Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Phản đối? Phượng Cửu nghiêng mặt, thấy Vân Tranh đứng lên, nhất thời phượng nhãn sương lạnh, dọa đến mức Vân Tranh run một cái.
Vân Tranh chưa từng thấy qua Phượng Cửu như thế, cho dù trước kia hắn không thèm để ý nàng, lại luôn xem mặt mũi lão thái quân nên không nói nhiều lắm, chỉ bảo trì tươi cười thanh lương xa cách. Mà hôm nay, Vân Tranh rõ ràng từ trong mắt Phượng Cửu thấy được nồng đậm sát ý, làm cho cổ họng nàng nhất ngạnh, một hơi ngăn ở ngực, khó có thể tiêu mất.
Chỉ là, dù cho Phượng Cửu như thế, Vân Tranh cũng sẽ không buông tay. Người nam nhân này là của nàng, dựa vào cái gì tặng cho những kẻ khác?
Các nữ nhân đang ngồi vừa thấy Vân Tranh nói lời phản đối, lập tức trở nên hưng phấn. Đặc biệt là những công chúa tiểu thư chưa gả, lại càng kích động không thôi. Trưởng công chúa Thương Nguyệt quốc Công Tôn Cẩm Tịch trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng mặc niệm trăm ngàn lần, “Nhất định phải ngăn cản bọn họ!” Mà ngay cả bên cạnh nhị công chúa cùng Tam công chúa, cũng là đồng dạng khẩn trương.
“Nhàm chán……” Công Tôn Lan Tịch khẽ hừ một tiếng, ba cái tỷ tỷ thẹn thùng đều dừng ở trong mắt nàng, làm cho nàng cảm thấy buồn cười. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị Phượng thiếu chủ kia từ lúc tiến vào đại điện tầm mắt đều không hướng đến những nữ nhân khác, chẳng lẽ các nàng mù? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Ta không đồng ý.” Vân Tranh hít thật sâu, “Cửu ca ca, ngươi không phải đã quên ở trước mặt tổ tiên Phượng gia lập lời thề? Khi nào ngươi chưa tìm được giải dược chữa khỏi bệnh của ta, ngươi không thể cưới bất luận kẻ nào!”
Cái này, mọi người cuối cùng hiểu được Vân Tranh vô lý như vậy, nguyên nhân vì sao Phượng Cửu còn “nhường nhịn đủ đường”.
“A ——” Nghe xong lời của Vân Tranh, khóe môi Phượng Cửu giơ lên, lộ ra tà mị tươi cười, “Thì ra quận chúa là lo lắng chuyện này! Vừa rồi Nam công tử bằng hữu của ta sư thừa tiên y, nói bệnh của ngươi có thể trị được. Cho nên, quận chúa không cần lo lắng thân thể của mình, không bao lâu ngươi sẽ khỏe mạnh kiện khang, giống như trước đây.”
Trong lòng Vân Tranh đau giống như bị kim châm, không nghĩ tới Phượng Cửu đã sớm nghĩ kỹ đối sách. Hắn làm sao có thể vô tình như thế! “Cửu ca ca, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết tâm ý của ta sao? Cửu ca ca……”
“Ngươi lưu luyến si mê ta, ta liền phải đối đãi tốt với ngươi? Chó cắn ta, chẳng lẽ ta còn phải cắn lại hay sao?”
Thanh âm của Phượng Cửu dần dần trở lên lạnh như băng, mà ngay cả Công Tôn Nam trên long ỷ đều cảm nhận được hàn ý phát ra từ trên người hắn.
“Phốc xuy ——” Trong bầu không khí nặng nề, Hạng Quân Vãn bỗng dưng lại cười ra tiếng. Lời của Phượng Cửu ác độc bén nhọn như vậy, không biết tiểu cô nương người ta phải chăng có thể cầm mình được.
Nghe thấy tiếng cười, Vân Tranh nhìn về phía Hạng Quân Vãn, trong mắt đều là phẫn nộ cùng oán hận. Kẻ quái dị này, thế nhưng chê cười nàng!
“Dù sao, ngươi không thể cưới nàng! Nàng xấu như vậy, thế nào xứng với ngươi! Nàng là khí phụ! Nữ nhân như thế không xứng tiến vào đại môn Phượng gia!”
Lời của Vân Tranh cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Hạng Quân Vãn, nàng chỉ là giả ngu, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, ngược lại là Hạng Trị Chung bên cạnh tức giận đến vỗ án đứng lên.
“Vân Tranh quận chúa, Vãn Nhi tốt xấu còn có phụ thân này ở đây, phiền toái nói chuyện khách khí chút!” Hạng Trị Chung làm sao có thể khoanh tay nhìn người khác khi dễ Hạng Quân Vãn, giáp mặt mắng nữ nhi hắn? Chẳng lẽ người cha này chỉ làm vật bài trí hay sao!
“Cọc hôn sự này sẽ có bệ hạ của ta làm chủ, hay là Vân Tranh quận chúa muốn làm vua Thương Nguyệt quốc? Bàn tay kia cũng quá dài rồi! Không biết đây là ý tứ của quận chúa, hay là ý tứ của bệ hạ Dực Nhân quốc!”
Hạng Trị Chung không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã oanh động toàn trường. Mọi người đều biết Vân Tranh quận chúa rất được hoàng thượng cùng Hoàng hậu Dực Nhân quốc sủng ái, có đồn đãi nói nàng kỳ thật là cái đinh do Nguyên Khuê phái đến bên người Phượng Cửu, Hạng Trị Chung nói thế, rõ ràng chỉ trích Dực Nhân quốc can thiệp chính vụ Thương Nguyệt quốc.
Vốn dĩ Công Tôn Nam thấy Vân Tranh phản đối, trong lòng còn có chút lắc lư, lúc này nghe xong lời của Hạng Trị Chung, chủ ý lập tức xác định. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Mặc kệ Vân Tranh náo loạn thế nào, nàng cùng Phượng Cửu đây là việc của Dực Nhân quốc, hẳn là quay lại Dực Nhân quốc náo loạn, Thương Nguyệt quốc không để một cái quận chúa nho nhỏ kiêu ngạo? Huống chi sính lễ của Phượng Cửu rất dày, làm hắn nằm mơ cũng nghĩ lấy được quặng sắt, Hạng Quân Vãn đổi quặng sắt thuận tiện có được hảo cảm của Phượng Cửu, cớ sao mà không làm?
Về phần tin đồn Hạng Quân Vãn là nữ chúa, hắn chỉ là bán tín bán nghi, cho dù nàng là nữ chúa thật, Phượng Cửu ôm củ khoai lang phỏng tay này trở về, thành cái đích ọi người chỉ trích, tứ quốc liên thủ đoạt Bàn Long thành, đây đúng là cái hắn muốn thấy.
Nắm đấm, mới là đạo lý cứng rắn. Có binh khí, thì sợ gì nữ chúa? Hạng Quân Vãn lại như vậy, vô đức vô năng, cho dù là nữ chúa, một nữ nhân còn có thể lật trời hay sao!
Nghĩ như vậy, Công Tôn Nam ho khan một tiếng, mọi người an tĩnh lại, đều chờ đợi quyết định sau cùng của Công Tôn Nam.
“Vân Tranh quận chúa, gia sự của Dực Nhân quốc, trẫm can thiệp không được, nhưng chuyện tình của Thương Nguyệt quốc, Dực Nhân quốc cũng không nên xen vào. Ý trẫm đã quyết, đem Thái Bình quận chúa tứ hôn cho Phượng thiếu chủ!”
Đám hỏi củaThương Nguyệt quốc cùng Bàn Long thành, khiến cho những lão đại khác cau mày. Công Tôn Nam đáp ứng Phượng Cửu, nếu liên thủ, chẳng phải là thiên hạ vô địch? Trong lúc nhất thời, không khí trong điện trở nên quỷ dị. Phải biết rằng việc của triều đình, liên quan tới rất nhiều người. Đám hỏi này, thật sự khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn!
“Đa tạ thành toàn!” Phượng Cửu chắp tay tượng trưung, xoay người đi đến trước mặt Hạng Trị Chung, nhấc tà áo dài, quì một gối, “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!”
Đều nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, phóng nhãn khắp thiên hạ này, người có thể làm cho Phượng Cửu quỳ xuống còn chưa có xuất hiện, Hạng Trị Chung xem như người đầu tiên.
Phượng Cửu biểu lộ thái độ của mình, Hạng Trị Chung làm sao không biết. Người nam nhân này, đảm đương được! “Đối xử tốt với Vãn Nhi! Nếu nàng không hạnh phúc, cho dù Bàn Long thành của ngươi không thể phá vỡ, ta cũng sẽ dẫn quân xuôi nam, diệt ngươi!”
Hay ột ông cha vợ! Có cha vợ nói như vậy sao?
Tất cả mọi người nghĩ rằng Phượng Cửu sẽ nổi giận, không nghĩ tới hắn cười như hoa đào, ngàn vạn xinh đẹp, “Ta hiểu.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại là nặng tựa Thái Sơn. Cảm nhận được những ánh mắt nữ nhân quét ở trên người mình giống như đao kiếm, hận không thể từ trên người mình xả xuống một miếng thịt, Hạng Quân Vãn rõ ràng giả bộ ngượng ngùng, cúi đầu bắt đầu vò khăn tay.
Trong lúc nhất thời, tràng lên một mảnh thổn thức. Phượng Cửu tuyệt sắc tao nhã như thế, cư nhiên thú một cái nương tử xấu xí thô bỉ như Hạng Quân Vãn, thật sự là cải trắng thượng hạng bị heo vầy, đáng tiếc. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Vận cứt chó!” Hạng Quân Nhu ở phía sau mắng một câu. Từ lúc nhìn thấy Phượng Cửu thì Hạng Quân Nhu đã không khống chế được trái tim của ả. Nam tử chói lọi như vậy, khiến cho thiên địa lâm vào thất sắc, sao lại thì nhìn trúng Hạng Quân Vãn!
Nghĩ như vậy, Hạng Quân Nhu cắn cắn môi. Đồng dạng là nữ nhi tướng quân, nàng không thể kém hơn so với Hạng Quân Vãn, dựa vào cái gì chuyện tốt như vậy lại rơi trên đầu tiện nhân? Dù sao, chỉ cần hai người còn chưa có bái đường, chuyện này còn có thể xoay chuyển!
Đã trải qua phong ba cầu hôn, thọ yến chính thức bắt đầu, các loại ca múa thay phiên trình diễn, rượu ngon món ngon, tuyệt sắc cung nga, cho người hoa cả mắt. Chờ thời điểm các quốc gia dâng tặng lễ vật, Vân Tranh lại lên sân khấu, dâng lên một bộ Bách Thọ Đồ thêu chìm kim tuyến khảm đá quý lửa đỏ.
“Chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Nghĩ kim ngân tài bảo Thái hậu đều có, Vân Tranh dâng lên Bách Thọ Đồ chính mình tự mình thêu, góp vui mừng!”
“Quận chúa thật có tâm! Mau đem tới ai gia nhìn xem ——” Triệu Mạn vuốt ve Bách Thọ Đồ, liên tục khen ngợi, “Quận chúa thật sự là tay châm giỏi, ai cưới được quận chúa, thật sự là có phúc khí.”
Lời của Triệu Mạn, đem lửa trong lòng Vân Tranh lần nữa châm lên, nàng thản nhiên cười, nhìn về phía Hạng Quân Vãn, “Không biết hạ lễ của Thái Bình quận chúa là cái gì? Chắc hẳn là không kém đi ——”
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Phản đối? Phượng Cửu nghiêng mặt, thấy Vân Tranh đứng lên, nhất thời phượng nhãn sương lạnh, dọa đến mức Vân Tranh run một cái.
Vân Tranh chưa từng thấy qua Phượng Cửu như thế, cho dù trước kia hắn không thèm để ý nàng, lại luôn xem mặt mũi lão thái quân nên không nói nhiều lắm, chỉ bảo trì tươi cười thanh lương xa cách. Mà hôm nay, Vân Tranh rõ ràng từ trong mắt Phượng Cửu thấy được nồng đậm sát ý, làm cho cổ họng nàng nhất ngạnh, một hơi ngăn ở ngực, khó có thể tiêu mất.
Chỉ là, dù cho Phượng Cửu như thế, Vân Tranh cũng sẽ không buông tay. Người nam nhân này là của nàng, dựa vào cái gì tặng cho những kẻ khác?
Các nữ nhân đang ngồi vừa thấy Vân Tranh nói lời phản đối, lập tức trở nên hưng phấn. Đặc biệt là những công chúa tiểu thư chưa gả, lại càng kích động không thôi. Trưởng công chúa Thương Nguyệt quốc Công Tôn Cẩm Tịch trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng mặc niệm trăm ngàn lần, “Nhất định phải ngăn cản bọn họ!” Mà ngay cả bên cạnh nhị công chúa cùng Tam công chúa, cũng là đồng dạng khẩn trương.
“Nhàm chán……” Công Tôn Lan Tịch khẽ hừ một tiếng, ba cái tỷ tỷ thẹn thùng đều dừng ở trong mắt nàng, làm cho nàng cảm thấy buồn cười. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị Phượng thiếu chủ kia từ lúc tiến vào đại điện tầm mắt đều không hướng đến những nữ nhân khác, chẳng lẽ các nàng mù? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Ta không đồng ý.” Vân Tranh hít thật sâu, “Cửu ca ca, ngươi không phải đã quên ở trước mặt tổ tiên Phượng gia lập lời thề? Khi nào ngươi chưa tìm được giải dược chữa khỏi bệnh của ta, ngươi không thể cưới bất luận kẻ nào!”
Cái này, mọi người cuối cùng hiểu được Vân Tranh vô lý như vậy, nguyên nhân vì sao Phượng Cửu còn “nhường nhịn đủ đường”.
“A ——” Nghe xong lời của Vân Tranh, khóe môi Phượng Cửu giơ lên, lộ ra tà mị tươi cười, “Thì ra quận chúa là lo lắng chuyện này! Vừa rồi Nam công tử bằng hữu của ta sư thừa tiên y, nói bệnh của ngươi có thể trị được. Cho nên, quận chúa không cần lo lắng thân thể của mình, không bao lâu ngươi sẽ khỏe mạnh kiện khang, giống như trước đây.”
Trong lòng Vân Tranh đau giống như bị kim châm, không nghĩ tới Phượng Cửu đã sớm nghĩ kỹ đối sách. Hắn làm sao có thể vô tình như thế! “Cửu ca ca, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết tâm ý của ta sao? Cửu ca ca……”
“Ngươi lưu luyến si mê ta, ta liền phải đối đãi tốt với ngươi? Chó cắn ta, chẳng lẽ ta còn phải cắn lại hay sao?”
Thanh âm của Phượng Cửu dần dần trở lên lạnh như băng, mà ngay cả Công Tôn Nam trên long ỷ đều cảm nhận được hàn ý phát ra từ trên người hắn.
“Phốc xuy ——” Trong bầu không khí nặng nề, Hạng Quân Vãn bỗng dưng lại cười ra tiếng. Lời của Phượng Cửu ác độc bén nhọn như vậy, không biết tiểu cô nương người ta phải chăng có thể cầm mình được.
Nghe thấy tiếng cười, Vân Tranh nhìn về phía Hạng Quân Vãn, trong mắt đều là phẫn nộ cùng oán hận. Kẻ quái dị này, thế nhưng chê cười nàng!
“Dù sao, ngươi không thể cưới nàng! Nàng xấu như vậy, thế nào xứng với ngươi! Nàng là khí phụ! Nữ nhân như thế không xứng tiến vào đại môn Phượng gia!”
Lời của Vân Tranh cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Hạng Quân Vãn, nàng chỉ là giả ngu, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, ngược lại là Hạng Trị Chung bên cạnh tức giận đến vỗ án đứng lên.
“Vân Tranh quận chúa, Vãn Nhi tốt xấu còn có phụ thân này ở đây, phiền toái nói chuyện khách khí chút!” Hạng Trị Chung làm sao có thể khoanh tay nhìn người khác khi dễ Hạng Quân Vãn, giáp mặt mắng nữ nhi hắn? Chẳng lẽ người cha này chỉ làm vật bài trí hay sao!
“Cọc hôn sự này sẽ có bệ hạ của ta làm chủ, hay là Vân Tranh quận chúa muốn làm vua Thương Nguyệt quốc? Bàn tay kia cũng quá dài rồi! Không biết đây là ý tứ của quận chúa, hay là ý tứ của bệ hạ Dực Nhân quốc!”
Hạng Trị Chung không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã oanh động toàn trường. Mọi người đều biết Vân Tranh quận chúa rất được hoàng thượng cùng Hoàng hậu Dực Nhân quốc sủng ái, có đồn đãi nói nàng kỳ thật là cái đinh do Nguyên Khuê phái đến bên người Phượng Cửu, Hạng Trị Chung nói thế, rõ ràng chỉ trích Dực Nhân quốc can thiệp chính vụ Thương Nguyệt quốc.
Vốn dĩ Công Tôn Nam thấy Vân Tranh phản đối, trong lòng còn có chút lắc lư, lúc này nghe xong lời của Hạng Trị Chung, chủ ý lập tức xác định. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Mặc kệ Vân Tranh náo loạn thế nào, nàng cùng Phượng Cửu đây là việc của Dực Nhân quốc, hẳn là quay lại Dực Nhân quốc náo loạn, Thương Nguyệt quốc không để một cái quận chúa nho nhỏ kiêu ngạo? Huống chi sính lễ của Phượng Cửu rất dày, làm hắn nằm mơ cũng nghĩ lấy được quặng sắt, Hạng Quân Vãn đổi quặng sắt thuận tiện có được hảo cảm của Phượng Cửu, cớ sao mà không làm?
Về phần tin đồn Hạng Quân Vãn là nữ chúa, hắn chỉ là bán tín bán nghi, cho dù nàng là nữ chúa thật, Phượng Cửu ôm củ khoai lang phỏng tay này trở về, thành cái đích ọi người chỉ trích, tứ quốc liên thủ đoạt Bàn Long thành, đây đúng là cái hắn muốn thấy.
Nắm đấm, mới là đạo lý cứng rắn. Có binh khí, thì sợ gì nữ chúa? Hạng Quân Vãn lại như vậy, vô đức vô năng, cho dù là nữ chúa, một nữ nhân còn có thể lật trời hay sao!
Nghĩ như vậy, Công Tôn Nam ho khan một tiếng, mọi người an tĩnh lại, đều chờ đợi quyết định sau cùng của Công Tôn Nam.
“Vân Tranh quận chúa, gia sự của Dực Nhân quốc, trẫm can thiệp không được, nhưng chuyện tình của Thương Nguyệt quốc, Dực Nhân quốc cũng không nên xen vào. Ý trẫm đã quyết, đem Thái Bình quận chúa tứ hôn cho Phượng thiếu chủ!”
Đám hỏi củaThương Nguyệt quốc cùng Bàn Long thành, khiến cho những lão đại khác cau mày. Công Tôn Nam đáp ứng Phượng Cửu, nếu liên thủ, chẳng phải là thiên hạ vô địch? Trong lúc nhất thời, không khí trong điện trở nên quỷ dị. Phải biết rằng việc của triều đình, liên quan tới rất nhiều người. Đám hỏi này, thật sự khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn!
“Đa tạ thành toàn!” Phượng Cửu chắp tay tượng trưung, xoay người đi đến trước mặt Hạng Trị Chung, nhấc tà áo dài, quì một gối, “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!”
Đều nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, phóng nhãn khắp thiên hạ này, người có thể làm cho Phượng Cửu quỳ xuống còn chưa có xuất hiện, Hạng Trị Chung xem như người đầu tiên.
Phượng Cửu biểu lộ thái độ của mình, Hạng Trị Chung làm sao không biết. Người nam nhân này, đảm đương được! “Đối xử tốt với Vãn Nhi! Nếu nàng không hạnh phúc, cho dù Bàn Long thành của ngươi không thể phá vỡ, ta cũng sẽ dẫn quân xuôi nam, diệt ngươi!”
Hay ột ông cha vợ! Có cha vợ nói như vậy sao?
Tất cả mọi người nghĩ rằng Phượng Cửu sẽ nổi giận, không nghĩ tới hắn cười như hoa đào, ngàn vạn xinh đẹp, “Ta hiểu.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại là nặng tựa Thái Sơn. Cảm nhận được những ánh mắt nữ nhân quét ở trên người mình giống như đao kiếm, hận không thể từ trên người mình xả xuống một miếng thịt, Hạng Quân Vãn rõ ràng giả bộ ngượng ngùng, cúi đầu bắt đầu vò khăn tay.
Trong lúc nhất thời, tràng lên một mảnh thổn thức. Phượng Cửu tuyệt sắc tao nhã như thế, cư nhiên thú một cái nương tử xấu xí thô bỉ như Hạng Quân Vãn, thật sự là cải trắng thượng hạng bị heo vầy, đáng tiếc. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Vận cứt chó!” Hạng Quân Nhu ở phía sau mắng một câu. Từ lúc nhìn thấy Phượng Cửu thì Hạng Quân Nhu đã không khống chế được trái tim của ả. Nam tử chói lọi như vậy, khiến cho thiên địa lâm vào thất sắc, sao lại thì nhìn trúng Hạng Quân Vãn!
Nghĩ như vậy, Hạng Quân Nhu cắn cắn môi. Đồng dạng là nữ nhi tướng quân, nàng không thể kém hơn so với Hạng Quân Vãn, dựa vào cái gì chuyện tốt như vậy lại rơi trên đầu tiện nhân? Dù sao, chỉ cần hai người còn chưa có bái đường, chuyện này còn có thể xoay chuyển!
Đã trải qua phong ba cầu hôn, thọ yến chính thức bắt đầu, các loại ca múa thay phiên trình diễn, rượu ngon món ngon, tuyệt sắc cung nga, cho người hoa cả mắt. Chờ thời điểm các quốc gia dâng tặng lễ vật, Vân Tranh lại lên sân khấu, dâng lên một bộ Bách Thọ Đồ thêu chìm kim tuyến khảm đá quý lửa đỏ.
“Chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Nghĩ kim ngân tài bảo Thái hậu đều có, Vân Tranh dâng lên Bách Thọ Đồ chính mình tự mình thêu, góp vui mừng!”
“Quận chúa thật có tâm! Mau đem tới ai gia nhìn xem ——” Triệu Mạn vuốt ve Bách Thọ Đồ, liên tục khen ngợi, “Quận chúa thật sự là tay châm giỏi, ai cưới được quận chúa, thật sự là có phúc khí.”
Lời của Triệu Mạn, đem lửa trong lòng Vân Tranh lần nữa châm lên, nàng thản nhiên cười, nhìn về phía Hạng Quân Vãn, “Không biết hạ lễ của Thái Bình quận chúa là cái gì? Chắc hẳn là không kém đi ——”
Bình luận facebook