Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Chương 203: Có phải anh chiều em quá nên em hư phải không?
Cố Thâm đưa ánh mắt xuống liếc nhìn cô lại không hẹn mà gặp cô cũng đang nhìn hắn, ở đây chỉ có Mạc Tư Huyền, Khang Duật, Mộ Dung Tuyết và vài thuộc hạ thân tín khác của hắn. Hắn đột nhiên kéo tay cô đến sau gốc cây to được che lấp, suýt chút nữa thì quên mất phải hỏi tội vật nhỏ cứng đầu này.
Cố Thâm dồn cô vào gốc cây, Hàn Kỳ Âm còn không sợ hãi mở to mắt nhìn hắn, đôi chân trắng nõn lộ ra dưới váy ngắn như ngọc thạch. Đáy mắt Cố Thâm lộ ra vẻ nguy hiểm áp sát cô, vòm ngực mạnh mẽ ma sát với hai trái đào nhỏ mềm mại đằng trước.
"Hàn Kỳ Âm, có phải là anh chiều em quá nên em hư đúng không?"
Nhịp tim trong ngực cô bỗng đập nhanh hơn, đối diện với người đàn ông vừa tràn đầy sức quyến rũ ma mị nguy hiểm thế này, Hàn Kỳ Âm có bao nhiêu lần vẫn hồi hộp.
"Anh muốn làm gì?"
Cô bày ra bộ mặt không sợ quyền uy, ở đây hắn dám làm gì cô chứ?
Cố Thâm nhếch môi, đứa mắt nhìn xung quanh. Bóng đêm tối tăm yên ắng chỉ có hai người bọn họ.
"Em nói xem?"
Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng đầy ám muội.
"Ở đây vừa tối, lại vắng vẻ, thật phù hợp với một hiện trường vụ án đấy..."
"Vụ...vụ án gì chứ..?"
"Cố Thâm...em là vợ anh đấy nhé!"
Hàn Kỳ Âm nhấn mạnh cho hắn biết, còn giơ nhẫn ra trước mặt hắn.
"Ồ?"
Hắn nhướn mày, đôi mắt màu hổ phách như tỏa sáng trong màn đêm.
Bàn tay không báo trước đã sờ vào bắp đùi trắng noãn mềm mại, hắn cất lời đầy hàm ý
"Vậy...vợ không nghe lời thì phải chịu phạt rồi."
Ngón tay hắn vuốt ve bên ngoài nơi tư mật, Hàn Kỳ Âm giật nảy mình co rúm lại bắt đầu phản ứng. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng muốn phản kháng
"Lão đại...đừng mà,ở đây không được..."
"Có gì mà không được? Em dám mặc váy ngắn như vậy..."
Hàn Kỳ Âm chống đối không được bao lâu thì đã phải cầu xin
"Anh dừng lại đi mà...bọn Mạc Tư Huyền còn ở bên ngoài..."
Cô còn biết đám Mạc Tư Huyền ở ngoài cơ đấy, thế mà còn dám mặc váy ngắn như vậy.
Cố Thâm luồn ngón tay vào bên trong không trả lời. Cô khép chặt hai đùi lại kẹp lấy bàn tay hắn, hắn ngược lại càng càn quấy bên trong. Hàn Kỳ Âm phải đưa tay lên bụm miệng để ngăn tiếng rên rỉ.
Hàn Kỳ Âm bám vào vai hắn, mấy ngày trước giấu cô đi Tam giác Vàng, hắn đã rất nhớ cô, trước đó bọn họ còn giận dỗi nhau một trận. Nay bất ngờ cô đến tìm hắn khiến hắn muốn hung hăng đè cô ra đây làm một trận.
Vốn dĩ Cố Thâm chỉ muốn gần gũi cô một chút cho thỏa nỗi nhớ, ai dè động vào cô người động tình lại là hắn. Nhớ đến dáng vẻ ngại ngùng buổi tối hôm đó ở nhà bếp và bàn tay mềm mại của cô cầm nắm quái thú của hắn, yết hầu Cố Thâm chuyển động một cái.Vuốt sói nắm lấy tay cô sờ vào quái thú, Hàn Kỳ Âm vừa chạm vào đã như phải bỏng, cô bèn rụt phắt tay lại nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy.
"Anh...bại hoại...mau buông em ra.."
Cô vừa cắn môi kìm nén khoái cảm bên dưới, ánh mắt đã bối rối gắt gao nhìn hắn. Quái thú trong tay vừa to vừa nóng hổi, còn ép sát vào phần dưới của không che giấu.
Trước mũi Cố Thâm thoang thoảng mùi hương ngọt ngào từ cô, lại còn thân thể mềm mại đang trong lòng. Dục vọng bùng lên thật khó chịu, hắn nhếch môi quyến rũ rồi nói
"Vợ...em giúp anh đi, anh sẽ tha cho em."
Giọng nói trầm thấp mê hoặc.
Hàn Kỳ Âm ngượng đến phát cả người đỏ bừng, hắn lại còn gọi "vợ...", trái tim cô như mềm nhũn, bắt gặp gương mặt điển trai ranh ma ấy, cô biết mình lại bị hắn đưa vào bẫy rồi...
Cố Thâm hôn lên môi cô, vuốt sói ở dưới tự do càn rỡ, môi ở trên lại tham lam mút mát, hút hết mật ngọt trong miệng cô. Bàn tay ở dưới hướng dẫn cô lên xuống nhịp nhàng, Hàn Kỳ Âm ủy khuất kêu trời không thấu, lại đành phải làm hắn thỏa mãn.
Phía bên này Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết không nói câu nào với nhau, Mộ Dung Tuyết ngồi ngoan ngoãn trên một tảng đá, Mạc Tư Huyền vừa lần mò vị trí của khoáng thạch Z vừa thỉnh thoảng để ý đến cô.
"Hàn Thước. "
"Mạc Tư Huyền."
Giọng nói của Hàn Thước vang lên trong thiết bị liên lạc.
"Chúng tôi đến rồi."
Hàn Thước vừa lái trực thăng vừa nhìn xuống bên dưới. Cố Thâm nhạy bén phát hiện ra tiếng động bèn ngừng động tác lại, Hàn Kỳ Âm ngước ánh mắt sóng sánh tình cảm lên nhìn hắn, hắn hôn lên trán cô một cái rồi rút tay ra. Quái thú bên trong tay cô hắn liền áp chế xuống, nhịn xuống dục vọng, trở lại là một lão đại lạnh lùng tàn nhẫn.
Hàn Kỳ Âm cũng bình ổn lại cảm xúc trong người, chỉnh trang lại trang phục, sau đó cùng Cố Thâm đi ra khỏi gốc cây.
Cố Thâm đưa ánh mắt xuống liếc nhìn cô lại không hẹn mà gặp cô cũng đang nhìn hắn, ở đây chỉ có Mạc Tư Huyền, Khang Duật, Mộ Dung Tuyết và vài thuộc hạ thân tín khác của hắn. Hắn đột nhiên kéo tay cô đến sau gốc cây to được che lấp, suýt chút nữa thì quên mất phải hỏi tội vật nhỏ cứng đầu này.
Cố Thâm dồn cô vào gốc cây, Hàn Kỳ Âm còn không sợ hãi mở to mắt nhìn hắn, đôi chân trắng nõn lộ ra dưới váy ngắn như ngọc thạch. Đáy mắt Cố Thâm lộ ra vẻ nguy hiểm áp sát cô, vòm ngực mạnh mẽ ma sát với hai trái đào nhỏ mềm mại đằng trước.
"Hàn Kỳ Âm, có phải là anh chiều em quá nên em hư đúng không?"
Nhịp tim trong ngực cô bỗng đập nhanh hơn, đối diện với người đàn ông vừa tràn đầy sức quyến rũ ma mị nguy hiểm thế này, Hàn Kỳ Âm có bao nhiêu lần vẫn hồi hộp.
"Anh muốn làm gì?"
Cô bày ra bộ mặt không sợ quyền uy, ở đây hắn dám làm gì cô chứ?
Cố Thâm nhếch môi, đứa mắt nhìn xung quanh. Bóng đêm tối tăm yên ắng chỉ có hai người bọn họ.
"Em nói xem?"
Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng đầy ám muội.
"Ở đây vừa tối, lại vắng vẻ, thật phù hợp với một hiện trường vụ án đấy..."
"Vụ...vụ án gì chứ..?"
"Cố Thâm...em là vợ anh đấy nhé!"
Hàn Kỳ Âm nhấn mạnh cho hắn biết, còn giơ nhẫn ra trước mặt hắn.
"Ồ?"
Hắn nhướn mày, đôi mắt màu hổ phách như tỏa sáng trong màn đêm.
Bàn tay không báo trước đã sờ vào bắp đùi trắng noãn mềm mại, hắn cất lời đầy hàm ý
"Vậy...vợ không nghe lời thì phải chịu phạt rồi."
Ngón tay hắn vuốt ve bên ngoài nơi tư mật, Hàn Kỳ Âm giật nảy mình co rúm lại bắt đầu phản ứng. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng muốn phản kháng
"Lão đại...đừng mà,ở đây không được..."
"Có gì mà không được? Em dám mặc váy ngắn như vậy..."
Hàn Kỳ Âm chống đối không được bao lâu thì đã phải cầu xin
"Anh dừng lại đi mà...bọn Mạc Tư Huyền còn ở bên ngoài..."
Cô còn biết đám Mạc Tư Huyền ở ngoài cơ đấy, thế mà còn dám mặc váy ngắn như vậy.
Cố Thâm luồn ngón tay vào bên trong không trả lời. Cô khép chặt hai đùi lại kẹp lấy bàn tay hắn, hắn ngược lại càng càn quấy bên trong. Hàn Kỳ Âm phải đưa tay lên bụm miệng để ngăn tiếng rên rỉ.
Hàn Kỳ Âm bám vào vai hắn, mấy ngày trước giấu cô đi Tam giác Vàng, hắn đã rất nhớ cô, trước đó bọn họ còn giận dỗi nhau một trận. Nay bất ngờ cô đến tìm hắn khiến hắn muốn hung hăng đè cô ra đây làm một trận.
Vốn dĩ Cố Thâm chỉ muốn gần gũi cô một chút cho thỏa nỗi nhớ, ai dè động vào cô người động tình lại là hắn. Nhớ đến dáng vẻ ngại ngùng buổi tối hôm đó ở nhà bếp và bàn tay mềm mại của cô cầm nắm quái thú của hắn, yết hầu Cố Thâm chuyển động một cái.Vuốt sói nắm lấy tay cô sờ vào quái thú, Hàn Kỳ Âm vừa chạm vào đã như phải bỏng, cô bèn rụt phắt tay lại nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy.
"Anh...bại hoại...mau buông em ra.."
Cô vừa cắn môi kìm nén khoái cảm bên dưới, ánh mắt đã bối rối gắt gao nhìn hắn. Quái thú trong tay vừa to vừa nóng hổi, còn ép sát vào phần dưới của không che giấu.
Trước mũi Cố Thâm thoang thoảng mùi hương ngọt ngào từ cô, lại còn thân thể mềm mại đang trong lòng. Dục vọng bùng lên thật khó chịu, hắn nhếch môi quyến rũ rồi nói
"Vợ...em giúp anh đi, anh sẽ tha cho em."
Giọng nói trầm thấp mê hoặc.
Hàn Kỳ Âm ngượng đến phát cả người đỏ bừng, hắn lại còn gọi "vợ...", trái tim cô như mềm nhũn, bắt gặp gương mặt điển trai ranh ma ấy, cô biết mình lại bị hắn đưa vào bẫy rồi...
Cố Thâm hôn lên môi cô, vuốt sói ở dưới tự do càn rỡ, môi ở trên lại tham lam mút mát, hút hết mật ngọt trong miệng cô. Bàn tay ở dưới hướng dẫn cô lên xuống nhịp nhàng, Hàn Kỳ Âm ủy khuất kêu trời không thấu, lại đành phải làm hắn thỏa mãn.
Phía bên này Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết không nói câu nào với nhau, Mộ Dung Tuyết ngồi ngoan ngoãn trên một tảng đá, Mạc Tư Huyền vừa lần mò vị trí của khoáng thạch Z vừa thỉnh thoảng để ý đến cô.
"Hàn Thước. "
"Mạc Tư Huyền."
Giọng nói của Hàn Thước vang lên trong thiết bị liên lạc.
"Chúng tôi đến rồi."
Hàn Thước vừa lái trực thăng vừa nhìn xuống bên dưới. Cố Thâm nhạy bén phát hiện ra tiếng động bèn ngừng động tác lại, Hàn Kỳ Âm ngước ánh mắt sóng sánh tình cảm lên nhìn hắn, hắn hôn lên trán cô một cái rồi rút tay ra. Quái thú bên trong tay cô hắn liền áp chế xuống, nhịn xuống dục vọng, trở lại là một lão đại lạnh lùng tàn nhẫn.
Hàn Kỳ Âm cũng bình ổn lại cảm xúc trong người, chỉnh trang lại trang phục, sau đó cùng Cố Thâm đi ra khỏi gốc cây.
Bình luận facebook