Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Hạng Trị Chung mỗi câu một tiếng “độc phụ”, đem Ngọc phu nhân tức giận đến thất khiếu bốc hỏa. Bà là độc phụ, hắn vì sao còn muốn cưới bà? Đem bà lợi dụng triệt để rồi lại hưu bà, không có cửa đâu!
“Phu quân, trong mắt ngươi chỉ có Vãn Nhi, chẳng lẽ Nhu Nhi không phải là nữ nhi của ngươi sao? Nhu Nhi so không bằng con tiện chủng này?”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?!” Nghe thấy Ngọc phu nhân nói về Hạng Quân Vãn như vậy, Hạng Trị Chung tức giận vô cùng, hận không thể xông tới một tát đem Ngọc phu nhân đánh văng, “Vãn Nhi là nữ nhi của ta, ngươi đừng có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ!”
“Ta hồ ngôn loạn ngữ? Thời điểm Triệu Nguyệt Như mang nàng đến nàng đã năm tuổi, ai biết nàng có phải nữ nhi thân sinh của ngươi hay không? Triệu Nguyệt Như cái loại tiện nhân đó, đoạt vị trí của ta, nàng ta là cái tiện chủng, là dã loại của Triệu Nguyệt Như cùng kẻ khác!”
“Đủ rồi!”
Hạng Trị Chung rít một tiếng, chấn động đến mức lỗ tai mọi người đều run lên, Ngọc phu nhân giãy khỏi tay Hạng Quân Nhu, vọt tới trước mặt Hạng Trị Chung, “Không đủ! Mãi mãi không đủ! Nếu không phải ta cùng tỷ tỷ vất vả giúp đỡ, ngươi sẽ là đại tướng quân sao? Hạng Trị Chung, ngươi chớ quên ngươi có hôm nay, là ai đưa cho ngươi ——”
Lời này của Ngọc phu nhân, hoàn toàn chọc giận Hạng Trị Chung, bàn tay to của hắn xuất ra, tóm lấy cổ Ngọc phu nhân, đem nàng nhấc lên cao, “Độc phụ, ngươi câm miệng cho ta! Hôm nay ta nhất định hưu ngươi!”
“Khụ khụ ——” Hai chân Ngọc phu nhân trên không trung dùng sức giãy dụa, mặt cũng càng ngày càng hồng, “Hạng Trị Chung, ngươi nói ta là độc phụ, lòng của ngươi làm sao lại không độc giống như rắn rết? Ngươi…… Ngươi phản bội Bách Thái tử, ngươi cho là chuyện này không có người biết ư? Hạng Trị Chung, ngươi nếu hưu ta, ta…… Ta sẽ ọi người biết chuyện năm đó, khiến cho tất cả mọi người đều biết việc tốt của ngươi!”
Ngọc phu nhân nhắc đến “Bách Thái tử”, khiến cho Công Tôn Trường Khanh khiếp hãi giật mình.
Ngôi vị hoàng đế này nguyên bản là không tới phiên phụ thân Công Tôn Nam, ngay lúc đó Thái tử Công Tôn Bách tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, là Thái tử hiền đức nổi tiếng thiên hạ. Nếu Công Tôn Bách không có gặp chuyện không may, hoàng đế Thương Nguyệt quốc hiện nay hẳn là Công Tôn Bách, mà không phải Công Tôn Nam. Nhìn khuôn mặt Ngọc phu nhân đỏ lên cùng vẻ mặt thống khổ, trong lòng Công Tôn Trường Khanh đột nhiên nảy ra một giả thiết, có khi nào cái chết của Công Tôn Bách không phải đơn giản như vậy, mà là cùng Hạng Trị Chung có liên quan?
Quả nhiên, Hạng Trị Chung sau khi nghe đến”Bách Thái tử”, ánh mắt chợt lóe. Hắn túm theo Ngọc phu nhân hét lớn một tiếng, đem nàng vứt trên mặt đất.
“Người đâu, đem Ngọc phu nhân giam vào Phật đường, chưa có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được thả nàng ra!”
Ngọc phu nhân bị ngã thất điên bát đảo, lại nghe thấy lời của Hạng Trị Chung, nàng nhìn sang Hạng Quân Nhu, “Nhu Nhi, đi tìm Hoàng hậu nương nương! Nhanh đi tìm Hoàng hậu nương nương tới cứu ta!”
“Ai cũng không cho phép đi ra ngoài!”
Hạng Trị Chung cho người mang Ngọc phu nhân đi, sau đó nhìn về phía Hạng Quân Nhu.
“Cha, phụ thân, mẫu thân không ý xúc phạm người ——” Hạng Quân Nhu chưa từng có thấy qua phụ thân hung hãn như vậy, tuy rằng Hạng Trị Chung cũng không yêu thương nàng, nhưng đối nàng coi như không tệ, hôm nay hắn nhất định là đã bị chọc tức, Hạng Quân Nhu thậm chí thấy được sát khi nồng đậm trong mắt Hạng Trị Chung.
“Phụ thân……”
“Các ngươi đều đi xuống đi ——” Hạng Trị Chung phất phất tay, “Tới đây! Chuyện tình trong phủ giao cho Hoàn phu nhân, đều đi xuống đi!”
Hoàn phu nhân không nghĩ tới Hạng Trị Chung sẽ đem nội vụ giao ình, trong lòng đương nhiên cao hứng, mang theo Hạng Quân Yến hành lễ với Hạng Trị Chung xong liền lui về. Về phần những người khác, cũng nhìn thấu tâm tình tướng quân không tốt, sợ cơn tức của hắn lan đến trên người mình, cũng nhanh chân rời khỏi Phỉ Thúy Cư.
Đám người vừa đi, Công Tôn Trường Khanh mới nhớ tới thánh chỉ trong tay, vội vàng mở ra tuyên đọc. Công Tôn Nam thưởng cho phủ tướng quân một ít kim ngân châu báu, lại cho Hạng Quân Vãn một cái danh hiệu Thái Bình quận chúa.
Nghe thấy phong hào “Thái Bình quận chúa”, Hạng Quân Vãn mỉm cười. Thái Bình? Chẳng lẽ là hy vọng dùng loại thủ đoạn này đến trấn an, khiến cho người trong phủ tướng quân, coi một màn vứt bỏ của Yến vương như một trò khôi hài, từ nay về sau hai tướng Thái Bình sao?
“Chúc mừng Thái Bình quận chúa!” Công Tôn Trường Khanh đi đến trước mặt Hạng Quân Vãn. Chuyện mới vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, Công Tôn Trường Khanh hiện tại mới biết được Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Nhìn bạch y nữ tử trước mắt, Công Tôn Trường Khanh có chút áy náy. Nguyên nhân vì hắn hưu nàng, nàng trở lại phủ tướng quân mới có thể bị người giẫm lên như vậy, lại nói tiếp hay là hắn xin lỗi nàng. Đủ loại bất mãn cùng oán hận với Hạng Quân Vãn trong lòng Công Tôn Trường Khanh, qua sự việc vừa rồi liền biến mất hoàn toàn.
“Nếu Thái Bình quận chúa có gì cần, có thể trực tiếp đến Yến vương phủ tìm ta.” Công Tôn Trường Khanh muốn cho Hạng Quân Vãn một ít bồi thường, như thế trong lòng hắn sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.
“Vậy thì mời ngươi nhanh nhanh biến khỏi mắt ta! Phủ tướng quân của chúng ta không chào đón ngươi!”
Hạng Quân Vãn cầm thánh chỉ, xoay người không hề thèm để mắt tới Công Tôn Trường Khanh. Nàng không nể mặt như vậy, khiến cho Công Tôn Trường Khanh rất lúng túng. Lại thấy Hạng Trị Chung cũng là một bộ dáng rất không thích mình, Công Tôn Trường Khanh ngượng ngùng cười, nói lời cáo từ, rời khỏi phủ tướng quân.
Một nơi lớn như vậy chỉ còn lại bốn người, “Vãn Nhi, nào, để cho phụ thân nhìn ngươi!” Hạng Trị Chung vẫy vẫy tay với Hạng Quân Vãn, chờ nàng đi qua, vẻ mặt Hạng Trị Chung mang nụ cười hiền lành, cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
“Vãn Nhi trưởng thành, phụ thân thật cao hứng!”
Trong mắt Hạng Trị Chung hiện lên vẻ phức tạp, Hạng Quân Vãn thấy không rõ lắm. Hắn tựa hồ rất vui mừng, quan tâm an ủi rất nhiều lại dường như rất lo lắng. Bất quá bất kể như thế nào, phụ thân này đã thông qua khảo nghiệm của nàng, biểu hiện của hắn hôm nay đủ điều kiện để làm phụ thân của nàng.
“Phụ thân, người lần này trở về sẽ ở lại bao lâu?”
“Sau sinh thần của Thái hậu ta sẽ phải đi……”
“Phụ thân lần sau đi ra ngoài mang theo ta đi! Ta còn chưa thấy qua cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, ta muốn đi ra ngoài nhìn một chút!” Hạng Quân Vãn thật sự là không muốn ở lại phủ tướng quân lục đục cùng những nữ nhân này, như vậy quả thực là lãng phí nhân sinh.
Những lời này của nàng khiến cho Hạng Trị Chung cảm thấy ngoài ý muốn, rất vừa ý lại càng thêm vui sướng.”Vãn Nhi lớn rồi, có tư tưởng của mình! Được! Phụ thân đáp ứng ngươi, đến lúc đó mang ngươi đi khắp Thương Nguyệt quốc!”
Náo nhiệt trong phủ tướng quân được Phi Sương nghe ngóng, báo lại cho Phượng Cửu.
“Thiếu chủ, Hạng Trị Chung xuất thân nghèo hèn, bởi vì có can đảm có tri thức, được Bách Thái tử thưởng thức, đem hắn giữ ở bên người. Bách Thái tử cưới Bách Lý Thái Vi, Hạng Trị Chung chính là đội trưởng thị vệ. Người nói, Bách Thái tử tử có phải hay không cùng Hạng Trị Chung có liên quan a?”
Phi Sương bùm bùm nói rất nhiều, Phượng Cửu lại cúi đầu vỗ về chơi đùa Ngân Hồ trong lòng, “Phi Sương, ta để ngươi hỏi thăm tung tích phu nhân, không phải để ngươi Bát Quái gia sự nhà người ta.”
“Thiếu chủ, người không hiếu kỳ sao?”
“Không hiếu kỳ. Mặc kệ Công Tôn Bách vì sao mà chết, đều là người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ta làm sao vì một người chết lãng phí thời gian? Đúng không, Tiểu Ngân!” Ngân Hồ trong lòng Phượng Cửu nghe thấy chủ nhân kêu tên của mình, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như nước nhìn Phượng Cửu, móng vuốt nhỏ cào nhẹ lên tay hắn, đầu dụi dụi.
“Ngươi xem, Tiểu Ngân còn biết đạo lý này, Phi Sương a, ngươi ngay cả Tiểu Ngân cũng không bằng ——”
“Thiếu chủ, lời của ta không phải còn chưa nói xong sao!” Phi Sương uống hết chén trà, nhuận nhuận cổ họng, “Thiếu chủ, chủ nhân sau lưng Phỉ Thúy Cư bị đốt ở phủ tướng quân chính là phu nhân mà ngài gặp tại huyền nhai.
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Hạng Trị Chung mỗi câu một tiếng “độc phụ”, đem Ngọc phu nhân tức giận đến thất khiếu bốc hỏa. Bà là độc phụ, hắn vì sao còn muốn cưới bà? Đem bà lợi dụng triệt để rồi lại hưu bà, không có cửa đâu!
“Phu quân, trong mắt ngươi chỉ có Vãn Nhi, chẳng lẽ Nhu Nhi không phải là nữ nhi của ngươi sao? Nhu Nhi so không bằng con tiện chủng này?”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?!” Nghe thấy Ngọc phu nhân nói về Hạng Quân Vãn như vậy, Hạng Trị Chung tức giận vô cùng, hận không thể xông tới một tát đem Ngọc phu nhân đánh văng, “Vãn Nhi là nữ nhi của ta, ngươi đừng có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ!”
“Ta hồ ngôn loạn ngữ? Thời điểm Triệu Nguyệt Như mang nàng đến nàng đã năm tuổi, ai biết nàng có phải nữ nhi thân sinh của ngươi hay không? Triệu Nguyệt Như cái loại tiện nhân đó, đoạt vị trí của ta, nàng ta là cái tiện chủng, là dã loại của Triệu Nguyệt Như cùng kẻ khác!”
“Đủ rồi!”
Hạng Trị Chung rít một tiếng, chấn động đến mức lỗ tai mọi người đều run lên, Ngọc phu nhân giãy khỏi tay Hạng Quân Nhu, vọt tới trước mặt Hạng Trị Chung, “Không đủ! Mãi mãi không đủ! Nếu không phải ta cùng tỷ tỷ vất vả giúp đỡ, ngươi sẽ là đại tướng quân sao? Hạng Trị Chung, ngươi chớ quên ngươi có hôm nay, là ai đưa cho ngươi ——”
Lời này của Ngọc phu nhân, hoàn toàn chọc giận Hạng Trị Chung, bàn tay to của hắn xuất ra, tóm lấy cổ Ngọc phu nhân, đem nàng nhấc lên cao, “Độc phụ, ngươi câm miệng cho ta! Hôm nay ta nhất định hưu ngươi!”
“Khụ khụ ——” Hai chân Ngọc phu nhân trên không trung dùng sức giãy dụa, mặt cũng càng ngày càng hồng, “Hạng Trị Chung, ngươi nói ta là độc phụ, lòng của ngươi làm sao lại không độc giống như rắn rết? Ngươi…… Ngươi phản bội Bách Thái tử, ngươi cho là chuyện này không có người biết ư? Hạng Trị Chung, ngươi nếu hưu ta, ta…… Ta sẽ ọi người biết chuyện năm đó, khiến cho tất cả mọi người đều biết việc tốt của ngươi!”
Ngọc phu nhân nhắc đến “Bách Thái tử”, khiến cho Công Tôn Trường Khanh khiếp hãi giật mình.
Ngôi vị hoàng đế này nguyên bản là không tới phiên phụ thân Công Tôn Nam, ngay lúc đó Thái tử Công Tôn Bách tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, là Thái tử hiền đức nổi tiếng thiên hạ. Nếu Công Tôn Bách không có gặp chuyện không may, hoàng đế Thương Nguyệt quốc hiện nay hẳn là Công Tôn Bách, mà không phải Công Tôn Nam. Nhìn khuôn mặt Ngọc phu nhân đỏ lên cùng vẻ mặt thống khổ, trong lòng Công Tôn Trường Khanh đột nhiên nảy ra một giả thiết, có khi nào cái chết của Công Tôn Bách không phải đơn giản như vậy, mà là cùng Hạng Trị Chung có liên quan?
Quả nhiên, Hạng Trị Chung sau khi nghe đến”Bách Thái tử”, ánh mắt chợt lóe. Hắn túm theo Ngọc phu nhân hét lớn một tiếng, đem nàng vứt trên mặt đất.
“Người đâu, đem Ngọc phu nhân giam vào Phật đường, chưa có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được thả nàng ra!”
Ngọc phu nhân bị ngã thất điên bát đảo, lại nghe thấy lời của Hạng Trị Chung, nàng nhìn sang Hạng Quân Nhu, “Nhu Nhi, đi tìm Hoàng hậu nương nương! Nhanh đi tìm Hoàng hậu nương nương tới cứu ta!”
“Ai cũng không cho phép đi ra ngoài!”
Hạng Trị Chung cho người mang Ngọc phu nhân đi, sau đó nhìn về phía Hạng Quân Nhu.
“Cha, phụ thân, mẫu thân không ý xúc phạm người ——” Hạng Quân Nhu chưa từng có thấy qua phụ thân hung hãn như vậy, tuy rằng Hạng Trị Chung cũng không yêu thương nàng, nhưng đối nàng coi như không tệ, hôm nay hắn nhất định là đã bị chọc tức, Hạng Quân Nhu thậm chí thấy được sát khi nồng đậm trong mắt Hạng Trị Chung.
“Phụ thân……”
“Các ngươi đều đi xuống đi ——” Hạng Trị Chung phất phất tay, “Tới đây! Chuyện tình trong phủ giao cho Hoàn phu nhân, đều đi xuống đi!”
Hoàn phu nhân không nghĩ tới Hạng Trị Chung sẽ đem nội vụ giao ình, trong lòng đương nhiên cao hứng, mang theo Hạng Quân Yến hành lễ với Hạng Trị Chung xong liền lui về. Về phần những người khác, cũng nhìn thấu tâm tình tướng quân không tốt, sợ cơn tức của hắn lan đến trên người mình, cũng nhanh chân rời khỏi Phỉ Thúy Cư.
Đám người vừa đi, Công Tôn Trường Khanh mới nhớ tới thánh chỉ trong tay, vội vàng mở ra tuyên đọc. Công Tôn Nam thưởng cho phủ tướng quân một ít kim ngân châu báu, lại cho Hạng Quân Vãn một cái danh hiệu Thái Bình quận chúa.
Nghe thấy phong hào “Thái Bình quận chúa”, Hạng Quân Vãn mỉm cười. Thái Bình? Chẳng lẽ là hy vọng dùng loại thủ đoạn này đến trấn an, khiến cho người trong phủ tướng quân, coi một màn vứt bỏ của Yến vương như một trò khôi hài, từ nay về sau hai tướng Thái Bình sao?
“Chúc mừng Thái Bình quận chúa!” Công Tôn Trường Khanh đi đến trước mặt Hạng Quân Vãn. Chuyện mới vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, Công Tôn Trường Khanh hiện tại mới biết được Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Nhìn bạch y nữ tử trước mắt, Công Tôn Trường Khanh có chút áy náy. Nguyên nhân vì hắn hưu nàng, nàng trở lại phủ tướng quân mới có thể bị người giẫm lên như vậy, lại nói tiếp hay là hắn xin lỗi nàng. Đủ loại bất mãn cùng oán hận với Hạng Quân Vãn trong lòng Công Tôn Trường Khanh, qua sự việc vừa rồi liền biến mất hoàn toàn.
“Nếu Thái Bình quận chúa có gì cần, có thể trực tiếp đến Yến vương phủ tìm ta.” Công Tôn Trường Khanh muốn cho Hạng Quân Vãn một ít bồi thường, như thế trong lòng hắn sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.
“Vậy thì mời ngươi nhanh nhanh biến khỏi mắt ta! Phủ tướng quân của chúng ta không chào đón ngươi!”
Hạng Quân Vãn cầm thánh chỉ, xoay người không hề thèm để mắt tới Công Tôn Trường Khanh. Nàng không nể mặt như vậy, khiến cho Công Tôn Trường Khanh rất lúng túng. Lại thấy Hạng Trị Chung cũng là một bộ dáng rất không thích mình, Công Tôn Trường Khanh ngượng ngùng cười, nói lời cáo từ, rời khỏi phủ tướng quân.
Một nơi lớn như vậy chỉ còn lại bốn người, “Vãn Nhi, nào, để cho phụ thân nhìn ngươi!” Hạng Trị Chung vẫy vẫy tay với Hạng Quân Vãn, chờ nàng đi qua, vẻ mặt Hạng Trị Chung mang nụ cười hiền lành, cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
“Vãn Nhi trưởng thành, phụ thân thật cao hứng!”
Trong mắt Hạng Trị Chung hiện lên vẻ phức tạp, Hạng Quân Vãn thấy không rõ lắm. Hắn tựa hồ rất vui mừng, quan tâm an ủi rất nhiều lại dường như rất lo lắng. Bất quá bất kể như thế nào, phụ thân này đã thông qua khảo nghiệm của nàng, biểu hiện của hắn hôm nay đủ điều kiện để làm phụ thân của nàng.
“Phụ thân, người lần này trở về sẽ ở lại bao lâu?”
“Sau sinh thần của Thái hậu ta sẽ phải đi……”
“Phụ thân lần sau đi ra ngoài mang theo ta đi! Ta còn chưa thấy qua cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, ta muốn đi ra ngoài nhìn một chút!” Hạng Quân Vãn thật sự là không muốn ở lại phủ tướng quân lục đục cùng những nữ nhân này, như vậy quả thực là lãng phí nhân sinh.
Những lời này của nàng khiến cho Hạng Trị Chung cảm thấy ngoài ý muốn, rất vừa ý lại càng thêm vui sướng.”Vãn Nhi lớn rồi, có tư tưởng của mình! Được! Phụ thân đáp ứng ngươi, đến lúc đó mang ngươi đi khắp Thương Nguyệt quốc!”
Náo nhiệt trong phủ tướng quân được Phi Sương nghe ngóng, báo lại cho Phượng Cửu.
“Thiếu chủ, Hạng Trị Chung xuất thân nghèo hèn, bởi vì có can đảm có tri thức, được Bách Thái tử thưởng thức, đem hắn giữ ở bên người. Bách Thái tử cưới Bách Lý Thái Vi, Hạng Trị Chung chính là đội trưởng thị vệ. Người nói, Bách Thái tử tử có phải hay không cùng Hạng Trị Chung có liên quan a?”
Phi Sương bùm bùm nói rất nhiều, Phượng Cửu lại cúi đầu vỗ về chơi đùa Ngân Hồ trong lòng, “Phi Sương, ta để ngươi hỏi thăm tung tích phu nhân, không phải để ngươi Bát Quái gia sự nhà người ta.”
“Thiếu chủ, người không hiếu kỳ sao?”
“Không hiếu kỳ. Mặc kệ Công Tôn Bách vì sao mà chết, đều là người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ta làm sao vì một người chết lãng phí thời gian? Đúng không, Tiểu Ngân!” Ngân Hồ trong lòng Phượng Cửu nghe thấy chủ nhân kêu tên của mình, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như nước nhìn Phượng Cửu, móng vuốt nhỏ cào nhẹ lên tay hắn, đầu dụi dụi.
“Ngươi xem, Tiểu Ngân còn biết đạo lý này, Phi Sương a, ngươi ngay cả Tiểu Ngân cũng không bằng ——”
“Thiếu chủ, lời của ta không phải còn chưa nói xong sao!” Phi Sương uống hết chén trà, nhuận nhuận cổ họng, “Thiếu chủ, chủ nhân sau lưng Phỉ Thúy Cư bị đốt ở phủ tướng quân chính là phu nhân mà ngài gặp tại huyền nhai.
Bình luận facebook