Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-57.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 57: Đồ Bơi Quá Ít Vải
Ngày hôm sau Tân Tình đi trường học xin một bộ đồ bơi khác, bởi vì bộ đồ ngày hôm qua đã bị Doanh Kình Thương xé rách… Kết quả thầy cô phòng giáo vụ tươi cười thân thiết nói với cô, cô có thể không cần tới lớp học bơi nữa.
Tân Tình nghĩ khẳng định là do Doanh Kình Thương làm, buổi tối về nhà còn dặn chú Phúc tìm nhân viên tới rửa sạch bể bơi. Vào ngày cuối tuần, Doanh Kình Thương cùng cậu Thẩm tới đón cô, cậu Thẩm liền khóc lóc kể lể với cô: “Tiểu Tình Tình, Doanh Kình Thương muốn bán anh đi, em mau cứu anh!”
Tân Tình nhìn vào mắt Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương lạnh lùng nói: “Anh an bài buổi hẹn hò cho cậu ấy, đối phương là mỹ nữ đấy.”
“Nói bậy!”
Cậu Thẩm chỉ vào Doanh Kình Thương: “Cho dù là mỹ nữ, tôi cũng không thể chạm vào, thì có lợi gì chứ?”
Tân Tình kỳ quái nhìn hắn một cái: “Vì sao không thể chạm vào… A! Chẳng lẽ là?”
Tân Tình phản ứng lại đây.
“Chính là Monica.” Cậu Thẩm vẻ mặt bi phẫn.
Doanh Kình Thương giúp Tân Tình kéo cửa xe ra, cậu Thẩm nhanh chân chui ra:
“Em thiếu anh một ân tình đấy.”
Ăn xong cơm chiều, cậu Thẩm bị ném đến cửa nhà hàng, Tân Tình không biết vì sao Doanh Kình Thương lại muốn để cậu Thẩm mang Monica đi ra ngoài, đến khi về tới nhà, cô cũng phát hiện chú Phúc và dì Điền cũng không thấy.
“Bọn họ đi đâu rồi?”
“Bọn họ hôm nay được nghỉ.” Doanh Kình Thương nghiêm trang nói.
Tân Tình trừng mắt hắn, từ thời điểm nào mà mấy người chú Phúc lại có ngày nghỉ? Doanh Kình Thương lại thúc giục vô lên lầu.
“Mau đi thay đồ bơi, anh đã chọn rồi, đặt ở trên giường của em đấy.”
“Vì sao lại thay đồ bơi?”
Tân Tình mặt tối sầm, cô rốt cuộc cũng biết mục đích cuối cùng của Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương trong tay cầm đồ bơi: “Lớp học bơi ở trường! Nước trong trường không sạch đâu, nên chúng ta bơi ở nhà.”
Dưới sự đe dọa của Doanh Kình Thương, Tân Tình về phòng thay đồ bơi, rồi cô mới trùm kín mít cả người mình đi xuống dưới, đỏ mặt trừng mắt với Doanh Kình Thương.
“Đồ anh chọn căn bản không phải là đồ bơi!”
Doanh Kình Thương khoanh tay đứng ở bể bơi, ngẩng đầu nhìn cô gái dưới ánh đèn: “Ngoan, lại đây!”
Nụ cười tà mị kèm theo đôi mắt sáng ngời mê hoặc Tân Tình, chờ khi cô phản ứng lại, Doanh Kình Thương đã đem áo choàng tắm của cô cởi ra, đang muốn ôm cô đến chỗ bể bơi.
Đồ bơi của Tân Tình chỉ có mấy cọng dây sau lưng, tấm vải màu đen che đi chỗ nhạy cảm, hình ảnh hiện lên trên mặt nước, lấp lánh sáng lên. Mặt nước trong suốt cũng làm cho bộ dáng Tân Tình hoàn toàn bại lộ ở trong mắt hai người, Tân Tình che mặt, không dám nhìn chính mình.
“Tình Tình, em xem, em thật đẹp!”
Doanh Kình Thương thưởng thức phúc lợi của mình, cảm thấy bể bơi là một chỗ tốt. Chỉ cần nhìn thôi, tiểu Kình Thương đã đứng thẳng lên.
Tân Tình chỉ vào hắn:
“Anh… Anh cởi ra quần bơi làm cái gì?”
“Quá chật.”
Doanh Kình Thương bế cô lên, Tân Tình sợ té ngã, đành phải bám vào cổ hắn. Ngay sau đó, áo tắm dây kia nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Tân Tình bị giam cầm ở trên người Doanh Kình Thương, nhấp nhô theo nhịp của hắn, mây mưa một lúc lâu, Doanh Kình Thương lại chuyển cô qua bên cạnh thành bể bơi.
Không biết sau đó bao lâu, Tân Tình cả người vô lực được bế từ bể bơi lên phòng, cô cho rằng có thể ngủ, ai biết được tiểu Kình Thương vẫn ngẩng đầu trước người cô như cũ.
“Không… Muốn… Buồn ngủ quá.”
“Vây em ngủ trước đi, anh tự mình xử.” Doanh Kình Thương cúi đầu.
Lúc này, di động Tân Tình đột nhiên vang lên một tiếng, cô đẩy Doanh Kình Thương ra:
“Có tin nhắn… Anh đứng dậy đi.”
“Trễ như thế này rồi ai còn nhắn tin cho em.” Doanh Kình Thương vẫn không ngừng.
Tân Tình thật vất vả mới với tới di động ở đầu giường, nhìn thoáng qua mặt liền thay đổi:
“Doanh Kình Thương!”
Tiếng thét chói tai này, dọa Doanh Kình Thương thiếu chút nữa liền cho ra ngoài. Hắn trừng mắt nhìn Tân Tình: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Thiên, Thiên Thiên đã xảy ra chuyện!”
Tân Tình đưa điện thoại cho Doanh Kình Thương xem, mặt trên có một tin nhắn mà Thi Thiên Thiên vừa mới gửi: Cứu tớ, karaoke Quý Tộc.
Hai người nhanh chóng mặc quần áo, lên xe, Doanh Kình Thương ném điện thoại di động cho Tân Tình: “Bên trong có số điện thoại Đinh Lỗi, kiếm rồi gọi cho hắn.”
Tân Tình dùng sức gật đầu, rồi mới luống cuống tay chân tìm số điện thoại.
“Đinh Lỗi, tôi là Tân Tình, anh hiện tại ngay lập tức đi karaoke Quý Tộc, Thiên Thiên đã xảy ra chuyện.”
Doanh Kình Thương lại lấy điện thoại qua, gọi cho cậu Thẩm.
“Quý Tộc, bạn học Tình Tình đã xảy ra chuyện.”
Tân Tình khẩn trương muốn khóc, cái chỗ như vậy nếu xảy ra chuyện, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, bọn họ qua đó liệu kịp hay không?
“Em đừng lo lắng, cậu Thẩm đều có tai mắt ở những chỗ như thế, bọn họ có thể trực tiếp cứu người.”
Doanh Kình Thương sờ mặt cô: “Không khóc, chúng ta tranh thủ.”
Thời điểm Doanh Kình Thương cùng Tân Tình đuổi tới Quý Tộc, Thi Thiên Thiên đang nằm trên sô pha, mấy người đàn ông xung quanh cô nhìn đến Doanh Kình Thương thì chạy nhanh đến nói chuyện.
“Giám đốc Doanh, tổng cộng có năm người thay nhau chuốc rượu vị tiểu thư này, rồi nãy mới tới thêm một người nữa, muốn mang cô ấy đi.”
Một người bị bắt lại đây, Tân Tình vừa thấy, đó chính là Giản Bạch.
“Lúc đầu chúng tôi tưởng thằng nhóc này là tới cứu người, mẹ nó ai mà biết cuối cùng lại là cùng một đám với tụi rác rưởi kia.”
Doanh Kình Thương nhìn Giản Bạch bị đánh bất tỉnh: “Báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý.”
“Thi Thiên Thiên!”
Đinh Lỗi vọt tới, bế Thi Thiên Thiên lên đánh giá toàn thân một lần, phát hiện cô trừ việc uống rượu và đỏ mặt, quần áo trên người đều không sao.
“Còn tốt, may mắn không có việc gì…”
Đinh Lỗi lẩm bẩm, Tân Tình nhìn đến tay hắn đang phát run. Đinh Lỗi muốn bế Thi Thiên Thiên lên, ai ngờ rằng Thi Thiên Thiên không phản ứng đột nhiên tỉnh lại, cô híp híp mắt, cũng không biết có nhận rõ người nào hay không, liền tát xuống một cái.
“Ngươi… Không phải nói… Nói cô là… Là người phụ nữ tốt sao? Ha ha… Đây là… Ách… Đây là em trai của người phụ nữ tốt đó. Anh… Người phụ nữ tốt đó… em trai cô ta làm em… Ha ha a…”
Thi Thiên Thiên cười trong nước mắt, liều mạng muốn đẩy Đinh Lỗi ra.
Đinh Lỗi giờ phút này mặt đầy thống khổ, đáy mắt tất cả đều là đau xót, quay qua nhìn Giản Bạch thì đã trở thành hung ác, lãnh lệ.
“Muốn tôi bảo họ báo cảnh sát hay là cậu muốn tự xử lý.”
Doanh Kình Thương trưng cầu ý kiến hắn.
Đinh lỗi gật gật đầu: “Báo cảnh sát đi, tôi sẽ thu xếp sau.”
Hắn bế Thi Thiên Thiên lên: “Lại thiếu cậu một ân tình, Tây Thành cuối năm khai phá, Đinh thị từ bỏ.”
Nói xong ôm Thi Thiên Thiên rời đi.
Đêm nay thật vất vả, Tân Tình dựa vào ghế, Doanh Kình Thương hù dọa cô, một tay lái xe, một tay lôi kéo cô:
“Không có việc gì, nhắm mắt một lát là ngủ được thôi.”
Về đến nhà, Tân Tình nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, Doanh Kình Thương ôm nàng nói giỡn: “Nếu em còn có sức thì chúng ta nên làm một ít chuyện được không?”
“Em lo lắng cho Thiên Thiên.” Tân Tình nằm trong lòng ngực Doanh Kình Thương.
“Hay em gọi điện cho cô ấy? Anh nghĩ cô ấy đã tỉnh rượu chưa?”
Doanh Kình Thương nhếch khóe miệng cười: “Đã sớm tỉnh.”
“A! Vậy em đi gọi điện thoại.”
Tân Tình nói xong liền đi cầm di động, Doanh Kình Thương ngăn cô lại, cố định cô ở trong ngực:
“Em không cần vội, lúc này em gọi cô ấy cũng không nghe máy.”
Tân Tình sửng sốt hỏi: “Vì sao? Cô ấy không phải uống say sao? Chẳng lẽ còn bị thương?”
Tân Tình nắm tóc chính mình. “Cô ấy rất tốt, có Đinh Lỗi, cô ấy đều không có việc gì.”
Doanh Kình Thương có chút ghen, tức giận nói: “Em tốt nhất ngày mai cũng đừng gọi điện thoại cho cô ấy.”
Tân Tình bị Doanh Kình Thương làm cho không thể hiểu được, lại không biết có nên gọi điện cho Thi Thiên Thiên hay không, đành phải quay lưng không thèm để ý đến hắn. Doanh Kình Thương kéo cô vào trong lòng ngực nói: “Ngu ngốc, người ta hiện tại đang bận ở trên giường đâu, em gọi qua không phải gây mất hứng sao!”
“Giường… Trên giường?”
Tân Tình rốt cuộc hiểu được: “Thiên Thiên cùng anh rể cô ấy?”
Doanh Kình Thương cắn ở chóp mũi cô một cái: “Anh đã sớm nói với em bạn học kia của em rất thông minh, sau này em đi hỏi chính cô ấy thì sẽ hiểu.”
Đưa tay vùi đầu Tân Tình vào ngực mình: “Hiện tại mau nhắm mắt lại ngủ, bằng không anh lại cho tiểu Kình Thương đi vào đấy.”
“Em ngủ rồi!” Tân Tình lập tức nhắm mắt lại.
Doanh Kình Thương nhìn lông mi cô không ngừng run rẩy, khóe miệng mỉm cười rồi tắt đèn.
Ngày hôm sau tử Tân Tình tỉnh lại vào giữa trưa, cô muốn gọi điện thoại cho Thi Thiên Thiên, lại nghĩ đến Doanh Kình Thương nói, có chút do dự có nên gọi hay không, đang thời điểm rối rắm, Trương Mật gọi điện thoại tới.
“Tân Tình, cậu có thể liên hệ với Thiên Thiên được không? Tớ gọi cho cô ấy vài cuộc đều là tắt máy.”
Thật sự là Doanh Kình Thương nói đúng rồi…
Tân Tình sắp xếp từ ngữ, đem việc đêm qua nói cho Trương Mật. Trương Mật hô to gọi nhỏ nói các cô không có đạo nghĩa, xảy ra chuyện mà không gọi mình.
“Nếu cậu ấy hiện tại đang lăn giường, vậy chờ cậu ấy liên hệ chúng mình đi!” Trương Mật ném xuống một câu.
Doanh Kình Thương vào lúc cô gọi điện thoại đã tỉnh, nhìn Tân Tình lộ nửa bả vai ngồi ở kia, lại kéo cô ấy vào trong lòng ngực:
“Anh hôm nay không đi ra ngoài.”
Tân Tình trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Không đi ra ngoài thì rời giường xuống lầu ăn cơm, em đói bụng.”
“Anh cũng đói bụng, rất đói bụng, rất rất đói bụng.”
Doanh Kình Thương bắt lấy tay kéo xuống phía dưới, Tân Tình đá chân: “Không được.”
Doanh Kình Thương cầm lấy tiểu Kình Thương chọc chọc vài cái ở trên người Tân Tình:
“Em xem, nó đói, rất rất đói, mau cho nó ăn!”
Nói xong liền dùng lực đẩy tiểu Kình Thương vào.
Tân Tình sau đó cũng chỉ có thể chấp nhận. Sau khi Doanh Kình Thương ăn no, vọt vào phòng tắm tắm rửa, lại bế Tân Tình đang mơ mơ màng màng tắm rửa sạch sẽ, thay đồ cho cô, ôm xuống lầu.
“A Thương, anh đối với Tân Tình thật tốt!”
Monica ngồi ở phòng ăn, nhìn thấy Doanh Kình Thương bế Tân Tình xuống dưới cười nói, lại nhìn chằm chằm Tân Tình trong lòng ngực hắn, nhìn đến vẻ mặt Tân Tình còn có chút đỏ ửng chưa kịp mất đi, cắn chặt răng.
Tân Tình lúc này mới chú ý tới việc mình đã bị ôm xuống dưới, nhanh chóng rời khỏi người Doanh Kình Thương, ngồi xuống ăn cơm, Monica đột nhiên nói:
“Tân Tình a, hôm nay là cuối tuần, nếu cô không có việc gì, có thể cùng tôi đi dạo phố được không?”
Tân Tình lời nói còn chưa nói được, đã bị Doanh Kình Thương đánh gãy: “Cô ấy một lát nữa có việc, em kêu A Triệt đi theo em đi.”
“Vậy sao giống nhau được!”
Monica trừng mắt nhìn Doanh Kình Thương: “Phụ nữ đi dạo phố mới có tiếng nói chung, đúng không Tân Tình?”
Tân Tình ở cái bàn phía dưới lén đá chân Doanh Kình Thương một cái:
“Monica ở nhà mình có một tháng nên muốn đi, để em cùng cô ấy đi dạo, mua một chút đồ đặc sản cũng tốt.”
Monica vừa nghe, thay đổi sắc mặt, cô lúc trước là thuận miệng nói muốn tới một tháng, nhưng thực tế bao lâu thì chỉ có chính cô biết, cô căn bản không tính tới việc sẽ đi.
“Được, để A Triệt đi theo các ngươi, không cần quá mệt mỏi.”
Doanh Kình Thương công đạo với Tân Tình xong, lại quay đầu nhìn Monica, ý vị thâm trường nói: “Đúng hạn tôi đưa em rời đi.”
Monica cảm thấy ngực từng trận rét run.
Độc nhất sủng hôn - Chương 57: Đồ Bơi Quá Ít Vải
Ngày hôm sau Tân Tình đi trường học xin một bộ đồ bơi khác, bởi vì bộ đồ ngày hôm qua đã bị Doanh Kình Thương xé rách… Kết quả thầy cô phòng giáo vụ tươi cười thân thiết nói với cô, cô có thể không cần tới lớp học bơi nữa.
Tân Tình nghĩ khẳng định là do Doanh Kình Thương làm, buổi tối về nhà còn dặn chú Phúc tìm nhân viên tới rửa sạch bể bơi. Vào ngày cuối tuần, Doanh Kình Thương cùng cậu Thẩm tới đón cô, cậu Thẩm liền khóc lóc kể lể với cô: “Tiểu Tình Tình, Doanh Kình Thương muốn bán anh đi, em mau cứu anh!”
Tân Tình nhìn vào mắt Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương lạnh lùng nói: “Anh an bài buổi hẹn hò cho cậu ấy, đối phương là mỹ nữ đấy.”
“Nói bậy!”
Cậu Thẩm chỉ vào Doanh Kình Thương: “Cho dù là mỹ nữ, tôi cũng không thể chạm vào, thì có lợi gì chứ?”
Tân Tình kỳ quái nhìn hắn một cái: “Vì sao không thể chạm vào… A! Chẳng lẽ là?”
Tân Tình phản ứng lại đây.
“Chính là Monica.” Cậu Thẩm vẻ mặt bi phẫn.
Doanh Kình Thương giúp Tân Tình kéo cửa xe ra, cậu Thẩm nhanh chân chui ra:
“Em thiếu anh một ân tình đấy.”
Ăn xong cơm chiều, cậu Thẩm bị ném đến cửa nhà hàng, Tân Tình không biết vì sao Doanh Kình Thương lại muốn để cậu Thẩm mang Monica đi ra ngoài, đến khi về tới nhà, cô cũng phát hiện chú Phúc và dì Điền cũng không thấy.
“Bọn họ đi đâu rồi?”
“Bọn họ hôm nay được nghỉ.” Doanh Kình Thương nghiêm trang nói.
Tân Tình trừng mắt hắn, từ thời điểm nào mà mấy người chú Phúc lại có ngày nghỉ? Doanh Kình Thương lại thúc giục vô lên lầu.
“Mau đi thay đồ bơi, anh đã chọn rồi, đặt ở trên giường của em đấy.”
“Vì sao lại thay đồ bơi?”
Tân Tình mặt tối sầm, cô rốt cuộc cũng biết mục đích cuối cùng của Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương trong tay cầm đồ bơi: “Lớp học bơi ở trường! Nước trong trường không sạch đâu, nên chúng ta bơi ở nhà.”
Dưới sự đe dọa của Doanh Kình Thương, Tân Tình về phòng thay đồ bơi, rồi cô mới trùm kín mít cả người mình đi xuống dưới, đỏ mặt trừng mắt với Doanh Kình Thương.
“Đồ anh chọn căn bản không phải là đồ bơi!”
Doanh Kình Thương khoanh tay đứng ở bể bơi, ngẩng đầu nhìn cô gái dưới ánh đèn: “Ngoan, lại đây!”
Nụ cười tà mị kèm theo đôi mắt sáng ngời mê hoặc Tân Tình, chờ khi cô phản ứng lại, Doanh Kình Thương đã đem áo choàng tắm của cô cởi ra, đang muốn ôm cô đến chỗ bể bơi.
Đồ bơi của Tân Tình chỉ có mấy cọng dây sau lưng, tấm vải màu đen che đi chỗ nhạy cảm, hình ảnh hiện lên trên mặt nước, lấp lánh sáng lên. Mặt nước trong suốt cũng làm cho bộ dáng Tân Tình hoàn toàn bại lộ ở trong mắt hai người, Tân Tình che mặt, không dám nhìn chính mình.
“Tình Tình, em xem, em thật đẹp!”
Doanh Kình Thương thưởng thức phúc lợi của mình, cảm thấy bể bơi là một chỗ tốt. Chỉ cần nhìn thôi, tiểu Kình Thương đã đứng thẳng lên.
Tân Tình chỉ vào hắn:
“Anh… Anh cởi ra quần bơi làm cái gì?”
“Quá chật.”
Doanh Kình Thương bế cô lên, Tân Tình sợ té ngã, đành phải bám vào cổ hắn. Ngay sau đó, áo tắm dây kia nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Tân Tình bị giam cầm ở trên người Doanh Kình Thương, nhấp nhô theo nhịp của hắn, mây mưa một lúc lâu, Doanh Kình Thương lại chuyển cô qua bên cạnh thành bể bơi.
Không biết sau đó bao lâu, Tân Tình cả người vô lực được bế từ bể bơi lên phòng, cô cho rằng có thể ngủ, ai biết được tiểu Kình Thương vẫn ngẩng đầu trước người cô như cũ.
“Không… Muốn… Buồn ngủ quá.”
“Vây em ngủ trước đi, anh tự mình xử.” Doanh Kình Thương cúi đầu.
Lúc này, di động Tân Tình đột nhiên vang lên một tiếng, cô đẩy Doanh Kình Thương ra:
“Có tin nhắn… Anh đứng dậy đi.”
“Trễ như thế này rồi ai còn nhắn tin cho em.” Doanh Kình Thương vẫn không ngừng.
Tân Tình thật vất vả mới với tới di động ở đầu giường, nhìn thoáng qua mặt liền thay đổi:
“Doanh Kình Thương!”
Tiếng thét chói tai này, dọa Doanh Kình Thương thiếu chút nữa liền cho ra ngoài. Hắn trừng mắt nhìn Tân Tình: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Thiên, Thiên Thiên đã xảy ra chuyện!”
Tân Tình đưa điện thoại cho Doanh Kình Thương xem, mặt trên có một tin nhắn mà Thi Thiên Thiên vừa mới gửi: Cứu tớ, karaoke Quý Tộc.
Hai người nhanh chóng mặc quần áo, lên xe, Doanh Kình Thương ném điện thoại di động cho Tân Tình: “Bên trong có số điện thoại Đinh Lỗi, kiếm rồi gọi cho hắn.”
Tân Tình dùng sức gật đầu, rồi mới luống cuống tay chân tìm số điện thoại.
“Đinh Lỗi, tôi là Tân Tình, anh hiện tại ngay lập tức đi karaoke Quý Tộc, Thiên Thiên đã xảy ra chuyện.”
Doanh Kình Thương lại lấy điện thoại qua, gọi cho cậu Thẩm.
“Quý Tộc, bạn học Tình Tình đã xảy ra chuyện.”
Tân Tình khẩn trương muốn khóc, cái chỗ như vậy nếu xảy ra chuyện, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, bọn họ qua đó liệu kịp hay không?
“Em đừng lo lắng, cậu Thẩm đều có tai mắt ở những chỗ như thế, bọn họ có thể trực tiếp cứu người.”
Doanh Kình Thương sờ mặt cô: “Không khóc, chúng ta tranh thủ.”
Thời điểm Doanh Kình Thương cùng Tân Tình đuổi tới Quý Tộc, Thi Thiên Thiên đang nằm trên sô pha, mấy người đàn ông xung quanh cô nhìn đến Doanh Kình Thương thì chạy nhanh đến nói chuyện.
“Giám đốc Doanh, tổng cộng có năm người thay nhau chuốc rượu vị tiểu thư này, rồi nãy mới tới thêm một người nữa, muốn mang cô ấy đi.”
Một người bị bắt lại đây, Tân Tình vừa thấy, đó chính là Giản Bạch.
“Lúc đầu chúng tôi tưởng thằng nhóc này là tới cứu người, mẹ nó ai mà biết cuối cùng lại là cùng một đám với tụi rác rưởi kia.”
Doanh Kình Thương nhìn Giản Bạch bị đánh bất tỉnh: “Báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý.”
“Thi Thiên Thiên!”
Đinh Lỗi vọt tới, bế Thi Thiên Thiên lên đánh giá toàn thân một lần, phát hiện cô trừ việc uống rượu và đỏ mặt, quần áo trên người đều không sao.
“Còn tốt, may mắn không có việc gì…”
Đinh Lỗi lẩm bẩm, Tân Tình nhìn đến tay hắn đang phát run. Đinh Lỗi muốn bế Thi Thiên Thiên lên, ai ngờ rằng Thi Thiên Thiên không phản ứng đột nhiên tỉnh lại, cô híp híp mắt, cũng không biết có nhận rõ người nào hay không, liền tát xuống một cái.
“Ngươi… Không phải nói… Nói cô là… Là người phụ nữ tốt sao? Ha ha… Đây là… Ách… Đây là em trai của người phụ nữ tốt đó. Anh… Người phụ nữ tốt đó… em trai cô ta làm em… Ha ha a…”
Thi Thiên Thiên cười trong nước mắt, liều mạng muốn đẩy Đinh Lỗi ra.
Đinh Lỗi giờ phút này mặt đầy thống khổ, đáy mắt tất cả đều là đau xót, quay qua nhìn Giản Bạch thì đã trở thành hung ác, lãnh lệ.
“Muốn tôi bảo họ báo cảnh sát hay là cậu muốn tự xử lý.”
Doanh Kình Thương trưng cầu ý kiến hắn.
Đinh lỗi gật gật đầu: “Báo cảnh sát đi, tôi sẽ thu xếp sau.”
Hắn bế Thi Thiên Thiên lên: “Lại thiếu cậu một ân tình, Tây Thành cuối năm khai phá, Đinh thị từ bỏ.”
Nói xong ôm Thi Thiên Thiên rời đi.
Đêm nay thật vất vả, Tân Tình dựa vào ghế, Doanh Kình Thương hù dọa cô, một tay lái xe, một tay lôi kéo cô:
“Không có việc gì, nhắm mắt một lát là ngủ được thôi.”
Về đến nhà, Tân Tình nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, Doanh Kình Thương ôm nàng nói giỡn: “Nếu em còn có sức thì chúng ta nên làm một ít chuyện được không?”
“Em lo lắng cho Thiên Thiên.” Tân Tình nằm trong lòng ngực Doanh Kình Thương.
“Hay em gọi điện cho cô ấy? Anh nghĩ cô ấy đã tỉnh rượu chưa?”
Doanh Kình Thương nhếch khóe miệng cười: “Đã sớm tỉnh.”
“A! Vậy em đi gọi điện thoại.”
Tân Tình nói xong liền đi cầm di động, Doanh Kình Thương ngăn cô lại, cố định cô ở trong ngực:
“Em không cần vội, lúc này em gọi cô ấy cũng không nghe máy.”
Tân Tình sửng sốt hỏi: “Vì sao? Cô ấy không phải uống say sao? Chẳng lẽ còn bị thương?”
Tân Tình nắm tóc chính mình. “Cô ấy rất tốt, có Đinh Lỗi, cô ấy đều không có việc gì.”
Doanh Kình Thương có chút ghen, tức giận nói: “Em tốt nhất ngày mai cũng đừng gọi điện thoại cho cô ấy.”
Tân Tình bị Doanh Kình Thương làm cho không thể hiểu được, lại không biết có nên gọi điện cho Thi Thiên Thiên hay không, đành phải quay lưng không thèm để ý đến hắn. Doanh Kình Thương kéo cô vào trong lòng ngực nói: “Ngu ngốc, người ta hiện tại đang bận ở trên giường đâu, em gọi qua không phải gây mất hứng sao!”
“Giường… Trên giường?”
Tân Tình rốt cuộc hiểu được: “Thiên Thiên cùng anh rể cô ấy?”
Doanh Kình Thương cắn ở chóp mũi cô một cái: “Anh đã sớm nói với em bạn học kia của em rất thông minh, sau này em đi hỏi chính cô ấy thì sẽ hiểu.”
Đưa tay vùi đầu Tân Tình vào ngực mình: “Hiện tại mau nhắm mắt lại ngủ, bằng không anh lại cho tiểu Kình Thương đi vào đấy.”
“Em ngủ rồi!” Tân Tình lập tức nhắm mắt lại.
Doanh Kình Thương nhìn lông mi cô không ngừng run rẩy, khóe miệng mỉm cười rồi tắt đèn.
Ngày hôm sau tử Tân Tình tỉnh lại vào giữa trưa, cô muốn gọi điện thoại cho Thi Thiên Thiên, lại nghĩ đến Doanh Kình Thương nói, có chút do dự có nên gọi hay không, đang thời điểm rối rắm, Trương Mật gọi điện thoại tới.
“Tân Tình, cậu có thể liên hệ với Thiên Thiên được không? Tớ gọi cho cô ấy vài cuộc đều là tắt máy.”
Thật sự là Doanh Kình Thương nói đúng rồi…
Tân Tình sắp xếp từ ngữ, đem việc đêm qua nói cho Trương Mật. Trương Mật hô to gọi nhỏ nói các cô không có đạo nghĩa, xảy ra chuyện mà không gọi mình.
“Nếu cậu ấy hiện tại đang lăn giường, vậy chờ cậu ấy liên hệ chúng mình đi!” Trương Mật ném xuống một câu.
Doanh Kình Thương vào lúc cô gọi điện thoại đã tỉnh, nhìn Tân Tình lộ nửa bả vai ngồi ở kia, lại kéo cô ấy vào trong lòng ngực:
“Anh hôm nay không đi ra ngoài.”
Tân Tình trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Không đi ra ngoài thì rời giường xuống lầu ăn cơm, em đói bụng.”
“Anh cũng đói bụng, rất đói bụng, rất rất đói bụng.”
Doanh Kình Thương bắt lấy tay kéo xuống phía dưới, Tân Tình đá chân: “Không được.”
Doanh Kình Thương cầm lấy tiểu Kình Thương chọc chọc vài cái ở trên người Tân Tình:
“Em xem, nó đói, rất rất đói, mau cho nó ăn!”
Nói xong liền dùng lực đẩy tiểu Kình Thương vào.
Tân Tình sau đó cũng chỉ có thể chấp nhận. Sau khi Doanh Kình Thương ăn no, vọt vào phòng tắm tắm rửa, lại bế Tân Tình đang mơ mơ màng màng tắm rửa sạch sẽ, thay đồ cho cô, ôm xuống lầu.
“A Thương, anh đối với Tân Tình thật tốt!”
Monica ngồi ở phòng ăn, nhìn thấy Doanh Kình Thương bế Tân Tình xuống dưới cười nói, lại nhìn chằm chằm Tân Tình trong lòng ngực hắn, nhìn đến vẻ mặt Tân Tình còn có chút đỏ ửng chưa kịp mất đi, cắn chặt răng.
Tân Tình lúc này mới chú ý tới việc mình đã bị ôm xuống dưới, nhanh chóng rời khỏi người Doanh Kình Thương, ngồi xuống ăn cơm, Monica đột nhiên nói:
“Tân Tình a, hôm nay là cuối tuần, nếu cô không có việc gì, có thể cùng tôi đi dạo phố được không?”
Tân Tình lời nói còn chưa nói được, đã bị Doanh Kình Thương đánh gãy: “Cô ấy một lát nữa có việc, em kêu A Triệt đi theo em đi.”
“Vậy sao giống nhau được!”
Monica trừng mắt nhìn Doanh Kình Thương: “Phụ nữ đi dạo phố mới có tiếng nói chung, đúng không Tân Tình?”
Tân Tình ở cái bàn phía dưới lén đá chân Doanh Kình Thương một cái:
“Monica ở nhà mình có một tháng nên muốn đi, để em cùng cô ấy đi dạo, mua một chút đồ đặc sản cũng tốt.”
Monica vừa nghe, thay đổi sắc mặt, cô lúc trước là thuận miệng nói muốn tới một tháng, nhưng thực tế bao lâu thì chỉ có chính cô biết, cô căn bản không tính tới việc sẽ đi.
“Được, để A Triệt đi theo các ngươi, không cần quá mệt mỏi.”
Doanh Kình Thương công đạo với Tân Tình xong, lại quay đầu nhìn Monica, ý vị thâm trường nói: “Đúng hạn tôi đưa em rời đi.”
Monica cảm thấy ngực từng trận rét run.
Bình luận facebook