉ mỉm cười, "Hoàng hậu, còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?"
Dung Yên Nhi lạnh lùng liếc hai người trên giường một cái, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, "A Sửu!"
Sau màn che một kẻ mặc áo choàng màu đen nhanh đi ra, ả tiến lên, đưa tay bắt mạch cho hai người sau đó lại nhanh chóng lui trở về.
"Hai người bọn họ trúng mê hương, chỉ là loại này mê hương khác mê hương trên giang hồ, mặc dù thành phần đều là Mạn Đà La, nhưng mà hiệu quả của dược mạnh ít nhất gấp mười lần, nếu như A Sửu không đoán sai, trong quá trình luyện chế mê hương, người luyện chế dùng phương pháp đặc biệt, nâng cao hiệu quả của dược mê hương, bên trong còn có những thứ không rõ thành phần, khiến Lãnh Hương cùng Lãnh Bích hôn mê lâu như vậy mà vẫn không tỉnh!" A Sửu ở sau màn che, thở dài mở miệng.
"Trong hoàng cung này ngoài A Sửu ngươi, còn có người nào có độc thuật cao như vậy?" Giọng nói Dung Yên Nhi nghe như sóng nước chẳng xao động, nhưng lại làm cho trong lòng người nghe căng lên.
"Thái hậu nương nương ngài!" A Sửu trả lời thật thấp, "Độc thuật của A Sửu đều là do Thái hậu nương nương ngài dạy!"
Dung Yên Nhi sâu kín cười một tiếng, "Ý của ngươi là không ai biết?"
Rất rõ ràng Dung Yên Nhi và A Sửu cũng sẽ không ra tay.
"Dạ!" A Sửu trả lời, "Có lẽ có, nhưng chúng ta không biết!"
"Làm cho bọn họ tỉnh lại đi!" Dung Yên Nhi miễn cưỡng mở miệng, lông mi thon dài hơi vểnh, môi đỏ mọng mang theo nụ cười quỷ quyệt.
Âm thanh còn chưa dứt, sau màn che cánh tay A Sửu run lên một cái, Lãnh Hương cùng Lãnh Bích nằm dưới đất liền tỉnh lại. Vừa thấy được nữ nhân yêu mị mặc y phục đỏ hồng cao cao tại thượng, lập tức bị sợ đến cả người run rẩy, song song quỳ trên mặt đất.
"Các ngươi đã nhìn thấy gì?" Dung Yên Nhi nhẹ giọng hỏi.
Hai nữ nhân quỳ trên mặt đất, thân thể càng thêm run rẩy, ấp úng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu một cái.
"Bị người ta đánh mê, kết quả không nhìn thấy gì cả?" Giọng của nữ nhân đột nhiên lạnh lùng gấp bội.
"Nương nương tha mạng!" Hai nữ nhân đồng thanh nói.
Móng tay sơn đỏ thắm hất lên, hai người Lãnh Hương với Lãnh Bích liền bị kéo đi, rất nhanh sẽ truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Đối với kẻ đã làm hỏng chuyện, Dung Yên Nhi từ trước đến giờ thà rằng giết nhầm chứ không bỏ sót.
"Tạ nương nương khai ân!" Sau màn che, A Sửu quỳ xuống.
Lần trước cô ta độc sát Hoàng hậu phải thành, sau lại ám sát không thành, hiện tại sớm đã phải là một đống xương trắng, Thái hậu không giết, tự nhiên cô ta muốn cám ơn.
"Có lẽ Bổn cung phải đích thân tới gặp vị Hoàng hậu này rồi!" Dung Yên Nhi cười khẽ, bà ta thật muốn xem, nữ nhân tay trói gà không chặt làm sao lại biến thành cao thủ!
Sau màn che, A Sửu cả người mặc đen sau chỉ thu mắt cúi đầu.
※
Trở về phòng, Noãn Noãn ngồi xuống trên giường, cửa phòng lập tức bị gõ vang.
"Nương nương, đồ ăn sáng của người!" Thược Dược cúi đầu đi vào, bày thức ăn đặt lên bàn.
Nội tâm Noãn Noãn khẽ lay động, lúc này mới nhớ tới cái ly ngọc kia, đứng dậy tìm kiếm ở trên bàn, nhưng không tìm ra.
"Nương nương tìm cái gì?" Bày thức ăn xong, Thược Dược khom người cung kính hỏi.
"Một ly ngọc, ngươi có nhìn thấy không?" Noãn Noãn gấp giọng nói.
Vì cái ly ngọc, ngay cả mạng của Dạ Đàm cũng mất rồi, cô nhất định phải tra ra kẻ hại cô, nếu không thật có lỗi với linh hồn Dạ Đàm trên trời!
"Là ly ngọc tối hôm qua bị Hoàng thượng đập nát sao?" Thược Dược kinh sợ, lập tức nói.
"Bị Mộ Dung Thánh Anh đập nát?" Noãn Noãn sửng sốt.
"Dạ, sau khi Hoàng hậu ngài cùng Quế ma ma đi Lệ Cảnh cung, nô tỳ nghe được một tiếng vang nhỏ, không yên lòng tới đây nhìn một chút, chỉ thấy Hoàng thượng vừa đúng lúc từ trong phòng rời đi, chén kia bị quăng xuống đất...." Thược Dược càng nói giọng càng nhỏ.
Noãn Noãn sững sờ, Mộ Dung Thánh Anh là có ý gì? Thật vất vả cô mới tìm được đầu mối, thế nhưng hắn lại hủy đi, hay là....
"Mảnh vụn ly kia đâu?" Noãn Noãn gấp giọng hỏi.
Cái ly bể không cần gấp gáp, chỉ cần còn có đầu mối.
"Nô tỳ sợ ghim nương nương, liền quét dọn, vứt hết ra ngoài..." Thược Dược nhìn trời sắc, "Sợ rằng đã sớm bị chở đi rồi !"
Noãn Noãn đứng dậy, "Đưa tôi đi tìm!"
Thược Dược sững sờ, chỉ đành gật đầu một cái, ở trước mặt dẫn đường.
Vừa ra khỏi Phượng Vũ cung, Quế ma ma liền tiến lên đón, "Nương nương muốn đi đâu?"
Noãn Noãn cười lạnh, "Bổn cung đi chỗ nào bà dám quản sao?" Chuyển con mắt, cô nhìn thấy Thược Dược ánh mắt sợ hãi, không khỏi nhỏ giọng nói, "Quế ma ma, lần này Bổn cung muốn dẫn Thược Dược đi ra ngoài, lần này bà còn dám động một đầu ngón tay Thược Dược, Bổn cung liền tru di cửu tộc, bà tin hay không?"
Quế ma ma sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hình như còn muốn nói gì nữa, cuối cùng ngậm miệng lại.
Thược Dược càng thêm sợ, nhưng bị Noãn Noãn lôi kéo không thể không đi.
Thược Dược nói không sai, đồ bỏ đi đã bị chở đi rồi, Noãn Noãn nhìn một sân đầy vật linh tinh cảm giác mất mát.
Dạ Đàm chết lãng phí rồi!
Đang thất vọng, Noãn Noãn liền nghe đến một hồi huyên náo, cô lạnh giọng hỏi, "Người nào?"
Phía cuối viện là một khoảng cỏ dại cùng cây khô, một bóng người màu hồng từ trong bụi cỏ dại bò ra ngoài, trong lòng run sợ quỳ gối trước mặt Noãn Noãn.
"Ngươi là ai? Ở chỗ này làm gì? Ngẩng đầu lên?" Noãn Noãn lạnh giọng hỏi.
Một thân cung y màu hồng, tiểu cung nữ trên đầu búi hai búi tóc khiếp sợ ngẩng đầu lên.
"Dạ Đàm?" Noãn Noãn sững sờ, vui mừng ra tiếng, nhưng là rất nhanh cô liền thất vọng. Mặc dù tướng mạo của cô bé kia giống Dạ Đàm đến tám phần, nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau, Dạ Đàm trầm ổn, cô bé kia lại co rúm lại, xem ra có chút nhát gan.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không phải Dạ Đàm, nô tỳ là muội muội của Dạ Đàm, tên là Đạm Cúc, là cung nữ Lệ Cảnh cung Lệ phi nương nương!" Cô bé kia xem ra nhát gan, nhưng lời nói ngược lại rõ ràng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Noãn Noãn rốt cuộc hiểu rõ tại sao Đạm Cúc lại ở chỗ này. Trên đường tới, Thược Dược đã nói, chỗ viện này không biết đã để biết bao đồ bỏ đi của các cung, cung nhân chết oan, cho nên Đạm Cúc nhất định là nghe nói, muốn đến tìm thi thể Dạ Đàm, chỉ là đáng tiếc thi thể kia có lẽ đã sớm bị xử lý rồi!
"Lệ phi nương nương sao rồi?" Noãn Noãn đè xuống phiền muộn trong lòng, thuận miệng mà hỏi.
Này Đạm Cúc quỳ trên mặt đất trả lời, "Đã khá nhiều, chỉ là nương nương tâm tình không tốt, tỉnh lại cũng không ăn gì, chỉ khóc!"
Noãn Noãn thở dài, bây giờ mọi chuyện lộn xộn lung tung, cô cũng không biết giải quyết từ đâu, chỉ có thể lại kê ra mấy phương thuốc, để Đạm Cúc lấy về hốt thuốc.
Đưa theo Thược Dược trở lại Phượng Vũ cung, chỉ thấy Quế ma ma vội vàng từ trong tẩm điện ra đón, sắc mặt lo lắng nói, "Nương nương không xong, Hoàng thượng tới, hơn nữa...."
Noãn Noãn trong lòng hận bà ta, nhất thời lạnh giọng ngắt lời, "Quế ma ma, chú ý nói chuyện đúng mực, đây là hoàng cung, Bổn cung là Hoàng hậu, Hoàng thượng tới, các ngươi cũng nên vui mừng, lại dám nói gì không xong?"
Quế ma ma bị một câu nói của cô chặn họng không thốt nên lời.
Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào tẩm điện, lại thấy người Hoàng đế kia chỉ mặc áo lót trắng nằm ở trên giường cô, thấy cô đi vào, thế nhưng chỉ mỉm cười, "Hoàng hậu, còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?"
Bình luận facebook