Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-68.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 68: Tân Tình Té Ngựa
"Tân Tình, tôi tới đón cô đi." Cô ta đứng ở cửa nụ cười vẫn như trước, giống như khó chịu mấy ngày trước chưa từng xuất hiện.
Tân Tình cẩn thận hỏi: "Doanh Kình Thương đâu?"
"A Thương đang cùng A Hạo đang bàn về việc tổ huấn, là A Hạo kêu tôi đến đón cô.”
Nếu như cô ta nói Doanh Kình Thương kêu cô ta đến, Tân Tình nhất định không tin nhưng cô ta nói là Doanh Hạo kêu, Tân Tình không thể không suy xét.
"Nơi giỗ tổ, ngay dưới tòa lâu đài, chúng ta đi nhanh một chút!" Vinh Ti Mạn nói xong, không cho Tân Tình cơ hội suy nghĩ, xoay người rời đi. Tân Tình không thể làm gì khác hơn là theo sau.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới tòa lâu đài, Vinh Ti Mạn đứng ở cửa gỗ đỏ không động đậy. Tân Tình đang muốn đi vào thì nghe được giọng nói Doanh Kình Thương.
"Ý ông nói là, sở dĩ tôi yêu Tân Tình, lý do là vì tổ huấn, vì trên người chúng ta đều có đồ đằng?"
Tân Tình nhíu mày lại, đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt Vinh Ti Mạn ngăn cô lại, nhỏ giọng nói: "Cô không muốn nghe lời thật lòng của Doanh Kình Thương sao?"
"Dì à, trong trái tim của anh ấy tuyệt đối không bao giờ là dì đâu, vì vậy dì mau mau rửa sạch lớp trang điểm rồi đi ngủ đi.” Rốt cuộc Tân Tình bị người phụ nữ này làm cho phiền lòng, không chút khách khí nói, rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào. Doanh Kình Thương thấy cô vào, vẻ mặt âm trầm lộ ra nụ cười nhưng thấy Vinh Ti Mạn phía sau, Tân Tình đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống, Doanh Kình Thương đi đến bên cạnh cô, tay đưa ra phía sau cô.
"A... A Thương, anh... anh muốn làm gì..." Vinh Ti Mạn bị Doanh Kình Thương bóp cổ, cả người đều tựa vào tường.
"Thả... thả..."
Câu nói tiếp sau cô ta đã không nói ra được, Doanh Kình Thương thâm độc nhìn cô ta: "Nếu cô không muốn sống, vậy thì đi chết đi."
Tân Tình cũng hoảng sợ, Doanh Kình Thương thật sự đang muốn bóp chết người phụ nữ này.
"Doanh Kình Thương, anh không thể giết người, mau buông cô ta ra."
Tân Tình ôm cánh tay hắn, Doanh Kình Thương không nghe cô, tay vẫn tiếp tục bóp chặt, mắt Vinh Ti Mạn đều muốn lồi ra, Doanh Hạo mới mở miệng:
"A Thương, buông cô ta ra."
Doanh Kình Thương quay đầu nhìn chằm chằm cha mình, lại thấy Doanh Hạo trong mắt bất đắt dĩ cùng bi thương, hắn cau mày rồi thu tay về. Cơ thể Vinh Ti Mạn ngã ngồi xuống đất, cô ta liên tục thở gấp.
"Khụ khụ..."
Vinh Ti Mạn ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, cũng không dám nhìn Doanh Kình Thương, khóc nhìn về phía Doanh Hạo.
Doanh Kình Thương hơi cúi người xuống: "Đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, cũng đừng đem những tâm tư xấu xa kia đánh vào Tân Tình, nếu còn có lần sau, ông ấy cũng không cứu được cô."
"Còn không đi ra." Giọng nói Doanh Hạo cũng không tốt, Tân Tình chú ý tới trong mắt ông lướt qua tia không kiên nhẫn.
Vinh Ti Mạn run rẩy, từng bước từng bước vịn tường rời đi, Tân Tình nhìn bóng lưng cô ta trong đầu nghĩ, lần này hẳn là hết hi vọng đi...
"Đến đây đi, Tân Tình đến đây dâng hương đi." Doanh Hạo nhìn Tân Tình ngoắc ngoắc tay.
Tân Tình thắp hương cho tổ tiên họ Doanh xong, rồi mới nhìn quyển sách màu vàng đặt ở giữa.
"Cái đó chính là tổ huấn họ Doanh sao?" Cô hỏi.
Doanh Hạo gật đầu: "Chờ con chính thức gả vào, thì có thể xem."
"Xong rồi, về ngủ thôi."
Doanh Kình Thương sắc mặt không tốt như cũ, kéo Tân Tình đi. Tân Tình nhìn Doanh Hạo, Doanh Hạo cười với cô: "Đi đi! Nhớ, cho dù là lý do gì, con cũng sẽ là dâu nhà họ Doanh."
Trở về phòng, Doanh Kình Thương liền ôm cô lên giường, Tân Tình muốn kêu hắn chờ một chút, còn chưa mở miệng môi liền bị hắn hung hăn hôn. Doanh Kình Thương đè cô xuống giường, xé mấy cái liền đem váy xé rách. Tân Tình cảm thấy cơ thể đau nhói, cảm giác đau đớn rất lâu nay bỗng xuất hiện, tức giận khiến sức lực cô lớn hơn, một cái liền đẩy Doanh Kình Thương ra, sau đó cầm áo khoác lên lao ra khỏi cửa.
"Tân Tình!"
Doanh Kình Thương muốn giữ cô, đáng tiếc chỉ chạm đến vạt áo cô.
Tân Tình liều mạng chạy, trực tiếp chạy đến cửa lâu đài, bên ngoài là bóng đêm bao phủ, Tân Tình đích vừa lau nước vừa chạy như điên về chỗ con ngựa. Cô không dùng ô tô, phương tiện duy nhất chỉ có ngựa.
Doanh Kình Thương đuổi theo phía sau, đến chỗ con ngựa, thấy Tân Tình đang cố gắng leo lên ngựa, sau khi thấy hắn, liền kéo dây cương, đánh xuống một roi.
"Đừng, Tân Tình! Em không biết cưỡi ngựa!"
Doanh Kình Thương muốn ngăn cô, Tân Tình một roi đánh xuống khiến ngựa kêu lên, liền cưỡi ngựa chạy ra ngoài.
"Không!"
Giọng nói tê tâm liệt phế của Doanh Kình Thương từ sau truyền tới, nhưng tai Tân Tình cái gì cũng không nghe thấy, bởi vì trên người đồ đằng, hai người bọn họ mới yêu nhau, cô vẫn cho là cô sẽ không bị lời nói đó ảnh hưởng nhưng cô đã đánh giá cao Doanh Kình Thương, người đàn ông kia vậy mà bị ảnh hưởng, cho nên nghi ngờ tình cảm của hắn, gió thổi khiến gò má đau đớn, nước mắt trong đêm khuya giống như thủy tinh trong suốt xẹt qua.
Đàn ông như vậy... Không cần cũng được.
Con ngựa chạy như điên bỗng thét lên, giơ cao hai chân trước, Tân Tình theo quán tính bị văng xuống, trong nháy mắt rơi xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của Doanh Kình Thương.
Đáng đời, hù chết anh, Tân Tình muốn cười nhạo Doanh Kình Thương, nhưng cảm thấy cả người chấn động, sau đó trước mắt cô tối sầm, cái gì cũng không biết.
"Tình Tình, Tình Tình, em mở mắt ra nhìn anh... Bác sĩ, em ấy sao còn không tỉnh?"
"Tân Tình! Mấy ngày không gặp sao cô lại trở nên như vậy!"
"Đứa con này của bác chưa từng hiểu tâm tư phụ nữ, chờ con tỉnh lại, bác giúp con đánh nó."
Thật nhiều giọng nói vang lên trong đầu Tân Tình, cô giống như thấy rất nhiều người mặc quần áo màu trắng, còn có Monica, còn có Doanh Hạo, còn có một người đàn ông mặt đầy râu ria, đầu óc cô mơ màng, khẽ đau, sau đó lại ngủ mê đi.
Tân Tình cảm thấy cô mơ một giấc mơ dài, trong mơ cha đối với cô rất tốt, cô trở thành nhà thiết kế tài giỏi, cầm thật là nhiều huy chương. Mỗi ngày mẹ ở nhà làm cơm chờ cha đi làm về, một nhà ba người vây quanh bàn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Tiếp theo cô thấy một người đàn ông, người đàn ông kia cầm chiếc nhẫn cầu hôn cô nhưng cô làm như thế nào cũng không thấy được mặt người đàn ông đó.
Rồi sau đó người đàn ông liền xoay người rời đi, cô đuổi theo đằng sau liều mạng kêu hắn ở lại, nhưng không phát ra được tiếng nào. Người đàn ông cách cô càng ngày càng xa, cuối cùng thành một chấm đen rồi biến mất. Tân Tình xoay người muốn về nhà, bỗng thấy ngọn lửa từ trong cơ thể cha mẹ bay đến, đốt tất cả thành tro bụi.
"Không muốn... Mẹ, đừng đi! Đừng để con một mình, đùng bỏ lại con..."
"Tình Tình! Tình Tình!"
Ai đang gọi tôi... Là ai?
Tân Tình giống như dùng hết sức lực, mới mở mắt ra được, đối mặt với một khuôn mặt đầy râu ria.
Doanh Kình Thương nắm tay Tân Tình kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ!"
"Tình Tình, em đừng ngủ, thật xin lỗi, đều là anh sai, em muốn phạt anh sao cũng được, nhưng đừng ngủ nữa."
Doanh Kình Thương vuốt mặt cô không ngừng lẩm bẩm.
Tân Tình mở miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.
"Em hôn mê quá lâu, trước không cần nói chuyện, để bác sĩ kiểm tra một chút."
Rất nhanh, bác sĩ kiểm tra cho Tân Tình, nói cho Doanh Kình Thương bệnh nhân đã không sao, khoảng thời gian này chú ý điều dưỡng, nghỉ ngơi cho khỏe. Sau khi bác sĩ đi, Doanh Kình Thương cầm ống hút đút Tân Tình uống nước, rồi đỡ cô dậy dựa vào đầu giường.
"Em hôn mê một tuần..." Giọng nói Doanh Kình Thương có chút nghẹn ngào, Tân Tình muốn nâng tay, thử một chút vẫn không có khí lực, Doanh Kình Thương vội nói:
"Anh đã thông báo cho người nhà, bọn họ lập tức đưa đồ ăn tới, sau khi em ăn sẽ khỏe lên."
Tân Tình chớp mắt, thử nói chuyện: "Tôi... Không... Không muốn nói với... Anh."
"Được, không nói, em không cần nói chuyện, chờ ăn no rồi hãy nói!"
Doanh Kình Thương hít mũi, lại cầm ống hút lên đút vào miệng cô. Lần này Tân Tình uống một hớp lớn, sau đó nhìn Doanh Kình Thương nói: "Anh thật xấu."
"Cô hôn mê bao lâu thì anh ấy ở đây bấy lâu, chưa từng ngủ, chưa cạo râu qua, không xấu mới là lạ!"
Monica mang hai hộp đồ ăn lớn đi tới, tức giận liếc nhìn Doanh Kình Thương: "Bây giờ cô ấy tỉnh rồi, anh có thể yên tâm đi ngủ."
Doanh Kình Thương không lên tiếng, nhận hộp đồ ăn trong tay cô, dọn sạch bàn. Sau đó bưng lên cháo ôn nhu nói với Tân Tình: "Ăn cháo trước, nếu không dạ dày chịu không nổi."
"Tự tôi ăn." Tân Tình quay đầu đi chỗ khác.
Tay Doanh Kình Thương ngừng lại nhưng cũng không nói gì, chẳng qua là trừng mắt nhìn Monica.
"Tôi đút! Tôi đút cô!"
Monica nhận lệnh nhận lấy chén: "Tân Tình, há miệng!"
Tân Tình thật sự không có khí lực động cánh tay, chỉ có thể từng miếng từng miếng mặc cho Monica đút cô, cho đến khi ăn hết chén cháo, cô mới có chút sức lực, sau đó tự mình uống thêm một chén, lúc này mới cảm thấy cơ thể tồn tại, lúc mới tỉnh lại cô không có cảm giác cơ thể mình tồn tại.
Monica thấy Tân Tình ăn xong, vừa thu dọn đồ đạc, vừa bắt đầu lải nhải:
"Cô nói xem nửa đêm cô cưỡi ngựa làm gì, ban ngày cô cũng không cưỡi, ai cho cô lá gan lớn như vậy! Không phải cô có số của tôi sao? Sao không gọi cho tôi, tôi mang cô đi..."
Đang muốn nói tiếp thì bị ánh mắt lạnh như băng của Doanh Kình Thương nhìn chằm chằm liền nuốt vào bụng, Monica lập tức đối với Tân Tình phất phất tay: "Tôi đi trước, buổi tối đến thăm cô sau!"
Tân Tình gật đầu, nhìn Monica rời đi, sau đó nằm xuống đưa lưng về phía Doanh Kình Thương.
"Tình Tình..." Doanh Kình Thương đẩy nhẹ cô.
Tân Tình không nhúc nhích.
"Em đừng không để ý anh, anh biết anh làm cho em buồn."
Doanh Kình Thương giọng nói mang theo khẩn cầu: "Em không biết mấy ngày nay em hôm mê anh trải qua như thế nào, anh tự hỏi mình nếu em không tỉnh lại thì anh sẽ ra sao, căn bản anh không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy."
Tân Tình hít mũi, cắn góc chăn không để mình khóc thành tiếng, dựa vào cái gì anh nói quan trọng thì quan trọng, anh muốn thế nào thì được thế đó, phát tiết cảm xúc của anh trên người tôi.
"Đó là vì anh sợ.”
Giọng nói Doanh Kình Thương rất thấp truyền tới: "Anh sợ em nghe được lời tối hôm đó, sẽ sinh ra hoài nghi với tình cảm của chúng ta, cho nên anh lúc đó chỉ muốn chiếm em làm của riêng, anh sợ em rời bỏ anh."
"Anh hoài nghi tình cảm của chính mình." Tân Tình rốt cuộc nói một câu.
Doanh Kình Thương kích động vì Tân Tình chịu nói với hắn, sau đó nghe được lời nói của cô, vội vàng nói: "Anh không có, anh biết rất rõ tình cảm của mình, em không nên hoài nghi anh."
"Vậy anh dựa vào cái gì hoài nghi tôi?"
Độc nhất sủng hôn - Chương 68: Tân Tình Té Ngựa
"Tân Tình, tôi tới đón cô đi." Cô ta đứng ở cửa nụ cười vẫn như trước, giống như khó chịu mấy ngày trước chưa từng xuất hiện.
Tân Tình cẩn thận hỏi: "Doanh Kình Thương đâu?"
"A Thương đang cùng A Hạo đang bàn về việc tổ huấn, là A Hạo kêu tôi đến đón cô.”
Nếu như cô ta nói Doanh Kình Thương kêu cô ta đến, Tân Tình nhất định không tin nhưng cô ta nói là Doanh Hạo kêu, Tân Tình không thể không suy xét.
"Nơi giỗ tổ, ngay dưới tòa lâu đài, chúng ta đi nhanh một chút!" Vinh Ti Mạn nói xong, không cho Tân Tình cơ hội suy nghĩ, xoay người rời đi. Tân Tình không thể làm gì khác hơn là theo sau.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới tòa lâu đài, Vinh Ti Mạn đứng ở cửa gỗ đỏ không động đậy. Tân Tình đang muốn đi vào thì nghe được giọng nói Doanh Kình Thương.
"Ý ông nói là, sở dĩ tôi yêu Tân Tình, lý do là vì tổ huấn, vì trên người chúng ta đều có đồ đằng?"
Tân Tình nhíu mày lại, đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt Vinh Ti Mạn ngăn cô lại, nhỏ giọng nói: "Cô không muốn nghe lời thật lòng của Doanh Kình Thương sao?"
"Dì à, trong trái tim của anh ấy tuyệt đối không bao giờ là dì đâu, vì vậy dì mau mau rửa sạch lớp trang điểm rồi đi ngủ đi.” Rốt cuộc Tân Tình bị người phụ nữ này làm cho phiền lòng, không chút khách khí nói, rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào. Doanh Kình Thương thấy cô vào, vẻ mặt âm trầm lộ ra nụ cười nhưng thấy Vinh Ti Mạn phía sau, Tân Tình đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống, Doanh Kình Thương đi đến bên cạnh cô, tay đưa ra phía sau cô.
"A... A Thương, anh... anh muốn làm gì..." Vinh Ti Mạn bị Doanh Kình Thương bóp cổ, cả người đều tựa vào tường.
"Thả... thả..."
Câu nói tiếp sau cô ta đã không nói ra được, Doanh Kình Thương thâm độc nhìn cô ta: "Nếu cô không muốn sống, vậy thì đi chết đi."
Tân Tình cũng hoảng sợ, Doanh Kình Thương thật sự đang muốn bóp chết người phụ nữ này.
"Doanh Kình Thương, anh không thể giết người, mau buông cô ta ra."
Tân Tình ôm cánh tay hắn, Doanh Kình Thương không nghe cô, tay vẫn tiếp tục bóp chặt, mắt Vinh Ti Mạn đều muốn lồi ra, Doanh Hạo mới mở miệng:
"A Thương, buông cô ta ra."
Doanh Kình Thương quay đầu nhìn chằm chằm cha mình, lại thấy Doanh Hạo trong mắt bất đắt dĩ cùng bi thương, hắn cau mày rồi thu tay về. Cơ thể Vinh Ti Mạn ngã ngồi xuống đất, cô ta liên tục thở gấp.
"Khụ khụ..."
Vinh Ti Mạn ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, cũng không dám nhìn Doanh Kình Thương, khóc nhìn về phía Doanh Hạo.
Doanh Kình Thương hơi cúi người xuống: "Đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, cũng đừng đem những tâm tư xấu xa kia đánh vào Tân Tình, nếu còn có lần sau, ông ấy cũng không cứu được cô."
"Còn không đi ra." Giọng nói Doanh Hạo cũng không tốt, Tân Tình chú ý tới trong mắt ông lướt qua tia không kiên nhẫn.
Vinh Ti Mạn run rẩy, từng bước từng bước vịn tường rời đi, Tân Tình nhìn bóng lưng cô ta trong đầu nghĩ, lần này hẳn là hết hi vọng đi...
"Đến đây đi, Tân Tình đến đây dâng hương đi." Doanh Hạo nhìn Tân Tình ngoắc ngoắc tay.
Tân Tình thắp hương cho tổ tiên họ Doanh xong, rồi mới nhìn quyển sách màu vàng đặt ở giữa.
"Cái đó chính là tổ huấn họ Doanh sao?" Cô hỏi.
Doanh Hạo gật đầu: "Chờ con chính thức gả vào, thì có thể xem."
"Xong rồi, về ngủ thôi."
Doanh Kình Thương sắc mặt không tốt như cũ, kéo Tân Tình đi. Tân Tình nhìn Doanh Hạo, Doanh Hạo cười với cô: "Đi đi! Nhớ, cho dù là lý do gì, con cũng sẽ là dâu nhà họ Doanh."
Trở về phòng, Doanh Kình Thương liền ôm cô lên giường, Tân Tình muốn kêu hắn chờ một chút, còn chưa mở miệng môi liền bị hắn hung hăn hôn. Doanh Kình Thương đè cô xuống giường, xé mấy cái liền đem váy xé rách. Tân Tình cảm thấy cơ thể đau nhói, cảm giác đau đớn rất lâu nay bỗng xuất hiện, tức giận khiến sức lực cô lớn hơn, một cái liền đẩy Doanh Kình Thương ra, sau đó cầm áo khoác lên lao ra khỏi cửa.
"Tân Tình!"
Doanh Kình Thương muốn giữ cô, đáng tiếc chỉ chạm đến vạt áo cô.
Tân Tình liều mạng chạy, trực tiếp chạy đến cửa lâu đài, bên ngoài là bóng đêm bao phủ, Tân Tình đích vừa lau nước vừa chạy như điên về chỗ con ngựa. Cô không dùng ô tô, phương tiện duy nhất chỉ có ngựa.
Doanh Kình Thương đuổi theo phía sau, đến chỗ con ngựa, thấy Tân Tình đang cố gắng leo lên ngựa, sau khi thấy hắn, liền kéo dây cương, đánh xuống một roi.
"Đừng, Tân Tình! Em không biết cưỡi ngựa!"
Doanh Kình Thương muốn ngăn cô, Tân Tình một roi đánh xuống khiến ngựa kêu lên, liền cưỡi ngựa chạy ra ngoài.
"Không!"
Giọng nói tê tâm liệt phế của Doanh Kình Thương từ sau truyền tới, nhưng tai Tân Tình cái gì cũng không nghe thấy, bởi vì trên người đồ đằng, hai người bọn họ mới yêu nhau, cô vẫn cho là cô sẽ không bị lời nói đó ảnh hưởng nhưng cô đã đánh giá cao Doanh Kình Thương, người đàn ông kia vậy mà bị ảnh hưởng, cho nên nghi ngờ tình cảm của hắn, gió thổi khiến gò má đau đớn, nước mắt trong đêm khuya giống như thủy tinh trong suốt xẹt qua.
Đàn ông như vậy... Không cần cũng được.
Con ngựa chạy như điên bỗng thét lên, giơ cao hai chân trước, Tân Tình theo quán tính bị văng xuống, trong nháy mắt rơi xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của Doanh Kình Thương.
Đáng đời, hù chết anh, Tân Tình muốn cười nhạo Doanh Kình Thương, nhưng cảm thấy cả người chấn động, sau đó trước mắt cô tối sầm, cái gì cũng không biết.
"Tình Tình, Tình Tình, em mở mắt ra nhìn anh... Bác sĩ, em ấy sao còn không tỉnh?"
"Tân Tình! Mấy ngày không gặp sao cô lại trở nên như vậy!"
"Đứa con này của bác chưa từng hiểu tâm tư phụ nữ, chờ con tỉnh lại, bác giúp con đánh nó."
Thật nhiều giọng nói vang lên trong đầu Tân Tình, cô giống như thấy rất nhiều người mặc quần áo màu trắng, còn có Monica, còn có Doanh Hạo, còn có một người đàn ông mặt đầy râu ria, đầu óc cô mơ màng, khẽ đau, sau đó lại ngủ mê đi.
Tân Tình cảm thấy cô mơ một giấc mơ dài, trong mơ cha đối với cô rất tốt, cô trở thành nhà thiết kế tài giỏi, cầm thật là nhiều huy chương. Mỗi ngày mẹ ở nhà làm cơm chờ cha đi làm về, một nhà ba người vây quanh bàn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Tiếp theo cô thấy một người đàn ông, người đàn ông kia cầm chiếc nhẫn cầu hôn cô nhưng cô làm như thế nào cũng không thấy được mặt người đàn ông đó.
Rồi sau đó người đàn ông liền xoay người rời đi, cô đuổi theo đằng sau liều mạng kêu hắn ở lại, nhưng không phát ra được tiếng nào. Người đàn ông cách cô càng ngày càng xa, cuối cùng thành một chấm đen rồi biến mất. Tân Tình xoay người muốn về nhà, bỗng thấy ngọn lửa từ trong cơ thể cha mẹ bay đến, đốt tất cả thành tro bụi.
"Không muốn... Mẹ, đừng đi! Đừng để con một mình, đùng bỏ lại con..."
"Tình Tình! Tình Tình!"
Ai đang gọi tôi... Là ai?
Tân Tình giống như dùng hết sức lực, mới mở mắt ra được, đối mặt với một khuôn mặt đầy râu ria.
Doanh Kình Thương nắm tay Tân Tình kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ!"
"Tình Tình, em đừng ngủ, thật xin lỗi, đều là anh sai, em muốn phạt anh sao cũng được, nhưng đừng ngủ nữa."
Doanh Kình Thương vuốt mặt cô không ngừng lẩm bẩm.
Tân Tình mở miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.
"Em hôn mê quá lâu, trước không cần nói chuyện, để bác sĩ kiểm tra một chút."
Rất nhanh, bác sĩ kiểm tra cho Tân Tình, nói cho Doanh Kình Thương bệnh nhân đã không sao, khoảng thời gian này chú ý điều dưỡng, nghỉ ngơi cho khỏe. Sau khi bác sĩ đi, Doanh Kình Thương cầm ống hút đút Tân Tình uống nước, rồi đỡ cô dậy dựa vào đầu giường.
"Em hôn mê một tuần..." Giọng nói Doanh Kình Thương có chút nghẹn ngào, Tân Tình muốn nâng tay, thử một chút vẫn không có khí lực, Doanh Kình Thương vội nói:
"Anh đã thông báo cho người nhà, bọn họ lập tức đưa đồ ăn tới, sau khi em ăn sẽ khỏe lên."
Tân Tình chớp mắt, thử nói chuyện: "Tôi... Không... Không muốn nói với... Anh."
"Được, không nói, em không cần nói chuyện, chờ ăn no rồi hãy nói!"
Doanh Kình Thương hít mũi, lại cầm ống hút lên đút vào miệng cô. Lần này Tân Tình uống một hớp lớn, sau đó nhìn Doanh Kình Thương nói: "Anh thật xấu."
"Cô hôn mê bao lâu thì anh ấy ở đây bấy lâu, chưa từng ngủ, chưa cạo râu qua, không xấu mới là lạ!"
Monica mang hai hộp đồ ăn lớn đi tới, tức giận liếc nhìn Doanh Kình Thương: "Bây giờ cô ấy tỉnh rồi, anh có thể yên tâm đi ngủ."
Doanh Kình Thương không lên tiếng, nhận hộp đồ ăn trong tay cô, dọn sạch bàn. Sau đó bưng lên cháo ôn nhu nói với Tân Tình: "Ăn cháo trước, nếu không dạ dày chịu không nổi."
"Tự tôi ăn." Tân Tình quay đầu đi chỗ khác.
Tay Doanh Kình Thương ngừng lại nhưng cũng không nói gì, chẳng qua là trừng mắt nhìn Monica.
"Tôi đút! Tôi đút cô!"
Monica nhận lệnh nhận lấy chén: "Tân Tình, há miệng!"
Tân Tình thật sự không có khí lực động cánh tay, chỉ có thể từng miếng từng miếng mặc cho Monica đút cô, cho đến khi ăn hết chén cháo, cô mới có chút sức lực, sau đó tự mình uống thêm một chén, lúc này mới cảm thấy cơ thể tồn tại, lúc mới tỉnh lại cô không có cảm giác cơ thể mình tồn tại.
Monica thấy Tân Tình ăn xong, vừa thu dọn đồ đạc, vừa bắt đầu lải nhải:
"Cô nói xem nửa đêm cô cưỡi ngựa làm gì, ban ngày cô cũng không cưỡi, ai cho cô lá gan lớn như vậy! Không phải cô có số của tôi sao? Sao không gọi cho tôi, tôi mang cô đi..."
Đang muốn nói tiếp thì bị ánh mắt lạnh như băng của Doanh Kình Thương nhìn chằm chằm liền nuốt vào bụng, Monica lập tức đối với Tân Tình phất phất tay: "Tôi đi trước, buổi tối đến thăm cô sau!"
Tân Tình gật đầu, nhìn Monica rời đi, sau đó nằm xuống đưa lưng về phía Doanh Kình Thương.
"Tình Tình..." Doanh Kình Thương đẩy nhẹ cô.
Tân Tình không nhúc nhích.
"Em đừng không để ý anh, anh biết anh làm cho em buồn."
Doanh Kình Thương giọng nói mang theo khẩn cầu: "Em không biết mấy ngày nay em hôm mê anh trải qua như thế nào, anh tự hỏi mình nếu em không tỉnh lại thì anh sẽ ra sao, căn bản anh không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy."
Tân Tình hít mũi, cắn góc chăn không để mình khóc thành tiếng, dựa vào cái gì anh nói quan trọng thì quan trọng, anh muốn thế nào thì được thế đó, phát tiết cảm xúc của anh trên người tôi.
"Đó là vì anh sợ.”
Giọng nói Doanh Kình Thương rất thấp truyền tới: "Anh sợ em nghe được lời tối hôm đó, sẽ sinh ra hoài nghi với tình cảm của chúng ta, cho nên anh lúc đó chỉ muốn chiếm em làm của riêng, anh sợ em rời bỏ anh."
"Anh hoài nghi tình cảm của chính mình." Tân Tình rốt cuộc nói một câu.
Doanh Kình Thương kích động vì Tân Tình chịu nói với hắn, sau đó nghe được lời nói của cô, vội vàng nói: "Anh không có, anh biết rất rõ tình cảm của mình, em không nên hoài nghi anh."
"Vậy anh dựa vào cái gì hoài nghi tôi?"
Bình luận facebook