Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
Chương 70: TRIỀU CHÍNH KHUYNH ĐẢO 3
"Bổn cung là đang lo cho đứa nhỏ này mà thôi..."
Vừa nói, tay ngọc Tương Tịch đã đặt lên trên phần bụng nhô cao của mình. Công chúa, thân phận cao quý nhưng cũng lắm điều truân chuyên. Nếu các vị hoàng tử sinh ra đã được định phải tranh đấu cho ngai vị thiên tử, thì các vị công chúa chính là những quân cờ chính trị hữu hiệu nhất.
Cái gì gọi là liên hôn, thật ra là một bản giao ước ngầm giữa hai nước không chỉ về sự hòa bình mà còn là thông thương buôn bán, trợ giúp khi xảy ra chiến sự với cái nước khác. Từ xưa đến nay, việc liên hôn giữa nước này với nước khác đã trở thành thông lệ không thể thiếu, điển hình nhất là việc gả các công chúa sang cho hoàng đế nước láng giềng. Sở Định Long và nàng ngay từ đầu đã là một trong số những chuyện như vậy.
Khi Phan thái y báo lại cái thai Tương Tịch đang mang rất có thể là một công chúa đã khiến lòng nàng có chút không yên. Thế sự trên đời này khó lòng lường trước xảy ra chuyện gì, ngày trước đã có không ít vụ việc các mối liên hôn bị phá vỡ. Lúc ấy thì các nàng công chúa chính là con tốt thí đầu tiên. Không cần biết là thắng hay bại, nhưng số phận của họ chắc chắn không tốt hơn bao nhiêu. Vì vậy nên nàng không khỏi lo lắng ái ngại vì nếu sinh ra công chúa, số phận của nó chắc chắn sẽ như nàng không hơn không kém.
"Nương nương đừng lo lắng quá nhiều kẻo tổn hại phụng thể, long thai ắt hẳn sẽ khỏe mạnh mà chào đời thôi."
Hoa Nhĩ thấy Tương Tịch cứ mặt ủ mày chau, nên chỉ biết ra chiều an ủi để nàng yên lòng. Thở dài một tiếng, nàng đành đem phiền muộn cất giấu sâu trong lòng. Bên ngoài bầu trời kia, đàn chim đã chuẩn bị bay về phương Nam tránh rét, còn Tương Tịch nàng chỉ có thể ngồi trong Phượng Hoan cung này dõi theo chúng. Lòng người khi bị cầm tù mãi một nơi sẽ sinh ra sự cam chịu xen lẫn chán chường, khó chịu vô cùng. Nàng nhìn xuống Hoa Nhĩ đang tỉ mẫn săn sóc cho mình liền không nhịn được mà hỏi:
"Có phải hoàng thượng đang muốn lánh mặt với bổn cung không?"
Đã mấy lần Tương Tịch hỏi câu này, không chỉ với một mình Hoa Nhĩ mà còn với các nô tài khác. Từ cái lần xảy ra chuyện ở Tô Dạ cung đến giờ vẫn chưa thấy Sở Định Long đến thăm nàng dù chỉ một lần. Họa chăng chỉ là vài ba lần Vương công công đem các phẩm vật ban thưởng đến, còn lại cửa của Phượng Hoan cung chưa lúc nào mở ra.
"Nương nương, người lại suy nghĩ lung tung rồi. Hoàng thượng bận rộn chính vụ nên chưa đến thăm người được mà thôi."
Như bao lần khác, Hoa Nhĩ lại tìm cách lấp liếm không để cho nàng biết. Đôi mắt nàng ấy rũ xuống, không dám nhìn thẳng nàng mặc dù tay vẫn luôn bóp chân cho nàng. Tận sâu trong thâm tâm nàng ấy, vẫn luôn bị dằn vặt bởi những lời nói dối. Nhưng lời hoàng đế đã hạ xuống thì chính là thánh ý, nàng ấy cũng lực bất tòng tâm.
Hai chủ tớ bọn họ chìm trong sự im lặng bất tận, không ai cất lời nữa. Đã bao lần Tương Tịch tìm cách dò hỏi nhưng đáp án nàng nhận được đều giống nhau nhu đúc. Nàng cũng chẳng phải kẻ ngốc mà không nhận ra tất cả bọn họ đều đang tìm cách giấu nàng. Trong cung này thì họ cũng chỉ là nô tài không hơn không kém thì làm sao có lá gan mà nói dối nàng, trừ phi là lệnh của Sở Định Long ban xuống bắt họ phải làm vậy. Chỉ có điều nàng nghĩ hoài mà không hiểu được rằng hắn đang có chuyện gì mà giấu nàng kĩ đến vậy.
"Hoa Nhĩ, ngươi đi đưa bức thư nhà này của bổn cung cho người mang về Định quốc. Bổn cung muốn biết mẫu hậu và phụ hoàng ở mẫu quốc sống ổn không."
"Dạ,nô tì đã rõ!"
Tương Tịch lấy một phong thư đã được dán kĩ lại, đưa cho Hoa Nhĩ. Nhận lấy phong thư đó, nàng ấy theo lời căn dặn của nàng liền lui xuống. Nhưng bước chân vừa mới ra khỏi cửa cung, đã bị Chung Quân nhìn thấy chặn lại hỏi:
"Hoa Nhĩ cô nương, chẳng hay cô nương đang định đi đâu? Lệnh của hoàng thượng không lẽ cô không nhớ rõ sao?"
Từng câu từng chữ của Chung Quân, đều mang hàm ý thăm dò. Dạo gần đây binh biến nguy cấp, y rất được Sở Định Long coi trọng vì đưa ra những kế sách hay để giải quyết. Chỉ có điều hoàng đế kia không bao giờ biết được, toàn bộ là do chính tay y sắp xếp. Từ chuyện xung đột với Lạc quốc, rồi lại thêm chuyện Định quốc kéo binh sang, ngay cả chuyện giam lỏng Tương Tịch cũng là y bày ra. Mục đích của y bước đầu chính là cô lập hoàng đế Sở Định Long lại một mình, rồi tìm cách khiến triều thần bất mãn hắn. Chỉ có như vậy thì mọi quyền hành mới thật sự do y nắm giữ lấy.
"Chung đại nhân thứ lỗi, nô tì là phụng lệnh của hoàng hậu nương nương nên đem thư nhà của người đến cho hoàng thượng kiểm tra rồi gửi về Định quốc."
Nghe thấy câu hỏi của Chung Quân, Hoa Nhĩ cũng thành khẩn đáp lại. Nam nhân kia nhíu mày một chốc, từ nơi đáy mắt xoẹt qua một tia hiếu kì nhưng nhanh chóng liền biến mất. Y cầm phong thư kia lên ngấm nghía một hồi, sau đó lại quay sang hỏi Hoa Nhĩ:
"Sở Nguyên và Định quốc đang xảy ra xung đột rất lớn, lá thư nhà này thật sự khó lòng có thể gửi đi. Chi bằng cô đem nó về đi, tránh mang họa sát thân."
Vốn dĩ Chung Quân muốn dùng cách này để đuổi khéo và ngăn chặn nàng ấy mang bức thư này đến cho Sở Định Long. Dạo gần đây tromg triều liên tục tìm cách ép đưa Tương Tịch ra trao đổi để lấy hòa bình, còn hắn vì bảo vệ nàng mà liên tục đắc tội với không ít bá quan lớn nhỏ. Nếu lá thư này không được gửi đi thì không nói,lỡ đâu nó được gửi về Định quốc thì chắc chắn sự dày công chuẩn bị của y như công cốc rồi.
Nào ngờ khi Chung Quân vừa xua tay, Hoa Nhĩ đã hai hàng lệ ngắn dài nhìn y. Nàng ấy cầm chặt lấy phong thư kia không buông, giọng nghẹn ngào nói:
"Lệnh của hoàng thượng thì chúng nô tài làm sao dám cãi, nhưng hoàng hậu ngày đêm mong nhớ cố hương nên nô tì mới mạo muội giúp người..."
Chung Quân đưa mắt nhìn xuống phong thư, trong đầu đột nhiên lại nảy ra một ý định khác. Không phải Tương Tịch muốn gửi nó về Định quốc sao, vậy thì y sẽ toại nguyện cho nàng. Cánh môi y nhếch nhẹ lên, cầm lấy phong thư kia cất vào tay áo rồi nói với Hoa Nhĩ:
"Ngươi chỉ là một nô tì, có thể đưa bức thư này đến được đâu. Dù gì ta và hoàng hậu nương nương cũng gọi là có chút quen biết, để bổn đại nhân thay ngươi tìm người đem về Định quốc."
"Được như vậy thì nô tì thật lòng đa tạ ngài."
Vốn biết Chung Quân là một vị quan được Sở Định Long trọng dụng, nên Hoa Nhĩ biết được rằng nếu y nhận lời đưa thư thay thì ắt hẳn sẽ giúp mọi việc thuận lợi hơn. Nên nàng ấy không chút lo lắng, liền cảm tạ không ngớt. Nhưng Hoa Nhĩ không biết rằng, mọi chuyện hôm nay đều là một trong những điều đẩy đời Tương Tịch một hố sâu không đáy, tăm tối và đớn đau không ngớt.
Nhìn thấy nữ nhân kia ra chiều biết ơn mình, trong lòng Chung Quân không khỏi cười khẩy một cái. Quả nhiên là thứ nữ nhân ngu xuẩn, chỉ biết nhìn thấy sự tốt đẹp trước mắt mà không thèm nghi ngờ gì cả. Y xua tay, tỏ vẻ không chút bận lòng mà đáp:
"Ngươi đừng quá khách sáo, đây là việc một thần tử như ta nên làm để giải ưu phiền trong lòng hoàng hậu, cũng là ưu phiền của hoàng thượng. Cũng không còn sớm nữa, ngươi mau về hầu hạ chủ tử đi."
"Vậy phiền Chung đại nhân rồi, nô tì xin phép cáo lui."
Nói đoạn rồi Hoa Nhĩ liền lui vào trong Phượng Hoan Cung. Cánh cửa cung vừa bị đám thị vệ đóng lại, Chung Quân liền thu lại vẻ lương thiện của mình, từ nơi đáy mắt lộ ra vẻ kinh miệt. Đi đến một nơi vắng người qua lại, y nhanh chóng mở phong thư kia ra rồi chăm chú đọc.
Nhìn từng dòng từng chữ được nắn nót viết trong ấy, cánh môi của Chung Quân càng nhếch lên cao. Từ lâu y đã biết Sở Định Long đưa Tương Tịch lên làm hoàng hậu chỉ vì nàng là đích công chúa của Định quốc, một trong những nước có thể giúp hắn giữ vững sự hùng mạnh. Giờ đây hai nước giao tranh, nhưng quân đội của nước Định vẫn còn hơi kiêng dè không dám mạnh tay vì còn lo ngại cho an nguy của nàng. Vậy nếu một ngày Sở Định Long chính tay ban chết cho nàng thì liệu sẽ xảy ra đại họa gì, y cũng không dám nghĩ đến.
"Hoàng hậu nương nương thật là một đứa con có hiếu, trong lúc binh đao khói lửa như vậy mà vẫn luôn ghi nhớ viết thư về thăm hỏi. Nếu hoàng thượng biết được lòng này của người, ắt hẳn sẽ vui lắm."
Một tràng cười trào phúng của Chung Quân cất lên, tựa như đã đạt điều mà y hằng mong muốn. Ngay lúc này, đột nhiên một con quạ từ đây bay đến đậu gần đó, kêu lên ba tiếng:"Quác!Quác!Quác!"
Theo tương truyền trong nhân gian, mỗi khi nghe thấy quạ kêu thì ắt hẳn sẽ có người bên cạnh bỏ mạng hoặc gặp chuyện xui xẻo. Chung Quân ngước nhìn con quạ, trên khuôn mặt hiện lên một biểu cảm phức tạp. Sau đó y lại nhìn xuống bức thư của Tương Tịch, một tia tàn độc hiện lên rõ ràng.
"Diêm Vương gia đã cho quạ đến đòi mạng người, bổn đại nhân sao lại dám không tiễn hoàng hậu nương nương một đoạn?"
Từ trong thâm tâm Chung Quân đã có sự suy tính cho mọi thứ. Y biết rõ Sở Định Long là kẻ luôn đặt lợi ích của Sở Nguyên lên hàng đầu, chỉ cần y tìm cách để Tương Tịch đe dọa đến an nguy của Sở Nguyên thì y dám chắc hắn sẽ không chút tiếc tay hạ sát nàng. Nhưng làm thế nào để mọi thứ thật chu toàn, y vẫn phải thật cẩn trọng.
Thời cơ để Chung Quân thực hiện kế hoạch dùng cả đời suy tính đã gần kề. Chỉ còn vài bước nữa thôi, y nhất định sẽ không để nó đổ vỡ. Ngôi thiên tử kia chắc chắn sẽ về với tay y chứ không phải tên Sở Định Long vô dụng kia. Cảm giác ngạo nghễ chiếm trọn lấy Chung Quân, khiến y không nhịn được mà siết chặt phong thư kia, hướng về phủ của mình mà bước.
"Bổn cung là đang lo cho đứa nhỏ này mà thôi..."
Vừa nói, tay ngọc Tương Tịch đã đặt lên trên phần bụng nhô cao của mình. Công chúa, thân phận cao quý nhưng cũng lắm điều truân chuyên. Nếu các vị hoàng tử sinh ra đã được định phải tranh đấu cho ngai vị thiên tử, thì các vị công chúa chính là những quân cờ chính trị hữu hiệu nhất.
Cái gì gọi là liên hôn, thật ra là một bản giao ước ngầm giữa hai nước không chỉ về sự hòa bình mà còn là thông thương buôn bán, trợ giúp khi xảy ra chiến sự với cái nước khác. Từ xưa đến nay, việc liên hôn giữa nước này với nước khác đã trở thành thông lệ không thể thiếu, điển hình nhất là việc gả các công chúa sang cho hoàng đế nước láng giềng. Sở Định Long và nàng ngay từ đầu đã là một trong số những chuyện như vậy.
Khi Phan thái y báo lại cái thai Tương Tịch đang mang rất có thể là một công chúa đã khiến lòng nàng có chút không yên. Thế sự trên đời này khó lòng lường trước xảy ra chuyện gì, ngày trước đã có không ít vụ việc các mối liên hôn bị phá vỡ. Lúc ấy thì các nàng công chúa chính là con tốt thí đầu tiên. Không cần biết là thắng hay bại, nhưng số phận của họ chắc chắn không tốt hơn bao nhiêu. Vì vậy nên nàng không khỏi lo lắng ái ngại vì nếu sinh ra công chúa, số phận của nó chắc chắn sẽ như nàng không hơn không kém.
"Nương nương đừng lo lắng quá nhiều kẻo tổn hại phụng thể, long thai ắt hẳn sẽ khỏe mạnh mà chào đời thôi."
Hoa Nhĩ thấy Tương Tịch cứ mặt ủ mày chau, nên chỉ biết ra chiều an ủi để nàng yên lòng. Thở dài một tiếng, nàng đành đem phiền muộn cất giấu sâu trong lòng. Bên ngoài bầu trời kia, đàn chim đã chuẩn bị bay về phương Nam tránh rét, còn Tương Tịch nàng chỉ có thể ngồi trong Phượng Hoan cung này dõi theo chúng. Lòng người khi bị cầm tù mãi một nơi sẽ sinh ra sự cam chịu xen lẫn chán chường, khó chịu vô cùng. Nàng nhìn xuống Hoa Nhĩ đang tỉ mẫn săn sóc cho mình liền không nhịn được mà hỏi:
"Có phải hoàng thượng đang muốn lánh mặt với bổn cung không?"
Đã mấy lần Tương Tịch hỏi câu này, không chỉ với một mình Hoa Nhĩ mà còn với các nô tài khác. Từ cái lần xảy ra chuyện ở Tô Dạ cung đến giờ vẫn chưa thấy Sở Định Long đến thăm nàng dù chỉ một lần. Họa chăng chỉ là vài ba lần Vương công công đem các phẩm vật ban thưởng đến, còn lại cửa của Phượng Hoan cung chưa lúc nào mở ra.
"Nương nương, người lại suy nghĩ lung tung rồi. Hoàng thượng bận rộn chính vụ nên chưa đến thăm người được mà thôi."
Như bao lần khác, Hoa Nhĩ lại tìm cách lấp liếm không để cho nàng biết. Đôi mắt nàng ấy rũ xuống, không dám nhìn thẳng nàng mặc dù tay vẫn luôn bóp chân cho nàng. Tận sâu trong thâm tâm nàng ấy, vẫn luôn bị dằn vặt bởi những lời nói dối. Nhưng lời hoàng đế đã hạ xuống thì chính là thánh ý, nàng ấy cũng lực bất tòng tâm.
Hai chủ tớ bọn họ chìm trong sự im lặng bất tận, không ai cất lời nữa. Đã bao lần Tương Tịch tìm cách dò hỏi nhưng đáp án nàng nhận được đều giống nhau nhu đúc. Nàng cũng chẳng phải kẻ ngốc mà không nhận ra tất cả bọn họ đều đang tìm cách giấu nàng. Trong cung này thì họ cũng chỉ là nô tài không hơn không kém thì làm sao có lá gan mà nói dối nàng, trừ phi là lệnh của Sở Định Long ban xuống bắt họ phải làm vậy. Chỉ có điều nàng nghĩ hoài mà không hiểu được rằng hắn đang có chuyện gì mà giấu nàng kĩ đến vậy.
"Hoa Nhĩ, ngươi đi đưa bức thư nhà này của bổn cung cho người mang về Định quốc. Bổn cung muốn biết mẫu hậu và phụ hoàng ở mẫu quốc sống ổn không."
"Dạ,nô tì đã rõ!"
Tương Tịch lấy một phong thư đã được dán kĩ lại, đưa cho Hoa Nhĩ. Nhận lấy phong thư đó, nàng ấy theo lời căn dặn của nàng liền lui xuống. Nhưng bước chân vừa mới ra khỏi cửa cung, đã bị Chung Quân nhìn thấy chặn lại hỏi:
"Hoa Nhĩ cô nương, chẳng hay cô nương đang định đi đâu? Lệnh của hoàng thượng không lẽ cô không nhớ rõ sao?"
Từng câu từng chữ của Chung Quân, đều mang hàm ý thăm dò. Dạo gần đây binh biến nguy cấp, y rất được Sở Định Long coi trọng vì đưa ra những kế sách hay để giải quyết. Chỉ có điều hoàng đế kia không bao giờ biết được, toàn bộ là do chính tay y sắp xếp. Từ chuyện xung đột với Lạc quốc, rồi lại thêm chuyện Định quốc kéo binh sang, ngay cả chuyện giam lỏng Tương Tịch cũng là y bày ra. Mục đích của y bước đầu chính là cô lập hoàng đế Sở Định Long lại một mình, rồi tìm cách khiến triều thần bất mãn hắn. Chỉ có như vậy thì mọi quyền hành mới thật sự do y nắm giữ lấy.
"Chung đại nhân thứ lỗi, nô tì là phụng lệnh của hoàng hậu nương nương nên đem thư nhà của người đến cho hoàng thượng kiểm tra rồi gửi về Định quốc."
Nghe thấy câu hỏi của Chung Quân, Hoa Nhĩ cũng thành khẩn đáp lại. Nam nhân kia nhíu mày một chốc, từ nơi đáy mắt xoẹt qua một tia hiếu kì nhưng nhanh chóng liền biến mất. Y cầm phong thư kia lên ngấm nghía một hồi, sau đó lại quay sang hỏi Hoa Nhĩ:
"Sở Nguyên và Định quốc đang xảy ra xung đột rất lớn, lá thư nhà này thật sự khó lòng có thể gửi đi. Chi bằng cô đem nó về đi, tránh mang họa sát thân."
Vốn dĩ Chung Quân muốn dùng cách này để đuổi khéo và ngăn chặn nàng ấy mang bức thư này đến cho Sở Định Long. Dạo gần đây tromg triều liên tục tìm cách ép đưa Tương Tịch ra trao đổi để lấy hòa bình, còn hắn vì bảo vệ nàng mà liên tục đắc tội với không ít bá quan lớn nhỏ. Nếu lá thư này không được gửi đi thì không nói,lỡ đâu nó được gửi về Định quốc thì chắc chắn sự dày công chuẩn bị của y như công cốc rồi.
Nào ngờ khi Chung Quân vừa xua tay, Hoa Nhĩ đã hai hàng lệ ngắn dài nhìn y. Nàng ấy cầm chặt lấy phong thư kia không buông, giọng nghẹn ngào nói:
"Lệnh của hoàng thượng thì chúng nô tài làm sao dám cãi, nhưng hoàng hậu ngày đêm mong nhớ cố hương nên nô tì mới mạo muội giúp người..."
Chung Quân đưa mắt nhìn xuống phong thư, trong đầu đột nhiên lại nảy ra một ý định khác. Không phải Tương Tịch muốn gửi nó về Định quốc sao, vậy thì y sẽ toại nguyện cho nàng. Cánh môi y nhếch nhẹ lên, cầm lấy phong thư kia cất vào tay áo rồi nói với Hoa Nhĩ:
"Ngươi chỉ là một nô tì, có thể đưa bức thư này đến được đâu. Dù gì ta và hoàng hậu nương nương cũng gọi là có chút quen biết, để bổn đại nhân thay ngươi tìm người đem về Định quốc."
"Được như vậy thì nô tì thật lòng đa tạ ngài."
Vốn biết Chung Quân là một vị quan được Sở Định Long trọng dụng, nên Hoa Nhĩ biết được rằng nếu y nhận lời đưa thư thay thì ắt hẳn sẽ giúp mọi việc thuận lợi hơn. Nên nàng ấy không chút lo lắng, liền cảm tạ không ngớt. Nhưng Hoa Nhĩ không biết rằng, mọi chuyện hôm nay đều là một trong những điều đẩy đời Tương Tịch một hố sâu không đáy, tăm tối và đớn đau không ngớt.
Nhìn thấy nữ nhân kia ra chiều biết ơn mình, trong lòng Chung Quân không khỏi cười khẩy một cái. Quả nhiên là thứ nữ nhân ngu xuẩn, chỉ biết nhìn thấy sự tốt đẹp trước mắt mà không thèm nghi ngờ gì cả. Y xua tay, tỏ vẻ không chút bận lòng mà đáp:
"Ngươi đừng quá khách sáo, đây là việc một thần tử như ta nên làm để giải ưu phiền trong lòng hoàng hậu, cũng là ưu phiền của hoàng thượng. Cũng không còn sớm nữa, ngươi mau về hầu hạ chủ tử đi."
"Vậy phiền Chung đại nhân rồi, nô tì xin phép cáo lui."
Nói đoạn rồi Hoa Nhĩ liền lui vào trong Phượng Hoan Cung. Cánh cửa cung vừa bị đám thị vệ đóng lại, Chung Quân liền thu lại vẻ lương thiện của mình, từ nơi đáy mắt lộ ra vẻ kinh miệt. Đi đến một nơi vắng người qua lại, y nhanh chóng mở phong thư kia ra rồi chăm chú đọc.
Nhìn từng dòng từng chữ được nắn nót viết trong ấy, cánh môi của Chung Quân càng nhếch lên cao. Từ lâu y đã biết Sở Định Long đưa Tương Tịch lên làm hoàng hậu chỉ vì nàng là đích công chúa của Định quốc, một trong những nước có thể giúp hắn giữ vững sự hùng mạnh. Giờ đây hai nước giao tranh, nhưng quân đội của nước Định vẫn còn hơi kiêng dè không dám mạnh tay vì còn lo ngại cho an nguy của nàng. Vậy nếu một ngày Sở Định Long chính tay ban chết cho nàng thì liệu sẽ xảy ra đại họa gì, y cũng không dám nghĩ đến.
"Hoàng hậu nương nương thật là một đứa con có hiếu, trong lúc binh đao khói lửa như vậy mà vẫn luôn ghi nhớ viết thư về thăm hỏi. Nếu hoàng thượng biết được lòng này của người, ắt hẳn sẽ vui lắm."
Một tràng cười trào phúng của Chung Quân cất lên, tựa như đã đạt điều mà y hằng mong muốn. Ngay lúc này, đột nhiên một con quạ từ đây bay đến đậu gần đó, kêu lên ba tiếng:"Quác!Quác!Quác!"
Theo tương truyền trong nhân gian, mỗi khi nghe thấy quạ kêu thì ắt hẳn sẽ có người bên cạnh bỏ mạng hoặc gặp chuyện xui xẻo. Chung Quân ngước nhìn con quạ, trên khuôn mặt hiện lên một biểu cảm phức tạp. Sau đó y lại nhìn xuống bức thư của Tương Tịch, một tia tàn độc hiện lên rõ ràng.
"Diêm Vương gia đã cho quạ đến đòi mạng người, bổn đại nhân sao lại dám không tiễn hoàng hậu nương nương một đoạn?"
Từ trong thâm tâm Chung Quân đã có sự suy tính cho mọi thứ. Y biết rõ Sở Định Long là kẻ luôn đặt lợi ích của Sở Nguyên lên hàng đầu, chỉ cần y tìm cách để Tương Tịch đe dọa đến an nguy của Sở Nguyên thì y dám chắc hắn sẽ không chút tiếc tay hạ sát nàng. Nhưng làm thế nào để mọi thứ thật chu toàn, y vẫn phải thật cẩn trọng.
Thời cơ để Chung Quân thực hiện kế hoạch dùng cả đời suy tính đã gần kề. Chỉ còn vài bước nữa thôi, y nhất định sẽ không để nó đổ vỡ. Ngôi thiên tử kia chắc chắn sẽ về với tay y chứ không phải tên Sở Định Long vô dụng kia. Cảm giác ngạo nghễ chiếm trọn lấy Chung Quân, khiến y không nhịn được mà siết chặt phong thư kia, hướng về phủ của mình mà bước.
Bình luận facebook