Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-33.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 33: Màn biểu diễn đặc sắc
Tân Tình không đi tắm, không những thế cô còn chạy mấy vòng trong phòng ngủ…
Lúc Doanh Kình Thương vào phòng đã thấy cô rúc người trong chăn, chỉ để lộ gương mặt đỏ bừng, hai rặng mấy hồng trên mặt cô khiến hắn thấy dễ thương khó tả.
Tân Tình đắc ý nằm trên giường giả làm thi thể, bây giờ trên người cô toàn mồ hôi, có thể khiến Doanh Kình Thương chán ghét khiến cô cảm thấy mình chiếm được chút thượng phong trong cuộc giao dịch này.
Trời đã sáng, Tân Tình cảm thấy chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng, nhưng rồi cô phát hiện ra trên người vẫn còn mấy dấu đỏ chưa tan hẳn. Vậy không phải là mơ rồi, không ngờ Doanh Kình Thương lại dịu dàng như thế…
Thực ra, Tân Tình đã không còn bài xích với chuyện này nữa, hoặc nói cách khác, với cô chuyện này cũng như một công việc, cô sẽ phối hợp với hắn để hoàn thành nó, nhưng tiền đề là Doanh Kình Thương không khiến cho cô khó chịu, hoặc là làm nhục cô.
Nếu như lần nào hắn cũng thế này thì tốt rồi! Suốt cả chặng đường đến trường Tân Tình đều nghĩ như vậy. Ở cổng trường, cô liền nhìn thấy người đã lâu không gặp là Lâm Tiểu Vũ.
Lâm Tiểu Vũ bước xuống từ trên một chiếc xe hơi sang trọng, ngọt ngào vẫy tay với người bên trong. Đợi đến khi xe đi, Tân Tình mới đi qua đó. Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Lâm Tiểu Vũ liền thay đổi, tuy nhiên cô ta nhanh chóng mỉm cười chào hỏi.
“Tân Tình!”
Tân Tình nhìn chằm chằm cô ta:
“Dì đưa cậu đến trường à?”
“Không phải, là bạn trai tớ!”
Lâm Tiểu Vũ thoải mái thừa nhận.
Hai người cùng trở về ký túc, Trương Mật thấy cả hai đi vào cùng lúc thì hơi ngạc nhiên.
“Bọn mình gặp nhau ở cổng trường, vừa đúng lúc bạn trai cậu ấy đưa cậu ấy đến trường.”
Tân Tình lạnh nhạt giải thích.
Trương Mật cười nhạt nói;
“Sao không phải dì cậu nữa.”
“Cậu có ý gì?”
Lâm Tiểu Vũ trở mặt:
“Cậu ghen tị vì tôi có bạn trai chứ gì?”
“Tôi ghen với cậu làm gì? Cậu có bạn trai không liên quan gì tới tôi hết, cậu đã làm gì thì trong lòng cậu rõ nhất.”
Trương Mật thấy thái độ của Lâm Tiểu Vũ như thế thì cũng trở mặt, phải tính sổ chuyện của Tân Tình với cô ta đã.
“Tôi làm gì? Cậu nói rõ ra xem.”
Lâm Tiểu Vũ không phục hét lên.
Trương Mật chỉ vào cô ta:
“Túi, điện thoại, đồ trang sức cậu đeo, còn có người mà cậu gọi là bạn trai đó tới từ đâu? Cậu có dám nói không? Cậu đã lấy được những gì từ chỗ Tân Ngữ Điệp, cậu có dám nói không?”
“Tân Ngữ Điệp cái gì, tôi không biết cậu đang nói gì.”
Giọng nói của Lâm Tiểu Vũ nhỏ đi nhiều, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng vào Tân Tình.
Tân Tình không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh nói:
“Tiểu Vũ này, chắc là cậu đã chụp lại thiết kể của tôi cho Tân Ngữ Điệp nhỉ!”
“Tôi không làm!”
Lâm Tiểu Vũ hét lên, rồi lại uất ức hỏi Tân Tình:
“Cậu có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì dựa vào đâu mà định tội tôi?”
“Hừ, coi như hôm nay tôi nhìn thấu các người rồi. Trước đây vì tôi không có tiền bằng mấy người nên mấy người coi thường tôi, bây giờ tôi tìm được một người bạn trai giàu có, những thứ các người có tôi cũng có, các người thấy khó chịu nên cho rằng tôi đã làm chuyện sai trái. Ha ha, thiên kim mấy người cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.”
Tân Tình nhìn Lâm Tiểu Vũ bằng ánh mắt khó tin, vốn cô tưởng rằng vì một phút sảy chân nên cô ấy mới bước lên con đường đó, nhưng giờ xem ra hoàn toàn là tự gieo gió gặt bão.
“Cậu đúng là nhìn thấu chúng tôi đấy.”
Thi Thiên Thiên kéo Trương Mật đang muốn xông lên lại, nhìn Lâm Tiểu Vũ đầy mỉa mai.
“Tiếc là đến tận hôm nay chúng tôi mới nhìn thấu cậu.”
Lâm Tiểu Vũ cắn môi:
“Nếu đã thế thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, bây giờ tôi đến phòng giáo vụ xin chuyển ký túc.”
Nói xong cô ta vội đẩy cửa ra ngoài.
“Tân Tình, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Trương Mật tức đến mức thở phì phì.
“Thôi đi, coi như không quen biết cậu ta là xong.”
Tân Tình vỗ đầu cô bạn.
Thi Thiên Thiên nhét ly nước vào tay Trương Mật:
“Vô dụng thôi, chúng ta không có chứng cứ.”
“Cứ bỏ qua thế sao? Các cậu cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta xem.”
Thi Thiên Thiên híp mắt lại:
“Cậu cho rằng cậu ta sẽ có kết cục tốt đẹp sao?”
“Nếu như cậu ta thật sự tìm được một người bạn trai có tiền thì sao?”
Trương Mật cảm thấy thế thì hời cho cô ta quá.
“Cậu thấy có khả năng đó à?”
Thi Thiên Thiên liếc mắt, chỉ vào Tân Tình mà nói:
“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu ấy, vơ đại cũng được một người đàn ông tốt như Doanh Kình Thương à?”
“Ai nói không có chứ? Anh rể cậu không phải à?”
Trương Mật bĩu môi, Thi Thiên Thiên tôn thờ anh rể mình như một vị thần ấy.
Tân Tình cũng không đồng ý:
“Doanh Kình Thương có gì tốt chứ, sao có thể so với anh rể cậu được.”
Thi Thiên Thiên xua tay:
“Tóm lại các cậu cứ đợi mà xem, cậu ta chẳng đắc ý được mấy ngày nữa đâu.”
Để thoát khỏi tâm trạng tiêu cực do Lâm Tiểu Vũ mang tới, cả ba quyết định tan học thì đi shopping. Trên con phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố S, đèn đuốc sáng rực, các cửa hảng còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Ba người mua một đống đồ linh tinh, mỗi người bê một bát cháo hạt sen nóng hổi đứng bên phố ăn, bỗng Trương Mật trợn trừng mắt, chỉ vào phía trước hét lên:
“Người trên báo kìa!”
Tân Tình ngẩng đầu lên nhìn, người vừa xuống xe ở đầu phố cách đó không xa chẳng phải là cậu Thẩm đấy sao? Trọng điểm là đó là xe của Doanh Kình Thương. Qủa nhiên, tiếp đó Doanh Kình Thương cũng bước từ trên xe xuống.
Thi Thiên Thiên đụng vào người cô:
“Doanh Kình Thương à?”
Tân Tình gật đầu:
“Anh ta đến đây làm gì nhỉ?”
“He he, các cậu không biết rồi!”
Trương Mật thần bí nói:
“Sau con phố này có một câu lạc bộ đêm, nghe nói là cái gì mà Hào Môn Chi Dạ ấy, tối nào cũng có biểu diễn liên quân tám nước!”
“Liên quân tám nước là gì chứ?”
Cả Tân Tình và Thi Thiên Thiên đều mở mịt.
Trương Mật liếc xéo hai cô bạn một cái:
“Chính là màn biểu diễn của phụ nữ tám nước ấy.”
“Biểu diễn cái gì? Khiêu vũ à?”
Tân Tình chỉ có thể nghĩ tới đây mà thôi.
“Ừm… cũng coi như khiêu vũ, có điều là một kiểu khác.”
Trương Mật nhìn Thi Thiên Thiên, cười như hồ ly, hỏi:
“Thiên Thiên, cái gì cậu cũng biết, lần này cũng có cái không biết rồi nhỉ?”
Thi Thiên Thiên đỏ bừng cả mặt, may là buổi tối nên không nhìn rõ, cô chọc vào đầu Trương Mật một cái:
“Cậu biết được mấy chuyện linh tinh này từ đâu thế hả?”
“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Tân Tình sốt ruột, sao chỉ có mình cô không biết thế này.
“Múa thoát y!”
Trương Mật đá lại một câu.
Tân Tình trợn trừng mắt:
“Ý cậu là Doanh Kình Thương đi xem múa thoát ý ấy hả?”
Doanh Kình Thương thật sự đến xem múa thoát y…
Hắn và cậu Thẩm ngồi trên sopha tròn ở góc tối, trước mặt là một bục nhỏ, ở bên trên, một người phụ nữ da trắng vừa mới vứt miếng vải cuối cùng trên người vào đầu một tên đàn ông béo mập, lão ta liền cầm một sấp nhân dân tệ ném lên trên.
“Đang yên đang lành, cậu tới đây làm gì?”
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương nghiêm túc bên cạnh, phụ nữ mặc quần áo hắn còn ghét, thế mà hôm nay lại đến đây nhìn những cô ả không mặc gì cơ.
Doanh Kình Thương không thèm để ý đến y, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trần như nhộng trên sân khấu. Cô ả cầm cả sấp tiền rồi liên tiếp hôn gió xuống dưới khán đài.
“Hết rồi?”
Doanh Kình Thương nhíu mày.
Cậu Thẩm vui vẻ, thế này là xem chưa đã đây mà.
“Còn, đổi người khác.”
“Ồ.”
Doanh Kình Thương lại ngổi thẳng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm sân khấu.
Cậu Thẩm than một tiếng:
“Cậu nói xem, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đừng ồn, đến rồi.”
Doanh Kình Thương không thèm nhìn y lấy một cái.
Lại có một cô gái mặc bikini đi lên sân khấu, cùng với tiếng kêu gào của cánh đàn ông bên dưới và những sấp tiền không ngừng được ném lên, cô ả bắt đầu cởi, còn càng nhảy càng ghé sát vào mép sân khấu.
Doanh Kình Thương đứng bật dậy, ngay khi cậu Thẩm cho rằng hắn muốn xông lên thì Doanh Kình Thương lại nói:
“Xem xong rồi, đi thôi.”
…
Trong xe, cậu Thẩm ngồi ở ghế lái, nói:
“Cậu không nói là có chuyện gì thì tôi không nổ máy.”
Doanh Kình Thương nhìn y một cái:
“Tôi thấy họ thật ghê tởm.”
“Là chính cậu muốn đi xem mà.”
Cậu Thẩm khinh bỉ hắn.
“Tân Tình không ghê tởm.”
Doanh Kình Thương đột nhiên nói.
Hai mắt cậu Thẩm trợn trừng, y hiểu rồi.
Hóa ra là tổng giám đốc Doanh phát hiện ra mình thích Tân Tình nhưng lại không rõ đó là cảm giác gì nên mới chạy tới đây lôi người phụ nữ khác ra để thử nghiệm!
“Thế không phải vừa hay sao, dù sao thì cậu cũng phải ở cùng cô ấy.”
Doanh Kình Thương gật đầu:
“Tôi thừa nhận mình thích thân thể của cô ấy, điều đó giải thích được vì sao tôi lại thích chạm vào cô ấy đến thế.”
“Cậu…”
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương như nhìn quái vật.
Y chỉ đành đỡ trán đạp chân ga phóng xe đi.
Cậu cứ đợi đến khi phát hiện ra chân tướng rồi khóc ròng đi…
Câu này quả thật thành sự thật, sau này trên con đường theo đuổi vợ gian khổ của Doanh Kình Thương, nơi đâu cũng tràn ngập những giọt nước mắt cay đắng.
Với Tân Tình, chuyện Doanh Kình Thương đi xem biểu diễn liên quân tám nước cũng giống như tin tức về người nổi tiếng, quay đầu là vứt luôn nó ra khỏi não, vừa về tới nhà cô liền chui ngay vào phòng vẽ phác thảo.
Tân Tình quyết định sẽ thiết kế một chiếc nhẫn để tát vào mặt Tân Ngữ Điệp, còn mạnh dạn sử dụng các yếu tố cổ truyền Trung Quốc. Cô đã suy nghĩ kỹ, ban giám khảo chưa chắc đã không thích những thiết kế mang hơi hướm dân tộc, mà là do những thiết kế này không thể toát ra sự cao quý của châu báu. Nếu như cô có thể dung hòa ý vị dân tộc, đồng thời khiến tác phẩm trở nên sang trọng hơn thì tin chắc rằng nhất định ban giám khảo sẽ thích.
Tân Tình đang chuẩn bị phấn đấu vì lý tưởng, hoàn toàn không biết Doanh Kình Thương đang lén mở cửa nhìn trộm cô.
Vốn dĩ hắn vội trở về để ân ái cùng Tân Tình, nhưng thấy cô chuyên tâm cầm bút vẽ vẽ xóa xóa trên giấy, Doanh Kình Thương lại không nhẫn tâm đi vào cắt ngang công việc của cô.
Không chỉ thế, hắn còn đột nhiên nhớ tới một câu.
“Người phụ nữ khi nghiêm túc là xinh đẹp nhất!”
Do những ký ức thuở thơ ấu nên Doanh Kình Thương vốn không thích phụ nữ. Tân Tình là cô gái đầu tiên mà hắn tiếp xúc, tuy rằng hai người không có tình cảm nhưng lại thân thiết da thịt.
Doanh Kình Thương không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Tân Tình là gì nhưng có một điểm không thể phủ nhận, càng ngày hắn càng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Độc nhất sủng hôn - Chương 33: Màn biểu diễn đặc sắc
Tân Tình không đi tắm, không những thế cô còn chạy mấy vòng trong phòng ngủ…
Lúc Doanh Kình Thương vào phòng đã thấy cô rúc người trong chăn, chỉ để lộ gương mặt đỏ bừng, hai rặng mấy hồng trên mặt cô khiến hắn thấy dễ thương khó tả.
Tân Tình đắc ý nằm trên giường giả làm thi thể, bây giờ trên người cô toàn mồ hôi, có thể khiến Doanh Kình Thương chán ghét khiến cô cảm thấy mình chiếm được chút thượng phong trong cuộc giao dịch này.
Trời đã sáng, Tân Tình cảm thấy chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng, nhưng rồi cô phát hiện ra trên người vẫn còn mấy dấu đỏ chưa tan hẳn. Vậy không phải là mơ rồi, không ngờ Doanh Kình Thương lại dịu dàng như thế…
Thực ra, Tân Tình đã không còn bài xích với chuyện này nữa, hoặc nói cách khác, với cô chuyện này cũng như một công việc, cô sẽ phối hợp với hắn để hoàn thành nó, nhưng tiền đề là Doanh Kình Thương không khiến cho cô khó chịu, hoặc là làm nhục cô.
Nếu như lần nào hắn cũng thế này thì tốt rồi! Suốt cả chặng đường đến trường Tân Tình đều nghĩ như vậy. Ở cổng trường, cô liền nhìn thấy người đã lâu không gặp là Lâm Tiểu Vũ.
Lâm Tiểu Vũ bước xuống từ trên một chiếc xe hơi sang trọng, ngọt ngào vẫy tay với người bên trong. Đợi đến khi xe đi, Tân Tình mới đi qua đó. Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Lâm Tiểu Vũ liền thay đổi, tuy nhiên cô ta nhanh chóng mỉm cười chào hỏi.
“Tân Tình!”
Tân Tình nhìn chằm chằm cô ta:
“Dì đưa cậu đến trường à?”
“Không phải, là bạn trai tớ!”
Lâm Tiểu Vũ thoải mái thừa nhận.
Hai người cùng trở về ký túc, Trương Mật thấy cả hai đi vào cùng lúc thì hơi ngạc nhiên.
“Bọn mình gặp nhau ở cổng trường, vừa đúng lúc bạn trai cậu ấy đưa cậu ấy đến trường.”
Tân Tình lạnh nhạt giải thích.
Trương Mật cười nhạt nói;
“Sao không phải dì cậu nữa.”
“Cậu có ý gì?”
Lâm Tiểu Vũ trở mặt:
“Cậu ghen tị vì tôi có bạn trai chứ gì?”
“Tôi ghen với cậu làm gì? Cậu có bạn trai không liên quan gì tới tôi hết, cậu đã làm gì thì trong lòng cậu rõ nhất.”
Trương Mật thấy thái độ của Lâm Tiểu Vũ như thế thì cũng trở mặt, phải tính sổ chuyện của Tân Tình với cô ta đã.
“Tôi làm gì? Cậu nói rõ ra xem.”
Lâm Tiểu Vũ không phục hét lên.
Trương Mật chỉ vào cô ta:
“Túi, điện thoại, đồ trang sức cậu đeo, còn có người mà cậu gọi là bạn trai đó tới từ đâu? Cậu có dám nói không? Cậu đã lấy được những gì từ chỗ Tân Ngữ Điệp, cậu có dám nói không?”
“Tân Ngữ Điệp cái gì, tôi không biết cậu đang nói gì.”
Giọng nói của Lâm Tiểu Vũ nhỏ đi nhiều, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng vào Tân Tình.
Tân Tình không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh nói:
“Tiểu Vũ này, chắc là cậu đã chụp lại thiết kể của tôi cho Tân Ngữ Điệp nhỉ!”
“Tôi không làm!”
Lâm Tiểu Vũ hét lên, rồi lại uất ức hỏi Tân Tình:
“Cậu có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì dựa vào đâu mà định tội tôi?”
“Hừ, coi như hôm nay tôi nhìn thấu các người rồi. Trước đây vì tôi không có tiền bằng mấy người nên mấy người coi thường tôi, bây giờ tôi tìm được một người bạn trai giàu có, những thứ các người có tôi cũng có, các người thấy khó chịu nên cho rằng tôi đã làm chuyện sai trái. Ha ha, thiên kim mấy người cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.”
Tân Tình nhìn Lâm Tiểu Vũ bằng ánh mắt khó tin, vốn cô tưởng rằng vì một phút sảy chân nên cô ấy mới bước lên con đường đó, nhưng giờ xem ra hoàn toàn là tự gieo gió gặt bão.
“Cậu đúng là nhìn thấu chúng tôi đấy.”
Thi Thiên Thiên kéo Trương Mật đang muốn xông lên lại, nhìn Lâm Tiểu Vũ đầy mỉa mai.
“Tiếc là đến tận hôm nay chúng tôi mới nhìn thấu cậu.”
Lâm Tiểu Vũ cắn môi:
“Nếu đã thế thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, bây giờ tôi đến phòng giáo vụ xin chuyển ký túc.”
Nói xong cô ta vội đẩy cửa ra ngoài.
“Tân Tình, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Trương Mật tức đến mức thở phì phì.
“Thôi đi, coi như không quen biết cậu ta là xong.”
Tân Tình vỗ đầu cô bạn.
Thi Thiên Thiên nhét ly nước vào tay Trương Mật:
“Vô dụng thôi, chúng ta không có chứng cứ.”
“Cứ bỏ qua thế sao? Các cậu cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta xem.”
Thi Thiên Thiên híp mắt lại:
“Cậu cho rằng cậu ta sẽ có kết cục tốt đẹp sao?”
“Nếu như cậu ta thật sự tìm được một người bạn trai có tiền thì sao?”
Trương Mật cảm thấy thế thì hời cho cô ta quá.
“Cậu thấy có khả năng đó à?”
Thi Thiên Thiên liếc mắt, chỉ vào Tân Tình mà nói:
“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu ấy, vơ đại cũng được một người đàn ông tốt như Doanh Kình Thương à?”
“Ai nói không có chứ? Anh rể cậu không phải à?”
Trương Mật bĩu môi, Thi Thiên Thiên tôn thờ anh rể mình như một vị thần ấy.
Tân Tình cũng không đồng ý:
“Doanh Kình Thương có gì tốt chứ, sao có thể so với anh rể cậu được.”
Thi Thiên Thiên xua tay:
“Tóm lại các cậu cứ đợi mà xem, cậu ta chẳng đắc ý được mấy ngày nữa đâu.”
Để thoát khỏi tâm trạng tiêu cực do Lâm Tiểu Vũ mang tới, cả ba quyết định tan học thì đi shopping. Trên con phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố S, đèn đuốc sáng rực, các cửa hảng còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Ba người mua một đống đồ linh tinh, mỗi người bê một bát cháo hạt sen nóng hổi đứng bên phố ăn, bỗng Trương Mật trợn trừng mắt, chỉ vào phía trước hét lên:
“Người trên báo kìa!”
Tân Tình ngẩng đầu lên nhìn, người vừa xuống xe ở đầu phố cách đó không xa chẳng phải là cậu Thẩm đấy sao? Trọng điểm là đó là xe của Doanh Kình Thương. Qủa nhiên, tiếp đó Doanh Kình Thương cũng bước từ trên xe xuống.
Thi Thiên Thiên đụng vào người cô:
“Doanh Kình Thương à?”
Tân Tình gật đầu:
“Anh ta đến đây làm gì nhỉ?”
“He he, các cậu không biết rồi!”
Trương Mật thần bí nói:
“Sau con phố này có một câu lạc bộ đêm, nghe nói là cái gì mà Hào Môn Chi Dạ ấy, tối nào cũng có biểu diễn liên quân tám nước!”
“Liên quân tám nước là gì chứ?”
Cả Tân Tình và Thi Thiên Thiên đều mở mịt.
Trương Mật liếc xéo hai cô bạn một cái:
“Chính là màn biểu diễn của phụ nữ tám nước ấy.”
“Biểu diễn cái gì? Khiêu vũ à?”
Tân Tình chỉ có thể nghĩ tới đây mà thôi.
“Ừm… cũng coi như khiêu vũ, có điều là một kiểu khác.”
Trương Mật nhìn Thi Thiên Thiên, cười như hồ ly, hỏi:
“Thiên Thiên, cái gì cậu cũng biết, lần này cũng có cái không biết rồi nhỉ?”
Thi Thiên Thiên đỏ bừng cả mặt, may là buổi tối nên không nhìn rõ, cô chọc vào đầu Trương Mật một cái:
“Cậu biết được mấy chuyện linh tinh này từ đâu thế hả?”
“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Tân Tình sốt ruột, sao chỉ có mình cô không biết thế này.
“Múa thoát y!”
Trương Mật đá lại một câu.
Tân Tình trợn trừng mắt:
“Ý cậu là Doanh Kình Thương đi xem múa thoát ý ấy hả?”
Doanh Kình Thương thật sự đến xem múa thoát y…
Hắn và cậu Thẩm ngồi trên sopha tròn ở góc tối, trước mặt là một bục nhỏ, ở bên trên, một người phụ nữ da trắng vừa mới vứt miếng vải cuối cùng trên người vào đầu một tên đàn ông béo mập, lão ta liền cầm một sấp nhân dân tệ ném lên trên.
“Đang yên đang lành, cậu tới đây làm gì?”
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương nghiêm túc bên cạnh, phụ nữ mặc quần áo hắn còn ghét, thế mà hôm nay lại đến đây nhìn những cô ả không mặc gì cơ.
Doanh Kình Thương không thèm để ý đến y, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trần như nhộng trên sân khấu. Cô ả cầm cả sấp tiền rồi liên tiếp hôn gió xuống dưới khán đài.
“Hết rồi?”
Doanh Kình Thương nhíu mày.
Cậu Thẩm vui vẻ, thế này là xem chưa đã đây mà.
“Còn, đổi người khác.”
“Ồ.”
Doanh Kình Thương lại ngổi thẳng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm sân khấu.
Cậu Thẩm than một tiếng:
“Cậu nói xem, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đừng ồn, đến rồi.”
Doanh Kình Thương không thèm nhìn y lấy một cái.
Lại có một cô gái mặc bikini đi lên sân khấu, cùng với tiếng kêu gào của cánh đàn ông bên dưới và những sấp tiền không ngừng được ném lên, cô ả bắt đầu cởi, còn càng nhảy càng ghé sát vào mép sân khấu.
Doanh Kình Thương đứng bật dậy, ngay khi cậu Thẩm cho rằng hắn muốn xông lên thì Doanh Kình Thương lại nói:
“Xem xong rồi, đi thôi.”
…
Trong xe, cậu Thẩm ngồi ở ghế lái, nói:
“Cậu không nói là có chuyện gì thì tôi không nổ máy.”
Doanh Kình Thương nhìn y một cái:
“Tôi thấy họ thật ghê tởm.”
“Là chính cậu muốn đi xem mà.”
Cậu Thẩm khinh bỉ hắn.
“Tân Tình không ghê tởm.”
Doanh Kình Thương đột nhiên nói.
Hai mắt cậu Thẩm trợn trừng, y hiểu rồi.
Hóa ra là tổng giám đốc Doanh phát hiện ra mình thích Tân Tình nhưng lại không rõ đó là cảm giác gì nên mới chạy tới đây lôi người phụ nữ khác ra để thử nghiệm!
“Thế không phải vừa hay sao, dù sao thì cậu cũng phải ở cùng cô ấy.”
Doanh Kình Thương gật đầu:
“Tôi thừa nhận mình thích thân thể của cô ấy, điều đó giải thích được vì sao tôi lại thích chạm vào cô ấy đến thế.”
“Cậu…”
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương như nhìn quái vật.
Y chỉ đành đỡ trán đạp chân ga phóng xe đi.
Cậu cứ đợi đến khi phát hiện ra chân tướng rồi khóc ròng đi…
Câu này quả thật thành sự thật, sau này trên con đường theo đuổi vợ gian khổ của Doanh Kình Thương, nơi đâu cũng tràn ngập những giọt nước mắt cay đắng.
Với Tân Tình, chuyện Doanh Kình Thương đi xem biểu diễn liên quân tám nước cũng giống như tin tức về người nổi tiếng, quay đầu là vứt luôn nó ra khỏi não, vừa về tới nhà cô liền chui ngay vào phòng vẽ phác thảo.
Tân Tình quyết định sẽ thiết kế một chiếc nhẫn để tát vào mặt Tân Ngữ Điệp, còn mạnh dạn sử dụng các yếu tố cổ truyền Trung Quốc. Cô đã suy nghĩ kỹ, ban giám khảo chưa chắc đã không thích những thiết kế mang hơi hướm dân tộc, mà là do những thiết kế này không thể toát ra sự cao quý của châu báu. Nếu như cô có thể dung hòa ý vị dân tộc, đồng thời khiến tác phẩm trở nên sang trọng hơn thì tin chắc rằng nhất định ban giám khảo sẽ thích.
Tân Tình đang chuẩn bị phấn đấu vì lý tưởng, hoàn toàn không biết Doanh Kình Thương đang lén mở cửa nhìn trộm cô.
Vốn dĩ hắn vội trở về để ân ái cùng Tân Tình, nhưng thấy cô chuyên tâm cầm bút vẽ vẽ xóa xóa trên giấy, Doanh Kình Thương lại không nhẫn tâm đi vào cắt ngang công việc của cô.
Không chỉ thế, hắn còn đột nhiên nhớ tới một câu.
“Người phụ nữ khi nghiêm túc là xinh đẹp nhất!”
Do những ký ức thuở thơ ấu nên Doanh Kình Thương vốn không thích phụ nữ. Tân Tình là cô gái đầu tiên mà hắn tiếp xúc, tuy rằng hai người không có tình cảm nhưng lại thân thiết da thịt.
Doanh Kình Thương không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Tân Tình là gì nhưng có một điểm không thể phủ nhận, càng ngày hắn càng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Bình luận facebook