Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chủ bạc Giang Hồng Thanh vẫn đứng ngoài cửa sau, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng tranh chấp, mặt đầy vẻ lo lắng. Thấy Diêu Côn đi ra liền vội đi lên đón.
Diêu Côn vẫn chưa nguôi giận, không hề dừng bước, Giang Hồng Thanh đi theo sau lưng ông ta.
Trong ngoài phòng không hề có ai để ý, có một người đang nằm sấp trên nóc nhà. Đợi bên dưới không còn động tĩnh, người kia lặng lẽ đứng dậy, nhảy vụt rời đi.
Không lâu sau, cửa sổ phòng Long Đại có người gõ nhẹ hai tiếng. Tạ Cương bình thản đi đến bên cửa sổ, nhìn trời nói, "Tướng quân, trời sắp sáng rồi."
"Ừ." Long Đại ở trong phòng đáp lại.
Tông Trạch Thanh cũng nói: "Lại đợi một đêm thế này, rốt cuộc thái thú đại nhân xử lý thế nào rồi?"
Ngoài cửa có hai tên lính giữ cửa, cách đó không xa cũng có hai gã nha sai lúc thì đứng thẳng, lúc thì đi tới đi lui trong nhà. Thấy Tông Trạch Thanh mở cửa vẫy tay, nha sai vội chạy đến hỏi có gì dặn dò.
Tông Trạch Thanh nói: "Trời đã sáng rồi, các ngươi đi hỏi thái thú đại nhân xem sẽ xử lý chuyện này ra sao, tướng quân của chúng ta còn có chuyện phải làm."
Nha sai vội đáp lời, thuận tiện hỏi các vị đại nhân còn cần gì không, có muốn ăn ít đồ ăn sáng không. Vừa nói vừa liếc nhìn vào trong phòng.
Bên trong, Long Đại ngồi cạnh bàn, còn Tạ Cương đưa lưng về phía cửa sổ, đang trò chuyện câu được câu không với Long Đại. Nhìn qua không có gì khác lạ.
Tông Trạch Thanh đúng là không khách khí, gọi khá nhiều món ăn. Hai gã nha sai đáp lại rồi lui xuống.
Tạ Cương ngồi xuống bên bàn, nhỏ giọng bẩm báo lại tin tức trinh thám vừa mang về với Long Đại. Cuối cùng nói: "Tiền Bùi còn phách lối hơn chúng ta dự đoán nhiều. Chẳng lẽ giữa thái thú đại nhân với lão ta có ẩn tình gì ư?"
Đương lúc nói, hắn nhìn sang Tông Trạch Thanh. Lúc trước là do chính Tông Trạch Thanh đi dò la quan hệ giữa quan thương trong lời đồn.
Lúc Diêu Côn hai mươi tư tuổi được sư phó Tiền Bùi tiến cử, nhận được khen ngợi của thái thú quận Bình Nam lúc bấy giờ là Mông Vân Sơn, làm chủ bạc cho Mông thái thú. Hai mươi năm trước Nam Tần và Đại Tiêu xảy ra chiến sự, Diêu Côn nhờ vào quan hệ của Tiền Bùi với Nam Tần mà lấy được không ít tin tức, hiến không ít kế hay cho Mông thái thú, lại lập được hai lần công lớn, quả thực mấy năm đó khá là nổi trội. Sau đó Mông thái thú bị đâm mất mạng, Diêu Côn bắt được thích khách, phá hủy bước cờ cuối cùng của Nam Tần, đưa quan hệ hai nước lên bàn hòa giải, cũng nhận lệnh thành thái thú trong lúc cấp bách, rồi làm quan cho đến ngày hôm nay.
Thành tích, thái độ, tác phong làm việc của Diêu Côn, trước khi Long Đại đến thành Trung Lan đã được biết rồi, còn những chuyện của Diêu Côn ở bản xứ, lúc bọn họ mới đến cũng đã điều tra rõ. Biết quan hệ giữa Diêu Côn và Tiền Bùi khá sâu, nhưng không ngờ lại "sâu" đến mức đó.
Tông Trạch Thanh nhướn mày, "Còn ẩn tình nữa, đó cũng là thái thú đại nhân, đại quan tam phẩm. Con trái ông ta còn đang làm huyện lệnh quận Bình Nam này mà, tại sao lại dám làm bậy như thế? Nhưng nghe nói Tiền Thế Tân cũng rất bất mãn với phụ thân hắn, trong nhà xây tường chia viện, có cả cửa ra vào. Có lẽ lão Tiền Bùi kia cũng già rồi nên mới không kiêng kỵ gì, chỉ toàn làm theo ý mình, chẳng ngó ngàng gì. Ta còn nghe nói, lúc lão ta còn trẻ không phải như thế đâu. Lão học đủ thi thư, một bụng kinh luân, đáng tiếc vẫn luôn không thi đậu công danh.
Người này cao ngạo, cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, lúc hai mươi tuổi liền dứt khoát không thi nữa, đi du hí khắp nơi, còn đến Nam Tần nữa. Dọc đường đi làm quen không ít bạn bè. Có tin đồn lão dựa vào tài học mà được mấy vị đại quan quý nhân ở Nam Tần lấy tán thưởng, trọng dụng lão ta, tặng quà tặng vật còn tặng cả giai nhân. Lão ta ở đó dạy học mấy năm nên cũng có chút tiếng tăm. Rồi có lẽ sau đó muốn lấy lại mặt mũi, liền áo gấm về quê. Khi về huyện Phúc An thì mở học quán, lại lợi dụng nhân mạch ở Nam Tần trong tay, giật dây nhiều lần mua bán thành công ở quận Bình Nam, trở thành đối tượng được người người nịnh bợ. Trường của lão cũng chăm chỉ, trong số chúng học trò có không ít người thi đậu.
Lão ta lại có thủ đoạn, ở Đại Tiêu Nam Tần hay thậm chí những nơi khác đều kết giao với quý nhân, toàn là những nhân vật đình đám trong quận Bình Nam năm đó. Cũng chính vì vậy mới không e dè hống hách như thế, dần dần cũng chẳng thèm che giấu vẻ mặt háo sắc ham lợi của mình, càng già càng hoang đường. Bây giờ người xem trọng danh tiết danh dự đều không lui tới với lão. Nhưng chuyện Tiền Bùi nở mày nở mặt cũng chỉ là chuyện năm đó, giờ đây đã mười mấy hai mươi mấy năm trôi qua, thái thú đại nhân chấp chưởng quận Bình Nam này, mà lão ta lại cả gan không nể nang mặt mũi chút nào, quá hồ đồ rồi."
Long Đại không đáp, mặt không biểu cảm, không nhìn ra được tâm tư. Mà cả Tông Trạch Thanh và Tạ Cương cũng đã quen với Long Đại như vậy rồi, điều đó chứng tỏ hắn đã nghe rõ, nhưng cảm thấy trong chuyện này có vẻ kỳ lạ.
Chỉ một lát sau, đồ ăn sáng được đưa đến. Mà đến cùng đồ ăn lại còn có Diêu Côn.
Diêu Côn tới dùng bữa cùng Long Đại, kể qua về tình hình hiện nay. Ông ta nói Tiền Bùi không muốn chủ động từ hôn, tránh làm lớn chuyện thì không nên nói nhiều vô ích với Tiền Bùi nữa, đã bảo Giang Hồng Thanh đi nói chuyện với An Chi Phủ rồi, do An gia ra mặt từ hôn là được.
Đúng là bên An Chi Phủ đang nghe Giang Hồng Thanh nói chuyện. Vừa nghe phải để ông ta từ hôn, trong lòng lập tức ùa đến tính toán tổn thất tiền mừng rồi chi tiêu hôn sự, lại nghĩ về đủ hậu họa sẽ chọc giận Tiền Bùi sau khi từ hôn, ông ta lập tức do dự, thận trọng nói: "Cái này, không bằng, để Tiền lão gia từ hôn đi, bên tôi đồng ý là được." Nếu Tiền Bùi từ hôn, coi như không phải lỗi của ông ta đúng không?
Giang Hồng Thanh trừng mắt với ông ta: "Ông tưởng ta đang thương lượng với ông đấy à? Nếu chuyện này không lo liệu ổn thỏa, một nhà An gia ông cũng rước phiền toái vào, ông không hiểu hả? Ông cứ nghĩ đi, đại cô nương nhà ông là nhân chứng trong vụ án mật thám, nàng ta muốn báo quan nhưng lại bị nhốt ở nhà, ông nói với người ngoài là dạy dỗ không để con gái đào hôn, nhưng ai biết có phải thật hay không. Là đề phòng nàng ta đào hôn hay là đề phòng nàng ta bẩm báo chuyện mật thám lên quan phủ? Nhà ông có quan hệ gì với mật thám? Còn nữa, trong thành có nhiều bà mối như vậy, nhưng ông không mướn ai mà lại đi mướn Từ bà mối? Từ bà mối lui tới nhà ông nhiều lần như thế, không lẽ ông thật sự không biết chút gì về chuyện của nàng ta? Đại cô nương nhà ông có thể xác nhận Từ bà mối là mật thám, lại bị cầm tù đánh đập, gả đi trước kỳ hạn một cách khó hiểu, còn Từ bà mối cũng tự vẫn rồi, ông cứ nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào, ông biện giải được sao?"
An Chi Phủ sợ hãi há to miệng.
Giang Hồng Thanh thấp giọng nói: "Trong thời gian này An lão gia vẫn nên cẩn thận vào. Số hàng ngọc thạch kia của ông vốn là nhờ vào bên Nam Tần, trong lớp lớp quan hệ đó, nếu làm không tốt thì không rửa sạch được đâu. Ông nghĩ xem có đúng không?"
Lời này đâm trúng tử huyệt của An Chi Phủ. An Chi Phủ nuốt nước bọt, không dám nói ra tiếng.
"Đừng so đo chút lợi nhỏ nhặt nữa, từ hôn rồi, An đại cô nương rời khỏi An gia các ông đi theo Long đại tướng quân làm việc, ngày sau ngộ nhỡ có phiền toái thì cũng không liên quan gì đến An phủ ông, nhưng nếu có công lao, đó cũng là đại cô nương xuất thân từ An gia ông mà phải không? Vừa phủi sạch quan hệ lại vừa có thể được thơm lây, chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt ư? Ta đây là nhớ đến giao tình với An lão gia nên mới nói những lời này." Giang Hồng Thanh nhìn sắc mặt An Chi Phủ, nói: "Ông cứ việc nghĩ ngợi, quan hàm phẩm cấp của Long đại tướng quân còn nhiều hơn thái thú đại nhân một cấp, lại lĩnh hoàng mệnh mà đến đây, thái thú đại nhân cũng sẽ không chống đối với hắn, hắn đã nói muốn triệu cô nương nhà ngươi làm việc, ông không đồng ý, há chẳng phải là không muốn cái đầu này nữa à?"
An Chi Phủ hoảng hốt thưa: "Tôi cũng chưa nói là không đồng ý mà. Tướng quân nhìn trúng tiểu nữ, chuyện này vui còn chẳng kịp nữa là. Nhưng hôn sự này, tôi biết phải nói sao với Tiền lão gia đây?"
"Thái thú đại nhân đã nói rõ với Tiền lão gia rồi. Ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra, cũng hiểu không thể tiến hành hôn lễ được. Nhưng ta nói thật với ông, bằng vào giao tình của thái thú đại nhân và ông ấy, thái thú đại nhân hy vọng do ông ấy ra mặt từ hôn chấm dứt chuyện này. Nhưng Tiền lão gia chỉ muốn sĩ diện, nói là phải suy nghĩ thêm. Nên ta mới nhanh chóng lại đây nói cho ông, thân phận Tiền lão gia không giống ông, bây giờ ông ấy dây dưa không muốn từ hôn, cho thấy ông có lợi đấy. Ông nghĩ xem, quận Bình Nam này có nhiều người nhìn sắc mặt Tiền lão gia mà sống, ông ấy lại có hôn ước với hai vị cô nương nhà ông, rốt cuộc bất kể là lý do gì, đột nhiên nói từ là từ, bên ngoài sẽ nghĩ thế nào đây? Người không biết lại còn đặt điều nói cô nương nhà ông có khuyết điểm. Sau này, cô nương An gia ông muốn bàn hôn lại thì cũng không dễ đâu."
Tim An Chi Phủ đập thình thịch, nói cũng đúng.
"Bây giờ Tiền lão gia làm bộ làm tịch, ông phải nắm lấy cơ hội. Cứ nói tứ cô nương nhà ông mất tích, đại cô nương lại trở thành nhân chứng trong trọng án, nếu cứ như vậy, sợ làm lỡ Tiền lão gia, nên hay là cứ lùi hôn trước. Đợi sau này thời cơ thích hợp, Tiền lão gia còn có ý định làm thông gia với ông thì lại bàn lại. Làm thế cũng giữ lại đường sống, ông thấy sao?"
An Chi Phủ nghe mà gật đầu liên tục. Giang Hồng Thanh nắm bắt thời cơ, gọi một tiên sinh văn thư đến, lúc này đã chuẩn bị xong giấy và bút mực, thay An Chi Phủ viết thư từ hôn. An Chi Phủ nghiêm túc nhìn nhiều lần, cảm thấy không có vấn đề gì lắm, vậy là ký tên, nhấn dấu tay.
Giang Hồng Thanh lại lấy văn thư tịch bạc của An Chi Phủ, xóa tên An Nhược Thần ra khỏi thư tịch An gia, An Chi Phủ còn chút do dự, Giang Hồng Thanh lại giục mấy câu, An Chi Phủ hoảng hốt, cũng hấp tấp ký tên nhấn dấu tay. Giang Hồng Thanh hài lòng, bảo An Chi Phủ đợi một chút, hắn cầm văn thư đi, sau đó mới tới sắp xếp.
An Chi Phủ đợi trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy mình thua thiệt, nhưng lại thấy Giang Hồng Thanh nói rất có lý, tóm lại tâm trạng hiện giờ vô cùng bết bát, làm gì cũng bực bội. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy hận An Nhược Thần, đúng là đánh nó nhẹ quá rồi, tự dưng gây thêm phiền toái cho ông ta. Đắc tội quan phủ, đắc tội Tiền Bùi, mất tiền bạc, lại còn không có con gái.
An Nhược Thần được sắp xếp nghỉ ngơi trong một sương phòng, nàng vốn ngồi chờ, nhưng cơn đau trên người cộng thêm mệt mỏi, cuối cùng không chịu đựng nổi, bèn ngủ thiếp đi. Đợi Long Đại đến muốn dẫn người đi, thì trông thấy cảnh chân mày nàng nhíu chặt, mặc nguyên quần áo nằm trên giường.
Không đợi Long Đại nói, nha sai canh chừng An Nhược Thần liền bước lên trước, vỗ An Nhược Thần: "Dậy đi, Long đại tướng quân tới rồi."
An Nhược Thần mơ màng, một lúc lâu sau vẫn không tỉnh dậy. Nha sai lại đẩy nàng mấy cái.
Long Đại chắp tay sau lưng, mặt mũi nghiêm túc. Tông Trạch Thanh sợ hắn không kiên nhẫn nổi, vội đi lên kéo An Nhược Thần, đỡ nàng dậy, "An cô nương, dậy thôi, phải đi rồi."
Lúc này An Nhược Thần mới choàng tỉnh khỏi cơn mộng, đầu óc mê man, hỏi một câu theo bản năng: "Đi đâu cơ?"
Tông Trạch Thanh dịu dàng bảo: "Lầu Tử Vân. Sẽ không để cô quay về bị bắt nạt nữa đâu. Đã tỉnh chưa? Cẩn thận thôi, từ từ nào."
Tông Trạch Thanh đỡ An Nhược Thần đứng vững, quay đầu lại định nói với Long Đại là đã xong rồi, đừng nôn nóng, người ta không thể đi được mà. Còn chưa mở miệng thì đã thấy Long Đại im lặng xoay đầu đi ra ngoài.
Tông Trạch Thanh vội đỡ An Nhược Thần đi cuối, trong lòng còn rất bất mãn vì Long Đại không chút thương hoa tiếc ngọc.
Đi được một đoạn, An Nhược Thần đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng thấp giọng hỏi Tông Trạch Thanh: "Tông tướng quân, đã lo liệu chuyện xong rồi ư?"
"Đương nhiên rồi. Đã hủy hôn xong, tịch bạc văn thư cũng đã hoàn thành. Bên thái thú đại nhân cũng đã nói với nhà cô hết rồi. Tiền Bùi sẽ không có cách gì đến tìm cô gây rắc rối đâu. Từ nay về sau, cô cứ làm việc cho tướng quân. Cô chớ lo lắng, dù Long tướng quân nghiêm khắc, nhưng đối xử với người ta rất tốt..."
Còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy An Nhược Thần ngạc nhiên vui mừng kêu to: "Đa tạ tướng quân!" Vừa nói vừa quỳ xuống cách bịch, "Đại ân đại đức của tướng quân, cho dù dân nữ cược cả tính mạng cũng sẽ báo đáp. Dân nữ dập đầu với tướng quân."
Tông Trạch Thanh giật nảy mình, vô cùng xấu hổ, đưa tịnh toan đỡ nàng đứng lên: "Làm gì nghiêm trọng đến thế..."
Đợi đã, hướng dập đầu này hình như sai sai. Tông Trạch Thanh nhìn theo phương hướng, đối diện với An Nhược Thần đang hành lễ, là Long Đại với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hắn chắp tay sau lưng đứng trước mặt An Nhược Thần, nhận lễ của nàng.
Tông Trạch Thanh rụt tay về. Cũng học Long Đại chắp tay. Không phải là dập đầu với tướng quân hắn, vậy hắn cũng không khách khí giúp tướng quân khác nữa.
"Đứng lên đi." Vị "tướng quân khác" kia nói.
"Vâng." An Nhược Thần đáp, nhưng quỳ trên đất cả buổi vẫn không nhúc nhích.
"Sao thế?" Vị "tướng quân khác" kia hỏi.
An Nhược Thần không thể không đáp, lúng túng ngẩng đầu lên, mặt nhíu lại, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Xin cho dân nữ chậm chút ạ."
Tông Trạch Thanh ngây ra, rồi sau đó bật cười ha hả. Cười gập cả eo.
Quỳ vội quá dập cả đầu gối, nên giờ không đứng dậy được sao?
Buồn cười quá, buồn cười quá ha ha... Ấy...
An Nhược Thần ai oán nhìn hắn. Long Đại nghiêm túc trợn mắt nhìn hắn. Tạ Cương khinh bỉ nhìn hắn chằm chằm.
Nụ cười Tông Trạch Thanh cứng trên mặt, nghẹn họng nuốt về lại. Hắn sờ mũi, cẩn thận đỡ An Nhược Thần đứng dậy, "Được rồi được rồi, cô nói cô xem sao lại ngốc thế chứ. Mừng thì mừng nhưng cũng nên dè dặt chút, đừng kích động quá, cô quên trên người mình còn đang bị thương sao?"
Long Đại xụ mặt nghiêng đầu bước đi.
Diêu Côn vẫn chưa nguôi giận, không hề dừng bước, Giang Hồng Thanh đi theo sau lưng ông ta.
Trong ngoài phòng không hề có ai để ý, có một người đang nằm sấp trên nóc nhà. Đợi bên dưới không còn động tĩnh, người kia lặng lẽ đứng dậy, nhảy vụt rời đi.
Không lâu sau, cửa sổ phòng Long Đại có người gõ nhẹ hai tiếng. Tạ Cương bình thản đi đến bên cửa sổ, nhìn trời nói, "Tướng quân, trời sắp sáng rồi."
"Ừ." Long Đại ở trong phòng đáp lại.
Tông Trạch Thanh cũng nói: "Lại đợi một đêm thế này, rốt cuộc thái thú đại nhân xử lý thế nào rồi?"
Ngoài cửa có hai tên lính giữ cửa, cách đó không xa cũng có hai gã nha sai lúc thì đứng thẳng, lúc thì đi tới đi lui trong nhà. Thấy Tông Trạch Thanh mở cửa vẫy tay, nha sai vội chạy đến hỏi có gì dặn dò.
Tông Trạch Thanh nói: "Trời đã sáng rồi, các ngươi đi hỏi thái thú đại nhân xem sẽ xử lý chuyện này ra sao, tướng quân của chúng ta còn có chuyện phải làm."
Nha sai vội đáp lời, thuận tiện hỏi các vị đại nhân còn cần gì không, có muốn ăn ít đồ ăn sáng không. Vừa nói vừa liếc nhìn vào trong phòng.
Bên trong, Long Đại ngồi cạnh bàn, còn Tạ Cương đưa lưng về phía cửa sổ, đang trò chuyện câu được câu không với Long Đại. Nhìn qua không có gì khác lạ.
Tông Trạch Thanh đúng là không khách khí, gọi khá nhiều món ăn. Hai gã nha sai đáp lại rồi lui xuống.
Tạ Cương ngồi xuống bên bàn, nhỏ giọng bẩm báo lại tin tức trinh thám vừa mang về với Long Đại. Cuối cùng nói: "Tiền Bùi còn phách lối hơn chúng ta dự đoán nhiều. Chẳng lẽ giữa thái thú đại nhân với lão ta có ẩn tình gì ư?"
Đương lúc nói, hắn nhìn sang Tông Trạch Thanh. Lúc trước là do chính Tông Trạch Thanh đi dò la quan hệ giữa quan thương trong lời đồn.
Lúc Diêu Côn hai mươi tư tuổi được sư phó Tiền Bùi tiến cử, nhận được khen ngợi của thái thú quận Bình Nam lúc bấy giờ là Mông Vân Sơn, làm chủ bạc cho Mông thái thú. Hai mươi năm trước Nam Tần và Đại Tiêu xảy ra chiến sự, Diêu Côn nhờ vào quan hệ của Tiền Bùi với Nam Tần mà lấy được không ít tin tức, hiến không ít kế hay cho Mông thái thú, lại lập được hai lần công lớn, quả thực mấy năm đó khá là nổi trội. Sau đó Mông thái thú bị đâm mất mạng, Diêu Côn bắt được thích khách, phá hủy bước cờ cuối cùng của Nam Tần, đưa quan hệ hai nước lên bàn hòa giải, cũng nhận lệnh thành thái thú trong lúc cấp bách, rồi làm quan cho đến ngày hôm nay.
Thành tích, thái độ, tác phong làm việc của Diêu Côn, trước khi Long Đại đến thành Trung Lan đã được biết rồi, còn những chuyện của Diêu Côn ở bản xứ, lúc bọn họ mới đến cũng đã điều tra rõ. Biết quan hệ giữa Diêu Côn và Tiền Bùi khá sâu, nhưng không ngờ lại "sâu" đến mức đó.
Tông Trạch Thanh nhướn mày, "Còn ẩn tình nữa, đó cũng là thái thú đại nhân, đại quan tam phẩm. Con trái ông ta còn đang làm huyện lệnh quận Bình Nam này mà, tại sao lại dám làm bậy như thế? Nhưng nghe nói Tiền Thế Tân cũng rất bất mãn với phụ thân hắn, trong nhà xây tường chia viện, có cả cửa ra vào. Có lẽ lão Tiền Bùi kia cũng già rồi nên mới không kiêng kỵ gì, chỉ toàn làm theo ý mình, chẳng ngó ngàng gì. Ta còn nghe nói, lúc lão ta còn trẻ không phải như thế đâu. Lão học đủ thi thư, một bụng kinh luân, đáng tiếc vẫn luôn không thi đậu công danh.
Người này cao ngạo, cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, lúc hai mươi tuổi liền dứt khoát không thi nữa, đi du hí khắp nơi, còn đến Nam Tần nữa. Dọc đường đi làm quen không ít bạn bè. Có tin đồn lão dựa vào tài học mà được mấy vị đại quan quý nhân ở Nam Tần lấy tán thưởng, trọng dụng lão ta, tặng quà tặng vật còn tặng cả giai nhân. Lão ta ở đó dạy học mấy năm nên cũng có chút tiếng tăm. Rồi có lẽ sau đó muốn lấy lại mặt mũi, liền áo gấm về quê. Khi về huyện Phúc An thì mở học quán, lại lợi dụng nhân mạch ở Nam Tần trong tay, giật dây nhiều lần mua bán thành công ở quận Bình Nam, trở thành đối tượng được người người nịnh bợ. Trường của lão cũng chăm chỉ, trong số chúng học trò có không ít người thi đậu.
Lão ta lại có thủ đoạn, ở Đại Tiêu Nam Tần hay thậm chí những nơi khác đều kết giao với quý nhân, toàn là những nhân vật đình đám trong quận Bình Nam năm đó. Cũng chính vì vậy mới không e dè hống hách như thế, dần dần cũng chẳng thèm che giấu vẻ mặt háo sắc ham lợi của mình, càng già càng hoang đường. Bây giờ người xem trọng danh tiết danh dự đều không lui tới với lão. Nhưng chuyện Tiền Bùi nở mày nở mặt cũng chỉ là chuyện năm đó, giờ đây đã mười mấy hai mươi mấy năm trôi qua, thái thú đại nhân chấp chưởng quận Bình Nam này, mà lão ta lại cả gan không nể nang mặt mũi chút nào, quá hồ đồ rồi."
Long Đại không đáp, mặt không biểu cảm, không nhìn ra được tâm tư. Mà cả Tông Trạch Thanh và Tạ Cương cũng đã quen với Long Đại như vậy rồi, điều đó chứng tỏ hắn đã nghe rõ, nhưng cảm thấy trong chuyện này có vẻ kỳ lạ.
Chỉ một lát sau, đồ ăn sáng được đưa đến. Mà đến cùng đồ ăn lại còn có Diêu Côn.
Diêu Côn tới dùng bữa cùng Long Đại, kể qua về tình hình hiện nay. Ông ta nói Tiền Bùi không muốn chủ động từ hôn, tránh làm lớn chuyện thì không nên nói nhiều vô ích với Tiền Bùi nữa, đã bảo Giang Hồng Thanh đi nói chuyện với An Chi Phủ rồi, do An gia ra mặt từ hôn là được.
Đúng là bên An Chi Phủ đang nghe Giang Hồng Thanh nói chuyện. Vừa nghe phải để ông ta từ hôn, trong lòng lập tức ùa đến tính toán tổn thất tiền mừng rồi chi tiêu hôn sự, lại nghĩ về đủ hậu họa sẽ chọc giận Tiền Bùi sau khi từ hôn, ông ta lập tức do dự, thận trọng nói: "Cái này, không bằng, để Tiền lão gia từ hôn đi, bên tôi đồng ý là được." Nếu Tiền Bùi từ hôn, coi như không phải lỗi của ông ta đúng không?
Giang Hồng Thanh trừng mắt với ông ta: "Ông tưởng ta đang thương lượng với ông đấy à? Nếu chuyện này không lo liệu ổn thỏa, một nhà An gia ông cũng rước phiền toái vào, ông không hiểu hả? Ông cứ nghĩ đi, đại cô nương nhà ông là nhân chứng trong vụ án mật thám, nàng ta muốn báo quan nhưng lại bị nhốt ở nhà, ông nói với người ngoài là dạy dỗ không để con gái đào hôn, nhưng ai biết có phải thật hay không. Là đề phòng nàng ta đào hôn hay là đề phòng nàng ta bẩm báo chuyện mật thám lên quan phủ? Nhà ông có quan hệ gì với mật thám? Còn nữa, trong thành có nhiều bà mối như vậy, nhưng ông không mướn ai mà lại đi mướn Từ bà mối? Từ bà mối lui tới nhà ông nhiều lần như thế, không lẽ ông thật sự không biết chút gì về chuyện của nàng ta? Đại cô nương nhà ông có thể xác nhận Từ bà mối là mật thám, lại bị cầm tù đánh đập, gả đi trước kỳ hạn một cách khó hiểu, còn Từ bà mối cũng tự vẫn rồi, ông cứ nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào, ông biện giải được sao?"
An Chi Phủ sợ hãi há to miệng.
Giang Hồng Thanh thấp giọng nói: "Trong thời gian này An lão gia vẫn nên cẩn thận vào. Số hàng ngọc thạch kia của ông vốn là nhờ vào bên Nam Tần, trong lớp lớp quan hệ đó, nếu làm không tốt thì không rửa sạch được đâu. Ông nghĩ xem có đúng không?"
Lời này đâm trúng tử huyệt của An Chi Phủ. An Chi Phủ nuốt nước bọt, không dám nói ra tiếng.
"Đừng so đo chút lợi nhỏ nhặt nữa, từ hôn rồi, An đại cô nương rời khỏi An gia các ông đi theo Long đại tướng quân làm việc, ngày sau ngộ nhỡ có phiền toái thì cũng không liên quan gì đến An phủ ông, nhưng nếu có công lao, đó cũng là đại cô nương xuất thân từ An gia ông mà phải không? Vừa phủi sạch quan hệ lại vừa có thể được thơm lây, chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt ư? Ta đây là nhớ đến giao tình với An lão gia nên mới nói những lời này." Giang Hồng Thanh nhìn sắc mặt An Chi Phủ, nói: "Ông cứ việc nghĩ ngợi, quan hàm phẩm cấp của Long đại tướng quân còn nhiều hơn thái thú đại nhân một cấp, lại lĩnh hoàng mệnh mà đến đây, thái thú đại nhân cũng sẽ không chống đối với hắn, hắn đã nói muốn triệu cô nương nhà ngươi làm việc, ông không đồng ý, há chẳng phải là không muốn cái đầu này nữa à?"
An Chi Phủ hoảng hốt thưa: "Tôi cũng chưa nói là không đồng ý mà. Tướng quân nhìn trúng tiểu nữ, chuyện này vui còn chẳng kịp nữa là. Nhưng hôn sự này, tôi biết phải nói sao với Tiền lão gia đây?"
"Thái thú đại nhân đã nói rõ với Tiền lão gia rồi. Ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra, cũng hiểu không thể tiến hành hôn lễ được. Nhưng ta nói thật với ông, bằng vào giao tình của thái thú đại nhân và ông ấy, thái thú đại nhân hy vọng do ông ấy ra mặt từ hôn chấm dứt chuyện này. Nhưng Tiền lão gia chỉ muốn sĩ diện, nói là phải suy nghĩ thêm. Nên ta mới nhanh chóng lại đây nói cho ông, thân phận Tiền lão gia không giống ông, bây giờ ông ấy dây dưa không muốn từ hôn, cho thấy ông có lợi đấy. Ông nghĩ xem, quận Bình Nam này có nhiều người nhìn sắc mặt Tiền lão gia mà sống, ông ấy lại có hôn ước với hai vị cô nương nhà ông, rốt cuộc bất kể là lý do gì, đột nhiên nói từ là từ, bên ngoài sẽ nghĩ thế nào đây? Người không biết lại còn đặt điều nói cô nương nhà ông có khuyết điểm. Sau này, cô nương An gia ông muốn bàn hôn lại thì cũng không dễ đâu."
Tim An Chi Phủ đập thình thịch, nói cũng đúng.
"Bây giờ Tiền lão gia làm bộ làm tịch, ông phải nắm lấy cơ hội. Cứ nói tứ cô nương nhà ông mất tích, đại cô nương lại trở thành nhân chứng trong trọng án, nếu cứ như vậy, sợ làm lỡ Tiền lão gia, nên hay là cứ lùi hôn trước. Đợi sau này thời cơ thích hợp, Tiền lão gia còn có ý định làm thông gia với ông thì lại bàn lại. Làm thế cũng giữ lại đường sống, ông thấy sao?"
An Chi Phủ nghe mà gật đầu liên tục. Giang Hồng Thanh nắm bắt thời cơ, gọi một tiên sinh văn thư đến, lúc này đã chuẩn bị xong giấy và bút mực, thay An Chi Phủ viết thư từ hôn. An Chi Phủ nghiêm túc nhìn nhiều lần, cảm thấy không có vấn đề gì lắm, vậy là ký tên, nhấn dấu tay.
Giang Hồng Thanh lại lấy văn thư tịch bạc của An Chi Phủ, xóa tên An Nhược Thần ra khỏi thư tịch An gia, An Chi Phủ còn chút do dự, Giang Hồng Thanh lại giục mấy câu, An Chi Phủ hoảng hốt, cũng hấp tấp ký tên nhấn dấu tay. Giang Hồng Thanh hài lòng, bảo An Chi Phủ đợi một chút, hắn cầm văn thư đi, sau đó mới tới sắp xếp.
An Chi Phủ đợi trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy mình thua thiệt, nhưng lại thấy Giang Hồng Thanh nói rất có lý, tóm lại tâm trạng hiện giờ vô cùng bết bát, làm gì cũng bực bội. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy hận An Nhược Thần, đúng là đánh nó nhẹ quá rồi, tự dưng gây thêm phiền toái cho ông ta. Đắc tội quan phủ, đắc tội Tiền Bùi, mất tiền bạc, lại còn không có con gái.
An Nhược Thần được sắp xếp nghỉ ngơi trong một sương phòng, nàng vốn ngồi chờ, nhưng cơn đau trên người cộng thêm mệt mỏi, cuối cùng không chịu đựng nổi, bèn ngủ thiếp đi. Đợi Long Đại đến muốn dẫn người đi, thì trông thấy cảnh chân mày nàng nhíu chặt, mặc nguyên quần áo nằm trên giường.
Không đợi Long Đại nói, nha sai canh chừng An Nhược Thần liền bước lên trước, vỗ An Nhược Thần: "Dậy đi, Long đại tướng quân tới rồi."
An Nhược Thần mơ màng, một lúc lâu sau vẫn không tỉnh dậy. Nha sai lại đẩy nàng mấy cái.
Long Đại chắp tay sau lưng, mặt mũi nghiêm túc. Tông Trạch Thanh sợ hắn không kiên nhẫn nổi, vội đi lên kéo An Nhược Thần, đỡ nàng dậy, "An cô nương, dậy thôi, phải đi rồi."
Lúc này An Nhược Thần mới choàng tỉnh khỏi cơn mộng, đầu óc mê man, hỏi một câu theo bản năng: "Đi đâu cơ?"
Tông Trạch Thanh dịu dàng bảo: "Lầu Tử Vân. Sẽ không để cô quay về bị bắt nạt nữa đâu. Đã tỉnh chưa? Cẩn thận thôi, từ từ nào."
Tông Trạch Thanh đỡ An Nhược Thần đứng vững, quay đầu lại định nói với Long Đại là đã xong rồi, đừng nôn nóng, người ta không thể đi được mà. Còn chưa mở miệng thì đã thấy Long Đại im lặng xoay đầu đi ra ngoài.
Tông Trạch Thanh vội đỡ An Nhược Thần đi cuối, trong lòng còn rất bất mãn vì Long Đại không chút thương hoa tiếc ngọc.
Đi được một đoạn, An Nhược Thần đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng thấp giọng hỏi Tông Trạch Thanh: "Tông tướng quân, đã lo liệu chuyện xong rồi ư?"
"Đương nhiên rồi. Đã hủy hôn xong, tịch bạc văn thư cũng đã hoàn thành. Bên thái thú đại nhân cũng đã nói với nhà cô hết rồi. Tiền Bùi sẽ không có cách gì đến tìm cô gây rắc rối đâu. Từ nay về sau, cô cứ làm việc cho tướng quân. Cô chớ lo lắng, dù Long tướng quân nghiêm khắc, nhưng đối xử với người ta rất tốt..."
Còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy An Nhược Thần ngạc nhiên vui mừng kêu to: "Đa tạ tướng quân!" Vừa nói vừa quỳ xuống cách bịch, "Đại ân đại đức của tướng quân, cho dù dân nữ cược cả tính mạng cũng sẽ báo đáp. Dân nữ dập đầu với tướng quân."
Tông Trạch Thanh giật nảy mình, vô cùng xấu hổ, đưa tịnh toan đỡ nàng đứng lên: "Làm gì nghiêm trọng đến thế..."
Đợi đã, hướng dập đầu này hình như sai sai. Tông Trạch Thanh nhìn theo phương hướng, đối diện với An Nhược Thần đang hành lễ, là Long Đại với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hắn chắp tay sau lưng đứng trước mặt An Nhược Thần, nhận lễ của nàng.
Tông Trạch Thanh rụt tay về. Cũng học Long Đại chắp tay. Không phải là dập đầu với tướng quân hắn, vậy hắn cũng không khách khí giúp tướng quân khác nữa.
"Đứng lên đi." Vị "tướng quân khác" kia nói.
"Vâng." An Nhược Thần đáp, nhưng quỳ trên đất cả buổi vẫn không nhúc nhích.
"Sao thế?" Vị "tướng quân khác" kia hỏi.
An Nhược Thần không thể không đáp, lúng túng ngẩng đầu lên, mặt nhíu lại, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Xin cho dân nữ chậm chút ạ."
Tông Trạch Thanh ngây ra, rồi sau đó bật cười ha hả. Cười gập cả eo.
Quỳ vội quá dập cả đầu gối, nên giờ không đứng dậy được sao?
Buồn cười quá, buồn cười quá ha ha... Ấy...
An Nhược Thần ai oán nhìn hắn. Long Đại nghiêm túc trợn mắt nhìn hắn. Tạ Cương khinh bỉ nhìn hắn chằm chằm.
Nụ cười Tông Trạch Thanh cứng trên mặt, nghẹn họng nuốt về lại. Hắn sờ mũi, cẩn thận đỡ An Nhược Thần đứng dậy, "Được rồi được rồi, cô nói cô xem sao lại ngốc thế chứ. Mừng thì mừng nhưng cũng nên dè dặt chút, đừng kích động quá, cô quên trên người mình còn đang bị thương sao?"
Long Đại xụ mặt nghiêng đầu bước đi.
Bình luận facebook