Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-46.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 46: Em muốn cưới người đàn ông đó đến như vậy ư?
Vừa nhớ tới thái độ tồi tệ của Doanh Kình Thương với mình là Tân Tình lại rơi nước mắt. Cô không muốn khóc trước mặt Trần Minh nên đứng phắt dậy, lao ra ngoài.
Trần Minh đuổi theo tới cửa rồi chặn cô lại:
"Thôi thôi, anh làm anh trai em, anh không nhắc lại nữa, sau này có ấm ức gì thì cứ tìm anh."
Câu nói này của anh khiến Tân Tình lại càng đau đớn hơn, cô tựa trên vai anh khóc nức nở, khóc cho hết những uất ức trong thời gian qua.
"Khóc đi, khóc đi, khóc xong là dễ chịu ngay thôi."
Trần Minh vỗ đầu cô, đồng thời còn quét mắt về phía bên kia đường.
Khi Tân Tình về tới nhà họ Doanh, cô nhận thấy dì Điền và bác Phúc đều đã trở lại, thậm chí họ còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy tiếc hận. Tân Tình thấy họ suy nghĩ nhiều quá, với Doanh Kình Thương mà nói, cô chỉ là bạn giường mà thôi. Lúc hắn vui, hắn sẽ dỗ dành mình, khi hắn bực, mình chẳng còn là gì nữa cả. Mấy ngày nay chỉ có hai người bên nhau, việc này đã làm tình cảm của cô thay đổi, Tân Tình tự nhủ phải tỉnh táo lên, như vậy bản thân mình mới không đau khổ.
Một tuần sau, Doanh Kình Thương vẫn không quay lại. Tới gần ngày khai giảng, Thi Thiên Thiên đã từ quê lên, cô còn gọi Trương Mật và Tân Tình ra ngoài ăn cơm. Vào buổi chiều khi Tân Tình vừa ra cửa thì Doanh Kình Thương bước vào.
Không chờ hắn mở miệng, cô đã nói trước:
"Tôi hẹn bạn học ăn cơm."
Sau đó, cô đi thẳng ra ngoài. Doanh Kình Thương đen mặt nhìn cô ngồi lên xe, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho cậu Thẩm.
Hai ngày sau, cậu Thẩm từ Hawaii xa xôi đã bị một cú điện thoại gọi về.
"Cuối cùng thì cậu có muốn nói gì không? Gọi tôi từ xa về là để nhìn cái mặt chù ụ của cậu à?"
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương, nói tiếp:
"Lúc tôi đi còn ổn mà, cậu làm gì thế hả?"
Doanh Kình Thương không muốn nói cho y biết về nhưng chuyện đã xảy ra, hắn chỉ muốn hỏi một câu:
"Làm thế nào để không cãi nhau?"
"Tại sao cậu lại cãi nhau với Tiểu Tình Tình?"
Cậu Thẩm chẳng hiểu ra sao.
Doanh Kình Thương mím môi:
"Vì tôi không vui."
Nhìn thấy Tân Tình ở trong lòng người đàn ông khác, biết cô muốn cưới người đàn ông khác, làm sao hắn vui nổi?
"Cô ấy muốn cưới Trần Minh."
Lúc Doanh Kình Thương nói câu này, có cảm giác như hắn phải nghiến răng nghiến lợi vậy.
Cậu Thẩm kinh ngạc:
"Cô ấy nói thế à?"
"Viết trong nhật ký."
"Cậu xem trộm nhật ký của người ta á?"
Cậu Thẩm đỡ trán:
"Nếu tôi mà là Tiểu Tình Tình thì tôi cũng mặc xác cậu."
Doanh Kình Thương chột dạ:
"Tôi không cố ý xem."
"Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng đọc rồi."
Cậu Thẩm quyết định phải cẩn thận lên lớp cho Doanh Kình Thương, tổng giám đốc Doanh quả là có chỉ số EQ bằng đứa thiểu năng trí tuệ.
"Thiếu gia, có người gửi cái này tới."
A Nam giao cho hắn một phong thư, ấp úng nói.
Doanh Kình Thương nhìn anh rồi mở thư ra, ở bên trong là một tấm hình. Cậu Thẩm tò mò muốn qua xem nhưng y lập tức nhận ra sự bất thường ở Doanh Kình Thương, hắn như đang tỏa ra khí lạnh, ánh mắt khiến người ta thấy như sắp có dông bão sắp tới.
"Về nhà."
Hắn đứng lên, cậu Thẩm cũng bật dậy theo sau. A Nam cản y lại:
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đi theo đâu."
Tân Tình đang giúp Nhạc Nhạc chải lông thì nghe thấy một tiếng "rầm", là Doanh Kình Thương đẩy cửa vào. Ngay cả bác Phúc bước tới đón cũng bị hắn đẩy ra. Tân Tình vội đứng lên, Doanh Kình Thương lúc này y hệt như đêm đó, đáng sợ như đêm đó, hắn như đang muốn ăn thịt người vậy.
"Đây là bạn cô?"
Doanh Kình Thương từ trên cao nhìn xuống Tân Tình, ánh mắt sắc như dao, sau đó, hắn ném ảnh chụp lên người cô.
Tân Tình ngờ vực nhặt lên, mắt cô bỗng trợn to, đây là tấm ảnh ở cửa quán cà phê, lúc cô tựa vào vai Trần Minh mà khóc. Ảnh chụp rất rõ nét từ khuôn mặt khóc thút thít của cô tới vẻ mặt lo lắng của Trần Minh. Chỉ nhìn cũng thấy đây là ảnh chụp từ khoảng cách gần, góc được chọn kỹ nên mới mang lại hiệu quả này.
"Anh... anh theo dõi tôi?"
Tân Tình nhìn hắn chằm chằm.
Doanh Kình Thương cười lạnh:
"Tôi theo dõi cô? Cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi, tôi cũng muốn biết ai là người chụp ảnh để còn đưa người ta tới công ty tôi đây."
"Tôi với Trần Minh không giống như anh nghĩ đâu, tôi chỉ coi anh ấy là anh trai thôi."
Tân Tình không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn nói rõ với hắn.
Doanh Kình Thương chỉ vào bức ảnh, chỉ trích:
"Anh trai mà cô cũng có thể ôm rồi khóc, vậy việc lên giường với tôi hẳn cũng chẳng phải to tát gì."
Tân Tình tái mặt, cô siết chặt nắm đấm, nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích:
"Đúng thì sao nào? Lên giường với anh chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, là quá trình chúng ta lợi dụng lẫn nhau mà thôi."
"Nói hay lắm."
Doanh Kình Thương nở một nụ cười tàn nhẫn:
"Vậy cô nên học bạn bè xung quanh xem người ta lấy lòng đàn ông ở trên giường thế nào, chứ không phải ngày ngày mờ ám với những thằng đàn ông cô không thể lên giường cùng mình."
Nói xong, hắn túm lấy tay cô, kéo thẳng lên gác. Dì Điền từ nãy tới giờ vẫn đang tránh trong bếp để nghe ngóng, dì muốn chạy ra khuyên nhưng bị bác Phúc cản lại, hai người bất đắc dĩ nhìn họ giằng co lên gác.
Doanh Kình Thương đẩy Tân Tình ngã xuống giường, cô muốn bật dậy nhưng lại bị hắn chặn.
Tân Tình muốn mắng hắn nhưng Doanh Kình Thương đã kịp bóp cằm cô. Bây giờ hắn mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn cảm nhận được việc cô là của mình, cô không thể cưới người khác, cô chỉ có thể là người phụ nữ của hắn mà thôi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Doanh Kình Thương chậm tốc độ lại, hắn nhận ra Tân Tình không hề nhúc nhích. Hắn lặng lẽ cởi dây trói trên tay cô ra, ngay sau đó, cô xoay người lại, đắp chăn lên.
"Xin lỗi."
Ánh mắt Tân Tình thật vô hồn, không biết là cô đang nhìn thứ gì nữa.
Doanh Kình Thương sững người, thấy sắc mặt tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ của Tân Tình, phẫn nộ trong lòng hắn mới nguôi dần. Hắn đang định nói mình sẽ tha thứ cho cô thì lại nghe thấy Tân Tình bình thản nói:
"Về sau tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận, sẽ đóng tròn vai, sẽ không chọc giận anh. Nhưng mong anh có thể đồng ý với tôi một việc."
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tâm trạng Doanh Kình Thương mỗi lúc một nặng nề theo từng lời nói của Tân Tình, nó nặng tới nỗi hắn cảm thấy việc thở thôi cũng thật vất vả. Doanh Kình Thương hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng:
"Chuyện gì?"
"Trừ phi anh cần đến tôi, nếu không xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Tân Tình cười khẽ:
"Tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của anh bất cứ lúc nào, nhưng khi anh không cần, tôi không muốn gặp anh. Việc này không trái thỏa thuận chứ?"
Doanh Kình Thương lùi lại, hắn muốn chạm vào cô. Tân Tình lập tức xốc chăn lên:
"Anh còn cần à? Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Em..."
Doanh Kình Thương bàng hoàng, hắn nhắm lại, bất lực quay người, chậm rãi bước ra ngoài.
Tân Tình nằm im trên giường, mặc cho nước mắt rơi.
Thích Doanh Kình Thương? Cô cười lạnh, đây quả là trò đùa buồn cười nhất.
Thời gian vô tâm với lòng người, chớp mắt mà đã hết tết. Nhân viên Doanh Thị năm nay khác những năm qua, sau khi nghỉ tết xong, ngày đầu tiên đi làm họ không nhận được lì xì từ sếp mà thay vào đó là việc làm ngập đầu cùng những cuộc họp liên miên không dứt.
"Cậu quả là điển hình tao khó chịu thì mày đừng mong thoải mái."
Cậu Thẩm mở cửa, cà lơ phất phơ đi vào. Doanh Kình Thương thì lạnh lùng ngồi sau bàn làm việc.
"Nếu nhàn quá thì về Mỹ đi."
"Đuổi tôi à?"
Cậu Thẩm ngồi xuống vị trí đối diện:
"Vậy tin tức liên quan tới Tiểu Tình Tình này, tôi sẽ không cho cậu biết đâu."
Doanh Kình Thương nheo mắt, mấy ngày nay hắn không về nhà rồi. Từ sau hôm ấy, hắn không biết phải đối mặt với Tân Tình ra sao nữa, hắn không muốn làm tổn thương cô, nhưng tại sao lại thành ra như thế?
"Nói."
Hắn nhìn cậu Thẩm.
Y ném tấm ảnh chụp Tân Tình và Trần Minh lên bàn Doanh Kình Thương:
"Trần Minh gửi, ngày là anh ta đổi, cấp dưới của tôi đã điều tra quán cà phê kia rồi. Họ gặp nhau hôm mùng ba chứ không phải vào ngày in trên tấm ảnh này."
"Trần Minh làm?"
Doanh Kình Thương đã hiểu:
"Gan lớn lắm."
Cậu Thẩm nhếch môi:
"Xem ra là thích Tiểu Tình Tình đấy, tên tình địch này khó đối phó đây."
"Có gì mà khó đối phó? Tôi lập tức thu mua công ty của Trần Minh."
Doanh Kinh luôn đả kích đối thủ bằng những đòn nhanh, chuẩn, hung ác như thế.
Cậu Thẩm liếc mắt, không đồng tình:
"Tôi nói khó đối phó ý là người ta giỏi cư xử với phụ nữ hơn cậu đấy, cậu nói xem, nếu hai người mà cùng nói một chuyện thì Tiểu Tình Tình tin Trần Minh hay là tin cậu?"
Doanh Kình Thương im lặng. Đừng nói tới chuyện tin tưởng hắn, bây giờ Tân Tình còn chẳng muốn nhìn thấy hắn nữa là.
"Thủ đoạn đối phó với phụ nữ của người ta mạnh hơn cậu nhiều đấy."
Y đả kích:
"Nếu không phải giữa cậu với Tiểu Tình Tình có thỏa thuận thì cậu đã bị loại từ sớm rồi."
Doanh Kình Thương đập tập văn kiện lên đầu y:
"Sao cậu nói nhảm thế?"
"Tôi đang nhắc nhở cậu đấy."
Cậu Thẩm vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo vang.
"A lô."
"Gì? Nhập viện?"
"Rồi, tôi biết rồi."
Doanh Kình Thương nhìn y, thấy y chớp mắt:
"Trần Minh nhập viện, nghe nói là bị đánh."
Cùng lúc này, Tân Tình đã đứng trong phòng bệnh của Trần Minh.
"Báo cảnh sát chưa?"
Cô nhìn Trần Minh bị quấn băng gạc cả trên đầu lẫn trên đùi:
"Quá đáng, có phải anh đắc tội ai không?"
Trần Minh cười khổ, ôm lấy đầu:
"Anh vừa về nước thì đắc tội ai bây giờ?"
"Có phải đánh nhầm không?"
Trần Minh thở dài, do dự nhìn cô.
"Có gì thì nói đi."
Tân Tình tò mò:
"Anh biết là ai làm đúng không?"
"Được rồi, anh ta cũng vì em thôi, do anh ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
Trần Minh nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:
"Em về nói cho rõ ràng với anh ta là được."
"Doanh Kình Thương?"
Tân Tình mở to mắt:
"Anh nói là Doanh Kình Thương cho người đánh anh?"
Trần Minh gật đầu:
"Hẳn là vậy, mấy ngày trước có vài người uy hiếp anh, bảo anh phải tránh xa em ra."
Tân Tình lắc đầu, cô khó mà tin nổi điều này. Vì sao hắn phải làm vậy? Chẳng phải cô đã nói là mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Hắn còn đánh người ta...
"Đúng là khốn nạn."
Tân Tình giận run cả người:
"Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em tìm anh ta tính sổ!"
"Tân Tình! Tân Tình! Thôi mà!"
Trần Minh nhìn bóng lưng đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài kia, mỉm cười.
Đây là lần thứ hai Tân Tình tới cao ốc Doanh Thị, lần đầu tiên là vào ngày cô quen Doanh Kình Thương, cũng vào ngày đó, tại đây, cô ký thỏa thuận bán mình cho hắn.
A Triệt dẫn Tân Tình vào thang máy riêng của tổng giám đốc, anh đã lén nhắn cho A Nam, hẳn giờ thiếu gia đã biết cô đang tới tìm mình.
Doanh Kình Thương biết, cũng biết lý do Tân Tình tới đây. Thủ đoạn của Trần Minh quả thực rất khá.
Độc nhất sủng hôn - Chương 46: Em muốn cưới người đàn ông đó đến như vậy ư?
Vừa nhớ tới thái độ tồi tệ của Doanh Kình Thương với mình là Tân Tình lại rơi nước mắt. Cô không muốn khóc trước mặt Trần Minh nên đứng phắt dậy, lao ra ngoài.
Trần Minh đuổi theo tới cửa rồi chặn cô lại:
"Thôi thôi, anh làm anh trai em, anh không nhắc lại nữa, sau này có ấm ức gì thì cứ tìm anh."
Câu nói này của anh khiến Tân Tình lại càng đau đớn hơn, cô tựa trên vai anh khóc nức nở, khóc cho hết những uất ức trong thời gian qua.
"Khóc đi, khóc đi, khóc xong là dễ chịu ngay thôi."
Trần Minh vỗ đầu cô, đồng thời còn quét mắt về phía bên kia đường.
Khi Tân Tình về tới nhà họ Doanh, cô nhận thấy dì Điền và bác Phúc đều đã trở lại, thậm chí họ còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy tiếc hận. Tân Tình thấy họ suy nghĩ nhiều quá, với Doanh Kình Thương mà nói, cô chỉ là bạn giường mà thôi. Lúc hắn vui, hắn sẽ dỗ dành mình, khi hắn bực, mình chẳng còn là gì nữa cả. Mấy ngày nay chỉ có hai người bên nhau, việc này đã làm tình cảm của cô thay đổi, Tân Tình tự nhủ phải tỉnh táo lên, như vậy bản thân mình mới không đau khổ.
Một tuần sau, Doanh Kình Thương vẫn không quay lại. Tới gần ngày khai giảng, Thi Thiên Thiên đã từ quê lên, cô còn gọi Trương Mật và Tân Tình ra ngoài ăn cơm. Vào buổi chiều khi Tân Tình vừa ra cửa thì Doanh Kình Thương bước vào.
Không chờ hắn mở miệng, cô đã nói trước:
"Tôi hẹn bạn học ăn cơm."
Sau đó, cô đi thẳng ra ngoài. Doanh Kình Thương đen mặt nhìn cô ngồi lên xe, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho cậu Thẩm.
Hai ngày sau, cậu Thẩm từ Hawaii xa xôi đã bị một cú điện thoại gọi về.
"Cuối cùng thì cậu có muốn nói gì không? Gọi tôi từ xa về là để nhìn cái mặt chù ụ của cậu à?"
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương, nói tiếp:
"Lúc tôi đi còn ổn mà, cậu làm gì thế hả?"
Doanh Kình Thương không muốn nói cho y biết về nhưng chuyện đã xảy ra, hắn chỉ muốn hỏi một câu:
"Làm thế nào để không cãi nhau?"
"Tại sao cậu lại cãi nhau với Tiểu Tình Tình?"
Cậu Thẩm chẳng hiểu ra sao.
Doanh Kình Thương mím môi:
"Vì tôi không vui."
Nhìn thấy Tân Tình ở trong lòng người đàn ông khác, biết cô muốn cưới người đàn ông khác, làm sao hắn vui nổi?
"Cô ấy muốn cưới Trần Minh."
Lúc Doanh Kình Thương nói câu này, có cảm giác như hắn phải nghiến răng nghiến lợi vậy.
Cậu Thẩm kinh ngạc:
"Cô ấy nói thế à?"
"Viết trong nhật ký."
"Cậu xem trộm nhật ký của người ta á?"
Cậu Thẩm đỡ trán:
"Nếu tôi mà là Tiểu Tình Tình thì tôi cũng mặc xác cậu."
Doanh Kình Thương chột dạ:
"Tôi không cố ý xem."
"Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng đọc rồi."
Cậu Thẩm quyết định phải cẩn thận lên lớp cho Doanh Kình Thương, tổng giám đốc Doanh quả là có chỉ số EQ bằng đứa thiểu năng trí tuệ.
"Thiếu gia, có người gửi cái này tới."
A Nam giao cho hắn một phong thư, ấp úng nói.
Doanh Kình Thương nhìn anh rồi mở thư ra, ở bên trong là một tấm hình. Cậu Thẩm tò mò muốn qua xem nhưng y lập tức nhận ra sự bất thường ở Doanh Kình Thương, hắn như đang tỏa ra khí lạnh, ánh mắt khiến người ta thấy như sắp có dông bão sắp tới.
"Về nhà."
Hắn đứng lên, cậu Thẩm cũng bật dậy theo sau. A Nam cản y lại:
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đi theo đâu."
Tân Tình đang giúp Nhạc Nhạc chải lông thì nghe thấy một tiếng "rầm", là Doanh Kình Thương đẩy cửa vào. Ngay cả bác Phúc bước tới đón cũng bị hắn đẩy ra. Tân Tình vội đứng lên, Doanh Kình Thương lúc này y hệt như đêm đó, đáng sợ như đêm đó, hắn như đang muốn ăn thịt người vậy.
"Đây là bạn cô?"
Doanh Kình Thương từ trên cao nhìn xuống Tân Tình, ánh mắt sắc như dao, sau đó, hắn ném ảnh chụp lên người cô.
Tân Tình ngờ vực nhặt lên, mắt cô bỗng trợn to, đây là tấm ảnh ở cửa quán cà phê, lúc cô tựa vào vai Trần Minh mà khóc. Ảnh chụp rất rõ nét từ khuôn mặt khóc thút thít của cô tới vẻ mặt lo lắng của Trần Minh. Chỉ nhìn cũng thấy đây là ảnh chụp từ khoảng cách gần, góc được chọn kỹ nên mới mang lại hiệu quả này.
"Anh... anh theo dõi tôi?"
Tân Tình nhìn hắn chằm chằm.
Doanh Kình Thương cười lạnh:
"Tôi theo dõi cô? Cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi, tôi cũng muốn biết ai là người chụp ảnh để còn đưa người ta tới công ty tôi đây."
"Tôi với Trần Minh không giống như anh nghĩ đâu, tôi chỉ coi anh ấy là anh trai thôi."
Tân Tình không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn nói rõ với hắn.
Doanh Kình Thương chỉ vào bức ảnh, chỉ trích:
"Anh trai mà cô cũng có thể ôm rồi khóc, vậy việc lên giường với tôi hẳn cũng chẳng phải to tát gì."
Tân Tình tái mặt, cô siết chặt nắm đấm, nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích:
"Đúng thì sao nào? Lên giường với anh chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, là quá trình chúng ta lợi dụng lẫn nhau mà thôi."
"Nói hay lắm."
Doanh Kình Thương nở một nụ cười tàn nhẫn:
"Vậy cô nên học bạn bè xung quanh xem người ta lấy lòng đàn ông ở trên giường thế nào, chứ không phải ngày ngày mờ ám với những thằng đàn ông cô không thể lên giường cùng mình."
Nói xong, hắn túm lấy tay cô, kéo thẳng lên gác. Dì Điền từ nãy tới giờ vẫn đang tránh trong bếp để nghe ngóng, dì muốn chạy ra khuyên nhưng bị bác Phúc cản lại, hai người bất đắc dĩ nhìn họ giằng co lên gác.
Doanh Kình Thương đẩy Tân Tình ngã xuống giường, cô muốn bật dậy nhưng lại bị hắn chặn.
Tân Tình muốn mắng hắn nhưng Doanh Kình Thương đã kịp bóp cằm cô. Bây giờ hắn mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn cảm nhận được việc cô là của mình, cô không thể cưới người khác, cô chỉ có thể là người phụ nữ của hắn mà thôi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Doanh Kình Thương chậm tốc độ lại, hắn nhận ra Tân Tình không hề nhúc nhích. Hắn lặng lẽ cởi dây trói trên tay cô ra, ngay sau đó, cô xoay người lại, đắp chăn lên.
"Xin lỗi."
Ánh mắt Tân Tình thật vô hồn, không biết là cô đang nhìn thứ gì nữa.
Doanh Kình Thương sững người, thấy sắc mặt tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ của Tân Tình, phẫn nộ trong lòng hắn mới nguôi dần. Hắn đang định nói mình sẽ tha thứ cho cô thì lại nghe thấy Tân Tình bình thản nói:
"Về sau tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận, sẽ đóng tròn vai, sẽ không chọc giận anh. Nhưng mong anh có thể đồng ý với tôi một việc."
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tâm trạng Doanh Kình Thương mỗi lúc một nặng nề theo từng lời nói của Tân Tình, nó nặng tới nỗi hắn cảm thấy việc thở thôi cũng thật vất vả. Doanh Kình Thương hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng:
"Chuyện gì?"
"Trừ phi anh cần đến tôi, nếu không xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Tân Tình cười khẽ:
"Tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của anh bất cứ lúc nào, nhưng khi anh không cần, tôi không muốn gặp anh. Việc này không trái thỏa thuận chứ?"
Doanh Kình Thương lùi lại, hắn muốn chạm vào cô. Tân Tình lập tức xốc chăn lên:
"Anh còn cần à? Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Em..."
Doanh Kình Thương bàng hoàng, hắn nhắm lại, bất lực quay người, chậm rãi bước ra ngoài.
Tân Tình nằm im trên giường, mặc cho nước mắt rơi.
Thích Doanh Kình Thương? Cô cười lạnh, đây quả là trò đùa buồn cười nhất.
Thời gian vô tâm với lòng người, chớp mắt mà đã hết tết. Nhân viên Doanh Thị năm nay khác những năm qua, sau khi nghỉ tết xong, ngày đầu tiên đi làm họ không nhận được lì xì từ sếp mà thay vào đó là việc làm ngập đầu cùng những cuộc họp liên miên không dứt.
"Cậu quả là điển hình tao khó chịu thì mày đừng mong thoải mái."
Cậu Thẩm mở cửa, cà lơ phất phơ đi vào. Doanh Kình Thương thì lạnh lùng ngồi sau bàn làm việc.
"Nếu nhàn quá thì về Mỹ đi."
"Đuổi tôi à?"
Cậu Thẩm ngồi xuống vị trí đối diện:
"Vậy tin tức liên quan tới Tiểu Tình Tình này, tôi sẽ không cho cậu biết đâu."
Doanh Kình Thương nheo mắt, mấy ngày nay hắn không về nhà rồi. Từ sau hôm ấy, hắn không biết phải đối mặt với Tân Tình ra sao nữa, hắn không muốn làm tổn thương cô, nhưng tại sao lại thành ra như thế?
"Nói."
Hắn nhìn cậu Thẩm.
Y ném tấm ảnh chụp Tân Tình và Trần Minh lên bàn Doanh Kình Thương:
"Trần Minh gửi, ngày là anh ta đổi, cấp dưới của tôi đã điều tra quán cà phê kia rồi. Họ gặp nhau hôm mùng ba chứ không phải vào ngày in trên tấm ảnh này."
"Trần Minh làm?"
Doanh Kình Thương đã hiểu:
"Gan lớn lắm."
Cậu Thẩm nhếch môi:
"Xem ra là thích Tiểu Tình Tình đấy, tên tình địch này khó đối phó đây."
"Có gì mà khó đối phó? Tôi lập tức thu mua công ty của Trần Minh."
Doanh Kinh luôn đả kích đối thủ bằng những đòn nhanh, chuẩn, hung ác như thế.
Cậu Thẩm liếc mắt, không đồng tình:
"Tôi nói khó đối phó ý là người ta giỏi cư xử với phụ nữ hơn cậu đấy, cậu nói xem, nếu hai người mà cùng nói một chuyện thì Tiểu Tình Tình tin Trần Minh hay là tin cậu?"
Doanh Kình Thương im lặng. Đừng nói tới chuyện tin tưởng hắn, bây giờ Tân Tình còn chẳng muốn nhìn thấy hắn nữa là.
"Thủ đoạn đối phó với phụ nữ của người ta mạnh hơn cậu nhiều đấy."
Y đả kích:
"Nếu không phải giữa cậu với Tiểu Tình Tình có thỏa thuận thì cậu đã bị loại từ sớm rồi."
Doanh Kình Thương đập tập văn kiện lên đầu y:
"Sao cậu nói nhảm thế?"
"Tôi đang nhắc nhở cậu đấy."
Cậu Thẩm vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo vang.
"A lô."
"Gì? Nhập viện?"
"Rồi, tôi biết rồi."
Doanh Kình Thương nhìn y, thấy y chớp mắt:
"Trần Minh nhập viện, nghe nói là bị đánh."
Cùng lúc này, Tân Tình đã đứng trong phòng bệnh của Trần Minh.
"Báo cảnh sát chưa?"
Cô nhìn Trần Minh bị quấn băng gạc cả trên đầu lẫn trên đùi:
"Quá đáng, có phải anh đắc tội ai không?"
Trần Minh cười khổ, ôm lấy đầu:
"Anh vừa về nước thì đắc tội ai bây giờ?"
"Có phải đánh nhầm không?"
Trần Minh thở dài, do dự nhìn cô.
"Có gì thì nói đi."
Tân Tình tò mò:
"Anh biết là ai làm đúng không?"
"Được rồi, anh ta cũng vì em thôi, do anh ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
Trần Minh nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:
"Em về nói cho rõ ràng với anh ta là được."
"Doanh Kình Thương?"
Tân Tình mở to mắt:
"Anh nói là Doanh Kình Thương cho người đánh anh?"
Trần Minh gật đầu:
"Hẳn là vậy, mấy ngày trước có vài người uy hiếp anh, bảo anh phải tránh xa em ra."
Tân Tình lắc đầu, cô khó mà tin nổi điều này. Vì sao hắn phải làm vậy? Chẳng phải cô đã nói là mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Hắn còn đánh người ta...
"Đúng là khốn nạn."
Tân Tình giận run cả người:
"Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em tìm anh ta tính sổ!"
"Tân Tình! Tân Tình! Thôi mà!"
Trần Minh nhìn bóng lưng đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài kia, mỉm cười.
Đây là lần thứ hai Tân Tình tới cao ốc Doanh Thị, lần đầu tiên là vào ngày cô quen Doanh Kình Thương, cũng vào ngày đó, tại đây, cô ký thỏa thuận bán mình cho hắn.
A Triệt dẫn Tân Tình vào thang máy riêng của tổng giám đốc, anh đã lén nhắn cho A Nam, hẳn giờ thiếu gia đã biết cô đang tới tìm mình.
Doanh Kình Thương biết, cũng biết lý do Tân Tình tới đây. Thủ đoạn của Trần Minh quả thực rất khá.
Bình luận facebook