Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
" Đến giờ rồi, đem tiểu hoàng tử đi phơi nắng!"
Tiểu Thanh nói xong, liền ôm Lôi Dật, cùng với Thiển Nguyệt hai người mang bé ra sân tắm nắng.
Việc tắm nắng của tiểu hoàng tử do quý phi lệnh cho bọn họ, sáng sớm liền mang tiểu hoàng tử ra ngoài tắm nắng nửa canh giờ. Bọn họ đối với yêu cầu này của quý phi rất ngạc nhiên, đều nói hài tử còn nhỏ cần bao bọc thật kĩ không nên ra gió, nương nương lại nói trẻ nhỏ tắm nắng sẽ khoẻ mạnh ít bệnh, còn cao lớn rất nhanh, hoàng thượng cũng không phản đối, họ liền y lời làm theo.
Ngày nào cũng vậy, Lôi Thừa Vũ sau khi tan triều lại tới cung Vĩnh Thụy ôm ái phi ái tử.
"Nhược Đình, nàng lại ôm ta một chút?"Hắn nhìn Ninh Nhược Đình trước sau vẫn ôm Dật nhi trong tay, âu yếm ngắm nhìn, với mình không liếc một cái, trong lòng liền nảy sinh ghen tị.
" Ta đang ôm Dật nhi, này, chàng cũng đến ôm con đi, cho con chơi với phụ thân một chút!"
Lôi Thừa Vũ ngồi xuống bên nàng, đón lấy Dật nhi, một tay không quên vòng qua hông nàng ôm chặt, đem mẫu tử bọn họ ôm vào ngực.
" Dật nhi, con nhìn, mẫu thân có con liền bỏ rơi phụ hoàng rồi!"
Ninh Nhược Đình trên đầu rơi xuống mấy cái hắc tuyến, này, hắn đang ăn dấm chua với chính hài tử của mình sao?
"Thừa Vũ, chàng sao có thể so đo với con chứ?"
" Con thấy không, mẫu thân còn hung dữ với phụ hoàng, phụ hoàng thật thương tâm a!"
Ninh Nhược Đình hừ hừ mấy tiếng " Còn không nhìn là con của ai? Chàng còn ăn dấm chua sao?"
" Nàng mới không để ý ta..." Hắn cố ý dừng lại một chút, đôi môi ghé vào bên má nàng'' Còn nữa, nàng nợ ta tạm thời chưa đòi được, ta rất thiệt thòi!"
Nàng nhất thời ngây ngốc, nợ cái gì? Nàng khi nào nợ hắn?
Liếc thấy gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười mị hoặc, Ninh Nhược Đình phút chốc liền hiểu ra, "nợ" hắn nhắc đến rút cuộc là cái gì, nghĩ đến đó, hai má nàng liền ửng hồng, bàn tay phấn nộn đấm vào ngực Lôi Thừa Vũ" Không đứng đắn!"
" Ta khi nào không đứng đắn? Chúng ta nên sớm một chút có thêm hài tử, tốt nhất là nữ nhi, nữ nhi của chúng ta sau này sẽ có ca ca bảo vệ nó."
Nghe lời hắn nói, Ninh Nhược Đình không khỏi chua xót, nàng sau này không được nhìn thấy Dật nhi lớn lên, lúc nàng rời đi, Dật nhi còn rất nhỏ, sau này nó lớn lên, e là còn không nhớ được nàng. Nước mắt thoáng chốc dâng lên,nàng lại vội vàng dằn lòng mình lại.
"Thừa Vũ, chàng nhất định phải chăm sóc con thật tốt, yêu thương nó thật nhiều." Nàng nén nỗi đau thật sâu, từng chữ từng chữ nói ra.
" Nhược Đình, ta nhất định sẽ chăm sóc mẫu tử nàng thật tốt." Hắn ôn nhu nói, cúi xuống đặt lên má nàng một nụ hôn.
Trong vòng một tháng, lần lượt hai lễ cưới diễn ra, mấy người Lôi Thừa Vũ, Ninh Nhược Đình, Phong Trạch và Lôi Ngọc Âm, Lý Đằng và Tiểu Thanh thân càng thêm thân. Ninh Nhược Đình và Lôi Dật ở trong cung ngày ngày có thật nhiều người thân thiết ở bên cạnh, vô cùng vui vẻ. Dật nhi dung mạo rất giống Lôi Thừa Vũ, vừa nhìn đã biết là bản sao thu nhỏ của hắn, thân hình bé nhỏ mũm mĩm, đôi mắt long lanh linh động, cái miệng nhỏ rất hay cười, bộ dáng thập phần khả ái.
Lôi Dật rất nhanh đầy một tháng, trong cung liền làm lễ cho bé. Thiết yến đặt ở Yến Châu đình, cách hồ Yên Hoà không xa, hoa cỏ mùa hè khoe sắc rực rỡ, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng, tựa như trong tranh vẽ.
Lôi Thừa Vũ ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là Ninh Nhược Đình, nàng vừa mới hết thời gian ở cữ, giờ mới được ra khỏi cung Vĩnh Thuỵ, tâm tình tốt lên nhiều; nàng trong tay ôm nhi tử, ngón tay búp măng đưa lên nhéo nhéo mũi nhỏ của bé.
" Mau, đưa tiểu hoàng tử cho ai gia ôm một chút!"
Ninh Nhược Đình ngẩng đầu, nhìn thấy thái hậu đang vui vẻ tiến lại, đưa hai tay ra muốn ôm Dật nhi, nàng dù không nguyện ý, vẫn để cho thái hậu ôm bé.
Lôi Thừa Vũ nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của nàng, liền rất nhanh đem Lôi Dật từ trong tay thái hậu ôm trở lại.
Bên ngoài truyền đến thanh âm réo rắt của nữ tử.
" Dật nhi, cô cô tới rồi, để cô cô ôm con nào!" Lôi Ngọc Âm vui vẻ muốn đón lấy Dật nhi, lại thấy bộ dáng không muốn buông tay của nhị huynh, nàng liền uỷ khuất bĩu môi " Huynh hẹp hòi!"
" Dật nhi của ta, muội làm sao có thể cùng ta tranh?"
" Dật nhi, sau này nhất định không được giống phụ hoàng con hẹp hòi như vậy!"
Lôi Dật dường như nghe hiểu được, bé cười tươi tắn, bàn tay giơ lên đung đưa.
" Dật nhi, mau nhìn, xem thúc thúc và cô cô chuẩn bị cho con lễ vật gì?"
Phong Trạch đưa cho nàng một hộp gấm, Lôi Ngọc Âm đón lấy, mở hộp gấm, lấy ra một con tì hưu bằng dương chi bạch ngọc, đeo lên cổ bé.
" Đại vương gia giá đáo!"
" Tham kiến hoàng thượng, nương nương!"
Thân ảnh cao ngất của Lôi Thừa Vân hơi cúi xuống thi lễ.
" Đại huynh, huynh cũng đến nhìn Dật nhi đi!" Lôi Ngọc Âm nở nụ cười như gió xuân." Dật nhi, mau nhìn, bá bá tới rồi!"
Lôi Thừa Vân bước tới chỗ Lôi Dật, ánh mắt chạm vào Thiển Nguyệt, dừng lại giây lát, nhanh tới nỗi khó mà nhận ra được. Hắn bước tới trước mặt Lôi Dật, lấy ra một miếng ngọc bội tinh xảo bằng lục ngọc " Dật nhi, đây là lễ vật bá bá tặng cho con!"
Lôi Dật bàn tay nhỏ chạm đến ngọc bội, vui thích nở nụ cười, bàn tay nắm lấy ngón tay to lớn của Lôi Thừa Vân, khiến hắn thật sâu rung động. Người đã quen cảnh chiến chinh thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông như hắn, lại đón nhận một thứ tình cảm huyết mạch tương liên trong sáng thuần khiết như thế này, khiến cho thâm tâm hắn như có dòng nước ấm chảy qua.
Thiết yến vừa bắt đầu, Lôi Thừa Vũ liền lên tiếng.
" Nửa tháng nữa chính là đại lễ đăng cơ chính thức, trẫm sẽ cùng lúc cử hành đại điển phong hậu sách phong quý phi,Lễ bộ hãy chuẩn bị thoả đáng, không được có sơ suất!"
" Hoàng thượng!" Triệu thừa tướng đứng lên hành lễ " Ngôi mẫu nghi thiên hạ không thể để nữ nhân thấp hèn nắm giữ, xin hoàng thượng minh xét!"
Phía dưới phe cánh của Thừa tướng cũng ào ào hùa theo: " Xin hoàng thượng minh xét!"
Sắc mặt Lôi Thừa Vũ lạnh lẽo tới cực điểm, dám mắng nàng thấp hèn ư?
Ninh Nhược Đình thấy hắn sắp phát hoả, liền vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, cho hắn một ánh mắt an tâm.
" Thế nào, Thừa tướng lại cho rằng, nữ nhi của mình mới phù hợp với ngôi vị này sao?" Lôi Ngọc Âm vì nhị huynh giải vây, giọng nói đầy khinh miệt" Phong phạm của quý phi như thế nào? Mà của lệnh tiểu thư lại như thế nào? Thừa tướng chẳng nhẽ lại muốn rắn độc giữ ngôi hoàng hậu sao?" Nàng không hề chừa lại cho Thừa tướng chút mặt mũi, trực tiếp mắng nữ nhi của ông ta.
" Công chúa, người..." Thừa tướng sắc mặt tối đen đi, tiểu tiện nhân Doãn Kiều Ninh kia có bùa mê gì, khiến hoàng thượng say mê nàng ta, lại làm cho công chúa cũng bênh vực vậy?
" Quý phi là người tri thư đạt lễ, thông tuệ khiêm nhường, rất xứng đáng làm chủ lục cung!" Phong Trạch một bên liền nói giúp ái thê, hai người phụ xướng phu tuỳ, vô cùng ăn ý. Hắn đưa mắt quét một vòng các quan viên ngồi phía dưới, vẻ mặt rõ ràng là, ai còn dám phản đối, chính là chống đối bản vương!
Thừa tướng sắc mặt đen thêm một tầng, coi như công chúa ủng hộ, Nhị vương đành phải theo đi!
" Nhị đệ nói rất đúng!" Lôi Thừa Vân đúng lúc lên tiếng, một chiêu quyết định!
Triệu thừa tướng lúc này sắc mặt so với than củi cơ hồ không sai biệt, tiểu tiện nhân kia đã dẫm phải vận may gì? Cư nhiên lại được huynh muội toàn gia bọn họ nâng đỡ!
Thừa tướng hướng một quan viên ra hiệu, ông ta liền vội vàng tiến lên.
" Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng để quý phi mê hoặc!"
Ninh Nhược Đình nghe vậy không khỏi thấy khôi hài, nàng ném về phía Lôi Thừa Vũ một đôi mị nhãn, chàng nói xem, là ta mê hoặc chàng, hay là chàng mê hoặc ta trước?
Lôi Thừa Vũ cùng nàng trao đổi ánh mắt, được, là ta tới trước!
" Nếu ngươi bất mãn, liền từ quan đi!" Hắn không nhanh không chậm nói ra, giọng điệu bình thản, như đang nói chuyện thời tiết vậy.
Viên quan kia nghe vậy, nơi nào còn dám lên tiếng?
Bên dưới không còn ai dám nghị luận phản đối gì nữa.
" Đến giờ rồi, đem tiểu hoàng tử đi phơi nắng!"
Tiểu Thanh nói xong, liền ôm Lôi Dật, cùng với Thiển Nguyệt hai người mang bé ra sân tắm nắng.
Việc tắm nắng của tiểu hoàng tử do quý phi lệnh cho bọn họ, sáng sớm liền mang tiểu hoàng tử ra ngoài tắm nắng nửa canh giờ. Bọn họ đối với yêu cầu này của quý phi rất ngạc nhiên, đều nói hài tử còn nhỏ cần bao bọc thật kĩ không nên ra gió, nương nương lại nói trẻ nhỏ tắm nắng sẽ khoẻ mạnh ít bệnh, còn cao lớn rất nhanh, hoàng thượng cũng không phản đối, họ liền y lời làm theo.
Ngày nào cũng vậy, Lôi Thừa Vũ sau khi tan triều lại tới cung Vĩnh Thụy ôm ái phi ái tử.
"Nhược Đình, nàng lại ôm ta một chút?"Hắn nhìn Ninh Nhược Đình trước sau vẫn ôm Dật nhi trong tay, âu yếm ngắm nhìn, với mình không liếc một cái, trong lòng liền nảy sinh ghen tị.
" Ta đang ôm Dật nhi, này, chàng cũng đến ôm con đi, cho con chơi với phụ thân một chút!"
Lôi Thừa Vũ ngồi xuống bên nàng, đón lấy Dật nhi, một tay không quên vòng qua hông nàng ôm chặt, đem mẫu tử bọn họ ôm vào ngực.
" Dật nhi, con nhìn, mẫu thân có con liền bỏ rơi phụ hoàng rồi!"
Ninh Nhược Đình trên đầu rơi xuống mấy cái hắc tuyến, này, hắn đang ăn dấm chua với chính hài tử của mình sao?
"Thừa Vũ, chàng sao có thể so đo với con chứ?"
" Con thấy không, mẫu thân còn hung dữ với phụ hoàng, phụ hoàng thật thương tâm a!"
Ninh Nhược Đình hừ hừ mấy tiếng " Còn không nhìn là con của ai? Chàng còn ăn dấm chua sao?"
" Nàng mới không để ý ta..." Hắn cố ý dừng lại một chút, đôi môi ghé vào bên má nàng'' Còn nữa, nàng nợ ta tạm thời chưa đòi được, ta rất thiệt thòi!"
Nàng nhất thời ngây ngốc, nợ cái gì? Nàng khi nào nợ hắn?
Liếc thấy gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười mị hoặc, Ninh Nhược Đình phút chốc liền hiểu ra, "nợ" hắn nhắc đến rút cuộc là cái gì, nghĩ đến đó, hai má nàng liền ửng hồng, bàn tay phấn nộn đấm vào ngực Lôi Thừa Vũ" Không đứng đắn!"
" Ta khi nào không đứng đắn? Chúng ta nên sớm một chút có thêm hài tử, tốt nhất là nữ nhi, nữ nhi của chúng ta sau này sẽ có ca ca bảo vệ nó."
Nghe lời hắn nói, Ninh Nhược Đình không khỏi chua xót, nàng sau này không được nhìn thấy Dật nhi lớn lên, lúc nàng rời đi, Dật nhi còn rất nhỏ, sau này nó lớn lên, e là còn không nhớ được nàng. Nước mắt thoáng chốc dâng lên,nàng lại vội vàng dằn lòng mình lại.
"Thừa Vũ, chàng nhất định phải chăm sóc con thật tốt, yêu thương nó thật nhiều." Nàng nén nỗi đau thật sâu, từng chữ từng chữ nói ra.
" Nhược Đình, ta nhất định sẽ chăm sóc mẫu tử nàng thật tốt." Hắn ôn nhu nói, cúi xuống đặt lên má nàng một nụ hôn.
Trong vòng một tháng, lần lượt hai lễ cưới diễn ra, mấy người Lôi Thừa Vũ, Ninh Nhược Đình, Phong Trạch và Lôi Ngọc Âm, Lý Đằng và Tiểu Thanh thân càng thêm thân. Ninh Nhược Đình và Lôi Dật ở trong cung ngày ngày có thật nhiều người thân thiết ở bên cạnh, vô cùng vui vẻ. Dật nhi dung mạo rất giống Lôi Thừa Vũ, vừa nhìn đã biết là bản sao thu nhỏ của hắn, thân hình bé nhỏ mũm mĩm, đôi mắt long lanh linh động, cái miệng nhỏ rất hay cười, bộ dáng thập phần khả ái.
Lôi Dật rất nhanh đầy một tháng, trong cung liền làm lễ cho bé. Thiết yến đặt ở Yến Châu đình, cách hồ Yên Hoà không xa, hoa cỏ mùa hè khoe sắc rực rỡ, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng, tựa như trong tranh vẽ.
Lôi Thừa Vũ ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh là Ninh Nhược Đình, nàng vừa mới hết thời gian ở cữ, giờ mới được ra khỏi cung Vĩnh Thuỵ, tâm tình tốt lên nhiều; nàng trong tay ôm nhi tử, ngón tay búp măng đưa lên nhéo nhéo mũi nhỏ của bé.
" Mau, đưa tiểu hoàng tử cho ai gia ôm một chút!"
Ninh Nhược Đình ngẩng đầu, nhìn thấy thái hậu đang vui vẻ tiến lại, đưa hai tay ra muốn ôm Dật nhi, nàng dù không nguyện ý, vẫn để cho thái hậu ôm bé.
Lôi Thừa Vũ nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của nàng, liền rất nhanh đem Lôi Dật từ trong tay thái hậu ôm trở lại.
Bên ngoài truyền đến thanh âm réo rắt của nữ tử.
" Dật nhi, cô cô tới rồi, để cô cô ôm con nào!" Lôi Ngọc Âm vui vẻ muốn đón lấy Dật nhi, lại thấy bộ dáng không muốn buông tay của nhị huynh, nàng liền uỷ khuất bĩu môi " Huynh hẹp hòi!"
" Dật nhi của ta, muội làm sao có thể cùng ta tranh?"
" Dật nhi, sau này nhất định không được giống phụ hoàng con hẹp hòi như vậy!"
Lôi Dật dường như nghe hiểu được, bé cười tươi tắn, bàn tay giơ lên đung đưa.
" Dật nhi, mau nhìn, xem thúc thúc và cô cô chuẩn bị cho con lễ vật gì?"
Phong Trạch đưa cho nàng một hộp gấm, Lôi Ngọc Âm đón lấy, mở hộp gấm, lấy ra một con tì hưu bằng dương chi bạch ngọc, đeo lên cổ bé.
" Đại vương gia giá đáo!"
" Tham kiến hoàng thượng, nương nương!"
Thân ảnh cao ngất của Lôi Thừa Vân hơi cúi xuống thi lễ.
" Đại huynh, huynh cũng đến nhìn Dật nhi đi!" Lôi Ngọc Âm nở nụ cười như gió xuân." Dật nhi, mau nhìn, bá bá tới rồi!"
Lôi Thừa Vân bước tới chỗ Lôi Dật, ánh mắt chạm vào Thiển Nguyệt, dừng lại giây lát, nhanh tới nỗi khó mà nhận ra được. Hắn bước tới trước mặt Lôi Dật, lấy ra một miếng ngọc bội tinh xảo bằng lục ngọc " Dật nhi, đây là lễ vật bá bá tặng cho con!"
Lôi Dật bàn tay nhỏ chạm đến ngọc bội, vui thích nở nụ cười, bàn tay nắm lấy ngón tay to lớn của Lôi Thừa Vân, khiến hắn thật sâu rung động. Người đã quen cảnh chiến chinh thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông như hắn, lại đón nhận một thứ tình cảm huyết mạch tương liên trong sáng thuần khiết như thế này, khiến cho thâm tâm hắn như có dòng nước ấm chảy qua.
Thiết yến vừa bắt đầu, Lôi Thừa Vũ liền lên tiếng.
" Nửa tháng nữa chính là đại lễ đăng cơ chính thức, trẫm sẽ cùng lúc cử hành đại điển phong hậu sách phong quý phi,Lễ bộ hãy chuẩn bị thoả đáng, không được có sơ suất!"
" Hoàng thượng!" Triệu thừa tướng đứng lên hành lễ " Ngôi mẫu nghi thiên hạ không thể để nữ nhân thấp hèn nắm giữ, xin hoàng thượng minh xét!"
Phía dưới phe cánh của Thừa tướng cũng ào ào hùa theo: " Xin hoàng thượng minh xét!"
Sắc mặt Lôi Thừa Vũ lạnh lẽo tới cực điểm, dám mắng nàng thấp hèn ư?
Ninh Nhược Đình thấy hắn sắp phát hoả, liền vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, cho hắn một ánh mắt an tâm.
" Thế nào, Thừa tướng lại cho rằng, nữ nhi của mình mới phù hợp với ngôi vị này sao?" Lôi Ngọc Âm vì nhị huynh giải vây, giọng nói đầy khinh miệt" Phong phạm của quý phi như thế nào? Mà của lệnh tiểu thư lại như thế nào? Thừa tướng chẳng nhẽ lại muốn rắn độc giữ ngôi hoàng hậu sao?" Nàng không hề chừa lại cho Thừa tướng chút mặt mũi, trực tiếp mắng nữ nhi của ông ta.
" Công chúa, người..." Thừa tướng sắc mặt tối đen đi, tiểu tiện nhân Doãn Kiều Ninh kia có bùa mê gì, khiến hoàng thượng say mê nàng ta, lại làm cho công chúa cũng bênh vực vậy?
" Quý phi là người tri thư đạt lễ, thông tuệ khiêm nhường, rất xứng đáng làm chủ lục cung!" Phong Trạch một bên liền nói giúp ái thê, hai người phụ xướng phu tuỳ, vô cùng ăn ý. Hắn đưa mắt quét một vòng các quan viên ngồi phía dưới, vẻ mặt rõ ràng là, ai còn dám phản đối, chính là chống đối bản vương!
Thừa tướng sắc mặt đen thêm một tầng, coi như công chúa ủng hộ, Nhị vương đành phải theo đi!
" Nhị đệ nói rất đúng!" Lôi Thừa Vân đúng lúc lên tiếng, một chiêu quyết định!
Triệu thừa tướng lúc này sắc mặt so với than củi cơ hồ không sai biệt, tiểu tiện nhân kia đã dẫm phải vận may gì? Cư nhiên lại được huynh muội toàn gia bọn họ nâng đỡ!
Thừa tướng hướng một quan viên ra hiệu, ông ta liền vội vàng tiến lên.
" Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng để quý phi mê hoặc!"
Ninh Nhược Đình nghe vậy không khỏi thấy khôi hài, nàng ném về phía Lôi Thừa Vũ một đôi mị nhãn, chàng nói xem, là ta mê hoặc chàng, hay là chàng mê hoặc ta trước?
Lôi Thừa Vũ cùng nàng trao đổi ánh mắt, được, là ta tới trước!
" Nếu ngươi bất mãn, liền từ quan đi!" Hắn không nhanh không chậm nói ra, giọng điệu bình thản, như đang nói chuyện thời tiết vậy.
Viên quan kia nghe vậy, nơi nào còn dám lên tiếng?
Bên dưới không còn ai dám nghị luận phản đối gì nữa.
Bình luận facebook