Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Editor: nhuandong
Beta: thuyvu115257
Lại là chiêu này! Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng né sang một bên, nhưng nam tử yêu nghiệt áo đỏ giống như có mắt ở sau lưng, thân thể đang bay giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng.
Noãn Noãn muốn tránh lần nữa nhưng đã không kịp rồi!
Chuẩn xác rơi trên người Noãn Noãn, cái trán thuận tiện cọ lên môi nàng, con ngươi đỏ tươi yêu dị của Long Khê khiêu khích xẹt qua núi giả rút kiếm mở ra khoảng cách giữa hai người.
Hai trường kiếm trong nháy mắt đâm về phía hắn! Cùng lúc đó, Noãn Noãn cũng tức giận vung ống tay áo.
“Bốp!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Long Khê trốn thoát khỏi hai thanh kiếm, nhưng không tránh được một cái tát kia của Noãn Noãn. Trên khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt hiện rõ dấu năm ngón tay.
Long Khê hơi ngẩng đầu lên, uất ức mím môi anh đào lại, yên lặng không nói nhìn Noãn Noãn. Con ngươi màu đỏ yêu dị hiện lên một tầng trong suốt, chậm rãi tụ lại trên khóe mắt, tủi thân không nói nên lời, buồn bã: “Noãn Noãn, sao nàng lại có thể đối xử với ta như vậy!”
Noãn Noãn sững sờ, không biết hôm nay yêu nghiệt áo đỏ này muốn diễn vở tuồng gì? Đang định mở miệng giải thích, thì Kim Ưng và Mộ Dung Thánh Li lại lần nữa đâm kiếm tới.
Thân thể nhẹ nhàng bay lên, Long Khê nhanh chóng lui về phía sau, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn Noãn Noãn, con ngươi ngập nước, tràn đầy thâm tình. Mộ Dung Thánh Li nhìn thấy lửa giận bốc lên, soạt soạt soạt, mũi kiếm đâm liên tiếp ba lần đến trước mặt Long Khê.
Nhưng ánh mắt Kim Ưng lại tràn đầy lạnh nhạt cùng nặng nề, khóe môi mím thật chặt, bình tĩnh ra chiêu, phối hợp ăn ý với Mộ Dung Thánh Li. Hai người một trước một sau, phong kín toàn bộ đường lui của Long Khê.
“Noãn Noãn cứu ta!” Long Khê đột nhiên hô to, vươn cánh tay ngọc dài trắng trẻo ra với Noãn Noãn, cơ thể lại bị lui về phía sau, tình cảnh giống như tự tử rơi xuống dốc núi, tóc bạc, áo đỏ tung bay, đẹp mắt không nói lên lời.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy uất ức, yêu nghiệt áo đỏ này rốt cuộc muốn làm gì? Cô rất thân với hắn sao? Giống như là sinh ly tử biệt vậy!
Ngay tại lúc kiếm của hai người đang phối hợp ăn ý sắp đụng đến được vạt áo của Long Khê, chân trời đột nhiên rít lên xuất hiện hai bóng người. Chỉ trong nháy mắt, mỗi người một tay tóm lấy Long Khê, nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.
Chân trời đỏ như máu.
Mộ Dung Thánh Li nghi ngờ liếc Kim Ưng, hắn không hiểu tại sao vừa rồi lại giúp tên này cùng nhau đối phó với người áo đỏ!
Mặt nạ hoàng kim óng ánh, đôi mắt nam nhân lạnh nhạt mà kiên quyết: “Mộ Dung Thánh Li, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi mang Long Noãn Noãn rời đi!”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, không ngờ Kim Ưng cũng lội vào vũng nước đục này. Hắn cười lạnh: “Được, vậy hôm nay liền đấu một trận sống còn đi, xem cuối cùng ai là người chiến thắng!”
Kim Ưng chuyển mắt nhìn về Long Noãn Noãn, trong nháy mắt hàn kiếm của Mộ Dung Thánh Li đâm tới, thế nhưng hắn không hề ngăn cản, mà trực tiếp thay đổi phương hướng, một tay kéo cánh tay Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Đi theo ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”
Noãn noãn sững sờ, muốn tránh thoát, đột nhiên nhìn thấy Kim Ưng nhìn chằm chằm
Bạch y dọc theo đường cong tinh xảo của nam tử rơi xuống, che lại màu đỏ trên đất, không một mảnh vải đứng trong gió rét, toàn bộ thân thể tái nhợt bi thương. Bờ môi lạnh lẽo, nở một nụ cười mờ ảo như có như không, đôi mắt lạnh nhạt nặng nề đứng trong gió rét từ từ hiện lên rực rỡ. Nam nhân đường hoàng đứng đó, cười như không cười nhìn Noãn Noãn, cả người như một nhát trí mạng khiến cho người khác không thể kháng cự. Nhất là thân thể che giấu dưới mái tóc dài, trắng cùng đen hai màu tương phản đối chọi kịch liệt, duy mỹ giống như một kiệt tác cao siêu.
Không phải chưa từng nhìn qua nam nhân trần truồng, nhưng trước giờ chưa hề có loại rung động này. Noãn Noãn từng bước từng bước chậm rãi đến gần nam tử, hai mắt mờ mịt hoàn toàn không nhìn rõ cảm xúc.
Theo từng bước cô đến gần, Noãn Noãn cảm thấy nam nhân khẩn trương, mắt sáng lập lòe bất định, lông mi thon dài dày đặc như cánh bướm trong gió lớn nhẹ nhàng run rẩy, đốt ngón tay do dùng sức mà tái nhợt.
Ngay lúc Noãn Noãn vươn cánh tay, nam đột nhiên khẽ ngửa mặt, thản nhiên cười với cô, như trừng phạt người đời tham niệm yêu nghiệt. Trong nháy mắt giật mình thu lại ánh mắt say đắm tham lam, đôi mắt đen như mực, liều mạng nặn ra một tia cám dỗ ẩn núp dưới hồ nước cuối thu. Hắn chậm rãi mở miệng, mang theo hơi thở hấp dẫn bị đè nén, muốn mở miệng.
“Bốp!” Một tiếng bạt tay trong trẻo vang lên, đột ngột phá vỡ hình ảnh vô cùng mỹ quan.
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh hơi lay động do tiếp nhận cái tát kia, không dám tin nhìn nữ nhân đang thịnh nộ trước mắt.
“Mộ Dung Thánh Anh, đối với anh mà nói, thân thể của anh có lẽ không đáng bao nhiêu tiền, nhưng với tôi, lần đầu tiên của tôi rất trân quý. Muốn có được lần đầu tiên của tôi, anh không xứng!” Lời nói lạnh lùng vang dội trong gió rét, Noãn Noãn xoay người, cũng không quay đầu rời đi.
Quần áo màu tím sắc bén hiển lộ rõ ràng sự tức giận dứt khoác của nữ tử.
Năm ngón tay rõ nét trên khuôn mặt tái nhợt, Mộ Dung Thánh Anh trợn mắt đứng sững người. Như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia, chậm rãi, hắn rũ mắt xuống, nắm thật chặt các đốt ngón tay, bi thương cười thành tiếng.
Chung quy là nàng chê hắn bẩn!
Trong cung Phượng Vũ, Noãn Noãn nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy thân thể tái nhợt bi thương của nam nhân. Cô chưa từng cảm thấy nam nhân kia bẩn, mặc kệ đã xảy ra những chuyện gì. Cho dù trong tưởng tượng của nàng cũng không có hình ảnh đó. Noãn Noãn đối với Mộ Dung Thánh Anh, chỉ cảm thấy đáng thương mà thôi. Có lẽ Mộ Dung Thánh Anh cũng đã từng là một thiếu niên có nụ cười đáng yêu, ở trong gió giục ngựa hát vang, ở trong tuyết ném tuyết hưởng mai, ở trong mưa giả bộ lãng mạn, ở trong sương mù cười nhìn thiên hạ. Nhưng mà do lão nữ nhân đó, do cung đình này, đã thay đổi hắn. Mỗi ngày hắn đều cười, nhưng không có một nụ cười nào ở trong mắt hắn, ở trong đáy lòng hắn cả. Hắn dùng mỉm cười để che giấu nội tâm sợ hãi của mình, che giấu suy nghĩ không chịu nổi. Đã từng, Noãn Noãn có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn, lại bị hắn tàn nhẫn đánh nát.
Cô có thể dễ dàng tha thứ quá khứ hắn bị Thái hậu chà đạp, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cái đêm hắn vuốt ve Lệ Phi và Diêu Thục Phi kia!
“Nương nương…” Vang bên tai là âm thanh lo lắng của Quế ma ma.
Noãn Noãn chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Quế ma ma, tôi mệt mỏi, bà để tôi một mình nghỉ ngơi một chút!”
Quế ma ma hình như còn muốn nói gì, nhưng không mở miệng, yên lặng lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối, tuyết lại bay bay, rất nhanh sẽ tới tháng chạp!
Bên trong Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng đợi ở bên ngoài, đi tới đi lui mạnh mẽ in dấu chân trên nền tuyết dày cộm.
Cả đêm, Mộ Dung Thánh Anh thế nhưng không về. Hắn đã tìm khắp hoàng cung, cũng không tìm thấy hắn, trừ nơi này…
Chân vươn ra, muốn bước vào cánh cửa rách nát kia. Đột nhiên Mộ Dung Thánh Khuynh mạnh mẽ xoay người chạy đến Phượng Vũ cung.
Hắn không thể vào Linh Thứu cung, nhưng một người có thể!
“Đùng đùng đùng!” Buổi sáng tinh mơ, Noãn Noãn bị tiếng gõ cửa to như vậy đánh thức. Mở mắt ôm chăn bông bằng gấm, chạy nhảy từng bước đến phía cửa sổ, muốn đẩy cửa ra nhưng lại bị một tầng tuyết thật dày chặn lại, đẩy không được.
“Tới đây tới đây!” Trong sân vang lên giọng nói của Quế ma ma, sau đó chậm rãi đi mở cửa.
“Thập Nhất vương gia, sớm như vậy ngài…” Âm thanh kinh ngạc của Quế ma
Beta: thuyvu115257
Lại là chiêu này! Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng né sang một bên, nhưng nam tử yêu nghiệt áo đỏ giống như có mắt ở sau lưng, thân thể đang bay giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng.
Noãn Noãn muốn tránh lần nữa nhưng đã không kịp rồi!
Chuẩn xác rơi trên người Noãn Noãn, cái trán thuận tiện cọ lên môi nàng, con ngươi đỏ tươi yêu dị của Long Khê khiêu khích xẹt qua núi giả rút kiếm mở ra khoảng cách giữa hai người.
Hai trường kiếm trong nháy mắt đâm về phía hắn! Cùng lúc đó, Noãn Noãn cũng tức giận vung ống tay áo.
“Bốp!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Long Khê trốn thoát khỏi hai thanh kiếm, nhưng không tránh được một cái tát kia của Noãn Noãn. Trên khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt hiện rõ dấu năm ngón tay.
Long Khê hơi ngẩng đầu lên, uất ức mím môi anh đào lại, yên lặng không nói nhìn Noãn Noãn. Con ngươi màu đỏ yêu dị hiện lên một tầng trong suốt, chậm rãi tụ lại trên khóe mắt, tủi thân không nói nên lời, buồn bã: “Noãn Noãn, sao nàng lại có thể đối xử với ta như vậy!”
Noãn Noãn sững sờ, không biết hôm nay yêu nghiệt áo đỏ này muốn diễn vở tuồng gì? Đang định mở miệng giải thích, thì Kim Ưng và Mộ Dung Thánh Li lại lần nữa đâm kiếm tới.
Thân thể nhẹ nhàng bay lên, Long Khê nhanh chóng lui về phía sau, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn Noãn Noãn, con ngươi ngập nước, tràn đầy thâm tình. Mộ Dung Thánh Li nhìn thấy lửa giận bốc lên, soạt soạt soạt, mũi kiếm đâm liên tiếp ba lần đến trước mặt Long Khê.
Nhưng ánh mắt Kim Ưng lại tràn đầy lạnh nhạt cùng nặng nề, khóe môi mím thật chặt, bình tĩnh ra chiêu, phối hợp ăn ý với Mộ Dung Thánh Li. Hai người một trước một sau, phong kín toàn bộ đường lui của Long Khê.
“Noãn Noãn cứu ta!” Long Khê đột nhiên hô to, vươn cánh tay ngọc dài trắng trẻo ra với Noãn Noãn, cơ thể lại bị lui về phía sau, tình cảnh giống như tự tử rơi xuống dốc núi, tóc bạc, áo đỏ tung bay, đẹp mắt không nói lên lời.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy uất ức, yêu nghiệt áo đỏ này rốt cuộc muốn làm gì? Cô rất thân với hắn sao? Giống như là sinh ly tử biệt vậy!
Ngay tại lúc kiếm của hai người đang phối hợp ăn ý sắp đụng đến được vạt áo của Long Khê, chân trời đột nhiên rít lên xuất hiện hai bóng người. Chỉ trong nháy mắt, mỗi người một tay tóm lấy Long Khê, nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.
Chân trời đỏ như máu.
Mộ Dung Thánh Li nghi ngờ liếc Kim Ưng, hắn không hiểu tại sao vừa rồi lại giúp tên này cùng nhau đối phó với người áo đỏ!
Mặt nạ hoàng kim óng ánh, đôi mắt nam nhân lạnh nhạt mà kiên quyết: “Mộ Dung Thánh Li, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi mang Long Noãn Noãn rời đi!”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, không ngờ Kim Ưng cũng lội vào vũng nước đục này. Hắn cười lạnh: “Được, vậy hôm nay liền đấu một trận sống còn đi, xem cuối cùng ai là người chiến thắng!”
Kim Ưng chuyển mắt nhìn về Long Noãn Noãn, trong nháy mắt hàn kiếm của Mộ Dung Thánh Li đâm tới, thế nhưng hắn không hề ngăn cản, mà trực tiếp thay đổi phương hướng, một tay kéo cánh tay Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Đi theo ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”
Noãn noãn sững sờ, muốn tránh thoát, đột nhiên nhìn thấy Kim Ưng nhìn chằm chằm
Bạch y dọc theo đường cong tinh xảo của nam tử rơi xuống, che lại màu đỏ trên đất, không một mảnh vải đứng trong gió rét, toàn bộ thân thể tái nhợt bi thương. Bờ môi lạnh lẽo, nở một nụ cười mờ ảo như có như không, đôi mắt lạnh nhạt nặng nề đứng trong gió rét từ từ hiện lên rực rỡ. Nam nhân đường hoàng đứng đó, cười như không cười nhìn Noãn Noãn, cả người như một nhát trí mạng khiến cho người khác không thể kháng cự. Nhất là thân thể che giấu dưới mái tóc dài, trắng cùng đen hai màu tương phản đối chọi kịch liệt, duy mỹ giống như một kiệt tác cao siêu.
Không phải chưa từng nhìn qua nam nhân trần truồng, nhưng trước giờ chưa hề có loại rung động này. Noãn Noãn từng bước từng bước chậm rãi đến gần nam tử, hai mắt mờ mịt hoàn toàn không nhìn rõ cảm xúc.
Theo từng bước cô đến gần, Noãn Noãn cảm thấy nam nhân khẩn trương, mắt sáng lập lòe bất định, lông mi thon dài dày đặc như cánh bướm trong gió lớn nhẹ nhàng run rẩy, đốt ngón tay do dùng sức mà tái nhợt.
Ngay lúc Noãn Noãn vươn cánh tay, nam đột nhiên khẽ ngửa mặt, thản nhiên cười với cô, như trừng phạt người đời tham niệm yêu nghiệt. Trong nháy mắt giật mình thu lại ánh mắt say đắm tham lam, đôi mắt đen như mực, liều mạng nặn ra một tia cám dỗ ẩn núp dưới hồ nước cuối thu. Hắn chậm rãi mở miệng, mang theo hơi thở hấp dẫn bị đè nén, muốn mở miệng.
“Bốp!” Một tiếng bạt tay trong trẻo vang lên, đột ngột phá vỡ hình ảnh vô cùng mỹ quan.
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh hơi lay động do tiếp nhận cái tát kia, không dám tin nhìn nữ nhân đang thịnh nộ trước mắt.
“Mộ Dung Thánh Anh, đối với anh mà nói, thân thể của anh có lẽ không đáng bao nhiêu tiền, nhưng với tôi, lần đầu tiên của tôi rất trân quý. Muốn có được lần đầu tiên của tôi, anh không xứng!” Lời nói lạnh lùng vang dội trong gió rét, Noãn Noãn xoay người, cũng không quay đầu rời đi.
Quần áo màu tím sắc bén hiển lộ rõ ràng sự tức giận dứt khoác của nữ tử.
Năm ngón tay rõ nét trên khuôn mặt tái nhợt, Mộ Dung Thánh Anh trợn mắt đứng sững người. Như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia, chậm rãi, hắn rũ mắt xuống, nắm thật chặt các đốt ngón tay, bi thương cười thành tiếng.
Chung quy là nàng chê hắn bẩn!
Trong cung Phượng Vũ, Noãn Noãn nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy thân thể tái nhợt bi thương của nam nhân. Cô chưa từng cảm thấy nam nhân kia bẩn, mặc kệ đã xảy ra những chuyện gì. Cho dù trong tưởng tượng của nàng cũng không có hình ảnh đó. Noãn Noãn đối với Mộ Dung Thánh Anh, chỉ cảm thấy đáng thương mà thôi. Có lẽ Mộ Dung Thánh Anh cũng đã từng là một thiếu niên có nụ cười đáng yêu, ở trong gió giục ngựa hát vang, ở trong tuyết ném tuyết hưởng mai, ở trong mưa giả bộ lãng mạn, ở trong sương mù cười nhìn thiên hạ. Nhưng mà do lão nữ nhân đó, do cung đình này, đã thay đổi hắn. Mỗi ngày hắn đều cười, nhưng không có một nụ cười nào ở trong mắt hắn, ở trong đáy lòng hắn cả. Hắn dùng mỉm cười để che giấu nội tâm sợ hãi của mình, che giấu suy nghĩ không chịu nổi. Đã từng, Noãn Noãn có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn, lại bị hắn tàn nhẫn đánh nát.
Cô có thể dễ dàng tha thứ quá khứ hắn bị Thái hậu chà đạp, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cái đêm hắn vuốt ve Lệ Phi và Diêu Thục Phi kia!
“Nương nương…” Vang bên tai là âm thanh lo lắng của Quế ma ma.
Noãn Noãn chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Quế ma ma, tôi mệt mỏi, bà để tôi một mình nghỉ ngơi một chút!”
Quế ma ma hình như còn muốn nói gì, nhưng không mở miệng, yên lặng lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối, tuyết lại bay bay, rất nhanh sẽ tới tháng chạp!
Bên trong Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng đợi ở bên ngoài, đi tới đi lui mạnh mẽ in dấu chân trên nền tuyết dày cộm.
Cả đêm, Mộ Dung Thánh Anh thế nhưng không về. Hắn đã tìm khắp hoàng cung, cũng không tìm thấy hắn, trừ nơi này…
Chân vươn ra, muốn bước vào cánh cửa rách nát kia. Đột nhiên Mộ Dung Thánh Khuynh mạnh mẽ xoay người chạy đến Phượng Vũ cung.
Hắn không thể vào Linh Thứu cung, nhưng một người có thể!
“Đùng đùng đùng!” Buổi sáng tinh mơ, Noãn Noãn bị tiếng gõ cửa to như vậy đánh thức. Mở mắt ôm chăn bông bằng gấm, chạy nhảy từng bước đến phía cửa sổ, muốn đẩy cửa ra nhưng lại bị một tầng tuyết thật dày chặn lại, đẩy không được.
“Tới đây tới đây!” Trong sân vang lên giọng nói của Quế ma ma, sau đó chậm rãi đi mở cửa.
“Thập Nhất vương gia, sớm như vậy ngài…” Âm thanh kinh ngạc của Quế ma
Bình luận facebook