Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Phế Thuật
Cánh môi mỏng khẽ run rẫy, lòng bàn tay lạnh dần, nàng không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt. Thật ra, nơi này là thế giới quái quỷ gì vậy? Hắn ta... hắn ta... sao lại có thể biến thành động vật?
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khẽ cười khẩy một cái. Từng bước tiến lại gần chỗ nàng, ép Tiểu Điệp phải đứng bật dậy khỏi ghế. Con ngươi lóe một tia lạnh lùng về phía Tiểu Điệp, âm lãnh như phán xét: "Thế nào? Chúng ta đã từng gặp mặt?".
Nhìn dáng vẻ hắc cẩu to lớn phía trước, Tiểu Điệp khóe môi run rẩy trả lời: "Là ngài?"
Ánh sáng xanh lại lần nữa sáng lên, Hoắc Dĩnh biến lại thành người, hung hăn lấy bàn tay siết chặt cằm của Tiểu Điệp, quát: "Nói! Ngươi là ai? Tiếp cận ta có mục đích gì?"
Nếu như lúc đầu nàng thừa nhận biết hắn thì Hoắc Dĩnh đã không động thủ, trong thế giới này khi trong hình dạng súc thể nếu không sử dụng Ẩn Ảnh thì người khác vẫn có thể nhận ra được hình dáng lúc bình thường.
Nữ nhân này hẳn là giả vờ không nhận ra hắn, như là vô tình cứu một người qua đường hòng tiếp cận hắn đi?
Tiểu Điệp sợ hãi, con ngươi run rẩy, cảm giác đau đớn từ cằm truyền đến khiến nàng khẽ nhíu mày. Tiểu Điệp yếu ớt nói: "Ta không có".
"Hà... Không có? Ngươi đừng quên lúc đó ta không có sử dụng Ẩn Ảnh để che giấu bản thân, ngươi không thể nào lại không nhận ra ta"
Bàn tay Hoắc Dĩnh tăng thêm lực đạo, Tiểu Điệp có cảm giác như đây không còn là cằm của nàng nữa, nó hoàn toàn bị tê dại đi. Vẻ mặt tái nhợt, Tiểu Điệp vẫn cố gắng nói: "Ta quả thật không có mục đích"
Tiểu Điệp vừa dứt lời, ngay lập tức cánh tay Hoắc Dĩnh liền di chuyển xuống cổ nàng mà siết. Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ chính là người này muốn giết nàng.
Tiểu Điệp dường như không tin vào mắt mình, nàng mở to mắt nhìn người phía trước, sau đó cười chế giễu một cái. Nếu đúng như lời hắn ta nói thì nàng đã cứu hắn, không ngờ người nàng cứu lại chính tay muốn giết nàng. Nàng không biết đó là hắn, nếu biết nàng đã không cứu. Bởi thế nàng mới căm ghét con người. Người ta có câu "cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán", nhưng có vẻ như ở thế giới này định nghĩa đó hoàn toàn không tồn tại.
Tiểu Điệp từ từ nhắm mắt lại. Trớ trêu thật, không ngờ xuyên qua mới được một ngày mà nàng sắp phải chết lần thứ hai.
Khi Tiểu Điệp buông xuôi tất cả thì chợt cánh tay đang siết chặt ở cổ nàng bỗng buông xuống. Đột ngột mất điểm tựa, Tiểu Điệp lảo đảo ngã phịch xuống đất. Nàng tham lam hít thở không khí, không ngừng ho khụ khụ..
Hoắc Dĩnh không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi, để lại mình Tiểu Điệp ở trong phòng, xunh quanh thức ăn vung vãi, ghế ngã ngổn ngang, không khí im lặng đến đáng sợ.
Nguy hiểm qua đi, cảm giác vừa rồi bây giờ nhớ lại khiến nàng không khỏi rùng mình một cái. Cái cảm giác sắp bị mãnh thú ăn thịt, bản thân một chân bước vào cửa quỷ môn quan, quả thật không dễ chịu chút nào.
Tiểu Điệp vỗ vỗ ngực, lấy lại bình tĩnh. Nàng quyết định rồi, không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Quả thật đáng sợ mà. Nhưng mà có một chuyện nàng nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng lúc nãy hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, sao lại có thể bỏ qua dễ dàng như thế.
Còn về phần Hoắc Dĩnh, sau khi rời khỏi phòng Tiểu Điệp thì bước tới phòng của hắn đóng sập cửa lại, khiến cho nha hoàn đi ngang qua không khỏi e ngại mà cùng lúc rụt đầu.
Hoắc Dĩnh đứng trong phòng lãnh đạm nói: "Hắc Tử, điều tra xem người mà ta đem về tối qua là ai. Càng nhanh càng tốt"
"Tuân lệnh!!"
Nói rồi người tên Hắc Tử lập tức biến mất.
Hoắc Dĩnh thả người lên giường, chân mày khẽ nhíu lại. Hắn không ngờ người mà hắn đem về lại là một Phế Thuật. Nàng ta có một đôi mắt cứng rắn khiến hắn lầm tưởng nàng là một cao thủ do ai đó sai đến. Nhưng khi tay hắn chạm vào cổ nàng, nghe mạch tự của nàng hắn mới biết được hắn đã lầm. Bởi vì nàng chỉ có một mạch. Những người cho dù có yếu đi nữa thì Mạch Thuật của người đó vẫn có, nhưng nàng ấy thì hoàn toàn không. Có lẽ vì thế mà nàng ấy đã không có Ẩn Nhãn để nhìn hai hình dáng cùng một lúc.
Haiz~
Hoắc Dĩnh cho rằng mình đã quá lỗ mãng, dù sao nàng ấy cũng là ân nhân của hắn. Những người Phế Thuật như nàng rất là yếu ớt, rất dễ bị người khác làm tổn thương. Để bù đắp cho nàng, hắn quyết định sẽ bảo vệ nàng cho đến khi tìm được người nương tựa.
Bên đây Hoắc Dĩnh đang trăn trở, hối hận thì bên kia, Tiểu Điệp đang cố gắng leo qua bức tường để trốn thoát nơi này. Nơi mà nàng cho rằng chính là ổ cọp khó sống.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khẽ cười khẩy một cái. Từng bước tiến lại gần chỗ nàng, ép Tiểu Điệp phải đứng bật dậy khỏi ghế. Con ngươi lóe một tia lạnh lùng về phía Tiểu Điệp, âm lãnh như phán xét: "Thế nào? Chúng ta đã từng gặp mặt?".
Nhìn dáng vẻ hắc cẩu to lớn phía trước, Tiểu Điệp khóe môi run rẩy trả lời: "Là ngài?"
Ánh sáng xanh lại lần nữa sáng lên, Hoắc Dĩnh biến lại thành người, hung hăn lấy bàn tay siết chặt cằm của Tiểu Điệp, quát: "Nói! Ngươi là ai? Tiếp cận ta có mục đích gì?"
Nếu như lúc đầu nàng thừa nhận biết hắn thì Hoắc Dĩnh đã không động thủ, trong thế giới này khi trong hình dạng súc thể nếu không sử dụng Ẩn Ảnh thì người khác vẫn có thể nhận ra được hình dáng lúc bình thường.
Nữ nhân này hẳn là giả vờ không nhận ra hắn, như là vô tình cứu một người qua đường hòng tiếp cận hắn đi?
Tiểu Điệp sợ hãi, con ngươi run rẩy, cảm giác đau đớn từ cằm truyền đến khiến nàng khẽ nhíu mày. Tiểu Điệp yếu ớt nói: "Ta không có".
"Hà... Không có? Ngươi đừng quên lúc đó ta không có sử dụng Ẩn Ảnh để che giấu bản thân, ngươi không thể nào lại không nhận ra ta"
Bàn tay Hoắc Dĩnh tăng thêm lực đạo, Tiểu Điệp có cảm giác như đây không còn là cằm của nàng nữa, nó hoàn toàn bị tê dại đi. Vẻ mặt tái nhợt, Tiểu Điệp vẫn cố gắng nói: "Ta quả thật không có mục đích"
Tiểu Điệp vừa dứt lời, ngay lập tức cánh tay Hoắc Dĩnh liền di chuyển xuống cổ nàng mà siết. Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ chính là người này muốn giết nàng.
Tiểu Điệp dường như không tin vào mắt mình, nàng mở to mắt nhìn người phía trước, sau đó cười chế giễu một cái. Nếu đúng như lời hắn ta nói thì nàng đã cứu hắn, không ngờ người nàng cứu lại chính tay muốn giết nàng. Nàng không biết đó là hắn, nếu biết nàng đã không cứu. Bởi thế nàng mới căm ghét con người. Người ta có câu "cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán", nhưng có vẻ như ở thế giới này định nghĩa đó hoàn toàn không tồn tại.
Tiểu Điệp từ từ nhắm mắt lại. Trớ trêu thật, không ngờ xuyên qua mới được một ngày mà nàng sắp phải chết lần thứ hai.
Khi Tiểu Điệp buông xuôi tất cả thì chợt cánh tay đang siết chặt ở cổ nàng bỗng buông xuống. Đột ngột mất điểm tựa, Tiểu Điệp lảo đảo ngã phịch xuống đất. Nàng tham lam hít thở không khí, không ngừng ho khụ khụ..
Hoắc Dĩnh không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi, để lại mình Tiểu Điệp ở trong phòng, xunh quanh thức ăn vung vãi, ghế ngã ngổn ngang, không khí im lặng đến đáng sợ.
Nguy hiểm qua đi, cảm giác vừa rồi bây giờ nhớ lại khiến nàng không khỏi rùng mình một cái. Cái cảm giác sắp bị mãnh thú ăn thịt, bản thân một chân bước vào cửa quỷ môn quan, quả thật không dễ chịu chút nào.
Tiểu Điệp vỗ vỗ ngực, lấy lại bình tĩnh. Nàng quyết định rồi, không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Quả thật đáng sợ mà. Nhưng mà có một chuyện nàng nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng lúc nãy hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, sao lại có thể bỏ qua dễ dàng như thế.
Còn về phần Hoắc Dĩnh, sau khi rời khỏi phòng Tiểu Điệp thì bước tới phòng của hắn đóng sập cửa lại, khiến cho nha hoàn đi ngang qua không khỏi e ngại mà cùng lúc rụt đầu.
Hoắc Dĩnh đứng trong phòng lãnh đạm nói: "Hắc Tử, điều tra xem người mà ta đem về tối qua là ai. Càng nhanh càng tốt"
"Tuân lệnh!!"
Nói rồi người tên Hắc Tử lập tức biến mất.
Hoắc Dĩnh thả người lên giường, chân mày khẽ nhíu lại. Hắn không ngờ người mà hắn đem về lại là một Phế Thuật. Nàng ta có một đôi mắt cứng rắn khiến hắn lầm tưởng nàng là một cao thủ do ai đó sai đến. Nhưng khi tay hắn chạm vào cổ nàng, nghe mạch tự của nàng hắn mới biết được hắn đã lầm. Bởi vì nàng chỉ có một mạch. Những người cho dù có yếu đi nữa thì Mạch Thuật của người đó vẫn có, nhưng nàng ấy thì hoàn toàn không. Có lẽ vì thế mà nàng ấy đã không có Ẩn Nhãn để nhìn hai hình dáng cùng một lúc.
Haiz~
Hoắc Dĩnh cho rằng mình đã quá lỗ mãng, dù sao nàng ấy cũng là ân nhân của hắn. Những người Phế Thuật như nàng rất là yếu ớt, rất dễ bị người khác làm tổn thương. Để bù đắp cho nàng, hắn quyết định sẽ bảo vệ nàng cho đến khi tìm được người nương tựa.
Bên đây Hoắc Dĩnh đang trăn trở, hối hận thì bên kia, Tiểu Điệp đang cố gắng leo qua bức tường để trốn thoát nơi này. Nơi mà nàng cho rằng chính là ổ cọp khó sống.
Bình luận facebook