Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Trong sơn động đen nhánh, nàng sờ soạng ước chừng đi được hơn mười mét, dưới chân bỗng nhiên trống rỗng, nàng đứng không vững, lăn xuống!
Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng nàng đã dẫm đi trên đất, như thế nào bỗng nhiên biến thành cái bẫy?
Sau một trận lăn lộn trời đất quay cuồng, rốt cuộc nàng đã lăn đến đáy. Nàng chật vật đứng dậy nhưng mặt đẹp lại tối sầm lại!
Nàng đã liều mạng để điều chỉnh thân mình trong quá trình lăn lộn, tuy rằng chính mình không bị thương, nhưng bọc màn lụa duy nhất trên người lại bị rách thành từng mảnh, một mảnh đông một mảnh tây treo ở trên người.
Trần truồng, nàng lại chạy lần nữa!
Nàng nguyền rủa một tiếng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút may mắn. May mắn nơi này không có những người khác, nếu không, nàng sẽ rất mất mặt!
Nàng lắc lắc đầu, lắc rớt những ngôi sao nhỏ đang lập loè trước mắt, theo bản năng đánh giá bốn phía một chút, thân mình bỗng nhiên cứng đờ!
Sơn động hiện tại nơi vị trí của nàng đã không còn đen nhánh, bức tường trên sơn động cũng không biết là đá gì, cư nhiên phát ra ánh sáng màu lam óng ánh. Vì vậy, nàng có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy rõ cảnh trí trong động.
Trong sơn động cư nhiên có một tòa đình nhỏ cổ kính, trong đình có một người đang ngồi ngay ngắn!
Bởi vì khoảng cách khá xa và ánh sáng hạn chế, Cố Tích Cửu cũng không thể nhìn thấy rõ tướng mạo người nọ. Chỉ thấy một cái bóng lớn mơ hồ mặc đồ trắng với cái đầu bạc trắng, một đoàn trắng như tuyết.
Đây là người nào? Đại hiệp ẩn trên núi? Ma đầu?
Cố Tích Cửu theo bản năng trốn sau một tảng đá lớn, ngừng thở và quan sát phương hướng kia một lúc lâu.
Người nọ trước sau vẫn ngồi một tư thế ngay ngắn nơi đó, không có hề có chút nhúc nhích.
Người chết? Hay là đang thiền định?
Cố Tích Cửu lại đợi thêm một lát, giữ lấy trái tim và chậm rãi đi qua.
Gần, gần hơn....
Cố Tích Cửu rốt cuộc thấy rõ dáng dấp của đối phương. Sau khi nàng sửng sốt và choáng váng liền chậm rãi vươn tay ra, chạm một chạm vào trên người Bạch y nhân, nàng thở phào nhẹ nhõm!
Tay chạm vào lạnh lẽo cứng rắn, nguyên lai không phải là người thật, mà là một pho tượng bằng ngọc bích sống động như thật!
Nàng dạo quanh pho tượng một vòng, trong lòng không nhịn được kinh ngạc và cảm thán.
Dựa theo một cuốn tiểu thuyết võ thuật Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự đã nhìn thấy một pho tượng mỹ nữ bằng ngọc bích ở trong sơn động. Pho tượng ấy rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến Đoàn Dự đã quen nhìn mỹ nhân cũng phải cúi đầu bái lạy, tôn xưng pho tượng kia là thần tiên tỷ tỷ mà không biết có bao nhiêu người đã gõ vào pho tượng. Lúc ấy, khi nàng đọc đến đó thì chỉ cảm thấy đó là một sự miêu tả quá cường điệu, một pho tượng chạm ngọc cho dù đẹp thì có thể đẹp đến mức nào?
Nhưng hiện tại, khi nàng nhìn pho tượng chạm ngọc trước mắt này, bỗng nhiên cảm thấy miêu tả trong sách kia cũng không quá phận, trong hiện thực xác thật có tồn tại pho tượng chạm ngọc như vậy. Sự khác biệt duy nhất đó là, Đoàn Dự nhìn thấy chính là thần tiên tỷ tỷ, còn nàng nhìn thấy pho tượng này—— hẳn là thần tiên ca ca!
Khuôn mặt chạm ngọc cực kỳ đẹp, đẹp đến nỗi Cố Tích Cửu không tìm thấy bất luận tính từ nào để hình dung ra.
Điêu khắc cũng rất chân thật, mỗi một chi tiết đều tuyệt đối hoàn mỹ, thậm chí ngay cả hai hàng lông mi dày đặc cũng căn rất rõ ràng, độ cong hoàn mỹ. Quả thực giống như là người thật!
Tượng chạm ngọc ngồi ngay ngắn nơi đó, đẹp như mặt trăng, thanh nhã như hoa sen.
Tuy rằng chỉ là pho tượng chạm ngọc vô tri vô giác, nhưng toàn thân trên dưới lại dường như có một loại hào quang khiến người muốn cúng bái, vẻ đẹp sâu kín, không ai dám có chút khinh nhờn.
Cố Tích Cửu đời này chưa từng thấy qua tượng chạm ngọc sống động và thật như vậy, giống như chỉ cần thổi một hơi là trong nháy mắt hắn có thể sống lại.
Nàng nhịn không được sờ soạng một phen ở trên mặt của pho tượng chạm ngọc, lạnh băng cứng rắn, chất ngọc trơn tru, xác thật là chạm ngọc không sai, không phải là người thật......
Trên người tượng chạm ngọc có chiếc áo choàng trắng như tuyết. Không biết áo choàng này đã dùng chất gì để tạo nên, mềm mại như lụa, sáng nhẹ như vải sa tanh, mặt trên cư nhiên thêu hoa văn nổi theo mô hình ba chiều. Ánh sáng màu lam chiếu xuống trong động sâu kín, trên áo bào màu trắng hình như có những đám mây trắng đang chậm rãi lưu động.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Lời tác giả: Nam chủ lần này là một yêu nghiệt phúc hắc, mọi người ngàn vạn lần đừng bị ngoại hình bên ngoài của hắn mê hoặc. Khụ khụ......
Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng nàng đã dẫm đi trên đất, như thế nào bỗng nhiên biến thành cái bẫy?
Sau một trận lăn lộn trời đất quay cuồng, rốt cuộc nàng đã lăn đến đáy. Nàng chật vật đứng dậy nhưng mặt đẹp lại tối sầm lại!
Nàng đã liều mạng để điều chỉnh thân mình trong quá trình lăn lộn, tuy rằng chính mình không bị thương, nhưng bọc màn lụa duy nhất trên người lại bị rách thành từng mảnh, một mảnh đông một mảnh tây treo ở trên người.
Trần truồng, nàng lại chạy lần nữa!
Nàng nguyền rủa một tiếng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút may mắn. May mắn nơi này không có những người khác, nếu không, nàng sẽ rất mất mặt!
Nàng lắc lắc đầu, lắc rớt những ngôi sao nhỏ đang lập loè trước mắt, theo bản năng đánh giá bốn phía một chút, thân mình bỗng nhiên cứng đờ!
Sơn động hiện tại nơi vị trí của nàng đã không còn đen nhánh, bức tường trên sơn động cũng không biết là đá gì, cư nhiên phát ra ánh sáng màu lam óng ánh. Vì vậy, nàng có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy rõ cảnh trí trong động.
Trong sơn động cư nhiên có một tòa đình nhỏ cổ kính, trong đình có một người đang ngồi ngay ngắn!
Bởi vì khoảng cách khá xa và ánh sáng hạn chế, Cố Tích Cửu cũng không thể nhìn thấy rõ tướng mạo người nọ. Chỉ thấy một cái bóng lớn mơ hồ mặc đồ trắng với cái đầu bạc trắng, một đoàn trắng như tuyết.
Đây là người nào? Đại hiệp ẩn trên núi? Ma đầu?
Cố Tích Cửu theo bản năng trốn sau một tảng đá lớn, ngừng thở và quan sát phương hướng kia một lúc lâu.
Người nọ trước sau vẫn ngồi một tư thế ngay ngắn nơi đó, không có hề có chút nhúc nhích.
Người chết? Hay là đang thiền định?
Cố Tích Cửu lại đợi thêm một lát, giữ lấy trái tim và chậm rãi đi qua.
Gần, gần hơn....
Cố Tích Cửu rốt cuộc thấy rõ dáng dấp của đối phương. Sau khi nàng sửng sốt và choáng váng liền chậm rãi vươn tay ra, chạm một chạm vào trên người Bạch y nhân, nàng thở phào nhẹ nhõm!
Tay chạm vào lạnh lẽo cứng rắn, nguyên lai không phải là người thật, mà là một pho tượng bằng ngọc bích sống động như thật!
Nàng dạo quanh pho tượng một vòng, trong lòng không nhịn được kinh ngạc và cảm thán.
Dựa theo một cuốn tiểu thuyết võ thuật Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự đã nhìn thấy một pho tượng mỹ nữ bằng ngọc bích ở trong sơn động. Pho tượng ấy rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến Đoàn Dự đã quen nhìn mỹ nhân cũng phải cúi đầu bái lạy, tôn xưng pho tượng kia là thần tiên tỷ tỷ mà không biết có bao nhiêu người đã gõ vào pho tượng. Lúc ấy, khi nàng đọc đến đó thì chỉ cảm thấy đó là một sự miêu tả quá cường điệu, một pho tượng chạm ngọc cho dù đẹp thì có thể đẹp đến mức nào?
Nhưng hiện tại, khi nàng nhìn pho tượng chạm ngọc trước mắt này, bỗng nhiên cảm thấy miêu tả trong sách kia cũng không quá phận, trong hiện thực xác thật có tồn tại pho tượng chạm ngọc như vậy. Sự khác biệt duy nhất đó là, Đoàn Dự nhìn thấy chính là thần tiên tỷ tỷ, còn nàng nhìn thấy pho tượng này—— hẳn là thần tiên ca ca!
Khuôn mặt chạm ngọc cực kỳ đẹp, đẹp đến nỗi Cố Tích Cửu không tìm thấy bất luận tính từ nào để hình dung ra.
Điêu khắc cũng rất chân thật, mỗi một chi tiết đều tuyệt đối hoàn mỹ, thậm chí ngay cả hai hàng lông mi dày đặc cũng căn rất rõ ràng, độ cong hoàn mỹ. Quả thực giống như là người thật!
Tượng chạm ngọc ngồi ngay ngắn nơi đó, đẹp như mặt trăng, thanh nhã như hoa sen.
Tuy rằng chỉ là pho tượng chạm ngọc vô tri vô giác, nhưng toàn thân trên dưới lại dường như có một loại hào quang khiến người muốn cúng bái, vẻ đẹp sâu kín, không ai dám có chút khinh nhờn.
Cố Tích Cửu đời này chưa từng thấy qua tượng chạm ngọc sống động và thật như vậy, giống như chỉ cần thổi một hơi là trong nháy mắt hắn có thể sống lại.
Nàng nhịn không được sờ soạng một phen ở trên mặt của pho tượng chạm ngọc, lạnh băng cứng rắn, chất ngọc trơn tru, xác thật là chạm ngọc không sai, không phải là người thật......
Trên người tượng chạm ngọc có chiếc áo choàng trắng như tuyết. Không biết áo choàng này đã dùng chất gì để tạo nên, mềm mại như lụa, sáng nhẹ như vải sa tanh, mặt trên cư nhiên thêu hoa văn nổi theo mô hình ba chiều. Ánh sáng màu lam chiếu xuống trong động sâu kín, trên áo bào màu trắng hình như có những đám mây trắng đang chậm rãi lưu động.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Lời tác giả: Nam chủ lần này là một yêu nghiệt phúc hắc, mọi người ngàn vạn lần đừng bị ngoại hình bên ngoài của hắn mê hoặc. Khụ khụ......
Bình luận facebook