Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
3 tháng sau.
Ánh nắng vàng giòn tan khẽ xuyên qua kính mỏng làm bừng sáng cả căn phòng. Thật ấm áp làm sao!
Tiếng chim ríu rít khiến cô bừng tỉnh giấc. Cảm nhận được sức nặng từ người bên cạnh mang đến cô liền không nhúc nhích nữa. Nhưng không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, cô hình như ngày một bị siết chặt khiến tim không ngừng nhảy loạn.
" Thả lỏng một chút, em cũng không phải gỗ." Giọng nói khàn khàn vang bên tai, anh chắc cũng vừa bị cô làm động mới tỉnh giấc.
Mỗi tối anh đều ôm cô như vậy, mỗi cái ôm đều chặt chẽ như vậy, khiến cô cứ trầm luân. Nhưng rồi cô lại sợ, sợ mình chìm đắm rồi, anh thì buông tay khiến cô không biết nên làm sao. Cô như con thuyền nhỏ, đao lao một bến bờ nhưng rồi thuyền mục gỗ nát, thì người ta không cần nữa.
" Em muốn nói cứ việc nói, cũng không phải cấm em nói, đừng im lặng."
Anh khẽ nhúc nhích, tựa đầu vào bờ vai nhỏ nhắn của cô, khẽ hít mùi hương trên cơ thể cô khiến tâm trạng anh tốt lên hẳn.
" Có muốn biết trước đây anh sống thế nào không?" Không đợi cô trả lời anh liền tiếp." Trước đây anh căm ghét phụ nữ. Vì sao? Vì họ không trao trọn bản thân mình cho người yêu họ. Họ đi tận cùng thế gian để được thõa mãn lòng ham muốn hư vinh của họ. Họ ích kỷ, chưa từng nói họ muốn gì, nhưng họ muốn người bên cạnh họ phải làm điều mà họ mong muốn. Họ luôn không nghĩ cho người bên cạnh. Khi còn nhỏ, một chú tốt bụng luôn giúp đỡ anh. Chú có một người vợ, người vợ đó ngoại tình, ngay khi đám cưới vừa kết thúc. Có biết vì sao không? Người vợ đó nói: Đàn bà chưa chắc đã yêu sâu đậm, nhưng một khi họ yêu thì họ chỉ trao cái quý giá nhất cho người họ yêu. Hôn nhân chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ là một tờ giấy mỏng có thể dễ dàng xé rồi đốt. Nhưng tình yêu là vĩnh cửu, nó trước mắt nhưng không thể chạm vào cũng như không thể xé cũng không thể đốt. Hôn nhân của họ trên cơ sở lợi dụng lẫn nhau, để làm hai bên gia đình yên lòng. Đôi khi, họ tham lam, họ dùng cái quý giá đó đổi lấy vật chất, hư vinh... Những cô gái trước đây cũng vậy, họ thích tiền, đến ngay cả người thân cũng không nhận...
Riêng em, là chính người ba mà em tôn trọng, em ngưỡng mộ. Ông ta bán em, để bao nuôi tình nhân bên ngoài. Em không đặc biệt, nhưng em mạnh mẽ, kiên cường,... cho anh cái nhìn khác về phụ nữ..."
" Lại giở trò dụ dỗ mẹ tôi à?" Hiên Nghị tựa lưng vào cửa, ánh mắt như hòn ngọc phóng đi xa xăm.
"Hiên Nghị..." Cô ngồi dậy, ánh mắt có chút rối bời " Mẹ..."
"Tôi chỉ mới đi vài tháng 2 người đã tiến triển tới mức này rồi cơ à!" Hiên Nghị như ông cụ non hờn dỗi. Khoanh hai tay lại đi tới, kéo cô xuống giường nhưng bị ai kia không cho bước xuống.
"Hoắc Phỉ! Mang Hiên Nghị ra ngoài!" Anh nhíu mày không vui, giọng nghiêm túc.
Hoắc Phỉ nhanh chóng vào phòng kéo Hiên Nghị ra ngoài nhưng cậu bé một mực đòi lại công bằng.
"Tôi nói cho ông biết, đó là mẹ tôi. Ông là ai? Ông có quyền gì mà ngăn cản mẹ con tôi. Mẹ, chờ con, con sẽ dẫn mẹ đi khỏi nơi này...!"
"Dừng lại!" Nghe giọng anh như vậy liền biết anh đang cực kì tức giận. Nếu Hiên Nghị còn nháo lên chỉ e là...
"Bây giờ con muốn biết ta là ai? Được, ta nói cho con biết!
Hoắc Phỉ, mang đến đây!" Không khí trong căn phòng bỗng dưng trút đi hết.
Loại cảm giác này cô đã từng trải qua, như phản xạ có điều kiện cô liền run lên, môi không tự chủ được nhấp nháy.
Không được! Không được làm hại Hiên Nghị...
Anh ôm cô vào lòng mình, cảm nhận tiếng tim cô đập liên hồi, môi cũng không ngừng nói không được.
"Đừng hoảng sợ, anh không ăn thịt con mình."
Một câu như vậy thốt lên làm môi ai kia khẽ nhếch lên nhưng rồi liền trở lại vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Còn một chút nữa thôi, điều mà mẹ canh cánh trong lòng sẽ được giải quyết. Con chỉ là giúp mẹ một chút, có trách thì trách mẹ sinh con ra quá thông minh đi.
"Lãnh thiếu, tất cả đều ở đây!" Hoắc Phỉ đặt một xấp hồ sơ lên giường.
"Được! Lui ra!"
Anh phất tay.
"Vâng!"
Hiên Nghị nhanh chóng leo lên giường. Cậu tin chắc là mẹ sẽ không dám đọc hết đống giấy tờ này, vậy thì cậu giúp chút nữa vậy.
Chậm rãi tháo hồ sơ ra, cậu cố ý làm thật chậm để hù dọa người mẹ chết nhác của mình.
Ý nghĩ của cậu thật sự hù dọa đến cô gái bị Phị Tình quấn như bạch tuột kia run sợ. Cô sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cầm giấy trên tay, cậu thực hài lòng. Môi mỏng nhếch lên. Phi Tình ơi là Phi Tình, ba thật chu đáo, kĩ lưỡng thật. Lại sợ mẹ chạy trốn nữa sao? Yên tâm đi, chạy trốn cũng là con dẫn đi. Chỉ sợ lúc đó ba không tìm ra được....
Giấy đăng kí kết hôn, giấy khai sinh cho cậu, giấy... hở... Giấy chuyển nhượng....Ba, người chơi lớn thật! Với số tài sản này có bỏ trốn tiêu hoang phí cả đời cũng không hết. Còn có vài thứ không cần thiết nữa. Cậu vừa lấy từng tờ giấy ra vừa vờ như không biết chữ, phải đánh vần từng tiếng khiến cho ai kia mồ hôi chảy đầy trán.
Sau khi nghe Hiên Nghị đọc đến giấy kết hôn, cô hỗn loạn, hoang mang. Vậy là trên danh nghĩa cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, nỗi lo trong cô cũng vơi đi được phần nào. Nước mắt cô chực rơi, vậy là Hiên Nghị sẽ không chịu ủy khuất. Sẽ không còn ai khi dễ nói là con hoang không có cha nữa rồi!... Hiên Nghị...
"Ngoan! Đừng khóc, con trai nhìn thấy sẽ cười em." Anh lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt đẫm lệ. Này thì anh biết, Hiên Nghị đang khi dễ mẹ nó. Có một đứa con quá thông minh đi, cả ngày ăn hiếp mẹ nó làm thú vui.
"Đùa đủ rồi, con ra ngoài chơi đây! Ở đây hỏng mắt trẻ con." Hiên Nghị xếp lại đống giấy, để ngay ngắn lên bàn rồi đi ra ngoài.
"Ngoan! Đừng khóc!" Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của cô, tựa đầu cô vào ngực mình hôn lấy hôn để.
Tinh Thần cứ như vậy gục đầu vào người kia mà khóc nức nở. Cô chưa từng dám nghĩ, cũng chưa từng dám tin sẽ có một ngày cô được khóc trong lòng người kia. Cũng người kia mang đến cho cô bao đau đớn tuyệt vọng, cũng chính người kia mang lại tia nắng ấm cho tâm hồn cô, mang lại hạnh phúc cùng gia đình trọn vẹn.
Yêu anh, cô chưa từng hối hận. Cũng như anh, cho dù là núi băng ngàn năm không tan. Nhưng cũng sẽ đến lúc nào đó, một cơn gió nhè nhẹ mang ánh nắng sưởi ấm xua đi cái giá lạnh.
Và cô, là ánh nắng vĩnh cửu...
....
Ánh nắng vàng giòn tan khẽ xuyên qua kính mỏng làm bừng sáng cả căn phòng. Thật ấm áp làm sao!
Tiếng chim ríu rít khiến cô bừng tỉnh giấc. Cảm nhận được sức nặng từ người bên cạnh mang đến cô liền không nhúc nhích nữa. Nhưng không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, cô hình như ngày một bị siết chặt khiến tim không ngừng nhảy loạn.
" Thả lỏng một chút, em cũng không phải gỗ." Giọng nói khàn khàn vang bên tai, anh chắc cũng vừa bị cô làm động mới tỉnh giấc.
Mỗi tối anh đều ôm cô như vậy, mỗi cái ôm đều chặt chẽ như vậy, khiến cô cứ trầm luân. Nhưng rồi cô lại sợ, sợ mình chìm đắm rồi, anh thì buông tay khiến cô không biết nên làm sao. Cô như con thuyền nhỏ, đao lao một bến bờ nhưng rồi thuyền mục gỗ nát, thì người ta không cần nữa.
" Em muốn nói cứ việc nói, cũng không phải cấm em nói, đừng im lặng."
Anh khẽ nhúc nhích, tựa đầu vào bờ vai nhỏ nhắn của cô, khẽ hít mùi hương trên cơ thể cô khiến tâm trạng anh tốt lên hẳn.
" Có muốn biết trước đây anh sống thế nào không?" Không đợi cô trả lời anh liền tiếp." Trước đây anh căm ghét phụ nữ. Vì sao? Vì họ không trao trọn bản thân mình cho người yêu họ. Họ đi tận cùng thế gian để được thõa mãn lòng ham muốn hư vinh của họ. Họ ích kỷ, chưa từng nói họ muốn gì, nhưng họ muốn người bên cạnh họ phải làm điều mà họ mong muốn. Họ luôn không nghĩ cho người bên cạnh. Khi còn nhỏ, một chú tốt bụng luôn giúp đỡ anh. Chú có một người vợ, người vợ đó ngoại tình, ngay khi đám cưới vừa kết thúc. Có biết vì sao không? Người vợ đó nói: Đàn bà chưa chắc đã yêu sâu đậm, nhưng một khi họ yêu thì họ chỉ trao cái quý giá nhất cho người họ yêu. Hôn nhân chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ là một tờ giấy mỏng có thể dễ dàng xé rồi đốt. Nhưng tình yêu là vĩnh cửu, nó trước mắt nhưng không thể chạm vào cũng như không thể xé cũng không thể đốt. Hôn nhân của họ trên cơ sở lợi dụng lẫn nhau, để làm hai bên gia đình yên lòng. Đôi khi, họ tham lam, họ dùng cái quý giá đó đổi lấy vật chất, hư vinh... Những cô gái trước đây cũng vậy, họ thích tiền, đến ngay cả người thân cũng không nhận...
Riêng em, là chính người ba mà em tôn trọng, em ngưỡng mộ. Ông ta bán em, để bao nuôi tình nhân bên ngoài. Em không đặc biệt, nhưng em mạnh mẽ, kiên cường,... cho anh cái nhìn khác về phụ nữ..."
" Lại giở trò dụ dỗ mẹ tôi à?" Hiên Nghị tựa lưng vào cửa, ánh mắt như hòn ngọc phóng đi xa xăm.
"Hiên Nghị..." Cô ngồi dậy, ánh mắt có chút rối bời " Mẹ..."
"Tôi chỉ mới đi vài tháng 2 người đã tiến triển tới mức này rồi cơ à!" Hiên Nghị như ông cụ non hờn dỗi. Khoanh hai tay lại đi tới, kéo cô xuống giường nhưng bị ai kia không cho bước xuống.
"Hoắc Phỉ! Mang Hiên Nghị ra ngoài!" Anh nhíu mày không vui, giọng nghiêm túc.
Hoắc Phỉ nhanh chóng vào phòng kéo Hiên Nghị ra ngoài nhưng cậu bé một mực đòi lại công bằng.
"Tôi nói cho ông biết, đó là mẹ tôi. Ông là ai? Ông có quyền gì mà ngăn cản mẹ con tôi. Mẹ, chờ con, con sẽ dẫn mẹ đi khỏi nơi này...!"
"Dừng lại!" Nghe giọng anh như vậy liền biết anh đang cực kì tức giận. Nếu Hiên Nghị còn nháo lên chỉ e là...
"Bây giờ con muốn biết ta là ai? Được, ta nói cho con biết!
Hoắc Phỉ, mang đến đây!" Không khí trong căn phòng bỗng dưng trút đi hết.
Loại cảm giác này cô đã từng trải qua, như phản xạ có điều kiện cô liền run lên, môi không tự chủ được nhấp nháy.
Không được! Không được làm hại Hiên Nghị...
Anh ôm cô vào lòng mình, cảm nhận tiếng tim cô đập liên hồi, môi cũng không ngừng nói không được.
"Đừng hoảng sợ, anh không ăn thịt con mình."
Một câu như vậy thốt lên làm môi ai kia khẽ nhếch lên nhưng rồi liền trở lại vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Còn một chút nữa thôi, điều mà mẹ canh cánh trong lòng sẽ được giải quyết. Con chỉ là giúp mẹ một chút, có trách thì trách mẹ sinh con ra quá thông minh đi.
"Lãnh thiếu, tất cả đều ở đây!" Hoắc Phỉ đặt một xấp hồ sơ lên giường.
"Được! Lui ra!"
Anh phất tay.
"Vâng!"
Hiên Nghị nhanh chóng leo lên giường. Cậu tin chắc là mẹ sẽ không dám đọc hết đống giấy tờ này, vậy thì cậu giúp chút nữa vậy.
Chậm rãi tháo hồ sơ ra, cậu cố ý làm thật chậm để hù dọa người mẹ chết nhác của mình.
Ý nghĩ của cậu thật sự hù dọa đến cô gái bị Phị Tình quấn như bạch tuột kia run sợ. Cô sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cầm giấy trên tay, cậu thực hài lòng. Môi mỏng nhếch lên. Phi Tình ơi là Phi Tình, ba thật chu đáo, kĩ lưỡng thật. Lại sợ mẹ chạy trốn nữa sao? Yên tâm đi, chạy trốn cũng là con dẫn đi. Chỉ sợ lúc đó ba không tìm ra được....
Giấy đăng kí kết hôn, giấy khai sinh cho cậu, giấy... hở... Giấy chuyển nhượng....Ba, người chơi lớn thật! Với số tài sản này có bỏ trốn tiêu hoang phí cả đời cũng không hết. Còn có vài thứ không cần thiết nữa. Cậu vừa lấy từng tờ giấy ra vừa vờ như không biết chữ, phải đánh vần từng tiếng khiến cho ai kia mồ hôi chảy đầy trán.
Sau khi nghe Hiên Nghị đọc đến giấy kết hôn, cô hỗn loạn, hoang mang. Vậy là trên danh nghĩa cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, nỗi lo trong cô cũng vơi đi được phần nào. Nước mắt cô chực rơi, vậy là Hiên Nghị sẽ không chịu ủy khuất. Sẽ không còn ai khi dễ nói là con hoang không có cha nữa rồi!... Hiên Nghị...
"Ngoan! Đừng khóc, con trai nhìn thấy sẽ cười em." Anh lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt đẫm lệ. Này thì anh biết, Hiên Nghị đang khi dễ mẹ nó. Có một đứa con quá thông minh đi, cả ngày ăn hiếp mẹ nó làm thú vui.
"Đùa đủ rồi, con ra ngoài chơi đây! Ở đây hỏng mắt trẻ con." Hiên Nghị xếp lại đống giấy, để ngay ngắn lên bàn rồi đi ra ngoài.
"Ngoan! Đừng khóc!" Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của cô, tựa đầu cô vào ngực mình hôn lấy hôn để.
Tinh Thần cứ như vậy gục đầu vào người kia mà khóc nức nở. Cô chưa từng dám nghĩ, cũng chưa từng dám tin sẽ có một ngày cô được khóc trong lòng người kia. Cũng người kia mang đến cho cô bao đau đớn tuyệt vọng, cũng chính người kia mang lại tia nắng ấm cho tâm hồn cô, mang lại hạnh phúc cùng gia đình trọn vẹn.
Yêu anh, cô chưa từng hối hận. Cũng như anh, cho dù là núi băng ngàn năm không tan. Nhưng cũng sẽ đến lúc nào đó, một cơn gió nhè nhẹ mang ánh nắng sưởi ấm xua đi cái giá lạnh.
Và cô, là ánh nắng vĩnh cửu...
....
Bình luận facebook