Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Vạch trần tại chỗ
Ngoài trời mùa đông tuyết phủ trắng xóa, không gian được.
bao bọc bởi một màu trắng bạc, phía trên những căn nhà gạch nhỏ thấp le te như được phủ bằng những tấm thảm nhung màu trắng, tinh thể băng dài nhỏ chảy xuống từ trên những cành cây và mái hiên, sắc nhọn như mũi đao.
Lúc này, đột nhiên Nam Cung Nguyệt hắt xì ra tiếng.
Sở Diệp Hàn thấy thế liền ôm nàng ta vào lòng, dùng giọng điệu lạnh lùng nói với Vân Nhược Linh: “Kéo rèm xe xuống, đừng làm Nguyệt nhí bị lạnh”
Nam Cung Nguyệt mau chóng túm lấy tay áo Sở Diệp Hàn: “Vương gia, không sao đâu ạ, ta không lạnh, tỷ tỷ muốn nhìn phong cảnh thì để tỷ ấy xem đi”
“Nhưng sẽ làm nàng bị phong hàn.”
“Ta đã không có gì đáng ngại nữa, đã khỏe hơn nhiều rồi”
Nam Cung Nguyệt nói xong lại nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng.
Vân Nhược tính nhìn về phía nàng ta, quan sát sắc mặt và khí sắc của nàng ta một lúc rồi đột nhiên nói: "Ta thấy muội muội nhiễm phong hàn có vẻ cũng không quá nghiêm trọng, bình thường nhiễm phong hàn thường có các triệu chứng ớn lạnh, sổ mũi, sốt, ho, nghẹt mũi hoặc chóng mặt, sắc mặt muội muội đồng nhận, rất có tính thần, nhìn là thấy chắc hẳn là sắp khỏi rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì? Ngụ ý là, hoặc là Nam Cung Nguyệt giả bộ bệnh, hoặc là bệnh đã sắp khởi hành tại côn ở đâu giá từ đáng thương.
Giả vờ đáng thương để giành được sự quan tâm của nam nhân, đây là thủ đoạn được rất nhiều nữ tử quen dùng, đáng tiếc vân Nhược tính nàng lại khinh thường.
Nam Cung Nguyệt bị Vân Nhược Linh nói trúng suy nghĩ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống, đôi mắt lợi hại của Sở Diệp Hàn ở bên cạnh quét về phía Vân Nhược Linh: “Ngươi không nói lời nào cũng không có ai nói ngươi là người câm đâu”
Vân Nhược Linh hờ hững xòe hai tay ra: “Ta không muốn nói chuyện làm cho ngươi nổi nóng, nhưng sao ngươi lại keo kiệt thế để làm gì, bắt ta phải đi chung một xe, không sắp xếp cho ta một chiếc xe ngựa khác được à?”
“Bổn vương thích thế”
Sở Diệp Hàn lười giải thích.
Hắn đang cố ý, cố ý nuông chiều Nam Cung Nguyệt để làm Vân Nhược Linh tức giận.
Hắn muốn khiến cho Vân Nhược Linh phải sống trong trạng thái âm u khó chịu, mà không phải bộ dạng nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa, không bị ràng buộc, câu thúc gì như thế này.
Đáng tiếc dường như Vân Nhược Linh không hề cảm thấy chút khổ sở nào, hắn không thể tin nổi.
Rõ ràng trước kia nữ nhân này để ý đến hắn như vậy, sao bỗng nhiên lại đổi tính rồi, nhất định là nàng ta đang giả bộ.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên nói: “Nghe nói tối hôm qua tỷ tỷ cứu Thẩm phó tướng, tỷ tỷ lợi hại quá, Vương gia, tối hôm qua chàng vẫn luôn ở cùng tỷ tỷ chứ?”
Vân Nhược Linh vểnh tai lên nghe.
Rốt cuộc nàng đã hiểu được thâm ý của Nam Cung Nguyệt khi hỏi điều này.
Nam Cung Nguyệt đang ghen tị, nàng ta đang thử Sở Diệp Hàn, muốn nhìn xem tối hôm qua hắn ta và nàng có phát sinh chuyện gì không.
Sở Diệp Hàn lạnh giọng: “Không, tối hôm qua bổn vương ở trong cung.”
Nam Cung Nguyệt nghe vậy mới yên lòng trở lại, hóa ra bọn họ không qua đêm với nhau.
Rất nhanh sau đó, xe ngựa đã dừng lại ở cửa cung.
Ba người xuống xe, không mang theo tùy tùng, dưới sự dẫn dắt của thái giám họ ngồi lên liệu trong cung, đi về hai phương hướng khác nhau.
Sở Diệp Hàn ngồi một mình một kiệu, đi về phía cung điện của Trưởng công chúa, trước giờ hắn đều xem thường hoàng hậu Tô Nhược Tuyết, cũng chưa từng tỏ vẻ kính trọng vị hoàng hậu này, cho nên không thèm dân theo gia quyển đi thỉnh an bà ta.
Nhưng hoàng hậu đã hạ lệnh muốn gặp Ly vương phi và Nam Cung Nguyệt, cho nên hắn mới để cho thái giám đưa hai người đến Dung Hoa cung.
Cho nên sau khi ba người tiến cung tiền phân nhau ra mà đi.
Dọc theo đường đi, Vân Nhược đính kinh ngạc tham thầm trong lòng khi nhìn những cung điện nguy nga màu đỏ son và quần thể kiến trúc khí phách xa hoa.Hoàng cung tọa lạc tại trung tâm thành Thịnh kinh, chiếm một khoảng đất rộng lớn, khắp các cung điện nơi nơi đều là mái ngói lưu ly, cửa đỏ sơn son, lộ vẻ trang nghiêm, cổ kính.
Trên hàng mái vàng cong cong khắc hình rồng vàng uốn lượn vờn bay, bộ dáng giương nanh múa vuốt hết sức sống động, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng chói mắt.
bao bọc bởi một màu trắng bạc, phía trên những căn nhà gạch nhỏ thấp le te như được phủ bằng những tấm thảm nhung màu trắng, tinh thể băng dài nhỏ chảy xuống từ trên những cành cây và mái hiên, sắc nhọn như mũi đao.
Lúc này, đột nhiên Nam Cung Nguyệt hắt xì ra tiếng.
Sở Diệp Hàn thấy thế liền ôm nàng ta vào lòng, dùng giọng điệu lạnh lùng nói với Vân Nhược Linh: “Kéo rèm xe xuống, đừng làm Nguyệt nhí bị lạnh”
Nam Cung Nguyệt mau chóng túm lấy tay áo Sở Diệp Hàn: “Vương gia, không sao đâu ạ, ta không lạnh, tỷ tỷ muốn nhìn phong cảnh thì để tỷ ấy xem đi”
“Nhưng sẽ làm nàng bị phong hàn.”
“Ta đã không có gì đáng ngại nữa, đã khỏe hơn nhiều rồi”
Nam Cung Nguyệt nói xong lại nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng.
Vân Nhược tính nhìn về phía nàng ta, quan sát sắc mặt và khí sắc của nàng ta một lúc rồi đột nhiên nói: "Ta thấy muội muội nhiễm phong hàn có vẻ cũng không quá nghiêm trọng, bình thường nhiễm phong hàn thường có các triệu chứng ớn lạnh, sổ mũi, sốt, ho, nghẹt mũi hoặc chóng mặt, sắc mặt muội muội đồng nhận, rất có tính thần, nhìn là thấy chắc hẳn là sắp khỏi rồi, có lẽ sẽ không có vấn đề gì? Ngụ ý là, hoặc là Nam Cung Nguyệt giả bộ bệnh, hoặc là bệnh đã sắp khởi hành tại côn ở đâu giá từ đáng thương.
Giả vờ đáng thương để giành được sự quan tâm của nam nhân, đây là thủ đoạn được rất nhiều nữ tử quen dùng, đáng tiếc vân Nhược tính nàng lại khinh thường.
Nam Cung Nguyệt bị Vân Nhược Linh nói trúng suy nghĩ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống, đôi mắt lợi hại của Sở Diệp Hàn ở bên cạnh quét về phía Vân Nhược Linh: “Ngươi không nói lời nào cũng không có ai nói ngươi là người câm đâu”
Vân Nhược Linh hờ hững xòe hai tay ra: “Ta không muốn nói chuyện làm cho ngươi nổi nóng, nhưng sao ngươi lại keo kiệt thế để làm gì, bắt ta phải đi chung một xe, không sắp xếp cho ta một chiếc xe ngựa khác được à?”
“Bổn vương thích thế”
Sở Diệp Hàn lười giải thích.
Hắn đang cố ý, cố ý nuông chiều Nam Cung Nguyệt để làm Vân Nhược Linh tức giận.
Hắn muốn khiến cho Vân Nhược Linh phải sống trong trạng thái âm u khó chịu, mà không phải bộ dạng nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa, không bị ràng buộc, câu thúc gì như thế này.
Đáng tiếc dường như Vân Nhược Linh không hề cảm thấy chút khổ sở nào, hắn không thể tin nổi.
Rõ ràng trước kia nữ nhân này để ý đến hắn như vậy, sao bỗng nhiên lại đổi tính rồi, nhất định là nàng ta đang giả bộ.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên nói: “Nghe nói tối hôm qua tỷ tỷ cứu Thẩm phó tướng, tỷ tỷ lợi hại quá, Vương gia, tối hôm qua chàng vẫn luôn ở cùng tỷ tỷ chứ?”
Vân Nhược Linh vểnh tai lên nghe.
Rốt cuộc nàng đã hiểu được thâm ý của Nam Cung Nguyệt khi hỏi điều này.
Nam Cung Nguyệt đang ghen tị, nàng ta đang thử Sở Diệp Hàn, muốn nhìn xem tối hôm qua hắn ta và nàng có phát sinh chuyện gì không.
Sở Diệp Hàn lạnh giọng: “Không, tối hôm qua bổn vương ở trong cung.”
Nam Cung Nguyệt nghe vậy mới yên lòng trở lại, hóa ra bọn họ không qua đêm với nhau.
Rất nhanh sau đó, xe ngựa đã dừng lại ở cửa cung.
Ba người xuống xe, không mang theo tùy tùng, dưới sự dẫn dắt của thái giám họ ngồi lên liệu trong cung, đi về hai phương hướng khác nhau.
Sở Diệp Hàn ngồi một mình một kiệu, đi về phía cung điện của Trưởng công chúa, trước giờ hắn đều xem thường hoàng hậu Tô Nhược Tuyết, cũng chưa từng tỏ vẻ kính trọng vị hoàng hậu này, cho nên không thèm dân theo gia quyển đi thỉnh an bà ta.
Nhưng hoàng hậu đã hạ lệnh muốn gặp Ly vương phi và Nam Cung Nguyệt, cho nên hắn mới để cho thái giám đưa hai người đến Dung Hoa cung.
Cho nên sau khi ba người tiến cung tiền phân nhau ra mà đi.
Dọc theo đường đi, Vân Nhược đính kinh ngạc tham thầm trong lòng khi nhìn những cung điện nguy nga màu đỏ son và quần thể kiến trúc khí phách xa hoa.Hoàng cung tọa lạc tại trung tâm thành Thịnh kinh, chiếm một khoảng đất rộng lớn, khắp các cung điện nơi nơi đều là mái ngói lưu ly, cửa đỏ sơn son, lộ vẻ trang nghiêm, cổ kính.
Trên hàng mái vàng cong cong khắc hình rồng vàng uốn lượn vờn bay, bộ dáng giương nanh múa vuốt hết sức sống động, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng chói mắt.
Bình luận facebook