Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Nhưng cũng không cần vội vã như vậy, không phải còn chọn cửa hàng áo cưới sao, đây rõ ràng em lừa dối để xin nghỉ, hơn nữa muốn xin nghỉ nên là em xin, sao anh lại gọi điện thoại, đám đồng nghiệp kia sẽ cười em không chừng." Đường Tố Khanh buồn bả nhìn người đàn ông một cái, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không có phát hiện ra giọng của cô khi nói chuyện với Sở Chiến mang theo ý làm nũng với người yêu.
"Đúng, đúng, là lỗi của anh, đều tại anh, mau đi xuống ăn sáng đi, có thể ông nội đang đợi." Sở Chiến cưng chiều nói, ôm bả vai cô gái nhỏ đi xuống lầu, tư thế bảo vệ so với bất cứ lúc trước đều cẩn thận hơn, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Khi Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến đi xuống, trong phòng khách xuất hiện thêm một người vốn không nên xuất hiện, mà ông cụ đang ngồi đanh trò chuyện vui vẻ với người nọ ở trong phòng khách.
Hai người đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ nhìn thấy bọn họ đi xuống, một người thì vui mừng gật đầu một cái, trong ánh mắt khôn khéo tràn đầy vẻ tán dương, một người đàn ông khác mặc áo choàng trắng thì tầm mắt nghi hoặc qua lại giữa Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến, khi nhìn thấy hai người bình an vô sự, mặt không biến sắc hơi thở phào nhẹ nhõm.
"A Chiến, nghe tiểu tử này nói là cháu gọi cậu ta tới, cậu tên gì, xem trí nhớ ta đây thật là." Ông cụ hướng về phía Sở Chiến nói.
"Ông nội, cháu tên là Liễu Kiều Minh." Người măc áo dài trắng cười nói.
"Đúng đúng, gọi tiểu Liễu, là một thầy thuốc." Ông cụ sung sướng nói.
Nghe vậy, Sở Chiến nhíu mày, nhìn người khoác áo dài trắng một cái, nghĩ thầm tiểu tử này chẳng lẽ có chiêu đùa giỡn gì, nếu không ông cụ còn chưa biết tên của hắn làm sao có thể tùy ý để cho hắn đi vào, hơn nữa trò chuyện vui vẻ như vậy, một người đàn ông không biết hành động lấy lòng của mình làm cho chủ tử bá đạo của hắn cực kỳ không thích, cho là bởi vì sự xuất hiện của hắn khiến cho ông cụ rất vui vẻ, đoạt đi nhân vật vốn thuộc về anh, nếu nói yêu ai yêu cả đường đi, đối với người nhà cô gái nhỏ, Sở Chiến cũng có tính bá đạo cực mạnh, trừ khi cô gái nhỏ ở bên ngoài cho dù người nhà cô nhỏ, nên đối với anh tốt nhất.
Liễu Kiều Minh bị lão đại của mình nhìn đến ngượng ngùng phải sờ sờ sống mũi cao thẳng, nghĩ thầm lão đại làm sao nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù vậy, đoán chừng nếu không có người ngoài ở đây, rất có thể lão đại sẽ tới đây đánh hắn mấy quyền, Liễu Kiều Minh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, hắn vừa nhận được điện thoại của lão đại lập tức chạy tới đây, ngay cả áo khoác mặc ngoài cũng chưa kịp thay ra, hắn có thể làm gì lão đại sao, mặc dù như vậy sửa soạn một cái, Liễu Kiều Minh cười cười gọi "Đại ca, chị dâu."
Liễu Kiều Minh mặt không thay đổi nên không thể nhận ra chút gì, Đường Tố Khanh cười nhạt đáp một tiếng, ngượng ngùng hơi tránh cánh tay của anh ôm mình ra, ai ngờ cái tay kia giống như tường đồng vách sắt vững chắc lợi hại, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng giãy không ra, không thể làm gì khác hơn.
Mới vừa còn nói chuyện thật vui vẻ với Liễu Kiều Minh dường như ông cụ đột nhiên nhớ tới cái gì, tầm mắt ở trên người Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến dò xét, lo lắng hỏi: "A Chiến, có phải Bảo Bảo có chuyện gì xảy ra không, Sao đột nhiên sáng sớm gọi tiểu Liễu tới đây."
Thấy vẻ mặt ông nội mình lo lắng, trong lòng Đường Tố Khanh tràn đầy cảm giác tội lỗi, buồn bả nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, trong lòng suy nghĩ tại sao anh gọi bác sỹ đã tới, vấn đề này đã không còn nghi ngờ gì nữa, đột nhiên tới như vậy, nếu lộ chuyện thì phải làm thế nào, nhưng thấy anh chẳng lo lắng gì, Đường Tố Khanh cũng học theo anh, ôm tâm tình có chút hả hê nhìn người đàn ông làm sao bây giờ
"Ông nội, bảo bảo không có gì chuyện, chỉ là kiểm tra thường lệ, ông đừng lo lắng." Sở Chiến trấn an ông cụ nói, trong lòng đối với chuyện này đã sớm thấý bất an, muốn xác nhận rốt cuộc cô gái nhỏ có bảo bảo không, lại sợ biết, nếu lúc này có Bảo Bảo, tối hôm qua vận động kịch liệt như vậy, cũng không biết có thương tổn đến Bảo Bảo không, trong lòng Sở Chiến càng nghĩ càng sợ.
"A, không có sao là tốt rồi, A khanh a, ngày hôm qua ông nhớ đã nhắc nhở cháu, cháu bây giờ không chỉ có một người, mang thai lần đầu nên chú ý hơn, tiểu Liễu, phiền cháu mau kiểm tra con bé một chút, đứa nhỏ này sống cùng với ông, nên rất nhiều chuyện về phụ nữ không rõ ràng cũng không chú ý, cháu nói cho con bé khi mang thai cần phải chú ý cái gì, tránh cho con bé không cẩn thận." Ông cụ cảm thán nói.
"Ông yên tâm, cháu sẽ làm." Liễu Kiều Minh kính trọng nói, trước mắt là nhân vật quan trọng mà lão đại bọn họn phiền não đã lâu, hắn đương nhiên phải làm tốt, để tránh cho cuộc sống hạnh phúc lão đại gặp phải rắc rối gì, đến lúc đó cũng không chỉ sai lầm lớn như vậy.
Nghe đến đây, ông cụ yên tâm rất nhiều, mà từ đầu đến cuối trong lòng Đường Tố Khanh vẫn nghi ngờ, suy nghĩ anh này gọi người bác sỹ này tới đây chẳng lẽ muốn diễn phải giống như thật.
"Chị dâu, phiền chị đưa tay ra." Liễu Kiều Minh hướng về phía Đường Tố Khanh lộ ra hàm răng trắng sáng, trong giọng nói của Liễu Kiều Minh có khách khí kiêm tôn kính, nhưng nhìn ở trong mắt một người đàn ông chính là con sói lớn, một người đàn ông không lên tiếng đã ôm cô gái nhỏ vào trong ngực của mình, tròng mắt đen nhánh thâm trầm nhàn nhạt liếc mắt Liễu Kiều Minh một cái, áo khoác trắng nhìn thấy trong lòng thật lạnh, nghĩ thầm hắn cái gì cũng chưa làm, dường như cảm giác lão đại nhìn chằm chằm hắn vậy.
Đường Tố Khanh cũng rất phối hợp, đưa tay nhỏ bé trắng nõn trơn mềm tới trước mặt Liễu Kiều Minh, Liễu Kiều Minh nghiêm trang muốn bắt mạch cho cô, người nào đó không muốn cho hắn có đụng phải tay đường Tố Khanh, tay nhỏ bé trắng noãn kia đã bị lão đại bọn họ cầm ở trong tay, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy trong lòng hắn hốt hoảng, lão đại giống như rất sợ hắn sẽ nhớ mong chị dâu vậy, hai vung tay lên, vội vàng giải thích: "Đại ca, đây là bắt mạch, không bắt mạch không còn phương pháp nào để xem." .
Ông cụ vẫn ở một bên khóe miệng hơi nhếch lên, ho nhẹ một tiếng, che giấu vui vẻ trong miệng, cười nói: "A Chiến, là thủ tục bình thường của bắt mạch.", giờ phút này trong lòng ông cụ suy nghĩ bá đạo đến nỗi ngay cả tay cũng không để cho người khác đụng, tình cảm này đủ để khắc sâu, nếu đến lúc sanh con không biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ bụng cũng không cho người khác nhìn, nhưng cháu rể cưng chiều cháu gái như vậy, trong lòng ông cụ rất vui mừng.
Đường Tố Khanh bị nói gương mặt đỏ bừng, tay giãy giụa từ trong tay của người đàn ông xuống, đưa tới trước mặt Liễu Kiều Minh, lần này, Liễu Kiều Minh bị lão đại cảnh cáo vô tội sờ sờ lỗ mũi, bắt đầu nghiêm túc chẩn đoán bệnh.
Khoảng hai phút sau, Liễu Kiều Minh vẫn duy trì động tác bắt mạch, chân mày nhíu chặt, cái nhíu này có thể làm cho vẻ mặt ba người tại chỗ lo lắng, trong đó có hai người khẩn trương, bản nhân Đường Tố Khanh lại cảm thấy trình diễn như vậy cũng đã đủ, nhìn dáng vẻ ông nội cô rất là tin tưởng.
"Như thế nào? Đứa bé có vấn đề gì không?" Ông nội vội vàng hỏi, ông cụ vẫn luôn mong có chắt trai nên rất quan tâm đứa bé ở trong bụng Đường Tố Khanh, thấy vẻ mặt Liễu Kiều Minh căng thẳng, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể gấp được.
Liễu Kiều Minh một hồi quá thần, thấy vẻ mặt ba người khác nhau đang nhìn mình, lập tức nghĩ đến có thể mình khám bệnh quá mức nhập tâm, ha hả cười một cái: "Không sao, đứa bé rất tốt, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, cho nên vừa rồi cháu khám bệnh hơi khó khăn." .
Ông cụ liền thở phào nhẹ nhõm, thấy Liễu Kiều Minh đang thu dọn đồ đạc, suy nghĩ người khác sáng sớm tới đây chắc đã chưa ăn sáng, nhất thời cảm kích lên tiếng: "Tiểu Liễu, nếu không ngại ở đây dùng bữa ăn sáng đi." .
Ngửi thấy mùi thơm, sáng sớm hôm nay Liễu Kiều Minh đã ra ngoài, căn bản chưa ăn, lúc này con sâu tham ăn trong bụng đã bắt đầu kêu ầm ĩ, thấy ông cụ giữ lại, hắn định vui vẻ gật đầu, ai ngờ ánh mắt lão đại sáng quắc nhìn hắn, nhìn hắn đến nỗi tất cả da gà nổi lên, lập tức khách khí cự tuyệt nói: "Ông, không cần, cháu đã ăn ở nhà rồi, mọi người đi ăn đi, còn có một số chi tiết cần phải chú ý cháu sẽ nói chuyện với đại ca.".
"Ừ, nói một chút, làm phiền cậu rồi, từ xa chạy tới nơi này, sau này có rãnh rỗi thường tới chơi." Ông cụ sung sướng nói, không ngừng cảm thán cháu rể tốt, biết một vị bác sỹ như vậy, có ốm đau cái gì cũng dễ dàng hơn.
"Vâng, ông." Liễu Kiều Minh cười gật đầu một cái, thấy lão đã cùng chị dâu nói thầm sau đó đi lên lầu, hắn tự nhiên đuổi theo.
Đường Tố Khanh thấy bóng lưng đã đi xa, nghĩ thầm diễn trò thế nào còn phải diễn như thật vậy, nhưng cô luôn luôn rất khó đoán được người đàn ông phúc hắc đó đang suy nghĩ gì, lúc này theo anh phân phó kéo ông cụ đến trên bàn ăn chuẩn bị ăn sáng trước.
Liễu Kiều Minh vừa đi vào thư phòng đã nhìn thấy lão đại đứng ở cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra bên ngoài, xa xa chỉ nhìn thấy một bóng lưng, không thấy rõ vẻ mặt, hắn đi tới thoải mái ngồi một bên trên ghế sa lon dày.
"Thế nào?" Sở Chiến khàn khàn giọng hỏi, trong giọng nói có mong đợi cũng có lo lắng, Liễu Kiều Minh lần đầu tiên nhìn thấy lão đại như vậy, ở trong mắt của hắn, lão đại không có gì mà không làm được, là thần tượng trong lòng hắn, cái thần tượng này lại trước sau nhiều lần lộ ra vẻ mặt để cho bọn họ kinh ngạc, tất cả cũng chỉ bởi vì chị dâu, sức mạnh của tình yêu thật đúng là vĩ đại.
"Ừ, lão đại anh đoán không lầm, chị dâu đã mang thai, chưa đến hai tháng, mạch tương đối yếu." Liễu Kiều Minh cười ha hả nói, trong mắt đều mừng rỡ vui sướng, xuất sắc như vậy lão đại đứa bé nên có bộ dáng gì, lạnh như băng hay đáng yêu, Liễu Kiều Minh rất tò mò vấn đề này.
"Rất yếu? Tối hôm qua tổn thương đến đứa bé sao?" Sở Chiến áo não lẩm bẩm nói, trong lòng tràn đầy đau lòng, tự trách không sớm phát hiện sự thay đổi của cô gái nhỏ một chút, tự trách lực khống chế của mình kém như vậy.
"Ách, em nói rất yếu là chỉ đứa bé mới hơn một tháng, cho nên mạch vẫn rất yếu, đứa bé nào cũng thế, dĩ nhiên con của lão đại cũng như vậy." Liễu Kiều Minh rất sợ Sở Chiến hiểu lầm gì, nên vội vã giải thích.
Nghe vậy, Sở Chiến yên tâm, vừa nghĩ tới trong bụng cô gái nhỏ có con của anh, trong lòng anh tràn đầy vui vẻ không thôi.
"Đúng, đúng, là lỗi của anh, đều tại anh, mau đi xuống ăn sáng đi, có thể ông nội đang đợi." Sở Chiến cưng chiều nói, ôm bả vai cô gái nhỏ đi xuống lầu, tư thế bảo vệ so với bất cứ lúc trước đều cẩn thận hơn, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Khi Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến đi xuống, trong phòng khách xuất hiện thêm một người vốn không nên xuất hiện, mà ông cụ đang ngồi đanh trò chuyện vui vẻ với người nọ ở trong phòng khách.
Hai người đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ nhìn thấy bọn họ đi xuống, một người thì vui mừng gật đầu một cái, trong ánh mắt khôn khéo tràn đầy vẻ tán dương, một người đàn ông khác mặc áo choàng trắng thì tầm mắt nghi hoặc qua lại giữa Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến, khi nhìn thấy hai người bình an vô sự, mặt không biến sắc hơi thở phào nhẹ nhõm.
"A Chiến, nghe tiểu tử này nói là cháu gọi cậu ta tới, cậu tên gì, xem trí nhớ ta đây thật là." Ông cụ hướng về phía Sở Chiến nói.
"Ông nội, cháu tên là Liễu Kiều Minh." Người măc áo dài trắng cười nói.
"Đúng đúng, gọi tiểu Liễu, là một thầy thuốc." Ông cụ sung sướng nói.
Nghe vậy, Sở Chiến nhíu mày, nhìn người khoác áo dài trắng một cái, nghĩ thầm tiểu tử này chẳng lẽ có chiêu đùa giỡn gì, nếu không ông cụ còn chưa biết tên của hắn làm sao có thể tùy ý để cho hắn đi vào, hơn nữa trò chuyện vui vẻ như vậy, một người đàn ông không biết hành động lấy lòng của mình làm cho chủ tử bá đạo của hắn cực kỳ không thích, cho là bởi vì sự xuất hiện của hắn khiến cho ông cụ rất vui vẻ, đoạt đi nhân vật vốn thuộc về anh, nếu nói yêu ai yêu cả đường đi, đối với người nhà cô gái nhỏ, Sở Chiến cũng có tính bá đạo cực mạnh, trừ khi cô gái nhỏ ở bên ngoài cho dù người nhà cô nhỏ, nên đối với anh tốt nhất.
Liễu Kiều Minh bị lão đại của mình nhìn đến ngượng ngùng phải sờ sờ sống mũi cao thẳng, nghĩ thầm lão đại làm sao nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù vậy, đoán chừng nếu không có người ngoài ở đây, rất có thể lão đại sẽ tới đây đánh hắn mấy quyền, Liễu Kiều Minh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, hắn vừa nhận được điện thoại của lão đại lập tức chạy tới đây, ngay cả áo khoác mặc ngoài cũng chưa kịp thay ra, hắn có thể làm gì lão đại sao, mặc dù như vậy sửa soạn một cái, Liễu Kiều Minh cười cười gọi "Đại ca, chị dâu."
Liễu Kiều Minh mặt không thay đổi nên không thể nhận ra chút gì, Đường Tố Khanh cười nhạt đáp một tiếng, ngượng ngùng hơi tránh cánh tay của anh ôm mình ra, ai ngờ cái tay kia giống như tường đồng vách sắt vững chắc lợi hại, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng giãy không ra, không thể làm gì khác hơn.
Mới vừa còn nói chuyện thật vui vẻ với Liễu Kiều Minh dường như ông cụ đột nhiên nhớ tới cái gì, tầm mắt ở trên người Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến dò xét, lo lắng hỏi: "A Chiến, có phải Bảo Bảo có chuyện gì xảy ra không, Sao đột nhiên sáng sớm gọi tiểu Liễu tới đây."
Thấy vẻ mặt ông nội mình lo lắng, trong lòng Đường Tố Khanh tràn đầy cảm giác tội lỗi, buồn bả nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, trong lòng suy nghĩ tại sao anh gọi bác sỹ đã tới, vấn đề này đã không còn nghi ngờ gì nữa, đột nhiên tới như vậy, nếu lộ chuyện thì phải làm thế nào, nhưng thấy anh chẳng lo lắng gì, Đường Tố Khanh cũng học theo anh, ôm tâm tình có chút hả hê nhìn người đàn ông làm sao bây giờ
"Ông nội, bảo bảo không có gì chuyện, chỉ là kiểm tra thường lệ, ông đừng lo lắng." Sở Chiến trấn an ông cụ nói, trong lòng đối với chuyện này đã sớm thấý bất an, muốn xác nhận rốt cuộc cô gái nhỏ có bảo bảo không, lại sợ biết, nếu lúc này có Bảo Bảo, tối hôm qua vận động kịch liệt như vậy, cũng không biết có thương tổn đến Bảo Bảo không, trong lòng Sở Chiến càng nghĩ càng sợ.
"A, không có sao là tốt rồi, A khanh a, ngày hôm qua ông nhớ đã nhắc nhở cháu, cháu bây giờ không chỉ có một người, mang thai lần đầu nên chú ý hơn, tiểu Liễu, phiền cháu mau kiểm tra con bé một chút, đứa nhỏ này sống cùng với ông, nên rất nhiều chuyện về phụ nữ không rõ ràng cũng không chú ý, cháu nói cho con bé khi mang thai cần phải chú ý cái gì, tránh cho con bé không cẩn thận." Ông cụ cảm thán nói.
"Ông yên tâm, cháu sẽ làm." Liễu Kiều Minh kính trọng nói, trước mắt là nhân vật quan trọng mà lão đại bọn họn phiền não đã lâu, hắn đương nhiên phải làm tốt, để tránh cho cuộc sống hạnh phúc lão đại gặp phải rắc rối gì, đến lúc đó cũng không chỉ sai lầm lớn như vậy.
Nghe đến đây, ông cụ yên tâm rất nhiều, mà từ đầu đến cuối trong lòng Đường Tố Khanh vẫn nghi ngờ, suy nghĩ anh này gọi người bác sỹ này tới đây chẳng lẽ muốn diễn phải giống như thật.
"Chị dâu, phiền chị đưa tay ra." Liễu Kiều Minh hướng về phía Đường Tố Khanh lộ ra hàm răng trắng sáng, trong giọng nói của Liễu Kiều Minh có khách khí kiêm tôn kính, nhưng nhìn ở trong mắt một người đàn ông chính là con sói lớn, một người đàn ông không lên tiếng đã ôm cô gái nhỏ vào trong ngực của mình, tròng mắt đen nhánh thâm trầm nhàn nhạt liếc mắt Liễu Kiều Minh một cái, áo khoác trắng nhìn thấy trong lòng thật lạnh, nghĩ thầm hắn cái gì cũng chưa làm, dường như cảm giác lão đại nhìn chằm chằm hắn vậy.
Đường Tố Khanh cũng rất phối hợp, đưa tay nhỏ bé trắng nõn trơn mềm tới trước mặt Liễu Kiều Minh, Liễu Kiều Minh nghiêm trang muốn bắt mạch cho cô, người nào đó không muốn cho hắn có đụng phải tay đường Tố Khanh, tay nhỏ bé trắng noãn kia đã bị lão đại bọn họ cầm ở trong tay, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy trong lòng hắn hốt hoảng, lão đại giống như rất sợ hắn sẽ nhớ mong chị dâu vậy, hai vung tay lên, vội vàng giải thích: "Đại ca, đây là bắt mạch, không bắt mạch không còn phương pháp nào để xem." .
Ông cụ vẫn ở một bên khóe miệng hơi nhếch lên, ho nhẹ một tiếng, che giấu vui vẻ trong miệng, cười nói: "A Chiến, là thủ tục bình thường của bắt mạch.", giờ phút này trong lòng ông cụ suy nghĩ bá đạo đến nỗi ngay cả tay cũng không để cho người khác đụng, tình cảm này đủ để khắc sâu, nếu đến lúc sanh con không biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ bụng cũng không cho người khác nhìn, nhưng cháu rể cưng chiều cháu gái như vậy, trong lòng ông cụ rất vui mừng.
Đường Tố Khanh bị nói gương mặt đỏ bừng, tay giãy giụa từ trong tay của người đàn ông xuống, đưa tới trước mặt Liễu Kiều Minh, lần này, Liễu Kiều Minh bị lão đại cảnh cáo vô tội sờ sờ lỗ mũi, bắt đầu nghiêm túc chẩn đoán bệnh.
Khoảng hai phút sau, Liễu Kiều Minh vẫn duy trì động tác bắt mạch, chân mày nhíu chặt, cái nhíu này có thể làm cho vẻ mặt ba người tại chỗ lo lắng, trong đó có hai người khẩn trương, bản nhân Đường Tố Khanh lại cảm thấy trình diễn như vậy cũng đã đủ, nhìn dáng vẻ ông nội cô rất là tin tưởng.
"Như thế nào? Đứa bé có vấn đề gì không?" Ông nội vội vàng hỏi, ông cụ vẫn luôn mong có chắt trai nên rất quan tâm đứa bé ở trong bụng Đường Tố Khanh, thấy vẻ mặt Liễu Kiều Minh căng thẳng, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể gấp được.
Liễu Kiều Minh một hồi quá thần, thấy vẻ mặt ba người khác nhau đang nhìn mình, lập tức nghĩ đến có thể mình khám bệnh quá mức nhập tâm, ha hả cười một cái: "Không sao, đứa bé rất tốt, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, cho nên vừa rồi cháu khám bệnh hơi khó khăn." .
Ông cụ liền thở phào nhẹ nhõm, thấy Liễu Kiều Minh đang thu dọn đồ đạc, suy nghĩ người khác sáng sớm tới đây chắc đã chưa ăn sáng, nhất thời cảm kích lên tiếng: "Tiểu Liễu, nếu không ngại ở đây dùng bữa ăn sáng đi." .
Ngửi thấy mùi thơm, sáng sớm hôm nay Liễu Kiều Minh đã ra ngoài, căn bản chưa ăn, lúc này con sâu tham ăn trong bụng đã bắt đầu kêu ầm ĩ, thấy ông cụ giữ lại, hắn định vui vẻ gật đầu, ai ngờ ánh mắt lão đại sáng quắc nhìn hắn, nhìn hắn đến nỗi tất cả da gà nổi lên, lập tức khách khí cự tuyệt nói: "Ông, không cần, cháu đã ăn ở nhà rồi, mọi người đi ăn đi, còn có một số chi tiết cần phải chú ý cháu sẽ nói chuyện với đại ca.".
"Ừ, nói một chút, làm phiền cậu rồi, từ xa chạy tới nơi này, sau này có rãnh rỗi thường tới chơi." Ông cụ sung sướng nói, không ngừng cảm thán cháu rể tốt, biết một vị bác sỹ như vậy, có ốm đau cái gì cũng dễ dàng hơn.
"Vâng, ông." Liễu Kiều Minh cười gật đầu một cái, thấy lão đã cùng chị dâu nói thầm sau đó đi lên lầu, hắn tự nhiên đuổi theo.
Đường Tố Khanh thấy bóng lưng đã đi xa, nghĩ thầm diễn trò thế nào còn phải diễn như thật vậy, nhưng cô luôn luôn rất khó đoán được người đàn ông phúc hắc đó đang suy nghĩ gì, lúc này theo anh phân phó kéo ông cụ đến trên bàn ăn chuẩn bị ăn sáng trước.
Liễu Kiều Minh vừa đi vào thư phòng đã nhìn thấy lão đại đứng ở cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra bên ngoài, xa xa chỉ nhìn thấy một bóng lưng, không thấy rõ vẻ mặt, hắn đi tới thoải mái ngồi một bên trên ghế sa lon dày.
"Thế nào?" Sở Chiến khàn khàn giọng hỏi, trong giọng nói có mong đợi cũng có lo lắng, Liễu Kiều Minh lần đầu tiên nhìn thấy lão đại như vậy, ở trong mắt của hắn, lão đại không có gì mà không làm được, là thần tượng trong lòng hắn, cái thần tượng này lại trước sau nhiều lần lộ ra vẻ mặt để cho bọn họ kinh ngạc, tất cả cũng chỉ bởi vì chị dâu, sức mạnh của tình yêu thật đúng là vĩ đại.
"Ừ, lão đại anh đoán không lầm, chị dâu đã mang thai, chưa đến hai tháng, mạch tương đối yếu." Liễu Kiều Minh cười ha hả nói, trong mắt đều mừng rỡ vui sướng, xuất sắc như vậy lão đại đứa bé nên có bộ dáng gì, lạnh như băng hay đáng yêu, Liễu Kiều Minh rất tò mò vấn đề này.
"Rất yếu? Tối hôm qua tổn thương đến đứa bé sao?" Sở Chiến áo não lẩm bẩm nói, trong lòng tràn đầy đau lòng, tự trách không sớm phát hiện sự thay đổi của cô gái nhỏ một chút, tự trách lực khống chế của mình kém như vậy.
"Ách, em nói rất yếu là chỉ đứa bé mới hơn một tháng, cho nên mạch vẫn rất yếu, đứa bé nào cũng thế, dĩ nhiên con của lão đại cũng như vậy." Liễu Kiều Minh rất sợ Sở Chiến hiểu lầm gì, nên vội vã giải thích.
Nghe vậy, Sở Chiến yên tâm, vừa nghĩ tới trong bụng cô gái nhỏ có con của anh, trong lòng anh tràn đầy vui vẻ không thôi.
Bình luận facebook