• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đợi Em , Một Vì Sao...! (2 Viewers)

  • chap-6

Chương 3.2




“Nghi Hi cậu nói xem, Lê Thành Lãng chắc chưa nghe thấy mấy lời tớ nói đi ? Vừa rồi tớ giống như một đứa não tàn[1], nếu anh ấy mà thấy nhất định sẽ không thích, làm thế nào bây giờ !”


Nghi Hi bi thương nhìn trời, “Tớ không biết anh ấy có nghe thấy cậu nói gì không, nhưng câu cuối cùng tớ nói, anh ấy chắc chắn đã nghe được.”


Trần Tranh đồng tình nhìn cô, “Nén bi thương. Chẳng qua cậu cũng thích Lê Thành Lãng từ lúc nào, trước đây không nghe cậu nói gì nha !”


“Tớ che giấu không được à?” Cô táo bạo, “Không được, tớ phải đi uống cốc nước đá để bình tĩnh, hẹn gặp lại !”


Nghi Hi không thể thành công uống được nước đá, Trần Tranh kịp thời bắt được tay áo cô, “Đợi lát nữa đi ! Tớ nhớ ra người phụ nữ vừa nãy là ai rồi, Chương Hủy – người đại diện của Lê Thành Lãng, tớ đã nghĩ tại sao lại quen mặt như vậy ! Chị ấy chạy tới đây làm gì ?”


“Còn có thể làm gì ? Tin tức lớn như vậy, làm người đại diện đương nhiên phải tới đây xem thử, sau đó thảo luận với bên quan hệ xã hội tìm ra phương pháp giải quyết.”


Trần Tranh giật mình hiểu ra, Nghi Hi nói: “Được rồi cậu đừng quan tâm mù quáng nữa, tớ hy sinh lớn như vậy là để an ủi cậu, nếu cậu còn trưng ra cái vẻ mặt như trái mướp đắng, về sau đừng mong sẽ được nghe lời gì hay từ tớ !”


Trần Tranh bĩu môi, “Biết rồi.”


.


Mấy giờ sau Nghi Hi luôn luôn tâm thần không yên, trốn tránh ở trong phòng hóa trang suy nghĩ về cuộc đời. Vào rất nhiều năm trước cô chính là mê phim của Lê Thành Lãng, chỉ là tương đối lý trí, không vì thần tượng làm qua chuyện gì điên cuồng. Trước không muốn cho người khác biết là suy xét đến quan hệ hợp tác của hai người, không muốn bị nói còn là người mới đã muốn ôm đùi Ảnh đế, không nghĩ rằng quanh đi quẩn lại vẫn ôm lấy bắp đùi này, hơn nữa là dùng phương thức như vậy.


Quỳ gối cầu xin lần sau Lê Thành Lãng gặp mặt đừng nhận ra mình !


Suy sụp đến 9 giờ rốt cuộc kết thúc công việc, cô chờ toi công một ngày còn chưa được chụp ảnh, thu thập mọi thứ liền quyết định quay về khách sạn, ai ngờ phó đạo diễn lại phân phó, “Lát nữa đi đến Thế Mậu Quân Lan, phòng của Đàm đạo, kịch bản có chút vấn đề, buổi tối mọi người cùng nhau thảo luận một chút.”


Nghi Hi ở Hải Thiên, nhưng đạo diễn cùng đại đa số diễn viên đều ở Thế Mậu Quân Lan, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bước đi có chút nặng nề ra ngoài.


Mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản. Cũng là nói, sau lần mất mặt lúc xế chiếu, lại phải nhìn thấy Lê Thành Lãng ? Thật sự quá tuyệt vời !


Tâm tình nặng nề kéo dài đến khi cô gõ cửa phòng tổng thống, trợ lý đạo diễn dẫn cô vào trong, liền thấy trên ghế sofa phòng tiếp khách có ba người đang ngồi.


Hứa Mộ Châu và Yên Như một trái một phải ngồi ở hai đầu ghế sofa, hai người không hề trò chuyện, tự mình xem kịch bản. Lê Thành Lãng một mình ngồi phía đối diện, đang ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, kính mắt bỏ xuống để ở bên cạnh. Nghi Hi trong lúc bận rộn còn có thì giờ cảm thán, thì ra thời điểm sau ống kính anh đều đeo kính mắt, không giống các ngôi sao khác chỉ cần lộ diện liền đeo kính râm.


Yên Như thấy cô bước vào, mỉm cười nói: “Chị Tư Kỳ có việc, cho nên lát nữa mới cùng Đàm đạo tới đây, chúng ta trước chờ đã.”


Nghi Hi gật gật đầu, do dự có nên chủ động chào hỏi Lê Thành Lãng hay không, đối phương đã mở mắt trước.


Phòng khách bật đèn sáng như ban ngày, ánh đèn chiếu lên mặt anh, làm cho anh có chút xa cách không thể chạm vào. Bình tĩnh đánh giá cô trong phút chốc, sau đó từ trên ghế sofa đứng lên.


“Chào cô, tôi là Lê Thành Lãng.”


Anh vươn tay về phía Nghi Hi, ngón tay sạch sẽ thon dài. Thái độ tự nhiên như vậy, giống như trước nay chưa hề xảy ra chuyện gì lúng túng giữa hai người, sự quẫn bách của Nghi Hi rốt cục bị đập tan, “Chào thầy Lê, tôi tên là Nghi Hi.”


Hai bàn tay nắm lấy nhau, lòng bàn tay anh khô ráo, đầu ngón tay lại lạnh buốt, nhẹ nhàng nắm liền buông ra. Cô do dự có nên giới thiệu nhân vật của mình hay không, dù sao đoàn phim có nhiều diễn viên như vậy, cho dù anh đã xem qua kịch bản cũng chưa chắc đã nhớ kỹ.


“Thầy Lê và Tiểu Hi chắc là lần đầu tiên gặp mặt ? Cô ấy chính là Liễu Cơ, sau này sẽ đóng chung cùng thầy !”


Lê Thành Lãng nghe lời Yên Như nói, khẽ cười, “Tôi biết.”


Rất nhanh, đạo diễn Đàm đạo cùng Trương Tư Kỳ cũng tới, mọi người ngồi vây quanh bàn trà, nghiêm chỉnh nghe đạo diễn nói chuyện, “Buổi chiều đã bàn bạc qua, ngày mai quay cảnh Thái tử liên minh với Tề vương, bên phía Văn Phi đã nói qua, chỉ còn xem Thành Lãng cậu, ngày mai khởi quay không vấn đề gì chứ ?”


Anh mỉm cười, “Đương nhiên. Tôi nói rồi, khởi quay lúc nào cũng được, không cần cố ý thay đổi kế hoạch quay phim.”


Trương Tư Kỳ ngả người trên ghế sofa, dùng ngón tay xoa bóp huyệt thái dương, hài hước nói: “Còn không phải Đàm đạo vì anh mà suy xét, lo lắng Lê ảnh đế bị tin tức ảnh hưởng, trạng thái không tốt, truyền ra ngoài bị cười nhạo còn nhẹ, nếu như thật sự anh bị thuốc phiện làm cho thất thường, vậy thì nguy rồi.”


Suy xét của Đàm đạo mọi người đều biết, nhưng dám đưa ra để nói đùa chỉ có Trương Tư Kỳ, xem ra quan hệ của hai người họ quả nhiên rất tốt, cái gì cũng có thể nói được.


Lê Thành Lãng không để tâm, Đàm đạo lắc đầu, tiếp tục nói chuyện chính, “Sau đó sẽ đến cảnh Liễu Cơ xuất hiện, Nghi Hi lời thoại của cô có chút thay đổi, đêm nay phải học thuộc lại một lần nữa. Kịch bản.”


Cô vội vàng lấy kịch bản đưa tới, Đàm đạo đặt lên bàn mở ra, vừa thấy nội dung liền sững sờ. Cô bé viết chữ là loại phong cách này sao ? Chỗ trống để viết phê bình chú giải, bút tích kia, sao lại quen thuộc như vậy ?


Nghi Hi ngạc nhiên mở to hai mắt. Này này này, đây tuyệt đối không phải là quyển kịch bản mình dùng hình vẽ để chú thích vô số lần !


Bởi vì quá kinh ngạc, cho nên không hề ngăn cản Đàm đạo đem kịch bản lật đến trang tên sách, ánh đèn sáng choang chiếu đến, mọi người trầm mặc nhìn trang giấy sạch sẽ, cùng với ba chữ cái mạnh mẽ phía trên.


LÊ THÀNH LÃNG.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom