Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214: Chuyển bại thành thắng
Tên thủ lĩnh áo đen lắc đầu, trong mắt đã bộc lộ vẻ hung ác:”Ta không sợ bẩn, tiểu cô nương, bớt phí lời, mau cởi quần áo, ta đếm một hai ba, nếu nàng vẫn chưa cởi, ta sẽ bỏ một cánh tay của nàng.”
Vân Nhược Linh sợ đến mức cả người run lên, tiếp tục âm thầm lùi về sau.
Nàng nhìn thấy roi điện bị tên thủ lĩnh áo đen đánh rơi xuống đất, nàng chuẩn bị lùi đến chỗ đó, nghĩ cách nhặt roi điện lên sau đó đọ sức với tên thủ lĩnh áo đen.
Nàng vừa lùi vừa nói: “Nếu người bỏ cánh tay của ta, nhiều máu tanh như vậy cũng không tốt đẹp gì?”
“Không việc gì, lão tử chính là thích kiểu vẻ đẹp không trọn vẹn như vậy.” Tên thủ lĩnh ảo đen cười ha ha, trong mắt toàn là sắc dục dơ bẩn.
Nói xong, hắn đã cởi đại lưng của mình xuống, từng bước từng bước ép sát về phía Vân Nhược Linh: “Lão tử đã chơi đùa không ít nữ nhân, chính là chưa chơi đùa qua kiểu cấp bậc Vương phi, hôm nay xem như gặp phải vận may, lại có có Vương gia ở bên cạnh xem, thật kích thích, mau cởi quần áo.
Đúng lúc này, đột nhiên Sở Diệp Hàn sử dụng sức lực của toàn thân, phẫn nộ hét lên một tiếng:”Nếu như người dám đụng vào nàng ta, bổn vương nhất định diệt Thánh Lăng cung của các ngươi.”
Sự chú ý của tên thủ lĩnh áo đen bị dời qua, hắn ta giương bảo kiếm, lạnh lùng đi về phía Sở Diệp Hàn trong mắt tràn đầy sự độc ác:”Ly Vương, người muốn diệt Thánh Lăng cung của chúng ta? Vậy ta sẽ giết người trước! Dù sao sớm muộn gì người cũng chết, có thể chính tay đâm chiến thần đương triều là vinh hạnh của ta, đến lúc đó ta sẽ cắt đầu của người xuống, cầm về Thánh Lăng cung đưa cho Thánh chủ của chúng ta làm ghế ngồi, ha ha ha.”
Nói xong, hắn giơ kiếm lên hung hăng đâm về phía Sở Diệp Hàn:”Ly Vương, ngươi chết đi!”
Trong lúc nhất thời, khi mũi kiếm của hắn ta chuẩn bị đâm vào tim của Sở Diệp Hàn, thân mình của hắn đột nhiên run lên bần bật, trên người giống như có một tầng tia chớp lướt qua, phát ra tiếng của dòng điện tách tách tách.
Hắn xoay người liền nhìn thấy Vân Nhược Linh không biết từ lúc nào đã nhặt roi điện trên mặt đất lên, hung hăng chích vào lưng của hắn ta.
“Ngươi! Người tính kế ta?” Hằn tức khắc trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, muốn rút kiếm giết nàng, lại phát hiện toàn thân mềm nhữn, thân thể vô lực, toàn thân vừa tế vừa ngứa, khó chịu muốn chết.
“Người tính kế chính là ngươi, ngươi chết đi!” Vân Nhược Linh nói xong, đá một nhát vào tên thủ lĩnh áo đen, hung hãng đạp hãn ngã xuống mặt đất.
Lúc này, tên thủ lĩnh áo đen đã bị điện giật đến mức toàn thân mềm nhũn, nhất thời mất đi năng lực phản kháng.
Vân Nhược Linh nói xong, lại nhặt bảo kiểm mà hắn làm rơi dưới đất lên, cầm bảo kiếm kề vào cổ hắn, lạnh lùng nói:”Muốn giết chúng ta, đợi kiếp sau đi.”
Nói xong, nàng cầm lấy kiểm, một nhát cởi bỏ khăn che mặt của hắn, đập vào mắt là một khuôn mặt to, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nàng đảo qua một lượt, đây làm một người nam nhân trung niên bình thường, mắt nhỏ mũi to, môi dày, mặt to, là nhân vật không thu hút sự chú ý của người khác khi đứng trong đám đông, chỉ có những nhân vật như thế mới thích hợp làm sát thủ
Sở Diệp Hàn đã sớm nhìn thấy động tác của Vân Nhược Linh, khi Vân Nhược Linh nhặt roi điện, hẳn cố gắng rời sự chú ý của tên thủ lĩnh áo đen, để cho Vân Nhược Linh ra tay thuận lợi.
Kết quả Vân Nhược Linh quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, nữ nhân này lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn nhìn chăm chăm vào roi điện trong tay nàng, chỉ cảm thấy đồ vật này rất thần kỳ, lại có thể phóng ra tia chớp giật người khác, hần trước giờ chưa từng thấy qua, cũng muốn sở hữu một cái.
Đồng thời hắn nhìn về phía tên thủ lĩnh che mặt, trên mặt tràn đầy sát khí:”Nói, ai là người đứng sau lưng các ngươi, sai khiến các ngươi ám sát bổn vương?”
Tên thủ lĩnh che mặt thấy bản thân trong nháy mắt trở thành tù nhân, hắn ta tức giận đến mức hung hăng cắn răng, thở phì phò nói:”Sớm biết, lúc nãy lão tử đã giết chết các ngươi một cách vui vẻ, cũng sẽ không bị rơi đến bước này. Ly Vương, ngươi bớt phí lời, ta bị thua trong tay nữ nhân của người, là do vận khí của ta không tốt, nàng ta muốn giết thì giết, muốn róc thịt thì róc thịt, những thứ khác một câu ta cũng không nói “
Vân Nhược Linh sợ đến mức cả người run lên, tiếp tục âm thầm lùi về sau.
Nàng nhìn thấy roi điện bị tên thủ lĩnh áo đen đánh rơi xuống đất, nàng chuẩn bị lùi đến chỗ đó, nghĩ cách nhặt roi điện lên sau đó đọ sức với tên thủ lĩnh áo đen.
Nàng vừa lùi vừa nói: “Nếu người bỏ cánh tay của ta, nhiều máu tanh như vậy cũng không tốt đẹp gì?”
“Không việc gì, lão tử chính là thích kiểu vẻ đẹp không trọn vẹn như vậy.” Tên thủ lĩnh ảo đen cười ha ha, trong mắt toàn là sắc dục dơ bẩn.
Nói xong, hắn đã cởi đại lưng của mình xuống, từng bước từng bước ép sát về phía Vân Nhược Linh: “Lão tử đã chơi đùa không ít nữ nhân, chính là chưa chơi đùa qua kiểu cấp bậc Vương phi, hôm nay xem như gặp phải vận may, lại có có Vương gia ở bên cạnh xem, thật kích thích, mau cởi quần áo.
Đúng lúc này, đột nhiên Sở Diệp Hàn sử dụng sức lực của toàn thân, phẫn nộ hét lên một tiếng:”Nếu như người dám đụng vào nàng ta, bổn vương nhất định diệt Thánh Lăng cung của các ngươi.”
Sự chú ý của tên thủ lĩnh áo đen bị dời qua, hắn ta giương bảo kiếm, lạnh lùng đi về phía Sở Diệp Hàn trong mắt tràn đầy sự độc ác:”Ly Vương, người muốn diệt Thánh Lăng cung của chúng ta? Vậy ta sẽ giết người trước! Dù sao sớm muộn gì người cũng chết, có thể chính tay đâm chiến thần đương triều là vinh hạnh của ta, đến lúc đó ta sẽ cắt đầu của người xuống, cầm về Thánh Lăng cung đưa cho Thánh chủ của chúng ta làm ghế ngồi, ha ha ha.”
Nói xong, hắn giơ kiếm lên hung hăng đâm về phía Sở Diệp Hàn:”Ly Vương, ngươi chết đi!”
Trong lúc nhất thời, khi mũi kiếm của hắn ta chuẩn bị đâm vào tim của Sở Diệp Hàn, thân mình của hắn đột nhiên run lên bần bật, trên người giống như có một tầng tia chớp lướt qua, phát ra tiếng của dòng điện tách tách tách.
Hắn xoay người liền nhìn thấy Vân Nhược Linh không biết từ lúc nào đã nhặt roi điện trên mặt đất lên, hung hăng chích vào lưng của hắn ta.
“Ngươi! Người tính kế ta?” Hằn tức khắc trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, muốn rút kiếm giết nàng, lại phát hiện toàn thân mềm nhữn, thân thể vô lực, toàn thân vừa tế vừa ngứa, khó chịu muốn chết.
“Người tính kế chính là ngươi, ngươi chết đi!” Vân Nhược Linh nói xong, đá một nhát vào tên thủ lĩnh áo đen, hung hãng đạp hãn ngã xuống mặt đất.
Lúc này, tên thủ lĩnh áo đen đã bị điện giật đến mức toàn thân mềm nhũn, nhất thời mất đi năng lực phản kháng.
Vân Nhược Linh nói xong, lại nhặt bảo kiểm mà hắn làm rơi dưới đất lên, cầm bảo kiếm kề vào cổ hắn, lạnh lùng nói:”Muốn giết chúng ta, đợi kiếp sau đi.”
Nói xong, nàng cầm lấy kiểm, một nhát cởi bỏ khăn che mặt của hắn, đập vào mắt là một khuôn mặt to, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nàng đảo qua một lượt, đây làm một người nam nhân trung niên bình thường, mắt nhỏ mũi to, môi dày, mặt to, là nhân vật không thu hút sự chú ý của người khác khi đứng trong đám đông, chỉ có những nhân vật như thế mới thích hợp làm sát thủ
Sở Diệp Hàn đã sớm nhìn thấy động tác của Vân Nhược Linh, khi Vân Nhược Linh nhặt roi điện, hẳn cố gắng rời sự chú ý của tên thủ lĩnh áo đen, để cho Vân Nhược Linh ra tay thuận lợi.
Kết quả Vân Nhược Linh quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, nữ nhân này lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn nhìn chăm chăm vào roi điện trong tay nàng, chỉ cảm thấy đồ vật này rất thần kỳ, lại có thể phóng ra tia chớp giật người khác, hần trước giờ chưa từng thấy qua, cũng muốn sở hữu một cái.
Đồng thời hắn nhìn về phía tên thủ lĩnh che mặt, trên mặt tràn đầy sát khí:”Nói, ai là người đứng sau lưng các ngươi, sai khiến các ngươi ám sát bổn vương?”
Tên thủ lĩnh che mặt thấy bản thân trong nháy mắt trở thành tù nhân, hắn ta tức giận đến mức hung hăng cắn răng, thở phì phò nói:”Sớm biết, lúc nãy lão tử đã giết chết các ngươi một cách vui vẻ, cũng sẽ không bị rơi đến bước này. Ly Vương, ngươi bớt phí lời, ta bị thua trong tay nữ nhân của người, là do vận khí của ta không tốt, nàng ta muốn giết thì giết, muốn róc thịt thì róc thịt, những thứ khác một câu ta cũng không nói “
Bình luận facebook