Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
Lạc Văn Chu chẳng cần đi điều tra kỹ, cũng có thể từ giọng điệu coi trời bằng vung của Vệ Lan suy đoán đại khái ra cô ta là ai, ánh mắt nhìn Phí Độ càng ấp ủ dông bão, anh chưa nổi cơn tam bành, chờ Vệ Lan cúp máy mới trầm giọng hỏi: “Cậu đã đáp ứng cô ta chuyện gì?”
“Chăm sóc Vệ Vệ.”
Ngay sau đó Lạc Văn Chu lại hỏi: “Cậu liên hệ với cô ta từ khi nào?”
Ánh mắt Phí Độ mập mờ, chuyện này như trẻ nhỏ không mẹ vậy, nói ra rất dài dòng.
Lạc Văn Chu: “Hửm?”
“Lúc tôi mới xuất viện,” Phí Độ tiếc chữ như vàng mà trả lời, sau đó chẳng biết là lông mi lại cọ trúng kính hay là thế nào, hắn nghiêm túc chùi kính, cũng dứt khoát chuyển dời đề tài, “Có Tô Trình tự thú làm chứng, có ảnh Trương Đông Lai gửi, nếu như may mắn, có lẽ còn có thể dẫn độ kẻ móc nối với Tô Trình về nước, anh cảm thấy xét các điều kiện này, xin lệnh bắt Trương Xuân Linh được chứ?”
Lạc Văn Chu trừng mắt nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm.
Phí Độ không hề tiếp chiêu, giơ tay cài một khuy trên chiếc áo khoác mở rộng của anh, ánh mắt quét qua thắt lưng được quần áo tôn lên, khóe mắt híp lại: “Thời gian cập nhật trạng thái của Trương Đông Lai là năm phút trước, tôi có thể nhìn thấy, anh em Trương Xuân Linh cũng sẽ nhìn thấy, nếu còn không nhanh lên, thì sẽ không kịp đâu.”
“Chờ tôi trở về sẽ tính sổ với cậu sau!” Lạc Văn Chu vớ lấy điện thoại, quay người chạy đi.
Anh chỉ nghe một góc núi băng, đã biết những chuyện Phí Độ giấu giếm không chỉ có vậy, trong lòng Lạc Văn Chu mơ hồ cảm thấy không đúng, song lúc này lửa sém lông mày, chẳng còn thời gian truy xét cẩn thận.
Phí Độ nhìn theo bóng lưng Lạc Văn Chu đi khỏi, sau đó chống hai tay lên bệ cửa sổ bên cạnh, thở ra một hơi thật dài.
Qua nửa đêm, đã đến ngày cuối cùng của năm âm lịch.
Con giáp đổi nhau, pháo bỏ lệnh cấm.
Sau khi từ chỗ Phí Độ “bất ngờ” biết được anh em Trương Đông Lai bí mật đi nước ngoài, tổ điều tra lập tức tăng mạnh theo dõi đối với tập đoàn Xuân Lai và hai anh em này, dõi chặt nhà họ Trương hai mươi bốn giờ không gián đoạn, mỗi một chiếc xe ra vào đều phải rà soát cẩn thận, đảm bảo anh em Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh ở trong tầm nhìn của tổ điều tra.
Một giờ rưỡi sáng theo giờ GMT cộng tám, một tiếng nổ bừng tỉnh bóng đêm, nhà họ Trương gió êm sóng lặng như bị nổ thứ gì đó, cửa sổ vỡ nát, ngọn lửa ngay lập tức lan ra như một cái lưỡi, “đôi mắt” theo dõi chặt nhà họ Trương giật mình ngây ra, song không chờ anh ta kịp có phản ứng báo lên trên, đã nhận được lệnh phối hợp bắt giữ anh em Trương Thị.
Nơi như Yến Thành, dù là khu dân cư mật độ thấp hơn cũng có hàng xóm, lại đúng lúc có gió, ngọn gió khô hanh đẩy đám cháy quỷ dị lan ra khắp nơi, chớp mắt đã không thể cứu vãn, tiếng kêu cứu và tiếng còi báo cháy chói tai đua nhau vang lên, cảnh sát và tổ điều tra đồng thời chạy đến bao vây hiện trường ruồi bay không lọt.
Trong đám cháy có vật dẫn cháy, càng dập thì lửa càng bùng cao, sóng nhiệt cơ hồ xua tan sự giá lạnh đêm đông, đội cứu hỏa không ngừng gọi tăng viện, trổ hết võ nghệ ra. Lát sau, một chiếc xe cứu hỏa giả giống như thật lặng lẽ đậu ở bên ngoài, “lính cứu hỏa” trang bị đầy đủ ra ra vào vào, không ai biết nó lại lái đi khi nào.
Mất hơn nửa tiếng mới khống chế được thế lửa, cảnh sát khẩn cấp lao vào lục soát, chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn, người đi nhà trống!
Đến đây, Trương Xuân Cửu được yêu cầu giữ liên lạc thông suốt mất liên lạc, xác định đã bỏ trốn.
Xe cảnh sát gầm rú lao đi trên đường. Sân bay, nhà ga, camera giao thông, thậm chí tỉnh thành xung quanh đều nhận được thông báo hỗ trợ bắt Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh.
Cùng lúc đó, Trương Xuân Linh đã kim thiền thoát xác trừng mắt nhìn “ảnh Trương Đông Lai đăng”, vẻ mặt cực kỳ âm trầm liên lạc với người đi theo thằng con phải gió: “Thằng khốn Trương Đông Lai kia… Cái gì!”
Tin Trương Đông Lai mất tích rốt cuộc giấy không gói được lửa, từ bên kia đại dương truyền về.
Hai giờ mười lăm phút sáng, phát hiện một chiếc xe cứu hỏa bị bỏ lại gần sông Đông Bá, trong hệ thống camera trải rộng các nơi rốt cuộc tìm được một chút manh mối ở gần đó – camera cho thấy, trên một chiếc xe thương vụ màu đen có người nghi là anh em Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh, sau khi qua Đông Bá đang lái về hướng đông nam ra khỏi thành phố.
Chướng ngại vật trên đường, máy bay không người lái được điều động khẩn cấp. Cùng lúc đó, tổ điều tra theo dõi tập đoàn Xuân Lai phát hiện, một quản lý cấp cao ở lại tập đoàn Xuân Lai im hơi lặng tiếng thay quần áo, giả làm một người giao cơm, đeo cái ba lô to thường thấy ở nhân viên giao cơm đón xe đi khỏi, cũng là hướng đông nam ra khỏi thành phố!
Tổ điều tra lập tức phái nhân viên theo dõi, bám đuôi kẻ tự cho là bí mật kia.
“Đuổi theo! Lập tức đuổi theo!”
“Từ từ!” Lạc Văn Chu dẫn người chạy tới chỉ nghe một chút đã cảm thấy bất thường – không có căn cứ gì, chỉ là với kinh nghiệm và khả năng phản trinh sát của Trương Xuân Cửu, không nên bị phát hiện tung tích nhanh như vậy, “Chờ đã, tôi đề nghị rà soát lại cẩn thận các camera quanh nhà họ Trương vài ngày gần đây…”
“Đội trưởng Lạc, đã quét được dấu vân tay Trương Xuân Cửu trong chiếc xe cứu hỏa kia.”
“Đội trưởng Lạc, anh xem cái này. Đây là camera lắp trên một chiếc xe riêng ở gần đó.”
Cảnh sát rà soát kiểu trải thảm xung quanh chiếc xe cứu hỏa bị bỏ lại, camera của một chiếc xe riêng cạnh đó vừa đúng góc độ, quay được cảnh người trên xe cứu hỏa giả bỏ xe chạy trốn, một người đàn ông vừa đi vừa tháo ngụy trang, tư thế đi và động tác rất nhỏ của người ấy…
Đột nhiên như nhận thấy điều gì, ông ta quay sang thoáng nhìn xung quanh, chính là Trương Xuân Cửu!
“Đây là Trương Xuân Cửu à? Phải không?” Một điều tra viên ồn ào hỏi Lạc Văn Chu, “Các anh ở Cục công an nhiều năm như vậy, không nhận nhầm chứ? Không tiếc giá nào bắt ông ta về!”
Cuộc truy bắt như thiên la địa võng trải ra nội thành phía đông nam tĩnh mịch, chờ một con côn trùng độc lao vào.
Phí Độ mở cửa sổ chờ đợi gió đêm, bỗng nhiên tiếng xe lăn “lọc cọc” vọng đến, hắn không quay đầu lại, hỏi: “Sao người bị thương cũng không nghỉ ngơi cho khỏe?”
“Anh không ngủ được.” Đào Nhiên đẩy xe lăn, chậm chạp đến bên cạnh hắn.
Phí Độ đỡ tay vịn xe lăn, với tay đóng cửa sổ, lại cởi áo khoác ra choàng lên cho anh.
Đào Nhiên là một xác ướp yếu ớt, không chối từ hắn chăm sóc, ngồi thừ ra một lúc lâu trong hành lang tối om.
“Khi cô đưa di vật của sư phụ cho anh, anh cũng không ngủ được. Mỗi một dấu câu của bức di thư ấy anh đều có thể thuộc nằm lòng, anh cảm thấy nó đáng sợ hơn bất cứ tên tội phạm cùng hung cực ác nào. Anh xem bức di thư ấy một đêm, ngày hôm sau tự cho là đã chuẩn bị sẵn sàng…” Đào Nhiên cúi đầu cười khổ một tiếng, “Không ngờ chuẩn bị không đúng phương hướng.”
Lão Dương nói “Có một số người đã thay đổi”, thật là châm chọc lắm thay, bởi vì hiện tại xem ra, e rằng kẻ đầu sỏ không hề như lúc đầu họ phỏng đoán, bị tiền tài quyền lực gì đó đục rỗng, người ta là vững như bàn thạch, xấu xa từ đầu đến cuối, ngược lại người bảo quản bức di thư này đã bị đao gió kiếm sương gọt thành một hình dạng khác.
Đào Nhiên khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc cục trưởng Trương vì sao mà làm như thế? Ông ấy thiếu tiền ư? Thiếu quyền lực ư?”
“Em nghĩ khả năng là vì cái này.” Phí Độ lấy điện thoại di động ra, đưa một tấm ảnh cũ trắng đen cho Đào Nhiên xem.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, tương đối lâu năm, trên ảnh có mười mấy đứa trẻ, từ mấy tuổi đến mười mấy tuổi không đồng đều, toàn thể mặt không biểu cảm, đứng thành hai hàng, vây quanh hai người đàn ông, hai người kia một âu phục phẳng phiu hất cằm, một mặt bóng nhẫy, còn hói đầu, mỗi người cầm một góc, cùng giơ một tấm giấy cứng, trên đó viết “Tập đoàn Chu Thị thương nhân Hoa kiều yêu nước quyên tặng” vân vân.
Hai người đàn ông trung niên ngạo mạn và lũ trẻ u ám xung quanh hình thành sự đối lập rõ rệt, nhìn kỹ cơ hồ khiến người ta thấy hơi sợ.
Trên một góc tấm ảnh viết “Viện phúc lợi Hằng An thành phố Yến Thành”, thời gian là khoảng hơn bốn mươi năm trước.
“Ảnh này là Lục Gia vừa gửi tới, họ đã tìm được trợ lý của Chu Nhã Hậu năm xưa.”
Lão già Chu Siêu mới đầu không phối hợp, sau đó bị truy sát sợ vỡ mật, biết mình đã lộ hành tung, không phối hợp chỉ có một con đường chết, lão tuy già nhưng vẫn sợ chết, không nói hai lời khai hết ra – người đại diện cho tập đoàn Chu Thị quyên tiền trên ảnh chính là Chu Siêu.
“Viện phúc lợi Hằng An,” Đào Nhiên nương ánh đèn xem kỹ tấm ảnh, “Là… nơi Tô Tuệ từng ở? Ồ, hình như anh đã nhận ra ai là bà ta.”
“Anh nhìn kỹ lại xem, vẫn còn người quen đấy.” Phí Độ nói, “Cậu bé rụt vào một góc, và thiếu niên đứng bên cạnh viện trưởng viện phúc lợi.”
Bé trai khoảng năm sáu tuổi, gầy như que củi, nắm chặt chéo áo thiếu niên kia, ánh mắt tối tăm từ trên ảnh bắn ra, nắm tay nhỏ buông bên người siết rất chặt. Đào Nhiên mới nhìn cảm thấy cậu bé hơi quen mắt, nhíu mày nhìn kỹ một lúc lâu, anh đột nhiên nhận ra một chút manh mối từ trên tấm ảnh trắng đen đã lâu năm này.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn Phí Độ, khó mà tin nổi: “Đây… đây là…”
Trên khuôn mặt chưa to bằng bàn tay của cậu bé như chỉ chứa được một đôi mắt, hơn năm mươi năm sống trong nhung lụa cũng chẳng thể mang đi cái gầy từ bé đã ăn vào xương, mặt mày loáng thoáng có thể nhận ra bóng dáng sau khi trưởng thành – Đào Nhiên nhớ tới tấm ảnh chụp lúc họ còn trẻ trên bàn cục trưởng Lục mà mình từng nhìn thấy vô số lần: “Đây không thể là cục trưởng Trương chứ?”
“Ông chủ tập đoàn Xuân Lai không thích lộ diện, nhưng ảnh chụp nơi công cộng cũng có,” Phí Độ dùng di động tìm kiếm trên mạng một lát, tìm được một tấm ảnh Trương Xuân Linh lúc hơi trẻ hơn, đặt cạnh thiếu niên đứng kế viện trưởng, “Giống chứ?”
“Cục trưởng Trương… Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh xuất thân từ viện phúc lợi Hằng An? Trẻ mồ côi?” Đào Nhiên khó khăn điều chỉnh tư thế ngồi, “Không, từ từ, anh nhớ các em nói viện phúc lợi này là ổ buôn người, vậy…”
“Lục Gia nói, viện trưởng năm đó nhận quyên tặng tên ‘Hách Chấn Hoa’, là người Yến Thành, sinh ra vào tháng 5 năm 19XX, có tên có họ có quê quán và năm tháng ra đời, có thể tra được tung tích của ông ta không?”
“Em đợi một chút.” Đào Nhiên quét sạch sự chán chường vừa rồi, ra hiệu cho Phí Độ đẩy anh vào phòng làm việc, bắt đầu gọi điện thoại tra.
Có thông tin cụ thể tra tiện hơn rất nhiều, Đào Nhiên vừa xin lỗi vừa đánh thức một loạt nhân viên trực đang ngái ngủ, chốc lát sau lại thật sự tìm được một người tuổi tác và tên họ trùng khớp.
“Có một vụ án như thế này – nạn nhân Hách Chấn Hoa, nam, năm đó bốn mươi sáu tuổi, chết vì bị dao đâm. Hung thủ sau khi gõ mở cửa đã đâm ba nhát liền vào phần ngực bụng nạn nhân, nạn nhân chảy máu nội tạng, chạy vào nhà trốn, vết máu kéo dài từ cửa đến phòng ngủ, hung thủ đuổi theo vào, lại cầm bình hoa bằng đồng trong nhà, đập mạnh vào đầu nạn nhân nhiều phát liên tục cho đến khi chết… Hiện trường một đống hỗn độn, nghe nói đầu thi thể bị đập nát như quả dưa hấu thối. Tất cả vật phẩm quý giá và tiền mặt trong nhà bị càn quét sạch, lúc ấy cảnh sát kết luận đây là một vụ cướp của.”
“Sau đó thì sao?” Phí Độ không biết tìm từ đâu một gói sữa bột, pha với nước ấm, lại bỏ thêm đường, đặt cạnh Đào Nhiên, hỏi, “Vụ cướp của giết người này xảy ra khi nào?”
“Sau đó chẳng giải quyết được gì, rồi thành phố tập trung tổ chức vài lần diệt trừ xã hội đen, xóa sổ mấy băng đảng tội phạm bạo lực, có đám cùng hung cực ác, có khả năng chính bản thân cũng không biết mình đã gây ra bao nhiêu vụ án, nhất tịnh lơ mơ nhận hết.” Đào Nhiên thuận tay cầm ly sữa uống một hớp, suýt phun luôn, hoài nghi Phí Độ run tay đổ hết lọ đường vào, ngọt phát đắng, “Vụ giết người xảy ra vào năm thứ hai sau khi Chu Nhã Hậu chết, đội trưởng Lạc và mọi người hôm đó nói có lý, viện phúc lợi Hằng An này không phải vì cái chết của Chu Nhã Hậu mới đóng cửa… Đồng chí Phí Độ, làm mứt cũng không cần lượng đường này đâu.”
“Ngọt quá à?” Phí Độ nhướng mày rất vô tội, giơ tay nói, “Vậy đưa em uống cho.”
Đào Nhiên từ sau ba tuổi đã biết ngại không đưa đồ thừa mình nuốt không nổi cho người khác, vội vàng xua tay, giống như để tỏ vẻ mình cũng có thể miễn cưỡng, anh lại uống một ngụm to hết hơn nửa ly: “Nói cách khác, rất có thể viện trưởng viện phúc lợi là nạn nhân đầu tiên, lũ trẻ mồ côi năm xưa báo thù, ngụy trang thành cướp bóc giết viện trưởng, hồi đó các phương pháp trinh sát hình sự chưa phát triển, người nhà nạn nhân cũng không truy đến cùng, cho nên cứ thế kết án qua loa.”
“Chắc người nhà viện trưởng Hách Chấn Hoa cũng biết lão ta buôn bán cái gì,” Phí Độ nói, “Cho dù biết hung thủ là ai, họ chưa chắc dám truy cứu, chết vì cướp của giết người còn có thể được cảm thông, nói ra chân tướng không khéo thân bại danh liệt… Họ đại khái đã nếm được miếng ngọt từ đây, bắt đầu đi lên con đường này – anh, anh buồn ngủ rồi à?”
Có lẽ là hơi ấm trong phòng quá dư dả, hoặc giọng nói trầm thấp hòa hoãn của Phí Độ quá thôi miên, Đào Nhiên cảm thấy mình đột nhiên nghe nội tình rúng động như vậy, thần kinh nên hưng phấn mới phải, thế nhưng anh tự dưng lại thấy mí mắt hơi nằng nặng.
“Không có,” Đào Nhiên mơ màng dụi mắt, “Em nói tiếp đi.”
Phí Độ mở lớn âm lượng di động, bật tin nhắn thoại của Lục Gia.
Lục Gia nói: “Lúc ấy trong viện phúc lợi nhận nuôi phần lớn là bé gái, lễ Giáng Sinh hàng năm, mấy viện phúc lợi Chu Nhã Hậu đầu tư xây dựng đều sẽ đưa ảnh các bé gái từ 12 đến 15 tuổi tới cho lão chọn, chọn trúng đưa đi nước ngoài, tính tiền theo số lượng người, thanh toán cho viện phúc lợi bằng hình thức quyên góp, bé gái đưa đến bình thường nuôi trong biệt thự của Chu Nhã Hậu, đôi khi cũng chiêu đãi đám bạn bè cặn bã như lão.”
“Các bé gái còn lại nuôi lớn bán cho bọn buôn người. Về phần bé trai – khi đó bé trai dễ được nhận nuôi hơn, nên bé trai khỏe mạnh còn lại trong viện phúc lợi không nhiều, chỉ có vài đứa như vậy.”
“Các bé gái phải để lại cho các kim chủ, nhìn tốt xấu gì cũng phải ra con người, bình thường viện phúc lợi sẽ không quá đáng với các em, cho nên các bé trai kim chủ không cần sẽ phải chịu ngược đãi nặng nề hơn, chỉ cần có thể đi vững là sẽ không được nhàn rỗi, qua bảy tám tuổi, mỗi tháng phải nộp tiền cơm cho viện phúc lợi, làm lao động trẻ em hay trộm cướp gì cũng được, nộp không đủ kết cục sẽ rất thê thảm, đánh chửi là cơm bữa, hơn nữa…”
Tin nhắn thoại của Lục Gia gián đoạn, hình như trượt tay, chưa nói xong đã không cẩn thận gửi đi.
Một lát sau, đoạn còn lại của Lục Gia mới gửi đến: “Hơn nữa các bé gái chờ bị bán phải ‘nguyên vẹn’, số còn lại không tồn tại vấn đề này, cho nên… chủ tịch Phí, anh hiểu đấy.”
“Chăm sóc Vệ Vệ.”
Ngay sau đó Lạc Văn Chu lại hỏi: “Cậu liên hệ với cô ta từ khi nào?”
Ánh mắt Phí Độ mập mờ, chuyện này như trẻ nhỏ không mẹ vậy, nói ra rất dài dòng.
Lạc Văn Chu: “Hửm?”
“Lúc tôi mới xuất viện,” Phí Độ tiếc chữ như vàng mà trả lời, sau đó chẳng biết là lông mi lại cọ trúng kính hay là thế nào, hắn nghiêm túc chùi kính, cũng dứt khoát chuyển dời đề tài, “Có Tô Trình tự thú làm chứng, có ảnh Trương Đông Lai gửi, nếu như may mắn, có lẽ còn có thể dẫn độ kẻ móc nối với Tô Trình về nước, anh cảm thấy xét các điều kiện này, xin lệnh bắt Trương Xuân Linh được chứ?”
Lạc Văn Chu trừng mắt nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm.
Phí Độ không hề tiếp chiêu, giơ tay cài một khuy trên chiếc áo khoác mở rộng của anh, ánh mắt quét qua thắt lưng được quần áo tôn lên, khóe mắt híp lại: “Thời gian cập nhật trạng thái của Trương Đông Lai là năm phút trước, tôi có thể nhìn thấy, anh em Trương Xuân Linh cũng sẽ nhìn thấy, nếu còn không nhanh lên, thì sẽ không kịp đâu.”
“Chờ tôi trở về sẽ tính sổ với cậu sau!” Lạc Văn Chu vớ lấy điện thoại, quay người chạy đi.
Anh chỉ nghe một góc núi băng, đã biết những chuyện Phí Độ giấu giếm không chỉ có vậy, trong lòng Lạc Văn Chu mơ hồ cảm thấy không đúng, song lúc này lửa sém lông mày, chẳng còn thời gian truy xét cẩn thận.
Phí Độ nhìn theo bóng lưng Lạc Văn Chu đi khỏi, sau đó chống hai tay lên bệ cửa sổ bên cạnh, thở ra một hơi thật dài.
Qua nửa đêm, đã đến ngày cuối cùng của năm âm lịch.
Con giáp đổi nhau, pháo bỏ lệnh cấm.
Sau khi từ chỗ Phí Độ “bất ngờ” biết được anh em Trương Đông Lai bí mật đi nước ngoài, tổ điều tra lập tức tăng mạnh theo dõi đối với tập đoàn Xuân Lai và hai anh em này, dõi chặt nhà họ Trương hai mươi bốn giờ không gián đoạn, mỗi một chiếc xe ra vào đều phải rà soát cẩn thận, đảm bảo anh em Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh ở trong tầm nhìn của tổ điều tra.
Một giờ rưỡi sáng theo giờ GMT cộng tám, một tiếng nổ bừng tỉnh bóng đêm, nhà họ Trương gió êm sóng lặng như bị nổ thứ gì đó, cửa sổ vỡ nát, ngọn lửa ngay lập tức lan ra như một cái lưỡi, “đôi mắt” theo dõi chặt nhà họ Trương giật mình ngây ra, song không chờ anh ta kịp có phản ứng báo lên trên, đã nhận được lệnh phối hợp bắt giữ anh em Trương Thị.
Nơi như Yến Thành, dù là khu dân cư mật độ thấp hơn cũng có hàng xóm, lại đúng lúc có gió, ngọn gió khô hanh đẩy đám cháy quỷ dị lan ra khắp nơi, chớp mắt đã không thể cứu vãn, tiếng kêu cứu và tiếng còi báo cháy chói tai đua nhau vang lên, cảnh sát và tổ điều tra đồng thời chạy đến bao vây hiện trường ruồi bay không lọt.
Trong đám cháy có vật dẫn cháy, càng dập thì lửa càng bùng cao, sóng nhiệt cơ hồ xua tan sự giá lạnh đêm đông, đội cứu hỏa không ngừng gọi tăng viện, trổ hết võ nghệ ra. Lát sau, một chiếc xe cứu hỏa giả giống như thật lặng lẽ đậu ở bên ngoài, “lính cứu hỏa” trang bị đầy đủ ra ra vào vào, không ai biết nó lại lái đi khi nào.
Mất hơn nửa tiếng mới khống chế được thế lửa, cảnh sát khẩn cấp lao vào lục soát, chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn, người đi nhà trống!
Đến đây, Trương Xuân Cửu được yêu cầu giữ liên lạc thông suốt mất liên lạc, xác định đã bỏ trốn.
Xe cảnh sát gầm rú lao đi trên đường. Sân bay, nhà ga, camera giao thông, thậm chí tỉnh thành xung quanh đều nhận được thông báo hỗ trợ bắt Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh.
Cùng lúc đó, Trương Xuân Linh đã kim thiền thoát xác trừng mắt nhìn “ảnh Trương Đông Lai đăng”, vẻ mặt cực kỳ âm trầm liên lạc với người đi theo thằng con phải gió: “Thằng khốn Trương Đông Lai kia… Cái gì!”
Tin Trương Đông Lai mất tích rốt cuộc giấy không gói được lửa, từ bên kia đại dương truyền về.
Hai giờ mười lăm phút sáng, phát hiện một chiếc xe cứu hỏa bị bỏ lại gần sông Đông Bá, trong hệ thống camera trải rộng các nơi rốt cuộc tìm được một chút manh mối ở gần đó – camera cho thấy, trên một chiếc xe thương vụ màu đen có người nghi là anh em Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh, sau khi qua Đông Bá đang lái về hướng đông nam ra khỏi thành phố.
Chướng ngại vật trên đường, máy bay không người lái được điều động khẩn cấp. Cùng lúc đó, tổ điều tra theo dõi tập đoàn Xuân Lai phát hiện, một quản lý cấp cao ở lại tập đoàn Xuân Lai im hơi lặng tiếng thay quần áo, giả làm một người giao cơm, đeo cái ba lô to thường thấy ở nhân viên giao cơm đón xe đi khỏi, cũng là hướng đông nam ra khỏi thành phố!
Tổ điều tra lập tức phái nhân viên theo dõi, bám đuôi kẻ tự cho là bí mật kia.
“Đuổi theo! Lập tức đuổi theo!”
“Từ từ!” Lạc Văn Chu dẫn người chạy tới chỉ nghe một chút đã cảm thấy bất thường – không có căn cứ gì, chỉ là với kinh nghiệm và khả năng phản trinh sát của Trương Xuân Cửu, không nên bị phát hiện tung tích nhanh như vậy, “Chờ đã, tôi đề nghị rà soát lại cẩn thận các camera quanh nhà họ Trương vài ngày gần đây…”
“Đội trưởng Lạc, đã quét được dấu vân tay Trương Xuân Cửu trong chiếc xe cứu hỏa kia.”
“Đội trưởng Lạc, anh xem cái này. Đây là camera lắp trên một chiếc xe riêng ở gần đó.”
Cảnh sát rà soát kiểu trải thảm xung quanh chiếc xe cứu hỏa bị bỏ lại, camera của một chiếc xe riêng cạnh đó vừa đúng góc độ, quay được cảnh người trên xe cứu hỏa giả bỏ xe chạy trốn, một người đàn ông vừa đi vừa tháo ngụy trang, tư thế đi và động tác rất nhỏ của người ấy…
Đột nhiên như nhận thấy điều gì, ông ta quay sang thoáng nhìn xung quanh, chính là Trương Xuân Cửu!
“Đây là Trương Xuân Cửu à? Phải không?” Một điều tra viên ồn ào hỏi Lạc Văn Chu, “Các anh ở Cục công an nhiều năm như vậy, không nhận nhầm chứ? Không tiếc giá nào bắt ông ta về!”
Cuộc truy bắt như thiên la địa võng trải ra nội thành phía đông nam tĩnh mịch, chờ một con côn trùng độc lao vào.
Phí Độ mở cửa sổ chờ đợi gió đêm, bỗng nhiên tiếng xe lăn “lọc cọc” vọng đến, hắn không quay đầu lại, hỏi: “Sao người bị thương cũng không nghỉ ngơi cho khỏe?”
“Anh không ngủ được.” Đào Nhiên đẩy xe lăn, chậm chạp đến bên cạnh hắn.
Phí Độ đỡ tay vịn xe lăn, với tay đóng cửa sổ, lại cởi áo khoác ra choàng lên cho anh.
Đào Nhiên là một xác ướp yếu ớt, không chối từ hắn chăm sóc, ngồi thừ ra một lúc lâu trong hành lang tối om.
“Khi cô đưa di vật của sư phụ cho anh, anh cũng không ngủ được. Mỗi một dấu câu của bức di thư ấy anh đều có thể thuộc nằm lòng, anh cảm thấy nó đáng sợ hơn bất cứ tên tội phạm cùng hung cực ác nào. Anh xem bức di thư ấy một đêm, ngày hôm sau tự cho là đã chuẩn bị sẵn sàng…” Đào Nhiên cúi đầu cười khổ một tiếng, “Không ngờ chuẩn bị không đúng phương hướng.”
Lão Dương nói “Có một số người đã thay đổi”, thật là châm chọc lắm thay, bởi vì hiện tại xem ra, e rằng kẻ đầu sỏ không hề như lúc đầu họ phỏng đoán, bị tiền tài quyền lực gì đó đục rỗng, người ta là vững như bàn thạch, xấu xa từ đầu đến cuối, ngược lại người bảo quản bức di thư này đã bị đao gió kiếm sương gọt thành một hình dạng khác.
Đào Nhiên khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc cục trưởng Trương vì sao mà làm như thế? Ông ấy thiếu tiền ư? Thiếu quyền lực ư?”
“Em nghĩ khả năng là vì cái này.” Phí Độ lấy điện thoại di động ra, đưa một tấm ảnh cũ trắng đen cho Đào Nhiên xem.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, tương đối lâu năm, trên ảnh có mười mấy đứa trẻ, từ mấy tuổi đến mười mấy tuổi không đồng đều, toàn thể mặt không biểu cảm, đứng thành hai hàng, vây quanh hai người đàn ông, hai người kia một âu phục phẳng phiu hất cằm, một mặt bóng nhẫy, còn hói đầu, mỗi người cầm một góc, cùng giơ một tấm giấy cứng, trên đó viết “Tập đoàn Chu Thị thương nhân Hoa kiều yêu nước quyên tặng” vân vân.
Hai người đàn ông trung niên ngạo mạn và lũ trẻ u ám xung quanh hình thành sự đối lập rõ rệt, nhìn kỹ cơ hồ khiến người ta thấy hơi sợ.
Trên một góc tấm ảnh viết “Viện phúc lợi Hằng An thành phố Yến Thành”, thời gian là khoảng hơn bốn mươi năm trước.
“Ảnh này là Lục Gia vừa gửi tới, họ đã tìm được trợ lý của Chu Nhã Hậu năm xưa.”
Lão già Chu Siêu mới đầu không phối hợp, sau đó bị truy sát sợ vỡ mật, biết mình đã lộ hành tung, không phối hợp chỉ có một con đường chết, lão tuy già nhưng vẫn sợ chết, không nói hai lời khai hết ra – người đại diện cho tập đoàn Chu Thị quyên tiền trên ảnh chính là Chu Siêu.
“Viện phúc lợi Hằng An,” Đào Nhiên nương ánh đèn xem kỹ tấm ảnh, “Là… nơi Tô Tuệ từng ở? Ồ, hình như anh đã nhận ra ai là bà ta.”
“Anh nhìn kỹ lại xem, vẫn còn người quen đấy.” Phí Độ nói, “Cậu bé rụt vào một góc, và thiếu niên đứng bên cạnh viện trưởng viện phúc lợi.”
Bé trai khoảng năm sáu tuổi, gầy như que củi, nắm chặt chéo áo thiếu niên kia, ánh mắt tối tăm từ trên ảnh bắn ra, nắm tay nhỏ buông bên người siết rất chặt. Đào Nhiên mới nhìn cảm thấy cậu bé hơi quen mắt, nhíu mày nhìn kỹ một lúc lâu, anh đột nhiên nhận ra một chút manh mối từ trên tấm ảnh trắng đen đã lâu năm này.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn Phí Độ, khó mà tin nổi: “Đây… đây là…”
Trên khuôn mặt chưa to bằng bàn tay của cậu bé như chỉ chứa được một đôi mắt, hơn năm mươi năm sống trong nhung lụa cũng chẳng thể mang đi cái gầy từ bé đã ăn vào xương, mặt mày loáng thoáng có thể nhận ra bóng dáng sau khi trưởng thành – Đào Nhiên nhớ tới tấm ảnh chụp lúc họ còn trẻ trên bàn cục trưởng Lục mà mình từng nhìn thấy vô số lần: “Đây không thể là cục trưởng Trương chứ?”
“Ông chủ tập đoàn Xuân Lai không thích lộ diện, nhưng ảnh chụp nơi công cộng cũng có,” Phí Độ dùng di động tìm kiếm trên mạng một lát, tìm được một tấm ảnh Trương Xuân Linh lúc hơi trẻ hơn, đặt cạnh thiếu niên đứng kế viện trưởng, “Giống chứ?”
“Cục trưởng Trương… Trương Xuân Cửu và Trương Xuân Linh xuất thân từ viện phúc lợi Hằng An? Trẻ mồ côi?” Đào Nhiên khó khăn điều chỉnh tư thế ngồi, “Không, từ từ, anh nhớ các em nói viện phúc lợi này là ổ buôn người, vậy…”
“Lục Gia nói, viện trưởng năm đó nhận quyên tặng tên ‘Hách Chấn Hoa’, là người Yến Thành, sinh ra vào tháng 5 năm 19XX, có tên có họ có quê quán và năm tháng ra đời, có thể tra được tung tích của ông ta không?”
“Em đợi một chút.” Đào Nhiên quét sạch sự chán chường vừa rồi, ra hiệu cho Phí Độ đẩy anh vào phòng làm việc, bắt đầu gọi điện thoại tra.
Có thông tin cụ thể tra tiện hơn rất nhiều, Đào Nhiên vừa xin lỗi vừa đánh thức một loạt nhân viên trực đang ngái ngủ, chốc lát sau lại thật sự tìm được một người tuổi tác và tên họ trùng khớp.
“Có một vụ án như thế này – nạn nhân Hách Chấn Hoa, nam, năm đó bốn mươi sáu tuổi, chết vì bị dao đâm. Hung thủ sau khi gõ mở cửa đã đâm ba nhát liền vào phần ngực bụng nạn nhân, nạn nhân chảy máu nội tạng, chạy vào nhà trốn, vết máu kéo dài từ cửa đến phòng ngủ, hung thủ đuổi theo vào, lại cầm bình hoa bằng đồng trong nhà, đập mạnh vào đầu nạn nhân nhiều phát liên tục cho đến khi chết… Hiện trường một đống hỗn độn, nghe nói đầu thi thể bị đập nát như quả dưa hấu thối. Tất cả vật phẩm quý giá và tiền mặt trong nhà bị càn quét sạch, lúc ấy cảnh sát kết luận đây là một vụ cướp của.”
“Sau đó thì sao?” Phí Độ không biết tìm từ đâu một gói sữa bột, pha với nước ấm, lại bỏ thêm đường, đặt cạnh Đào Nhiên, hỏi, “Vụ cướp của giết người này xảy ra khi nào?”
“Sau đó chẳng giải quyết được gì, rồi thành phố tập trung tổ chức vài lần diệt trừ xã hội đen, xóa sổ mấy băng đảng tội phạm bạo lực, có đám cùng hung cực ác, có khả năng chính bản thân cũng không biết mình đã gây ra bao nhiêu vụ án, nhất tịnh lơ mơ nhận hết.” Đào Nhiên thuận tay cầm ly sữa uống một hớp, suýt phun luôn, hoài nghi Phí Độ run tay đổ hết lọ đường vào, ngọt phát đắng, “Vụ giết người xảy ra vào năm thứ hai sau khi Chu Nhã Hậu chết, đội trưởng Lạc và mọi người hôm đó nói có lý, viện phúc lợi Hằng An này không phải vì cái chết của Chu Nhã Hậu mới đóng cửa… Đồng chí Phí Độ, làm mứt cũng không cần lượng đường này đâu.”
“Ngọt quá à?” Phí Độ nhướng mày rất vô tội, giơ tay nói, “Vậy đưa em uống cho.”
Đào Nhiên từ sau ba tuổi đã biết ngại không đưa đồ thừa mình nuốt không nổi cho người khác, vội vàng xua tay, giống như để tỏ vẻ mình cũng có thể miễn cưỡng, anh lại uống một ngụm to hết hơn nửa ly: “Nói cách khác, rất có thể viện trưởng viện phúc lợi là nạn nhân đầu tiên, lũ trẻ mồ côi năm xưa báo thù, ngụy trang thành cướp bóc giết viện trưởng, hồi đó các phương pháp trinh sát hình sự chưa phát triển, người nhà nạn nhân cũng không truy đến cùng, cho nên cứ thế kết án qua loa.”
“Chắc người nhà viện trưởng Hách Chấn Hoa cũng biết lão ta buôn bán cái gì,” Phí Độ nói, “Cho dù biết hung thủ là ai, họ chưa chắc dám truy cứu, chết vì cướp của giết người còn có thể được cảm thông, nói ra chân tướng không khéo thân bại danh liệt… Họ đại khái đã nếm được miếng ngọt từ đây, bắt đầu đi lên con đường này – anh, anh buồn ngủ rồi à?”
Có lẽ là hơi ấm trong phòng quá dư dả, hoặc giọng nói trầm thấp hòa hoãn của Phí Độ quá thôi miên, Đào Nhiên cảm thấy mình đột nhiên nghe nội tình rúng động như vậy, thần kinh nên hưng phấn mới phải, thế nhưng anh tự dưng lại thấy mí mắt hơi nằng nặng.
“Không có,” Đào Nhiên mơ màng dụi mắt, “Em nói tiếp đi.”
Phí Độ mở lớn âm lượng di động, bật tin nhắn thoại của Lục Gia.
Lục Gia nói: “Lúc ấy trong viện phúc lợi nhận nuôi phần lớn là bé gái, lễ Giáng Sinh hàng năm, mấy viện phúc lợi Chu Nhã Hậu đầu tư xây dựng đều sẽ đưa ảnh các bé gái từ 12 đến 15 tuổi tới cho lão chọn, chọn trúng đưa đi nước ngoài, tính tiền theo số lượng người, thanh toán cho viện phúc lợi bằng hình thức quyên góp, bé gái đưa đến bình thường nuôi trong biệt thự của Chu Nhã Hậu, đôi khi cũng chiêu đãi đám bạn bè cặn bã như lão.”
“Các bé gái còn lại nuôi lớn bán cho bọn buôn người. Về phần bé trai – khi đó bé trai dễ được nhận nuôi hơn, nên bé trai khỏe mạnh còn lại trong viện phúc lợi không nhiều, chỉ có vài đứa như vậy.”
“Các bé gái phải để lại cho các kim chủ, nhìn tốt xấu gì cũng phải ra con người, bình thường viện phúc lợi sẽ không quá đáng với các em, cho nên các bé trai kim chủ không cần sẽ phải chịu ngược đãi nặng nề hơn, chỉ cần có thể đi vững là sẽ không được nhàn rỗi, qua bảy tám tuổi, mỗi tháng phải nộp tiền cơm cho viện phúc lợi, làm lao động trẻ em hay trộm cướp gì cũng được, nộp không đủ kết cục sẽ rất thê thảm, đánh chửi là cơm bữa, hơn nữa…”
Tin nhắn thoại của Lục Gia gián đoạn, hình như trượt tay, chưa nói xong đã không cẩn thận gửi đi.
Một lát sau, đoạn còn lại của Lục Gia mới gửi đến: “Hơn nữa các bé gái chờ bị bán phải ‘nguyên vẹn’, số còn lại không tồn tại vấn đề này, cho nên… chủ tịch Phí, anh hiểu đấy.”
Bình luận facebook