Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19-1: Ngốc Vương Gia
Tiểu Điệp có cảm giác như ai đó gọi mình, tiếng gọi lớn dần khiến nàng bừng tỉnh. Trước mặt nàng, khuôn mặt Hoắc Dĩnh phóng to cực đại, khiến nàng giật bắn, hét toáng lên.
Hoắc Dĩnh bị tiếng la của Tiểu Điệp vội bật lùi ra sau, mắt dần ửng hồng.
Tiểu Điệp không để ý việc Hoắc Dĩnh sắp khóc, thấy hắn đã tỉnh nàng mừng rỡ: "Ngài đã tỉnh"
Lúc nãy hắn ngất đi, sau đó không ngừng sốt dữ dội, nàng đã phải dùng đến Liệt Băng để giúp hắn hạ sốt. Cũng may giờ hắn đã không sao.
Thấy Tiểu Điệp nhìn hắn sắp khóc mà không dỗ, ngược lại nàng còn cười rất tươi. Hoắc Dĩnh lập tức òa khóc, tiếng khóc vang lên khắp phòng.
Tiểu Điệp bịt tai lại, không hỉu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt khó xử: "Ngài sao vậy, tự nhiên khóc toáng lên cứ như một tiểu hài tử ấy"
"Nhạc Nhạc tỷ cười nhạo ta" Hoắc Dĩnh ấm ức nói.
"Ngài nói ai cơ?" Mặt Tiểu Điệp ngay lập tức thộn ra.
"Chính là Nhạc Nhạc tỷ" Vừa nói, Hoắc Dĩnh vừa chỉ tay vào Tiểu Điệp, ánh mắt trong suốt, giận dỗi như một tiểu hài nhi.
"Ta sao?"
Bộ dáng này có gì đó không đúng lắm. Tiểu Điệp ánh mắng nghi ngờ nhìn Hoắc Dĩnh, tay sờ sờ lên trán hắn. Rõ ràng là không có sốt.
Nhìn Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khó hiểu hỏi: "Tỷ đang làm gì thế? Sao lại sờ trán đệ?"
"Ngài tên gì?" Tiểu Điệp hỏi
"Lý Hoắc Dĩnh" Hoắc Dĩnh ngoan ngoãn đáp.
Nàng từng nghe bà bà nói, Tam vương gia quả thật tên Lý Hoắc Dĩnh. Nàng gật gù, sau đó hỏi tiếp: "Ta tên gì?"
"Tỷ là Lôi Nhạc, là Nhạc Nhạc tỷ của đệ a"
Tiểu Điệp lập tức trầm ngâm. Hắn rõ ràng biết tên bản thân mình, vẫn như cũ nghĩ nàng là Lôi Nhạc, nhưng sao nàng thấy có gì đó không đúng lắm.
Hoắc Dĩnh lo lắng, kéo tay áo Tiểu Điệp: "Nhạc tỷ, đệ lại làm gì sai sao?"
"Không có! Ngài không làm gì sai cả" Tiểu Điệp cười khổ.
"Vậy sao Nhạc Nhạc tỷ toàn hỏi đệ mấy câu kì quái, sau đó liền im lặng a" Khuôn mặt Hoắc Dĩnh lập tức xụ xuống.
Nhạc Nhạc tỷ? Chính nó!
Tại sao vương gia lại gọi nàng là Nhạc Nhạc tỷ mà không phải là Lôi Nhạc? Không lẽ nào, vương gia bị tuột kí ức chứ?
Tiểu Điệp nuốt nước miếng một cái, nghiêm túc hỏi Hoắc Dĩnh: "Vậy ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?"
Hoắc Dĩnh xòe sáu ngón tay lên dõng dạc nói: "Ta sáu tuổi rồi nha"
Đoàng!
Như sét đánh ngang tai, Tiểu Điệp có một cảm giác choáng váng. Thật sự xảy ra rồi, điều kinh khủng thật sự đã xảy ra!
Trong lúc Tiểu Điệp chưa hoàn hồn, Hoắc Dĩnh lại tiếp: "Còn nữa, tỷ đừng kêu ta là ngài, ta không thích, cứ kêu ta là tiểu Dĩnh như trước kia đi"
Tiểu Điệp cứ thế, trong trạng thái vô hồn: "ừ.. ừ.. à.. à. "
Xong! Cuộc đời nàng thế là đi tong, Tam vương gia, người giăng kết giới bị hóa ngốc... Vậy ai là người sẽ giúp nàng hóa giải kết giới để đi ra?
Hết nhìn vương gia như đứa trẻ, lại nhìn Tiểu Bạch Lang cuộn tròn ngủ ngon lành trong chăn. Tiểu Điệp có cảm giác uất nghẹn, khóc không ra nước mắt.
Nàng còn chưa trở thành cao thủ bậc nhất trong võ lâm, chưa trở thành người giàu nhất thiên hạ, nàng chưa gặp nam nhân khiến nàng nhất kiến trung tình. Tiền tài, danh vọng, tình yêu, nàng chưa làm được cái gì, và bây giờ phải chết dí ở đây vì vương gia bị hóa ngốc. Nàng không cam tâm, không cam tâm, lão thiên, ông thật là không công bằng!!!!
Trên trời, lão thiên bật ngửa, sau đó ngáp: Nếu như ta công bằng thì đã không có người giàu kẻ nghèo, người đẹp kẻ xấu. Suy cho cùng là do ngươi không may... hắc... hắc...
Hoắc Dĩnh ngơ ngác nhìn Tiểu Điệp, đút đùi gà vô miệng nàng, ngây ngô nói: "Đùi gà ngon, Nhạc tỷ đừng khóc"
Hoắc Dĩnh bị tiếng la của Tiểu Điệp vội bật lùi ra sau, mắt dần ửng hồng.
Tiểu Điệp không để ý việc Hoắc Dĩnh sắp khóc, thấy hắn đã tỉnh nàng mừng rỡ: "Ngài đã tỉnh"
Lúc nãy hắn ngất đi, sau đó không ngừng sốt dữ dội, nàng đã phải dùng đến Liệt Băng để giúp hắn hạ sốt. Cũng may giờ hắn đã không sao.
Thấy Tiểu Điệp nhìn hắn sắp khóc mà không dỗ, ngược lại nàng còn cười rất tươi. Hoắc Dĩnh lập tức òa khóc, tiếng khóc vang lên khắp phòng.
Tiểu Điệp bịt tai lại, không hỉu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt khó xử: "Ngài sao vậy, tự nhiên khóc toáng lên cứ như một tiểu hài tử ấy"
"Nhạc Nhạc tỷ cười nhạo ta" Hoắc Dĩnh ấm ức nói.
"Ngài nói ai cơ?" Mặt Tiểu Điệp ngay lập tức thộn ra.
"Chính là Nhạc Nhạc tỷ" Vừa nói, Hoắc Dĩnh vừa chỉ tay vào Tiểu Điệp, ánh mắt trong suốt, giận dỗi như một tiểu hài nhi.
"Ta sao?"
Bộ dáng này có gì đó không đúng lắm. Tiểu Điệp ánh mắng nghi ngờ nhìn Hoắc Dĩnh, tay sờ sờ lên trán hắn. Rõ ràng là không có sốt.
Nhìn Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khó hiểu hỏi: "Tỷ đang làm gì thế? Sao lại sờ trán đệ?"
"Ngài tên gì?" Tiểu Điệp hỏi
"Lý Hoắc Dĩnh" Hoắc Dĩnh ngoan ngoãn đáp.
Nàng từng nghe bà bà nói, Tam vương gia quả thật tên Lý Hoắc Dĩnh. Nàng gật gù, sau đó hỏi tiếp: "Ta tên gì?"
"Tỷ là Lôi Nhạc, là Nhạc Nhạc tỷ của đệ a"
Tiểu Điệp lập tức trầm ngâm. Hắn rõ ràng biết tên bản thân mình, vẫn như cũ nghĩ nàng là Lôi Nhạc, nhưng sao nàng thấy có gì đó không đúng lắm.
Hoắc Dĩnh lo lắng, kéo tay áo Tiểu Điệp: "Nhạc tỷ, đệ lại làm gì sai sao?"
"Không có! Ngài không làm gì sai cả" Tiểu Điệp cười khổ.
"Vậy sao Nhạc Nhạc tỷ toàn hỏi đệ mấy câu kì quái, sau đó liền im lặng a" Khuôn mặt Hoắc Dĩnh lập tức xụ xuống.
Nhạc Nhạc tỷ? Chính nó!
Tại sao vương gia lại gọi nàng là Nhạc Nhạc tỷ mà không phải là Lôi Nhạc? Không lẽ nào, vương gia bị tuột kí ức chứ?
Tiểu Điệp nuốt nước miếng một cái, nghiêm túc hỏi Hoắc Dĩnh: "Vậy ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?"
Hoắc Dĩnh xòe sáu ngón tay lên dõng dạc nói: "Ta sáu tuổi rồi nha"
Đoàng!
Như sét đánh ngang tai, Tiểu Điệp có một cảm giác choáng váng. Thật sự xảy ra rồi, điều kinh khủng thật sự đã xảy ra!
Trong lúc Tiểu Điệp chưa hoàn hồn, Hoắc Dĩnh lại tiếp: "Còn nữa, tỷ đừng kêu ta là ngài, ta không thích, cứ kêu ta là tiểu Dĩnh như trước kia đi"
Tiểu Điệp cứ thế, trong trạng thái vô hồn: "ừ.. ừ.. à.. à. "
Xong! Cuộc đời nàng thế là đi tong, Tam vương gia, người giăng kết giới bị hóa ngốc... Vậy ai là người sẽ giúp nàng hóa giải kết giới để đi ra?
Hết nhìn vương gia như đứa trẻ, lại nhìn Tiểu Bạch Lang cuộn tròn ngủ ngon lành trong chăn. Tiểu Điệp có cảm giác uất nghẹn, khóc không ra nước mắt.
Nàng còn chưa trở thành cao thủ bậc nhất trong võ lâm, chưa trở thành người giàu nhất thiên hạ, nàng chưa gặp nam nhân khiến nàng nhất kiến trung tình. Tiền tài, danh vọng, tình yêu, nàng chưa làm được cái gì, và bây giờ phải chết dí ở đây vì vương gia bị hóa ngốc. Nàng không cam tâm, không cam tâm, lão thiên, ông thật là không công bằng!!!!
Trên trời, lão thiên bật ngửa, sau đó ngáp: Nếu như ta công bằng thì đã không có người giàu kẻ nghèo, người đẹp kẻ xấu. Suy cho cùng là do ngươi không may... hắc... hắc...
Hoắc Dĩnh ngơ ngác nhìn Tiểu Điệp, đút đùi gà vô miệng nàng, ngây ngô nói: "Đùi gà ngon, Nhạc tỷ đừng khóc"
Bình luận facebook