Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-27.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 27: Trước bàn ăn
"Vén tóc lên."
Hắn muốn làm gì vậy? Tân Tình không hiểu ra sao nhưng vẫn vén tóc, để lộ bả vai ra. Trên đôi vai trần trắng nõn là một hình xăm có dạng dây leo màu tím.
Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình với chiếc áo hờ hững, giọng hắn khàn khàn đi:
"Được rồi, cô đi đi."
Hắn để mình đi à? Tân Tình lập tức mặc kín lại áo rồi nhìn hắn với ánh mắt bàng hoàng:
"Anh để cho tôi đi hả?"
"Sao? Không muốn đi à? Hay đúng là cô muốn ở bàn ăn..."
Tân Tình lập tức chạy biến lên lầu, không quay đầu lại.
Tên đàn ông này chẳng những cầm thú, biến thái mà còn bị thần kinh! Đây là đánh giá mới nhất của Tân Tình về Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương ở lại phòng ăn, hắn cầm điện thoại lên.
"Tôi xem rồi, hình xăm cũng trở nên rõ hơn giống như tôi vậy, màu sắc cũng đậm hơn lúc đầu nhiều."
Hắn khó chịu nói với người ở đầu dây bên kia:
"Bây giờ đạt được đúng tâm nguyện rồi, sau này đừng làm phiền tôi nữa."
Doanh Kình Thương cảm thấy rất bực bội, nghĩ tới mấy hôm nay vì chân bất tiện mà phải đối mặt với Tân Tình là hắn lại khó chịu phát cáu lên, điều này làm một kẻ luôn có tự chủ cao như hắn cảm thấy bất ổn. Kẻ ở ngôi cao luôn có thói quen khống chế người khác, cũng càng khống chế bản thân, bọn họ không cho phép bất cứ kẻ nào chi phối tư tưởng và hành vi của mình, bao gồm cả chính bản thân họ.
Vậy nên Doanh Kình Thương lại gọi cho thư ký, dặn lái xe tới đón mình tới ở nơi khác. Nếu Tân Tình biết sự tồn tại của mình khiến cho Doanh Kình Thương cảm thấy ngột ngạt như vậy, nhất định cô sẽ vui vẻ lượn tới trước mắt hắn chạy đôi vòng. Nhưng bây giờ cô chẳng có tâm tình nào suy nghĩ về chuyện của hắn mà chỉ một lòng một dạ đâm đầu vào thư viện, ngày ngày vẽ cả đống phác thảo nháp, cô phải phát huy tối đa trình độ của mình để tham gia thi đấu.
Một chiều nọ, trong ký túc xá, Tân Tình nhìn chiếc giường trống không ở đối diện, hỏi:
"Sao tớ cảm thấy phải vài ngày không gặp Tiểu Vũ rồi ấy nhỉ?"
"Hai hôm nay không về rồi, làm sao mà cậu gặp được."
Trương Mật thò mặt ra từ sau máy tính:
"Bảo là dì tới thăm nên mấy ngày này sẽ ở khách sạn."
"À."
Tân Tình không để ý lắm, cô tiếp tục xem tư liệu. Thi Thiên Thiên bỗng vỗ bàn:
"Hai người có thấy dạo này cậu ấy có gì đó là lạ không?"
"Ai? Lâm Tiểu Vũ á?"
Tân Tình chưa kịp phản ứng.
Trương Mật đóng vở lại, rầm rập chạy vào phòng vệ sinh rồi ôm một đống chai lọ ra, bày la liệt lên bàn:
"Nhìn đi, đây là đồ trang điểm cậu ấy đang dùng đấy."
"Toàn hàng hiệu cao cấp thôi!"
Tân Tình vừa nhìn là biết, bởi lẽ chính cô cũng đang dùng những thứ này. Chẳng qua màu sắc có vẻ không giống nhau, cô gái quản lý quần áo nói với cô đồ của cô là được đặt riêng.
Thi Thiên Thiên tiện tay vơ lấy một lọ:
"Một lọ này là hơn nghìn tệ này, cậu ấy kiếm đâu ra lắm tiền thế?"
"Chẳng phải là dì mua cho à?"
Tân Tình nhớ rõ Lâm Tiểu Vũ nói như vậy.
Trương Mật cất chai lọ về chỗ cũ:
"Những thứ này tổng cộng phải hơn chục nghìn, dì cậu ấy thương cậu ấy đến thế sao?"
"Cứ coi như dì cậu ấy rất thương cậu ấy, mua cho cậu ấy những thứ này là dễ hiểu, vậy cái này thì sao?"
Thi Thiên Thiên rút từ dưới giường Lâm Tiểu Vũ ra một chiếc túi giấy.
"Kiểu mới nhất quý này của Hermes nhé."
Tân Tình nhìn nhìn rồi ồ lên:
"Tớ không có cái này!"
"Nói thừa, của cậu toàn bản giới hạn thôi, mấy trăm ngàn một cái, cái này chỉ hơn tám mươi ngàn thôi."
Trương Mật ghen tị nói. Về sau cô có tới nhà Tân Tình thêm vài lần, cũng đã tham quan phòng chứa quần áo của bạn.
Cuối cùng Tân Tình cũng phản ứng kịp, cô che miệng kinh hoàng nhìn Thi Thiên Thiên:
"Cậu... ý cậu là... là cậu ấy...”
"Không thì thế nào?"
Thi Thiên Thiên nhíu mày:
"Ngoài đàn ông ra thì ai sẽ tiêu mạnh tay cho phụ nữ như thế?"
Bốn người bọn họ vốn dĩ ở chung một phòng ký túc xá, tình cảm rất thân thiết. Lâm Tiểu Vũ là một người bị động, tính cách cũng nhu nhược, điều này cũng một phần là do hoàn cảnh gia đình.
Cha mất sớm, ở nhà chỉ còn lại Lâm Tiểu Vũ, mẹ cô và một đứa em trai nhỏ hơn cô vài tuổi. Thu nhập của mẹ cô không nhiều, sau này còn phải mở một quán bán đồ ăn sáng nhỏ trước cửa để kiếm tiền cho hai chị em đi học. Trước khi gia đình gặp chuyện, Tân Tình vốn đã là thiên kim tiểu thư nhà giàu, Trương Mật cũng sống trong gia đình có điều kiện, là gia đình thư hương vài đời, Thi Thiên Thiên thì có điều kiện tốt nhất, anh rể là tổng giám đốc của tập đoàn Đinh Thị, nhưng sau khi chị gái và anh rể cô đính hôn một thời gian ngắn, chị cô đã gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi mất. Từ đó về sau, cô sống với anh rể, anh rể cô luôn rất quan tâm tới cô.
Với điều kiện của Lâm Tiểu Vũ, tại sao bỗng nhiên lại có nhiều đồ xa xỉ như vậy, hơn nữa đợt gần đây cô còn liên tục nghỉ học, đêm thì ngủ bên ngoài.
"Hay là để tớ hỏi cậu ấy đi?"
Tân Tình không muốn nhìn thấy người bạn sớm chiều ở chung bước lên con đường kia.
"Cậu định hỏi thế nào?"
Trương Mật liếc mắt:
"Tiểu Vũ, có phải cậu được đàn ông bao nuôi không à?"
Tân Tình thở dài, chắc chắn là không hỏi thế được rồi.
"Thôi thôi, kệ cậu ấy đi."
Thi Thiên Thiên nói:
"Cách sống của mỗi người đều là lựa chọn của bản thân họ, chúng ta không có quyền can thiệp, nếu cậu ấy thực sự bước lên con đường đó thì sẽ phải gánh chịu hậu quả thôi."
Chuyện này khiến cho tâm trạng của Tân Tình trở nên nặng nề mãi cho tới tận khi về nhà. Vốn dĩ cô đã sẵn sàng tâm lý để đối nghịch với Doanh Kình Thương, vậy mà chẳng ngờ hắn đã đi mất.
"Thiếu gia ra ngoài ở rồi."
Bác Phúc u oán nhìn cô, Tân Tình thì cúi đầu về phòng. Đi càng tốt, đỡ cho ngày nào cũng ăn mà không tiêu hóa nổi.
Nghĩ vậy, cô bỗng thấy không có Doanh Kình Thương để đấu võ mồm cũng chán.
"Thôi thôi thôi!"
Cô ngồi trước gương vỗ vỗ mặt:
"Tân Tình, tỉnh lại đi, mày bị ngược đãi thành quen rồi à? Sao lại cảm thấy không có anh ta thì chán cơ chứ? Đây chính là cầm thú đã cưỡng gian mày đó!"
Vừa nhớ tới đây, cô liền cảm thấy khá hơn nhiều. Tân Tình ngâm mình trong bồn tắm một lát rồi ôm chó con lên giường xem tivi. Chẳng biết cô đã ngủ thiếp đi từ khi nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng dáng người mẫu trong tivi còn chẳng đẹp bằng Doanh Kình Thương.
Tới đầu tháng, nhà trường muốn xem bản thiết kế phác thảo, nếu được thông qua là cô có thể tới phòng làm việc, trở thành đại diện của trường để dự thi. Trong phòng hiệu trưởng, Tân Tình và Tân Ngữ Điệp đang chờ hiệu trưởng quyết định. Điều khiến Tân Tình bàng hoàng chính là hiệu trưởng đã chọn tác phẩm của Tân Ngữ Điệp.
"Chọn cô ta?"
Tân Tình ngỡ ngàng hỏi lại.
Hiểu trưởng nhíu mày, đưa bản thiết kế của Tân Ngữ Điệp cho cô:
"Không biết có phải hai người là chị em nên có thần giao cách cảm hay không? Tự thương lượng với nhau đi. Em xem đây này."
Tân Tình nhận lấy bản thảo, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống hầm băng, thực sự lạnh thấu xương.
Chẳng trách hiệu trưởng chọn Tân Ngữ Điệp, chẳng trách ánh mắt hiệu trưởng nhìn mình lại kỳ lạ như vậy.
Bản thiết kế của Tân Tình là một chiếc nhẫn, cô dùng hai đôi cánh làm nhẫn để tượng trưng cho hi vọng, trên mặt nhẫn thì thiết kế hai trái tim dính liền đại diện cho hai người yêu nhau, chỉ cần bên nhau sẽ không còn sợ hãi bất kì khó khăn gì, có thể vượt qua mọi trở ngại.
Còn tác phẩm của Tân Ngữ Điệp...
Giống hệt của cô, điểm khác duy nhất là bên trên nhẫn, cô ta cho thể một con chim nhỏ 3D làm cả tác phẩm được cải cách, mang lại cảm giác tràn ngập sức sống.
Tân Tình nhắm mắt, cố giữ cho mình tỉnh táo. Cô nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt Tân Ngữ Điệp, thậm chí cô ta còn nói với hiệu trưởng bằng giọng áy náy:
"Hiệu trưởng, hai chị em em thường xuyên cùng nhau thiết kế nên mạch suy nghĩ sẽ không khác nhiều. Tân Tình còn chưa đủ chín, em sẽ cố gắng dạy bảo em ấy."
"Vô liêm sỉ..."
Tân Tình gần như đã rít những từ này qua kẽ răng.
Hiệu trưởng không hài lòng với thái độ của cô nên lên tiếng răn dạy. Vừa mở lời, Tân Tình đã cầm thiết kế của mình đi ra ngoài.
Lúc này là chạng vạng, Doanh Kình Thương vừa mới khỏi chân, đang nhận điện thoại của A Triệt.
"Thiếu gia, tôi không đón được cô Tân."
"Không đón được? Không có ở trường à?"
"Không, bạn học nói chiều nay cô ấy không lên lớp."
"Ở nhà thì sao?"
"Đã gọi hỏi nhưng cô ấy chưa về."
"Tôi biết rồi, cậu về trước đi."
Doanh Kình Thương cúp máy, hắn nhíu chặt mày, đang định gọi điện thoại thì chuông reo.
"A lô."
"Thiếu gia, tìm thấy cô ấy rồi, cô ấy ở công viên Tâm Đường gần trường nhưng nhất định không chịu về nhà."
Doanh Kính đứng dậy, cầm lấy áo khoác:
"Chờ ở đó."
Hắn tới công viên Tâm Đường mà A Triệt nói, lúc này trời đã đổ mưa nhỏ. Đây là trận mưa đầu thu, Tân Tình ngơ ngác ngồi trong mưa, A Triệt thì che ô cho cô.
"Cô đang làm loạn gì đấy?"
Doanh Kình Thương đứng trước mặt Tân Tình.
Tân Tình ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại cúi xuống, tiếp tục ngẩn người.
Doanh Kình Thương hoảng hốt, làm sao mặt lại tái nhợt thế kia? Không có chút huyết sắc nào, chẳng lẽ là do lạnh?
"Cô ấy ngồi thế bao lâu rồi?"
Doanh Kình Thương khẽ hỏi.
"Khi tôi phát hiện ra thì cô ấy đã thế này rồi, cũng gần một tiếng đồng hồ không nhúc nhích."
A Triệt bất đắc dĩ đáp.
Doanh Kình Thương dùng một tay tóm cằm Tân Tình, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình:
"Tân Tình, cô đang làm cái gì thế?"
Đôi lông mi dài khẽ run, lúc này Doanh Kình Thương mới thấy đôi mắt luôn lườm mình giờ như bị phủ một lớp bụi, hoàn toàn không thấy bất cứ tia sáng nào.
"Thiếu gia, mưa mỗi lúc một to rồi, nếu cứ thế này thì sức khỏe của cô ấy..."
Doanh Kình Thương bế xốc Tân Tình lên rồi vội vàng bước về phía xe:
"Tân Tình, cho cô thời gian suy nghĩ kỹ, nếu về đến nhà mà cô còn thế này thì tôi sẽ lột sạch cô rồi ném lên giường đấy."
Thấy người trong lòng giật giật, Doanh Kình Thương mím môi, ôm chặt cô hơn.
Về tới nhà, chờ cho Doanh Kình Thương tắm xong rồi tới phòng Tân Tình thì cô đã ngủ mất. Khuôn mặt nho nhỏ lộ ngoài chăn, có lẽ là vừa ngâm nước nóng nên không còn tái nhợt nữa, thế nhưng khóe mắt cô vẫn còn vương lệ.
Ma xui quỷ khiến, Doanh Kình Thương vươn tay gạt giọt nước mắt kia đi, cho vào miệng liếm liếm. Tân Tình có lẽ đang mơ ngủ, cô trở mình khiến chăn tuột xuống.
Nửa bả vai trắng nõn đập thẳng vào mắt Doanh Kình Thương, hắn nuốt nước miếng, mau chóng đắp chăn lại cho cô rồi vội vã ra khỏi phòng.
Độc nhất sủng hôn - Chương 27: Trước bàn ăn
"Vén tóc lên."
Hắn muốn làm gì vậy? Tân Tình không hiểu ra sao nhưng vẫn vén tóc, để lộ bả vai ra. Trên đôi vai trần trắng nõn là một hình xăm có dạng dây leo màu tím.
Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình với chiếc áo hờ hững, giọng hắn khàn khàn đi:
"Được rồi, cô đi đi."
Hắn để mình đi à? Tân Tình lập tức mặc kín lại áo rồi nhìn hắn với ánh mắt bàng hoàng:
"Anh để cho tôi đi hả?"
"Sao? Không muốn đi à? Hay đúng là cô muốn ở bàn ăn..."
Tân Tình lập tức chạy biến lên lầu, không quay đầu lại.
Tên đàn ông này chẳng những cầm thú, biến thái mà còn bị thần kinh! Đây là đánh giá mới nhất của Tân Tình về Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương ở lại phòng ăn, hắn cầm điện thoại lên.
"Tôi xem rồi, hình xăm cũng trở nên rõ hơn giống như tôi vậy, màu sắc cũng đậm hơn lúc đầu nhiều."
Hắn khó chịu nói với người ở đầu dây bên kia:
"Bây giờ đạt được đúng tâm nguyện rồi, sau này đừng làm phiền tôi nữa."
Doanh Kình Thương cảm thấy rất bực bội, nghĩ tới mấy hôm nay vì chân bất tiện mà phải đối mặt với Tân Tình là hắn lại khó chịu phát cáu lên, điều này làm một kẻ luôn có tự chủ cao như hắn cảm thấy bất ổn. Kẻ ở ngôi cao luôn có thói quen khống chế người khác, cũng càng khống chế bản thân, bọn họ không cho phép bất cứ kẻ nào chi phối tư tưởng và hành vi của mình, bao gồm cả chính bản thân họ.
Vậy nên Doanh Kình Thương lại gọi cho thư ký, dặn lái xe tới đón mình tới ở nơi khác. Nếu Tân Tình biết sự tồn tại của mình khiến cho Doanh Kình Thương cảm thấy ngột ngạt như vậy, nhất định cô sẽ vui vẻ lượn tới trước mắt hắn chạy đôi vòng. Nhưng bây giờ cô chẳng có tâm tình nào suy nghĩ về chuyện của hắn mà chỉ một lòng một dạ đâm đầu vào thư viện, ngày ngày vẽ cả đống phác thảo nháp, cô phải phát huy tối đa trình độ của mình để tham gia thi đấu.
Một chiều nọ, trong ký túc xá, Tân Tình nhìn chiếc giường trống không ở đối diện, hỏi:
"Sao tớ cảm thấy phải vài ngày không gặp Tiểu Vũ rồi ấy nhỉ?"
"Hai hôm nay không về rồi, làm sao mà cậu gặp được."
Trương Mật thò mặt ra từ sau máy tính:
"Bảo là dì tới thăm nên mấy ngày này sẽ ở khách sạn."
"À."
Tân Tình không để ý lắm, cô tiếp tục xem tư liệu. Thi Thiên Thiên bỗng vỗ bàn:
"Hai người có thấy dạo này cậu ấy có gì đó là lạ không?"
"Ai? Lâm Tiểu Vũ á?"
Tân Tình chưa kịp phản ứng.
Trương Mật đóng vở lại, rầm rập chạy vào phòng vệ sinh rồi ôm một đống chai lọ ra, bày la liệt lên bàn:
"Nhìn đi, đây là đồ trang điểm cậu ấy đang dùng đấy."
"Toàn hàng hiệu cao cấp thôi!"
Tân Tình vừa nhìn là biết, bởi lẽ chính cô cũng đang dùng những thứ này. Chẳng qua màu sắc có vẻ không giống nhau, cô gái quản lý quần áo nói với cô đồ của cô là được đặt riêng.
Thi Thiên Thiên tiện tay vơ lấy một lọ:
"Một lọ này là hơn nghìn tệ này, cậu ấy kiếm đâu ra lắm tiền thế?"
"Chẳng phải là dì mua cho à?"
Tân Tình nhớ rõ Lâm Tiểu Vũ nói như vậy.
Trương Mật cất chai lọ về chỗ cũ:
"Những thứ này tổng cộng phải hơn chục nghìn, dì cậu ấy thương cậu ấy đến thế sao?"
"Cứ coi như dì cậu ấy rất thương cậu ấy, mua cho cậu ấy những thứ này là dễ hiểu, vậy cái này thì sao?"
Thi Thiên Thiên rút từ dưới giường Lâm Tiểu Vũ ra một chiếc túi giấy.
"Kiểu mới nhất quý này của Hermes nhé."
Tân Tình nhìn nhìn rồi ồ lên:
"Tớ không có cái này!"
"Nói thừa, của cậu toàn bản giới hạn thôi, mấy trăm ngàn một cái, cái này chỉ hơn tám mươi ngàn thôi."
Trương Mật ghen tị nói. Về sau cô có tới nhà Tân Tình thêm vài lần, cũng đã tham quan phòng chứa quần áo của bạn.
Cuối cùng Tân Tình cũng phản ứng kịp, cô che miệng kinh hoàng nhìn Thi Thiên Thiên:
"Cậu... ý cậu là... là cậu ấy...”
"Không thì thế nào?"
Thi Thiên Thiên nhíu mày:
"Ngoài đàn ông ra thì ai sẽ tiêu mạnh tay cho phụ nữ như thế?"
Bốn người bọn họ vốn dĩ ở chung một phòng ký túc xá, tình cảm rất thân thiết. Lâm Tiểu Vũ là một người bị động, tính cách cũng nhu nhược, điều này cũng một phần là do hoàn cảnh gia đình.
Cha mất sớm, ở nhà chỉ còn lại Lâm Tiểu Vũ, mẹ cô và một đứa em trai nhỏ hơn cô vài tuổi. Thu nhập của mẹ cô không nhiều, sau này còn phải mở một quán bán đồ ăn sáng nhỏ trước cửa để kiếm tiền cho hai chị em đi học. Trước khi gia đình gặp chuyện, Tân Tình vốn đã là thiên kim tiểu thư nhà giàu, Trương Mật cũng sống trong gia đình có điều kiện, là gia đình thư hương vài đời, Thi Thiên Thiên thì có điều kiện tốt nhất, anh rể là tổng giám đốc của tập đoàn Đinh Thị, nhưng sau khi chị gái và anh rể cô đính hôn một thời gian ngắn, chị cô đã gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi mất. Từ đó về sau, cô sống với anh rể, anh rể cô luôn rất quan tâm tới cô.
Với điều kiện của Lâm Tiểu Vũ, tại sao bỗng nhiên lại có nhiều đồ xa xỉ như vậy, hơn nữa đợt gần đây cô còn liên tục nghỉ học, đêm thì ngủ bên ngoài.
"Hay là để tớ hỏi cậu ấy đi?"
Tân Tình không muốn nhìn thấy người bạn sớm chiều ở chung bước lên con đường kia.
"Cậu định hỏi thế nào?"
Trương Mật liếc mắt:
"Tiểu Vũ, có phải cậu được đàn ông bao nuôi không à?"
Tân Tình thở dài, chắc chắn là không hỏi thế được rồi.
"Thôi thôi, kệ cậu ấy đi."
Thi Thiên Thiên nói:
"Cách sống của mỗi người đều là lựa chọn của bản thân họ, chúng ta không có quyền can thiệp, nếu cậu ấy thực sự bước lên con đường đó thì sẽ phải gánh chịu hậu quả thôi."
Chuyện này khiến cho tâm trạng của Tân Tình trở nên nặng nề mãi cho tới tận khi về nhà. Vốn dĩ cô đã sẵn sàng tâm lý để đối nghịch với Doanh Kình Thương, vậy mà chẳng ngờ hắn đã đi mất.
"Thiếu gia ra ngoài ở rồi."
Bác Phúc u oán nhìn cô, Tân Tình thì cúi đầu về phòng. Đi càng tốt, đỡ cho ngày nào cũng ăn mà không tiêu hóa nổi.
Nghĩ vậy, cô bỗng thấy không có Doanh Kình Thương để đấu võ mồm cũng chán.
"Thôi thôi thôi!"
Cô ngồi trước gương vỗ vỗ mặt:
"Tân Tình, tỉnh lại đi, mày bị ngược đãi thành quen rồi à? Sao lại cảm thấy không có anh ta thì chán cơ chứ? Đây chính là cầm thú đã cưỡng gian mày đó!"
Vừa nhớ tới đây, cô liền cảm thấy khá hơn nhiều. Tân Tình ngâm mình trong bồn tắm một lát rồi ôm chó con lên giường xem tivi. Chẳng biết cô đã ngủ thiếp đi từ khi nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng dáng người mẫu trong tivi còn chẳng đẹp bằng Doanh Kình Thương.
Tới đầu tháng, nhà trường muốn xem bản thiết kế phác thảo, nếu được thông qua là cô có thể tới phòng làm việc, trở thành đại diện của trường để dự thi. Trong phòng hiệu trưởng, Tân Tình và Tân Ngữ Điệp đang chờ hiệu trưởng quyết định. Điều khiến Tân Tình bàng hoàng chính là hiệu trưởng đã chọn tác phẩm của Tân Ngữ Điệp.
"Chọn cô ta?"
Tân Tình ngỡ ngàng hỏi lại.
Hiểu trưởng nhíu mày, đưa bản thiết kế của Tân Ngữ Điệp cho cô:
"Không biết có phải hai người là chị em nên có thần giao cách cảm hay không? Tự thương lượng với nhau đi. Em xem đây này."
Tân Tình nhận lấy bản thảo, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống hầm băng, thực sự lạnh thấu xương.
Chẳng trách hiệu trưởng chọn Tân Ngữ Điệp, chẳng trách ánh mắt hiệu trưởng nhìn mình lại kỳ lạ như vậy.
Bản thiết kế của Tân Tình là một chiếc nhẫn, cô dùng hai đôi cánh làm nhẫn để tượng trưng cho hi vọng, trên mặt nhẫn thì thiết kế hai trái tim dính liền đại diện cho hai người yêu nhau, chỉ cần bên nhau sẽ không còn sợ hãi bất kì khó khăn gì, có thể vượt qua mọi trở ngại.
Còn tác phẩm của Tân Ngữ Điệp...
Giống hệt của cô, điểm khác duy nhất là bên trên nhẫn, cô ta cho thể một con chim nhỏ 3D làm cả tác phẩm được cải cách, mang lại cảm giác tràn ngập sức sống.
Tân Tình nhắm mắt, cố giữ cho mình tỉnh táo. Cô nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt Tân Ngữ Điệp, thậm chí cô ta còn nói với hiệu trưởng bằng giọng áy náy:
"Hiệu trưởng, hai chị em em thường xuyên cùng nhau thiết kế nên mạch suy nghĩ sẽ không khác nhiều. Tân Tình còn chưa đủ chín, em sẽ cố gắng dạy bảo em ấy."
"Vô liêm sỉ..."
Tân Tình gần như đã rít những từ này qua kẽ răng.
Hiệu trưởng không hài lòng với thái độ của cô nên lên tiếng răn dạy. Vừa mở lời, Tân Tình đã cầm thiết kế của mình đi ra ngoài.
Lúc này là chạng vạng, Doanh Kình Thương vừa mới khỏi chân, đang nhận điện thoại của A Triệt.
"Thiếu gia, tôi không đón được cô Tân."
"Không đón được? Không có ở trường à?"
"Không, bạn học nói chiều nay cô ấy không lên lớp."
"Ở nhà thì sao?"
"Đã gọi hỏi nhưng cô ấy chưa về."
"Tôi biết rồi, cậu về trước đi."
Doanh Kình Thương cúp máy, hắn nhíu chặt mày, đang định gọi điện thoại thì chuông reo.
"A lô."
"Thiếu gia, tìm thấy cô ấy rồi, cô ấy ở công viên Tâm Đường gần trường nhưng nhất định không chịu về nhà."
Doanh Kính đứng dậy, cầm lấy áo khoác:
"Chờ ở đó."
Hắn tới công viên Tâm Đường mà A Triệt nói, lúc này trời đã đổ mưa nhỏ. Đây là trận mưa đầu thu, Tân Tình ngơ ngác ngồi trong mưa, A Triệt thì che ô cho cô.
"Cô đang làm loạn gì đấy?"
Doanh Kình Thương đứng trước mặt Tân Tình.
Tân Tình ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại cúi xuống, tiếp tục ngẩn người.
Doanh Kình Thương hoảng hốt, làm sao mặt lại tái nhợt thế kia? Không có chút huyết sắc nào, chẳng lẽ là do lạnh?
"Cô ấy ngồi thế bao lâu rồi?"
Doanh Kình Thương khẽ hỏi.
"Khi tôi phát hiện ra thì cô ấy đã thế này rồi, cũng gần một tiếng đồng hồ không nhúc nhích."
A Triệt bất đắc dĩ đáp.
Doanh Kình Thương dùng một tay tóm cằm Tân Tình, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình:
"Tân Tình, cô đang làm cái gì thế?"
Đôi lông mi dài khẽ run, lúc này Doanh Kình Thương mới thấy đôi mắt luôn lườm mình giờ như bị phủ một lớp bụi, hoàn toàn không thấy bất cứ tia sáng nào.
"Thiếu gia, mưa mỗi lúc một to rồi, nếu cứ thế này thì sức khỏe của cô ấy..."
Doanh Kình Thương bế xốc Tân Tình lên rồi vội vàng bước về phía xe:
"Tân Tình, cho cô thời gian suy nghĩ kỹ, nếu về đến nhà mà cô còn thế này thì tôi sẽ lột sạch cô rồi ném lên giường đấy."
Thấy người trong lòng giật giật, Doanh Kình Thương mím môi, ôm chặt cô hơn.
Về tới nhà, chờ cho Doanh Kình Thương tắm xong rồi tới phòng Tân Tình thì cô đã ngủ mất. Khuôn mặt nho nhỏ lộ ngoài chăn, có lẽ là vừa ngâm nước nóng nên không còn tái nhợt nữa, thế nhưng khóe mắt cô vẫn còn vương lệ.
Ma xui quỷ khiến, Doanh Kình Thương vươn tay gạt giọt nước mắt kia đi, cho vào miệng liếm liếm. Tân Tình có lẽ đang mơ ngủ, cô trở mình khiến chăn tuột xuống.
Nửa bả vai trắng nõn đập thẳng vào mắt Doanh Kình Thương, hắn nuốt nước miếng, mau chóng đắp chăn lại cho cô rồi vội vã ra khỏi phòng.
Bình luận facebook