Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-30.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 30: Trở lại nhà họ Tân
A Triệt ấn chuông cửa giúp Tân Tình, Triệu Giai Lệ mở cửa, trông thấy cô thì gượng cười, sau đó vồn vã mời cô vào nhà.
"Cô chủ, tôi chờ cô trên xe."
A Triệt gật đầu với Tân Tình, cô mỉm cười lại, cô biết anh không yên tâm khi để cô vào nhà một mình.
Triệu Giai Lệ lại bắt đầu đố kị, con ranh khốn kiếp này còn cao hơn mình một bậc.
"Ba con đang ở công ty có chút việc gấp, sẽ về ngay thôi, con cứ ngồi chờ một lát."
Triệu Giai Lệ nói rất ngọt ngào, dù sao thì Tân Bằng Phi cũng đã dặn hôm nay phải khách khí với Tân Tình.
Tân Tình muốn lên gác nhìn di vật của mẹ luôn:
"Không cần chờ ông ta, tôi lên lấy đồ rồi đi luôn."
"Đồ của mẹ con không ở trên gác nữa rồi."
Triệu Giai Lệ cản lại.
Tân Tình quay sang nhìn bà ta, Triệu Giai Lệ cười trừ:
"Dù gì thì phòng đó bây giờ là dì ở mà."
Mặc dù Tân Bằng Phi đã cảnh cáo nhưng Triệu Giai Lệ không thể bình tĩnh nổi, nếu bây giờ Tân Tình sống khổ sở, đáng thương thì có lẽ bà ta còn có thể đắc ý bố thí cho cô ít đồ, nhưng hết lần này tới lần khác, cô vẫn sống tốt hơn bà ta nhiều.
Sau buổi đấu giá lần trước, Triệu Giai Lệ đã không còn được chào đón trong giới của các phu nhân. Bà ta nghe nói Tân Tình là thiếu phu nhân nhà giàu đường đường chính chính nhưng cảm thấy không đáng tin, người ta không đoán được Tân Tình là thiếu phu nhân nhà nào, nhưng bà ta biết. Doanh Kình tới nay vẫn không công bố tin tức kết hôn, làm sao Tân Tình có thể là thiếu phu nhân nhà giàu được.
Hừ, mặc kệ bây giờ mày thế nào, sớm muộn gì cũng bị đàn ông vứt bỏ thôi.
"Các người vứt đồ của mẹ tôi?"
Tân Tình trợn trừng mắt.
Con ranh con dám trừng mắt với tao... Suýt nữa Triệu Giai Lệ đã mắng câu này thành tiếng, cũng may bà ta còn nhớ rõ lời dặn của Tân Bằng Phi nên cố nở nụ cười:
"Làm sao có thể, để trong nhà kho dưới tầng, dì dẫn con đi xem."
Tân Tình thấy đồ đạc của mẹ mình bị vứt lung tung trong một chiếc hòm, còn có một khung ảnh đã vỡ kính thì lập tức nổi giận mang hòm ra ngoài.
Triệu Giai Lệ thấy cô định đi thì chạy tới trước cản lại:
"Tân Tình, con làm cái gì thế? Nặng thế sao mình con mang đi được, chờ ba con về rồi ông ấy sẽ giúp con mang ra."
"Nặng à?"
Tân Tình cười lạnh, cô nhìn chiếc hòm mình đang ôm, bên trong chẳng có gì mấy, mẹ cô vốn không lưu lại gì, trong này chẳng qua là chút đồ mà đám người Triệu Giai Lệ cảm thấy ngứa mắt sau khi vào ở mà thôi. Ngay cả khung ảnh đã nát kia cũng là tấm ảnh gia đình ba người chụp chung. Tân Tình căm ghét nhìn Tân Bằng Phi trong ảnh, quyết định lát nữa sẽ cắt ông ta ra khỏi hình.
"Dù sao đi nữa con cũng không thể lấy đồ rồi đi thế được, phải gặp ba con chứ."
Triệu Giai Lệ thấy cô nhất quyết muốn về thì vội kéo cô lại, không cho cô động đậy.
Tân Tình không tránh được nên chỉ có thể ngồi xuống salon:
"Được rồi, bà thả tôi ra."
"Thế mới phải, con thế này thì có phải tốt không."
Triệu Giai Lệ ngồi xuống phía đối diện, mắt bà ta đảo quanh, hỏi:
"Tân Tình, con chạy thoát ông chủ Hoàng thế nào?"
"Mắc mớ gì đến bà?"
Tân Tình không muốn để ý tới bà ta, mẹ sao con vậy, vô liêm sỉ như nhau.
Triệu Giai Lệ còn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp:
"Vậy con gặp tổng giám đốc Doanh thế nào? Còn cậu Thẩm hôm đó nữa, con có quan hệ gì với cậu ta?"
"Muốn biết về đời sống cá nhân của tôi à? Bà định làm gì nữa?"
Tân Tình cười như không cười, cô nhìn thẳng vào Triệu Giai Lệ.
Bà ta cười ngượng:
"Chẳng phải là dì quan tâm con thay cha con hay sao, sợ con chịu thiệt thôi mà."
Tân Tình rất muốn lấy một cây thước ra để đo xem mặt người đàn bà này dày đến đâu, loại người như bà ta mà cũng nói được câu quan tâm, lúc đầu là ai đã bán cô cho người khác, sao lúc ấy không sợ cô chịu thiệt đi?
Thấy Tân Tình mặc kệ mình, Triệu Giai Lệ càng không ngồi yên nổi. Vốn dĩ bà ta muốn tìm hiểu xem Tân Tình đã qua tay ông chủ Hoàng chưa, nếu rồi thì chắc chắn Doanh Kình còn chưa biết, bà ta sẽ đâm chọc chuyện này với hắn, đến lúc đó biết đâu Ngữ Điệp lại có cơ hội thì sao?
Tiếng mở cổng vang lên, Tân Bằng Phi bước vào.
"Tân Tình tới rồi à?"
Ông ta cười rồi chào, Tân Tình chỉ nhìn thoáng qua, không đáp lại.
Tân Bằng Phi bất mãn, ông ta nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống, gằn giọng:
"Tân Tình, dù sao đi nữa thì tôi cũng là cha cô, cô không thể vì bám được vào Doanh Kình mà không nhận tôi được."
Tân Tình làm bộ ngạc nhiên:
"Là ông không nhận tôi trước mà? Chẳng phải chính ông dùng tôi để đổi lấy một tòa cao ốc rồi sao? Vậy là tôi bị ông bán rồi, bây giờ tôi còn có quan hệ gì với ông được nữa?"
"Mày..."
Tân Bằng Phi lạnh mặt, ông ta thở dài rồi nhìn Tân Tình, nói:
"Nếu đã vậy, tôi nói thẳng luôn đi. Tôi biết cô muốn dự thi cuộc thi cuối năm của CK, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô thuyết phục Doanh Kình nhập cổ phần vào Tân Thị, vậy tôi lập tức tặng vị trí của Ngữ Điệp cho cô."
Tân Tình ngỡ ngàng nhìn ông ta, người này dựa vào đâu mà cho là mình có thể thuyết phục Doanh Kình?
"Ông đề cao tôi quá rồi, tôi không có bản lĩnh ấy đâu."
Tân Bằng Phi lắc đầu:
"Doanh Kình sẽ không mua bán lỗ vốn đâu, tôi chỉ muốn cô chuyển lời, đồng thời đưa kế hoạch này cho cậu ta nhìn là được."
Mày nghĩ mày là ai thế? Tân Bằng Phi cười lạnh. Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi, làm sao Doanh Kình có thể tiêu một khoản tiền lớn như vậy cho mày được, nếu muốn thì hắn dễ dàng có được một suất dự thi thôi, đâu để mày bị Ngữ Điệp tính kế thế được.
"Lần giao dịch này là đôi bên cùng có lợi, mày chỉ cần nói với cậu ta thôi, tao tin là cậu ta sẽ không từ chối."
Tân Bằng Phi rất tự tin đưa văn kiện cho Tân Tình.
Tân Tình cảm thấy người đàn ông này chẳng khác gì một thằng hề, Tân Thị là một công ty nhỏ, ông ta dựa vào đâu mà nghĩ là Doanh Kình sẽ chịu hợp tác?
"Tôi không làm được, cũng không muốn làm."
Tân Tình đứng lên, ôm hòm ra về.
Cô đứng trước cửa, nghĩ một lát rồi mới quay người hỏi Tân Bằng Phi:
"Ông giữ lời không? Nếu như tôi thuyết phục được Doanh Kình, ông sẽ nhường vị trí của cô ta cho tôi?"
"Đương nhiên!"
Tân Bằng Phi cười cười:
"Chỉ cần cô làm được."
Tân Tình mở cửa ra ngoài:
"Tôi về suy nghĩ đã."
Thấy Tân Tình bước lên xe sang, Triệu Giai Lệ lại ghen ghét vào nhà:
"Con ranh đó có đồng ý không?"
Tân Bằng Phi vui vẻ đáp:
"Nó không đồng ý thì không thể dự thi được, tôi biết con ranh con đó có ước mơ đi Pháp du học."
"Vậy Doanh Kình không giúp nó có tên trong danh sách à?"
Triệu Giai Lệ vừa nói vừa nhích lại gần, Tân Bằng Phi cười dâm đãng:
"Nếu muốn giúp thì đã giúp từ lâu rồi."
...
Tân Tình không về nhà họ Doanh, cô bảo A Triệt thả mình giữa đường để đi giải sầu. Thời tiết tháng mười một đã se lạnh, chạng vạng tối, không khí rất tiêu điều.
Tân Tình nhìn lá trên cây đã ngả vàng, nhớ xem tầm này năm ngoái mình đang làm gì, cô hoàn toàn không để ý có một chiếc xe đã theo mình từ lâu.
“Không gọi à?"
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình.
Hắn mặc kệ, chỉ gõ tấm ngăn trên xe một cái. A Nam ngồi trước nhấn nút, thò đầu ra sau:
"Thiếu gia?"
"Hỏi A Triệt xem cô ấy thế nào."
Cậu Thẩm nhìn Tân Tình tản bộ bên đường một mình thì đau lòng nói:
"Chậc chậc, Tiểu Tình Tình đáng thương của chúng ta nhìn từ góc này lại càng gầy yếu nhỉ, chẳng biết liệu có cảm lạnh không đây."
Y nghiêng đầu, thấy Doanh Kình đang nhíu mày.
"Lần trước cô ấy viêm phổi, bác sĩ Lý nói sức khỏe cô ấy kém đi, sẽ rất dễ cảm lạnh."
Doanh Kình nhíu chặt mày hơn nữa, cậu Thẩm tiếp tục thở dài:
"Trời sắp tối rồi đấy, một cô gái đi trên đường thế liệu có an tòan không đây?"
"A Nam, hỏi được chưa?"
Doanh Kình không kiên nhẫn nổi nữa.
A Nam vội cúp máy:
"Cô Tân vừa về nhà họ Tân ạ."
"Cô ta về đó làm cái gì?"
"Là Tân Bằng Phi bảo cô ấy về lấy di vật của mẹ."
Doanh Kình yên lặng một lát rồi hỏi tiếp:
"A Triệt đâu?"
"Đang chờ ở ngã tư phía trước ạ."
A Nam thở phào, cũng may thằng nhóc A Triệt không về trước, còn biết đứng chờ.
Doanh Kình ngả lưng vào ghế dựa:
"Tối nay về nhà."
"Bây giờ về luôn à? Không đi đấu giá với tôi hả?"
Doanh Kính vẫn một mực nhìn về phía Tân Tình, hắn chẳng thèm bố thí lấy một cái liếc mắt cho cậu Thẩm:
"Tự cậu đi đi, nhớ phải mua được món đồ tôi muốn đấy."
"Cậu mua nhiều vậy thì được gì, cũng có tặng cho cô ấy đâu."
Cậu Thẩm bĩu môi.
Doanh Kình quắc mắt:
"Ai bảo tôi muốn tặng cô ta? Tôi tự cất đi."
Rồi rồi cứ mạnh miệng đi!
"Điều tra giúp tôi hành động gần đây của Tân Bằng Phi."
Doanh Kình đột nhiên nói.
Cậu Thẩm cười ha ha rồi gật đầu. Đấy, vẫn ra tay kìa.
Đến tối, Tân Tình tắm rửa xong thì ngồi ngoài lan can hóng gió. Gió lạnh làm cô rùng mình, cô nhìn bản kế hoạch trong tay mình.
Hừ, chẳng biết Tân Bằng Phi nghĩ cái gì mà lại cho là mình sẽ đồng ý giúp ông ta? Kể cả cầm danh sách dự thi đến trao đổi, cô cũng từ chối thôi. Tân Tình lật vài tờ, cô không hiểu lắm nhưng vẫn mang về cho Doanh Kình xem, biết đâu hắn lại có cách chơi cho ông ta một vố. Doanh Kình đã đồng ý để tự cô báo thù, vậy bây giờ cô chẳng có lý do gì để không cho ông ta chút phiền toái.
"Cô cầm gì trong tay thế?"
Một giọng nói bỗng vang lên.
Tân Tình giật mình, cô quay phắt lại, thấy Doanh Kình đang tựa vào cửa, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
"Nửa đêm nửa hôm, anh định dọa chết người à?"
Tân Tình vỗ vỗ ngực.
Doanh Kình hỏi lại:
"Cô cầm gì trên tay thế?
"Kế hoạch."
Tân Tình vẫy vẫy tập giấy trong tay, chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy hứng thú với mấy thứ đồ chơi này.
Doanh Kình cười lạnh:
"Được lắm, vậy cô đã nghĩ xem làm cách nào để tôi đồng ý chưa?"
"?"
Tân Tình không hiểu hắn có ý gì.
"Đề nghị cô thay quần áo, bây giờ cô quấn kín mít quá, tôi sẽ không đồng ý gì đâu."
Doanh Kình đẩy cô tới trước phòng đựng đồ rồi mở cửa:
"Hay là để tôi tự chọn cho cô một bộ đi."
Hắn tiện tay lấy một bộ trong tủ ra, ném tới trước mặt Tân Tình:
"Thay đi, thay ngay trước mặt tôi."
Tâm trạng Tân Tình chẳng khác nào màn đêm sau lưng, vừa u tối vừa nặng nề.
Độc nhất sủng hôn - Chương 30: Trở lại nhà họ Tân
A Triệt ấn chuông cửa giúp Tân Tình, Triệu Giai Lệ mở cửa, trông thấy cô thì gượng cười, sau đó vồn vã mời cô vào nhà.
"Cô chủ, tôi chờ cô trên xe."
A Triệt gật đầu với Tân Tình, cô mỉm cười lại, cô biết anh không yên tâm khi để cô vào nhà một mình.
Triệu Giai Lệ lại bắt đầu đố kị, con ranh khốn kiếp này còn cao hơn mình một bậc.
"Ba con đang ở công ty có chút việc gấp, sẽ về ngay thôi, con cứ ngồi chờ một lát."
Triệu Giai Lệ nói rất ngọt ngào, dù sao thì Tân Bằng Phi cũng đã dặn hôm nay phải khách khí với Tân Tình.
Tân Tình muốn lên gác nhìn di vật của mẹ luôn:
"Không cần chờ ông ta, tôi lên lấy đồ rồi đi luôn."
"Đồ của mẹ con không ở trên gác nữa rồi."
Triệu Giai Lệ cản lại.
Tân Tình quay sang nhìn bà ta, Triệu Giai Lệ cười trừ:
"Dù gì thì phòng đó bây giờ là dì ở mà."
Mặc dù Tân Bằng Phi đã cảnh cáo nhưng Triệu Giai Lệ không thể bình tĩnh nổi, nếu bây giờ Tân Tình sống khổ sở, đáng thương thì có lẽ bà ta còn có thể đắc ý bố thí cho cô ít đồ, nhưng hết lần này tới lần khác, cô vẫn sống tốt hơn bà ta nhiều.
Sau buổi đấu giá lần trước, Triệu Giai Lệ đã không còn được chào đón trong giới của các phu nhân. Bà ta nghe nói Tân Tình là thiếu phu nhân nhà giàu đường đường chính chính nhưng cảm thấy không đáng tin, người ta không đoán được Tân Tình là thiếu phu nhân nhà nào, nhưng bà ta biết. Doanh Kình tới nay vẫn không công bố tin tức kết hôn, làm sao Tân Tình có thể là thiếu phu nhân nhà giàu được.
Hừ, mặc kệ bây giờ mày thế nào, sớm muộn gì cũng bị đàn ông vứt bỏ thôi.
"Các người vứt đồ của mẹ tôi?"
Tân Tình trợn trừng mắt.
Con ranh con dám trừng mắt với tao... Suýt nữa Triệu Giai Lệ đã mắng câu này thành tiếng, cũng may bà ta còn nhớ rõ lời dặn của Tân Bằng Phi nên cố nở nụ cười:
"Làm sao có thể, để trong nhà kho dưới tầng, dì dẫn con đi xem."
Tân Tình thấy đồ đạc của mẹ mình bị vứt lung tung trong một chiếc hòm, còn có một khung ảnh đã vỡ kính thì lập tức nổi giận mang hòm ra ngoài.
Triệu Giai Lệ thấy cô định đi thì chạy tới trước cản lại:
"Tân Tình, con làm cái gì thế? Nặng thế sao mình con mang đi được, chờ ba con về rồi ông ấy sẽ giúp con mang ra."
"Nặng à?"
Tân Tình cười lạnh, cô nhìn chiếc hòm mình đang ôm, bên trong chẳng có gì mấy, mẹ cô vốn không lưu lại gì, trong này chẳng qua là chút đồ mà đám người Triệu Giai Lệ cảm thấy ngứa mắt sau khi vào ở mà thôi. Ngay cả khung ảnh đã nát kia cũng là tấm ảnh gia đình ba người chụp chung. Tân Tình căm ghét nhìn Tân Bằng Phi trong ảnh, quyết định lát nữa sẽ cắt ông ta ra khỏi hình.
"Dù sao đi nữa con cũng không thể lấy đồ rồi đi thế được, phải gặp ba con chứ."
Triệu Giai Lệ thấy cô nhất quyết muốn về thì vội kéo cô lại, không cho cô động đậy.
Tân Tình không tránh được nên chỉ có thể ngồi xuống salon:
"Được rồi, bà thả tôi ra."
"Thế mới phải, con thế này thì có phải tốt không."
Triệu Giai Lệ ngồi xuống phía đối diện, mắt bà ta đảo quanh, hỏi:
"Tân Tình, con chạy thoát ông chủ Hoàng thế nào?"
"Mắc mớ gì đến bà?"
Tân Tình không muốn để ý tới bà ta, mẹ sao con vậy, vô liêm sỉ như nhau.
Triệu Giai Lệ còn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp:
"Vậy con gặp tổng giám đốc Doanh thế nào? Còn cậu Thẩm hôm đó nữa, con có quan hệ gì với cậu ta?"
"Muốn biết về đời sống cá nhân của tôi à? Bà định làm gì nữa?"
Tân Tình cười như không cười, cô nhìn thẳng vào Triệu Giai Lệ.
Bà ta cười ngượng:
"Chẳng phải là dì quan tâm con thay cha con hay sao, sợ con chịu thiệt thôi mà."
Tân Tình rất muốn lấy một cây thước ra để đo xem mặt người đàn bà này dày đến đâu, loại người như bà ta mà cũng nói được câu quan tâm, lúc đầu là ai đã bán cô cho người khác, sao lúc ấy không sợ cô chịu thiệt đi?
Thấy Tân Tình mặc kệ mình, Triệu Giai Lệ càng không ngồi yên nổi. Vốn dĩ bà ta muốn tìm hiểu xem Tân Tình đã qua tay ông chủ Hoàng chưa, nếu rồi thì chắc chắn Doanh Kình còn chưa biết, bà ta sẽ đâm chọc chuyện này với hắn, đến lúc đó biết đâu Ngữ Điệp lại có cơ hội thì sao?
Tiếng mở cổng vang lên, Tân Bằng Phi bước vào.
"Tân Tình tới rồi à?"
Ông ta cười rồi chào, Tân Tình chỉ nhìn thoáng qua, không đáp lại.
Tân Bằng Phi bất mãn, ông ta nới lỏng cà vạt rồi ngồi xuống, gằn giọng:
"Tân Tình, dù sao đi nữa thì tôi cũng là cha cô, cô không thể vì bám được vào Doanh Kình mà không nhận tôi được."
Tân Tình làm bộ ngạc nhiên:
"Là ông không nhận tôi trước mà? Chẳng phải chính ông dùng tôi để đổi lấy một tòa cao ốc rồi sao? Vậy là tôi bị ông bán rồi, bây giờ tôi còn có quan hệ gì với ông được nữa?"
"Mày..."
Tân Bằng Phi lạnh mặt, ông ta thở dài rồi nhìn Tân Tình, nói:
"Nếu đã vậy, tôi nói thẳng luôn đi. Tôi biết cô muốn dự thi cuộc thi cuối năm của CK, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô thuyết phục Doanh Kình nhập cổ phần vào Tân Thị, vậy tôi lập tức tặng vị trí của Ngữ Điệp cho cô."
Tân Tình ngỡ ngàng nhìn ông ta, người này dựa vào đâu mà cho là mình có thể thuyết phục Doanh Kình?
"Ông đề cao tôi quá rồi, tôi không có bản lĩnh ấy đâu."
Tân Bằng Phi lắc đầu:
"Doanh Kình sẽ không mua bán lỗ vốn đâu, tôi chỉ muốn cô chuyển lời, đồng thời đưa kế hoạch này cho cậu ta nhìn là được."
Mày nghĩ mày là ai thế? Tân Bằng Phi cười lạnh. Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi, làm sao Doanh Kình có thể tiêu một khoản tiền lớn như vậy cho mày được, nếu muốn thì hắn dễ dàng có được một suất dự thi thôi, đâu để mày bị Ngữ Điệp tính kế thế được.
"Lần giao dịch này là đôi bên cùng có lợi, mày chỉ cần nói với cậu ta thôi, tao tin là cậu ta sẽ không từ chối."
Tân Bằng Phi rất tự tin đưa văn kiện cho Tân Tình.
Tân Tình cảm thấy người đàn ông này chẳng khác gì một thằng hề, Tân Thị là một công ty nhỏ, ông ta dựa vào đâu mà nghĩ là Doanh Kình sẽ chịu hợp tác?
"Tôi không làm được, cũng không muốn làm."
Tân Tình đứng lên, ôm hòm ra về.
Cô đứng trước cửa, nghĩ một lát rồi mới quay người hỏi Tân Bằng Phi:
"Ông giữ lời không? Nếu như tôi thuyết phục được Doanh Kình, ông sẽ nhường vị trí của cô ta cho tôi?"
"Đương nhiên!"
Tân Bằng Phi cười cười:
"Chỉ cần cô làm được."
Tân Tình mở cửa ra ngoài:
"Tôi về suy nghĩ đã."
Thấy Tân Tình bước lên xe sang, Triệu Giai Lệ lại ghen ghét vào nhà:
"Con ranh đó có đồng ý không?"
Tân Bằng Phi vui vẻ đáp:
"Nó không đồng ý thì không thể dự thi được, tôi biết con ranh con đó có ước mơ đi Pháp du học."
"Vậy Doanh Kình không giúp nó có tên trong danh sách à?"
Triệu Giai Lệ vừa nói vừa nhích lại gần, Tân Bằng Phi cười dâm đãng:
"Nếu muốn giúp thì đã giúp từ lâu rồi."
...
Tân Tình không về nhà họ Doanh, cô bảo A Triệt thả mình giữa đường để đi giải sầu. Thời tiết tháng mười một đã se lạnh, chạng vạng tối, không khí rất tiêu điều.
Tân Tình nhìn lá trên cây đã ngả vàng, nhớ xem tầm này năm ngoái mình đang làm gì, cô hoàn toàn không để ý có một chiếc xe đã theo mình từ lâu.
“Không gọi à?"
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình.
Hắn mặc kệ, chỉ gõ tấm ngăn trên xe một cái. A Nam ngồi trước nhấn nút, thò đầu ra sau:
"Thiếu gia?"
"Hỏi A Triệt xem cô ấy thế nào."
Cậu Thẩm nhìn Tân Tình tản bộ bên đường một mình thì đau lòng nói:
"Chậc chậc, Tiểu Tình Tình đáng thương của chúng ta nhìn từ góc này lại càng gầy yếu nhỉ, chẳng biết liệu có cảm lạnh không đây."
Y nghiêng đầu, thấy Doanh Kình đang nhíu mày.
"Lần trước cô ấy viêm phổi, bác sĩ Lý nói sức khỏe cô ấy kém đi, sẽ rất dễ cảm lạnh."
Doanh Kình nhíu chặt mày hơn nữa, cậu Thẩm tiếp tục thở dài:
"Trời sắp tối rồi đấy, một cô gái đi trên đường thế liệu có an tòan không đây?"
"A Nam, hỏi được chưa?"
Doanh Kình không kiên nhẫn nổi nữa.
A Nam vội cúp máy:
"Cô Tân vừa về nhà họ Tân ạ."
"Cô ta về đó làm cái gì?"
"Là Tân Bằng Phi bảo cô ấy về lấy di vật của mẹ."
Doanh Kình yên lặng một lát rồi hỏi tiếp:
"A Triệt đâu?"
"Đang chờ ở ngã tư phía trước ạ."
A Nam thở phào, cũng may thằng nhóc A Triệt không về trước, còn biết đứng chờ.
Doanh Kình ngả lưng vào ghế dựa:
"Tối nay về nhà."
"Bây giờ về luôn à? Không đi đấu giá với tôi hả?"
Doanh Kính vẫn một mực nhìn về phía Tân Tình, hắn chẳng thèm bố thí lấy một cái liếc mắt cho cậu Thẩm:
"Tự cậu đi đi, nhớ phải mua được món đồ tôi muốn đấy."
"Cậu mua nhiều vậy thì được gì, cũng có tặng cho cô ấy đâu."
Cậu Thẩm bĩu môi.
Doanh Kình quắc mắt:
"Ai bảo tôi muốn tặng cô ta? Tôi tự cất đi."
Rồi rồi cứ mạnh miệng đi!
"Điều tra giúp tôi hành động gần đây của Tân Bằng Phi."
Doanh Kình đột nhiên nói.
Cậu Thẩm cười ha ha rồi gật đầu. Đấy, vẫn ra tay kìa.
Đến tối, Tân Tình tắm rửa xong thì ngồi ngoài lan can hóng gió. Gió lạnh làm cô rùng mình, cô nhìn bản kế hoạch trong tay mình.
Hừ, chẳng biết Tân Bằng Phi nghĩ cái gì mà lại cho là mình sẽ đồng ý giúp ông ta? Kể cả cầm danh sách dự thi đến trao đổi, cô cũng từ chối thôi. Tân Tình lật vài tờ, cô không hiểu lắm nhưng vẫn mang về cho Doanh Kình xem, biết đâu hắn lại có cách chơi cho ông ta một vố. Doanh Kình đã đồng ý để tự cô báo thù, vậy bây giờ cô chẳng có lý do gì để không cho ông ta chút phiền toái.
"Cô cầm gì trong tay thế?"
Một giọng nói bỗng vang lên.
Tân Tình giật mình, cô quay phắt lại, thấy Doanh Kình đang tựa vào cửa, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
"Nửa đêm nửa hôm, anh định dọa chết người à?"
Tân Tình vỗ vỗ ngực.
Doanh Kình hỏi lại:
"Cô cầm gì trên tay thế?
"Kế hoạch."
Tân Tình vẫy vẫy tập giấy trong tay, chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy hứng thú với mấy thứ đồ chơi này.
Doanh Kình cười lạnh:
"Được lắm, vậy cô đã nghĩ xem làm cách nào để tôi đồng ý chưa?"
"?"
Tân Tình không hiểu hắn có ý gì.
"Đề nghị cô thay quần áo, bây giờ cô quấn kín mít quá, tôi sẽ không đồng ý gì đâu."
Doanh Kình đẩy cô tới trước phòng đựng đồ rồi mở cửa:
"Hay là để tôi tự chọn cho cô một bộ đi."
Hắn tiện tay lấy một bộ trong tủ ra, ném tới trước mặt Tân Tình:
"Thay đi, thay ngay trước mặt tôi."
Tâm trạng Tân Tình chẳng khác nào màn đêm sau lưng, vừa u tối vừa nặng nề.
Bình luận facebook