Pt.10
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, hỏi: “Thật ạ?”
“Nhưng trông cô không vui lắm?”
Theo lý mà nói tôi nên vui mới phải, dù gì sau nhiều năm như thế, cũng xem như đòi được chút nợ…
“Nếu như lần sau em thi tốt hơn, cô sẽ vui hơn đấy.”
“... Nhưng không phải ai cũng thông minh như cô, có một số thứ như toán học, không giỏi thì chính là không giỏi…”
Nhóc con vẫn lí nhí lí sự.
Lúc tôi trở về thì trời bắt đầu mưa, may mà có chiếc ô của cô phụ huynh.
Đi được một đoạn thì trời cũng tạnh, không cần dùng ô nữa, tôi rẽ vào vườn hoa tìm Quất Tử.
“Quất Tử ơi…”
Gọi mấy lần, con mèo với thân hình núc ních mới chậm rãi bước ra.
Người nó vẫn còn đang ướt lướt thướt, xem chừng ra ngoài cũng khá lâu rồi.
“Có đói không?”, tôi xoa đầu, khẽ hỏi.
Nó dụi đầu vào tay tôi, một lúc sau mới cúi đầu xuống ăn.
Thế rồi, linh tính mách bảo có ánh mắt đang dồn về phía mình, tôi chột dạ ngẩng đầu lên.
Trình Phong đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm một chiếc ô.
Tôi đang lúng túng không biết nên chào hỏi thế nào thì Trình Phong đã cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu bất cần như thường lệ:
“Sắp đến rồi.”
Tắt máy, cậu cũng nhanh chóng rời đi.
Tôi đột nhiên cảm thấy cực kì khó chịu, vô thức vỗ ngực đến mấy lần.
“Quất Tử này, tao buồn quá.”
Con mèo ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi nhắm mắt, nói thật nhỏ:
“Bởi vì tao phát hiện, tao hình như, thích Trình Phong mất rồi.”
13
Tôi trong mắt Trình Phong ngày hôm nay có lẽ cũng chẳng khác bộ dạng không chốn dung thân của Quất Tử là mấy.
Chuyện bố tôi và Triệu Minh Phương tìm đến cũng không phải nằm ngoài dự liệu.
Tô Dịch Thanh chịu thiệt như thế, không đời nào lại không phản kích.
Chỉ là không ngờ lại bị Trình Phong bắt gặp, còn có bố mẹ cậu ấy nữa.
Thì ra thích một người, phản ứng đầu tiên chính là tự ti.
….
Sau sự vụ ngày hôm đó, Tô Dịch Thanh xin nghỉ học mấy ngày liền.
Tống Triết thì chặn tôi ở cửa, sắc mặt cực kì khó coi:
“Hai cô chú trên đường về vì mải cãi nhau nên x.ảy r.a t.ai n.ạn, Tô Dịch Thanh một mình chăm sóc không nổi, bây giờ cô thu dọn độ đạc đi cùng tôi đến bệnh viện đi.”
Tôi rút bàn tay bị cậu ta kéo lấy.
“Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Bố mẹ cô ta có chuyện, cô ta đương nhiên nên chăm sóc rồi.”
“Tô Mộ An", Tống Triết hình như tức giận đến cực điểm, “Kể cả là bọn họ làm sai, nhưng cũng là người thân của cậu! Sao cậu có thể máu lạnh như thế??”
“Cậu mới biết tôi ngày đầu tiên đấy à?”
“Tôi nhớ mình đã từng nói với cậu, tôi học nội trú từ cấp 2, một năm không gặp họ tới 3 lần, thi đại học xong cũng không nhận 1 đồng nào từ bọn họ. Tôi tưởng rằng cậu hiểu rõ tình hình rồi chứ.”
“Cậu!”
“Còn nữa, ngày hôm đó ông ấy ở trước mặt rất nhiều người tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với tôi, cái này cậu cũng không biết?”
Chỉ hai chữ “người thân" đã có thể xoá sạch tất cả quá khứ ư?
Đáng tiếc, trí nhớ của tôi quá tốt, quên không nổi!
Bình luận facebook