Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Trong hoàng cung.
Lý Đằng ngạc nhiên nhìn Lôi Thừa Vũ "Hoàng thượng, người..."
"Ngươi nhìn thấy những chậu hoa lan kia chứ?"Lôi Thừa Vũ không lập tức trả lời, ánh mắt u ám nhìn lại một góc trong phòng., ở đó, là mấy chậu hoa lan hồ điệp đang nở hoa rất đẹp.
Lý Đằng không hiểu chủ nhân có ý tứ gì "Vâng, đó là do mấy vị tài nhân tặng cho nương nương."
"Có một chuyện chỉ ta và nàng ấy biết, đó là nàng dị ứng phấn hoa lan! Vậy mà lúc này quý phi vẫn bình an vô sự, điều này đại biểu cho cái gì?"
" Giả mạo..." Lý Đằng kinh hoảng " Nếu đây chỉ là một người dung mạo tương tự với nương nương, vậy quý phi người..." Hắn thật không dám nghĩ tiếp nữa.
"Sẽ không!" Lôi Thừa Vũ lập tức gạt đi, nàng nhất định không có mệnh hệ gì, hẳn nàng đang chờ hắn tới cứu."Ngươi bây giờ hãy đi điều tra, nhưng ngàn vạn lần không được phép đả thảo kinh xà... Nếu như thừa tướng biết được, quý phi sẽ gặp nguy hiểm."
Lý Đằng đi rồi, chỉ còn lại Lôi Thừa Vũ ở trong phòng, hắn liếc nhìn "Ninh Nhược Đình nằm trên giường, dung mạo nàng kia cùng Nhược Đình của hắn quả thật giống nhau như hai giọt nước, nếu như hắn không hiểu rõ nàng, hẳn hôm nay đã bị lừa gạt. Mà hậu quả của việc nhầm lẫn này, ắt hẳn sẽ đẩy hắn và nàng vào thảm cảnh không thể nghi ngờ.
Nhược Đình, kiên trì một chút, ta nhất định đem nàng trở về an toàn, nhất định sẽ!
"Có tin tức gì của Xuân Lan chưa?" Triệu thừa tướng trầm giọng hỏi, trong tay cầm khăn lụa, chậm rãi lau bảo kiếm.
" Hồi đại nhân, Xuân Lan có lẽ vẫn chưa tìm được thời cơ động thủ!"
"Thời cơ?" Ánh mắt hắn trở nên rét lạnh. " Thân là sủng phi kề cận bên Lôi Thừa Vũ lại không có thời cơ?" Hắn đột ngột cao giọng, khiến thuộc hạ đứng trước mặt run rẩy " Đại nhân bớt giận, khả năng dụng độc của Xuân Lan rất tốt, khẳng định không bao lâu sẽ lấy mạng Lôi Thừa Vũ dâng lên cho ngài!"
"Còn lễ vật ta đưa cho thành chủ Phi Tinh thành?''
"Cao thủ ngài sai đi truyền tin về, nói thành chủ rất ưng ý, còn tặng cho ngài tuyết sâm trăm năm đáp lễ!"
" Ha ha ha!" Thừa tướng cười phá lên. " Tiện nhân đó cũng đáng giá tuyết sâm trăm năm? Xem ra buôn bán này ta có lời rồi!"
Tê thuộc hạ không quên cơ hội nịnh bợ " Đại nhân anh minh!"
Lôi Thừa Vũ, ngươi chờ xem! Ngai vàng của ngươi, ta đoạt đi, mạng của ngươi, ta đoạt đi, còn có thê nhi của ngươi, ta toàn bộ đều đoạt đi!
Phụ cận Phi Tinh thành.
"Không còn thời gian nữa, có chuyện gì nói sau!" Phương lão không còn kiên nhẫn nữa, vội vã thúc giục.
Văn Giản không trì hoãn thêm, đỡ "Xuân Lan" lên yên ngựa, thúc ngựa phóng đi.
"Ninh Nhi, nàng làm sao lại ở đây?" Văn Giản một tay giữ cương, tay còn lại mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực. "Nàng rất giận ta, có phải hay không? Cho nên mới vờ như không biết ta..."
Người trong ngực hắn dường như không thể nghe được lời hắn nói, ánh mắt mơ màng, gương mặt không hiển lộ cảm xúc nào, nàng lúc này không khác nào pho tượng gỗ.
Văn Giản nâng mặt nàng đối diện với mình, gương mặt tuấn tú của hắn phản chiếu trong đôi mắt nàng, thế nhưng đôi mắt của nàng vô hồn, không có tiêu cự, cứ như một người mù. Trong lòng Văn Giản chợt lạnh lẽo, chẳng lẽ mắt nàng bây giờ không thể nhìn thấy? Ninh Nhi của hắn...
"Bá bá!" Hắn thúc ngựa đuổi kịp Phương lão" Biểu hiện của nàng rất lạ, người hãy xem xét một chút?" Phương lão là một đạo sĩ, đến nay đã hơn trăm tuổi, võ nghệ không nói là cao siêu, nhưng kiến thức của lão nhân gia ngài đặc biệt uyên thâm rộng rãi, hắn tin tưởng Phương lão có cách trị khỏi mắt của Ninh Nhi.
Phương lão cẩn thận xem xét biểu hiện kì quái của nàng, nếu như không thấy hơi thở, nàng lúc này chẳng khác nào một xác chết. Sắc mặt của lão từ từ ngưng trọng. Đây không phải chính là phúc tinh cách đây một năm lão chỉ ra -Ninh Nhược Đình hay sao?
Văn Giản không khỏi khẩn trương " Bá bá, rốt cuộc nàng làm sao vậy, chẳng lẽ, mắt của nàng, đúng là không thể thấy được?"
Phương lão lắc đầu " Nếu thực là bị mù, đã là chuyện tốt, nàng trúng nhiếp hồn thuật!"
" Nhiếp hồn thuật? Nhưng khi nãy,nàng vẫn có thể nói chuyện bình thường?"
"Người nhiếp hồn nàng xem ra thủ pháp chưa đủ tinh thông,phụ thuộc nhiều vào nhiếp hồn hương, nhưng nàng rời đi với chúng ta, tác dụng của nhiếp hồn hương đã hết, cho nên nàng mới trở thành bộ dáng bây giờ." Đôi lông mày bạc trắng chau lại " Rốt cuộc cô nương này sao lại bị hạ độc thủ như vậy? Nhiếp hồn gia rất khó tìm được một người ở Hạo Nhiên đại lục này..."
"Bá bá, người hãy giúp nàng ấy đi!" Văn Giản sau hai năm ở ngoài biên ải sống cảnh thâm sơn cùng cốc, đã dưỡng thành tính cách điềm đạm hờ hững, nhưng lúc này trong lòng hắn như có lửa đốt.
"Bây giờ bá bá chỉ có thể giải thuật cho nàng trong một thời gian nhất định, đợi lúc tìm được một nhiếp hồn gia giỏi, cộng với nhiếp hồn hương, mới có thể giải khai hoàn toàn, nhưng không có nhiều thời gian đâu!"
"Nếu như không kịp giải khai thì sao?"
"Nàng sẽ mãi mãi giống như bây giờ, không thể nghe, không thể nói, không nhớ được gì, đến bản thân mình còn không biết là ai!"
Đáp án của Phương lão khiến Văn Giản kinh sợ, sống như vậy, so với chết đi còn thống khổ hơn!
" Người của phủ thành chủ nhất thời chưa thể đuổi kịp, dừng lại một chút, ta sẽ giải thuật cho nàng.
Ba người dừng lại, tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, Phương lão lấy ra một viên dạ minh châu, mở một chiếc hộp trữ vật, đó là một bảo bối hiếm có, bên trong chứa được đồ đạc ngang với một gian phòng rộng rãi.
Lão lấy ra một sợi dây, phía dưới đính một viên hổ phách, đưa lên trước mắt nàng, sợi dây đều đặn đung đưa trước mắt Ninh Nhược Đình, miệng âm thầm mặc niệm thuật ngữ.
Ánh mắt nàng một khắc không rời viên hổ phách kia, nàng bỗng nhiên thét một tiếng, đau đớn đưa hai tay ôm lấy đầu mình, đau, đau quá! Trong đầu nàng toàn là những giọng nói xa lạ, những lời nói kì quái không ngừng giày vò nàng!
"Ninh Nhi, không sao rồi! Có ta ở đây!" Văn Giản ở bên cạnh ôm nàng vào trong lòng, Ninh Nhược Đình lại lập tức đẩy hắn ra, nàng xoay người nhìn thấy hắn, liền cảnh giác lùi lại, trong đôi mắt đây sự căm ghét đề phòng, khiến cho trái tim Văn Giản phút chốc bị bóp nghẹt.
"Ninh Nhi?"
"Ngươi là ai? Nàng quay đầu nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên người Phương lão " Còn ngươi, các ngươi là ai? Tại sao ta ở đây?"
Cơn đau trong đầu tạm thời dịu bớt, nhưng nàng không tài nào nhớ nổi, nàng làm sao lại ở đây, không phải là đang cầu phúc ở Thanh Lâm tự sao? Còn những người này là ai?
"Ninh Nhi, nàng thật không nhận ra ta?" Nam tử trước mặt châm rãi đứng dậy, thân ảnh cao lớn của hắn tiến gần về phía nàng, nhờ ánh sáng của dạ minh châu, nàng nhìn rõ dung mạo của hắn, ngũ quan rõ ràng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hữu thần, giờ phút này đôi mắt ấy chất chứa u buồn sâu không thấy đáy, dường như muốn nhấn chìm nàng trong đó, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Nam nhân trước mặt hoàn toàn xa lạ, tại sao lại đối với nàng dường như rất quen thuộc, khoan đã, Ninh Nhi? Là chủ nhân trước đây của thân thể này sao?
Trong đâu nàng đột nhiên ùa về một đoạn trí nhớ, tất cả đều là về nam nhân này, Ninh Nhược Đình giật mình, trí nhớ của Doãn Kiều Ninh lúc này trở về, chứng tỏ nam nhân trước mặt đối với nàng ấy vô cùng quan trọng, có lẽ đó mới là lí do thực sự mà nàng ấy thà chết không chịu vào cung.
"Năm đó, phụ thân ta bị vu oan, ta cũng bị đày ra biên ải, không thể ở bên nàng nữa..." Văn Giản nghĩ lại chuyện cũ, trước đây phụ thân hắn và Phương bá là bằng hữu vong niên, nhận ủy thác của phụ thân, Phương bá tìm biện pháp cứu hắn, liền chiếu cố hắn thật tốt, coi hắn như con, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hoàng thượng triệu hắn hồi kinh. Năm đó nàng thề nếu không phải hắn liền không gả, hắn cũng như vậy không phải nàng không lấy, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo ý mình. Nếu như bây giờ nàng đã thành gia lập thất, hắn cũng nguyện ý chúc phúc cho nàng.
Ninh Nhược Đình không khỏi cảm thán, Doãn Kiều Ninh thật đáng thương, mà Văn Giản này cũng thật đáng thương!
Phương lão đột ngột ngắt lời hắn "Ninh Nhi của con đã chết rồi!"
Trong lòng Ninh Nhược Đình như bi đánh mạnh một cái, nàng cũng chưa từng hỏi Thừa Vũ, làm sao hắn biết về thân thế của nàng, làm sao một lão giả xa lạ lại...
"Bá bá!"
"Ninh Nhi của con đã chết rồi, đây chẳng qua là một hồn phách mượn thân xác nàng ấy thôi. Nàng bây giờ là Ninh Nhược Đình, chính là quý phi đương triều!" Phương lão một mạch nói ra hết, không muốn để cho Văn Giản ôm một tia hi vọng nào.
"Đúng vậy, ta không phải là người ngươi muốn tìm.'' Ninh Nhược Đình nhìn ra chủ ý của lão, liền tiếp lời. " Ngài làm sao biết thân thế của ta?"
"Trên người ngươi có tiên khí hộ thân, chính là được mang từ không gian khác tới đây. Lão phu cũng chính là người báo tin phúc tinh giáng hạ cho hoàng thượng."
Một lời tiếp một lời của hai người, liên tiếp giáng mạnh vào tâm trí Văn Giản, mãi một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng "Nàng ấy...tại sao nàng ấy chết?"
Ninh Nhược Đình cũng không giấu giếm '' Nàng ấy được triệu vào hoàng cung dự tuyển tú nữ, nhưng nàng một lòng muốn chờ ngươi, cho nên nàng đã nhảy xuống hồ tự vẫn." Nàng vừa nói xong, lại bổ sung thêm " Chuyện này cũng không phải chủ ý của hoàng thượng."
Văn Giản chẳng lẽ lại nhìn không ra ý tứ của nàng? Hắn trầm giọng, như nói cho nàng nghe, cũng là nói với chính mình " Ngươi không cần thay hoàng thượng biện minh, ta sẽ không ghi thù với hoàng thượng. Đó là lỗi lầm của ta, là ta hại nàng ấy."
Phương lão vốn đang ngưng thần suy nghĩ, lập tức đứng dậy, thúc giục. " Mau đi thôi, ta nghe thấy tiếng vó ngựa, có thể là người phủ thành chủ đuổi tới."
Trong hoàng cung.
Lý Đằng ngạc nhiên nhìn Lôi Thừa Vũ "Hoàng thượng, người..."
"Ngươi nhìn thấy những chậu hoa lan kia chứ?"Lôi Thừa Vũ không lập tức trả lời, ánh mắt u ám nhìn lại một góc trong phòng., ở đó, là mấy chậu hoa lan hồ điệp đang nở hoa rất đẹp.
Lý Đằng không hiểu chủ nhân có ý tứ gì "Vâng, đó là do mấy vị tài nhân tặng cho nương nương."
"Có một chuyện chỉ ta và nàng ấy biết, đó là nàng dị ứng phấn hoa lan! Vậy mà lúc này quý phi vẫn bình an vô sự, điều này đại biểu cho cái gì?"
" Giả mạo..." Lý Đằng kinh hoảng " Nếu đây chỉ là một người dung mạo tương tự với nương nương, vậy quý phi người..." Hắn thật không dám nghĩ tiếp nữa.
"Sẽ không!" Lôi Thừa Vũ lập tức gạt đi, nàng nhất định không có mệnh hệ gì, hẳn nàng đang chờ hắn tới cứu."Ngươi bây giờ hãy đi điều tra, nhưng ngàn vạn lần không được phép đả thảo kinh xà... Nếu như thừa tướng biết được, quý phi sẽ gặp nguy hiểm."
Lý Đằng đi rồi, chỉ còn lại Lôi Thừa Vũ ở trong phòng, hắn liếc nhìn "Ninh Nhược Đình nằm trên giường, dung mạo nàng kia cùng Nhược Đình của hắn quả thật giống nhau như hai giọt nước, nếu như hắn không hiểu rõ nàng, hẳn hôm nay đã bị lừa gạt. Mà hậu quả của việc nhầm lẫn này, ắt hẳn sẽ đẩy hắn và nàng vào thảm cảnh không thể nghi ngờ.
Nhược Đình, kiên trì một chút, ta nhất định đem nàng trở về an toàn, nhất định sẽ!
"Có tin tức gì của Xuân Lan chưa?" Triệu thừa tướng trầm giọng hỏi, trong tay cầm khăn lụa, chậm rãi lau bảo kiếm.
" Hồi đại nhân, Xuân Lan có lẽ vẫn chưa tìm được thời cơ động thủ!"
"Thời cơ?" Ánh mắt hắn trở nên rét lạnh. " Thân là sủng phi kề cận bên Lôi Thừa Vũ lại không có thời cơ?" Hắn đột ngột cao giọng, khiến thuộc hạ đứng trước mặt run rẩy " Đại nhân bớt giận, khả năng dụng độc của Xuân Lan rất tốt, khẳng định không bao lâu sẽ lấy mạng Lôi Thừa Vũ dâng lên cho ngài!"
"Còn lễ vật ta đưa cho thành chủ Phi Tinh thành?''
"Cao thủ ngài sai đi truyền tin về, nói thành chủ rất ưng ý, còn tặng cho ngài tuyết sâm trăm năm đáp lễ!"
" Ha ha ha!" Thừa tướng cười phá lên. " Tiện nhân đó cũng đáng giá tuyết sâm trăm năm? Xem ra buôn bán này ta có lời rồi!"
Tê thuộc hạ không quên cơ hội nịnh bợ " Đại nhân anh minh!"
Lôi Thừa Vũ, ngươi chờ xem! Ngai vàng của ngươi, ta đoạt đi, mạng của ngươi, ta đoạt đi, còn có thê nhi của ngươi, ta toàn bộ đều đoạt đi!
Phụ cận Phi Tinh thành.
"Không còn thời gian nữa, có chuyện gì nói sau!" Phương lão không còn kiên nhẫn nữa, vội vã thúc giục.
Văn Giản không trì hoãn thêm, đỡ "Xuân Lan" lên yên ngựa, thúc ngựa phóng đi.
"Ninh Nhi, nàng làm sao lại ở đây?" Văn Giản một tay giữ cương, tay còn lại mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực. "Nàng rất giận ta, có phải hay không? Cho nên mới vờ như không biết ta..."
Người trong ngực hắn dường như không thể nghe được lời hắn nói, ánh mắt mơ màng, gương mặt không hiển lộ cảm xúc nào, nàng lúc này không khác nào pho tượng gỗ.
Văn Giản nâng mặt nàng đối diện với mình, gương mặt tuấn tú của hắn phản chiếu trong đôi mắt nàng, thế nhưng đôi mắt của nàng vô hồn, không có tiêu cự, cứ như một người mù. Trong lòng Văn Giản chợt lạnh lẽo, chẳng lẽ mắt nàng bây giờ không thể nhìn thấy? Ninh Nhi của hắn...
"Bá bá!" Hắn thúc ngựa đuổi kịp Phương lão" Biểu hiện của nàng rất lạ, người hãy xem xét một chút?" Phương lão là một đạo sĩ, đến nay đã hơn trăm tuổi, võ nghệ không nói là cao siêu, nhưng kiến thức của lão nhân gia ngài đặc biệt uyên thâm rộng rãi, hắn tin tưởng Phương lão có cách trị khỏi mắt của Ninh Nhi.
Phương lão cẩn thận xem xét biểu hiện kì quái của nàng, nếu như không thấy hơi thở, nàng lúc này chẳng khác nào một xác chết. Sắc mặt của lão từ từ ngưng trọng. Đây không phải chính là phúc tinh cách đây một năm lão chỉ ra -Ninh Nhược Đình hay sao?
Văn Giản không khỏi khẩn trương " Bá bá, rốt cuộc nàng làm sao vậy, chẳng lẽ, mắt của nàng, đúng là không thể thấy được?"
Phương lão lắc đầu " Nếu thực là bị mù, đã là chuyện tốt, nàng trúng nhiếp hồn thuật!"
" Nhiếp hồn thuật? Nhưng khi nãy,nàng vẫn có thể nói chuyện bình thường?"
"Người nhiếp hồn nàng xem ra thủ pháp chưa đủ tinh thông,phụ thuộc nhiều vào nhiếp hồn hương, nhưng nàng rời đi với chúng ta, tác dụng của nhiếp hồn hương đã hết, cho nên nàng mới trở thành bộ dáng bây giờ." Đôi lông mày bạc trắng chau lại " Rốt cuộc cô nương này sao lại bị hạ độc thủ như vậy? Nhiếp hồn gia rất khó tìm được một người ở Hạo Nhiên đại lục này..."
"Bá bá, người hãy giúp nàng ấy đi!" Văn Giản sau hai năm ở ngoài biên ải sống cảnh thâm sơn cùng cốc, đã dưỡng thành tính cách điềm đạm hờ hững, nhưng lúc này trong lòng hắn như có lửa đốt.
"Bây giờ bá bá chỉ có thể giải thuật cho nàng trong một thời gian nhất định, đợi lúc tìm được một nhiếp hồn gia giỏi, cộng với nhiếp hồn hương, mới có thể giải khai hoàn toàn, nhưng không có nhiều thời gian đâu!"
"Nếu như không kịp giải khai thì sao?"
"Nàng sẽ mãi mãi giống như bây giờ, không thể nghe, không thể nói, không nhớ được gì, đến bản thân mình còn không biết là ai!"
Đáp án của Phương lão khiến Văn Giản kinh sợ, sống như vậy, so với chết đi còn thống khổ hơn!
" Người của phủ thành chủ nhất thời chưa thể đuổi kịp, dừng lại một chút, ta sẽ giải thuật cho nàng.
Ba người dừng lại, tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, Phương lão lấy ra một viên dạ minh châu, mở một chiếc hộp trữ vật, đó là một bảo bối hiếm có, bên trong chứa được đồ đạc ngang với một gian phòng rộng rãi.
Lão lấy ra một sợi dây, phía dưới đính một viên hổ phách, đưa lên trước mắt nàng, sợi dây đều đặn đung đưa trước mắt Ninh Nhược Đình, miệng âm thầm mặc niệm thuật ngữ.
Ánh mắt nàng một khắc không rời viên hổ phách kia, nàng bỗng nhiên thét một tiếng, đau đớn đưa hai tay ôm lấy đầu mình, đau, đau quá! Trong đầu nàng toàn là những giọng nói xa lạ, những lời nói kì quái không ngừng giày vò nàng!
"Ninh Nhi, không sao rồi! Có ta ở đây!" Văn Giản ở bên cạnh ôm nàng vào trong lòng, Ninh Nhược Đình lại lập tức đẩy hắn ra, nàng xoay người nhìn thấy hắn, liền cảnh giác lùi lại, trong đôi mắt đây sự căm ghét đề phòng, khiến cho trái tim Văn Giản phút chốc bị bóp nghẹt.
"Ninh Nhi?"
"Ngươi là ai? Nàng quay đầu nhìn xung quanh, tầm mắt rơi trên người Phương lão " Còn ngươi, các ngươi là ai? Tại sao ta ở đây?"
Cơn đau trong đầu tạm thời dịu bớt, nhưng nàng không tài nào nhớ nổi, nàng làm sao lại ở đây, không phải là đang cầu phúc ở Thanh Lâm tự sao? Còn những người này là ai?
"Ninh Nhi, nàng thật không nhận ra ta?" Nam tử trước mặt châm rãi đứng dậy, thân ảnh cao lớn của hắn tiến gần về phía nàng, nhờ ánh sáng của dạ minh châu, nàng nhìn rõ dung mạo của hắn, ngũ quan rõ ràng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hữu thần, giờ phút này đôi mắt ấy chất chứa u buồn sâu không thấy đáy, dường như muốn nhấn chìm nàng trong đó, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Nam nhân trước mặt hoàn toàn xa lạ, tại sao lại đối với nàng dường như rất quen thuộc, khoan đã, Ninh Nhi? Là chủ nhân trước đây của thân thể này sao?
Trong đâu nàng đột nhiên ùa về một đoạn trí nhớ, tất cả đều là về nam nhân này, Ninh Nhược Đình giật mình, trí nhớ của Doãn Kiều Ninh lúc này trở về, chứng tỏ nam nhân trước mặt đối với nàng ấy vô cùng quan trọng, có lẽ đó mới là lí do thực sự mà nàng ấy thà chết không chịu vào cung.
"Năm đó, phụ thân ta bị vu oan, ta cũng bị đày ra biên ải, không thể ở bên nàng nữa..." Văn Giản nghĩ lại chuyện cũ, trước đây phụ thân hắn và Phương bá là bằng hữu vong niên, nhận ủy thác của phụ thân, Phương bá tìm biện pháp cứu hắn, liền chiếu cố hắn thật tốt, coi hắn như con, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hoàng thượng triệu hắn hồi kinh. Năm đó nàng thề nếu không phải hắn liền không gả, hắn cũng như vậy không phải nàng không lấy, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo ý mình. Nếu như bây giờ nàng đã thành gia lập thất, hắn cũng nguyện ý chúc phúc cho nàng.
Ninh Nhược Đình không khỏi cảm thán, Doãn Kiều Ninh thật đáng thương, mà Văn Giản này cũng thật đáng thương!
Phương lão đột ngột ngắt lời hắn "Ninh Nhi của con đã chết rồi!"
Trong lòng Ninh Nhược Đình như bi đánh mạnh một cái, nàng cũng chưa từng hỏi Thừa Vũ, làm sao hắn biết về thân thế của nàng, làm sao một lão giả xa lạ lại...
"Bá bá!"
"Ninh Nhi của con đã chết rồi, đây chẳng qua là một hồn phách mượn thân xác nàng ấy thôi. Nàng bây giờ là Ninh Nhược Đình, chính là quý phi đương triều!" Phương lão một mạch nói ra hết, không muốn để cho Văn Giản ôm một tia hi vọng nào.
"Đúng vậy, ta không phải là người ngươi muốn tìm.'' Ninh Nhược Đình nhìn ra chủ ý của lão, liền tiếp lời. " Ngài làm sao biết thân thế của ta?"
"Trên người ngươi có tiên khí hộ thân, chính là được mang từ không gian khác tới đây. Lão phu cũng chính là người báo tin phúc tinh giáng hạ cho hoàng thượng."
Một lời tiếp một lời của hai người, liên tiếp giáng mạnh vào tâm trí Văn Giản, mãi một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng "Nàng ấy...tại sao nàng ấy chết?"
Ninh Nhược Đình cũng không giấu giếm '' Nàng ấy được triệu vào hoàng cung dự tuyển tú nữ, nhưng nàng một lòng muốn chờ ngươi, cho nên nàng đã nhảy xuống hồ tự vẫn." Nàng vừa nói xong, lại bổ sung thêm " Chuyện này cũng không phải chủ ý của hoàng thượng."
Văn Giản chẳng lẽ lại nhìn không ra ý tứ của nàng? Hắn trầm giọng, như nói cho nàng nghe, cũng là nói với chính mình " Ngươi không cần thay hoàng thượng biện minh, ta sẽ không ghi thù với hoàng thượng. Đó là lỗi lầm của ta, là ta hại nàng ấy."
Phương lão vốn đang ngưng thần suy nghĩ, lập tức đứng dậy, thúc giục. " Mau đi thôi, ta nghe thấy tiếng vó ngựa, có thể là người phủ thành chủ đuổi tới."
Bình luận facebook