Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-42.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 42: Không sao cả, anh cứu được em rồi
Khi Tân Tình tỉnh lại cũng đã là nửa đêm. Cô tỉnh dậy vì đói, chẳng ngờ vừa mở mắt ra đã giật mình.
"Em tỉnh rồi?"
Doanh Kình Thương tựa ở đầu giường nhìn cô.
Tân Tình dụi mắt rồi nhìn Doanh Kình Thương một lúc lâu, ngay khi hắn tưởng cô sốt cao nên ngớ ngẩn và định gọi bác sĩ thì Tân Tình bỗng trùm chăn lên, nằm xuống.
"Đúng thật là, nằm mơ cũng nhìn thấy nữa, đáng ghét."
...
Doanh Kình Thương đen mặt, hắn sờ lên trán Tân Tình:
"Em không đói à?"
"Đói chứ!"
Tân Tình thuận miệng đáp rồi bỗng ngồi bật dậy:
"Anh... anh... anh..."
"Đây là phòng anh."
Hắn nhắc.
"Tôi... tôi... tôi..."
Tân Tình lắp bắp.
"Em quên chuyện tối qua rồi hả?"
Tân Tình giật mình, khuôn mặt trắng bệch cả đi, cô vội nắm lấy cánh tay hắn:
"Gã cho tôi uống một loại thuốc kỳ quái lắm, còn muốn cưỡng hiếp tôi nữa, còn muốn quay lại..."
Nước mắt cô rơi từng giọt xuống tay Doanh Kình Thương, điều này khiến trái tim hắn tan chảy. Hắn vội ôm cô vào lòng:
"Không sao, qua cả rồi. Gã không làm gì được cả, anh cứu được em rồi."
"Thật à?"
Tân Tình ngẩng đầu lên.
Doanh Kình Thương do dự một lát, dường như cô cũng quên cả chuyện lúc sau ngủ cùng hắn, hắn không biết có nên nhắc lại hay không.
"Thật."
Thôi thì chờ khỏi rồi tính vậy.
Tân Tình nghe hắn đáp như vậy thì mới mỉm cười:
"Tốt quá."
Sau đó, cô lập tức lăn đùng xuống giường.
"Tân Tình? Tân Tình!"
Doanh Kình Thương hoảng sợ, hắn không gọi cho bác sĩ Lý mà lập tức lái xe đưa Tân Tình đi bệnh viện. Trên đường đi, hắn nhận thấy cô lại sốt, mãi cho tới lúc đến viện cũng chưa tỉnh lại.
Sau khi lấy máu xét nghiệm, kiểm tra xong xuôi, bác sĩ nói với Doanh Kình Thương rằng Tân Tình sốt là do nhiễm trùng tử cung, bác sĩ còn trách hắn có phải vì bất cẩn trong việc quan hệ hoặc không chú ý vệ sinh khi tới kỳ hay không.
Đang mừng thầm vì câu "quan hệ vợ chồng" của bác sĩ nhưng Doanh Kình Thương lập tức hối hận khi nghe xong. Hắn nhớ trong tuần đầu tiên kia, tới đêm cuối cùng, Tân Tình cũng tới kỳ, nhưng khi ấy hắn vốn không hề cân nhắc gì tới sức khỏe của cô cả.
Từ sau khi quen hắn, Tân Tình dường như ốm nhiều hơn, Doanh Kình Thương tự sỉ vả mình rồi ngồi bên giường bệnh cho tới hừng đông. Khoảng bốn, năm giờ sáng, Tân Tình cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Tôi đang ở bệnh viện à?"
Lần này, cô không kích động khi thấy Doanh Kình Thương mà chỉ thản nhiên nhìn hắn một lần.
Doanh Kình Thương vội gật đầu, hắn bưng chén nước muốn đút cho cô. Tân Tình cố gắng ngồi dậy, hắn vội vã đỡ cô lên:
"Cẩn thận, trên tay còn đang truyền nước."
"Cảm ơn."
Tân Tình nhận lấy chén rồi uống một ngụm lớn, vì ngủ quá lâu nên giờ cổ họng cô khô khốc, rất khó chịu.
Doanh Kình Thương múc một bát cháo từ cặp lồng mà dì Điền đã chuẩn bị từ trước ra:
"Một ngày rồi em chưa ăn gì, ăn chút cháo đã. Sáng hẳn thì anh bảo mọi người đưa đồ ăn qua, em muốn ăn gì?"
"Không cần, cháo là được rồi."
Tân Tình vươn tay nhận lấy bát nhưng Doanh Kình Thương lại nhíu mày:
"Để anh đút đi, em sốt lâu như vậy rồi, làm gì còn sức nữa."
Tân Tình kinh ngạc nhìn sang rồi lắc đầu:
"Tôi tự ăn."
Doanh Kình Thương không nói thêm gì nữa mà chỉ kéo bàn lên, cẩn thận đặt bát cháo xuống.
Một người yên lặng ăn cháo, một người yên lặng ngắm nhìn.
"Bác sĩ có nói vì sao tôi sốt không?"
Tân Tình không chịu được bầu không khí này nên tìm đề tài nói chuyện.
Doanh Kình Thương nhúc nhích rồi bắt đầu thuật lại lời bác sĩ, cuối cùng hắn còn nói thêm:
"Xin lỗi, anh không biết sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy."
"Biết thì anh sẽ không làm à?"
Tân Tình nghiêng đầu không nhìn hắn nữa. Doanh Kình Thương muốn giải thích nhưng không thể nào mở lời.
Tân Tình ăn xong hai bát cháo thì có sức ngồi tựa vào giường, nhìn Doanh Kình Thương đang bức bối.
"Việc hôm qua... cảm ơn anh."
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn quyết định nói cảm ơn.
Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình, cảm thấy cô đang ngày càng cách xa mình. Người con gái đêm qua ôm hắn khóc bây giờ lại che đậy trái tim, ngăn hắn ở bên ngoài rồi.
"Em yên tâm, cậu Thẩm bắt người lại rồi, chờ em khỏe hơn thì em muốn trút giận ra sao, anh cũng giúp em làm, phế nó đi cũng được."
Doanh Kình Thương thận trọng nói, hắn không dám vội vàng cũng không dám ép Tân Tình. Hắn biết nếu bây giờ hắn nói rằng mình yêu cô, chắc chắn cô sẽ không tin. Chuyện ngày hôm qua hẳn là khiến cho Tân Tình trách hắn, nếu không phải hắn muốn rời khỏi để cô lại một mình, làm sao kẻ khác có cơ hội bắt cóc cô được.
Tân Tình đúng là đang trách hắn, nhưng với một nguyên nhân khác, là câu nói của Tân Hạo Vũ hôm qua.
"Doanh Kình Thương chơi được thì tao cũng chơi được."
Câu nói này như một cái đinh đã cắm rễ trong lòng cô. Có phải từ nay về sau, mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ấy không? Một người đàn bà bò lên được giường của Doanh Kình Thương, một món đồ chơi cho đàn ông. Quán quân cuộc thi thì sao? Trở thành nhà thiết kế thì thế nào? Cô vĩnh viễn không thể rời khỏi Doanh Kình Thương, vĩnh viễn là một người đàn bà phải lên giường với hắn.
Mọi lý tưởng và hi vọng đều biến thành màu xám khiến Tân Tình không biết cuộc đời mình còn có ý nghĩa gì hay không.
"Lại khó chịu à?"
Doanh Kình Thương thấy cô im lặng thì tưởng là cô đang mệt.
"Tôi muốn ra viện, mai là tết rồi."
"Được."
Doanh Kình Thương lập tức đứng dậy:
"Chúng ta về nhà."
Điều khiến Tân Tình bất ngờ là xế chiều hôm đó, Tân Bằng Phi đưa Tân Ngữ Điệp tới. Khi hai người họ đến, Tân Tình đang mặc quần áo cho Nhạc Nhạc, là một bộ đồ kiểu nhà Đường màu đỏ do dì Điền làm cho.
Doanh Kình Thương chỉ ngồi một bên nhìn chứ không nói gì. Tân Tình không muốn nói chuyện với hắn, thật ra cô biết mình không nên đẩy hết trách nhiệm lên đầu Doanh Kình Thương, nhất là khi cô vẫn còn nhớ sự dịu dàng của hắn hôm trước, cũng nhớ mình bị chuốc thuốc. Trong tình cảnh đó, mọi sự quan tâm và cẩn thận của hắn, cô đều nhớ cả.
Vậy nên hiện giờ Tân Tình rất mâu thuẫn, cô không biết phải ở chung với hắn thế nào. Còn Doanh Kình Thương lúc này thì đang nghĩ rằng một con chó cũng còn hơn mình, bây giờ hắn còn không dám chạm vào Tân Tình nữa. Trong không khí chẳng có ai thoải mái nổi như vậy, cha con nhà họ Tân lại tới.
"Tổng giám đốc Doanh."
Tân Bằng Phi cúi đầu đứng đó, cà vạt nghiêng lệch, râu ria đầy mặt. Tân Ngữ Điệp thì rụt cổ trốn phía sau ông ta, trộm liếc về phía Doanh Kình Thương.
Nhạc Nhạc đi theo Tân Tình vào phòng khách. Doanh Kình Thương vẫy tay với cô, cô lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vào thời gian này phải nhất trí đối ngoại mới được, hơn nữa lần này còn là đối phó với Tân Bằng Phi.
"Tân Tình, không sao chứ? Ba lo lắng chết mất."
Tân Bằng Phi nhìn Tân Tình, chỉ thấy sắc mặt cô tái nhợt, ngoài ra không còn gì hơn.
Tân Tình nhếch mép:
"Lo lắng à? Ông lo con ông chưa chết phải không?"
"Tân Tình, dù sao đi nữa nó cũng là đứa con trai độc nhất của ba, dạy dỗ nó thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng gây ra án mạng."
Tân Bằng Phi khẩn cầu, ánh mắt xám xịt, lúc này ông ta đang thực sự sợ hãi.
Đêm hôm ấy, ông ta vô tình nghe Tân Ngữ Điệp nói chuyện điện thoại với Tân Hạo Vũ, biết Tân Hạo Vũ bắt cóc Tân Tình, ông ta lập tức cuống lên, tát Tân Ngữ Điệp một phát rồi vội vàng gọi cho Doanh Kình Thương. Ông ta không biết Tân Tình bị Tân Hạo Vũ làm gì, bởi lẽ Tân Ngữ Điệp nói rằng cô ta chỉ bảo anh mình dọa Tân Tình mà thôi. Nhưng ông ta quá hiểu con mình, đó là một thằng vì đàn bà mà sẵn sàng mất mạng.
Ở nhà hoảng sợ chờ hai ngày mà không thấy tin tức gì, Tân Bằng Phi đứng ngồi không yên nên dứt khoát tới tìm Doanh Kình Thương. Sống hay chết cũng phải thấy người, ông ta đã tính tới trường hợp xấu nhất, nếu thực sự phải bỏ một, ông ta sẽ đẩy Tân Ngữ Điệp ra, vậy nên hôm nay ông ta mới mang theo Tân Ngữ Điệp tới đây.
Tân Ngữ Điệp hoàn toàn không biết dự định của cha mình, cô ta vẫn nhìn Tân Tình như thăm dò.
Tân Tình mặc bộ đồ ở nhà hiệu Chanel cao cấp, trông cô thực sự cao quý, ngay cả chiếc dây buộc tóc thôi cũng đã có trị giá tới vài ngàn tệ, Tân Ngữ Điệp đố kị đến phát điên lên được.
Vì sao nó có thể ngồi trên cao, hưởng thụ cuộc sống quý tộc, mà mình thì bị người khác cưỡng hiếp? Tất cả là do Tân Tình, tất cả là tại nó!
"Ngữ Điệp, còn làm gì thế? Mau xin lỗi em đi."
Tân Bằng Phi thấy cô ta nhìn chòng chọc vào Tân Tình thì sợ cô ta lại gây chuyện.
Tân Ngữ Điệp cắn răng, nước mắt lập tức rơi như mưa:
"Tân Tình, đều là lỗi của chị, em tha thứ cho chị đi, là chị bị ma xui quỷ khiến mới bảo Hạo Vũ dọa em."
"Hù dọa à?"
Tân Tình cười lạnh:
"Cái hù dọa của cô quả là khiến người ta khó lòng chịu nổi, theo như lời cô nói, thì hẳn Đỗ Trạch Khải cũng chỉ đang dọa cô thôi."
Tân Ngữ Điệp ngẩn ra. Nó có ý gì vậy? Châm chọc mình bị người ta cưỡng hiếp ư?
"Tân Tình, Hạo Vũ thực sự chỉ muốn dọa con thôi, nó là anh cùng cha khác mẹ với con mà, sẽ không thực sự làm tổn thương tới con đâu."
Tân Bằng Phi lo lắng phân bua.
Tân Tình nhìn Doanh Kình Thương, hắn gật đầu rồi nắm chặt tay cô. Tân Tình cũng không rút tay ra, cô cần dũng khí, mà người duy nhất có thể cho cô dũng khí ở đây chỉ có một mình Doanh Kình Thương.
"Anh trai cùng cha khác mẹ à?"
Tân Tình cười ầm lên rồi nhìn xoáy vào Tân Bằng Phi:
"Anh trai cùng cha khác mẹ sẽ chuốc thuốc tôi rồi gọi người quay lại quá trình gã cưỡng hiếp tôi? Đây chính là con trai ông, là anh cùng cha khác mẹ của tôi đấy!"
Không chỉ Tân Bằng Phi mà ngay cả Tân Ngữ Điệp cũng giật mình.
"Không... không thể nào."
Tân Bằng Phi loạng choạng lùi về sau hai bước, ông ta nhìn Doanh Kình Thương, hắn cũng đang lạnh lùng nhìn lại. Tân Bằng Phi đột nhiên chỉ vào Tân Tình, gào lên:
"Mày nói bừa, mày muốn hại chết Hạo Vũ, mày nói bừa!"
Nói xong, ông ta lao về phía cô nhưng bị A Triệt đứng phía sau đá sang một bên, sau đó anh túm chặt hai tay ông ta, ép người xuống đất.
Doanh Kình Thương chậm rãi nói:
"Ngay trước mặt tôi mà ông lại định làm tổn thương cô ấy, xem ra ông không hề lo lắng cho con mình."
"Không phải... không phải, tôi chỉ... tôi chỉ nhất thời kích động thôi..."
Tân Bằng Phi muốn đứng lên nhưng lại bị A Triệt đè xuống, ông ta chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu cầu xin Tân Tình:
"Tân Tình, ba van con, ba chỉ có một đứa con trai thôi, những gì nó làm với con thì ba nguyện chịu, chỉ cần con tha cho nó là được."
Tân Tình cảm thấy lạnh buốt toàn thân, đây là người cha nuôi cô mười bảy năm nhưng lại không cần cô, thế mà ông ta lại có thể quỳ trước mặt cô vì một đứa con khác.
Tân Bằng Phi không ngờ Tân Hạo Vũ có gan ra tay với Tân Tình, nếu chỉ bắt cóc làm cô sợ thì còn dễ nói, bây giờ ông ta không dám chắc Doanh Kình Thương sẽ bỏ qua cho Tân Hạo Vũ.
Đúng rồi! Tân Tình, người duy nhất có thể cứu Tân Hạo Vũ lúc này chính là Tân Tình!
Độc nhất sủng hôn - Chương 42: Không sao cả, anh cứu được em rồi
Khi Tân Tình tỉnh lại cũng đã là nửa đêm. Cô tỉnh dậy vì đói, chẳng ngờ vừa mở mắt ra đã giật mình.
"Em tỉnh rồi?"
Doanh Kình Thương tựa ở đầu giường nhìn cô.
Tân Tình dụi mắt rồi nhìn Doanh Kình Thương một lúc lâu, ngay khi hắn tưởng cô sốt cao nên ngớ ngẩn và định gọi bác sĩ thì Tân Tình bỗng trùm chăn lên, nằm xuống.
"Đúng thật là, nằm mơ cũng nhìn thấy nữa, đáng ghét."
...
Doanh Kình Thương đen mặt, hắn sờ lên trán Tân Tình:
"Em không đói à?"
"Đói chứ!"
Tân Tình thuận miệng đáp rồi bỗng ngồi bật dậy:
"Anh... anh... anh..."
"Đây là phòng anh."
Hắn nhắc.
"Tôi... tôi... tôi..."
Tân Tình lắp bắp.
"Em quên chuyện tối qua rồi hả?"
Tân Tình giật mình, khuôn mặt trắng bệch cả đi, cô vội nắm lấy cánh tay hắn:
"Gã cho tôi uống một loại thuốc kỳ quái lắm, còn muốn cưỡng hiếp tôi nữa, còn muốn quay lại..."
Nước mắt cô rơi từng giọt xuống tay Doanh Kình Thương, điều này khiến trái tim hắn tan chảy. Hắn vội ôm cô vào lòng:
"Không sao, qua cả rồi. Gã không làm gì được cả, anh cứu được em rồi."
"Thật à?"
Tân Tình ngẩng đầu lên.
Doanh Kình Thương do dự một lát, dường như cô cũng quên cả chuyện lúc sau ngủ cùng hắn, hắn không biết có nên nhắc lại hay không.
"Thật."
Thôi thì chờ khỏi rồi tính vậy.
Tân Tình nghe hắn đáp như vậy thì mới mỉm cười:
"Tốt quá."
Sau đó, cô lập tức lăn đùng xuống giường.
"Tân Tình? Tân Tình!"
Doanh Kình Thương hoảng sợ, hắn không gọi cho bác sĩ Lý mà lập tức lái xe đưa Tân Tình đi bệnh viện. Trên đường đi, hắn nhận thấy cô lại sốt, mãi cho tới lúc đến viện cũng chưa tỉnh lại.
Sau khi lấy máu xét nghiệm, kiểm tra xong xuôi, bác sĩ nói với Doanh Kình Thương rằng Tân Tình sốt là do nhiễm trùng tử cung, bác sĩ còn trách hắn có phải vì bất cẩn trong việc quan hệ hoặc không chú ý vệ sinh khi tới kỳ hay không.
Đang mừng thầm vì câu "quan hệ vợ chồng" của bác sĩ nhưng Doanh Kình Thương lập tức hối hận khi nghe xong. Hắn nhớ trong tuần đầu tiên kia, tới đêm cuối cùng, Tân Tình cũng tới kỳ, nhưng khi ấy hắn vốn không hề cân nhắc gì tới sức khỏe của cô cả.
Từ sau khi quen hắn, Tân Tình dường như ốm nhiều hơn, Doanh Kình Thương tự sỉ vả mình rồi ngồi bên giường bệnh cho tới hừng đông. Khoảng bốn, năm giờ sáng, Tân Tình cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Tôi đang ở bệnh viện à?"
Lần này, cô không kích động khi thấy Doanh Kình Thương mà chỉ thản nhiên nhìn hắn một lần.
Doanh Kình Thương vội gật đầu, hắn bưng chén nước muốn đút cho cô. Tân Tình cố gắng ngồi dậy, hắn vội vã đỡ cô lên:
"Cẩn thận, trên tay còn đang truyền nước."
"Cảm ơn."
Tân Tình nhận lấy chén rồi uống một ngụm lớn, vì ngủ quá lâu nên giờ cổ họng cô khô khốc, rất khó chịu.
Doanh Kình Thương múc một bát cháo từ cặp lồng mà dì Điền đã chuẩn bị từ trước ra:
"Một ngày rồi em chưa ăn gì, ăn chút cháo đã. Sáng hẳn thì anh bảo mọi người đưa đồ ăn qua, em muốn ăn gì?"
"Không cần, cháo là được rồi."
Tân Tình vươn tay nhận lấy bát nhưng Doanh Kình Thương lại nhíu mày:
"Để anh đút đi, em sốt lâu như vậy rồi, làm gì còn sức nữa."
Tân Tình kinh ngạc nhìn sang rồi lắc đầu:
"Tôi tự ăn."
Doanh Kình Thương không nói thêm gì nữa mà chỉ kéo bàn lên, cẩn thận đặt bát cháo xuống.
Một người yên lặng ăn cháo, một người yên lặng ngắm nhìn.
"Bác sĩ có nói vì sao tôi sốt không?"
Tân Tình không chịu được bầu không khí này nên tìm đề tài nói chuyện.
Doanh Kình Thương nhúc nhích rồi bắt đầu thuật lại lời bác sĩ, cuối cùng hắn còn nói thêm:
"Xin lỗi, anh không biết sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy."
"Biết thì anh sẽ không làm à?"
Tân Tình nghiêng đầu không nhìn hắn nữa. Doanh Kình Thương muốn giải thích nhưng không thể nào mở lời.
Tân Tình ăn xong hai bát cháo thì có sức ngồi tựa vào giường, nhìn Doanh Kình Thương đang bức bối.
"Việc hôm qua... cảm ơn anh."
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn quyết định nói cảm ơn.
Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình, cảm thấy cô đang ngày càng cách xa mình. Người con gái đêm qua ôm hắn khóc bây giờ lại che đậy trái tim, ngăn hắn ở bên ngoài rồi.
"Em yên tâm, cậu Thẩm bắt người lại rồi, chờ em khỏe hơn thì em muốn trút giận ra sao, anh cũng giúp em làm, phế nó đi cũng được."
Doanh Kình Thương thận trọng nói, hắn không dám vội vàng cũng không dám ép Tân Tình. Hắn biết nếu bây giờ hắn nói rằng mình yêu cô, chắc chắn cô sẽ không tin. Chuyện ngày hôm qua hẳn là khiến cho Tân Tình trách hắn, nếu không phải hắn muốn rời khỏi để cô lại một mình, làm sao kẻ khác có cơ hội bắt cóc cô được.
Tân Tình đúng là đang trách hắn, nhưng với một nguyên nhân khác, là câu nói của Tân Hạo Vũ hôm qua.
"Doanh Kình Thương chơi được thì tao cũng chơi được."
Câu nói này như một cái đinh đã cắm rễ trong lòng cô. Có phải từ nay về sau, mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ấy không? Một người đàn bà bò lên được giường của Doanh Kình Thương, một món đồ chơi cho đàn ông. Quán quân cuộc thi thì sao? Trở thành nhà thiết kế thì thế nào? Cô vĩnh viễn không thể rời khỏi Doanh Kình Thương, vĩnh viễn là một người đàn bà phải lên giường với hắn.
Mọi lý tưởng và hi vọng đều biến thành màu xám khiến Tân Tình không biết cuộc đời mình còn có ý nghĩa gì hay không.
"Lại khó chịu à?"
Doanh Kình Thương thấy cô im lặng thì tưởng là cô đang mệt.
"Tôi muốn ra viện, mai là tết rồi."
"Được."
Doanh Kình Thương lập tức đứng dậy:
"Chúng ta về nhà."
Điều khiến Tân Tình bất ngờ là xế chiều hôm đó, Tân Bằng Phi đưa Tân Ngữ Điệp tới. Khi hai người họ đến, Tân Tình đang mặc quần áo cho Nhạc Nhạc, là một bộ đồ kiểu nhà Đường màu đỏ do dì Điền làm cho.
Doanh Kình Thương chỉ ngồi một bên nhìn chứ không nói gì. Tân Tình không muốn nói chuyện với hắn, thật ra cô biết mình không nên đẩy hết trách nhiệm lên đầu Doanh Kình Thương, nhất là khi cô vẫn còn nhớ sự dịu dàng của hắn hôm trước, cũng nhớ mình bị chuốc thuốc. Trong tình cảnh đó, mọi sự quan tâm và cẩn thận của hắn, cô đều nhớ cả.
Vậy nên hiện giờ Tân Tình rất mâu thuẫn, cô không biết phải ở chung với hắn thế nào. Còn Doanh Kình Thương lúc này thì đang nghĩ rằng một con chó cũng còn hơn mình, bây giờ hắn còn không dám chạm vào Tân Tình nữa. Trong không khí chẳng có ai thoải mái nổi như vậy, cha con nhà họ Tân lại tới.
"Tổng giám đốc Doanh."
Tân Bằng Phi cúi đầu đứng đó, cà vạt nghiêng lệch, râu ria đầy mặt. Tân Ngữ Điệp thì rụt cổ trốn phía sau ông ta, trộm liếc về phía Doanh Kình Thương.
Nhạc Nhạc đi theo Tân Tình vào phòng khách. Doanh Kình Thương vẫy tay với cô, cô lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vào thời gian này phải nhất trí đối ngoại mới được, hơn nữa lần này còn là đối phó với Tân Bằng Phi.
"Tân Tình, không sao chứ? Ba lo lắng chết mất."
Tân Bằng Phi nhìn Tân Tình, chỉ thấy sắc mặt cô tái nhợt, ngoài ra không còn gì hơn.
Tân Tình nhếch mép:
"Lo lắng à? Ông lo con ông chưa chết phải không?"
"Tân Tình, dù sao đi nữa nó cũng là đứa con trai độc nhất của ba, dạy dỗ nó thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng gây ra án mạng."
Tân Bằng Phi khẩn cầu, ánh mắt xám xịt, lúc này ông ta đang thực sự sợ hãi.
Đêm hôm ấy, ông ta vô tình nghe Tân Ngữ Điệp nói chuyện điện thoại với Tân Hạo Vũ, biết Tân Hạo Vũ bắt cóc Tân Tình, ông ta lập tức cuống lên, tát Tân Ngữ Điệp một phát rồi vội vàng gọi cho Doanh Kình Thương. Ông ta không biết Tân Tình bị Tân Hạo Vũ làm gì, bởi lẽ Tân Ngữ Điệp nói rằng cô ta chỉ bảo anh mình dọa Tân Tình mà thôi. Nhưng ông ta quá hiểu con mình, đó là một thằng vì đàn bà mà sẵn sàng mất mạng.
Ở nhà hoảng sợ chờ hai ngày mà không thấy tin tức gì, Tân Bằng Phi đứng ngồi không yên nên dứt khoát tới tìm Doanh Kình Thương. Sống hay chết cũng phải thấy người, ông ta đã tính tới trường hợp xấu nhất, nếu thực sự phải bỏ một, ông ta sẽ đẩy Tân Ngữ Điệp ra, vậy nên hôm nay ông ta mới mang theo Tân Ngữ Điệp tới đây.
Tân Ngữ Điệp hoàn toàn không biết dự định của cha mình, cô ta vẫn nhìn Tân Tình như thăm dò.
Tân Tình mặc bộ đồ ở nhà hiệu Chanel cao cấp, trông cô thực sự cao quý, ngay cả chiếc dây buộc tóc thôi cũng đã có trị giá tới vài ngàn tệ, Tân Ngữ Điệp đố kị đến phát điên lên được.
Vì sao nó có thể ngồi trên cao, hưởng thụ cuộc sống quý tộc, mà mình thì bị người khác cưỡng hiếp? Tất cả là do Tân Tình, tất cả là tại nó!
"Ngữ Điệp, còn làm gì thế? Mau xin lỗi em đi."
Tân Bằng Phi thấy cô ta nhìn chòng chọc vào Tân Tình thì sợ cô ta lại gây chuyện.
Tân Ngữ Điệp cắn răng, nước mắt lập tức rơi như mưa:
"Tân Tình, đều là lỗi của chị, em tha thứ cho chị đi, là chị bị ma xui quỷ khiến mới bảo Hạo Vũ dọa em."
"Hù dọa à?"
Tân Tình cười lạnh:
"Cái hù dọa của cô quả là khiến người ta khó lòng chịu nổi, theo như lời cô nói, thì hẳn Đỗ Trạch Khải cũng chỉ đang dọa cô thôi."
Tân Ngữ Điệp ngẩn ra. Nó có ý gì vậy? Châm chọc mình bị người ta cưỡng hiếp ư?
"Tân Tình, Hạo Vũ thực sự chỉ muốn dọa con thôi, nó là anh cùng cha khác mẹ với con mà, sẽ không thực sự làm tổn thương tới con đâu."
Tân Bằng Phi lo lắng phân bua.
Tân Tình nhìn Doanh Kình Thương, hắn gật đầu rồi nắm chặt tay cô. Tân Tình cũng không rút tay ra, cô cần dũng khí, mà người duy nhất có thể cho cô dũng khí ở đây chỉ có một mình Doanh Kình Thương.
"Anh trai cùng cha khác mẹ à?"
Tân Tình cười ầm lên rồi nhìn xoáy vào Tân Bằng Phi:
"Anh trai cùng cha khác mẹ sẽ chuốc thuốc tôi rồi gọi người quay lại quá trình gã cưỡng hiếp tôi? Đây chính là con trai ông, là anh cùng cha khác mẹ của tôi đấy!"
Không chỉ Tân Bằng Phi mà ngay cả Tân Ngữ Điệp cũng giật mình.
"Không... không thể nào."
Tân Bằng Phi loạng choạng lùi về sau hai bước, ông ta nhìn Doanh Kình Thương, hắn cũng đang lạnh lùng nhìn lại. Tân Bằng Phi đột nhiên chỉ vào Tân Tình, gào lên:
"Mày nói bừa, mày muốn hại chết Hạo Vũ, mày nói bừa!"
Nói xong, ông ta lao về phía cô nhưng bị A Triệt đứng phía sau đá sang một bên, sau đó anh túm chặt hai tay ông ta, ép người xuống đất.
Doanh Kình Thương chậm rãi nói:
"Ngay trước mặt tôi mà ông lại định làm tổn thương cô ấy, xem ra ông không hề lo lắng cho con mình."
"Không phải... không phải, tôi chỉ... tôi chỉ nhất thời kích động thôi..."
Tân Bằng Phi muốn đứng lên nhưng lại bị A Triệt đè xuống, ông ta chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu cầu xin Tân Tình:
"Tân Tình, ba van con, ba chỉ có một đứa con trai thôi, những gì nó làm với con thì ba nguyện chịu, chỉ cần con tha cho nó là được."
Tân Tình cảm thấy lạnh buốt toàn thân, đây là người cha nuôi cô mười bảy năm nhưng lại không cần cô, thế mà ông ta lại có thể quỳ trước mặt cô vì một đứa con khác.
Tân Bằng Phi không ngờ Tân Hạo Vũ có gan ra tay với Tân Tình, nếu chỉ bắt cóc làm cô sợ thì còn dễ nói, bây giờ ông ta không dám chắc Doanh Kình Thương sẽ bỏ qua cho Tân Hạo Vũ.
Đúng rồi! Tân Tình, người duy nhất có thể cứu Tân Hạo Vũ lúc này chính là Tân Tình!
Bình luận facebook