-
Phần 12 END
Pt.12
Trời sẩm tối, Trình Phong tiễn tôi về.
“Cậu về đi, hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Đây thực sự là lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng, vì đã lâu lắm rồi tôi chưa được ăn một bữa có “hương vị gia đình" như thế này.
Mặc dù đó cũng không phải nhà của tôi, mặc dù nó chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi thì cũng vô cùng đáng quý.
Trình Phong không vào nhà mà cứ đứng im nhìn tôi.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi cho cậu ôm này.”
Tim tôi một lần nữa mất kiểm soát.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc bóng đổ dài trên nền đất.
“Trình Phong, cậu có lẽ đã biết rõ tôi không phải người như cậu từng thấy…”
“Tôi từng thấy như thế nào, làm sao cậu biết?”, Trình Phong tiến đến gần hơn nữa.
“Cậu muốn tôi nói mấy lần nữa? Chúng ta không hợp, cũng không có khả năng.”
“Ngày cậu từ chối, tôi thực sự đã định từ bỏ.”
Cổ họng tôi nghẹn cứng, sống mũi cay xè.
“Tôi nghĩ, sao lại có một người như thế, đối tốt với cô ấy, cô ấy cũng không cần. Dùng mọi cách, dụ dỗ, tr.ói b.uộc cũng không thể gần cô ấy thêm một chút. Tô Mộ An, nói thật lòng, từ nhỏ đến lớn, gặp được cậu, tôi mới biết thế nào là cảm giác thất bại.”
“Tôi không muốn cúi đầu thêm lần nữa, bộ dạng đó của tôi khiến chính bản thân tôi cũng cảm thấy ngờ vực. Nhưng ngày hôm đó trời đổ mưa, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là đi đón cậu, sợ cậu bị ướt...”
Bàn tay tôi hơi run..
Vậy có nghĩa là ngày hôm đó không phải cậu vô tình rẽ qua.
“Kể cả đã nhìn thấy chiếc ô trong tay cậu, xác nhận được cậu không bị ướt, trong lòng vẫn không kìm được mà đau xót.”
Trình Phong hơi hạ người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Sau đó đột nhiên tôi nghĩ, thôi vậy. Mặc dù cô ấy rất dữ, nhưng tôi vẫn thích cô ấy, chỉ thích cô ấy.”
Tôi vô thức lùi về phía sau.
“Trình Phong, cậu biết không, tôi không thích tên họ của mình, sự tồn tại của nó dường như muốn nhắc nhở tôi rằng tôi chính là trò đùa của tạo hoá, một sự thừa thãi trên đời. Tính tình tôi nóng nảy, ương bướng, mặc dù thông minh nhưng cũng ghi hận rất lâu…”
“Trình Phong, tôi không phải là một lựa chọn tốt đâu.”
Trình Phong cười, véo má tôi.
“Tôi đâu có bắt cậu phải ở bên cạnh tôi đâu? Tôi hỏi cậu thêm lần nữa này, cậu có muốn ôm không?”
15.
Tôi không đáp, đưa tay ra kéo lấy góc áo cậu.
Trình Phong lại cười, sau đó vòng tay dài rộng kéo tôi vào lòng.
“Trình Phong, tôi không khóc đâu, nhưng tôi vẫn muốn ôm cậu.”, tôi vừa nói vừa dụi đầu vào lồng ngực cậu.
Trình Phong hồi lâu không đáp.
Tôi thấy có chút bất an nên định ngẩng đầu lên xem thử thì cậu đột nhiên hỏi: “Bạn học Tô đang tỏ ý muốn hôn tôi?”
???
“Không.", tôi tức tối phủ nhận.
“Nhưng mà tôi muốn.”
“Cậu đỏ mặt tức là ngầm thừa nhận rồi nhé?”
“...”
Nói rồi không đợi tôi trả lời, cậu đã đặt một nụ hôn ấm nóng lên trán tôi.
Quất Tử từ đó trở thành thành viên mới của gia đình Trình Phong.
Về phần tôi, Trình Phong cũng suốt ngày thao thao bất tuyệt về việc sẽ đưa tôi vào sổ hộ khẩu nhà cậu ấy.
"Thiếu gia, đây không phải là chuyện mà độ tuổi của cậu nên suy nghĩ đâu."
"Cậu thật sự nghĩ là chỉ có mình tôi suy nghĩ sao?"
Nghĩ đến dạo gần đây đi đâu cũng thấy quảng cáo bất động sản nhà họ Trình, tôi đâm ra chột dạ, vội lảng sang vấn đề khác.
"Cậu làm bài xong chưa?"
"Lão Tôn biết vụ đó rồi, mắng tôi hơn nửa tiếng đồng hồ, nói tôi b.ắt n.ạt cậu."
Vừa nói xong, Tề Tiểu Tiểu đã nhắn tin tới.
"Nghe nói Tô Dịch Thanh nghỉ học rồi đó."
Trận tai nạn lần đó đã khiến bố tôi phải cắt bỏ một bên chân, Triệu Minh Phương thì phải nằm trong ICU một tháng, lúc tỉnh lại thì không nói được bình thường nữa, cần phải có người túc trực 24/24.
Tiền mất, tật mang, ly hôn chóng vánh.
Với tình hình đó, Tô Dịch Thanh không còn tâm trạng học tập cũng là điều dễ hiểu.
Về phần Tống Triết, cậu ta cũng sớm ôm dò chạy xa rồi.
Tiểu Tiểu thấy tôi không nói gì, lại nhắn tiếp:
“Đúng là người đang làm, trời đang nhìn! Đáng đời!”
Trình Phong tò mò hỏi:
“Sao thế?”
Tôi đưa điện thoại cho cậu xem, chống cằm nói:
“Bạn gái cậu chính là một cô gái vô tình như thế đó, bạn học Trình hối hận vẫn còn kịp.”
“Sao cậu lúc nào cũng nghĩ mình là vai phản diện thế?”
Trình Phong ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
“Cậu không biết là cậu đáng yêu lắm à? Tức giận cũng đáng yêu.”
Vành tai như bị thiêu đốt, tôi đứng dậy muốn ra khỏi đó nhưng lại bị Trình Phong giữ lại.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi mở to mắt, chưa hiểu chuyện gì thì cậu lại nói tiếp:
“Cảm ơn cậu suốt bấy nhiêu năm qua đã chăm sóc bạn học Tô Mộ An, để cậu ấy có thể lớn lên mạnh khoẻ, bình an, để tôi có thể gặp được cậu ấy.”
Mắt tôi đỏ hoe, cười đáp:
“Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã đợi cậu ấy, yêu cậu ấy.”