Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 119
Edit: Hanglulu
Beta: Vĩnh An
Lục Di Ninh biến mất.
Lục Di Ninh vẫn luôn hiểu chuyện, Tần Dục cũng không can thiệp hành tung của nàng, kết quả là không thấy Lục Di Ninh đâu.
Lúc đầu Tần Dục chỉ nghĩ Lục Di Ninh đi dạo xung quanh nơi ở của nạn dân, nhưng hắn đã phái người đi dò hỏi, căn bản không ai gặp qua quốc sư.
Lục Di Ninh đã đi đâu?
Tần Dục trong lòng căng thẳng, có chút lo sợ.
“Tìm được quốc sư rồi sao?” Tần Dục sai Triệu Nam đẩy mình ra bên ngoài, hỏi Kim Nham.
“Vương gia, không tìm thấy.” Kim Nham nói, nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của Tần Dục, có chút khó hiểu: “Vương gia, quốc sư luôn xuất quỷ nhập thần, ngài ấy nếu đã đi rồi, chúng ta ai có thể tìm được? Đây là…”
Vương gia đây là làm sao? Vị kia chính là quốc sư nha, quốc sư đại nhân sau khi rời đi, ai có thể tìm được ngài ấy đây?
Hơn nữa…… Quốc sư đại nhân không phải thường hay rời đi sao?
Kim Nham cũng không rõ thân phận thật sự của quốc sư, lúc này đặc biệt khó hiểu, Triệu Nam lại hiểu rõ lo lắng hiện tại của Tần Dục: “Vương gia, thuộc hạ dẫn người tự mình đi tìm.”
“Đi đi.” Tần Dục đồng ý không chút do dự.
“Vương gia, Triệu đại nhân chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngài.” Kim Nham có chút sốt ruột.
“Hôm nay ngươi có trách nhiệm bảo vệ bổn vương.” Tần Dục nhìn về phía Kim Nham, sau đó đem tất cả thân tín bên người phái ra ngoài tìm Lục Di Ninh.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng Lục Di Ninh vẫn chưa trở về, Triệu Nam cũng không truyền tin tức về.
Lục Di Ninh… Nàng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?
Không không, nàng chắc sẽ không có chuyện gì đâu, hắn đã nói qua với nàng đừng rời khỏi đây, chỉ cần không rời khỏi khu vực này, Lục Di Ninh chắc chắn sẽ không có việc gì.
Như vậy là chính nàng rời đi?
Sau một năm phát triển, tình hình ở Tây Bắc đã trở nên tốt hơn, ít nhất là lúc này, Tần Dục thậm chí còn không muốn ăn thịt gà, bây giờ trên tay hắn còn có hẳn một trang trại nuôi gà, chuyên sử dụng hạt giống cỏ để nuôi gà.
Hôm nay, hắn cho người làm một con gà, nửa hầm canh nửa kho tàu, kết quả thức ăn đã sớm nguội mà Lục Di Ninh vẫn chưa trở về.
“Vương gia, ngài ăn một chút gì đi.” Thọ Hỉ khuyên nhủ, bây giờ trời đã khuya, nhưng Vương gia cái gì cũng chưa ăn…
“Ta ăn không nổi.” Tần Dục nói xong lại phân phó: “Đem món ăn mặn đặt trên bếp lò hâm nóng, thức ăn chay ngươi thưởng xuống dưới … Để đầu bếp chờ, chờ Di Ninh trở lại, lại sai hắn làm vài món ăn.”
“Vâng, Vương gia.” Thọ Hỉ nói, lại lo lắng mà nhìn Tần Dục một cái.
Vương gia nhà hắn coi trọng Vương phi không cần nói rõ, nhìn thì Vương phi cả ngày dính lấy Vương gia, nhưng thật ra… Vương gia làm sao rời xa Vương phi được?
Thọ Hỉ thấy sự trầm mặc của Vương gia nhà mình, làm hắn cũng muốn cùng Triệu Nam đi tìm Lục Di Ninh.
Thọ Hỉ thật đau lòng Vương gia. Mà Tần Dục hiện tại rất lo lắng, không có cách nào bình tĩnh lại được.
Lục Di Ninh đã đi đâu?
Lục Di Ninh có thể rời đi luôn không?
Tần Dục càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng, lại là nhịn không được có chút sợ hãi.
Theo thói quen quay người lại là có thể nhìn thấy Lục Di Ninh, hiện tại Lục Di Ninh đột nhiên biến mất lâu như vậy, thậm chí đã sớm qua thời gian ăn cơm còn không trở lại, Tần Dục không kìm được mà có chút hoảng hốt.
Sau khi đến Tây Bắc, hắn rất bận, bởi vậy ít nhiều không chú ý đến Lục Di Ninh, nàng có phải muốn rời đi… hay không?
Tần Dục biết rõ, Lục Di Ninh bây giờ cùng Lục Di Ninh trước kia đã hoàn toàn không giống nhau.
Mấy năm nay, Lục Di Ninh sớm đã không còn ngu ngơ, nàng đã trưởng thành rất nhiều.
Bây giờ nàng cái gì nên biết cũng đã biết, hoàn toàn có thể sống tốt sau khi rời khỏi hắn.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tần Dục không khỏi đau xót, ngay sau đó liền lo lắng. Di Ninh của hắn đơn thuần như vậy, có khả năng bị người ta lừa gạt hay không?
Đủ loại cảm xúc quay cuồng ở trong lòng Tần Dục, mà lúc này, bên ngoài trời đã tối như mực.
“Thọ Hỉ, đẩy ta đi ra ngoài.” Tần Dục nói.
Thọ Hỉ đẩy Tần Dục ra ngoài.
Tần Dục hy vọng Lục Di Ninh có thể nhào vào trong vòng tay của mình, nhưng trên thực tế cái gì cũng không có.
Gió đêm lành lạnh thổi lên người, Tần Dục cảm thấy thân thể của mình đều lạnh.
Vào lúc này, Lục Di Ninh đang quỳ trên nóc nhà Lý Sùng An, sau đó nhìn lén tình hình bên dưới.
Trước đây nàng thấy rất nhiều cảnh ở chung Lý Sùng An cùng thê tử của hắn, học được rất nhiều thứ, nhưng lần này…
Nàng cái gì cũng chưa nhìn thấy. Lý Sùng An cùng thê tử thổi đèn, không chỉ thế, giường bọn họ còn có mùng chống muỗi chặn mất tầm nhìn của Lục Di Ninh, làm nàng không nhìn thấy được gì, chỉ có thể nghe được một ít âm thanh đè nén phát ra.
Lý Sùng An bắt nạt thê tử của hắn? Bằng không sao thê tử của hắn lại phát ra thanh âm như vậy?
Không nghĩ đến, Lý Sùng An lại là người xấu!
Lục Di Ninh suy nghĩ một lúc, mở cửa sổ, lẻn vào.
Sợ hàm oan Lý Sùng An, Lục Di Ninh lén lút nhìn xuyên qua khe hở màng.
Sau đó, nàng liền trợn tròn mắt. Phu thê Lý Sùng An vậy mà trơn bóng…
Trong bóng tối Lục Di Ninh có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, có thể thấy rõ phu thê Lý Sùng An đang làm gì, mặc dù hai người này không nói chuyện, Lục Di Ninh vẫn cảm thấy như vậy mới là phu thê chân chính.
Tại sao Tần Dục vẫn luôn không chịu cởi quần áo?!
Lục Di Ninh không khỏi có chút mất mát.
Lúc này, Lý Sùng An vô tình xoay người lại, đột nhiên phát hiện… Bên ngoài có người?!
Bên mép giường hắn, lại có một người đang đứng?
Quá sợ hãi, Lý Sùng An lập tức mềm xuống, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ai?”
Là người Nhung? Có phải là người Nhung tới hay không?!
Hắn xốc mùng lên đuổi theo, nhưng một thanh âm phát ra, người nọ đã biến mất.
“Có chuyện gì xảy ra với chàng vậy?” Thê tử Lý Sùng An nhíu mày.
“Vừa rồi bên ngoài có người!” Lý Sùng An nói xong vội vàng mặc y phục vào.
Hắn không yên tâm, hắn muốn ra ngoài xem một chút!
Mặc xong quần áo Lý Sùng An mới chạy ra ngoài được vài bước, liền gặp Triệu Nam đang ra ngoài tìm người.
“Triệu thống lĩnh, tại sao ngươi không bảo vệ bên cạnh Vương gia?” Lý Sùng An hỏi.
“Quốc sư không thấy đâu, ta đi tìm quốc sư.” Triệu Nam nói.
“Không thấy quốc sư? Vừa rồi trong phòng ta xuất hiện một bóng người, có thể là người Nhung đến… Quốc sư có thể phát hiện ra cái gì rồi hay không!” Lý Sùng An nói.
“Trong phòng ngươi xuất hiện một kẻ thần bí? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Triệu Nam đột nhiên hỏi.
Lý Sùng An dấu đi chuyện phu thê, sau đó kể lại việc đã xảy ra.
Triệu Nam đột nhiên có một suy đoán. Mà lúc này, Lục Di Ninh đã quay trở về gặp Tần Dục.
“Tần Dục, chúng ta đi ngủ!” Lục Di Ninh nhào vào trong lồng ngực Tần Dục.
Thê tử Lý Sùng An có vẻ rất thích… Nàng cũng muốn thử xem!
Beta: Vĩnh An
Lục Di Ninh biến mất.
Lục Di Ninh vẫn luôn hiểu chuyện, Tần Dục cũng không can thiệp hành tung của nàng, kết quả là không thấy Lục Di Ninh đâu.
Lúc đầu Tần Dục chỉ nghĩ Lục Di Ninh đi dạo xung quanh nơi ở của nạn dân, nhưng hắn đã phái người đi dò hỏi, căn bản không ai gặp qua quốc sư.
Lục Di Ninh đã đi đâu?
Tần Dục trong lòng căng thẳng, có chút lo sợ.
“Tìm được quốc sư rồi sao?” Tần Dục sai Triệu Nam đẩy mình ra bên ngoài, hỏi Kim Nham.
“Vương gia, không tìm thấy.” Kim Nham nói, nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của Tần Dục, có chút khó hiểu: “Vương gia, quốc sư luôn xuất quỷ nhập thần, ngài ấy nếu đã đi rồi, chúng ta ai có thể tìm được? Đây là…”
Vương gia đây là làm sao? Vị kia chính là quốc sư nha, quốc sư đại nhân sau khi rời đi, ai có thể tìm được ngài ấy đây?
Hơn nữa…… Quốc sư đại nhân không phải thường hay rời đi sao?
Kim Nham cũng không rõ thân phận thật sự của quốc sư, lúc này đặc biệt khó hiểu, Triệu Nam lại hiểu rõ lo lắng hiện tại của Tần Dục: “Vương gia, thuộc hạ dẫn người tự mình đi tìm.”
“Đi đi.” Tần Dục đồng ý không chút do dự.
“Vương gia, Triệu đại nhân chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngài.” Kim Nham có chút sốt ruột.
“Hôm nay ngươi có trách nhiệm bảo vệ bổn vương.” Tần Dục nhìn về phía Kim Nham, sau đó đem tất cả thân tín bên người phái ra ngoài tìm Lục Di Ninh.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng Lục Di Ninh vẫn chưa trở về, Triệu Nam cũng không truyền tin tức về.
Lục Di Ninh… Nàng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?
Không không, nàng chắc sẽ không có chuyện gì đâu, hắn đã nói qua với nàng đừng rời khỏi đây, chỉ cần không rời khỏi khu vực này, Lục Di Ninh chắc chắn sẽ không có việc gì.
Như vậy là chính nàng rời đi?
Sau một năm phát triển, tình hình ở Tây Bắc đã trở nên tốt hơn, ít nhất là lúc này, Tần Dục thậm chí còn không muốn ăn thịt gà, bây giờ trên tay hắn còn có hẳn một trang trại nuôi gà, chuyên sử dụng hạt giống cỏ để nuôi gà.
Hôm nay, hắn cho người làm một con gà, nửa hầm canh nửa kho tàu, kết quả thức ăn đã sớm nguội mà Lục Di Ninh vẫn chưa trở về.
“Vương gia, ngài ăn một chút gì đi.” Thọ Hỉ khuyên nhủ, bây giờ trời đã khuya, nhưng Vương gia cái gì cũng chưa ăn…
“Ta ăn không nổi.” Tần Dục nói xong lại phân phó: “Đem món ăn mặn đặt trên bếp lò hâm nóng, thức ăn chay ngươi thưởng xuống dưới … Để đầu bếp chờ, chờ Di Ninh trở lại, lại sai hắn làm vài món ăn.”
“Vâng, Vương gia.” Thọ Hỉ nói, lại lo lắng mà nhìn Tần Dục một cái.
Vương gia nhà hắn coi trọng Vương phi không cần nói rõ, nhìn thì Vương phi cả ngày dính lấy Vương gia, nhưng thật ra… Vương gia làm sao rời xa Vương phi được?
Thọ Hỉ thấy sự trầm mặc của Vương gia nhà mình, làm hắn cũng muốn cùng Triệu Nam đi tìm Lục Di Ninh.
Thọ Hỉ thật đau lòng Vương gia. Mà Tần Dục hiện tại rất lo lắng, không có cách nào bình tĩnh lại được.
Lục Di Ninh đã đi đâu?
Lục Di Ninh có thể rời đi luôn không?
Tần Dục càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng, lại là nhịn không được có chút sợ hãi.
Theo thói quen quay người lại là có thể nhìn thấy Lục Di Ninh, hiện tại Lục Di Ninh đột nhiên biến mất lâu như vậy, thậm chí đã sớm qua thời gian ăn cơm còn không trở lại, Tần Dục không kìm được mà có chút hoảng hốt.
Sau khi đến Tây Bắc, hắn rất bận, bởi vậy ít nhiều không chú ý đến Lục Di Ninh, nàng có phải muốn rời đi… hay không?
Tần Dục biết rõ, Lục Di Ninh bây giờ cùng Lục Di Ninh trước kia đã hoàn toàn không giống nhau.
Mấy năm nay, Lục Di Ninh sớm đã không còn ngu ngơ, nàng đã trưởng thành rất nhiều.
Bây giờ nàng cái gì nên biết cũng đã biết, hoàn toàn có thể sống tốt sau khi rời khỏi hắn.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tần Dục không khỏi đau xót, ngay sau đó liền lo lắng. Di Ninh của hắn đơn thuần như vậy, có khả năng bị người ta lừa gạt hay không?
Đủ loại cảm xúc quay cuồng ở trong lòng Tần Dục, mà lúc này, bên ngoài trời đã tối như mực.
“Thọ Hỉ, đẩy ta đi ra ngoài.” Tần Dục nói.
Thọ Hỉ đẩy Tần Dục ra ngoài.
Tần Dục hy vọng Lục Di Ninh có thể nhào vào trong vòng tay của mình, nhưng trên thực tế cái gì cũng không có.
Gió đêm lành lạnh thổi lên người, Tần Dục cảm thấy thân thể của mình đều lạnh.
Vào lúc này, Lục Di Ninh đang quỳ trên nóc nhà Lý Sùng An, sau đó nhìn lén tình hình bên dưới.
Trước đây nàng thấy rất nhiều cảnh ở chung Lý Sùng An cùng thê tử của hắn, học được rất nhiều thứ, nhưng lần này…
Nàng cái gì cũng chưa nhìn thấy. Lý Sùng An cùng thê tử thổi đèn, không chỉ thế, giường bọn họ còn có mùng chống muỗi chặn mất tầm nhìn của Lục Di Ninh, làm nàng không nhìn thấy được gì, chỉ có thể nghe được một ít âm thanh đè nén phát ra.
Lý Sùng An bắt nạt thê tử của hắn? Bằng không sao thê tử của hắn lại phát ra thanh âm như vậy?
Không nghĩ đến, Lý Sùng An lại là người xấu!
Lục Di Ninh suy nghĩ một lúc, mở cửa sổ, lẻn vào.
Sợ hàm oan Lý Sùng An, Lục Di Ninh lén lút nhìn xuyên qua khe hở màng.
Sau đó, nàng liền trợn tròn mắt. Phu thê Lý Sùng An vậy mà trơn bóng…
Trong bóng tối Lục Di Ninh có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, có thể thấy rõ phu thê Lý Sùng An đang làm gì, mặc dù hai người này không nói chuyện, Lục Di Ninh vẫn cảm thấy như vậy mới là phu thê chân chính.
Tại sao Tần Dục vẫn luôn không chịu cởi quần áo?!
Lục Di Ninh không khỏi có chút mất mát.
Lúc này, Lý Sùng An vô tình xoay người lại, đột nhiên phát hiện… Bên ngoài có người?!
Bên mép giường hắn, lại có một người đang đứng?
Quá sợ hãi, Lý Sùng An lập tức mềm xuống, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ai?”
Là người Nhung? Có phải là người Nhung tới hay không?!
Hắn xốc mùng lên đuổi theo, nhưng một thanh âm phát ra, người nọ đã biến mất.
“Có chuyện gì xảy ra với chàng vậy?” Thê tử Lý Sùng An nhíu mày.
“Vừa rồi bên ngoài có người!” Lý Sùng An nói xong vội vàng mặc y phục vào.
Hắn không yên tâm, hắn muốn ra ngoài xem một chút!
Mặc xong quần áo Lý Sùng An mới chạy ra ngoài được vài bước, liền gặp Triệu Nam đang ra ngoài tìm người.
“Triệu thống lĩnh, tại sao ngươi không bảo vệ bên cạnh Vương gia?” Lý Sùng An hỏi.
“Quốc sư không thấy đâu, ta đi tìm quốc sư.” Triệu Nam nói.
“Không thấy quốc sư? Vừa rồi trong phòng ta xuất hiện một bóng người, có thể là người Nhung đến… Quốc sư có thể phát hiện ra cái gì rồi hay không!” Lý Sùng An nói.
“Trong phòng ngươi xuất hiện một kẻ thần bí? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Triệu Nam đột nhiên hỏi.
Lý Sùng An dấu đi chuyện phu thê, sau đó kể lại việc đã xảy ra.
Triệu Nam đột nhiên có một suy đoán. Mà lúc này, Lục Di Ninh đã quay trở về gặp Tần Dục.
“Tần Dục, chúng ta đi ngủ!” Lục Di Ninh nhào vào trong lồng ngực Tần Dục.
Thê tử Lý Sùng An có vẻ rất thích… Nàng cũng muốn thử xem!
Bình luận facebook