Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Đôi mắt Doãn Bình ứ máu, mà sắc mặt lại trắng bệch, đôi môi khô khốc run rẩy không ngừng, hai má co giật mất tự nhiên.
Đào Nhiên đột nhiên mở miệng cắt ngang cuộc tranh cãi của viên cảnh sát với Doãn Bình, ánh mắt nhìn quét qua đôi tay đeo găng của lão, hỏi: “Sao ở nhà mà ông cũng đeo bao tay?”
Doãn Bình tựa hồ đang ở trong trạng thái căng thẳng, nghe tiếng lập tức cảnh giác nhìn Đào Nhiên, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Bị phỏng khi đốt nồi hơi.”
Nói xong, giống như sợ Đào Nhiên không tin, lão cẩn thận kéo bao tay xuống một chút, cho các cảnh sát xem vết sẹo phỏng biến dạng trong lòng bàn tay, lại lập tức lấy tay về, tựa hồ tự xấu hổ vì đôi tay xấu xí, cúi đầu ngập ngừng nói: “Dù sao… lão không ra gì, tôi không thẹn với lòng.”
Đào Nhiên thoáng cau mày, ngay sau đó ánh mắt thản nhiên nhìn quét một vòng căn nhà thuê cũ nát này – nhà nghèo nàn nhưng không thiếu hơi thở cuộc sống, nồi niêu chậu bát đầy đủ hết, trên bàn và ti vi cũ đều phủ vải thêu tay, màu nhạt, giặt rất sạch sẽ, hiển nhiên để gia đình sống tốt hơn, nữ chủ nhân đã dốc hết khả năng.
Trên bức tường bên cửa đối diện phòng khách dán không ít ảnh cũ, có ảnh một người, cũng có ảnh gia đình, bao quanh một tờ giấy khen kiểu cũ như sao vây trăng, trên giấy khen viết “Em Doãn Tiểu Long học kỳ 1 lớp 6 được bầu là học sinh ba tốt”, trên một góc chặn một tấm ảnh bé trai khoảng chừng bảy tám tuổi, đánh má hồng, ôm một cây súng đồ chơi, nhìn ống kính cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, chắc hẳn chính là “em Doãn Tiểu Long”.
“Đây là con trai ông?” Đào Nhiên chỉ giấy khen và tấm ảnh trên tường hỏi.
Doãn Bình không ngờ anh sẽ hỏi việc này, hơi ngẩn người, mới ậm ừ gật đầu: “Ừ.”
Đào Nhiên đi tới ghé sát vào ngắm tờ giấy khen tiểu học phát, tính từ thời gian chủ nhân tờ giấy khen lên lớp 6, cậu bé Doãn Tiểu Long năm ấy bây giờ cũng phải ngoài ba mươi rồi.
“Còn từng được khen thưởng, chắc thành tích học tập tốt lắm nhỉ?”
“Không tốt, từ nhỏ đến lớn chỉ được đúng một tờ giấy khen như vậy, chúng tôi dọn nhà cũng không nỡ vứt đi.” Bà vợ như phông nền của Doãn Bình mở miệng, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, bà ta hết sức không quen, cúi đầu cạy da nứt trên ngón tay mình.
“Tên Doãn Tiểu Long phải không, đã kết hôn chưa?” Đào Nhiên mở miệng hỏi như tán gẫu, “Bây giờ anh ta đang làm gì?”
“Ừm, vẫn chưa có bạn gái, bằng cấp không tốt, điều kiện nhà chúng tôi cũng kém, nó vừa dốt vừa không giỏi ăn nói, người ta đều không thích.” Người đàn bà nhỏ giọng nói, “Nó làm thuê ở cửa hàng 4S…”
Doãn Bình chợt thô lỗ cắt ngang: “Người ta chỉ thuận miệng hỏi, mà sao bà lắm lời thế?”
Người đàn bà co rúm lại, lúng túng không dám lên tiếng nữa.
Đào Nhiên cười với bà ta, lúc anh cười mang đến cảm giác như đắm mình trong gió xuân, luôn tự có khả năng tương tác dùng không hết: “Thế bác làm công việc gì?”
“Hai vợ chồng tôi chung một đơn vị,” Ở trước mặt anh quả nhiên bà ta hơi thả lỏng, thấp giọng nói: “Ông ấy đốt nồi hơi, tôi thì dọn rửa trong căng tin.”
“À, là đồng nghiệp,” Đào Nhiên nghĩ một chút, lại hỏi, “Hai vị quen nhau qua công việc à, kết hôn đã bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn ba mươi năm… sắp ba mươi hai năm rồi,” Người đàn bà hơi ngượng ngùng cười, “Còn là do lãnh đạo đơn vị giới thiệu – hồi đó hai chúng tôi là ‘vợ chồng công nhân viên’, nghe còn rất dư dả, mấy năm nay đơn vị hiệu ích ngày càng kém, chúng tôi cũng sống tạm bợ theo… ừm… đồng chí cảnh sát, bác cả nhà tôi không về nữa rồi, lúc bà cụ còn sống, đã chính miệng nói phải cắt đứt quan hệ với bác ấy, nếu đã cắt đứt quan hệ, người lại không tìm được, ngôi nhà… ngôi nhà kia cũng không liên quan đến bác ấy, chúng tôi không thể tính là phạm pháp chứ?”
Doãn Bình quát to: “Được rồi, bà già ngu ngốc chẳng biết cái gì, bớt nói leo, đi nấu nước đi!”
Người đàn bà cúi đầu vâng một tiếng rồi ngậm miệng, lau tay lên tạp dề, xách ấm xuống bếp, hiển nhiên đã quen nhẫn nhục chịu đựng bị sai rồi.
Vợ chồng nghèo hèn, một nguyện đánh một nguyện chịu, cùng chung cuộc sống và công việc hơn ba mươi năm, có một con trai trưởng thành và còn ở chung, dù đơn vị như mặt trời sắp lặn, hai vợ chồng cũng không hề có ý định nghỉ việc.
Bảo thủ, an ổn, yếu đuối, giậm chân tại chỗ – là một gia đình điển hình hơi thủ cựu, so với cuộc sống của nội ứng chạy ở khu vực màu xám như “Lão Xỉ Than”, thật sự không cùng một hành tinh, tựa hồ là bất luận thế nào cũng không nên có liên hệ gì.
Đào Nhiên im lặng thở ra một hơi, vừa vào cửa đã thình lình gặp một Doãn Bình quá giống Lão Xỉ Than, trong lòng anh đột nhiên trỗi lên cả đống hoài nghi có không, cơ hồ nghi ngờ “Lão Xỉ Than Doãn Siêu” chạy trốn không thành mạo danh em ruột trà trộn vào xã hội.
Hiện tại xem ra, ngược lại như là anh đã suy nghĩ hơi nhiều.
Nếu thật sự là như thế, cặp sinh đôi này chỉ ngoại hình giống nhau còn chưa đủ, sợ rằng còn phải có cảm ứng tâm điện, cấy ghép ký ức lẫn nhau, mới có thể mạo danh thế thân trong một đơn vị đã làm việc hơn ba mươi năm mà không để lộ một sơ hở.
Doãn Bình nhìn anh một cái: “Anh còn gì muốn hỏi không?”
“Được, vậy thì, phiền giúp tôi một việc – nhà các vị còn giấy tờ năm đó Doãn Siêu gửi tiền về không? Phong thư có địa chỉ gì đó cũng được, làm phiền cho chúng tôi mượn tham khảo.” Đào Nhiên nghĩ ngợi một chút, lại hết sức uyển chuyển nói, “Ngoài ra, có thể ông ta đã liên lạc nhưng các vị đi làm hoặc bận việc khác không nhận được điện thoại. Để phòng ngừa vạn nhất, chúng tôi cũng phải theo trình tự sàng tra thư từ qua lại và lịch sử cuộc gọi gần đây của các vị…”
Doãn Bình gượng gạo nói: “Lão không hề liên lạc với chúng tôi.”
Đào Nhiên bị cắt ngang cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười nhìn lão.
Doãn Bình cứng đờ một lát, tựa hồ rốt cuộc tích đủ sức lực để đứng thẳng đi lại, chẳng rằng chẳng nói đi vào phòng ngủ bên cạnh tìm kiếm cái gì đó. Lát sau lão lấy ra một quyển sổ nhỏ bìa nhựa, chắc là dùng để ghi sổ sách, viết đầy củi gạo dầu muối bị cuộc sống bức bách, trong sổ kẹp rất nhiều thứ – thẻ điện thoại IC kiểu cũ, bưu thiếp kỷ niệm du lịch… Còn có một tấm vé xe lửa đã bấm lỗ.
“Tôi chỉ có cái này,” Doãn Bình đưa vé xe lửa cho Đào Nhiên, nói, “Đây là cuống vé tàu chậm giữ lại lúc ấy khi tôi đến tỉnh T tìm lão. Những thứ lão gửi về… tôi không giữ lại một thứ nào hết, không còn là người nhà thì còn giả mù sa mưa làm gì?”
Anh em nhiều năm cắt đứt quan hệ, mẹ qua đời cũng không thèm về chịu tang, nghe quả thật chẳng có tình cảm gì, nếu Doãn Bình vẫn giữ lại phiếu gửi tiền của “Lão Xỉ Than” năm đó, thì còn có vài phần khả nghi, nhưng bây giờ…
Nhóm Đào Nhiên lại hỏi Doãn Bình về tung tích ông anh “Lão Xỉ Than” ở xứ khác, Doãn Bình vừa nhớ lại vừa nói, cũng không biết có chính xác hay không, thoạt nghe Lão Xỉ Than này như đã lang bạt kỳ hồ đi hơn một nửa Trung Quốc, không ở nơi cố định. Không có thu hoạch gì ở đây là chuyện trong dự kiến, tuy thất vọng song Đào Nhiên cũng chấp nhận kết quả này, thấy thật sự không hỏi được gì, họ đành phải chào Doãn Bình, chuẩn bị trở về tra kỹ lịch sử cuộc gọi của nhà họ Doãn, nếu quả thật không có vấn đề thì đến tỉnh T mà Doãn Bình nói để thử vận may.
Trước khi đi, Đào Nhiên phất tay ra hiệu cho hai vợ chồng Doãn Bình dừng bước: “Nếu nhớ ra chuyện gì về Doãn Siêu, làm phiền liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Doãn Bình lạnh lùng nói: “Tôi bình thường không nghĩ về lão.”
Không đợi Đào Nhiên mở miệng, lão đã nói tiếp: “Lão sống không phải cuộc sống của người bình thường, lão đã không phải là người bình thường, sinh ra trong gia đình này, chính là quỷ đòi nợ từ kiếp trước, đó giờ chỉ rước họa không chiêu phúc, lớn tuổi mà chẳng vợ con gì, chỉ biết đi lêu lổng, khiến mọi người xung quanh lo sợ, đi… đi đã nhiều năm, còn rước lấy phiền toái cho chúng tôi.”
Đào Nhiên sửng sốt, thấy khi Doãn Bình nói lời này, trong đôi mắt đùng đục vô thần lại không khống chế được lóe nỗi căm hận như ma trơi, chữ “đi” cơ hồ hơi biến âm.
Doãn Bình trước mặt anh giơ tay chỉ ra cửa, lạnh lùng nói: “Đừng đến đây nữa!”
Anh chàng cảnh sát nhân dân đồn Nam Loan tính nóng như lửa bên cạnh đã giậm chân mắng, Đào Nhiên thì hơi nhíu mày.
Chỉ là chút chuyện mâu thuẫn gia đình, mẹ qua đời không thèm về, quả thật sẽ khiến lòng người có khúc mắc, nhà ai có thân thích như vậy chắc cũng chẳng có gì hay để nhắc tới, nhưng tại sao Doãn Bình oán hận Lão Xỉ Than sâu đến thế? Cơ hồ phải tràn ra.
Đào Nhiên thậm chí cảm thấy, nếu Lão Xỉ Than ở ngay trước mặt lão, có thể Doãn Bình sẽ lao thẳng tới.
Anh tiện đường lái xe đưa viên cảnh sát nhân dân về đồn Nam Loan, nghe anh ta còn đang hết sức căm phẫn: “Anh nhìn thấy không? Bằng phẩm chất này – em nói, đây rõ ràng là biểu hiện có tật giật mình mà!”
Đào Nhiên sửng sốt, nhìn viên cảnh sát bùng nổ tinh thần trọng nghĩa qua kính chiếu hậu.
Viên cảnh sát kia nói: “Loại người này em gặp nhiều lắm rồi, có một số việc rõ ràng là lão có lỗi với người ta, lão lại phải nhảy cao hơn ai khác, to tiếng hơn ai khác – kỳ thực trong lòng sáng tỏ, biết mình chẳng ra gì, càng chột dạ thì càng như thế, làm như la to một chút là có thể dồn nén lương tâm lại vậy. Hà, nói đến cùng, lão còn không phải là vì độc chiếm gia sản sao?”
Đào Nhiên giật mình.
Lúc này, cậu đồng nghiệp anh dẫn đi gặp Doãn Bình mở miệng: “Rốt cuộc gửi đến rồi, tốc độ đường truyền chậm quá – đội phó Đào, họ đã mở lại lời khai của Lão Xỉ Than năm đó, bản scan, vừa rồi tín hiệu không tốt, em vừa mở ra… Chậc, người này cũng chịu tội không ít, ai có thể nghĩ đến lão thất tín bội nghĩa làm chứng giả? Cục công an và các tiền bối đối xử với lão đâu có tệ.”
Đào Nhiên lơ đãng hỏi: “Hửm?”
“Vụ cháy Cung La Phù, Lão Xỉ Than này cũng ở bên trong, suýt nữa không chạy ra được,” Đồng nghiệp vừa lật xem tập tin scan hồ sơ cũ vừa nói, “Coi như lão thông minh, không hủy dung phá tướng, khi trốn ra hai tay đã vịn lan can sắt, phỏng bong một lớp da, năm ấy cả vân tay cũng chẳng lấy nổi.”
Đào Nhiên đạp thắng gấp.
Cùng lúc đó, Lạc Văn Chu và Phí Độ đã trở lại Cục công an.
“Đội trưởng Lạc, đã tra được người đàn bà khi nãy anh gửi rồi.”
Lạc Văn Chu hơi bất ngờ: “Nhanh thế cơ à?”
Người phụ nữ trung niên đi theo Vương Tiêu vào nhà vệ sinh đội mũ, đặc trưng khuôn mặt không dễ nhận ra, hơn nữa chỉ có ảnh chụp màn hình của một đoạn phim, dù là cảnh sát tìm kiếm cũng rất khó khăn, trừ khi…
“Người này có tiền án.” Đồng nghiệp nói.
“Chu Phượng, nữ, bốn mươi hai tuổi, mười bốn năm trước chồng mới cưới của bà ta đi mua thức ăn, xảy ra tranh chấp với người khác, đối phương đột nhiên lấy ra một con dao bổ dưa hấu, đâm tám nhát liền vào bụng và ngực ông chồng, đưa đến bệnh viện thì đã không thể cứu. Sau đó chứng thực hung thủ này bị bệnh tâm thần, người nhà nói là nhất thời không coi chừng, để hắn chạy ra ngoài. Nghe nói khi xét xử vụ án này, hung thủ ở trên tòa nhìn thấy Chu Phượng người nhà nạn nhân còn cười hì hì làm mặt quỷ. Rồi hung thủ này bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, Chu Phượng vẫn cảm thấy hắn giả bệnh, nửa năm sau cầm dao muốn xông vào bệnh viện tâm thần báo thù không thành, bị bệnh viện bắt được báo cảnh sát.”
“Bệnh tâm thần?” Lạc Văn Chu nghe vụ án này, tự dưng cảm thấy hơi quen tai.
“Một vụ án từng nghiên cứu trong kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên,” Phí Độ nói, “Ngoại trừ vụ này, còn lại đều là án chưa kết, nhớ chứ? Hung thủ bị bệnh tâm thần này và những kẻ hiềm nghi không có chứng cứ khác sau đó đều chết một cách không rõ ràng.”
Đồng tử Lạc Văn Chu phút chốc co lại.
Đúng lúc này, di động của anh đột nhiên rung như sốt rét.
Lạc Văn Chu: “Có chuyện gì vậy Đào Nhiên?”
“Tôi hoài nghi một việc,” Đào Nhiên lái xe vun vút chỉ còn một cái bóng, gặp một ổ voi anh đạp chân ga phóng qua, xe cảnh sát cơ hồ nhảy trên con đường thị trấn bé tí gồ ghề, “Văn Chu, tôi hoài nghi nội ứng năm đó bán đứng Cố Chiêu không phải Lão Xỉ Than!”
Lạc Văn Chu: “Không phải Lão Xỉ Than thì là ai?”
“Là Doãn Bình, em trai sinh đôi của Lão Xỉ Than.” Trong khi nói chuyện, Đào Nhiên đã thắng gấp xe dưới lầu nhà Doãn Bình, “Tôi không có bằng chứng, chỉ là trực giác, khó nói lắm – Doãn Bình rất oán hận thân phận nội ứng của anh mình, lão không sợ cảnh sát, nhưng sau khi nhìn thấy thẻ công tác của tôi, thái độ lại hết sức sợ hãi, tôi đoán bởi vì thấy tôi là người của Cục công an, lão nói chuyện cực kỳ cẩn thận, ngăn vợ để lộ tình hình nhà họ. Còn nữa, vợ lão vô tình nói một câu ‘Bác cả sẽ không về’, Doãn Bình còn nói anh mình năm xưa từng gửi tiền về nhà, nhưng địa điểm miêu tả quá phân tán, lại còn dài đến vài năm – cho dù Lão Xỉ Than đang trốn ai, chẳng lẽ mấy năm cũng chưa tìm được một chỗ ẩn thân? Điều này không hợp lẽ thường…”
“Thỏ khôn có ba hang” cũng phải có “hang”, vài hôm đổi một nơi hoàn toàn xa lạ, không thể mang đến cảm giác an toàn cho lão nội ứng cẩn thận.
Nghe như là có người đóng hai vai, hơn nữa không hề cao minh, đến khi mẹ già qua đời liền ngừng bặt – giống như chỉ để lừa bà cụ vậy.
Lão Xỉ Than sống ngoài lề xã hội, bạn bè người thân ít, lập tức biến mất cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, trên thế giới chắc chỉ có mẹ ruột là sẽ thật lòng quan tâm lão.
Đào Nhiên sải bước lao lên cầu thang: “Cùng với vân tay – Lão Xỉ Than lúc ấy ra khỏi Cung La Phù liền đến thẳng bệnh viện, đôi tay bị phỏng nặng trong đám cháy, không cách nào lấy dấu vân tay, ông biết sinh đôi cùng chung một bộ ADN, thứ duy nhất không thể ngụy tạo chính là vân tay, ban nãy tôi thấy Doãn Bình đeo bao tay, trên tay cũng có vết phỏng!”
Lạc Văn Chu: “Thế Lão Xỉ Than thật đang ở đâu?”
Đào Nhiên chợt ngẩng đầu lên.
“Cảnh sát đây, mở cửa ra!”
“Doãn Bình, phiền theo chúng tôi về Cục công an phối hợp điều tra một chút!”
Cửa gỗ gãy hé ra một khe, vợ Doãn Bình sợ sệt mở cửa: “Ông ấy… ông ấy vừa đi ra ngoài…”
“Đi đâu?”
“Nói là đến đơn vị có chút việc, chạy xe đi…”
Đào Nhiên quay người lao đi: “Thông báo đồn công an, phân cục khu, ngành giao thông, tìm một chiếc xe điện màu đỏ-“
Đào Nhiên đột nhiên mở miệng cắt ngang cuộc tranh cãi của viên cảnh sát với Doãn Bình, ánh mắt nhìn quét qua đôi tay đeo găng của lão, hỏi: “Sao ở nhà mà ông cũng đeo bao tay?”
Doãn Bình tựa hồ đang ở trong trạng thái căng thẳng, nghe tiếng lập tức cảnh giác nhìn Đào Nhiên, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Bị phỏng khi đốt nồi hơi.”
Nói xong, giống như sợ Đào Nhiên không tin, lão cẩn thận kéo bao tay xuống một chút, cho các cảnh sát xem vết sẹo phỏng biến dạng trong lòng bàn tay, lại lập tức lấy tay về, tựa hồ tự xấu hổ vì đôi tay xấu xí, cúi đầu ngập ngừng nói: “Dù sao… lão không ra gì, tôi không thẹn với lòng.”
Đào Nhiên thoáng cau mày, ngay sau đó ánh mắt thản nhiên nhìn quét một vòng căn nhà thuê cũ nát này – nhà nghèo nàn nhưng không thiếu hơi thở cuộc sống, nồi niêu chậu bát đầy đủ hết, trên bàn và ti vi cũ đều phủ vải thêu tay, màu nhạt, giặt rất sạch sẽ, hiển nhiên để gia đình sống tốt hơn, nữ chủ nhân đã dốc hết khả năng.
Trên bức tường bên cửa đối diện phòng khách dán không ít ảnh cũ, có ảnh một người, cũng có ảnh gia đình, bao quanh một tờ giấy khen kiểu cũ như sao vây trăng, trên giấy khen viết “Em Doãn Tiểu Long học kỳ 1 lớp 6 được bầu là học sinh ba tốt”, trên một góc chặn một tấm ảnh bé trai khoảng chừng bảy tám tuổi, đánh má hồng, ôm một cây súng đồ chơi, nhìn ống kính cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, chắc hẳn chính là “em Doãn Tiểu Long”.
“Đây là con trai ông?” Đào Nhiên chỉ giấy khen và tấm ảnh trên tường hỏi.
Doãn Bình không ngờ anh sẽ hỏi việc này, hơi ngẩn người, mới ậm ừ gật đầu: “Ừ.”
Đào Nhiên đi tới ghé sát vào ngắm tờ giấy khen tiểu học phát, tính từ thời gian chủ nhân tờ giấy khen lên lớp 6, cậu bé Doãn Tiểu Long năm ấy bây giờ cũng phải ngoài ba mươi rồi.
“Còn từng được khen thưởng, chắc thành tích học tập tốt lắm nhỉ?”
“Không tốt, từ nhỏ đến lớn chỉ được đúng một tờ giấy khen như vậy, chúng tôi dọn nhà cũng không nỡ vứt đi.” Bà vợ như phông nền của Doãn Bình mở miệng, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, bà ta hết sức không quen, cúi đầu cạy da nứt trên ngón tay mình.
“Tên Doãn Tiểu Long phải không, đã kết hôn chưa?” Đào Nhiên mở miệng hỏi như tán gẫu, “Bây giờ anh ta đang làm gì?”
“Ừm, vẫn chưa có bạn gái, bằng cấp không tốt, điều kiện nhà chúng tôi cũng kém, nó vừa dốt vừa không giỏi ăn nói, người ta đều không thích.” Người đàn bà nhỏ giọng nói, “Nó làm thuê ở cửa hàng 4S…”
Doãn Bình chợt thô lỗ cắt ngang: “Người ta chỉ thuận miệng hỏi, mà sao bà lắm lời thế?”
Người đàn bà co rúm lại, lúng túng không dám lên tiếng nữa.
Đào Nhiên cười với bà ta, lúc anh cười mang đến cảm giác như đắm mình trong gió xuân, luôn tự có khả năng tương tác dùng không hết: “Thế bác làm công việc gì?”
“Hai vợ chồng tôi chung một đơn vị,” Ở trước mặt anh quả nhiên bà ta hơi thả lỏng, thấp giọng nói: “Ông ấy đốt nồi hơi, tôi thì dọn rửa trong căng tin.”
“À, là đồng nghiệp,” Đào Nhiên nghĩ một chút, lại hỏi, “Hai vị quen nhau qua công việc à, kết hôn đã bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn ba mươi năm… sắp ba mươi hai năm rồi,” Người đàn bà hơi ngượng ngùng cười, “Còn là do lãnh đạo đơn vị giới thiệu – hồi đó hai chúng tôi là ‘vợ chồng công nhân viên’, nghe còn rất dư dả, mấy năm nay đơn vị hiệu ích ngày càng kém, chúng tôi cũng sống tạm bợ theo… ừm… đồng chí cảnh sát, bác cả nhà tôi không về nữa rồi, lúc bà cụ còn sống, đã chính miệng nói phải cắt đứt quan hệ với bác ấy, nếu đã cắt đứt quan hệ, người lại không tìm được, ngôi nhà… ngôi nhà kia cũng không liên quan đến bác ấy, chúng tôi không thể tính là phạm pháp chứ?”
Doãn Bình quát to: “Được rồi, bà già ngu ngốc chẳng biết cái gì, bớt nói leo, đi nấu nước đi!”
Người đàn bà cúi đầu vâng một tiếng rồi ngậm miệng, lau tay lên tạp dề, xách ấm xuống bếp, hiển nhiên đã quen nhẫn nhục chịu đựng bị sai rồi.
Vợ chồng nghèo hèn, một nguyện đánh một nguyện chịu, cùng chung cuộc sống và công việc hơn ba mươi năm, có một con trai trưởng thành và còn ở chung, dù đơn vị như mặt trời sắp lặn, hai vợ chồng cũng không hề có ý định nghỉ việc.
Bảo thủ, an ổn, yếu đuối, giậm chân tại chỗ – là một gia đình điển hình hơi thủ cựu, so với cuộc sống của nội ứng chạy ở khu vực màu xám như “Lão Xỉ Than”, thật sự không cùng một hành tinh, tựa hồ là bất luận thế nào cũng không nên có liên hệ gì.
Đào Nhiên im lặng thở ra một hơi, vừa vào cửa đã thình lình gặp một Doãn Bình quá giống Lão Xỉ Than, trong lòng anh đột nhiên trỗi lên cả đống hoài nghi có không, cơ hồ nghi ngờ “Lão Xỉ Than Doãn Siêu” chạy trốn không thành mạo danh em ruột trà trộn vào xã hội.
Hiện tại xem ra, ngược lại như là anh đã suy nghĩ hơi nhiều.
Nếu thật sự là như thế, cặp sinh đôi này chỉ ngoại hình giống nhau còn chưa đủ, sợ rằng còn phải có cảm ứng tâm điện, cấy ghép ký ức lẫn nhau, mới có thể mạo danh thế thân trong một đơn vị đã làm việc hơn ba mươi năm mà không để lộ một sơ hở.
Doãn Bình nhìn anh một cái: “Anh còn gì muốn hỏi không?”
“Được, vậy thì, phiền giúp tôi một việc – nhà các vị còn giấy tờ năm đó Doãn Siêu gửi tiền về không? Phong thư có địa chỉ gì đó cũng được, làm phiền cho chúng tôi mượn tham khảo.” Đào Nhiên nghĩ ngợi một chút, lại hết sức uyển chuyển nói, “Ngoài ra, có thể ông ta đã liên lạc nhưng các vị đi làm hoặc bận việc khác không nhận được điện thoại. Để phòng ngừa vạn nhất, chúng tôi cũng phải theo trình tự sàng tra thư từ qua lại và lịch sử cuộc gọi gần đây của các vị…”
Doãn Bình gượng gạo nói: “Lão không hề liên lạc với chúng tôi.”
Đào Nhiên bị cắt ngang cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười nhìn lão.
Doãn Bình cứng đờ một lát, tựa hồ rốt cuộc tích đủ sức lực để đứng thẳng đi lại, chẳng rằng chẳng nói đi vào phòng ngủ bên cạnh tìm kiếm cái gì đó. Lát sau lão lấy ra một quyển sổ nhỏ bìa nhựa, chắc là dùng để ghi sổ sách, viết đầy củi gạo dầu muối bị cuộc sống bức bách, trong sổ kẹp rất nhiều thứ – thẻ điện thoại IC kiểu cũ, bưu thiếp kỷ niệm du lịch… Còn có một tấm vé xe lửa đã bấm lỗ.
“Tôi chỉ có cái này,” Doãn Bình đưa vé xe lửa cho Đào Nhiên, nói, “Đây là cuống vé tàu chậm giữ lại lúc ấy khi tôi đến tỉnh T tìm lão. Những thứ lão gửi về… tôi không giữ lại một thứ nào hết, không còn là người nhà thì còn giả mù sa mưa làm gì?”
Anh em nhiều năm cắt đứt quan hệ, mẹ qua đời cũng không thèm về chịu tang, nghe quả thật chẳng có tình cảm gì, nếu Doãn Bình vẫn giữ lại phiếu gửi tiền của “Lão Xỉ Than” năm đó, thì còn có vài phần khả nghi, nhưng bây giờ…
Nhóm Đào Nhiên lại hỏi Doãn Bình về tung tích ông anh “Lão Xỉ Than” ở xứ khác, Doãn Bình vừa nhớ lại vừa nói, cũng không biết có chính xác hay không, thoạt nghe Lão Xỉ Than này như đã lang bạt kỳ hồ đi hơn một nửa Trung Quốc, không ở nơi cố định. Không có thu hoạch gì ở đây là chuyện trong dự kiến, tuy thất vọng song Đào Nhiên cũng chấp nhận kết quả này, thấy thật sự không hỏi được gì, họ đành phải chào Doãn Bình, chuẩn bị trở về tra kỹ lịch sử cuộc gọi của nhà họ Doãn, nếu quả thật không có vấn đề thì đến tỉnh T mà Doãn Bình nói để thử vận may.
Trước khi đi, Đào Nhiên phất tay ra hiệu cho hai vợ chồng Doãn Bình dừng bước: “Nếu nhớ ra chuyện gì về Doãn Siêu, làm phiền liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Doãn Bình lạnh lùng nói: “Tôi bình thường không nghĩ về lão.”
Không đợi Đào Nhiên mở miệng, lão đã nói tiếp: “Lão sống không phải cuộc sống của người bình thường, lão đã không phải là người bình thường, sinh ra trong gia đình này, chính là quỷ đòi nợ từ kiếp trước, đó giờ chỉ rước họa không chiêu phúc, lớn tuổi mà chẳng vợ con gì, chỉ biết đi lêu lổng, khiến mọi người xung quanh lo sợ, đi… đi đã nhiều năm, còn rước lấy phiền toái cho chúng tôi.”
Đào Nhiên sửng sốt, thấy khi Doãn Bình nói lời này, trong đôi mắt đùng đục vô thần lại không khống chế được lóe nỗi căm hận như ma trơi, chữ “đi” cơ hồ hơi biến âm.
Doãn Bình trước mặt anh giơ tay chỉ ra cửa, lạnh lùng nói: “Đừng đến đây nữa!”
Anh chàng cảnh sát nhân dân đồn Nam Loan tính nóng như lửa bên cạnh đã giậm chân mắng, Đào Nhiên thì hơi nhíu mày.
Chỉ là chút chuyện mâu thuẫn gia đình, mẹ qua đời không thèm về, quả thật sẽ khiến lòng người có khúc mắc, nhà ai có thân thích như vậy chắc cũng chẳng có gì hay để nhắc tới, nhưng tại sao Doãn Bình oán hận Lão Xỉ Than sâu đến thế? Cơ hồ phải tràn ra.
Đào Nhiên thậm chí cảm thấy, nếu Lão Xỉ Than ở ngay trước mặt lão, có thể Doãn Bình sẽ lao thẳng tới.
Anh tiện đường lái xe đưa viên cảnh sát nhân dân về đồn Nam Loan, nghe anh ta còn đang hết sức căm phẫn: “Anh nhìn thấy không? Bằng phẩm chất này – em nói, đây rõ ràng là biểu hiện có tật giật mình mà!”
Đào Nhiên sửng sốt, nhìn viên cảnh sát bùng nổ tinh thần trọng nghĩa qua kính chiếu hậu.
Viên cảnh sát kia nói: “Loại người này em gặp nhiều lắm rồi, có một số việc rõ ràng là lão có lỗi với người ta, lão lại phải nhảy cao hơn ai khác, to tiếng hơn ai khác – kỳ thực trong lòng sáng tỏ, biết mình chẳng ra gì, càng chột dạ thì càng như thế, làm như la to một chút là có thể dồn nén lương tâm lại vậy. Hà, nói đến cùng, lão còn không phải là vì độc chiếm gia sản sao?”
Đào Nhiên giật mình.
Lúc này, cậu đồng nghiệp anh dẫn đi gặp Doãn Bình mở miệng: “Rốt cuộc gửi đến rồi, tốc độ đường truyền chậm quá – đội phó Đào, họ đã mở lại lời khai của Lão Xỉ Than năm đó, bản scan, vừa rồi tín hiệu không tốt, em vừa mở ra… Chậc, người này cũng chịu tội không ít, ai có thể nghĩ đến lão thất tín bội nghĩa làm chứng giả? Cục công an và các tiền bối đối xử với lão đâu có tệ.”
Đào Nhiên lơ đãng hỏi: “Hửm?”
“Vụ cháy Cung La Phù, Lão Xỉ Than này cũng ở bên trong, suýt nữa không chạy ra được,” Đồng nghiệp vừa lật xem tập tin scan hồ sơ cũ vừa nói, “Coi như lão thông minh, không hủy dung phá tướng, khi trốn ra hai tay đã vịn lan can sắt, phỏng bong một lớp da, năm ấy cả vân tay cũng chẳng lấy nổi.”
Đào Nhiên đạp thắng gấp.
Cùng lúc đó, Lạc Văn Chu và Phí Độ đã trở lại Cục công an.
“Đội trưởng Lạc, đã tra được người đàn bà khi nãy anh gửi rồi.”
Lạc Văn Chu hơi bất ngờ: “Nhanh thế cơ à?”
Người phụ nữ trung niên đi theo Vương Tiêu vào nhà vệ sinh đội mũ, đặc trưng khuôn mặt không dễ nhận ra, hơn nữa chỉ có ảnh chụp màn hình của một đoạn phim, dù là cảnh sát tìm kiếm cũng rất khó khăn, trừ khi…
“Người này có tiền án.” Đồng nghiệp nói.
“Chu Phượng, nữ, bốn mươi hai tuổi, mười bốn năm trước chồng mới cưới của bà ta đi mua thức ăn, xảy ra tranh chấp với người khác, đối phương đột nhiên lấy ra một con dao bổ dưa hấu, đâm tám nhát liền vào bụng và ngực ông chồng, đưa đến bệnh viện thì đã không thể cứu. Sau đó chứng thực hung thủ này bị bệnh tâm thần, người nhà nói là nhất thời không coi chừng, để hắn chạy ra ngoài. Nghe nói khi xét xử vụ án này, hung thủ ở trên tòa nhìn thấy Chu Phượng người nhà nạn nhân còn cười hì hì làm mặt quỷ. Rồi hung thủ này bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, Chu Phượng vẫn cảm thấy hắn giả bệnh, nửa năm sau cầm dao muốn xông vào bệnh viện tâm thần báo thù không thành, bị bệnh viện bắt được báo cảnh sát.”
“Bệnh tâm thần?” Lạc Văn Chu nghe vụ án này, tự dưng cảm thấy hơi quen tai.
“Một vụ án từng nghiên cứu trong kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên,” Phí Độ nói, “Ngoại trừ vụ này, còn lại đều là án chưa kết, nhớ chứ? Hung thủ bị bệnh tâm thần này và những kẻ hiềm nghi không có chứng cứ khác sau đó đều chết một cách không rõ ràng.”
Đồng tử Lạc Văn Chu phút chốc co lại.
Đúng lúc này, di động của anh đột nhiên rung như sốt rét.
Lạc Văn Chu: “Có chuyện gì vậy Đào Nhiên?”
“Tôi hoài nghi một việc,” Đào Nhiên lái xe vun vút chỉ còn một cái bóng, gặp một ổ voi anh đạp chân ga phóng qua, xe cảnh sát cơ hồ nhảy trên con đường thị trấn bé tí gồ ghề, “Văn Chu, tôi hoài nghi nội ứng năm đó bán đứng Cố Chiêu không phải Lão Xỉ Than!”
Lạc Văn Chu: “Không phải Lão Xỉ Than thì là ai?”
“Là Doãn Bình, em trai sinh đôi của Lão Xỉ Than.” Trong khi nói chuyện, Đào Nhiên đã thắng gấp xe dưới lầu nhà Doãn Bình, “Tôi không có bằng chứng, chỉ là trực giác, khó nói lắm – Doãn Bình rất oán hận thân phận nội ứng của anh mình, lão không sợ cảnh sát, nhưng sau khi nhìn thấy thẻ công tác của tôi, thái độ lại hết sức sợ hãi, tôi đoán bởi vì thấy tôi là người của Cục công an, lão nói chuyện cực kỳ cẩn thận, ngăn vợ để lộ tình hình nhà họ. Còn nữa, vợ lão vô tình nói một câu ‘Bác cả sẽ không về’, Doãn Bình còn nói anh mình năm xưa từng gửi tiền về nhà, nhưng địa điểm miêu tả quá phân tán, lại còn dài đến vài năm – cho dù Lão Xỉ Than đang trốn ai, chẳng lẽ mấy năm cũng chưa tìm được một chỗ ẩn thân? Điều này không hợp lẽ thường…”
“Thỏ khôn có ba hang” cũng phải có “hang”, vài hôm đổi một nơi hoàn toàn xa lạ, không thể mang đến cảm giác an toàn cho lão nội ứng cẩn thận.
Nghe như là có người đóng hai vai, hơn nữa không hề cao minh, đến khi mẹ già qua đời liền ngừng bặt – giống như chỉ để lừa bà cụ vậy.
Lão Xỉ Than sống ngoài lề xã hội, bạn bè người thân ít, lập tức biến mất cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, trên thế giới chắc chỉ có mẹ ruột là sẽ thật lòng quan tâm lão.
Đào Nhiên sải bước lao lên cầu thang: “Cùng với vân tay – Lão Xỉ Than lúc ấy ra khỏi Cung La Phù liền đến thẳng bệnh viện, đôi tay bị phỏng nặng trong đám cháy, không cách nào lấy dấu vân tay, ông biết sinh đôi cùng chung một bộ ADN, thứ duy nhất không thể ngụy tạo chính là vân tay, ban nãy tôi thấy Doãn Bình đeo bao tay, trên tay cũng có vết phỏng!”
Lạc Văn Chu: “Thế Lão Xỉ Than thật đang ở đâu?”
Đào Nhiên chợt ngẩng đầu lên.
“Cảnh sát đây, mở cửa ra!”
“Doãn Bình, phiền theo chúng tôi về Cục công an phối hợp điều tra một chút!”
Cửa gỗ gãy hé ra một khe, vợ Doãn Bình sợ sệt mở cửa: “Ông ấy… ông ấy vừa đi ra ngoài…”
“Đi đâu?”
“Nói là đến đơn vị có chút việc, chạy xe đi…”
Đào Nhiên quay người lao đi: “Thông báo đồn công an, phân cục khu, ngành giao thông, tìm một chiếc xe điện màu đỏ-“
Bình luận facebook