-
Chương 21~22
Chương 21: Nhà thơ ăn thịt người (6)
Edit: An Dung Ni
Beta: An Dung Ni, Tửu Thanh
Dạ Sắc đợi quyết định của mọi người.
Cô nhìn xung quanh mới phát hiện ra, tất cả mọi người đều đang đợi lời tuyên án của Bùi Bạch Mặc.
Quyền chủ động của cô, cứ thế mà bị cướp đi sao?
"Đúng." Bùi Bạch Mắc hơi nhướn mày. "Thả mồi nhử ra, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Lâm Khẩn không được. Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu ta nhận Dạ Sắc - cũng là một lính mới làm sư phụ, cũng chỉ vì thành tích thể lực quá kém nên bị các tiền bối từ chối."
"Còn về phần đấu trí." Anh nhìn Lâm Khẩn một lúc, hỏi chân thành: "Cậu còn cần tôi nói nguyên nhân cho cậu nữa sao?"
Lâm Khẩn im lặng.
Mặc dù không thích bị người khác khinh bỉ về thể lực, lại càng không thích bị gièm pha về IQ.
"Còn Dạ Sắc, lại càng không được."
"Em có thể." Dạ Sắc nghe vậy, liền vô thức phản bác lại.
"Này, lần trước bị thương trong quá trình đuổi bắt tội phạm, em cũng cho rằng bản thân mình phi thường, kết quả?"
Lời anh nói rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại kiên định, không cho phép người khác nghi ngờ.
"Tôi từng có kinh nghiệm tiếp xúc với tội phạm giết người liên hoàn. Mồi nhử lần này, tôi làm. Đây mới là lựa chọn tốt nhất."
************************
Đêm, Linser gọi điện hỏi thăm tình hình, Bùi Bạch Mặc đặt quả táo đã được rửa sạch xuống, chỉ dăm ba câu đã kể hết kế hoạch làm mồi nhử.
"Trong cục cảnh sát, bất kì cảnh sát có kinh nghiệm nào cũng có thể đi làm chuyện này. J, dù cậu không muốn Katze mạo hiểm ra trận, cũng không cần phải mạo hiểm như vậy."
Giọng Linser không vui chút nào, lại bắt đầu lo cho Bùi Bạch Mặc.
Bùi Bạch Mặc nhíu mày, "Xung phong nhận việc là tên đồ đệ của cô ấy."
Linser bật cười: "Cậu sợ tên đồ đệ của cô ấy bị thương thì cô ấy sẽ đau lòng? Cậu tâm lý như vậy, Katze có biết không?"
"Cảm ơn lời khen của cậu." Bùi Bạch Mặc tự nhiên đáp lại, "Tôi đang cố gắng trở thành người bạn trai gương mẫu lý tưởng trong sách."
Linser vẫn cười, "Ừ, chúc cậu thành công."
*****************
Dạ Sắc cũng lo lắng.
Trước khi Bùi Bạch Mặc đến tổ phân tích của cô ở tỉnh N, cô chưa từng được thấy tận mắt cảnh anh truy bắt hung thủ.
Nhưng cô nhớ rõ, lần đầu tiên cô thấy Bùi Bạch Mặc, trên cổ anh còn có vết sẹo.
Tiếp xúc với hung thủ ở cự li gần, sẽ có rất nhiều tình huống nguy hiểm ngoài ý muốn phát sinh.
Anh đã từng bị thương, cô không muốn thấy thêm một vết thương mới nào trên người anh nữa.
Trận đánh bom năm ấy ở Đức, đã để lại trên người anh bao nhiêu vết thương, cô không thể biết hết.
Nhưng cô lo lắng.
Người đàn ông mới bắt đầu học yêu của cô, dù lần hành động này không bị thương về thể xác, nhưng lòng anh sẽ bị thương vì những sai lầm trong quá trình điều tra.
Anh chưa từng nói. Nhưng cô vẫn biết rõ.
Mỗi một mạng sống, anh đều trân trọng như nhau.
*********************
Bùi Bạch Mặc nạp năng lượng táo xong đi ra, thấy Dạ Sắc đang ngồi ở ghế ngoài hành lang sở cảnh sát.
Anh bước vài bước đến bên cô, ngồi xuống.
"Thân phận của anh là gì?"
Dạ Sắc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu sắc của anh.
"Đỗ Mục Nguyên, chuyên gia trang điểm cho xác chết."
Cô hít sâu một hơi, nói tiếp: "28 tuổi, vì đặc thù nghề nghiệp nên bị đuổi ra khỏi nhà. Gần đây cha qua đời, mẹ không cho anh tiến vào linh đường. Có một vị hôn thê, và một đứa con chưa ra đời, cả hai mới mất vì tai nạn giao thông, hung thủ gây tai nạn xong đã bỏ trốn. Mấy ngày trước Đỗ Mục Nguyên trang điểm cho một xác chết u ám quá nên bị gia quyến của người chết đánh một trận."
"Đây là thân phận được bịa ra, hay người thật?"
Dạ Sắc hạ mí mắt xuống: "Thân phận thật sự, hôm qua anh ta vừa mới vào viện Vân Sơn."
Vân Sơn, là một bệnh viện tâm thần.
Ánh mắt Bùi Bạch Mặc rơi xuống mười ngón tay đan xen vào nhau của Dạ Sắc, nét mắt vốn bình thản, dần trở nên ấm áp.
"Đừng khẩn trương." Anh cố làm dịu cảm xúc của Dạ Sắc, "Đừng quá để ý đến tên mắc bệnh hoang tưởng, cuồng ăn thịt người này. Anh sẽ không bị thương." Anh cam đoan, từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột, "Anh sẽ không để cho hắn có cơ hội này. Anh tự mình ra trận, sao có thể để mình bị thương được. Sắc Sắc, điều em cần làm, không phải là lo lắng, mà là tin tưởng anh. Chờ anh trở về."
Dạ Sắc không ngờ Bùi Bạch Mặc lại an ủi cô. Anh củng cố niềm tin của cô như vậy, sao cô có thể để anh lo lắng không yên nữa chứ.
Cô buột miệng cười: "Bùi Bạch Mặc, anh càng ngày càng giống người đàn ông bình thường rồi. Em không lo lắng chuyện đó, em chỉ nghi ngờ, thân phận này liệu có đủ gây sự chú ý của hung thủ không. Cuộc đời của Đỗ Mục Nguyên rất bi thảm, nhưng có thực sự đủ để khiến hắn từ bỏ mục tiêu đang quan sát để làm lại từ đầu không?"
Bùi Bạch Mặc ừ một tiếng, đưa tay ra choàng lấy vai Dạ Sắc, kéo cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của mình. "Hắn sẽ. Trên đời có rất nhiều người có những số phận bi kịch khác nhau, nhưng không phải người nào cũng được phỏng vấn lên báo rồi lại tình cờ nhắc đến 'On A faded violet'. Hắn yêu bài thơ ấy như vậy, tất nhiên là sẽ chú ý đến tất cả mọi chuyện liên quan đến nó. Hắn sẽ nghiêm túc tìm hiểu về người nói câu ấy, sau đó sẽ phát hiện ra những chuyện chúng ta muốn hắn biết."
************************
Đỗ Mục Nguyên là một thợ trang điểm cho xác chết.
Có bệnh thích sạch sẽ và mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Anh ta trọ trong một khu nhà gần núi ở ngoại thành, quen dùng rèm cửa đen để che các cửa sổ.
Ngày đầu tiên, anh ta nhận được một bưu kiện.
Trong điện thoại, anh mời nhân viên chuyển phát nhanh tiến vào cửa, lên tầng, muốn tự mình kiểm tra món đồ ấy.
Cửa vừa mở ra, trước mặt nhân viên chuyển phát nhanh xuất hiện một người đàn ông đi giày Tây.
"Trong này là thi thể hay là xương cốt?" 'Đỗ Mục Nguyên' mỉm cười hỏi nhân viên chuyển phát nhanh đang đưa bút cho mình, dọa nhân viên kia sợ đến mức làm rơi cả bút, xé vội hóa đơn rồi chạy đi.
Lâm Khẩn nghe được vấn đề của 'Đỗ Mục Nguyên', quay sang bên cạnh hỏi Dạ Sắc đang ngồi ngay ngắn như đang gặp địch: "Anh ấy như vậy mà chị vẫn thích?"
Dạ Sắc đẩy đầu cậu sang một bên, hỏi lại: "Sao, cậu muốn làm tình địch của tôi hả?"
****
Một buổi chiều nọ, nhân viên tòa nhà gọi cho 'Đỗ Mục Nguyên'
Anh nhận điện, thấy bên kia nói: "Đỗ tiên sinh, chủ nhà nhờ chúng tôi nói với ngài..."
Bên kia hơi ngập ngừng, dường như vấn đề này rất khó nói.
'Đỗ Mục Nguyên' cười nhạo một tiếng, nói: "Bảo là tôi có hành vi cổ quái, ảnh hưởng đến an toàn?"
Anh nhanh chóng cúp máy: "Nếu nói vẻ đẹp trai của tôi ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng nhà hàng xóm thì tôi sẽ thừa nhận."
Lâm Khẩn nghe được lời của 'Đỗ Mục Nguyên", liền phun ngụm nước khoáng trong mồm ra.
Cậu đẩy đẩy tay Dạ Sắc: "Sư phụ, chị xem anh ấy..."
Dạ Sắc cười đến híp mắt, cầm tờ báo buổi sáng gõ đầu Lâm Khẩn: "Không quen? Chị đây lại thích vậy."
**Vở kịch nhỏ**
Vào một ngày nào đó, chủ tiệm sách XX nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là giọng nam rất êm tai.
"Tôi muốn mua sách." - Người đàn ông kia nói.
Bà chủ cười trộm, bắt đầu tưởng tượng xem vẻ ngoài người đàn ông kia trông thế nào: "Rất xin lỗi, tiệm sách chúng tôi không có dịch vụ giao hàng tận nhà."
Sau đó lại cẩn thận nói thêm: "Nhưng cũng có thể phá lệ một lần."
"Anh muốn mua loại sách gì?" Bà chủ lại hỏi tiếp.
Người đàn ông đầu dây bên kia hơi chần chừ. "Có loại sách nào mà.... Dạy yêu đương, dạy cách làm một người bạn trai tốt không?"
Bà chủ giật mình, chẳng lẽ đây là lời thổ lộ của người thầm mến cô nhiều năm sao, vậy thì cô phải cổ vũ người này tiến nhanh hơn mới được.
"Tiên sinh, anh không cần đến loại sách này đâu."
Người đàn ông “Ừ” một tiếng.
"Chỉ có hai nguyên tắc để trở thành một người bạn trai tốt: Hôn tốt và 'lên' tốt."
.
Chương 22 : Nhà thơ ăn thịt người (7)
Edit: An Dung Ni
Beta: An Dung Ni, Tửu Thanh
Ở mỗi một khu chung cư, đều sẽ có vài xe taxi đỗ sẵn.
Sáng sớm hôm sau, ‘Đỗ Mục Nguyên’ vừa ra cửa, đã thấy một tài xế taxi vẫy tay với mình.
“Đi xe không?” Người đàn ông trung niên nhiệt tình hỏi anh.
‘Đỗ Mục Nguyên’ rất tự nhiên gật đầu, kéo cửa xe taxi, đọc địa chỉ nghĩa địa Hành Thủy ở ngoại ô.
Tài xế taxi.
Trong rất nhiều hồ sơ vụ án, đây là nghề nghiệp mà tội phạm hay lựa chọn để tiếp cận với người bị hại.
Dạ Sắc ngồi ở xe cá nhân đã được ngụy trang, Lâm Khẩn là lái xe, cả hai liền đi theo sau xe taxi của ‘Đỗ Mục Nguyên”.
Qua tai nghe, Dạ Sắc có thể nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của ‘Đỗ Mục Nguyên’ với tài xế taxi.
Cuộc trò chuyện của hai người không quá riêng tư, chủ đề cũng không liên quan đến khổ đau.
Lái xe hỏi: “Khu nhà này đều là nhà chung cư, lúc mua chắc cũng không rẻ.”
‘Đỗ Mục Nguyên’ trả lời rất thẳng thắn: “Ừm, táng gia bại sản.”
Sự nhiệt tình của lái xe không hề bị đả kích: “Chàng trai, cậu làm nghề gì thế?”
Lần này chàng trai ‘Đỗ Mục Nguyên’ lại mỉm cười, hỏi lại: “Chú nghĩ là nghề gì?”
Lái xe cười ha hả nói: “Dáng dấp đẹp trai thế này, có vẻ như làm việc liên quan đến thể diện. Công chức?”
‘Đỗ Mục Nguyên’ nhíu mày, lời này của lái xe trước sau không hề ăn khớp nhau.
Anh nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy, việc làm rất liên quan đến thể diện của người khác. Trang điểm cho xác chết.”
Anh thấy lái xe nhìn mình qua gương chiếu hậu, nói thêm, “Đúng vậy, là công việc mà chú đang nghĩ đến, nhà tang lễ và thi thể.”
Lái xe thở dài, cũng không bài xích ‘Đỗ Mục Nguyên’, ngược lại còn có chút vui mừng: “Có quyết đoán. Làm việc này, muốn tìm vợ chắc cũng khó nhỉ?”
Lâm Khẩn vốn đang chăm chú lái xe, nghe đến đây liền quay sang nhìn Dạ Sắc: “Sư phụ, chị cảm thấy tiếp theo anh ấy sẽ trả lời thế nào?”
Dạ Sắc đáp lại rất tùy ý, lại vừa khớp với giọng Bùi Bạch Mặc bên kia.
“Tôi có người yêu, cảm ơn.”
Lâm Khẩn nhìn Dạ Sắc như quỷ: “Sao chị biết?”
Dạ Sắc đắc ý nhìn qua cửa kính phía trước xe, ánh mắt rơi vào thân hình cao gầy ngồi hàng ghế sau của xe taxi đang chạy phía trước.
“Nếu có người hỏi chị câu này, thì chị sẽ trả lời như vậy, thế thôi. Chỉ là trùng hợp thôi, cảm ơn.”
Lâm Khẩn cắn răng, trừng cô một cái: “Chết mất, tình cảm đến vậy cơ.”
Dạ Sắc đưa tay bẹo má phải của Lâm Khẩn: “Chị biết, nam thanh niên có tuổi như cậu, dục cầu bất mãn. Không sao, cậu cứ trút hết sự ghen ghét của cậu ra ngoài đi, ghen ghét chết chị đây được thì càng tốt.”
Lâm Khẩn không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt ‘Khi thượng đế tạo ra con người, tạo nhầm ra loại da mặt dày như chị đúng là nghiệp chướng’ nhìn cô.
Dạ Sắc cười: “Ngày nào cậu cũng ca ngợi chị như vậy, nếu Hứa tổ trưởng biết, xem ra cuộc hẹn xem mắt cho cậu cuối tuần này sẽ thất bại rồi.”
Hai người nói chuyện tào lao vài câu, lái xe đã nói chuyện với ‘Đỗ Mục Nguyên’ về chuyện vợ con.
“Kết hôn sớm một chút, nếu gặp được người phụ nữ như bà xã tôi, sống hạnh phúc với nhau thêm vài năm.” Nội dung câu nói của lái xe liên quan đến hạnh phúc, nhưng giọng điệu của ông lại có chút buồn bã.
‘Đỗ Mục Nguyên’ không nói tiếp với lái xe về đề tài này, phía trước đã thấy nghĩa địa Hành Thủy thấp thoáng cách đó không xa.
Trước khi ‘Đỗ Mục Nguyên’ xuống xe, tài xế đưa cho anh một tấm danh thiếp.
Anh tiện tay nhận lấy, nhìn qua dòng chữ bên trên, rồi mở cửa xuống xe.
Dạ Sắc mở chức năng nói của tai nghe, “Có tiếp tục quan sát ông ta nữa không?”
Giọng nói trầm thấp của ‘Đỗ Mục Nguyên’ truyền qua tai nghe, cực kì chắc chắn: “Không phải hắn.”
“Đây là một người đàn ông không biết tiếng Anh, có vợ mất sớm, và đang đau khổ vì chuyện con gái duy nhất của mình mới tự sát.” Anh tóm tắt lại cuộc đời của người tài xế vừa rồi chỉ trong một câu ngắn gọn.
Tất nhiên là Dạ Sắc cũng rất tò mò vì sao anh lại có được đáp án ấy.
“Danh thiếp, chiếc danh thiếp vừa rồi ông ấy đưa cho anh.
Hộp đựng danh thiếp ông ấy để trong xe có rất nhiều bụi. Số lượng các tấm danh thiếp đã vơi đi hơn nửa, chứng tỏ chỗ danh thiếp này đã được in cách đây khá lâu rồi. Mà đối với tên hung thủ của chúng ta, hắn biết cả thơ tiếng Anh, chắc chắn sẽ không thể tha thứ việc từ đơn cơ bản nhất ‘serve” lại bị viết nhầm thành seve.
Khi nhắc đến vợ con, giọng điệu ông ấy mang đậm chất hoài niệm, mà tấm ảnh chụp vợ con trong xe,ảnh của người vợ là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, hình cũ. Mà ảnh của người con gái lại là một tấm đen trắng gần đây, đã trưởng thành. Vậy vì sao lại không để ảnh chụp mới của vợ? Không phải vì không muốn, mà vì không thể có.
Còn về chuyện con gái tự tử. Trong xe ông ấy có vài quyển sách, liên quan đến chuyện giao tiếp với con gái, cách trị bệnh trầm cảm. Gáy sách đã bị gãy rất nhiều, chứng tỏ đã có người thường xuyên đọc chúng. Ông ấy đang học. Em cũng nghe qua cuộc nói chuyện của bọn anh, ông ấy vẫn là một người đàn ông rất lạc quan. Bệnh trầm cảm? Đúng, có người mắc bệnh trầm cảm, nhưng không phải là ông ấy, mà là cô con gái kia. Ông ấy rất tôn trọng những người trang điểm cho xác chết. Mà hơn nữa trong ngăn đựng CD, là tờ rơi của nghĩa địa công cộng mới xây gần đây giới thiệu về chỗ cất giữ tro cốt. Bệnh trầm cảm, ảnh đen trắng, nghĩa địa công cộng.
Từng này, đã đủ chưa?”
Dạ Sắc vô thức gật đầu, gật xong mới nhớ ra là anh không thấy được, nên nói thêm: “Chú ý an toàn.”
Anh cười nhẹ: “Chắc chắn.”
*********************
‘Đỗ Mục Nguyên’ đi một mình qua những bia mộ trong nghĩa địa Hành Thủy.
Vị hôn thê của Đỗ Mục Nguyên được an táng ở chỗ này, người cha mới qua đời của anh cũng vậy.
Anh đi một đoạn, dừng lại ở chân núi, nhìn xung quanh.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông di động vang lên.
Là điện thoại mà “Đỗ Mục Nguyên” đã đưa số cho phía tòa soạn sau khi để lại bình luận về bài thơ kia.
‘Đỗ Mục Nguyên’ cúi đầu nhìn kĩ màn hình điện thoại di động, số điện thoại gọi đến đã bị ẩn đi.
Lướt nhẹ màn hình di động, cuộc trò chuyện được kết nối, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có âm thanh nào vang lên.
‘Đỗ Mục Nguyên’ kiên nhẫn chờ đợi.
“Có hài lòng không?” Đột nhiên trong điện thoại vang lên một giọng nam the thé, “Con mồi tôi đã chọn cho chúng ta.”
‘Đỗ Mục Nguyên’ rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không hiểu ý ông là gì. Tiên sinh, có lẽ ông gọi nhầm số rồi.”
“Đỗ, Mục, Nguyên.” Giọng nam kia lại vang lên, nói rõ từng chữ từng chữ một.
‘Đỗ Mục Nguyên’ cúp máy.
Nhưng trong nháy mắt, điện thoại lại đổ chuông.
‘Đỗ Mục Nguyên’ kiên nhẫn đếm từ một đến mười rồi mới nghe máy.
Giọng the thé của người đàn ông kia bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói rồi, tôi đã chọn xong con mồi cho chúng ta!!!”
Dạ Sắc đang nghe lén bỗng giật mình.
Con mồi, tức là mục tiêu.
Những người bị hại kia, gần đây đều gặp thất bại trong cuộc sống.
Những người mà Bùi Bạch Mặc đã tiếp xúc qua, con mồi là…. Tài xế taxi vừa rồi.
Dạ Sắc lập tức nhớ lại biển số xe taxi vừa nãy, lập tức gọi điện cho về tổng cục. “Xác định vị trí chiếc taxi XA58679 đi.”
Bên này, ‘Đỗ Mục Nguyên’ vẫn nói chuyện với người đàn ông lạ.
“Tôi không hiểu.” Anh thản nhiên nhắc lại.
Bỗng đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc, rồi từ từ chậm dần, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
“Cậu không cần biết quá rõ, chỉ cần nhớ, một tiếng sau, tôi mời cậu ăn tiệc.”
Ăn tiệc.
Ăn thịt người.
Bùi Bạch Mặc nhíu mày, người này muốn mời ‘Đỗ Mục Nguyên’ ăn con mồi mà hắn đã tỉ mỉ lựa chọn.
Con mồi thuộc về hai người họ.
Hắn không coi ‘Đỗ Mục Nguyên’ là mục tiêu, mà lại vì sự chú ý về On A Faded Violet của Đỗ Mục Nguyên mà coi anh là bạn của mình.
Ăn thịt người? Đây đúng là lần đầu tiên có người mời anh ăn thịt người.
* * *