Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-101
Chương 101: PN 2: Lương Sở Uyên x Tô Yểu (1) / nghe được tiếng lòng Tô Yểu
Ngày đầu tiên Tô Yểu té ngã Lương Sở Uyên liền nghe được tiếng lòng của cô.
Hai ngày trước, Tô Yểu tắm rửa xong, bọt biển trên mặt đất còn chưa sạch hẳn, mà cô lại không chú ý, không cẩn thận một cái liền té ngã.
Cũng may không bị đụng đầu, cũng không có dấu hiệu bị gãy xương, Lương Sở Uyên ngay lập tức liền đưa cô tới bệnh viện, biết được chỉ tổn thương phần mềm, anh thở phào nhẹ nhõm, chiếu cố cô một đêm, trắng đêm không ngủ.
[sao lại không ngủ?]
Lương Sở Uyên mở mắt ra, đầu tiên là nghe được những lời này, anh theo bản năng nói: "Mông hết đau chưa?"
Tô Yểu mếu máo, "Vẫn còn hơi đau."
Nói xong, cô lại bổ sung trong lòng: [đều đau sắp chết rồi.]
Lương Sở Uyên lúc này mới phát hiện không thích hợp, anh cho rằng chính mình còn chưa tỉnh ngủ, "Yểu Yểu?"
"Làm sao vậy?"
Anh nói: "Nếu đau quá chúng ta có thể gọi bác sĩ."
[còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao! Chỗ đó chính là mông đó! Một đám người nhìn chằm chằm mông anh xem, cảm giác này rất khó chịu anh có biết không!] Tô Yểu chớp chớp mắt, vội vàng xua tay, "Không cần phiền toái như vậy, chịu một chút là được thôi."
Lương Sở Uyên trầm mặc, rũ mắt, xác nhận suy đoán của chính mình.
Anh bất động thanh sắc mà ngồi ở mép giường, mắt nhìn mông cô.
"Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện, cũng kê thuốc mỡ. Nếu không bây giờ anh bôi cho em một chút?"
[đóng cửa chưa?] Mắt Tô Yểu nhìn cửa.
Lương Sở Uyên nhịn cười, "Anh đi đóng cửa."
Tô Yểu nghi hoặc, cô vừa hỏi ra miệng sao?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là trùng hợp.
Lương Sở Uyên dùng tay bôi thuốc rất dịu dàng, thuốc mỡ lành lạnh, còn mang theo một cỗ lạnh đến mức tận cùng nóng bỏng, Tô Yểu hít ngược một hơi khí lạnh, nội tâm điên cuồng mười phần.
[ba mẹ ơi, sao lạnh vậy? Ngứa quá!]
Lương Sở Uyên ỷ vào Tô Yểu đang đưa lưng về phía mình, làm càn mà lộ ra nụ cười. Nghĩ đến thuật đọc tâm của anh còn cao cấp hơn Tô Yểu một chút, không cần nhìn đôi mắt của cô cũng có thể đọc ra suy nghĩ trong lòng cô, cũng không biết có chịu ảnh hưởng bởi khoảng cách hay không, lát nữa phải thử xem mới được.
Anh đúng lúc săn sóc: "Có phải rất ngứa không?"
Tô Yểu buồn bực trong gối đầu mà hừ hừ, ủy khuất nói: "Chỉ là bôi thuốc thôi, lại không thể gãi, vẫn là nhịn một chút đi."
Tâm tình Lương Sở Uyên rất tốt ừ một tiếng, lại nói với cô những chuyện phải chú ý, ví dụ như hạn chế ngồi, thậm chí không nên ngồi, nên nằm úp xuống nhiều, như vậy mới nhanh hồi phục.
Tô Yểu nghe đến mơ màng sắp ngủ, miệng cô cũng không nói gì nhưng trong lòng lại hỗn độn một mảnh, âm thanh lộn xộn, thanh âm gì cũng có.
Lương Sở Uyên biết đây là cô mệt mỏi liền không nói nữa.
Dù sao nhưng cái đó chỉ cần anh nhớ là được.
*
Tô Yểu không có tâm lý phòng bị nặng như Lương Sở Uyên, cô nghĩ cái gì chính là cái đó, chưa từng che dấu ý tưởng trong lòng mình.
Rốt cuộc người khác cũng không nghe được, không phải sao?
Nhưng bây giờ không giống, Lương Sở Uyên có thể nghe được mà tạm thời cô còn không biết.
Mấy ngày liền Tô Yểu chỉ cảm thấy gần đây Lương Sở Uyên trở nên có chút quỷ dị.
Nói ví dụ, cô mới cảm thấy tê chân, Lương Sở Uyên liền gãi đúng chỗ ngứa mà sờ lên chân cô, hỏi cô có cần mát xa hay không.
Lại nói ví dụ cô ăn uống không tốt, muốn ăn chút đồ ngọt, còn chưa nói ra miệng, Lương Sở Uyên liền gãi đúng chỗ ngứa mà đi vào phòng bếp, làm dương chi cam lộ.
Lại nói ví dụ khác, cô nằm bò đến nhàm chán, Lương Sở Uyên vốn đang ngồi làm việc bên cạnh liền gãi đúng chỗ ngứa mà ngẩng đầu lên, hỏi cô có muốn xuống giường một chút hay không.
Tô Yểu nghi ngờ, chẳng lẽ đây là hai người ở bên nhau lâu nên trở nên ăn ý?
Lương Sở Uyên mới vừa bôi thuốc cho cô xong, nghe được suy nghĩ này trong lòng cô liền im lặng mà cất thuốc mỡ, sờ eo cô.
"Xong rồi, bà xã."
Thuốc mỡ có mùi, cảm giác tồn tại lại lớn, chờ nó ngấm vào cũng phải hơn nửa giờ, tự nhiên là không thể mặc quần, cũng không thể nháo ra động tĩnh quá lớn. Mấy ngày này Tô Yểu vẫn đều cùng Lương Sở Uyên phân phòng ngủ, Tô Yểu cho rằng Lương Sở Uyên lại muốn đi phòng cho khách, tâm so với miệng còn nhanh hơn.
[đừng đi!]
Lương Sở Uyên hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Tô Yểu đáng thương hề hề mà bắt lấy tay áo anh, "Đừng đi được không?"
"Anh sợ sẽ đụng tới mông em."
"Bây giờ không quá đau nữa rồi." Cô vừa nói liền vừa nghĩ trong lòng, [một người ngủ nhàm chán muốn chết.]
Lương Sở Uyên cười, "Được, vậy đêm nay anh ngủ ở đây.]
Tô Yểu vui vẻ, xê dịch sang bên cạnh giống như con cua, để ra chỗ cho anh, "Ông xã, nhanh đi lên đi."
Nếu không phải nghe được suy nghĩ trong lòng cô, Lương Sở Uyên còn tưởng cô đây là biểu hiện chủ động cầu hoan. Anh chột dạ mà khụ hai tiếng, nằm xuống bên cạnh cô, lại sờ sờ gương mặt cô, [ngủ đi, bà xã.]
[ngủ ngon, ông xã.]
Đây là lần đầu tiên hai người đối thoại ở trong lòng.
Ngày đầu tiên Tô Yểu té ngã Lương Sở Uyên liền nghe được tiếng lòng của cô.
Hai ngày trước, Tô Yểu tắm rửa xong, bọt biển trên mặt đất còn chưa sạch hẳn, mà cô lại không chú ý, không cẩn thận một cái liền té ngã.
Cũng may không bị đụng đầu, cũng không có dấu hiệu bị gãy xương, Lương Sở Uyên ngay lập tức liền đưa cô tới bệnh viện, biết được chỉ tổn thương phần mềm, anh thở phào nhẹ nhõm, chiếu cố cô một đêm, trắng đêm không ngủ.
[sao lại không ngủ?]
Lương Sở Uyên mở mắt ra, đầu tiên là nghe được những lời này, anh theo bản năng nói: "Mông hết đau chưa?"
Tô Yểu mếu máo, "Vẫn còn hơi đau."
Nói xong, cô lại bổ sung trong lòng: [đều đau sắp chết rồi.]
Lương Sở Uyên lúc này mới phát hiện không thích hợp, anh cho rằng chính mình còn chưa tỉnh ngủ, "Yểu Yểu?"
"Làm sao vậy?"
Anh nói: "Nếu đau quá chúng ta có thể gọi bác sĩ."
[còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao! Chỗ đó chính là mông đó! Một đám người nhìn chằm chằm mông anh xem, cảm giác này rất khó chịu anh có biết không!] Tô Yểu chớp chớp mắt, vội vàng xua tay, "Không cần phiền toái như vậy, chịu một chút là được thôi."
Lương Sở Uyên trầm mặc, rũ mắt, xác nhận suy đoán của chính mình.
Anh bất động thanh sắc mà ngồi ở mép giường, mắt nhìn mông cô.
"Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện, cũng kê thuốc mỡ. Nếu không bây giờ anh bôi cho em một chút?"
[đóng cửa chưa?] Mắt Tô Yểu nhìn cửa.
Lương Sở Uyên nhịn cười, "Anh đi đóng cửa."
Tô Yểu nghi hoặc, cô vừa hỏi ra miệng sao?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là trùng hợp.
Lương Sở Uyên dùng tay bôi thuốc rất dịu dàng, thuốc mỡ lành lạnh, còn mang theo một cỗ lạnh đến mức tận cùng nóng bỏng, Tô Yểu hít ngược một hơi khí lạnh, nội tâm điên cuồng mười phần.
[ba mẹ ơi, sao lạnh vậy? Ngứa quá!]
Lương Sở Uyên ỷ vào Tô Yểu đang đưa lưng về phía mình, làm càn mà lộ ra nụ cười. Nghĩ đến thuật đọc tâm của anh còn cao cấp hơn Tô Yểu một chút, không cần nhìn đôi mắt của cô cũng có thể đọc ra suy nghĩ trong lòng cô, cũng không biết có chịu ảnh hưởng bởi khoảng cách hay không, lát nữa phải thử xem mới được.
Anh đúng lúc săn sóc: "Có phải rất ngứa không?"
Tô Yểu buồn bực trong gối đầu mà hừ hừ, ủy khuất nói: "Chỉ là bôi thuốc thôi, lại không thể gãi, vẫn là nhịn một chút đi."
Tâm tình Lương Sở Uyên rất tốt ừ một tiếng, lại nói với cô những chuyện phải chú ý, ví dụ như hạn chế ngồi, thậm chí không nên ngồi, nên nằm úp xuống nhiều, như vậy mới nhanh hồi phục.
Tô Yểu nghe đến mơ màng sắp ngủ, miệng cô cũng không nói gì nhưng trong lòng lại hỗn độn một mảnh, âm thanh lộn xộn, thanh âm gì cũng có.
Lương Sở Uyên biết đây là cô mệt mỏi liền không nói nữa.
Dù sao nhưng cái đó chỉ cần anh nhớ là được.
*
Tô Yểu không có tâm lý phòng bị nặng như Lương Sở Uyên, cô nghĩ cái gì chính là cái đó, chưa từng che dấu ý tưởng trong lòng mình.
Rốt cuộc người khác cũng không nghe được, không phải sao?
Nhưng bây giờ không giống, Lương Sở Uyên có thể nghe được mà tạm thời cô còn không biết.
Mấy ngày liền Tô Yểu chỉ cảm thấy gần đây Lương Sở Uyên trở nên có chút quỷ dị.
Nói ví dụ, cô mới cảm thấy tê chân, Lương Sở Uyên liền gãi đúng chỗ ngứa mà sờ lên chân cô, hỏi cô có cần mát xa hay không.
Lại nói ví dụ cô ăn uống không tốt, muốn ăn chút đồ ngọt, còn chưa nói ra miệng, Lương Sở Uyên liền gãi đúng chỗ ngứa mà đi vào phòng bếp, làm dương chi cam lộ.
Lại nói ví dụ khác, cô nằm bò đến nhàm chán, Lương Sở Uyên vốn đang ngồi làm việc bên cạnh liền gãi đúng chỗ ngứa mà ngẩng đầu lên, hỏi cô có muốn xuống giường một chút hay không.
Tô Yểu nghi ngờ, chẳng lẽ đây là hai người ở bên nhau lâu nên trở nên ăn ý?
Lương Sở Uyên mới vừa bôi thuốc cho cô xong, nghe được suy nghĩ này trong lòng cô liền im lặng mà cất thuốc mỡ, sờ eo cô.
"Xong rồi, bà xã."
Thuốc mỡ có mùi, cảm giác tồn tại lại lớn, chờ nó ngấm vào cũng phải hơn nửa giờ, tự nhiên là không thể mặc quần, cũng không thể nháo ra động tĩnh quá lớn. Mấy ngày này Tô Yểu vẫn đều cùng Lương Sở Uyên phân phòng ngủ, Tô Yểu cho rằng Lương Sở Uyên lại muốn đi phòng cho khách, tâm so với miệng còn nhanh hơn.
[đừng đi!]
Lương Sở Uyên hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Tô Yểu đáng thương hề hề mà bắt lấy tay áo anh, "Đừng đi được không?"
"Anh sợ sẽ đụng tới mông em."
"Bây giờ không quá đau nữa rồi." Cô vừa nói liền vừa nghĩ trong lòng, [một người ngủ nhàm chán muốn chết.]
Lương Sở Uyên cười, "Được, vậy đêm nay anh ngủ ở đây.]
Tô Yểu vui vẻ, xê dịch sang bên cạnh giống như con cua, để ra chỗ cho anh, "Ông xã, nhanh đi lên đi."
Nếu không phải nghe được suy nghĩ trong lòng cô, Lương Sở Uyên còn tưởng cô đây là biểu hiện chủ động cầu hoan. Anh chột dạ mà khụ hai tiếng, nằm xuống bên cạnh cô, lại sờ sờ gương mặt cô, [ngủ đi, bà xã.]
[ngủ ngon, ông xã.]
Đây là lần đầu tiên hai người đối thoại ở trong lòng.
Bình luận facebook