Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
"Điều kiện gì?" Tuyên Đế, Cố Tạ Thiên cùng nhau mở miệng.
"Nàng phải bái bổn tọa làm thầy, cùng bổn tọa quay về núi Thiên Vấn"
Tuyên Đế: "......" Thì ra vị Long tông chủ xuống núi không phải để trả thù, mà là muốn đoạt đồ đệ!
Sắc mặt của Tuyên Đế không được tốt lắm.
Tất cả con dân của Phi Tinh Quốc muốn bái nhập môn hạ Thiên Vấn Tông, một khi xuất sư, sự tình thích làm nhất chính là đi khắp đại lục, không phân biệt quốc gia tìm người trị bệnh. Hiếm khi quay về quê hương cống hiến.
Hiện tại, Phi Tinh Quốc thật vất vả mới sinh ra được một vị thần y, chỉ cần bồi dưỡng một chút là có thể trở thành y sư chuyên dụng của hoàng thất, lúc này chẳng lẽ lại bị Long tông chủ mang đi?!
Một khi hắn mang người đi, trong vòng 3-5 năm hắn sẽ không thả người ra......
Tuyên Đế rịn mồ hôi trên trán, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện.
Vì sao Tả Hữu quốc sư vẫn còn chưa tới......
"Tích Cửu, ngươi muốn bái ta làm thầy hay không?" Long Tư Dạ không để ý tới thái độ của Tuyên Đế, ánh mắt hắn đang tập trung ở trên người Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu rốt cuộc ngước mắt, cười: "Long tông chủ, nếu ta không bái ngươi làm thầy, ngươi sẽ không giúp ta trị đốm đỏ trên mặt?"
Long Tư Dạ: "......"
Hắn cúi đầu nhìn nàng, không trả lời câu hỏi của nàng: "Ngươi muốn bái ta làm thầy hay không?"
Đôi mắt Cố Tích Cửu sâu và đen như đêm tối, gương mặt nở nụ cười thật sâu: "Có thể bái Long tông chủ làm thầy là phúc phận mà người khác cầu cũng cầu không được, sao Tích Cửu lại không muốn?" Nhìn qua, nàng có vẻ thoải mái hào phóng, bộ dáng thực sự nguyện ý.
Long Tư Dạ nhìn nàng một lát, đáy mắt loé lên: "Ta cho rằng ngươi sẽ không muốn."
Cố Tích Cửu có vẻ hơi ngạc nhiên: "Vì sao không muốn?"
Long Tư Dạ im lặng nhìn nàng, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó từ trên nét mặt của nàng.
Nhưng hắn lại thất vọng, biểu tình trên mặt Cố Tích Cửu vẫn luôn thản nhiên, phảng phất giống như có thể đi với hắn ngay lập tức.
Giả làm thật thì khi thật cũng thành giả, hắn nhìn không thấu cảm xúc của nữ hài tử trước mắt này, gần như không dám xác định nàng có phải là "nàng" hay không.....
Mắt thấy hai người kia rất ăn nhịp với nhau, Tuyên Đế cảm thấy thiếu kiên nhẫn, ông rốt cuộc cũng nghĩ ra được một lý do ngăn cản: "Long tông chủ, chờ một chút, ngài không thể thu nàng làm đồ đệ!"
"Vì sao?" Long Tư Dạ nhướng mày.
"Bởi vì công phu của nàng đến từ thiên bẩm!" Tuyên Đế trả lời từng câu từng chữ: "Thân phận của nàng như vậy không thể bái bất luận kẻ nào làm thầy, bao gồm Long tông chủ ngài."
Long Tư Dạ thay đổi sắc mặt, nhìn Cố Tích Cửu: "Ngươi nói công phu của ngươi đến từ thiên bẩm?!"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Cố Tích Cửu vẫn mang bộ dáng không hề để ý.
"Ngươi...... Hồ nháo!" Long Tư Dạ cầm lấy cổ tay nàng: "Đi theo ta!"
Hắn thậm chí không muốn ngồi lâu hơn nữa, lôi kéo Cố Tích Cửu rời đi.
Tuyên Đế sao chịu thả người?
Ông đưa ra một thủ thế, Cẩm Y Vệ ở bên ngoài điện trực tiếp xông vào, chặn đường đi của Long Tư Dạ.
"Long tông chủ, ngài làm khó người khác như vậy là không đúng, đúng không?" Tuyên Đế bước xuống: "Theo quy củ của đại lục Tinh Nguyệt, nếu như người có được thiên bẩm, không được bái bất luận kẻ nào làm thầy, bởi vì bọn họ là đệ tử của trời cao......"
Long Tư Dạ một tay ôm Cố Tích Cửu vào trong ngực, một tay hơi bấm pháp quyết, thờ ơ nói: "Nếu như nàng là thiên bẩm, bổn tọa sẽ không thu nàng làm đệ tử, nhưng có thể mời nàng tới núi Thiên Vấn làm khách. Trong vòng một năm bổn tọa sẽ chữa khỏi đốm đỏ trên mặt nàng."
Hắn đưa ra lý do này miễn cưỡng có thể xem như hợp lý, nhưng Tuyên Đế căn bản không tin hắn!
Vị tông chủ này ngày thường cực kỳ khó cầu, người khác hận không thể ba quỳ chín lạy cầu hắn chữa bệnh, hắn đều sẽ không ra tay. Nhưng hiện tại hắn lại muốn liều mạng cố ép một tiểu cô nương, muốn chữa bệnh cho người ta, còn muốn bắt cóc người ta lên núi ——
"Nàng phải bái bổn tọa làm thầy, cùng bổn tọa quay về núi Thiên Vấn"
Tuyên Đế: "......" Thì ra vị Long tông chủ xuống núi không phải để trả thù, mà là muốn đoạt đồ đệ!
Sắc mặt của Tuyên Đế không được tốt lắm.
Tất cả con dân của Phi Tinh Quốc muốn bái nhập môn hạ Thiên Vấn Tông, một khi xuất sư, sự tình thích làm nhất chính là đi khắp đại lục, không phân biệt quốc gia tìm người trị bệnh. Hiếm khi quay về quê hương cống hiến.
Hiện tại, Phi Tinh Quốc thật vất vả mới sinh ra được một vị thần y, chỉ cần bồi dưỡng một chút là có thể trở thành y sư chuyên dụng của hoàng thất, lúc này chẳng lẽ lại bị Long tông chủ mang đi?!
Một khi hắn mang người đi, trong vòng 3-5 năm hắn sẽ không thả người ra......
Tuyên Đế rịn mồ hôi trên trán, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện.
Vì sao Tả Hữu quốc sư vẫn còn chưa tới......
"Tích Cửu, ngươi muốn bái ta làm thầy hay không?" Long Tư Dạ không để ý tới thái độ của Tuyên Đế, ánh mắt hắn đang tập trung ở trên người Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu rốt cuộc ngước mắt, cười: "Long tông chủ, nếu ta không bái ngươi làm thầy, ngươi sẽ không giúp ta trị đốm đỏ trên mặt?"
Long Tư Dạ: "......"
Hắn cúi đầu nhìn nàng, không trả lời câu hỏi của nàng: "Ngươi muốn bái ta làm thầy hay không?"
Đôi mắt Cố Tích Cửu sâu và đen như đêm tối, gương mặt nở nụ cười thật sâu: "Có thể bái Long tông chủ làm thầy là phúc phận mà người khác cầu cũng cầu không được, sao Tích Cửu lại không muốn?" Nhìn qua, nàng có vẻ thoải mái hào phóng, bộ dáng thực sự nguyện ý.
Long Tư Dạ nhìn nàng một lát, đáy mắt loé lên: "Ta cho rằng ngươi sẽ không muốn."
Cố Tích Cửu có vẻ hơi ngạc nhiên: "Vì sao không muốn?"
Long Tư Dạ im lặng nhìn nàng, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó từ trên nét mặt của nàng.
Nhưng hắn lại thất vọng, biểu tình trên mặt Cố Tích Cửu vẫn luôn thản nhiên, phảng phất giống như có thể đi với hắn ngay lập tức.
Giả làm thật thì khi thật cũng thành giả, hắn nhìn không thấu cảm xúc của nữ hài tử trước mắt này, gần như không dám xác định nàng có phải là "nàng" hay không.....
Mắt thấy hai người kia rất ăn nhịp với nhau, Tuyên Đế cảm thấy thiếu kiên nhẫn, ông rốt cuộc cũng nghĩ ra được một lý do ngăn cản: "Long tông chủ, chờ một chút, ngài không thể thu nàng làm đồ đệ!"
"Vì sao?" Long Tư Dạ nhướng mày.
"Bởi vì công phu của nàng đến từ thiên bẩm!" Tuyên Đế trả lời từng câu từng chữ: "Thân phận của nàng như vậy không thể bái bất luận kẻ nào làm thầy, bao gồm Long tông chủ ngài."
Long Tư Dạ thay đổi sắc mặt, nhìn Cố Tích Cửu: "Ngươi nói công phu của ngươi đến từ thiên bẩm?!"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Cố Tích Cửu vẫn mang bộ dáng không hề để ý.
"Ngươi...... Hồ nháo!" Long Tư Dạ cầm lấy cổ tay nàng: "Đi theo ta!"
Hắn thậm chí không muốn ngồi lâu hơn nữa, lôi kéo Cố Tích Cửu rời đi.
Tuyên Đế sao chịu thả người?
Ông đưa ra một thủ thế, Cẩm Y Vệ ở bên ngoài điện trực tiếp xông vào, chặn đường đi của Long Tư Dạ.
"Long tông chủ, ngài làm khó người khác như vậy là không đúng, đúng không?" Tuyên Đế bước xuống: "Theo quy củ của đại lục Tinh Nguyệt, nếu như người có được thiên bẩm, không được bái bất luận kẻ nào làm thầy, bởi vì bọn họ là đệ tử của trời cao......"
Long Tư Dạ một tay ôm Cố Tích Cửu vào trong ngực, một tay hơi bấm pháp quyết, thờ ơ nói: "Nếu như nàng là thiên bẩm, bổn tọa sẽ không thu nàng làm đệ tử, nhưng có thể mời nàng tới núi Thiên Vấn làm khách. Trong vòng một năm bổn tọa sẽ chữa khỏi đốm đỏ trên mặt nàng."
Hắn đưa ra lý do này miễn cưỡng có thể xem như hợp lý, nhưng Tuyên Đế căn bản không tin hắn!
Vị tông chủ này ngày thường cực kỳ khó cầu, người khác hận không thể ba quỳ chín lạy cầu hắn chữa bệnh, hắn đều sẽ không ra tay. Nhưng hiện tại hắn lại muốn liều mạng cố ép một tiểu cô nương, muốn chữa bệnh cho người ta, còn muốn bắt cóc người ta lên núi ——
Bình luận facebook