Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Tuệ Tâm lui về thay y phục, mọi người cũng chuyển sang chúc rượu nhau, ca tụng nhau bằng những ngôn từ mỹ miều. Chỉ duy có Lưu tể tướng là thấp thỏm không yên. Ông hiểu quá rõ về ái nữ của mình, trước giờ nàng nào có làm nên trò trống gì. Đột nhiên lại nói muốn biểu diễn cái gì. Chẳng lẽ là vì quá tức giận nên lộng ngôn rồi? Nếu là như vậy, há chẳng phải lại thêm một trò cười cho kẻ tiểu nhân đắc ý sao? Rượu uống vào miệng mà lòng đắng chát, giá như người làm phụ thân như ông, có thể nào giúp được cho con gái của mình thì thật hay biết mấy. Vậy mà hết lần này tới lần khác, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nữ của mình bị người ta ức hiếp, sỉ nhục. Người làm phụ thân như ông, đúng là đau đến tận tâm can.
Nhìn vào cái bản mặt dương dương tự đắc của tên họ Quách chết tiệt kia, lòng ông lại càng thêm lửa giận ngút trời. Nếu không phải tại hắn chế giễu, khích bác, liệu Tâm nhi của ông có bị mất mặt đến vậy hay không? Có con gái xinh đẹp giỏi giang thì hay lắm sao? Có tới mười Quách Liễu cũng không bằng một cái ngón chân của Tâm nhi nhà ông. Hắn ta tự đắc cái gì cơ chứ?
Tâm nhi của ông, chính là nữ nhi đáng yêu nhất, thuần lương nhất, hiểu chuyện nhất trên đời. Khi mới sinh ra, con bé còn đỏ hỏn, nằm yên lặng trong vòng tay của ông, không khóc quấy, lại còn đặc biệt nhe cái miệng nhỏ nhắn chưa mọc răng ra cười, nước miếng rớt hết lên cả tay ông. Nhớ tới, hồi năm tuổi, có lần bị ngã rất đau, vậy mà Tâm nhi của ông lại không có khóc. Còn nói rằng, không muốn để cha mẹ lo lắng. Một đứa bé mới năm tuổi, lại biết suy nghĩ tới như thế. Lại có lần, nàng nghe thấy có người nói xấu mẫu thân của nàng, chê mẫu thân của nàng xấu xí, lại còn cười nhạo ông có mắt không tròng, quyền cao chức trọng mà lại lấy một thê tử chẳng ra sao. Lúc ấy, kẻ xàm ngôn lộng ngữ đó bị nàng mắng chửi tới nỗi không ngóc đầu lên nỗi, đến nỗi đêm về còn nằm mơ thấy ác mộng.
Mặc kệ người khác nói ra sao, đó vẫn là nữ nhi ông yêu thương nhất, là nữ nhi tốt đẹp nhất trên đời này.
Những kẻ phàm phu tục tử kia nào có nhìn ra được cái tốt đẹp của nàng?
Ông bất giác liếc nhìn hoàng đế đang ngồi trên Long kỷ, ngay cả người như hoàng đế còn không nhìn ra, những kẻ kia làm sao có thể thấu? Rượu vào, hóa thành tiếng thở dài.
“Lưu đại nhân đừng có lo lắng, dẫu cho Lưu tài nhân không làm nên trò trống gì, có ra biểu diễn bất quá cũng chỉ có thể hoa chân múa tay một hồi thì cũng đã là một điều đáng mừng rồi. Ông không cần phải phiền muộn thở dài đâu.”
Trước những lời lẽ mang đầy tình châm chọc của Quách tể tướng, Lưu tể tướng chỉ cười nhạt.
“Ta sao có thể không lo lắng, ta sợ rằng nữ nhi nhà ta không biết tiết chế, lại đi biểu diễn quá xuất sắc thì một số kẻ tiểu nhân lại không biết phải giấu mặt vào đâu.”
“Hừ! Chỉ e không biết tới lúc đó ai mới không có chỗ để giấu mặt.” Quách tể tướng nhếch mép cười.
Lúc này, có người cố ý nói lớn.
“Lưu tài nhân chỉ là đi thay một bộ y phục, sao lại lâu tới như vậy chứ? Không lẽ lại trốn mất rồi.”
Hứa Hằng nghe thấy vậy, liền tỏ rõ vẻ không vui. Thấp giọng mắng “Hỗn xược.”
Long nhan không vui, thần tử không dám hó hé, liền cúi đầu giả lả chúc rượu những người ngồi quanh. Hứa Hằng nhìn kẻ đó, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Chỉ là một chức quan bát phẩm, lại có thể dựa hơi Quách tể tướng, ở giữa đại điện nói lời xằng bậy, rốt cuộc thì thế lực của ông ta đã lớn tới chừng nào rồi? Bàn tay của hắn giấu trong tay áo nắm chặt lại. Thiên hạ này là của hắn, hắn mới là người ngồi trên ngai vàng. Rồi sẽ có ngày, hắn sẽ quét sạch đám sâu bọ rác rưởi này ra khỏi giang sơn của hắn.
Một tiếng tiêu bất chợt vang lên, đẩy lùi những câu chúc tụng ồn ào. Mọi người bất giác im bặt, trong không gian rộng lớn, chỉ có tiếng tiêu réo rắt. Một bản nhạc lạ mà chưa ai từng nghe thấy bào giờ, có lúc nhẹ nhàng thánh thót, có lúc lại da diết sâu lắng, giống như những âm hưởng của mối tình đầu non trẻ, đầy thi vị và những xúc cảm dịu dàng.
Từ trong ánh nắng dịu dàng ngày xuân, một thiếu nữ vận trên mình bộ y phục màu hồng phấn dịu ngọt chậm rãi tiến vào. Bàn chân nàng thon nhỏ, như đang lướt đi trên nền đất, cánh tay nàng vung lên, vô số cánh hoa đào từ trong tay áo bay ra. Cánh hoa bay lên, nhẹ nhàng phiêu linh trong không khí, phủ lên mái tóc đen như mực, vương trên đôi vai nhỏ nhắn, lướt qua tay áo đang khẽ múa.
Tuệ Tâm mặc trên mình bộ y phục màu hồng phấn, đuôi váy thêu nổi kim tuyến những cánh hoa đào màu hồng đậm. Trên phần ngực áo là những bông hoa đào được cắt khéo léo, nổi lên trên nền vải. Dây lưng màu bạc gắn chuỗi trân châu, giầy kim tuyến thêu hoa, tóc vấn kiểu hồng mai đạp tuyết cài dây nơ hồng, lắc chân bạc gắn lục lạc.
Cánh tay nàng trắng nõn ẩn giấu dưới tay áo, tà váy mềm mại khẽ bay, bàn tay nàng nhẹ động, tạo nên những động tác tuyệt đẹp. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, có lúc khẽ lay động như cánh hoa đào đang rung rinh trong gió, có lúc lại nhẹ lướt như một làn gió nhỏ khẽ thổi qua. Điệu múa của nàng kết hợp cả tay và chân một cách nhuần nhuyễn linh hoạt, tay áo rộng tung bay, bước chân lướt trên nền đất phủ đầy cánh hoa đào, lắc chân bạc kêu lên những tiếng đinh đang vui tai hợp theo những bước di chuyển của nàng, lại không hề lạc nhịp so với tiếng tiêu, trái lại lại càng làm tiếng nhạc thêm phần tươi vui sôi nổi. Mỗi lần nàng xoay vòng, tà váy rộng lại tung bay đẹp mắt, tiếng lục lạc lại càng nhanh hơn, khiến tiết tấu của bài múa lúc nhanh lúc chậm. Vòng eo thon, đôi chân dài, mái tóc như mực, làn da trắng, thân hình mảnh mai linh động, giống như một đào hoa tiên tử đang tiêu diêu tự tại bay nhảy ca múa trên những cánh hoa đào.
Lúc này, trong tâm trí của mọi người chỉ còn đọng lại một tiếng tiêu, một điệu múa tuyệt mỹ của nữ nhân trước mắt. Hứa Hằng lặng yên dõi theo từng bước chân, từng động tác tay của nàng, cảm thấy trong lòng mình như có một cơn bão nhỏ đang nổi lên, lại như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, một cảm giác rung động từ trong tận đáy lòng.
Nữ nhân này, lại có lúc xinh đẹp động lòng người như vậy sao?
Tuệ Tâm múa say mê như thể thế giới xung quanh chỉ có một mình nàng. Từ khi đến với thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng nhảy múa cho người khác xem. Nếu như không bị kéo đến đây, chắc hẳn giờ này nàng đang phải ở trường, cùng các bạn đồng học tập điệu múa mới. Còn bài trình diễn trong buổi lễ tốt nghiệp nữa, chắc chắn người múa chính sẽ là nàng. Vậy mà, chỉ trong một giây phút thôi, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Nước mắt bi thương bất giác rơi xuống, nhưng chính nàng cũng không nhận ra. Nhịp điệu của điệu múa vẫn như trước, nhưng trong thoáng chốc lại thoáng vẻ buồn thương. Một vẻ lê hoa đái vũ lúc này của nàng khiến cho người khác muốn được nâng niu che chở.
Điệu nhạc kết thúc, những bước chân nàng chậm dần rồi dừng lại, lúc này nàng mới nhận ra bản thân mình không biết đã bật khóc từ khi nào, Nàng cuống quýt lau nước mắt, quỳ sụp xuống giữa đại điện. Sao nàng lại có thể khóc khi đang múa cơ chứ, đây đâu phải một vũ khúc buồn.
“Tại sao giữa điệu múa, ngươi lại rơi nước mắt?” Hứa Hằng nhìn bộ dạng run rẩy của nàng, tự hỏi rằng bản thân mình trong mắt nàng xấu xa đến độ nào, mà lần nào nàng cũng làm ra vẻ như đứng trước mặt một tên hôn quân như vậy?
“Thưa…bẩm…tại…tại…” Tuệ Tâm lắp bắp, cố gắng nghĩ ra một cách giải thích thật nhanh chóng và hợp lý.
“Bình tĩnh mà nói.” Hứa Hằng thở dài, cảm thấy thật hết cách với nữ nhân này.
Tuệ Tâm hít vào thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Thật là, nàng trở nên yếu bóng vía như vậy từ bao giờ chứ? Chỉ tại nàng nghĩ thời đại này khác với thời hiện đại, hoàng đế có thể lấy mạng bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào. Nhưng nàng rốt cuộc đã nghĩ đi đâu vậy chứ? Hứa Hằng đâu phải một tên hôn quân hễ không thoải mái là lại giết người?
“Thưa bệ hạ, điệu múa này bắt đầu từ một câu chuyện từ xa xưa. Trước đây, có một tiểu thư đem lòng yêu một vị tướng quân. Hai người đã thề non hẹn biển, nguyện kết tóc se duyên, nên duyên phu thê. Thế nhưng chiến sự nổ ra, chàng phải cầm quân ra trận đánh giặc. Ngày chàng đi, nàng đã múa cho chàng xem vũ khúc này. Nàng nói sẽ chờ chàng về, cùng chàng sống đến bách niên giai lão.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người, ngày đất nước ca khúc khải hoàn, cũng là ngày người ta đưa hài cốt của chàng trở về kinh thành. Vị tướng quân ấy, đã chiến đấu anh dũng, giữa vòng vây quân địch chẳng hề lùi bước, ngay cả lúc chết cũng vẫn đứng vững, giữ một tư thế hiên ngang oai hùng.
Nghe tin chàng đã không còn, nàng khóc tới mù lòa đôi mắt, mặc kệ người khác can ngăn, nàng vẫn nhất quyết thành thân với chàng, trở thành nương tử của một người đã chết. Ngày phủ tướng quân giăng đèn kết hoa, nàng tiến vào bái đường cùng một tấm bài vị. Đêm, nàng lặng lẽ múa điệu múa này bên cạnh bờ sông. Sau khi điệu múa kết thúc, nàng đã trầm mình tự vẫn. Bởi thế, điệu múa này chính là điệu múa nàng đã múa trước khi qua đời, nàng đã khóc thương cho chính bản thân mình, cho tình yêu của mình.”
“Thì ra là vậy, quả là một câu chuyện cảm động.” Phương Ngọc thái hậu cầm khăn lụa lau lau khóe mắt vốn chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
Thái hậu hài lòng, hoàng đế cũng tỏ ra hài lòng, hơn nữa điệu múa của Tuệ Tâm vốn dĩ cũng hoàn mỹ, không còn điểm nào để chê bai, thế nên không còn một ai có thể nói gì nữa. Tất cả những người có mặt trong đại điện, kể cả những cung tần, hay những quan nhân muốn chống đối với Lưu tể tướng đều giả lả khen ngợi, ca tụng nàng.
“Tốt lắm.” Hứa Hằng mỉm cười. “Lưu Tuệ Tâm, rất tốt. Điệu múa rất đẹp, lay động lòng người. Vì điệu múa này, trẫm sẽ ban cho ngươi một phong hiệu. “Mỹ”, từ bây giờ, ngươi sẽ là Mỹ tài nhân.”
Tuệ Tâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Hằng. Nàng…vừa mới được ban phong hiệu? Đó là một vinh dự vô cùng lớn lao. Quách Liễu được sủng ái như vậy, đã lên tới thường tại vị, nhưng lại không được ban phong hiệu. Còn nàng, chỉ nhờ vào một điệu múa đã được ban phong hiệu? Mỹ? Ý hắn là…nàng đẹp sao?
“Thần thiếp…thần thiếp tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Nàng cúi lạy tạ ơn rồi lập cập đứng dậy, lui về chỗ ngồi của mình. Bước chân cứ lâng lâng như trên mây. Ngay cả việc Quách Liễu ngồi bên cạnh đang tức giận đến thế nào nàng cũng không để ý tới.
Việc được phong danh hiệu là tốt hay là xấu đây?
Khi buổi tiệc kết thúc, Tuệ Tâm trở về phòng với trạng thái mệt lử. Trước đây, dù tập múa liên tục cả buổi cũng không khiến nàng mệt mỏi như vậy. Ngồi một chỗ cả buổi khiến chân và lưng của nàng đau nhức, tê cứng. Nàng lảm nhảm.
“Yên Chi, đốt ít dầu thơm an thần cho ta, ta muốn đi ngủ.”
“Chủ tử, người vừa mới trở về mà, hãy đi tắm rồi ăn chút gì đi đã, cả buổi tiệc hôm nay người chẳng ăn được gì mấy mà.” Yên Chi phàn nàn.
“Ta không muốn làm gì hết, ta muốn ngủ.” Tuệ Tâm vẫn dúi mặt vào ổ chăn không muốn dậy.
“Chủ tử, người mau dậy đi, chút nữa tể tướng chắc chắn sẽ đến đây, người vẫn định đi ngủ mà không tiếp khách sao?” Y Vân bưng khay trà đặt lên bàn, dịu dàng cười.
Tuệ Tâm lập tức bật người dậy, tỉnh cả ngủ. Sao nàng có thể hồ đồ mà quên mất cơ chứ, đây là dịp hiếm hoi để các bậc đại quan có cơ hội tới hậu cung thăm nữ nhi của mình. Lẽ dĩ nhiên, Lưu tể tướng cũng sẽ đến đây thăm nàng.
“Yên Chi, mau tới ngự thiện phòng mang ít đồ ngọt về đây. Y Vân, mau chuẩn bị loại trà thượng hạng nhất.”
“Chủ tử, đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi, chỉ cần đợi tể tướng tới là có thể bưng lên.”
Dẫu sao ở thế giới này, Lưu tể tướng và Lưu phu nhân cũng là những người thân thiết nhất của nàng nên nàng rất yêu thương họ. Vì vậy đối với cuộc gặp gỡ này, nàng cũng có chút mong chờ.
Đợi thêm khoảng thời gian một nén hương, Lưu tể tướng mới tới. Tuệ Tâm mừng rỡ chạy ra tận cửa để đón ông.
“Phụ thân.”
“Vi thần tham kiến Mỹ tài nhân.” Lưu tể tướng khom người chắp tay hành lễ với Tuệ Tâm khiến nàng hốt hoảng.
“Phụ thân, người làm gì vậy, con là nữ nhi của người, người không cần phải hành lễ với con như vậy.” Nàng vội vàng đỡ ông dậy, nhưng ông lại cười cười, tỏ vẻ không có việc gì.
“Chủ tử, như thế này mới hợp nghi lễ. Dù thế nào cũng không thể phá bỏ quy tắc được.”
Tuệ Tâm rơm rớm nước mắt, vừa đỡ ông vào trong vừa nghẹn ngào nói.
“Cung quy gì chứ, rõ ràng là phụ tử, vậy mà giờ lại thành xa cách như vậy.”
“Cũng chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi mà.” Lưu tể tướng gật gù cười.
“Phụ thân, lúc này ở đây không có ai, người cứ nói chuyện với con bình thường được rồi.”
“Được, được.”
“Phụ thân, mẫu thân ở nhà vẫn khỏe chứ ạ?” Nàng tự tay rót trà cho Lưu tể tướng, mỉm cười hỏi. Nàng vẫn còn nhớ mẫu thân xinh đẹp hiền từ của mình. Rất dịu dàng, giống hệt như mẫu thân của nàng khi ở thế giới hiện đại.
“Vẫn khỏe, vẫn khỏe, bà vẫn nhắc tới con suốt. Phải rồi, cuối tháng này là lễ sinh thần mẫu thân của con, chắc là đến ngày đấy bệ hạ sẽ cho phép con xuất cung để về dự lễ. Lúc đó con có thể gặp lại chúng ta.” Lưu tể tướng vỗ vỗ mu bàn tay Tuệ Tâm, nhìn nàng đầy trìu mến.
“Vâng, nhất định rồi, hôm đó con sẽ xin bệ hạ cho phép xuất cung, ngày trọng đại như vậy, sao con có thể không có mặt chứ?” Tuệ Tâm mỉm cười.
Bàn tay Lưu tể tướng đặt trên tay nàng cứng đờ, ông thu tay lại, ánh mắt sắc lạnh dò xét chiếu thẳng vào nàng.
“Ngươi không phải Tâm nhi của ta. Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhìn vào cái bản mặt dương dương tự đắc của tên họ Quách chết tiệt kia, lòng ông lại càng thêm lửa giận ngút trời. Nếu không phải tại hắn chế giễu, khích bác, liệu Tâm nhi của ông có bị mất mặt đến vậy hay không? Có con gái xinh đẹp giỏi giang thì hay lắm sao? Có tới mười Quách Liễu cũng không bằng một cái ngón chân của Tâm nhi nhà ông. Hắn ta tự đắc cái gì cơ chứ?
Tâm nhi của ông, chính là nữ nhi đáng yêu nhất, thuần lương nhất, hiểu chuyện nhất trên đời. Khi mới sinh ra, con bé còn đỏ hỏn, nằm yên lặng trong vòng tay của ông, không khóc quấy, lại còn đặc biệt nhe cái miệng nhỏ nhắn chưa mọc răng ra cười, nước miếng rớt hết lên cả tay ông. Nhớ tới, hồi năm tuổi, có lần bị ngã rất đau, vậy mà Tâm nhi của ông lại không có khóc. Còn nói rằng, không muốn để cha mẹ lo lắng. Một đứa bé mới năm tuổi, lại biết suy nghĩ tới như thế. Lại có lần, nàng nghe thấy có người nói xấu mẫu thân của nàng, chê mẫu thân của nàng xấu xí, lại còn cười nhạo ông có mắt không tròng, quyền cao chức trọng mà lại lấy một thê tử chẳng ra sao. Lúc ấy, kẻ xàm ngôn lộng ngữ đó bị nàng mắng chửi tới nỗi không ngóc đầu lên nỗi, đến nỗi đêm về còn nằm mơ thấy ác mộng.
Mặc kệ người khác nói ra sao, đó vẫn là nữ nhi ông yêu thương nhất, là nữ nhi tốt đẹp nhất trên đời này.
Những kẻ phàm phu tục tử kia nào có nhìn ra được cái tốt đẹp của nàng?
Ông bất giác liếc nhìn hoàng đế đang ngồi trên Long kỷ, ngay cả người như hoàng đế còn không nhìn ra, những kẻ kia làm sao có thể thấu? Rượu vào, hóa thành tiếng thở dài.
“Lưu đại nhân đừng có lo lắng, dẫu cho Lưu tài nhân không làm nên trò trống gì, có ra biểu diễn bất quá cũng chỉ có thể hoa chân múa tay một hồi thì cũng đã là một điều đáng mừng rồi. Ông không cần phải phiền muộn thở dài đâu.”
Trước những lời lẽ mang đầy tình châm chọc của Quách tể tướng, Lưu tể tướng chỉ cười nhạt.
“Ta sao có thể không lo lắng, ta sợ rằng nữ nhi nhà ta không biết tiết chế, lại đi biểu diễn quá xuất sắc thì một số kẻ tiểu nhân lại không biết phải giấu mặt vào đâu.”
“Hừ! Chỉ e không biết tới lúc đó ai mới không có chỗ để giấu mặt.” Quách tể tướng nhếch mép cười.
Lúc này, có người cố ý nói lớn.
“Lưu tài nhân chỉ là đi thay một bộ y phục, sao lại lâu tới như vậy chứ? Không lẽ lại trốn mất rồi.”
Hứa Hằng nghe thấy vậy, liền tỏ rõ vẻ không vui. Thấp giọng mắng “Hỗn xược.”
Long nhan không vui, thần tử không dám hó hé, liền cúi đầu giả lả chúc rượu những người ngồi quanh. Hứa Hằng nhìn kẻ đó, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Chỉ là một chức quan bát phẩm, lại có thể dựa hơi Quách tể tướng, ở giữa đại điện nói lời xằng bậy, rốt cuộc thì thế lực của ông ta đã lớn tới chừng nào rồi? Bàn tay của hắn giấu trong tay áo nắm chặt lại. Thiên hạ này là của hắn, hắn mới là người ngồi trên ngai vàng. Rồi sẽ có ngày, hắn sẽ quét sạch đám sâu bọ rác rưởi này ra khỏi giang sơn của hắn.
Một tiếng tiêu bất chợt vang lên, đẩy lùi những câu chúc tụng ồn ào. Mọi người bất giác im bặt, trong không gian rộng lớn, chỉ có tiếng tiêu réo rắt. Một bản nhạc lạ mà chưa ai từng nghe thấy bào giờ, có lúc nhẹ nhàng thánh thót, có lúc lại da diết sâu lắng, giống như những âm hưởng của mối tình đầu non trẻ, đầy thi vị và những xúc cảm dịu dàng.
Từ trong ánh nắng dịu dàng ngày xuân, một thiếu nữ vận trên mình bộ y phục màu hồng phấn dịu ngọt chậm rãi tiến vào. Bàn chân nàng thon nhỏ, như đang lướt đi trên nền đất, cánh tay nàng vung lên, vô số cánh hoa đào từ trong tay áo bay ra. Cánh hoa bay lên, nhẹ nhàng phiêu linh trong không khí, phủ lên mái tóc đen như mực, vương trên đôi vai nhỏ nhắn, lướt qua tay áo đang khẽ múa.
Tuệ Tâm mặc trên mình bộ y phục màu hồng phấn, đuôi váy thêu nổi kim tuyến những cánh hoa đào màu hồng đậm. Trên phần ngực áo là những bông hoa đào được cắt khéo léo, nổi lên trên nền vải. Dây lưng màu bạc gắn chuỗi trân châu, giầy kim tuyến thêu hoa, tóc vấn kiểu hồng mai đạp tuyết cài dây nơ hồng, lắc chân bạc gắn lục lạc.
Cánh tay nàng trắng nõn ẩn giấu dưới tay áo, tà váy mềm mại khẽ bay, bàn tay nàng nhẹ động, tạo nên những động tác tuyệt đẹp. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, có lúc khẽ lay động như cánh hoa đào đang rung rinh trong gió, có lúc lại nhẹ lướt như một làn gió nhỏ khẽ thổi qua. Điệu múa của nàng kết hợp cả tay và chân một cách nhuần nhuyễn linh hoạt, tay áo rộng tung bay, bước chân lướt trên nền đất phủ đầy cánh hoa đào, lắc chân bạc kêu lên những tiếng đinh đang vui tai hợp theo những bước di chuyển của nàng, lại không hề lạc nhịp so với tiếng tiêu, trái lại lại càng làm tiếng nhạc thêm phần tươi vui sôi nổi. Mỗi lần nàng xoay vòng, tà váy rộng lại tung bay đẹp mắt, tiếng lục lạc lại càng nhanh hơn, khiến tiết tấu của bài múa lúc nhanh lúc chậm. Vòng eo thon, đôi chân dài, mái tóc như mực, làn da trắng, thân hình mảnh mai linh động, giống như một đào hoa tiên tử đang tiêu diêu tự tại bay nhảy ca múa trên những cánh hoa đào.
Lúc này, trong tâm trí của mọi người chỉ còn đọng lại một tiếng tiêu, một điệu múa tuyệt mỹ của nữ nhân trước mắt. Hứa Hằng lặng yên dõi theo từng bước chân, từng động tác tay của nàng, cảm thấy trong lòng mình như có một cơn bão nhỏ đang nổi lên, lại như một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, một cảm giác rung động từ trong tận đáy lòng.
Nữ nhân này, lại có lúc xinh đẹp động lòng người như vậy sao?
Tuệ Tâm múa say mê như thể thế giới xung quanh chỉ có một mình nàng. Từ khi đến với thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng nhảy múa cho người khác xem. Nếu như không bị kéo đến đây, chắc hẳn giờ này nàng đang phải ở trường, cùng các bạn đồng học tập điệu múa mới. Còn bài trình diễn trong buổi lễ tốt nghiệp nữa, chắc chắn người múa chính sẽ là nàng. Vậy mà, chỉ trong một giây phút thôi, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Nước mắt bi thương bất giác rơi xuống, nhưng chính nàng cũng không nhận ra. Nhịp điệu của điệu múa vẫn như trước, nhưng trong thoáng chốc lại thoáng vẻ buồn thương. Một vẻ lê hoa đái vũ lúc này của nàng khiến cho người khác muốn được nâng niu che chở.
Điệu nhạc kết thúc, những bước chân nàng chậm dần rồi dừng lại, lúc này nàng mới nhận ra bản thân mình không biết đã bật khóc từ khi nào, Nàng cuống quýt lau nước mắt, quỳ sụp xuống giữa đại điện. Sao nàng lại có thể khóc khi đang múa cơ chứ, đây đâu phải một vũ khúc buồn.
“Tại sao giữa điệu múa, ngươi lại rơi nước mắt?” Hứa Hằng nhìn bộ dạng run rẩy của nàng, tự hỏi rằng bản thân mình trong mắt nàng xấu xa đến độ nào, mà lần nào nàng cũng làm ra vẻ như đứng trước mặt một tên hôn quân như vậy?
“Thưa…bẩm…tại…tại…” Tuệ Tâm lắp bắp, cố gắng nghĩ ra một cách giải thích thật nhanh chóng và hợp lý.
“Bình tĩnh mà nói.” Hứa Hằng thở dài, cảm thấy thật hết cách với nữ nhân này.
Tuệ Tâm hít vào thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Thật là, nàng trở nên yếu bóng vía như vậy từ bao giờ chứ? Chỉ tại nàng nghĩ thời đại này khác với thời hiện đại, hoàng đế có thể lấy mạng bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào. Nhưng nàng rốt cuộc đã nghĩ đi đâu vậy chứ? Hứa Hằng đâu phải một tên hôn quân hễ không thoải mái là lại giết người?
“Thưa bệ hạ, điệu múa này bắt đầu từ một câu chuyện từ xa xưa. Trước đây, có một tiểu thư đem lòng yêu một vị tướng quân. Hai người đã thề non hẹn biển, nguyện kết tóc se duyên, nên duyên phu thê. Thế nhưng chiến sự nổ ra, chàng phải cầm quân ra trận đánh giặc. Ngày chàng đi, nàng đã múa cho chàng xem vũ khúc này. Nàng nói sẽ chờ chàng về, cùng chàng sống đến bách niên giai lão.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người, ngày đất nước ca khúc khải hoàn, cũng là ngày người ta đưa hài cốt của chàng trở về kinh thành. Vị tướng quân ấy, đã chiến đấu anh dũng, giữa vòng vây quân địch chẳng hề lùi bước, ngay cả lúc chết cũng vẫn đứng vững, giữ một tư thế hiên ngang oai hùng.
Nghe tin chàng đã không còn, nàng khóc tới mù lòa đôi mắt, mặc kệ người khác can ngăn, nàng vẫn nhất quyết thành thân với chàng, trở thành nương tử của một người đã chết. Ngày phủ tướng quân giăng đèn kết hoa, nàng tiến vào bái đường cùng một tấm bài vị. Đêm, nàng lặng lẽ múa điệu múa này bên cạnh bờ sông. Sau khi điệu múa kết thúc, nàng đã trầm mình tự vẫn. Bởi thế, điệu múa này chính là điệu múa nàng đã múa trước khi qua đời, nàng đã khóc thương cho chính bản thân mình, cho tình yêu của mình.”
“Thì ra là vậy, quả là một câu chuyện cảm động.” Phương Ngọc thái hậu cầm khăn lụa lau lau khóe mắt vốn chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
Thái hậu hài lòng, hoàng đế cũng tỏ ra hài lòng, hơn nữa điệu múa của Tuệ Tâm vốn dĩ cũng hoàn mỹ, không còn điểm nào để chê bai, thế nên không còn một ai có thể nói gì nữa. Tất cả những người có mặt trong đại điện, kể cả những cung tần, hay những quan nhân muốn chống đối với Lưu tể tướng đều giả lả khen ngợi, ca tụng nàng.
“Tốt lắm.” Hứa Hằng mỉm cười. “Lưu Tuệ Tâm, rất tốt. Điệu múa rất đẹp, lay động lòng người. Vì điệu múa này, trẫm sẽ ban cho ngươi một phong hiệu. “Mỹ”, từ bây giờ, ngươi sẽ là Mỹ tài nhân.”
Tuệ Tâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Hằng. Nàng…vừa mới được ban phong hiệu? Đó là một vinh dự vô cùng lớn lao. Quách Liễu được sủng ái như vậy, đã lên tới thường tại vị, nhưng lại không được ban phong hiệu. Còn nàng, chỉ nhờ vào một điệu múa đã được ban phong hiệu? Mỹ? Ý hắn là…nàng đẹp sao?
“Thần thiếp…thần thiếp tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Nàng cúi lạy tạ ơn rồi lập cập đứng dậy, lui về chỗ ngồi của mình. Bước chân cứ lâng lâng như trên mây. Ngay cả việc Quách Liễu ngồi bên cạnh đang tức giận đến thế nào nàng cũng không để ý tới.
Việc được phong danh hiệu là tốt hay là xấu đây?
Khi buổi tiệc kết thúc, Tuệ Tâm trở về phòng với trạng thái mệt lử. Trước đây, dù tập múa liên tục cả buổi cũng không khiến nàng mệt mỏi như vậy. Ngồi một chỗ cả buổi khiến chân và lưng của nàng đau nhức, tê cứng. Nàng lảm nhảm.
“Yên Chi, đốt ít dầu thơm an thần cho ta, ta muốn đi ngủ.”
“Chủ tử, người vừa mới trở về mà, hãy đi tắm rồi ăn chút gì đi đã, cả buổi tiệc hôm nay người chẳng ăn được gì mấy mà.” Yên Chi phàn nàn.
“Ta không muốn làm gì hết, ta muốn ngủ.” Tuệ Tâm vẫn dúi mặt vào ổ chăn không muốn dậy.
“Chủ tử, người mau dậy đi, chút nữa tể tướng chắc chắn sẽ đến đây, người vẫn định đi ngủ mà không tiếp khách sao?” Y Vân bưng khay trà đặt lên bàn, dịu dàng cười.
Tuệ Tâm lập tức bật người dậy, tỉnh cả ngủ. Sao nàng có thể hồ đồ mà quên mất cơ chứ, đây là dịp hiếm hoi để các bậc đại quan có cơ hội tới hậu cung thăm nữ nhi của mình. Lẽ dĩ nhiên, Lưu tể tướng cũng sẽ đến đây thăm nàng.
“Yên Chi, mau tới ngự thiện phòng mang ít đồ ngọt về đây. Y Vân, mau chuẩn bị loại trà thượng hạng nhất.”
“Chủ tử, đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi, chỉ cần đợi tể tướng tới là có thể bưng lên.”
Dẫu sao ở thế giới này, Lưu tể tướng và Lưu phu nhân cũng là những người thân thiết nhất của nàng nên nàng rất yêu thương họ. Vì vậy đối với cuộc gặp gỡ này, nàng cũng có chút mong chờ.
Đợi thêm khoảng thời gian một nén hương, Lưu tể tướng mới tới. Tuệ Tâm mừng rỡ chạy ra tận cửa để đón ông.
“Phụ thân.”
“Vi thần tham kiến Mỹ tài nhân.” Lưu tể tướng khom người chắp tay hành lễ với Tuệ Tâm khiến nàng hốt hoảng.
“Phụ thân, người làm gì vậy, con là nữ nhi của người, người không cần phải hành lễ với con như vậy.” Nàng vội vàng đỡ ông dậy, nhưng ông lại cười cười, tỏ vẻ không có việc gì.
“Chủ tử, như thế này mới hợp nghi lễ. Dù thế nào cũng không thể phá bỏ quy tắc được.”
Tuệ Tâm rơm rớm nước mắt, vừa đỡ ông vào trong vừa nghẹn ngào nói.
“Cung quy gì chứ, rõ ràng là phụ tử, vậy mà giờ lại thành xa cách như vậy.”
“Cũng chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi mà.” Lưu tể tướng gật gù cười.
“Phụ thân, lúc này ở đây không có ai, người cứ nói chuyện với con bình thường được rồi.”
“Được, được.”
“Phụ thân, mẫu thân ở nhà vẫn khỏe chứ ạ?” Nàng tự tay rót trà cho Lưu tể tướng, mỉm cười hỏi. Nàng vẫn còn nhớ mẫu thân xinh đẹp hiền từ của mình. Rất dịu dàng, giống hệt như mẫu thân của nàng khi ở thế giới hiện đại.
“Vẫn khỏe, vẫn khỏe, bà vẫn nhắc tới con suốt. Phải rồi, cuối tháng này là lễ sinh thần mẫu thân của con, chắc là đến ngày đấy bệ hạ sẽ cho phép con xuất cung để về dự lễ. Lúc đó con có thể gặp lại chúng ta.” Lưu tể tướng vỗ vỗ mu bàn tay Tuệ Tâm, nhìn nàng đầy trìu mến.
“Vâng, nhất định rồi, hôm đó con sẽ xin bệ hạ cho phép xuất cung, ngày trọng đại như vậy, sao con có thể không có mặt chứ?” Tuệ Tâm mỉm cười.
Bàn tay Lưu tể tướng đặt trên tay nàng cứng đờ, ông thu tay lại, ánh mắt sắc lạnh dò xét chiếu thẳng vào nàng.
“Ngươi không phải Tâm nhi của ta. Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Bình luận facebook