Chương 55: Chữ máu (6)
Edit : An Dung Ni
Beta : Tửu Thanh
Dạ Sắc mất tích, Hứa Nam Khang biến thành một khối thi thể không hoàn chỉnh.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, Lâm Khẩn đã phải tiếp nhận quá nhiều tin tức giật gân.
Cảnh sát không thể làm việc nhanh đến vậy, Bùi Bạch Mặc và Tiêu Tử Quy chạy đến địa chỉ kia, không biết sẽ gặp phải những gì.
Hoặc là bẫy rập, hoặc là không sao, hoặc là….
Lâm Khẩn muốn ngăn họ lại, nhưng không thể liên lạc được với Bùi Bạch Mặc.
Một sinh mệnh rời đi, luôn để lại đau thương cho người còn sống, huống chi là người thân quen. Mắt Lâm Khẩn mờ đi vì nước mắt, cậu đánh tay lái, dừng gấp ô tô bên đường.
Họ là bạn bè thân thiết, là đồng nghiệp, là người hợp tác. Có người đóng giả anh ấy đến bên cạnh các cậu, vậy mà không ai phát hiện ra….
Cậu cảm thấy rất có lỗi.
Vừa nghĩ đến việc Hứa Nam Khang gặp chuyện, bị vùi xuống chân núi lạnh lẽo, cô độc, thậm chí đến thi thể cũng là do cảnh khuyển vô tình đào ra, lòng Lâm Khẩn thắt lại, mỗi lần đập lại là một lần đau.
Còn cả Dạ Sắc, còn cả Bùi Bạch Mặc có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào nữa. Cậu lại khởi động xe, chạy thẳng về hướng địa chỉ mà cậu đưa cho Bùi Bạch Mặc.
*******
Bên này, sau khi lái xe như bay đến nơi, Tiêu Tử Quy đỗ xe, việc đầu tiên anh làm đó chính là xoay bả vai Bùi Bạch Mặc về phía mình. Lông mày anh nhíu chặt lại, vì quá lo lắng mà cả người hơi nghiêng về phía trước. Anh đưa mắt nhìn tai của Bùi Bạch Mặc, hỏi “Chuyện gì đã xảy ra?”
Trên đường đến, có mấy lần anh muốn nói chuyện cùng Bùi Bạch Mặc, lại không thấy anh đáp lại, trừ khi anh nhìn Bùi Bạch Mặc hoặc những lúc Bùi Bạch Mặc thấy mặt anh.
Anh hy vọng mình đã đoán sai, Bùi Bạch Mặc không nghe được, anh đang đọc khẩu ngữ.
Dạ Sắc chưa từng nói chuyện này với anh, nói cách khác, đây là chuyện mới xảy ra gần đây.
Thế nhưng Bùi Bạch Mặc lại thoải mái dập tắt niềm hy vọng của anh: “Chỉ là trục trặc tạm thời thôi.”
Trực giác nói cho anh biết, lời Bùi Bạch Mặc không đáng tin. Nhưng lúc này hai người có chuyện quan trọng hơn cần đối mặt.
Nhà trọ này có 37 tầng, vị tiểu thuyết gia mà hai người cần tìm ở tầng 20, phía Đông.
Bùi Bạch Mặc che trước người anh, lời ít ý nhiều: “Anh ở yên đây.”
Tiêu Tử Quy lập tức bác bỏ đề nghị này:”Không, một người đi không ổn. Chúng ta không biết bên trong sẽ có cái gì, sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Bùi Bạch Mặc nhìn anh, quyết định dùng cách nói đơn giản nhất…. Có chút thô bạo nhưng thực ra lại rất ga lăng…. “Anh sẽ là gánh nặng của tôi.”
Quả nhiên, Tiêu Tử Quy lập tức lùi lại phía sau. Lý do này quả nhiên là rất mạnh.
“Anh ở yên đây.” anh đưa một thiết bị điện tử cho Tiêu Tử Quy, lại nói ra một câu mà anh nghĩ có thể an ủi người khác. “Sau khi tôi lên đó, hãy mở nó ra. Anh ở yên tại đây không phải là lỗi.”
Thấy sắc mặt Tiêu Tử Quy tối sầm lại, anh liền tự hiểu, đại khái là mình an ủi thất bại rồi.
****
Camera trong thang máy rất dễ khiến người khác chú ý.
Bùi Bạch Mặc nhìn nó vài lần, sau đó liền chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Nếu suy đoán của anh là đúng, màn hình giám sát trong thang máy lúc này chắc chắn đang nằm trong tầm mắt của người anh muốn tìm.
Còn đối phương, hẳn là đang rất vui vẻ với sự xuất hiện của anh.
Trong vụ án này, hắn không phải là mãng phu (1) , cũng không phải là dũng sĩ có giá trị chiến đấu cao, hắn không có đủ tự tin.
(1) Mãng phu: Người đàn ông to khỏe, thô bạo.
Trong tập hồ sơ gửi từ Đức về, có quá nhiều vụ án liên quan đến ‘sát thủ rỗng ruột’, sau khi ra khỏi thang máy một lúc, trong đầu anh vẫn không ngừng nghĩ về những thông tin của Dạ Sắc khi còn ở Đức.
Cô quả là một cô bé ngốc. Ngốc chưa từng có.
Nếu như anh không đến, liệu cô có tự lao vào họng súng không?
************
Bùi Bạch Mặc ấn chuông cửa.
Một giây, hai giây, ba giây…. 10 giây, vẫn không có ai mở cửa.
Ngược lại, thang máy sau lưng anh lại mở cửa, một người đàn ông bước ra.
Bùi Bạch Mặc nhìn chiếc bóng phản chiếu trên nền tường được lát gạch men trắng, bình tĩnh quay đầu lại nhìn…. là Hứa Nam Khang.
“Lâm Khẩn nói cho tôi địa chỉ này.”
Bùi Bạch Mặc gật đầu, thoải mái hỏi anh ta: “Sao lại đi thang máy lên?”
Vẻ mặt ‘Hứa Nam Khang’ thoáng giật mình: “Đi vậy sẽ nhanh hơn.”
Không có người mở cửa, Bùi Bạch Mặc cũng không ấn chuông cửa nữa.
Anh và ‘Hứa Nam Khang’ cứ đứng vậy ở hành lang tầng 20, không hề có bất kì sự trao đổi nào về ánh mắt hay ngôn ngữ.
Anh đang chạy đua cùng thời gian, nên không rảnh để đợi động tác tiếp theo của ‘Hứa Nam Khang’, trực tiếp phá bỏ lớp ngụy trang của hắn ta: “Không mở cửa sao?”
‘Hứa Nam Khang’ bên cạnh anh cứng đờ người , trái lại vẻ mặt Bùi Bạch Mặc lại không hề thay đổi: “Còn chưa hỏi anh tên họ gì, nên không tiện xưng hô.”
Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, dường như đang nói một chuyện rất bình thường, nhắc lại câu hỏi vừa nãy: “Không mở cửa sao?”
**********
‘ Hứa Nam Khang’ gõ gõ cửa vài cái theo nhịp, rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Đối phương thấy Bùi Bạch Mặc cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa lại còn không hề cố kị sự hiện hữu của anh.
Không lo lắng anh cầm vũ khí, không sợ đột nhiên anh sẽ tập kích hắn.
Bùi Bạch Mặc tỉnh táo, đối phương phản ứng như thế, càng xác minh một sự thật: Dạ Sắc đang nằm trong tay họ.
Anh tự nhiên vào ngồi trong phòng khách, ‘Hứa Nam Khang’ đứng một bên chăm chú nhìn anh.
“Ngạc nhiên lắm sao? Vì sao tôi lại nhìn ra anh là hàng giả?”
‘Hứa Nam Khang’ không đáp lại, xoay người rời khỏi phòng khách.
Bùi Bạch Mặc quay lại hỏi hắn: “Anh ấy còn sống không?”
Anh ngừng thở: “Hứa Nam Khang bị anh cướp thân phận còn sống không?”
Bỗng nhiên ‘Hứa Nam Khang’ quay đầu lại, khuôn mặt bình tĩnh, ôn hòa của Hứa Nam Khang hiện lên một nụ cười càn rỡ.
Tin xấu…. Lòng Bùi Bạch Mặc hơi trầm xuống.
‘Hứa Nam Khang’ cầm một ống nghiệm, ra hiệu bảo người đàn ông đeo mặt nạ bảo hộ đi về phía Bùi Bạch Mặc.
Anh thấy người đàn ông đeo mặt nạ nói với anh: “Cởi áo khoác.”
Có vẻ như họ đang muốn kiểm tra xem anh có lén mang vật gì có tính uy hiếp hay không.
Nếu như qua được ải này, mọi việc sẽ phát triển theo hướng anh muốn.
Anh cởi áo khoác của mình, để lộ ra cánh tay trái rướm máu.
‘Hứa Nam Khang ‘ và người đàn ông đeo mặt nạ đều nhăn mày. Bùi Bạch Mặc chủ động nói thật: “Buồn bực quá nên tự mình hại mình thôi. Đây không phải là bệnh gì cả, chỉ là sở thích cá nhân thôi.”
‘Hứa Nam Khang’ có chút vui vẻ, dường như rất thích nội dung của lời nhắn này.
Ánh mắt của tên đeo mặt nạ hơi do dự một lúc ở trên miệng vết thương của anh, cuối cùng vẫn tự tay bịt kín mắt anh lại bằng lụa đen.
Trước khi bị che mắt lại, anh thấy ‘Hứa Nam Khang’ nói: Cậu sẽ sớm được gặp lại Dạ…
Lúc này, Bùi Bạch Mặc hoàn toàn rơi vào một thế giới im lặng, đen tối.
*************
Lần thứ hai Dạ Sắc tỉnh lại, cô đã bị dẫn đến một căn phòng tân hôn độc lập.
Cô bị buộc chặt lại trên giá chữ thập, trên tường đối diện có treo một chiếc màn hình.
Cô tưởng mình bị ảo giác, nếu không thì sao Bùi Bạch Mặc lại ở trong đó?
Khoảnh khắc cô thấy thân hình quen thuộc ấy, nỗi nhớ trong lòng cô suýt tràn ra như thác lũ.
Cô nhớ anh.
Nhớ đến điên rồi.
Trước khi mất bình tĩnh, cô lại nghe được giọng nói kia: “Người yêu của cô đến rồi kìa, quả là một mối tình cảm động.”
Giọng nói của hắn cực kì giận dữ, sau đó xen lẫn với giọng nói khô khốc là tiếng cười lớn.
“Nghe qua Sarin chưa?”
Sarin, tên tiếng Trung là cát lâm, là một loại axit làm từ hợp chất hữu cơ có chứa flo, còn có công dụng khác đó là đầu độc hệ thần kinh. Khi nghĩ đến việc hắn muốn làm, Dạ Sắc liền bắt đầu dãy dụa.
Thế nhưng khóa sắt trên người cô quá nặng, dù chống cự thế nào đi chăng nữa, cũng là phí công.
Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn Bùi Bạch Mặc trong màn hình, cố nhịn không khóc, sợ nước mắt sẽ làm mờ mắt, không thể nhìn rõ được anh.
Cô thấy trong phòng có người đeo mặt nạ phòng độc, từ từ đến gần Bùi Bạch Mặc, bên tai lại là giọng nói khô khốc quen thuộc: “Nào, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức dáng vẻ hắn khi trúng sarin nào. Đừng lo lắng, hắn sẽ không chết nhanh vậy đâu, chúng tôi sẽ từ từ tra tấn người trong lòng cô.”
“Muốn biết vì sao ư?” Lúc này Dạ Sắc hận nhất câu nói tiếp theo của hắn, “Chỉ trách hắn thích cô thôi.”
Đúng lúc đó cửa mở, người đàn ông đeo mặt nạ đi vào, đến bên cô.
Dạ Sắc cố chịu đựng sự khó chịu trong người, nhìn hắn từ từ đến gần mình, hắn đưa chóp mũi, ngửi nhẹ đầu vai cô, cuối cùng cả khuôn mặt đều dừng lại cách cô vài thước.
“Bốn năm trước, người yêu tôi đã trúng phải sarin, biết đó là cảm giác gì không?”
Tay hắn siết chặt eo Dạ Sắc: “Tôi không biết, anh ấy chưa kịp nói cho tôi biết. Tôi chỉ biết rằng anh ấy chết không, nhắm, mắt.”
Dạ Sắc hơi nghiêng người về phía sau, nhưng hắn lại càng siết chặt người cô: “Muốn biết anh ấy chết thế nào không?”
Dạ Sắc cảm thấy trần nhà bắt đầu lung lay, không thể nói gì được, chỉ thấy tay hắn vươn ra sau, cả người dựa sát vào cô, nói sát bên tai cô: “Vì sarin đấy, em yêu.”
Từ ’em yêu’ được nói với ngữ điệu rất quái dị, khiến Dạ Sắc sởn hết cả gai ốc, nhưng hắn vẫn tiếp tục, “Vì cô, chính vì cô anh ấy mới lên tàu điện ngầm, gặp chuyện ngoài ý muốn, bị ngạt khí độc.”
Bốn năm trước, vụ án khí sarin ở tàu.
Ánh mắt Dạ Sắc có vẻ hiểu ra.
“Vì giết cô,” hắn mỉm cười, “Anh ấy đã rời khỏi tôi, vĩnh viễn.”
Hắn đã dùng mọi cách để dạy dỗ tên nhà văn internet kia.
Bồi dưỡng hắn ta trở thành một tên tội phạm bắt chước ‘sát thủ rỗng ruột’, thay đổi hình dạng cho hắn ta, dạy hắn ta cách bắt chước người khác để sống.
Lại từng bước một khiến cô nhớ lại vụ án cũ, hy vọng cô phải sống trong sợ hãi, dần mất đi tất cả lý trí.
Có lẽ hắn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của bản thân, hoặc cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đẩy nhanh tiến độ lên, ra tay sớm hơn dự kiến.
“Em yêu” Hắn cười ha hả, nhìn chằm chằm vào đôi môi đang cắn chặt lại của Dạ Sắc, “Chúng ta nên để hắn thử nồng độ nào đây?”
Dạ Sắc nhắm mắt lại, cố kéo dài vài giây, sau đó lại mở mắt ra, nhìn vào mắt hắn, cô biết không có kết quả, nhưng vẫn không nhịn được: “Xin anh.”
Cô biết, hắn nghĩ cô đã sụp đổ, khóc lóc nỉ non, tuyệt vọng, sống không bằng chết…. Nhưng hôm nay, trong lòng cô chỉ còn một loại cảm giác. Từ ngũ phủ lục tạng, đến từng khe nhỏ trong tim, cô chỉ có một cảm giác duy nhất: Đau.
Đau đến cạn nước mắt, đau đến mất cảm xúc, khuôn mặt cô không thể biểu cảm được gì nữa, chỉ có thể cứng ngắc như vậy.
Cô tham lam nhìn về phía Bùi Bạch Mặc trong màn hình, thấy anh bị lụa đen che kín hai mắt, thấy người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc, đến trước anh, đưa ông nghiệm trong tay đến chóp mũi anh.
Hô hấp cô liền trở nên rối loạn.
Trong nháy mắt, cô liền sợ hãi, sợ những tên sát nhân này, cứ thế mà cướp anh khỏi cô….
Trên đời này, cô dù trải qua bao khó khăn gian khổ, cũng sẽ không gặp lại được Bùi Bạch Mặc thứ hai.
************
Ngực như bị đổ đầy chì, đột nhiên không thở nổi khiến Bùi Bạch Mặc phải mở miệng ra để hô hấp.
Kết quả lại ngược lại.
Anh ôm chặt lấy cánh tay trái bị thương vì cấy thiết bị định vị, nhưng sự đau đớn trên tay vẫn không thể giảm bớt đi sự khó chịu trên cơ thể.
Bắp chân bủn rủn vô lực, anh định lùi về sau tìm chỗ để dựa vào, nhưng vì hai mắt bị che kín lại, không thể tìm ra nổi chỗ nào. Anh mất sức nằm vật xuống đất. Không biết có phải vì đập đầu xuống đất hay không, đột nhiên anh cảm thấy thái dương lại bắt đầu co rút từng đợt.
Anh dùng ngón tay, cắm chặt vào khe hở giữa sàn nhà bằng đá.
Đây là dấu hiệu trúng độc…
Anh biết chắc chắn Dạ Sắc đang nhìn mình, đôi môi anh run run nỉ non liên tục “Anh không sao.”
Đột nhiên dạ dày quặn lên, vị đắng tràn ngập miệng anh, khiến anh cảm thấy cực kì buồn nôn, nhưng anh lại không thể nôn trước mặt cô được, cô sẽ càng lo lắng hơn.
Anh cắn chặt môi mình lại, giờ anh không thể nói năng gì được, cảm giác buồn nôn lại không thể áp chế xuống được nữa, sắp vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.
Vì cắn môi nên cảm giác thiếu dưỡng khí lại càng rõ ràng hơn, lồng ngực cảm giác như bị bốc cháy, càng lúc càng đau đớn hơn.
Không thở nổi.
Chỉ qua một thời gian rất ngắn, cả người anh chảy ra một tầng mồ hôi.
Cuối cùng mọi thứ đều chịu thua bản năng sinh tồn, anh cần không khí, vừa mở miệng ra, không khí vào phổi, kéo theo một trận ho khan kịch liệt. Anh ho đến mức trời long đất lở, dù cố dùng sức để thở nhưng vẫn không thở nổi, cuối cùng vẫn nhổ ra một ít nước chua.
Lúc này anh lại thấy may mắn vì sáng mình chưa ăn uống gì.
Anh rất muốn nói với Dạ Sắc, anh chỉ đang giả vờ. Nhưng anh biết rõ, cô sẽ không tin, bảo anh nói dối một câu vụng về như vậy, chính anh còn cảm thấy rất buồn cười.
Sẽ chết sao?
Khi tiến vào tòa nhà trọ này, cũng có lúc anh nghĩ đến trường hợp này. Giờ lại bị tên tội phạm kia chuyển đến nơi không biết cụ thể là ở đâu.
Nếu như anh đoán không sai, tra tấn đến chết như vậy mới chính là mục đích thật sự của hung thủ.
Tra tấn cần quá trình, anh còn thời gian, còn cơ hội để không trở thành một xác chết có gắn định vị.
Anh im lặng nằm yên trên đất, do khó thở, khuôn mặt trắng nõn của anh dần chuyển sang màu xanh.
Một lúc sau, anh vẫn không nhúc nhích, cảm giác choáng váng dần bao trùm đại não của anh. Sau đó anh cảm thấy có người kéo lấy chân mình, kéo anh lê trên cầu thang, đầu anh đập lần lượt vào từng bậc cầu thang.
Cảm giác choáng váng không giảm bớt, mà đau đớn lại càng tăng thêm.
Miếng vải trên mặt bị người khác thô lỗ kéo xuống, trước mắt anh vẫn là một mảnh sương mù như trước, chỉ có thể thấy một bóng người mờ mờ.
Cảm giác có người nâng tay anh lên, một thứ gì đó dạng kim đâm vào, sau đó là cảm giác lạnh buốt ngắn ngủi xuất hiện trên cánh tay phải.
Ai đó đã tiêm thứ gì đó vào người anh, nhưng anh lại không biết đó là gì, chỉ có thể cảm giác được mặc dù vẫn còn có chút khó thở, nhưng không phải cảm giác nghẹt thở như trước nữa, có thể hít nhiều không khí vào hơn rồi.
Chỉ một lát sau, mắt anh dần có thể thấy mọi thứ xung quanh.
Cảm giác choáng váng khiến anh không phát hiện ra mình đang bị treo trên tường. Anh cũng không thể nghe thấy bất kì âm thanh gì, nếu không thấy rõ, anh cũng không biết trong phòng còn có một người nào khác.
Lúc này mới nhìn rõ, ở bức tường đối diện có một cây giá chữ thập. Người bị trói chặt trên đó, chính là người vẫn luôn trong lòng anh.
**********
Lúc này không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, trước mắt họ là đủ loại dụng cụ tra tấn và một người bị thương.
Ánh mắt Dạ Sắc trống rỗng, Bùi Bạch Mặc biết rõ mình cần phải nói gì đó.
Anh không nghe được giọng nói của mình, nên cũng không biết giọng mình khô khốc, khó nghe đến cỡ nào. Anh nói, rằng anh sẽ làm một chuyện mà chưa làm bao giờ: kể chuyện cười.
“Ngày xưa, có một con thỏ, sau đó lại có thêm một con nữa. Nó vịn lỗi tai, đứng lên vai con thứ nhất. Sau đó lại có thêm con thỏ nữa đến, vịn lỗ tai, đứng lên vai con thỏ thứ hai. Về sau lại có thêm con thỏ nữa đến, nó vịn lỗ tai, đứng lên vai con thứ ba.”
Trong hoàn cảnh này, thậm chí anh còn không cảm giác được người mình đang nóng lên.
Anh ngừng một chút, cố gắng nhìn khuôn mặt Dạ Sắc.
Cuối cùng trên khuôn mặt vô hồn của cô cũng có một nụ cười: “Anh kể cho em nghe cậu chuyện cười này. Có phải là về sau có thêm một con thỏ nữa đến, vịn tai rồi leo lên vai con thứ tư không.”
Bùi Bạch Mặc nhìn chăm chú vào mắt Dạ Sắc, tiếp tục kể chuyện cười của mình: “Về sau nữa lại có một con thỏ chạy đến, vịn tai rồi trèo lên vai con thứ năm….”
Vừa tận mắt chứng kiến anh trải qua màn tra tấn. Cô biết rõ, đây chưa phải là kết thúc, nhưng cô cũng biết, anh sẽ không đến mà chưa chuẩn bị gì cả. Anh cứ cố chấp nhìn cô như vậy, cô lại càng không dám để lộ tâm trạng của bản thân.
Cô chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, anh ngốc nghếch đi kể chuyện cười, mà còn mang vẻ uy hiếp: em thử ngắt lời anh xem.
Nghị lực và sự cố chấp của anh khi kể chuyện cười thật khiến người ta thấy buồn cười.
Anh ở cạnh cô, dù có đang ở nơi nguy hiểm, dù tương lai mờ mịt, nhưng lòng cô vẫn đang từ từ ấm lên.
Cô dùng ánh mắt dịu dàng đáp lại anh, không vội.
Mỗi ánh mắt đều nói, còn nhiều thời gian.
Dạ Sắc nghe hết một loạt thỏ, cuối cùng cũng đến kết truyện: “Cuối cùng lại có một con thỏ con đến, nó vịn tai, leo lên vai con thứ chín, rồi hôn nhẹ con hươu cao cổ một cái.”
Anh có rất nhiều chuyện muốn kể với cô, mỗi lần anh lên tiếng, cô đều chăm chú lắng nghe.
Bùi Bạch Mặc chuyển đề tài rất nhanh.: “Linser già rồi mới bắt đầu học tiếng Hán.”
Dạ Sắc vô thức phản bác: “Anh ấy đâu có già, bây giờ nhìn vẫn rất trẻ mà.”
Bùi Bạch Mặc lắc đầu: “Rõ ràng chuyện này không phải là trọng điểm. Lúc em nghe giảng trừ việc ngủ ra, hóa ra còn thích bẻ cong ý của thầy giáo à.”
Đúng là lần đầu tiên thấy anh, cô đang nửa tỉnh nửa ngủ, Dạ Sắc không thể hùng hồn phản bác được, đành phải uyển chuyển: “Chuyện đó, chỉ có thể trách thầy giáo giảng bài không hay thôi.”
Đã từng làm giáo viên của cô, bị cô chê giảng bài không hay, anh hừ một tiếng: “Do em không biết thưởng thức.”
Giống như hai người chỉ đang ở đây để nói chuyện phiếm…
Dạ Sắc đành vuốt mông ngựa anh: “Vâng, đúng. Là do gần đây trình độ thẩm mỹ của em hơi thấp, do em không biết thưởng thức.”
Đột nhiên ánh mắt Bùi Bạch Mặc tối sầm lại, nhìn vào cô: “Ý em là anh đây cả người chất lượng thấp, là kết quả của đôi mắt kém thẩm mỹ của em?”
Dạ Sắc suýt cắn vào đầu lưỡi mình.
“Không sao, anh không chê em.” Anh nhìn hai mắt cô, không chịu yếu thế nói tiếp: “Dù sao tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh cũng bị em kéo xuống rồi, chúng ta vẫn rất xứng đôi.”
Anh ra vẻ nhẹ nhõm như vậy, tất nhiên là cô hiểu.
Dạ Sắc tình nguyện để anh kiêu ngạo tự khen mình ngọc thụ lâm phong, sau đó khích lệ cô bớt tự xem nhẹ bản thân.
Thi thoảng anh tỏ ra khiêm tốn, không hề liên quan đến chuyện khéo léo hiểu lòng người.
“Tiếp tục câu chuyện vừa rồi. Linser học tiếng Hán từ lúc rất già, chỉ để hiểu xem Phương Tân mắng cậu ta là gì. Về sau cậu ta mãi mới học xong được một từ.”
Dạ Sắc bắt đầu hào hứng đoán: “Đầu gỗ?”
Bùi Bạch Mặc lắc đầu.
“Biến thái”
Anh vẫn lắc đầu.
“Không phải là thịt heo chứ?”
Ánh mắt Bùi Bạch Mặc liền trở nên vui vẻ: “Thì ra trong chuyện này chúng ta đều có chung một quan điểm.”
“Chuyện gì?” Dạ Sắc không hiểu câu vừa rồi của mình sao lại khiến anh phát hiện hai người có chung suy nghĩ.
“Đều thấy Linser là một tên nông cạn.”
Anh dùng những ví dụ chân thật để làm căn cứ: “Cậu ta học xong từ lưu manh, liền đến hỏi anh ‘Cậu có hai mắt, hai lỗ tai, hai tay, hai chân, đôi môi, thậm chí là hai lỗ mũi, vậy sao vẫn vô duyên, độc thân mãi thế?”
Dạ Sắc cười phì một tiếng, cả người hơi run lên.
Bùi Bạch Mặc rất hài lòng với phản ứng này của cô: “Em cười rồi.”
Tim Dạ Sắc lúc này bỗng nảy nhanh hơn 1 nhịp, lúc này cô mới hiểu ra: “Anh nói mấy chuyện này, chỉ để dỗ em cười?”
Bùi Bạch Mặc hùng hồn nói dối: “Không phải, anh luyện tài ăn nói thôi, tiện thể thử trêu em xem sao, ai dè lại có hiệu quả ngoài sức tưởng tượng đến vậy.”
Lòng cô liền tan chảy thành một vũng nước, gọi tên anh: “Bùi Bạch Mặc.”
Hai người cách nhau một căn phòng, hai chiếc khóa sắt lạnh như băng, nhưng cô lại đột nhiên muốn dùng một câu nói mà nửa đời trước cô luôn khinh thường nó buồn nôn, muốn nói nó cho anh nghe, mặc dù lời nói rất dài, nhưng nội dung lại rất ngắn.
” I love you, I love you, I love you, I love you, I love you, I love you…..”
Đột nhiên cô lại cảm thấy ba chữ ấy thật thuận miệng.: “I love you, I love you, I love you…”
Anh nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng,
Dạ Sắc ngừng lại, tự bật cười, nghe anh càu nhàu: “Sắc Sắc, em học thói xấu rồi, bắt nạt anh vì anh không nghe được.”
Cô chẳng suy nghĩ gì nữa, mà anh, ngoài cô ra, cũng chẳng nghĩ đến điều gì khác.
Anh muốn giấu bệnh của mình, cô liền vờ như không biết; cũng giống như cô cố giấu chuyện bốn năm trước của mình, anh cũng không hề nhắc đến.
Thế nhưng, anh tìm được đến tận đây, sao lại không biết đến ‘sát thủ rỗng ruột’?
Mà khoảng thời gian dài gần đây, cô luôn ôm anh, khi nói chuyện thường rất chậm, lại hay đứng đối diện anh, chẳng lẽ không có nguyên nhân cụ thể?
Nếu như bạn thực sự thích một người, thì sẽ có thể hiểu rõ hết thảy mọi chuyện về người đó.
Cô cười cười, hốc mắt hơi ướt: “Tai anh, về sau có thể chữa khỏi được không?”
” Có thể, nhưng anh rất ghét em ồn ào xung quanh, thế này rất hợp ý anh.”
Cô không hỏi thêm, đôi mắt này thì sao? Nếu như không nhìn được, đọc khẩu ngữ cũng sẽ là một điều quá xa xỉ. Cô biết rõ anh sẽ nói: Không sao, anh thích thế giới u ám, có thể ngủ bất kì lúc nào tùy ý.
Anh vẫn luôn thích nói dối như thế, mà cô cũng không muốn vạch trần lời nói dối ấy.
Cuộc đời này, mỗi người luôn sẽ tìm được một người khác để thành toàn mọi việc của người đó.
~~~~~
Suy nghĩ của tác giả: Vốn đã lên kế hoạch sẵn để ngược Bùi Đất Đen, nhưng vẫn không bỏ được, được rồi…. Dù chương sau vẫn ngược cậu ta tiếp. Thật ra, cảm thấy ngược tâm mới gọi là ngược, ngược thân cũng chỉ tạm được thôi,
.
Chương 56: Chữ máu (7)
Edit : An Dung Ni
Beta : Tửu Thanh
Mặt trời dần ngả về Tây, trong xe chuyên dụng của cảnh sát đang đỗ ven đường lớn, đủ loại thiết bị chuyên nghiệp đang phát sáng, vang lên tiếng máy móc rất nhỏ.
Tiêu Tử Quy chạy đến xe của Lâm Khẩn đang đỗ ven đường, ai cũng có suy nghĩ, tâm sự của riêng mình
Màn hình điện tử hiển thị một chấm đỏ yếu ớt, biểu thị vị trí của cửa ra vào G, tuyến đường số 3 của ga tàu cách đó hai con phố.
Bùi Bạch Mặc để lại chọ họ rất nhiều tin tức.
Tài liệu bên Đức gửi về, một phần là về những manh mối không công khai về vụ án ‘sát thủ rỗng ruột’ đến nay vẫn chưa được phá, phần còn lại là hồ sơ cá nhân của Esther, và một chiếc máy định vị mini.
Esther, người Châu Á, quốc tịch Đức, giới tính nam.
Trong thời kì gây án của sát thủ rỗng ruột, ngày 4 tháng 7 năm 2009, hắn đã từng đến chỗ cảnh sát trực thuộc khu mình để báo án, hắn nói mình đã bị ám sát nhưng chưa thành.
Trên lý thuyết, hắn chính là người bị hại trong vụ tràn khí độc sarin ở ga tàu của Berlin mấy năm trước (Sự kiện này phát sinh ở Nhật Bản, nhưng Tô Nhĩ đã cố tình viết sai, mong mọi người bỏ qua.)
Sau khi được cứu khỏi hiện trường không lâu, các bác sĩ đã tuyên bố không thể cứu chữa hắn.
Sau sự kiện khí độc ở ga tàu, sát thủ rỗng ruột không xuất hiện để gây án nữa…. Bùi Bạch Mặc cũng không nói suy luận của mình với cậu, Lâm Khẩn không biết bản thân đã nghĩ đúng hướng hay chưa.
Liệu người đã chết kia có phải là sát thủ rỗng ruột mà cảnh sát đang tìm kiếm? Hay tên Esther này mới chính là tên sát nhân đó?
Nhưng nếu họ là hai người hoàn toàn khác nhau, vậy vì sao tên sát thủ giết người không chớp mắt ấy lại để lại một người sống?
********
Đội tấn công đã tập kết chờ lệnh, mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
Những mạng sống dần biến mất, không ai biết được nguyên nhân gây án của hung thủ, nhưng ai cũng biết rằng hung thủ là một kẻ coi thường mạng sống con người.
Tháng 2 năm 2010, ga tàu điện ngầm ở Berlin gặp phải sự cố tràn khí độc, hôm nay, tháng 2 năm 2015, thiết bị định vị đang sáng lên ở ga tàu của thành phố N
Hắn muốn tái hiện lại bi kịch ở thành phố Berlin.
Hôm nay là ngày làm việc, sắp đến khoảng thời gian tan tầm buổi chiều, lượng người ở ga tàu rất nhiều, muốn sơ tán hết mọi người, phong tỏa ga tàu, tạm thời ngừng mở cửa chuyến tàu đã đi qua đường ray số 3, cửa G, cũng phải mất ít nhất nửa tiếng.
Bùi Bạch Mặc có thể kéo dài thời gian lâu đến vậy sao? Mà thậm chí các cậu còn không biết Bùi Bạch Mặc giờ còn sống hay đã chết.
*****
Chỉ được chợp mắt một lúc, rất nhanh sau đó Dạ Sắc và Bùi Bạch Mặc lại bị bịt mắt lại.
Khi Dạ Sắc mở mắt ra, thấy mình đã rời khỏi nhà trọ, nằm trong bãi rác nào đó ở ga tàu điện ngầm. Cô quét mắt, không thấy bóng hình Bùi Bạch Mặc và những người khác đâu.
Dù không biết Bùi Bạch Mặc ở chỗ nào, nhưng Dạ Sắc vẫn tin chắc rằng anh còn sống.
Người bí ẩn kia có vẻ rất thích thú với việc tra tấn anh trước mặt cô, như vậy chắc hẳn hắn sẽ khiến cô chứng kiến cảnh hắn kết liễu Bùi Bạch Mặc.
Chỉ cần cô chưa thấy cảnh ấy, thì nhất định là anh vẫn còn sống.
***********
Tàu điện ngầm sắp vào bến, cuối toa tàu có một người đàn ông cao lớn kéo lê một người đàn ông khác, mặt trắng bệch có vẻ không tỉnh táo lắm đi vào.
Họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, người đàn ông yếu hơn có vẻ không thể ngồi vững được, người còn lại khó chịu cố định anh ta vào cây cột kim loại cạnh đó.
Một số hành khách khác đứng gần đó tò mò nhìn liếc hai người vài lần. Trong số đó có một cô gái trẻ tưởng người đàn ông cao lớn kia dùng dây xích sắt nào đó để buộc tay người còn lại vào cây cột kim loại, che miệng nói với người bạn đi cùng, suy đoán xem liệu đó có phải là một loại tình thú giữa gay với nhau không…
Người bạn học kia nhìn qua hai người đàn ông một cái, trong nháy mắt, sắc mặt cậu liền thay đổi.
Cậu kéo tay cô bạn bên cạnh, nhanh chóng đi đến toa tàu khác.
Nếu như cậu không nhìn nhầm, thứ đang cố định người đàn ông mặt trắng bệch kia vào cột kim loại không phải là dây xích, mà là một chiếc còng tay. Mà dưới chỗ ống tay áo bị kéo lên của anh ta, có một vết thương do dao cắt , vẫn còn rướm máu.
Mà khiến cậu cảm thấy đáng sợ hơn, đó chính là nụ cười gian tà của người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh…
*********
Những người trên tàu nhao nhao rời đi.
Esther nhìn Bùi Bạch Mặc cuối cùng cũng khôi phục khí lực, rất hài lòng với việc mọi người hoảng sợ rời đi.
Mà ánh mắt Bùi Bạch Mặc nhìn hắn, lúc này lại mang theo vẻ mỉa mai.
Esther không tức giận, mà nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử trên tàu, mỉm cười: “Chọn giờ mà cậu thấy thích nhất đi.”
Bùi Bạch Mặc mỉm cười, “Chọn giờ tôi thích để đưa tôi lên Tây Thiên vào giờ đó sao? Không thú vị, nhàm chán, thấp kém,… Sở thích của một tên sát nhân đúng là quá cổ lỗ sĩ rồi. Nếu tôi mà là anh ấy à….” Anh cố tình im lặng một lúc, nụ cười càng lúc càng tươi hơn: “Đầu tiên tôi sẽ chặt tay chân của đối phương, dùng để làm kim phút và kim giây của đồng hồ báo thức.”
Esther bình tĩnh nhìn qua Bùi Bạch Mặc, sau đó nhìn xuống chân anh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên tay anh: “Đề nghị không tệ, tôi sẽ cho anh được toại nguyện… lúc… giết Dạ.”
Esther tiếp tục cười, lông mày nhướn hẳn lên. Hắn cười đến lúc khản cả giọng, khuôn mặt lại trở nên bình tĩnh, vô cảm.
Đoàn tàu đang chạy đều, dần dần ngừng lại.
Mới xuất phát chưa bao lâu, cũng chưa đến trạm dừng, ở toa bên cạnh, cách hai người một cánh cửa bắt đầu vang lên tiếng ầm ỹ, sau đó là tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Esther chớp mắt, nhìn Bùi Bach Mặc: “Ha, miếng thịt người nằm vùng.”
Hắn nhanh chóng đứng dậy, sau đó từ từ cúi người sát vào Bùi Bạch Mặc, tay phái kéo cổ áo sơ mi dính đầy máu của anh lên, nhưng vừa kéo lên được vài cm, hắn lại đột nhiên buông ra. Hắn giật mạnh áo sơ mi của Bùi Bạch Mặc, hàng cúc áo bị giật đứt, để lộ lồng ngực của anh trước mắt hắn.
Thứ đầu tiên Esther để ý đến, chính là vết sẹo chỗ bụng trái của anh.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn có chút thả lỏng, bàn tay to lớn của hắn ấn mạnh vào cánh tay đang rướm máu của Bùi Bạch Mặc, “Cuồng ngược? Chẳng trách sao lại ngồi im như xác chết, không phản kháng chút nào.”
Hắn nhìn máu của Bùi Bạch Mặc chảy ra, bỗng nhiên cúi xuống, trên răng có thêm ít máu.
Cộng với nụ cười quái dị, nhìn hắn rất giống một con quỷ hút máu.
Bùi Bạch Mặc cười phì một tiếng, “Hệ quả của bom.”
Esther nhướn mày.
“Biết kết cục của kẻ để lại vết sẹo này trên người tôi là gì không?” Hắn nghe Bùi Bạch Mặc nói tiếp, “Hắn bị chính quả bom do mình chế tạo nổ tung thành một đống thịt. Sau gáy tôi còn có vết nữa. Đến giờ trên báo vẫn còn ảnh nội tạng của tên đó bắn tứ tung khắp nơi đấy.”
Bùi Bạch Mặc duỗi tay không bị trói ra, kéo cổ áo mình xuống, để lộ vết thương sau gáy.
“Tôi có nên cầu xin anh đừng giết tôi không? Hay anh muốn thấy người khác quỳ gối rồi sợ hãi khóc lóc trước mặt anh? À, hay anh hi vọng sẽ có thêm một người nữa biến thành linh kiện cho cỗ máy giết người của anh? Lâm tiên sinh?”
Esther có vẻ hơi giật mình khi nghe anh nhắc đến họ của mình.
Người đàn ông trước mắt hắn mới vài phút trước còn có vẻ yếu ớt , sắp chết đến nơi, lúc này , ánh mắt anh lại sáng bừng lên.
“Không biết Lâm tiên sinh dùng súng có tốt không nhỉ? Tốt nhất anh nên bắn tôi một phát chết luôn, nếu không thì tôi sẽ bò đến chỗ chân anh, kéo chúng , sau đó chặt xương anh ra, lấy hết cốt tủy bên trong rồi dùng làm bình hoa.
Trình độ hóa học của anh thì thế nào? Tôi sợ khi anh dùng khí độc, cho sai một thành phần nào đó, hoặc dùng sai liều, khiến tôi không chết nổi, có lẽ tôi sẽ điên lên, rồi lao đến cắn nát mũi anh, khiến anh hủy dung, rồi cả đời này anh sẽ không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Thế còn cách dùng dao? Nếu anh dùng dao ấy, tôi đề nghị anh…. “ Anh dừng lại vài giây, dùng ngón tay chỉ về một chỗ sườn của mình, “hãy đâm vài dao vào đây, sau đó cắt đầu của tôi, băm nát tứ chi của tôi ra, tốt nhất là coi tôi như tảng thịt bò ấy, cắt ra từng miếng một. Nếu không, tôi có thể lấy được dao khỏi tay anh, sau đó bổ mạnh vào đầu anh, như bổ củi dùng để nhóm lửa ấy.”
Esther đứng lên, rút một khẩu súng từ bên eo, chỉ thẳng vào trán Bùi Bạch Mặc, tay không hề run, thậm chí còn mỉm cười: “Tôi rất thích anh.”
Hắn ta dán chặt họng súng vào da của Bùi Bạch Mặc, “Rất giống người kia. Anh đã biết rõ tôi là ai, hẳn là cũng biết rõ vì sao giờ tôi lại đứng đây…. Giết anh.”
Xa xa bắt đầu vang lên tiếng bước chân rất đều đặn, sắc mặt Esther lạnh xuống. Bùi Bạch Mặc không nghe được điều này, nhưng anh có thể quan sát được biến hóa trên mặt Esther.
Anh đã tranh thủ đủ thời gian rồi. Có vẻ như thiết bị định vị bị vùi vào da thịt anh vẫn còn có tác dụng.
Họng súng dí vào trán anh lạnh ngắt. Nhưng vẻ mặt Bùi Bạch Mặc vẫn rất lạnh nhạt: “Tôi không biết, cũng không chắc chắn, nhưng chính lời nói vừa rồi của anh đã giải đáp nghi ngờ của tôi. Tôi tưởng rằng sau khi sát thủ rỗng ruột chết đi, anh vì nhớ hắn, nên mới bắt đầu phục chế lại cách gây án của hắn, báo thù thay hắn; nào ngờ rằng, khi gặp được hắn, anh đã là một tên sát thủ rồi. Hắn chết, anh mất đi một người bạn cuối cùng, cũng là duy nhất. Thật giống người kia sao? Xin lỗi, tôi khác hắn hoàn toàn. Tôi chưa giết ai bao giờ. Còn vào đêm hắn muốn giết anh, chắc chắn anh đã thản nhiên trình bày những kinh nghiệm giết người ác độc của bản thân. Nên hắn không giết anh, vì đột nhiên mềm lòng, dù hắn đã giết rất nhiều người, nhưng hắn cũng cần có đồng loại để chia sẻ, hắn biết cô đơn.
Anh giết người để báo thù cho hắn ư? Không, anh chỉ kiếm cớ cho dục vọng muốn giết người của anh mà thôi.”
“Ha …. Ha ha… ha ha ….” Esther cười không ngừng, “Câu chuyện này bịa thật dở. Tôi cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn. Anh đoán xem, hôm nay anh chết ở đây, liệu có toàn thây không?”
Vừa dứt lời, hắn liền mở hộp búa khẩn cấp, đập nát cửa sổ tàu, kéo Bùi Bạch Mặc ra ngoài cửa sổ.
Ngoài sân ga, đội tấn công nhanh chóng có mặt, đội trưởng cầm đầu nhận ra Bùi Bạch Mặc, thấy anh làm con tin, liền lắc đầu không ngừng. Tai nghe còn truyền đến yêu cầu đợi lệnh từ cấp trên.
Họ liền ngừng lại, vô số họng súng đều chĩa về Esther.
“Ấy, họ không ngăn nổi tôi đâu.” Hắn nói bên tai Bùi Bạch Mặc.
Còng tay đập vào toa tàu, vang lên tiếng ‘lạch cạch’, Bùi Bạch Mặc chỉ cảm thấy bên tai hơi âm ấm, sau đó giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Không nghe thấy, tôi là kẻ điếc.”
Anh cười, Esther cũng không có thời gian để dây dưa, hắn lấy trong túi áo một chiếc điều khiển. Ngay lập tức những cảnh sát ở sân ga liền nghe thấy từ đâu đó vang lên tiếng ‘tích tắc…”
Âm thanh này rất quen thuộc… Là bom.
Esther cười, đối mặt với Bùi Bạch Mặc, nói rõ từng chữ một. “Trợn to mắt mà xem lời tôi nói. Khí độc không ở đây. Biết tôi đã để nó ở đâu không?”
Anh vừa nhìn hắn, vừa đưa mắt nhìn nhanh các cảnh sát đang nhanh chóng lien hệ với đội cháy nổ, mà vẫn luôn có họng súng chĩa về chỗ mình.
Bùi Bạch Mặc nhìn hắn không chớp mắt, thấy trên trán hắn xuất hiện một điểm đỏ.
Đã bị nhắm trúng, bất kì lúc nào cũng có thể bị mất mạng. Nhưng còn khí độc….
“Đừng nổ súng!” Bùi Bạch Mặc cố hết sức để gào lên ba chữ ấy. giọng nói cực kì thô, mà vừa quay lại, anh liền thấy nụ cười trên môi Esther.
Một đoàn tàu nhanh chóng lao đến, trước khi Esther nhảy lên, hắn ném một thứ gì đó gần chỗ Bùi Bạch Mặc. Ném xong hắn quay đầu lại, nói: “Đột nhiên cảm thấy hôm nay cùng các anh đồng quy vu tận ở chỗ này đúng là một quyết định ngu xuẩn. Lễ gặp mặt, chỉ còn một phút nữa, màn hình điện tử này sẽ tự hủy, chỗ khí độc còn lại sẽ phát tán ở địa điểm được ghi trên đó.”
Hắn nhìn Bùi Bạch Mặc không thể đứng thẳng được nữa mà phải nằm rạp xuống đất, mà màn hình điện tử kia còn cách anh 2m, “Bò qua đi, hoặc tự cắt đứt cổ tay của mình, thân ái, tôi tin anh có thể thấy được địa chỉ trên đó.” Hắn cười lớn: “Lần sau gặp lại hy vọng anh vẫn chưa chết.”
***********
Một phút đồng hồ.
Bùi Bạch Mặc đã không còn sức để nói to địa chỉ này cho người thứ hai.
Anh không nghe được thời gian đếm ngược của quả bom, cũng không nghe được tiếng hô “Nguy hiểm” của những cảnh sát ở lại hiện trường mà không đuổi theo Esther.
Khí độc sarin…. Nếu như không lấy được địa chỉ ấy, sẽ có rất nhiều người thiệt mạng.
Tay bị còng lại với cây cột kim loại trên toa tàu, anh chỉ có thể cố kéo tay, để cho còng tay trượt đến tận cùng của cột kim loại, còn mình thì nằm ngang ở nền nhà, duỗi hai chân, giật mạnh tay để chạm vào màn hình điện tử ở phía xa
Tay bị còng lại, vì kéo mạnh nên bị tróc mất một lớp da. Nhưng anh vẫn không cảm thấy gì cả.
Chỗ đau nhất, không phải ở đó.
Trong đầu anh dường như đang có rất nhiều giọng nói ầm ỹ.
“Họ đều vì mày mà chết….”
“Nếu anh không tự chọ là đúng…”
“Anh cũng chẳng khác gì tên sát nhân đó cả…”
Sau đó là tiếng nổ của ga tàu điện ngầm năm đó ở Berlin.
Anh cảm nhận được máu đang tràn trong khoang miệng của mình, cố sức nuốt xuống, cuối cùng anh cũng chạm được vào màn hình điện tử.
*******
Nói ngắn gọn địa chỉ cho cảnh sát, khi nằm trên cáng cứu thương, Bùi Bạch Mặc đã không còn chút sức lực nào để lên tiếng.
Anh muốn biết tung tích của Dạ Sắc. Nhưng lại sợ vừa mở miệng ra sẽ có rất nhiều thứ phun ra… Nên anh đành để mặc mí mắt mình dính lại với nhau, cả người đều chìm trong bóng đêm.
Không biết qua bao lâu, anh tỉnh lại trong trạng thái đang lắc lư, cả người đau nhức. Mở mắt ra, dần dần làm quen với ánh sáng. Sau khi nháy mắt liên tục một lúc lâu, khuôn mặt đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt anh, không phải là Dạ Sắc như anh đã chờ mong, cũng không phải là bác sĩ, hay cảnh sát
Mà lại là Esther.
Hắn cười, ngón tay quấn lấy băng gạc trên cổ tay Bùi Bạch Mặc, rồi lại từ từ thả ra: “Chưa gãy? Anh quên sống chết cố bò trên đất từng tí một, nhưng họ lại vứt bỏ anh mất rồi.”
“Tôi ngạc nhiên vì sao anh lại ở đây.”
Esther lắc đầu, “Tôi cũng không muốn vậy. Nhưng giờ chúng ta đều là tội phạm giết người đang bị truy nã, tất nhiên là tôi phải đến bệnh viện để đón anh đi rồi.
~~~~~
Bình luận facebook