Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Người đàn ông ghế sau nặng gần trăm kí, mông chiếm hết cả hàng ghế, gào vào điện thoại bằng giọng địa phương không biết của vùng nào.
Có người bình thường nói chuyện không lớn tiếng, mà hễ gọi điện thoại là om sòm, luôn nghi ngờ tín hiệu di động không thể kịp thời truyền lời của mình đi. Tay béo kia hơi thở khỏe, giọng to rõ, cơ hồ bay luôn nóc xe, chẳng dễ gì chờ hắn gào thét xong, tài xế đã hơi ù tai, không nhịn được nhìn vị khách béo núc một cái qua kính chiếu hậu, vừa vặn gặp ánh mắt đối phương.
Tài xế vội vàng mỉm cười khá nghề nghiệp hóa: “Tiên sinh làm nghề gì vậy?”
“Trước kia khai thác mỏ ở quê, mấy năm nay công việc không tốt đã đóng cửa, có vài người anh em rủ tôi đến đây làm việc khác.” Tay béo khá không thoải mái xê dịch trên ghế, tiếng phổ thông nói hơi cắn đầu lưỡi, “Xe chú chán quá, lần tới có thể lái chiếc nào tốt hơn không? Hồi trước bọn tôi đến… cái nước toàn người râu rậm kia, xe khách sạn phái tới đều là Rolls Royce – ngồi xe chú tôi không duỗi được chân.”
Tài xế làm bộ không hiểu lời phàn nàn, cười gượng một tiếng: “Xe đều như nhau, công ty cấp thống nhất mà.”
“À, xe công ty,” Khách bĩu môi, “Không giống chỗ chúng tôi, chỗ chúng tôi làm nghề này đều là đưa xe mình vào công ty, công ty có việc thì chạy cho công ty, còn bình thường chạy riêng, lời lỗ tự chịu, hàng tháng nộp ít bảo hiểm, va quẹt đều tự chịu trách nhiệm.”
Tài xế cười cười khách sáo, không tiếp lời.
Khách ghế sau tựa hồ không giỏi nhìn sắc mặt người ta, vẫn chưa chịu buông tha, thò đầu lên hỏi tới: “Vậy các chú lái xe ở bên ngoài va quẹt ai chịu? Có đền tiền không?”
Tài xế kiệm lời như vàng trả lời: “Công ty gánh.”
Tay nhà giàu mới nổi đằng sau vỗ đùi, dựa mạnh lưng ghế, ghế không chịu nổi “kẽo kẹt” một tiếng: “Thế mọi người còn không liều mạng bịa ra? Nếu là tôi, gặp đá gặp ổ gà, còn lâu tôi mới vòng qua, cứ cán thẳng lên kệ xác nó có nổ lốp hay không, bình thường rỗi việc đi chạy riêng, cứ nói có khách hẹn trước, tiền xăng đều có chỗ trả, kiếm bộn!”
Tài xế nghe những lời hùng hồn này, lĩnh hội tố chất của dân giàu nhà quê hàng nội địa, rốt cuộc không nhịn được cười: “Công ty cũng có chế độ quản lý, chúng tôi cơ bản đều lái xe cố định, định kỳ tập trung bảo dưỡng, nếu tiền xăng và phí bảo dưỡng quá cao, nhìn là nhận ra, cũng sẽ bị chất vấn.”
Khách ghế sau “À” một tiếng, đại khái cũng không thật lòng muốn biết chế độ quản lý của xe đưa đón, rất nhanh lại lắm miệng tán dóc sang chuyện khác, đao to búa lớn nổ một tràng về quy hoạch thành phố của Yến Thành, đang hùng hồn thì đột nhiên ôm bụng: “Hỏng rồi, tài xế, còn cách sân golf bao xa nữa?”
“Khoảng mười lăm phút.”
Vị khách béo hít sâu một hơi, lắc lư tại chỗ giây lát, giống như nuôi ếch trong cái bụng mang thai mười tháng, “ọc ọc” một tràng, tiếp đó xì ra chút “hơi” khó tả. Tay béo ấy vừa la oai oái vừa nôn nóng nhìn dọc ngó ngang: “Không được, sắp không nhịn nổi rồi, tôi ăn trúng cái gì rồi… chú mau dừng xe ven đường đi.”
Khách không biết mình ăn cái gì, tài xế thì đã nghe ra nội dung trong ruột hắn, thái dương giật giật, bấm bụng nói: “Tiên sinh, đây là cầu vượt.”
Khách gầm lên như lúc gọi điện thoại: “Tôi biết là cầu, nhưng chú phải nghĩ cách cho tôi xuống!”
Không chỉ miệng hắn nói chuyện, bụng cũng ọc ọc theo, tài xế không tự chủ được nín thở, không nhịn nổi bèn tìm một chỗ quay đầu xuống cầu, vừa mới đậu xe ven đường thì tay béo ghế sau đã khẩn cấp bắn ra ngoài như một quả bom vũ khí sinh hóa sắp nổ.
Không khí trong lành lùa vào cửa xe mở rộng, tài xế cảm thấy phổi sắp nén nổ bèn xuống xe theo, đứng ven đường hút một điếu thuốc, mở cửa sổ làm sạch không khí trong xe.
Cho đến khi hắn hút xong một điếu thuốc, vị khách của nợ kia vẫn chưa quay lại, tài xế đã cảm thấy hơi lạnh, đang định quay vào xe, đột nhiên có người vỗ vai hắn từ đằng sau.
Tài xế còn chưa kịp quay đầu lại, đã bất ngờ trúng một đòn mạnh vào gáy, mắt tối sầm, tiếp đó không còn biết gì nữa.
Chờ ý thức quay lại, hắn phát hiện mình bị bịt mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì một tiếng thét vô cùng thê thảm không bị che chắn đã đâm xuyên tai. Tài xế giật mình, cảm giác tứ chi toàn thân đều bị trót chặt, miệng cũng bị dán kín, không nhịn được giãy giụa.
Lúc này, có người đạp lưng hắn một phát: “Nằm im!”
Tài xế rùng mình, chẳng rõ có phải người đó từng luyện tập hay không mà đạp vào hông đau đến tê rần nửa người, mặt hắn cọ sàn nhà lạnh lẽo, hắn không biết mình hiện giờ đang ở đâu, mũi hơi nhăn, nghe mùi máu tanh khó lòng lờ đi ở xung quanh, lưng vã mồ hôi lạnh.
Song rất nhanh, tài xế bình tĩnh lại khỏi sự hoảng loạn lúc ban đầu, hắn cố gắng co mình lại, điều chỉnh nhịp thở – hắn biết trên người mình có chip định vị, hắn là “nhân viên cũ” hai ba năm rồi, công ty không thể trực tiếp vứt bỏ hắn…
Hắn mỗi ngày đón đến đưa đi, biết cũng quá nhiều rồi.
Lúc này, hắn nghe thấy một giọng nam khác, giọng nói ấy vô cùng êm tai, còn có chút uể oải chẳng thèm để ý, lại như chứa đựng ý cười, thong thả phân phó: “Tên này chỉ là lâu la, đánh chết cũng vô dụng, đừng đánh nữa – nhìn lại xem trên người hắn có giấu thứ gì không.”
“Trong túi đồng phục có một, gót giày chân trái có một, di động và bộ đàm mỗi cái có một, khóa cài thắt lưng còn có một, mặc dù trên đường đã mở thiết bị chặn, nhưng để an toàn cũng đã xử lý hết rồi.” Giọng này quen, là tay béo ngụy trang thành khách!
Lần này miệng hắn phun ra không hề có tiếng địa phương, hắn hoàn toàn là người Yến Thành!
Mấy thiết bị theo dõi giấu kín không cái nào thoát được, lòng tài xế chùng xuống.
Có người thô lỗ xé băng dán trên miệng hắn, tay béo kia hỏi: “Ngày 6 tháng 11, chiếc xe hôm nay mày lái đón một người ở Bắc Uyển, mày nói bọn mày mỗi đứa phụ trách một xe riêng, vậy tài xế hôm đó ắt hẳn cũng là mày?”
“Tháng… tháng 11?” Tài xế hơi cà lăm, gượng cười nói, “Sắp hai tháng rồi, ai… ai mà nhớ nổi? Đại ca, tôi thấy liệu có phải trong đây có hiểu lầm gì hay không?”
Một bàn tay khéo léo lôi thẻ nhân viên trên áo sơ mi của hắn, giọng nói rất êm tai kia đọc tên hắn: “Tôn Tân.”
“Vâng, là, là tôi.” Tài xế cố gắng ngẩng đầu theo âm thanh, mỉm cười lấy lòng, “Anh cứ sai bảo.”
“Tôi biết vợ anh làm người nhặt bóng ở sân golf Tổ Ong, ngoại hình cũng không tệ, chúng tôi không oán không thù với cô ta, không định làm gì một cô gái, nhưng anh phải phối hợp.”
“Vâng vâng, tôi phối hợp, cái gì cũng phối hợp!”
“Trưa ngày 6 tháng 11, anh lái chiếc xe hôm nay đến Long Vận Thành ở Bắc Uyển đón một người. Người đó ngoài bốn mươi, nam, giấu đầu lòi đuôi, còn đeo bao tay, mắt lé…”
“Ơ, việc này…” Tài xế mau chóng suy nghĩ rất nhiều trong đầu, ngoài miệng lại kéo giọng rất dài, ra vẻ phản ứng hơi chậm chạp, “Tôi, tôi phải nghĩ kỹ lại, mắt lé…”
Song đối phương không mắc lừa, chợt nghe âm thanh rất êm tai kia nói: “Tôi thấy tên này không thành thật lắm, bẻ một cánh tay hắn.”
“Chờ…”
Tài xế mới phun ra một chữ, đoạn sau đột nhiên đổi điệu thành thét lên thảm thiết, cả cánh tay hắn bị người ta nhanh nhẹn tháo khớp, đau suýt ngất xỉu, thế còn chưa xong, tay kia lại lập tức bị khống chế.
“Chờ… chờ…”
“Chờ đã,” Người vừa rồi một câu trí mạng lại nói, “Lão Lục, ai kêu anh bẻ thật?”
Tài xế toàn thân mướt mồ hôi lạnh, không tự chủ được rét run, trầy trật nằm dưới đất thở hồng hộc, cảm giác mình sắp mất khống chế, lại nghe người kia tiếp tục thong thả nói: “Bẻ gãy còn có thể bó lại, mất công, tôi thấy tay còn lại cứ chặt luôn cho rồi, tránh để hắn không biết sợ hãi.”
“Đó là một nhân viên công ty chúng tôi!” Tài xế không nhịn nổi hét to.
Bốn bề im lặng, đến cả tiếng kêu gào thảm thiết khi nãy vẫn như bóng với hình cũng không còn.
“Đó là… đó là người của công ty chúng tôi, hắn nói hắn đến Long Vận Thành có việc, hỏi, hỏi tôi có tiện đưa hắn đi một chuyến không.” Tài xế cố gắng nuốt nước bọt, đôi mắt dưới băng dán xoay lung tung không ngừng.
Bàn tay kẻ béo còn ấn trên vai, mũi dao chọc vào cằm hắn: “Nhân viên công ty bọn mày? Tên gì, làm gì?”
“Tên Lư Lâm,” Tài xế run giọng nói, “Là thợ, thợ điện… Các anh tìm hắn làm gì? Có… có thù oán gì với hắn à?”
Phong cách làm việc của những người này quá dã man, không giống cảnh sát.
Chỉ cần không phải cảnh sát, thì hết thảy đều dễ nói.
Bả vai trật khớp đau đến chết đi sống lại, song tài xế lại hơi yên tâm.
Hắn biết trong những người thường ngày mình tiếp xúc có nhân vật nguy hiểm, không khéo có mấy kẻ thù là rất bình thường, có thể là khi ra ngoài không chú ý, bị kẻ thù theo dõi ở đâu đó. Gặp phải chuyện kiểu này, yêu cầu của bên trên là “kín miệng”, nếu thật sự nguy hiểm cho tính mạng, giấu giếm không được thì cứ khai ra kẻ gây rắc rối, nhưng không được nói gì dư thừa.
Cái người một câu muốn chặt tay hắn hình như hơi cúi xuống, nói như thì thầm: “Lư Lâm… anh có biết hắn tên thật là Lư Quốc Thịnh không? Trước kia trên tay hắn từng dính đến án mạng, còn không chỉ một vụ, anh chơi với loại người như thế à?”
“Không, không biết, các vị đại ca… không, ông chủ, bất kể trước kia hắn từng làm gì, đều không liên quan đến tôi, chúng tôi chỉ, chỉ là đồng nghiệp bình thường, ngay cả quê hắn ở đâu tôi còn chẳng biết, thì làm sao biết trước đây hắn làm gì?” Con dao lạnh lẽo chậm rãi lia qua cổ hắn, lướt sát qua mặt, tài xế cảm thấy mũi ngưa ngứa, biết là mũi dao quá sắc đã cạo tóc và lông mày, hắn không dám nhúc nhích, “Tôi có… có số điện thoại của hắn, nếu, nếu không tôi có thể giúp các anh hẹn hắn ra ngoài, đừng, đừng giết tôi…”
“Anh không biết thân phận thật của hắn,” Lúc này, một giọng khác xen vào, hình như là người ban đầu đá hắn một phát, “Thế hắn biết thân phận thật của anh chứ?”
Tài xế thoạt đầu sửng sốt, sau đó cả người cứng đờ.
“Trên giấy tờ nói anh tên ‘Tôn Tân’, kỳ thực là tên giả và giấy tờ giả, anh tên thật là Tôn Gia Hưng, người tỉnh G, trước kia từng có tiền án lừa đảo, ở nhà có mẹ già, còn có vợ con. Già trẻ một nhà đều cho là anh ở Yến Thành vất vả làm việc kiếm tiền, không biết anh làm nghề này, cũng không biết anh còn tìm một cô gái ngoài hai mươi làm bồ nhí, còn nói với người khác rằng cô ta mới là vợ anh, đúng không?”
Lần này, sắc mặt tài xế rốt cuộc tái đi, đôi môi trắng bệch run rẩy không thôi, bên tai vang lên tiếng búng tay. Di động lạnh lẽo kề tới, truyền đến giọng trẻ con do dự: “Ba?”
Nghe thấy giọng nói này, tài xế giãy giụa điên cuồng, một bàn tay lại lôi chiếc khăn bịt miệng hắn ra.
Trong điện thoại, tiếng thở của đứa trẻ nghe rõ mồn một, hình như còn có một người phụ nữ nói tiếng địa phương gọi “Gia Hưng”.
Đứa trẻ kia lại nói: “Sao ba không nói gì vậy? Con nhớ ba…”
Di động đột nhiên bị lấy ra, cái người vẫn nói chuyện thong thả nhỏ nhẹ phân phó ai đó một tiếng: “Trẻ con da mềm, hãy thử xin tí máu trước.”
Tài xế rốt cuộc thấy quan tài đổ lệ, làm ướt mảnh vải bịt mắt, bàn tay khống chế hắn bất tri bất giác lỏng ra, hắn vừa khóc “hu hu” vừa bò đến nơi phát ra âm thanh như một con sâu, đầu đụng mạnh vào thứ gì đó, hắn cũng chẳng buồn để ý, bò theo âm thanh đến dưới ống quần người đầu lĩnh, dập đầu xuống đất: “Đừng… đừng…”
Một chiếc giày da đế mềm đẩy nhẹ đầu hắn ra, đạp mặt hắn xuống đất: “Tôn tiên sinh, ‘đừng’ cái gì? Nghe nói thân thể bé cưng không khỏe lắm, bị bệnh tim bẩm sinh à? Thật tội nghiệp cho lòng cha mẹ thiên hạ. Nghe tôi đi, đứa bé này nuôi cũng chẳng lớn lên nổi, hãy từ bỏ sớm, cho nó sớm đi đầu thai lần nữa, cũng là một việc công đức.”
Tôn Gia Hưng tuyệt vọng nằm rạp xuống sàn nhà – ban đầu là hắn muốn kiếm thêm ít tiền chữa bệnh cho con, mới bị người ta lừa lầm đường lạc lối.
Tiếc rằng vận không tốt, chưa kiếm được tiền thì hang ổ đã bị cảnh sát triệt phá. Hết thảy đều như họa vô đơn chí, nếu hắn vào tù, dẫu thời gian giam giữ không dài, ra tù cũng khó tìm công việc đàng hoàng, con thì sắp phải giải phẫu, mà tiền cứu mạng bất luận làm thế nào đều không gom đủ. Ai ngờ đúng lúc này có người thông qua luật sư nói với hắn, đã cho nhà hắn một khoản tiền, chỉ cần hắn ra tù có thể đi làm một công việc kín miệng cho họ, họ sẽ cho hắn thân phận mới, về sau sẽ không có ai biết hắn có tiền án.
Hắn biết rõ chẳng có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, những người đó nhất định không có ý tốt, nhưng sự an toàn của gia đình đều nằm trong tay đối phương, hắn không dám có gì bất trung, biết mình bí quá hóa liều, không khéo ngày nào đó sẽ bị liên lụy.
Thậm chí để che mắt, hắn còn tìm cô vợ giả làm tấm mộc, như vậy dù bị liên lụy cũng chẳng liên lụy đến thân nhân thật sự… Đối phương từng thề thốt cam đoan, thân phận giả của hắn làm không một kẽ hở, trừ khi là cảnh sát nhất định muốn điều tra, không ai có thể nhận ra sơ hở.
Nhưng tại sao… tại sao…
“Tôi nói, tôi xin nói hết – hắn… Lư Lâm… Lư Quốc Thịnh, một ngày trước đó hẹn xe tôi, nói là muốn đi Long Vận Thành gặp khách hàng. Đám bọn họ muốn đi đâu vốn nên báo trước với công ty, do công ty sắp xếp đưa đón, nhưng hắn… hắn không qua bên trên, lén liên hệ với tôi.”
“Hắn bí mật dùng xe của anh?”
“Đúng, trên danh nghĩa hắn quả thật là ‘thợ điện’ của công ty, có thẻ nhân viên, bên ngoài đều gọi như vậy, mỗi lần ra ngoài đều phải tới ‘Tổ Ong’ trước, muốn dùng xe phải xin, trở về còn phải qua Tổ Ong… Làm vậy lỡ ở bên ngoài bị ai theo dõi, hoặc là rước lấy phiền phức có người đuổi theo, tối đa cũng chỉ đến bước Tổ Ong này, sẽ không bị tra ra nơi hắn ở… Qua lại nhiều, tôi với hắn tương đối hợp nhau, dần dần có chút giao tình, hắn thường xuyên nhờ tôi bí mật lái xe đưa hắn ra ngoài… hít, hít thở gì đó.”
Nói cách khác, Tổ Ong là một bức “tường lửa”.
“Cung La Phù” năm ấy rất có khả năng là một trong các hang ổ “chúng” nuôi tội phạm truy nã, nhưng giữa chừng lộ sơ hở, suýt nữa bị Cố Chiêu lần theo manh mối điều tra ra, sau đó “chúng” đã biết khôn, lợi dụng “Tổ Ong” cực kỳ giống “Cung La Phù” làm ngụy trang, nếu lại có người truy tra, trong một lúc cũng chỉ có thể tra đến đây, một khi hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ đủ thời gian cho chúng chuyển dời!
“Lư Quốc Thịnh sống ở đâu?”
“Tôi không biết,” Tài xế nhận thấy người hỏi tựa hồ không hài lòng với câu trả lời này, dợm bước muốn đi, lăn lộn dùng cơ thể ngăn cản, tuyệt vọng nói, “Tôi thật sự không biết, đây là cơ mật, chúng tôi không dám tùy tiện nghe ngóng, cầu xin anh, đừng đụng vào vợ con tôi…”
Trong tầng hầm tối om lạnh lẽo, Lạc Văn Chu trao đổi một ánh mắt với Phí Độ, Phí Độ vỗ vai tay béo kia, rồi hai người một trước một sau đi ra ngoài.
“May mà không tùy tiện xông vào ‘Tổ Ong’,” Lạc Văn Chu phun ra một hơi khí bẩn, nơi thẩm vấn ở trong tầng hầm ngập tràn sự kinh dị của Phí Độ, không khí đầy áp lực, anh dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Lần này tôi làm trái không chỉ một quy định, nếu còn không bắt được người, sợ rằng không phải một hai bản kiểm điểm mà xong. Đến lúc ấy nếu thật sự không được làm việc tiếp, không khéo cần dựa vào bán mình mà sống, đại gia thấy nhan sắc tôi có được không?”
Phí Độ hết sức phối hợp đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt như lưỡi động vật họ mèo cỡ lớn, một tầng xước mang rô đã liếm quần áo trên người anh thành vỏ tỏi. Lạc Văn Chu không chịu nổi, giơ tay chặn ánh mắt hắn: “Này, còn chưa bán đâu, đàng hoàng xem nào.”
Phí Độ cười một tiếng, đang định nói gì thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, mới nghe hai câu sắc mặt đã thay đổi.
“Chủ tịch Phí, bên phía Tổ Ong quản lý quá nghiêm ngặt, phải thường xuyên nắm giữ hướng đi của tài xế, thiết bị theo dõi của kẻ các anh bắt đột nhiên mất liên lạc, hình như họ đã nhận ra.”
Phí Độ trầm giọng nói: “Biết rồi, chú ý an toàn, các anh rời khỏi trước đi.”
Buổi chiều, Cục công an còn hơn cái chợ vỡ.
Mái tóc vốn lưa thưa chẳng còn mấy sợi của cục trưởng Lục càng khan hiếm hơn, ông xách Đào Nhiên tới văn phòng, đập bàn quát: “Đám các cháu thật vô tổ chức vô kỷ luật, cháu hãy khai thật đi Đào Nhiên… Tên lỏi con Lạc Văn Chu kia rốt cuộc đã đi đâu, tại sao không nghe điện thoại?”
Đào Nhiên đội cái đầu tổ quạ do chui khắp nơi lục lọi, vẻ mặt mù mờ vô tội: “Cháu không biết, hắn cũng không nghe điện thoại của cháu.”
“Gây ra một mớ bòng bong như vậy, nói mất liên lạc là mất liên lạc…” Cục trưởng Lục còn chưa nói xong, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thét lẫn tiếng khóc.
“Dựa vào đâu mà nhốt con tôi? Ai cho các người quyền? Tôi sẽ kiện các người tội xâm phạm quyền nhân thân của công dân!”
“Con gái tôi rốt cuộc làm sao rồi, bây giờ đã nói được chưa? Cho dù con bé kia bị thế nào, cũng là chuyện của bọn con trai, liên quan gì tới chúng tôi?”
“Lãnh đạo của các anh đâu? Tôi muốn tìm lãnh đạo nói chuyện, anh là cái thá gì, biết tôi là ai không…”
Cục trưởng Lục hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Đào Nhiên, rồi sải bước đi ra ngoài, đá tung cửa phòng họp nhỏ tạm thời dành cho các bậc phụ huynh om sòm, vỗ mạnh cửa: “Đây là Cục công an, mời các vị đến là để điều tra, ồn ào cái gì!”
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ.
Người đàn ông khi nãy la to nhất vẻ mặt dịu đi, nhìn ngôn ngữ cơ thể và thần sắc Cục trưởng Lục, có thể đoán ra đại khái thân phận ông, lập tức khách sáo hơn: “Ngài chính là…”
Lục Hữu Lương nhìn quét qua ông ta, nghe ra đây là người quát to “Anh là ai”, lập tức phớt lờ, quay lại nắm vai Đào Nhiên xách lên như gà con, ném vào đám phụ huynh lom lom mắt hổ: “Đây là đội phó đại đội trinh sát hình sự của chúng tôi, cậu ta là người phụ trách, có vấn đề gì các vị cứ tìm cậu ta phản ánh, ai còn kêu gào, nhất loạt xử lý theo tội gây nguy hại an toàn công cộng!”
Đào Nhiên: “…”
Đúng lúc này, camera đóng bụi vạn năm ở góc phòng họp đột nhiên xoay nhẹ, quét một vòng người đua nhau nói, cuối cùng dừng ở Ngụy Triển Hồng trong một góc.
Điện thoại di động trong túi quần Ngụy Triển Hồng rung nhẹ, ông ta bình thản lấy ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, mau chóng ấn mấy phím trả lời-
Có người bình thường nói chuyện không lớn tiếng, mà hễ gọi điện thoại là om sòm, luôn nghi ngờ tín hiệu di động không thể kịp thời truyền lời của mình đi. Tay béo kia hơi thở khỏe, giọng to rõ, cơ hồ bay luôn nóc xe, chẳng dễ gì chờ hắn gào thét xong, tài xế đã hơi ù tai, không nhịn được nhìn vị khách béo núc một cái qua kính chiếu hậu, vừa vặn gặp ánh mắt đối phương.
Tài xế vội vàng mỉm cười khá nghề nghiệp hóa: “Tiên sinh làm nghề gì vậy?”
“Trước kia khai thác mỏ ở quê, mấy năm nay công việc không tốt đã đóng cửa, có vài người anh em rủ tôi đến đây làm việc khác.” Tay béo khá không thoải mái xê dịch trên ghế, tiếng phổ thông nói hơi cắn đầu lưỡi, “Xe chú chán quá, lần tới có thể lái chiếc nào tốt hơn không? Hồi trước bọn tôi đến… cái nước toàn người râu rậm kia, xe khách sạn phái tới đều là Rolls Royce – ngồi xe chú tôi không duỗi được chân.”
Tài xế làm bộ không hiểu lời phàn nàn, cười gượng một tiếng: “Xe đều như nhau, công ty cấp thống nhất mà.”
“À, xe công ty,” Khách bĩu môi, “Không giống chỗ chúng tôi, chỗ chúng tôi làm nghề này đều là đưa xe mình vào công ty, công ty có việc thì chạy cho công ty, còn bình thường chạy riêng, lời lỗ tự chịu, hàng tháng nộp ít bảo hiểm, va quẹt đều tự chịu trách nhiệm.”
Tài xế cười cười khách sáo, không tiếp lời.
Khách ghế sau tựa hồ không giỏi nhìn sắc mặt người ta, vẫn chưa chịu buông tha, thò đầu lên hỏi tới: “Vậy các chú lái xe ở bên ngoài va quẹt ai chịu? Có đền tiền không?”
Tài xế kiệm lời như vàng trả lời: “Công ty gánh.”
Tay nhà giàu mới nổi đằng sau vỗ đùi, dựa mạnh lưng ghế, ghế không chịu nổi “kẽo kẹt” một tiếng: “Thế mọi người còn không liều mạng bịa ra? Nếu là tôi, gặp đá gặp ổ gà, còn lâu tôi mới vòng qua, cứ cán thẳng lên kệ xác nó có nổ lốp hay không, bình thường rỗi việc đi chạy riêng, cứ nói có khách hẹn trước, tiền xăng đều có chỗ trả, kiếm bộn!”
Tài xế nghe những lời hùng hồn này, lĩnh hội tố chất của dân giàu nhà quê hàng nội địa, rốt cuộc không nhịn được cười: “Công ty cũng có chế độ quản lý, chúng tôi cơ bản đều lái xe cố định, định kỳ tập trung bảo dưỡng, nếu tiền xăng và phí bảo dưỡng quá cao, nhìn là nhận ra, cũng sẽ bị chất vấn.”
Khách ghế sau “À” một tiếng, đại khái cũng không thật lòng muốn biết chế độ quản lý của xe đưa đón, rất nhanh lại lắm miệng tán dóc sang chuyện khác, đao to búa lớn nổ một tràng về quy hoạch thành phố của Yến Thành, đang hùng hồn thì đột nhiên ôm bụng: “Hỏng rồi, tài xế, còn cách sân golf bao xa nữa?”
“Khoảng mười lăm phút.”
Vị khách béo hít sâu một hơi, lắc lư tại chỗ giây lát, giống như nuôi ếch trong cái bụng mang thai mười tháng, “ọc ọc” một tràng, tiếp đó xì ra chút “hơi” khó tả. Tay béo ấy vừa la oai oái vừa nôn nóng nhìn dọc ngó ngang: “Không được, sắp không nhịn nổi rồi, tôi ăn trúng cái gì rồi… chú mau dừng xe ven đường đi.”
Khách không biết mình ăn cái gì, tài xế thì đã nghe ra nội dung trong ruột hắn, thái dương giật giật, bấm bụng nói: “Tiên sinh, đây là cầu vượt.”
Khách gầm lên như lúc gọi điện thoại: “Tôi biết là cầu, nhưng chú phải nghĩ cách cho tôi xuống!”
Không chỉ miệng hắn nói chuyện, bụng cũng ọc ọc theo, tài xế không tự chủ được nín thở, không nhịn nổi bèn tìm một chỗ quay đầu xuống cầu, vừa mới đậu xe ven đường thì tay béo ghế sau đã khẩn cấp bắn ra ngoài như một quả bom vũ khí sinh hóa sắp nổ.
Không khí trong lành lùa vào cửa xe mở rộng, tài xế cảm thấy phổi sắp nén nổ bèn xuống xe theo, đứng ven đường hút một điếu thuốc, mở cửa sổ làm sạch không khí trong xe.
Cho đến khi hắn hút xong một điếu thuốc, vị khách của nợ kia vẫn chưa quay lại, tài xế đã cảm thấy hơi lạnh, đang định quay vào xe, đột nhiên có người vỗ vai hắn từ đằng sau.
Tài xế còn chưa kịp quay đầu lại, đã bất ngờ trúng một đòn mạnh vào gáy, mắt tối sầm, tiếp đó không còn biết gì nữa.
Chờ ý thức quay lại, hắn phát hiện mình bị bịt mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì một tiếng thét vô cùng thê thảm không bị che chắn đã đâm xuyên tai. Tài xế giật mình, cảm giác tứ chi toàn thân đều bị trót chặt, miệng cũng bị dán kín, không nhịn được giãy giụa.
Lúc này, có người đạp lưng hắn một phát: “Nằm im!”
Tài xế rùng mình, chẳng rõ có phải người đó từng luyện tập hay không mà đạp vào hông đau đến tê rần nửa người, mặt hắn cọ sàn nhà lạnh lẽo, hắn không biết mình hiện giờ đang ở đâu, mũi hơi nhăn, nghe mùi máu tanh khó lòng lờ đi ở xung quanh, lưng vã mồ hôi lạnh.
Song rất nhanh, tài xế bình tĩnh lại khỏi sự hoảng loạn lúc ban đầu, hắn cố gắng co mình lại, điều chỉnh nhịp thở – hắn biết trên người mình có chip định vị, hắn là “nhân viên cũ” hai ba năm rồi, công ty không thể trực tiếp vứt bỏ hắn…
Hắn mỗi ngày đón đến đưa đi, biết cũng quá nhiều rồi.
Lúc này, hắn nghe thấy một giọng nam khác, giọng nói ấy vô cùng êm tai, còn có chút uể oải chẳng thèm để ý, lại như chứa đựng ý cười, thong thả phân phó: “Tên này chỉ là lâu la, đánh chết cũng vô dụng, đừng đánh nữa – nhìn lại xem trên người hắn có giấu thứ gì không.”
“Trong túi đồng phục có một, gót giày chân trái có một, di động và bộ đàm mỗi cái có một, khóa cài thắt lưng còn có một, mặc dù trên đường đã mở thiết bị chặn, nhưng để an toàn cũng đã xử lý hết rồi.” Giọng này quen, là tay béo ngụy trang thành khách!
Lần này miệng hắn phun ra không hề có tiếng địa phương, hắn hoàn toàn là người Yến Thành!
Mấy thiết bị theo dõi giấu kín không cái nào thoát được, lòng tài xế chùng xuống.
Có người thô lỗ xé băng dán trên miệng hắn, tay béo kia hỏi: “Ngày 6 tháng 11, chiếc xe hôm nay mày lái đón một người ở Bắc Uyển, mày nói bọn mày mỗi đứa phụ trách một xe riêng, vậy tài xế hôm đó ắt hẳn cũng là mày?”
“Tháng… tháng 11?” Tài xế hơi cà lăm, gượng cười nói, “Sắp hai tháng rồi, ai… ai mà nhớ nổi? Đại ca, tôi thấy liệu có phải trong đây có hiểu lầm gì hay không?”
Một bàn tay khéo léo lôi thẻ nhân viên trên áo sơ mi của hắn, giọng nói rất êm tai kia đọc tên hắn: “Tôn Tân.”
“Vâng, là, là tôi.” Tài xế cố gắng ngẩng đầu theo âm thanh, mỉm cười lấy lòng, “Anh cứ sai bảo.”
“Tôi biết vợ anh làm người nhặt bóng ở sân golf Tổ Ong, ngoại hình cũng không tệ, chúng tôi không oán không thù với cô ta, không định làm gì một cô gái, nhưng anh phải phối hợp.”
“Vâng vâng, tôi phối hợp, cái gì cũng phối hợp!”
“Trưa ngày 6 tháng 11, anh lái chiếc xe hôm nay đến Long Vận Thành ở Bắc Uyển đón một người. Người đó ngoài bốn mươi, nam, giấu đầu lòi đuôi, còn đeo bao tay, mắt lé…”
“Ơ, việc này…” Tài xế mau chóng suy nghĩ rất nhiều trong đầu, ngoài miệng lại kéo giọng rất dài, ra vẻ phản ứng hơi chậm chạp, “Tôi, tôi phải nghĩ kỹ lại, mắt lé…”
Song đối phương không mắc lừa, chợt nghe âm thanh rất êm tai kia nói: “Tôi thấy tên này không thành thật lắm, bẻ một cánh tay hắn.”
“Chờ…”
Tài xế mới phun ra một chữ, đoạn sau đột nhiên đổi điệu thành thét lên thảm thiết, cả cánh tay hắn bị người ta nhanh nhẹn tháo khớp, đau suýt ngất xỉu, thế còn chưa xong, tay kia lại lập tức bị khống chế.
“Chờ… chờ…”
“Chờ đã,” Người vừa rồi một câu trí mạng lại nói, “Lão Lục, ai kêu anh bẻ thật?”
Tài xế toàn thân mướt mồ hôi lạnh, không tự chủ được rét run, trầy trật nằm dưới đất thở hồng hộc, cảm giác mình sắp mất khống chế, lại nghe người kia tiếp tục thong thả nói: “Bẻ gãy còn có thể bó lại, mất công, tôi thấy tay còn lại cứ chặt luôn cho rồi, tránh để hắn không biết sợ hãi.”
“Đó là một nhân viên công ty chúng tôi!” Tài xế không nhịn nổi hét to.
Bốn bề im lặng, đến cả tiếng kêu gào thảm thiết khi nãy vẫn như bóng với hình cũng không còn.
“Đó là… đó là người của công ty chúng tôi, hắn nói hắn đến Long Vận Thành có việc, hỏi, hỏi tôi có tiện đưa hắn đi một chuyến không.” Tài xế cố gắng nuốt nước bọt, đôi mắt dưới băng dán xoay lung tung không ngừng.
Bàn tay kẻ béo còn ấn trên vai, mũi dao chọc vào cằm hắn: “Nhân viên công ty bọn mày? Tên gì, làm gì?”
“Tên Lư Lâm,” Tài xế run giọng nói, “Là thợ, thợ điện… Các anh tìm hắn làm gì? Có… có thù oán gì với hắn à?”
Phong cách làm việc của những người này quá dã man, không giống cảnh sát.
Chỉ cần không phải cảnh sát, thì hết thảy đều dễ nói.
Bả vai trật khớp đau đến chết đi sống lại, song tài xế lại hơi yên tâm.
Hắn biết trong những người thường ngày mình tiếp xúc có nhân vật nguy hiểm, không khéo có mấy kẻ thù là rất bình thường, có thể là khi ra ngoài không chú ý, bị kẻ thù theo dõi ở đâu đó. Gặp phải chuyện kiểu này, yêu cầu của bên trên là “kín miệng”, nếu thật sự nguy hiểm cho tính mạng, giấu giếm không được thì cứ khai ra kẻ gây rắc rối, nhưng không được nói gì dư thừa.
Cái người một câu muốn chặt tay hắn hình như hơi cúi xuống, nói như thì thầm: “Lư Lâm… anh có biết hắn tên thật là Lư Quốc Thịnh không? Trước kia trên tay hắn từng dính đến án mạng, còn không chỉ một vụ, anh chơi với loại người như thế à?”
“Không, không biết, các vị đại ca… không, ông chủ, bất kể trước kia hắn từng làm gì, đều không liên quan đến tôi, chúng tôi chỉ, chỉ là đồng nghiệp bình thường, ngay cả quê hắn ở đâu tôi còn chẳng biết, thì làm sao biết trước đây hắn làm gì?” Con dao lạnh lẽo chậm rãi lia qua cổ hắn, lướt sát qua mặt, tài xế cảm thấy mũi ngưa ngứa, biết là mũi dao quá sắc đã cạo tóc và lông mày, hắn không dám nhúc nhích, “Tôi có… có số điện thoại của hắn, nếu, nếu không tôi có thể giúp các anh hẹn hắn ra ngoài, đừng, đừng giết tôi…”
“Anh không biết thân phận thật của hắn,” Lúc này, một giọng khác xen vào, hình như là người ban đầu đá hắn một phát, “Thế hắn biết thân phận thật của anh chứ?”
Tài xế thoạt đầu sửng sốt, sau đó cả người cứng đờ.
“Trên giấy tờ nói anh tên ‘Tôn Tân’, kỳ thực là tên giả và giấy tờ giả, anh tên thật là Tôn Gia Hưng, người tỉnh G, trước kia từng có tiền án lừa đảo, ở nhà có mẹ già, còn có vợ con. Già trẻ một nhà đều cho là anh ở Yến Thành vất vả làm việc kiếm tiền, không biết anh làm nghề này, cũng không biết anh còn tìm một cô gái ngoài hai mươi làm bồ nhí, còn nói với người khác rằng cô ta mới là vợ anh, đúng không?”
Lần này, sắc mặt tài xế rốt cuộc tái đi, đôi môi trắng bệch run rẩy không thôi, bên tai vang lên tiếng búng tay. Di động lạnh lẽo kề tới, truyền đến giọng trẻ con do dự: “Ba?”
Nghe thấy giọng nói này, tài xế giãy giụa điên cuồng, một bàn tay lại lôi chiếc khăn bịt miệng hắn ra.
Trong điện thoại, tiếng thở của đứa trẻ nghe rõ mồn một, hình như còn có một người phụ nữ nói tiếng địa phương gọi “Gia Hưng”.
Đứa trẻ kia lại nói: “Sao ba không nói gì vậy? Con nhớ ba…”
Di động đột nhiên bị lấy ra, cái người vẫn nói chuyện thong thả nhỏ nhẹ phân phó ai đó một tiếng: “Trẻ con da mềm, hãy thử xin tí máu trước.”
Tài xế rốt cuộc thấy quan tài đổ lệ, làm ướt mảnh vải bịt mắt, bàn tay khống chế hắn bất tri bất giác lỏng ra, hắn vừa khóc “hu hu” vừa bò đến nơi phát ra âm thanh như một con sâu, đầu đụng mạnh vào thứ gì đó, hắn cũng chẳng buồn để ý, bò theo âm thanh đến dưới ống quần người đầu lĩnh, dập đầu xuống đất: “Đừng… đừng…”
Một chiếc giày da đế mềm đẩy nhẹ đầu hắn ra, đạp mặt hắn xuống đất: “Tôn tiên sinh, ‘đừng’ cái gì? Nghe nói thân thể bé cưng không khỏe lắm, bị bệnh tim bẩm sinh à? Thật tội nghiệp cho lòng cha mẹ thiên hạ. Nghe tôi đi, đứa bé này nuôi cũng chẳng lớn lên nổi, hãy từ bỏ sớm, cho nó sớm đi đầu thai lần nữa, cũng là một việc công đức.”
Tôn Gia Hưng tuyệt vọng nằm rạp xuống sàn nhà – ban đầu là hắn muốn kiếm thêm ít tiền chữa bệnh cho con, mới bị người ta lừa lầm đường lạc lối.
Tiếc rằng vận không tốt, chưa kiếm được tiền thì hang ổ đã bị cảnh sát triệt phá. Hết thảy đều như họa vô đơn chí, nếu hắn vào tù, dẫu thời gian giam giữ không dài, ra tù cũng khó tìm công việc đàng hoàng, con thì sắp phải giải phẫu, mà tiền cứu mạng bất luận làm thế nào đều không gom đủ. Ai ngờ đúng lúc này có người thông qua luật sư nói với hắn, đã cho nhà hắn một khoản tiền, chỉ cần hắn ra tù có thể đi làm một công việc kín miệng cho họ, họ sẽ cho hắn thân phận mới, về sau sẽ không có ai biết hắn có tiền án.
Hắn biết rõ chẳng có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, những người đó nhất định không có ý tốt, nhưng sự an toàn của gia đình đều nằm trong tay đối phương, hắn không dám có gì bất trung, biết mình bí quá hóa liều, không khéo ngày nào đó sẽ bị liên lụy.
Thậm chí để che mắt, hắn còn tìm cô vợ giả làm tấm mộc, như vậy dù bị liên lụy cũng chẳng liên lụy đến thân nhân thật sự… Đối phương từng thề thốt cam đoan, thân phận giả của hắn làm không một kẽ hở, trừ khi là cảnh sát nhất định muốn điều tra, không ai có thể nhận ra sơ hở.
Nhưng tại sao… tại sao…
“Tôi nói, tôi xin nói hết – hắn… Lư Lâm… Lư Quốc Thịnh, một ngày trước đó hẹn xe tôi, nói là muốn đi Long Vận Thành gặp khách hàng. Đám bọn họ muốn đi đâu vốn nên báo trước với công ty, do công ty sắp xếp đưa đón, nhưng hắn… hắn không qua bên trên, lén liên hệ với tôi.”
“Hắn bí mật dùng xe của anh?”
“Đúng, trên danh nghĩa hắn quả thật là ‘thợ điện’ của công ty, có thẻ nhân viên, bên ngoài đều gọi như vậy, mỗi lần ra ngoài đều phải tới ‘Tổ Ong’ trước, muốn dùng xe phải xin, trở về còn phải qua Tổ Ong… Làm vậy lỡ ở bên ngoài bị ai theo dõi, hoặc là rước lấy phiền phức có người đuổi theo, tối đa cũng chỉ đến bước Tổ Ong này, sẽ không bị tra ra nơi hắn ở… Qua lại nhiều, tôi với hắn tương đối hợp nhau, dần dần có chút giao tình, hắn thường xuyên nhờ tôi bí mật lái xe đưa hắn ra ngoài… hít, hít thở gì đó.”
Nói cách khác, Tổ Ong là một bức “tường lửa”.
“Cung La Phù” năm ấy rất có khả năng là một trong các hang ổ “chúng” nuôi tội phạm truy nã, nhưng giữa chừng lộ sơ hở, suýt nữa bị Cố Chiêu lần theo manh mối điều tra ra, sau đó “chúng” đã biết khôn, lợi dụng “Tổ Ong” cực kỳ giống “Cung La Phù” làm ngụy trang, nếu lại có người truy tra, trong một lúc cũng chỉ có thể tra đến đây, một khi hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ đủ thời gian cho chúng chuyển dời!
“Lư Quốc Thịnh sống ở đâu?”
“Tôi không biết,” Tài xế nhận thấy người hỏi tựa hồ không hài lòng với câu trả lời này, dợm bước muốn đi, lăn lộn dùng cơ thể ngăn cản, tuyệt vọng nói, “Tôi thật sự không biết, đây là cơ mật, chúng tôi không dám tùy tiện nghe ngóng, cầu xin anh, đừng đụng vào vợ con tôi…”
Trong tầng hầm tối om lạnh lẽo, Lạc Văn Chu trao đổi một ánh mắt với Phí Độ, Phí Độ vỗ vai tay béo kia, rồi hai người một trước một sau đi ra ngoài.
“May mà không tùy tiện xông vào ‘Tổ Ong’,” Lạc Văn Chu phun ra một hơi khí bẩn, nơi thẩm vấn ở trong tầng hầm ngập tràn sự kinh dị của Phí Độ, không khí đầy áp lực, anh dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Lần này tôi làm trái không chỉ một quy định, nếu còn không bắt được người, sợ rằng không phải một hai bản kiểm điểm mà xong. Đến lúc ấy nếu thật sự không được làm việc tiếp, không khéo cần dựa vào bán mình mà sống, đại gia thấy nhan sắc tôi có được không?”
Phí Độ hết sức phối hợp đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt như lưỡi động vật họ mèo cỡ lớn, một tầng xước mang rô đã liếm quần áo trên người anh thành vỏ tỏi. Lạc Văn Chu không chịu nổi, giơ tay chặn ánh mắt hắn: “Này, còn chưa bán đâu, đàng hoàng xem nào.”
Phí Độ cười một tiếng, đang định nói gì thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, mới nghe hai câu sắc mặt đã thay đổi.
“Chủ tịch Phí, bên phía Tổ Ong quản lý quá nghiêm ngặt, phải thường xuyên nắm giữ hướng đi của tài xế, thiết bị theo dõi của kẻ các anh bắt đột nhiên mất liên lạc, hình như họ đã nhận ra.”
Phí Độ trầm giọng nói: “Biết rồi, chú ý an toàn, các anh rời khỏi trước đi.”
Buổi chiều, Cục công an còn hơn cái chợ vỡ.
Mái tóc vốn lưa thưa chẳng còn mấy sợi của cục trưởng Lục càng khan hiếm hơn, ông xách Đào Nhiên tới văn phòng, đập bàn quát: “Đám các cháu thật vô tổ chức vô kỷ luật, cháu hãy khai thật đi Đào Nhiên… Tên lỏi con Lạc Văn Chu kia rốt cuộc đã đi đâu, tại sao không nghe điện thoại?”
Đào Nhiên đội cái đầu tổ quạ do chui khắp nơi lục lọi, vẻ mặt mù mờ vô tội: “Cháu không biết, hắn cũng không nghe điện thoại của cháu.”
“Gây ra một mớ bòng bong như vậy, nói mất liên lạc là mất liên lạc…” Cục trưởng Lục còn chưa nói xong, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thét lẫn tiếng khóc.
“Dựa vào đâu mà nhốt con tôi? Ai cho các người quyền? Tôi sẽ kiện các người tội xâm phạm quyền nhân thân của công dân!”
“Con gái tôi rốt cuộc làm sao rồi, bây giờ đã nói được chưa? Cho dù con bé kia bị thế nào, cũng là chuyện của bọn con trai, liên quan gì tới chúng tôi?”
“Lãnh đạo của các anh đâu? Tôi muốn tìm lãnh đạo nói chuyện, anh là cái thá gì, biết tôi là ai không…”
Cục trưởng Lục hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Đào Nhiên, rồi sải bước đi ra ngoài, đá tung cửa phòng họp nhỏ tạm thời dành cho các bậc phụ huynh om sòm, vỗ mạnh cửa: “Đây là Cục công an, mời các vị đến là để điều tra, ồn ào cái gì!”
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ.
Người đàn ông khi nãy la to nhất vẻ mặt dịu đi, nhìn ngôn ngữ cơ thể và thần sắc Cục trưởng Lục, có thể đoán ra đại khái thân phận ông, lập tức khách sáo hơn: “Ngài chính là…”
Lục Hữu Lương nhìn quét qua ông ta, nghe ra đây là người quát to “Anh là ai”, lập tức phớt lờ, quay lại nắm vai Đào Nhiên xách lên như gà con, ném vào đám phụ huynh lom lom mắt hổ: “Đây là đội phó đại đội trinh sát hình sự của chúng tôi, cậu ta là người phụ trách, có vấn đề gì các vị cứ tìm cậu ta phản ánh, ai còn kêu gào, nhất loạt xử lý theo tội gây nguy hại an toàn công cộng!”
Đào Nhiên: “…”
Đúng lúc này, camera đóng bụi vạn năm ở góc phòng họp đột nhiên xoay nhẹ, quét một vòng người đua nhau nói, cuối cùng dừng ở Ngụy Triển Hồng trong một góc.
Điện thoại di động trong túi quần Ngụy Triển Hồng rung nhẹ, ông ta bình thản lấy ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, mau chóng ấn mấy phím trả lời-
Bình luận facebook