Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10-1: Nhũ Ú Thẩm
Sao lại vậy kia chứ?
Nhìn vẻ mặt không thể nào của Tiểu Điệp khiến cho Lãnh Tâm khó hiểu. "Tỷ sao vậy, không phải tỷ biết trước rồi hay sao"
Tiểu Điệp chột dạ, không nói gì chỉ cười trừ. Nàng có nên nói cho Lãnh Tâm biết chuyện kì lạ này hay không. Tâm trạng rối bời càng khiến cho nụ cười của nàng thêm cứng ngắc.
"Không có gì, chắc là cơ thể còn hơi mệt" Tiểu Điệp nhẹ lắc đầu. Cuối cùng, nàng chính là quyết định giấu đi chuyện này, bởi Tiểu Điệp không muốn trước khi đi Lãnh Tâm còn phải lo lắng cho nàng.
"Nếu vậy tỷ nên nghỉ ngơi sớm, đệ xin cáo lui"
Đợi Tiểu Điệp nói tiếng "Ừm" sau đó Lãnh Tâm liền xoay người rời khỏi.
Khi nghe tiếng cửa khép lại, Tiểu Điệp mới nhẹ thả bản thân mình lên giường. Vẻ mặt trầm tư, Tiểu Điệp búng nhẹ một cái, một ngọn lửa màu xanh lam nhè nhẹ xuất hiện trên ngón tay.
"Kì lạ, không có mạch ngũ hành nhưng lại có thể sử dụng thuật, đây có được xem là may mắn?" Nàng thật không biết, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Tiểu Điệp thu ngọn lửa lại, nàng nhẹ xoay người, hướng mặt vào trong tường chìm sâu vào giấc ngủ.
***********.......*******.......**********
"NHA ĐẦU DẬY DẬY" Kéo theo sau âm thanh vang vọng cả căn phòng chính là tiếng *BOONG BOONG* của xoong chảo đập vào nhau. Đứng bên cạnh giường Tiểu Điệp là bóng dáng mập mạp của vị đại thẩm hôm qua, vì dáng vẻ tròn trịa này nên bà được mọi người trong phủ gọi là Nhũ Ú thẩm.
Đối với Tiểu Điệp, Nhũ Ú thẩm đặc biệt không có mấy thiện cảm. Bởi vì Hoắc Dĩnh được Nhũ Ú thẩm chăm sóc từ nhỏ, vốn trong lòng bà đã xem vị vương gia này như con của mình, nhưng vì thân phận thấp kém nên bà không dám lộ liễu cảm xúc.
Đêm hôm ấy, khi Tiểu Điệp được Hoắc Dĩnh đem về trong tình trạng máu me đầy người, bà có thể thấy được trong ánh mắt của vương gia khẽ lay động pha lẫn đau xót, bà chưa từng thấy tiểu vương gia mà bà chăm sóc có ánh mắt này bao giờ, lúc đó bà đã nghĩ, không lẽ đây là ý trung nhân câ ngài? Nhưng là vì chuyện riêng của vương gia nên bà cũng không dám tò mò can thiệp. Bà căm phẫn không phải vì Tiểu Điệp khiến cho Hoắc Dĩnh mấy đêm liền dù bận rộn nhưng vẫn chăm sóc nàng, không giận vì nàng mà Hoắc Dĩnh phải hao tâm tổn trí ngày đêm cẩn thận kê thuốc châm cứu, mà bà căm phẫn chính là tiểu nha đầu này thế mà không biết trời cao đất dày, vừa mới tỉnh dậy đã náo loạn, không quan tâm đến tâm trạng vương gia mà còn vì một tên tiểu tử độc miệng chửi ngài, khiến ngài tức giận, khi rời khỏi ánh mắt sâu thẳm còn lóe lên tia đau xót.
Vương gia một tay bà nuôi ngài khôn lớn, bà không cho phép ai làm tổn thương đến ngài, cho dù có là ý trung nhân đi nữa cũng tuyệt đối không cho phép.
Bất giác khóe môi Nhũ Ú thẩm cong lên đầy tà ý.
Để rồi xem bà sẽ cho nha đầu này biết tay.
Thấy đứng bên giường tiếng vang của xoong chảo không đủ lớn, Nhũ Ú thẩm liền kê sát vào tai Tiểu Điệp ra sức mà gõ. Thế là Tiểu Điệp cứ thế thản nhiên ba hồn bảy phía bị dọa cho chạy mất, cả người nàng ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Chịu dậy rồi à, tốt lắm, mau mau rời khỏi đây đi giặt đồ, tất cả đều đặt ở sau bếp, mau!!!!" Nói rồi Nhũ Ú thẩm còn tiếc rẻ gõ thêm một cái "BOONG" thật mạnh vào xoong rồi mới rời đi.
Tiểu Điệp ngồi trên giường dụi dụi mắt, ngáp một cái rõ dài. Sáng rồi sao?Nàng lững thững đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa mở, một luồn gió thổi vào khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh vào phổi, nhưng nhờ thế tinh thần nàng vài phần liền tỉnh táo.
Đập vào mắt một màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng xào xạc của lá cây.
Nếu nàng nhớ không lầm thì vị đại thẩm lúc nãy bảo nàng đi giặt đồ thì phải. Giặt đồ? Vào giờ này? Muốn lấy mạng của nàng chắc. Đây chắc chắn là ý của tên vương gia kia, hắn đang cho nàng ăn hành đây mà.
Lòng bàn tay Tiểu Điệp siết chặt lại, hàm răng nghiến trèo trẹo.
"Ắt xì ắt xì" Cái mũi vì cái lạnh nên nhảy liên tục cộng thêm bị nàng chà xát nên bị đỏ một mảng. Bây giờ trông Tiểu Điệp không khác gì chú hề trong gánh xiếc, nhưng nàng không quan tâm. Tên vương gia kia muốn làm khó nàng chứ gì, được lắm, nàng theo tới cùng.Người ta có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng không tin hành này nàng không thể cho hắn nếm mùi vị. Hừ!!!
Tiểu Điệp co lại như con tôm nhỏ, hướng về phía sau bếp thẳng tiến.
Thế là vô tình nhờ vào Nhũ Ú thẩm, Hoắc Dĩnh đã được Tiểu Điệp liệt kê vào sổ đen của nàng.
Nhìn vẻ mặt không thể nào của Tiểu Điệp khiến cho Lãnh Tâm khó hiểu. "Tỷ sao vậy, không phải tỷ biết trước rồi hay sao"
Tiểu Điệp chột dạ, không nói gì chỉ cười trừ. Nàng có nên nói cho Lãnh Tâm biết chuyện kì lạ này hay không. Tâm trạng rối bời càng khiến cho nụ cười của nàng thêm cứng ngắc.
"Không có gì, chắc là cơ thể còn hơi mệt" Tiểu Điệp nhẹ lắc đầu. Cuối cùng, nàng chính là quyết định giấu đi chuyện này, bởi Tiểu Điệp không muốn trước khi đi Lãnh Tâm còn phải lo lắng cho nàng.
"Nếu vậy tỷ nên nghỉ ngơi sớm, đệ xin cáo lui"
Đợi Tiểu Điệp nói tiếng "Ừm" sau đó Lãnh Tâm liền xoay người rời khỏi.
Khi nghe tiếng cửa khép lại, Tiểu Điệp mới nhẹ thả bản thân mình lên giường. Vẻ mặt trầm tư, Tiểu Điệp búng nhẹ một cái, một ngọn lửa màu xanh lam nhè nhẹ xuất hiện trên ngón tay.
"Kì lạ, không có mạch ngũ hành nhưng lại có thể sử dụng thuật, đây có được xem là may mắn?" Nàng thật không biết, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Tiểu Điệp thu ngọn lửa lại, nàng nhẹ xoay người, hướng mặt vào trong tường chìm sâu vào giấc ngủ.
***********.......*******.......**********
"NHA ĐẦU DẬY DẬY" Kéo theo sau âm thanh vang vọng cả căn phòng chính là tiếng *BOONG BOONG* của xoong chảo đập vào nhau. Đứng bên cạnh giường Tiểu Điệp là bóng dáng mập mạp của vị đại thẩm hôm qua, vì dáng vẻ tròn trịa này nên bà được mọi người trong phủ gọi là Nhũ Ú thẩm.
Đối với Tiểu Điệp, Nhũ Ú thẩm đặc biệt không có mấy thiện cảm. Bởi vì Hoắc Dĩnh được Nhũ Ú thẩm chăm sóc từ nhỏ, vốn trong lòng bà đã xem vị vương gia này như con của mình, nhưng vì thân phận thấp kém nên bà không dám lộ liễu cảm xúc.
Đêm hôm ấy, khi Tiểu Điệp được Hoắc Dĩnh đem về trong tình trạng máu me đầy người, bà có thể thấy được trong ánh mắt của vương gia khẽ lay động pha lẫn đau xót, bà chưa từng thấy tiểu vương gia mà bà chăm sóc có ánh mắt này bao giờ, lúc đó bà đã nghĩ, không lẽ đây là ý trung nhân câ ngài? Nhưng là vì chuyện riêng của vương gia nên bà cũng không dám tò mò can thiệp. Bà căm phẫn không phải vì Tiểu Điệp khiến cho Hoắc Dĩnh mấy đêm liền dù bận rộn nhưng vẫn chăm sóc nàng, không giận vì nàng mà Hoắc Dĩnh phải hao tâm tổn trí ngày đêm cẩn thận kê thuốc châm cứu, mà bà căm phẫn chính là tiểu nha đầu này thế mà không biết trời cao đất dày, vừa mới tỉnh dậy đã náo loạn, không quan tâm đến tâm trạng vương gia mà còn vì một tên tiểu tử độc miệng chửi ngài, khiến ngài tức giận, khi rời khỏi ánh mắt sâu thẳm còn lóe lên tia đau xót.
Vương gia một tay bà nuôi ngài khôn lớn, bà không cho phép ai làm tổn thương đến ngài, cho dù có là ý trung nhân đi nữa cũng tuyệt đối không cho phép.
Bất giác khóe môi Nhũ Ú thẩm cong lên đầy tà ý.
Để rồi xem bà sẽ cho nha đầu này biết tay.
Thấy đứng bên giường tiếng vang của xoong chảo không đủ lớn, Nhũ Ú thẩm liền kê sát vào tai Tiểu Điệp ra sức mà gõ. Thế là Tiểu Điệp cứ thế thản nhiên ba hồn bảy phía bị dọa cho chạy mất, cả người nàng ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Chịu dậy rồi à, tốt lắm, mau mau rời khỏi đây đi giặt đồ, tất cả đều đặt ở sau bếp, mau!!!!" Nói rồi Nhũ Ú thẩm còn tiếc rẻ gõ thêm một cái "BOONG" thật mạnh vào xoong rồi mới rời đi.
Tiểu Điệp ngồi trên giường dụi dụi mắt, ngáp một cái rõ dài. Sáng rồi sao?Nàng lững thững đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa mở, một luồn gió thổi vào khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh vào phổi, nhưng nhờ thế tinh thần nàng vài phần liền tỉnh táo.
Đập vào mắt một màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng xào xạc của lá cây.
Nếu nàng nhớ không lầm thì vị đại thẩm lúc nãy bảo nàng đi giặt đồ thì phải. Giặt đồ? Vào giờ này? Muốn lấy mạng của nàng chắc. Đây chắc chắn là ý của tên vương gia kia, hắn đang cho nàng ăn hành đây mà.
Lòng bàn tay Tiểu Điệp siết chặt lại, hàm răng nghiến trèo trẹo.
"Ắt xì ắt xì" Cái mũi vì cái lạnh nên nhảy liên tục cộng thêm bị nàng chà xát nên bị đỏ một mảng. Bây giờ trông Tiểu Điệp không khác gì chú hề trong gánh xiếc, nhưng nàng không quan tâm. Tên vương gia kia muốn làm khó nàng chứ gì, được lắm, nàng theo tới cùng.Người ta có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng không tin hành này nàng không thể cho hắn nếm mùi vị. Hừ!!!
Tiểu Điệp co lại như con tôm nhỏ, hướng về phía sau bếp thẳng tiến.
Thế là vô tình nhờ vào Nhũ Ú thẩm, Hoắc Dĩnh đã được Tiểu Điệp liệt kê vào sổ đen của nàng.
Bình luận facebook