Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Sáng hôm sau.
Lôi Thừa Vũ mở mắt, đầu óc có chút choáng váng, Lý Huệ thấy hắn tỉnh, vội vàng đem canh giải rượu dâng lên.
Hắn đứng dậy, cứ thế đi qua nàng, không có ý định nhận lấy bát canh.
Hắn mở cửa, nhìn thấy Vương Hàm bên ngoài, liền hỏi " Đêm qua có phải ta ra ngoài không?"
"Vâng, người uống say... không phân biệt được lối đi... hoàng hậu nương nương gọi nô tài tới đưa hoàng thượng về." Vương Hàm thành thực thuật lại.
Vậy là hắn không nhớ lầm, đêm qua hắn thật sự đã tới chỗ nàng, nhưng nàng lại cho người đưa hắn về? Nàng giận hắn chuyện Lý chiêu nghi? Hay một mực muốn đẩy hắn đến bên người khác, còn nàng, thì làm một hoàng hậu bao dung độ lượng được người người ca tụng?
" Đến Cung Vĩnh Thuỵ!'' Lôi Thừa Vũ tức giận quát lên, lập tức đi tìm Ninh Nhược Đình.
Đến nơi, cánh cửa cung Vĩnh Thuỵ vẫn còn đóng, dường như nàng chưa tỉnh giấc, hắn hung hăng mở cửa đi vào.
"Nhược Đình!''
Bên trong, chỉ có Lôi Dật nằm trong nôi bị tiếng động đánh thức, liền lớn tiếng khóc lên, không hề có bóng dáng Ninh Nhược Đình.
"Hoàng hậu đâu?"
Gương mặt Tiểu Thanh tái mét, lắp bắp nói "Hoàng hậu vẫn chưa rời khỏi phòng..."
Thực ra, ngay đêm qua sau khi hoàng thượng rời đi, hoàng hậu đã không còn ở đây rồi, nàng vẫn luôn túc trực bên ngoài, nếu như tiểu hoàng tử khóc, sẽ lập tức chạy vào.
"Ngươi nói cái gì?" Lôi Thừa Vũ nghĩ đến nàng bị bắt cóc giống như lần đi Thanh Lâm tự cầu phúc, trong lòng liền hoảng sợ. " Lý Đằng, huy động toàn bộ Ngự lâm đi tìm nàng. Gọi Trình tướng quân đi tìm người trong thành!" Văn Giản đã xin nghỉ phép nghỉ dưỡng bệnh, Trình tướng quân liền tạm thời thay thế hắn.
Kết quả từ sáng tới đêm khuya, quân lính đem trong cung ngoài cung toàn bộ lật tung lên, không hề có tung tích của hoàng hậu.
Bên ngoài kinh thành một trăm dặm.
Một nam tử và một nữ tử dung mạo tầm thường khí chất phi thường, từ trên ngựa leo xuống, để tiểu nhị buộc ngựa, lần lượt tiến vào trong khách điếm.
"Văn huynh, đa tạ huynh đã đi cùng ta."
"Ninh cô nương, cô nương không cần khách sáo. Cô nương đang ở trong thân thể của Ninh Nhi, ta không cho phép cô nương thương tổn nàng." Văn Giản đặt kiếm xuống bàn, chậm rãi nói.
Ninh Nhược Đình đáp lại " Ta biết, dù sao vẫn cảm ơn huynh."
"Ăn tối nhanh một chút, sau đó chúng ta phải đi ngay, nhanh chóng tới hội họp với sư phụ và sư bá của ta.''
Hai người ăn cơm xong, cũng không nghỉ ngơi mà đi ngay.
Trải qua một ngày đường đi liên tục nữa, mới đến bến cảng, lúc này Ninh Nhược Đình đã mệt mỏi không chịu nổi, đợi đến khi lên thuyền, mới được nghỉ ngơi một chút.
Mà lúc này trong cung, tình hình vô cùng hỗn loạn, Đại lý tự đã nhận lệnh tra xét tất cả cung nhân trong hai ngày, môt người cũng không bỏ sót. Tra xét được nửa số, vẫn không có chút tin tức của hoàng hậu.
Trong cung, cũng chỉ có Tiểu Thanh biết chuyện, nàng cũng muốn theo bồi nương nương, nhưng tiểu hoàng tử cần có nàng chăm sóc. Ngay cả Đại vương phi Văn Thiển Nguyệt- muội muội của Văn Giản cũng không biết chuyện, Văn Giản lo nàng sẽ nói cho Lôi Thừa Vân biết.
Lôi Thừa Vũ hai ngày không thượng triều, cả ngày chỉ ở trong cung Vĩnh Thuỵ với Lôi Dật, ngoài ra còn đến Đại lý tự quan sát thẩm vấn.
Một con người bằng xương bằng thịt, không lý nào biến mất vô tung vô ảnh như vậy được! Lôi Thừa Vũ lo lắng muốn điên rồi! Nếu nàng bị bắt cóc, thì kẻ bắt nàng hẳn là muốn gây sức ép với hắn, nếu như vậy thì phải liên lạc với hắn trao đổi điều kiện, nhưng đằng này, lại bặt âm vô tín.
"Hoàng thượng, tìm được cái này trong hộp trang sức của nương nương!"
Tiểu Thanh thấy bộ dáng nổi điên của hắn hôm trước, liền do dự bây giờ mới đưa ra bức thư Ninh Nhược Đình để lại.
Nàng...nàng là cố ý bỏ đi!
"Lý Đằng, ngươi đi Đồ Châu tìm nàng!" Lôi Thừa Vũ cho rằng nàng sẽ trở về nhà cha mẹ đẻ.
Mà lúc này, ở trên thuyền.
Lúc này đã là xế chiều, người đi Cửu Thiên đại lục không nhiều lắm, trong phòng khoảng mười mấy người, Ninh Nhược Đình và Văn Giản cũng ngồi ở trong phòng, duy trì trầm mặc.
Nàng lần này rời đi, là muốn tận dụng thời gian tìm kiếm Linh Y thảo. Ninh Nhược Đình đã sớm chuẩn bị kĩ càng, nhờ Văn Giản bán đi một ít đồ trang sức, cộng với phân lệ hàng tháng của hoàng hậu toàn bộ đổi thành ngân phiếu, cộng với một ít bạc vụn. Ngoài ra, nàng cũng chỉ đem theo túi thơm uyên ương, và trâm hồng ngọc mà Lôi Thừa Vũ tặng.
Trời dần dần tối, Ninh Nhược Đình quá mệt mỏi thiếp đi, đầu tựa lên cửa sổ. Gương mặt đã tháo bỏ dịch dung rồi, lúc này được ánh trăng sáng bao phủ, nghiêng nghiêng trên khung cửa, toát lên vẻ đẹp lạ kỳ.
Văn Giản điểm huyệt ngủ của nàng, cẩn thận vòng tay ra sau gáy Ninh Nhược Đình, để nàng tựa lên vai mình mà ngủ.
Lúc này, hãy xem như nàng là Ninh Nhi đi.
Sáng hôm sau, Ninh Nhược Đình mở mắt, phát hiện mình đang tựa lên khung cửa sổ, cả người có chút mỏi.
" Không đến nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ cập cảng của Cửu Thiên." Giọng nói của Văn Giản vang lên bên cạnh.
Nàng ứng thanh một tiếng, tỏ ý đã biết, tự mình dùng một ít nước uống thấm vào khăn dùng lau mặt, cả người liền tỉnh táo trở lại.
Không lâu lắm, thuyền đã cập bến, mọi người lần lượt xuống thuyền, Ninh Nhược Đình và Văn Giản ngay lập tức đi mua hai con ngựa, cùng nhau đến Tinh Mộ quốc.
Cửu Thiên đại lục có bốn nước Nguyên Lăng, Tinh Mộ, Tây Lĩnh và Diên Hải, điểm dừng chân đầu tiên của hai người Văn Giản và Ninh Nhược Đình là Nguyên Lăng.
Thời điểm bọn họ tới, hoàng cung Nguyên Lăng đang cử hành đại hôn cho thái tử Lăng Minh Duật. Nghe nói thái tử cũng là người tài năng biết đem sức mình giúp đỡ dân chúng, được dân tin yêu, cho nên hôn sự của thái tử, toàn thành cũng chìm trong không khí náo nhiệt, trên đường nghe thấy trẻ con hát đồng dao ca ngợi đức độ của thái tử và tài mạo của thái tử phi Điền Tâm.
Nàng còn nhớ, khi còn ở Khang quốc, đôi khi Tiểu Thanh nghe được những câu ca đồng dao ca ngợi Thừa Vũ và nàng, cũng đem vào trong cung vui vẻ hát cho nàng nghe.
Không biết hắn bây giờ thế nào?
Hắn đã đáp ứng nàng, đợi sau khi từ Hoàng Hạc thành trở về, hai người sẽ cùng xuất cung du sơn ngoạn thuỷ một lần, cuối cùng lại không thực hiện được.
Gần nửa tháng sau, hai người đã tới kinh đô Tinh Mộ quốc.
Xét về thời gian mà nói, hai người Mộ lão và Phương lão đã rời cung đi gần một tháng, việc tìm Linh Y thảo dù thành hay là bại, họ cũng phải trở về rồi. Hơn nữa, Ninh Nhược Đình và Văn Giản không nắm rõ tình hình ở U Minh cốc, cũng không thể đến đó tìm đám người Mộ lão được, chỉ có thể ở kinh thành Tinh Mộ quốc nghe ngóng tin tức từ Tĩnh vương phủ.
Tĩnh vương gia và Tĩnh vương phi vẫn chưa trở về, họ cũng chỉ còn cách chờ đợi.
Ninh Nhược Đình mặc váy dài màu lam nhạt, mái tóc vấn cao dùng trâm hồng ngọc cài lên, toàn thân toát lên vẻ đẹp dịu dàng nhu nhược, nàng đi đằng trước ra khỏi khách điếm, theo sau là Văn Giản vẫn luôn luôn không rời nửa bước.
Ninh Nhược Đình đi xuống khu chợ, đơn giản đi dạo một chút giải khuây, nếu chỉ ở trong phòng, nàng quả thực sẽ bị nỗi nhung nhớ dày vò chết mất.
Đang đi, trên đường xuất hiện một cỗ kiệu lớn, dừng trước mặt nàng, trên xe, một nam tử dung mạo ưa nhìn đi xuống, chắn trước mặt nàng.
"Cô nương này từ đâu tới đây? Thật là xinh đẹp!"
Giọng nói của hắn thô bỉ cực kì, trong lòng nàng âm thầm phỉ nhổ, nếu không phải e ngại thân thế hắn ta, nàng đã mắng hắn rồi. Không ngờ nàng lại gặp tình huống giống Băng Tuyền.
Hắn vừa xuất hiện, người dân hai bên lập tức tránh xa, xem ra là, thân phận hắn ta không nhỏ, hơn nữa đã trêu hoa ghẹo nguyệt thành thói.
Tên nam nhân kia đưa tay muốn nâng cằm nàng, ngay ngón tay hắn liền xuất hiện một lưỡi kiếm sắc bén, ngón tay bị cứa một đường, hắn ta liền hét lên " A! Đau chết bản hoàng tử rồi!"
Nghe tiếng thét giống như lợn bị chọc tiết của hắn, Ninh Nhược Đình rất muốn cười lớn lên, nhưng nghe ba chữ " bản hoàng tử", nàng lại cảm thấy không xong rồi.
Văn Giản vừa thu kiếm lại, nghe thấy lời nói của tên kia, lông mày hơi chau lại, sau đó lập tức dãn ra. Lệnh bài Tả Vệ tướng quân hắn vẫn mang theo, không tin hoàng thất Tinh Mộ dám nặng tay với hắn. Chưa kể, người tên hoàng tử ngu ngốc kia phi lễ, chính là đương kim hoàng hậu Đại Khang, chưa truy cứu việc này đã để cho hắn mặt mũi rồi.
Sáng hôm sau.
Lôi Thừa Vũ mở mắt, đầu óc có chút choáng váng, Lý Huệ thấy hắn tỉnh, vội vàng đem canh giải rượu dâng lên.
Hắn đứng dậy, cứ thế đi qua nàng, không có ý định nhận lấy bát canh.
Hắn mở cửa, nhìn thấy Vương Hàm bên ngoài, liền hỏi " Đêm qua có phải ta ra ngoài không?"
"Vâng, người uống say... không phân biệt được lối đi... hoàng hậu nương nương gọi nô tài tới đưa hoàng thượng về." Vương Hàm thành thực thuật lại.
Vậy là hắn không nhớ lầm, đêm qua hắn thật sự đã tới chỗ nàng, nhưng nàng lại cho người đưa hắn về? Nàng giận hắn chuyện Lý chiêu nghi? Hay một mực muốn đẩy hắn đến bên người khác, còn nàng, thì làm một hoàng hậu bao dung độ lượng được người người ca tụng?
" Đến Cung Vĩnh Thuỵ!'' Lôi Thừa Vũ tức giận quát lên, lập tức đi tìm Ninh Nhược Đình.
Đến nơi, cánh cửa cung Vĩnh Thuỵ vẫn còn đóng, dường như nàng chưa tỉnh giấc, hắn hung hăng mở cửa đi vào.
"Nhược Đình!''
Bên trong, chỉ có Lôi Dật nằm trong nôi bị tiếng động đánh thức, liền lớn tiếng khóc lên, không hề có bóng dáng Ninh Nhược Đình.
"Hoàng hậu đâu?"
Gương mặt Tiểu Thanh tái mét, lắp bắp nói "Hoàng hậu vẫn chưa rời khỏi phòng..."
Thực ra, ngay đêm qua sau khi hoàng thượng rời đi, hoàng hậu đã không còn ở đây rồi, nàng vẫn luôn túc trực bên ngoài, nếu như tiểu hoàng tử khóc, sẽ lập tức chạy vào.
"Ngươi nói cái gì?" Lôi Thừa Vũ nghĩ đến nàng bị bắt cóc giống như lần đi Thanh Lâm tự cầu phúc, trong lòng liền hoảng sợ. " Lý Đằng, huy động toàn bộ Ngự lâm đi tìm nàng. Gọi Trình tướng quân đi tìm người trong thành!" Văn Giản đã xin nghỉ phép nghỉ dưỡng bệnh, Trình tướng quân liền tạm thời thay thế hắn.
Kết quả từ sáng tới đêm khuya, quân lính đem trong cung ngoài cung toàn bộ lật tung lên, không hề có tung tích của hoàng hậu.
Bên ngoài kinh thành một trăm dặm.
Một nam tử và một nữ tử dung mạo tầm thường khí chất phi thường, từ trên ngựa leo xuống, để tiểu nhị buộc ngựa, lần lượt tiến vào trong khách điếm.
"Văn huynh, đa tạ huynh đã đi cùng ta."
"Ninh cô nương, cô nương không cần khách sáo. Cô nương đang ở trong thân thể của Ninh Nhi, ta không cho phép cô nương thương tổn nàng." Văn Giản đặt kiếm xuống bàn, chậm rãi nói.
Ninh Nhược Đình đáp lại " Ta biết, dù sao vẫn cảm ơn huynh."
"Ăn tối nhanh một chút, sau đó chúng ta phải đi ngay, nhanh chóng tới hội họp với sư phụ và sư bá của ta.''
Hai người ăn cơm xong, cũng không nghỉ ngơi mà đi ngay.
Trải qua một ngày đường đi liên tục nữa, mới đến bến cảng, lúc này Ninh Nhược Đình đã mệt mỏi không chịu nổi, đợi đến khi lên thuyền, mới được nghỉ ngơi một chút.
Mà lúc này trong cung, tình hình vô cùng hỗn loạn, Đại lý tự đã nhận lệnh tra xét tất cả cung nhân trong hai ngày, môt người cũng không bỏ sót. Tra xét được nửa số, vẫn không có chút tin tức của hoàng hậu.
Trong cung, cũng chỉ có Tiểu Thanh biết chuyện, nàng cũng muốn theo bồi nương nương, nhưng tiểu hoàng tử cần có nàng chăm sóc. Ngay cả Đại vương phi Văn Thiển Nguyệt- muội muội của Văn Giản cũng không biết chuyện, Văn Giản lo nàng sẽ nói cho Lôi Thừa Vân biết.
Lôi Thừa Vũ hai ngày không thượng triều, cả ngày chỉ ở trong cung Vĩnh Thuỵ với Lôi Dật, ngoài ra còn đến Đại lý tự quan sát thẩm vấn.
Một con người bằng xương bằng thịt, không lý nào biến mất vô tung vô ảnh như vậy được! Lôi Thừa Vũ lo lắng muốn điên rồi! Nếu nàng bị bắt cóc, thì kẻ bắt nàng hẳn là muốn gây sức ép với hắn, nếu như vậy thì phải liên lạc với hắn trao đổi điều kiện, nhưng đằng này, lại bặt âm vô tín.
"Hoàng thượng, tìm được cái này trong hộp trang sức của nương nương!"
Tiểu Thanh thấy bộ dáng nổi điên của hắn hôm trước, liền do dự bây giờ mới đưa ra bức thư Ninh Nhược Đình để lại.
Nàng...nàng là cố ý bỏ đi!
"Lý Đằng, ngươi đi Đồ Châu tìm nàng!" Lôi Thừa Vũ cho rằng nàng sẽ trở về nhà cha mẹ đẻ.
Mà lúc này, ở trên thuyền.
Lúc này đã là xế chiều, người đi Cửu Thiên đại lục không nhiều lắm, trong phòng khoảng mười mấy người, Ninh Nhược Đình và Văn Giản cũng ngồi ở trong phòng, duy trì trầm mặc.
Nàng lần này rời đi, là muốn tận dụng thời gian tìm kiếm Linh Y thảo. Ninh Nhược Đình đã sớm chuẩn bị kĩ càng, nhờ Văn Giản bán đi một ít đồ trang sức, cộng với phân lệ hàng tháng của hoàng hậu toàn bộ đổi thành ngân phiếu, cộng với một ít bạc vụn. Ngoài ra, nàng cũng chỉ đem theo túi thơm uyên ương, và trâm hồng ngọc mà Lôi Thừa Vũ tặng.
Trời dần dần tối, Ninh Nhược Đình quá mệt mỏi thiếp đi, đầu tựa lên cửa sổ. Gương mặt đã tháo bỏ dịch dung rồi, lúc này được ánh trăng sáng bao phủ, nghiêng nghiêng trên khung cửa, toát lên vẻ đẹp lạ kỳ.
Văn Giản điểm huyệt ngủ của nàng, cẩn thận vòng tay ra sau gáy Ninh Nhược Đình, để nàng tựa lên vai mình mà ngủ.
Lúc này, hãy xem như nàng là Ninh Nhi đi.
Sáng hôm sau, Ninh Nhược Đình mở mắt, phát hiện mình đang tựa lên khung cửa sổ, cả người có chút mỏi.
" Không đến nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ cập cảng của Cửu Thiên." Giọng nói của Văn Giản vang lên bên cạnh.
Nàng ứng thanh một tiếng, tỏ ý đã biết, tự mình dùng một ít nước uống thấm vào khăn dùng lau mặt, cả người liền tỉnh táo trở lại.
Không lâu lắm, thuyền đã cập bến, mọi người lần lượt xuống thuyền, Ninh Nhược Đình và Văn Giản ngay lập tức đi mua hai con ngựa, cùng nhau đến Tinh Mộ quốc.
Cửu Thiên đại lục có bốn nước Nguyên Lăng, Tinh Mộ, Tây Lĩnh và Diên Hải, điểm dừng chân đầu tiên của hai người Văn Giản và Ninh Nhược Đình là Nguyên Lăng.
Thời điểm bọn họ tới, hoàng cung Nguyên Lăng đang cử hành đại hôn cho thái tử Lăng Minh Duật. Nghe nói thái tử cũng là người tài năng biết đem sức mình giúp đỡ dân chúng, được dân tin yêu, cho nên hôn sự của thái tử, toàn thành cũng chìm trong không khí náo nhiệt, trên đường nghe thấy trẻ con hát đồng dao ca ngợi đức độ của thái tử và tài mạo của thái tử phi Điền Tâm.
Nàng còn nhớ, khi còn ở Khang quốc, đôi khi Tiểu Thanh nghe được những câu ca đồng dao ca ngợi Thừa Vũ và nàng, cũng đem vào trong cung vui vẻ hát cho nàng nghe.
Không biết hắn bây giờ thế nào?
Hắn đã đáp ứng nàng, đợi sau khi từ Hoàng Hạc thành trở về, hai người sẽ cùng xuất cung du sơn ngoạn thuỷ một lần, cuối cùng lại không thực hiện được.
Gần nửa tháng sau, hai người đã tới kinh đô Tinh Mộ quốc.
Xét về thời gian mà nói, hai người Mộ lão và Phương lão đã rời cung đi gần một tháng, việc tìm Linh Y thảo dù thành hay là bại, họ cũng phải trở về rồi. Hơn nữa, Ninh Nhược Đình và Văn Giản không nắm rõ tình hình ở U Minh cốc, cũng không thể đến đó tìm đám người Mộ lão được, chỉ có thể ở kinh thành Tinh Mộ quốc nghe ngóng tin tức từ Tĩnh vương phủ.
Tĩnh vương gia và Tĩnh vương phi vẫn chưa trở về, họ cũng chỉ còn cách chờ đợi.
Ninh Nhược Đình mặc váy dài màu lam nhạt, mái tóc vấn cao dùng trâm hồng ngọc cài lên, toàn thân toát lên vẻ đẹp dịu dàng nhu nhược, nàng đi đằng trước ra khỏi khách điếm, theo sau là Văn Giản vẫn luôn luôn không rời nửa bước.
Ninh Nhược Đình đi xuống khu chợ, đơn giản đi dạo một chút giải khuây, nếu chỉ ở trong phòng, nàng quả thực sẽ bị nỗi nhung nhớ dày vò chết mất.
Đang đi, trên đường xuất hiện một cỗ kiệu lớn, dừng trước mặt nàng, trên xe, một nam tử dung mạo ưa nhìn đi xuống, chắn trước mặt nàng.
"Cô nương này từ đâu tới đây? Thật là xinh đẹp!"
Giọng nói của hắn thô bỉ cực kì, trong lòng nàng âm thầm phỉ nhổ, nếu không phải e ngại thân thế hắn ta, nàng đã mắng hắn rồi. Không ngờ nàng lại gặp tình huống giống Băng Tuyền.
Hắn vừa xuất hiện, người dân hai bên lập tức tránh xa, xem ra là, thân phận hắn ta không nhỏ, hơn nữa đã trêu hoa ghẹo nguyệt thành thói.
Tên nam nhân kia đưa tay muốn nâng cằm nàng, ngay ngón tay hắn liền xuất hiện một lưỡi kiếm sắc bén, ngón tay bị cứa một đường, hắn ta liền hét lên " A! Đau chết bản hoàng tử rồi!"
Nghe tiếng thét giống như lợn bị chọc tiết của hắn, Ninh Nhược Đình rất muốn cười lớn lên, nhưng nghe ba chữ " bản hoàng tử", nàng lại cảm thấy không xong rồi.
Văn Giản vừa thu kiếm lại, nghe thấy lời nói của tên kia, lông mày hơi chau lại, sau đó lập tức dãn ra. Lệnh bài Tả Vệ tướng quân hắn vẫn mang theo, không tin hoàng thất Tinh Mộ dám nặng tay với hắn. Chưa kể, người tên hoàng tử ngu ngốc kia phi lễ, chính là đương kim hoàng hậu Đại Khang, chưa truy cứu việc này đã để cho hắn mặt mũi rồi.
Bình luận facebook