Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Phong Ấn 2
"Xú nha đầu, ta thật không ngờ ngươi có sở thích quái đảng như thế"
Tiểu Điệp xám mặt, nói không nên lời.
Nàng biết hành động mình quái đảng, nhưng cũng đâu cần phải nói huỵch tẹt móng heo ra vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt tái xanh của Tiểu Điệp, lão bà bà đang định tiếp tục châm chọc thì ngưng lại. Bà liếc mắt nhìn nàng.
"Sao không biến lại thành nhục thể mà vẫn giữ nguyên súc thể thế kia, ngươi thích bộ dạng này?"
Đôi tai đang rũ xuống u ám, nghe thấy thế liền lập tức vỉnh lên, nàng mở to mắt, kinh ngạc.
"Có thể biến lại sao?"
"Nha đầu này, ngươi là từ trên trời rơi xuống hay sao? Cái này vốn lên hai là đã biết rồi"
Tiểu Điệp xụ mặt xuống, lẩm bẩm: "Na ná như thế"
Chợt phát hiện điểm kì lạ, nàng ngẩn ra. Khoan đã, lên hai đã biết, vậy không phải là do nàng hít phải mùi hương kia?
Kể từ khi xuyên qua cơ thể nàng ngày càng kì lạ. Có thể sử dụng lửa, có thể sử dụng lôi điện, và bây giờ lại biến thành bộ dạng này. Không lẽ vì xuyên qua thế giới này nên cơ thể nàng cũng bị biến đổi.
Đầu Tiểu Điệp bỗng nhói một cái, nàng khẽ nhíu chân mày. Nàng nhìn lão bà bà hỏi: "Vậy làm sao để biến trở lại?"
Lão bà bà nhàn nhạt đáp: "Cứ suy nghĩ đến nhục thể là được"
"Đơn giản vậy sao?" Tiểu Điệp tỏ ta kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó liền làm theo.
Ngay lập tức, Tiểu Điệp được bao bọc trong ánh sáng đỏ huyễn hoặc, cơ thể nàng dần biến đổi và trở lại thành dạng người. Nàng không ngừng lấy tay sờ mặt, sờ khắp thân thể. Oa ha trở lại rồi, chỉ có điều...... Ach, sao tóc nàng một nhúm nhỏ bên trái bị biến thành màu trắng. Nàng cầm tóc lên xăm soi, sau đó thở dài. Mà thôi không sao miễn thành người trở lại là được, dù sao cũng cũng chỉ là một nhúm tóc thôi mà.
Tiểu Điệp xoay người định đa tạ lão bà bà, nhưng chợt phát hiện lão bà bỗng dưng đứng bất động trợn to mắt nhìn nàng.
Miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
Nàng khó hiểu hỏi: "Bà bà sao vậy?"
Lão bà bà lắc đầu: "Không có gì, khuya rồi mau ngủ đi"
-----_________------__________------
"Đây là đâu?"
Xung quanh Tiểu Điệp một màu tối đen như mực, nàng đứng yên, để mắt thích nghi với bóng tối mới dám di chuyển. Đi được vài bước, thì trước mắt xuất hiện bóng trắng, bóng trắng thanh âm trong trẻo vang lên.
"Ngươi đã tới"
Thân thể Tiểu Điệp khẽ chấn động. Người này biết nàng sao?
Người kia xoay người, Tiểu Điệp nói không nên lời bởi khuôn mặt kia vô cùng giống nàng, thậm chí có phần sắc sảo kiều diễm hơn. Nàng ta có mái tóc màu trắng cùng với ánh mắt màu đỏ vô cùng tà mị.
Tiểu Điệp chỉ tay vào người hỏi: "Ngươi biết ta sao?"
Người kia bật cười, tiếng cười khanh khách vang lên trong trẻo. "Có thể nói hơn cả biết"
Bộ nàng nói gì rất buồn cười? Tiểu Điệp bực bội nheo nheo đôi mắt.
Nữ nhân bạch y chân dắt chéo, đung đưa trong không trung, nàng ta vuốt mái tóc trắng của mình ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
"Ngươi có vẻ như đã gặp Hoắc Dĩnh rồi nhỉ?" Bạch y ánh mắt mông lung, vu vơ nói.
"Hoắc Dĩnh?"
"Đúng vậy, chính là tam vương gia"
Nghe ba chữ tam vương gia, Tiểu Điệp ngay lập tức khí bốc lên não, tâm trạng đã không tốt lại càng trở nên tệ. Tiểu Điệp một bụng bực tức không vui nói: "Sao lại nhắc đến hắn ta?"
Nữ nhân kia lại bật cười, sảng khoái nói: "Không có gì, chẳng qua đó là đệ đệ kết nghĩa mà không phải nói là ca ca kết nghĩa của ta."
Hai người thật giống nhau, đều rất có tài làm cho nàng bực tức.
Nữ nhân bạch y nhẹ tung người đáp xuống, hai người mặt đối mặt, nàng ta khẽ cong khóe môi, trầm thấp nói: "Thời gian không còn nhiều, ta chỉ muốn nói với ngươi rằng hãy bảo quản tốt cơ thể, nếu không lần sau người điều khiển cơ thể sẽ không còn là ngươi nữa"
Nói rồi bạch y nữ tử xoay người biến mất.
Phong ấn hai, mở!
Tiểu Điệp choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ, không ngừng rên hừ hừ. Đầu óc Tiểu Điệp chỉ là một mảng trắng xóa mịt mù, nàng cố gắng nhưng vẫn không sao nhớ ra là đã mơ những gì, chỉ cảm thấy bực tức kì lạ. Nàng ghét chuột, nhất định đã mơ thấy chuột hơn nữa còn là con chuột rất đen rất hôi. Tìm được lý do, Tiểu Điệp cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Nàng rời khỏi giường, đi ra ngoài để hít thở không khí. Dọc theo mép sông, Tiểu Điệp tình cờ nhìn ảnh mình phản chiếu dưới sông, lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Khóe môi run rẩy, Tiểu Điệp nói không nên lời: "Mặt... mặt.. mặt.."
MẶT NÀNG BỊ BIẾN ĐỔI!!!!
Sự việc quá bất ngờ khiến Tiểu Điệp cảm thấy choáng váng khó chấp nhận được, nàng cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, biết phóng lửa phóng điện, biến thành sói, giờ đến cả khuôn mặt nàng cũng bị biến đổi luôn rồi.
Vì quá sốc, Tiểu Điệp đã không nhận ra xung quanh nàng cây cối đang chuyển động như có sự sống, mặt đất khẽ lay chuyển.
Lão bà bà nhận ra sự khác thường, chân mày khẽ xô vào nhau
Sức mạnh này...
Tiểu Điệp xám mặt, nói không nên lời.
Nàng biết hành động mình quái đảng, nhưng cũng đâu cần phải nói huỵch tẹt móng heo ra vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt tái xanh của Tiểu Điệp, lão bà bà đang định tiếp tục châm chọc thì ngưng lại. Bà liếc mắt nhìn nàng.
"Sao không biến lại thành nhục thể mà vẫn giữ nguyên súc thể thế kia, ngươi thích bộ dạng này?"
Đôi tai đang rũ xuống u ám, nghe thấy thế liền lập tức vỉnh lên, nàng mở to mắt, kinh ngạc.
"Có thể biến lại sao?"
"Nha đầu này, ngươi là từ trên trời rơi xuống hay sao? Cái này vốn lên hai là đã biết rồi"
Tiểu Điệp xụ mặt xuống, lẩm bẩm: "Na ná như thế"
Chợt phát hiện điểm kì lạ, nàng ngẩn ra. Khoan đã, lên hai đã biết, vậy không phải là do nàng hít phải mùi hương kia?
Kể từ khi xuyên qua cơ thể nàng ngày càng kì lạ. Có thể sử dụng lửa, có thể sử dụng lôi điện, và bây giờ lại biến thành bộ dạng này. Không lẽ vì xuyên qua thế giới này nên cơ thể nàng cũng bị biến đổi.
Đầu Tiểu Điệp bỗng nhói một cái, nàng khẽ nhíu chân mày. Nàng nhìn lão bà bà hỏi: "Vậy làm sao để biến trở lại?"
Lão bà bà nhàn nhạt đáp: "Cứ suy nghĩ đến nhục thể là được"
"Đơn giản vậy sao?" Tiểu Điệp tỏ ta kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó liền làm theo.
Ngay lập tức, Tiểu Điệp được bao bọc trong ánh sáng đỏ huyễn hoặc, cơ thể nàng dần biến đổi và trở lại thành dạng người. Nàng không ngừng lấy tay sờ mặt, sờ khắp thân thể. Oa ha trở lại rồi, chỉ có điều...... Ach, sao tóc nàng một nhúm nhỏ bên trái bị biến thành màu trắng. Nàng cầm tóc lên xăm soi, sau đó thở dài. Mà thôi không sao miễn thành người trở lại là được, dù sao cũng cũng chỉ là một nhúm tóc thôi mà.
Tiểu Điệp xoay người định đa tạ lão bà bà, nhưng chợt phát hiện lão bà bỗng dưng đứng bất động trợn to mắt nhìn nàng.
Miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
Nàng khó hiểu hỏi: "Bà bà sao vậy?"
Lão bà bà lắc đầu: "Không có gì, khuya rồi mau ngủ đi"
-----_________------__________------
"Đây là đâu?"
Xung quanh Tiểu Điệp một màu tối đen như mực, nàng đứng yên, để mắt thích nghi với bóng tối mới dám di chuyển. Đi được vài bước, thì trước mắt xuất hiện bóng trắng, bóng trắng thanh âm trong trẻo vang lên.
"Ngươi đã tới"
Thân thể Tiểu Điệp khẽ chấn động. Người này biết nàng sao?
Người kia xoay người, Tiểu Điệp nói không nên lời bởi khuôn mặt kia vô cùng giống nàng, thậm chí có phần sắc sảo kiều diễm hơn. Nàng ta có mái tóc màu trắng cùng với ánh mắt màu đỏ vô cùng tà mị.
Tiểu Điệp chỉ tay vào người hỏi: "Ngươi biết ta sao?"
Người kia bật cười, tiếng cười khanh khách vang lên trong trẻo. "Có thể nói hơn cả biết"
Bộ nàng nói gì rất buồn cười? Tiểu Điệp bực bội nheo nheo đôi mắt.
Nữ nhân bạch y chân dắt chéo, đung đưa trong không trung, nàng ta vuốt mái tóc trắng của mình ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
"Ngươi có vẻ như đã gặp Hoắc Dĩnh rồi nhỉ?" Bạch y ánh mắt mông lung, vu vơ nói.
"Hoắc Dĩnh?"
"Đúng vậy, chính là tam vương gia"
Nghe ba chữ tam vương gia, Tiểu Điệp ngay lập tức khí bốc lên não, tâm trạng đã không tốt lại càng trở nên tệ. Tiểu Điệp một bụng bực tức không vui nói: "Sao lại nhắc đến hắn ta?"
Nữ nhân kia lại bật cười, sảng khoái nói: "Không có gì, chẳng qua đó là đệ đệ kết nghĩa mà không phải nói là ca ca kết nghĩa của ta."
Hai người thật giống nhau, đều rất có tài làm cho nàng bực tức.
Nữ nhân bạch y nhẹ tung người đáp xuống, hai người mặt đối mặt, nàng ta khẽ cong khóe môi, trầm thấp nói: "Thời gian không còn nhiều, ta chỉ muốn nói với ngươi rằng hãy bảo quản tốt cơ thể, nếu không lần sau người điều khiển cơ thể sẽ không còn là ngươi nữa"
Nói rồi bạch y nữ tử xoay người biến mất.
Phong ấn hai, mở!
Tiểu Điệp choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ, không ngừng rên hừ hừ. Đầu óc Tiểu Điệp chỉ là một mảng trắng xóa mịt mù, nàng cố gắng nhưng vẫn không sao nhớ ra là đã mơ những gì, chỉ cảm thấy bực tức kì lạ. Nàng ghét chuột, nhất định đã mơ thấy chuột hơn nữa còn là con chuột rất đen rất hôi. Tìm được lý do, Tiểu Điệp cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Nàng rời khỏi giường, đi ra ngoài để hít thở không khí. Dọc theo mép sông, Tiểu Điệp tình cờ nhìn ảnh mình phản chiếu dưới sông, lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Khóe môi run rẩy, Tiểu Điệp nói không nên lời: "Mặt... mặt.. mặt.."
MẶT NÀNG BỊ BIẾN ĐỔI!!!!
Sự việc quá bất ngờ khiến Tiểu Điệp cảm thấy choáng váng khó chấp nhận được, nàng cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, biết phóng lửa phóng điện, biến thành sói, giờ đến cả khuôn mặt nàng cũng bị biến đổi luôn rồi.
Vì quá sốc, Tiểu Điệp đã không nhận ra xung quanh nàng cây cối đang chuyển động như có sự sống, mặt đất khẽ lay chuyển.
Lão bà bà nhận ra sự khác thường, chân mày khẽ xô vào nhau
Sức mạnh này...
Bình luận facebook