-
Phần 1
Pt.1:
Ngày thi đại học, video phỏng vấn của em gái tôi nhờ nhan sắc của nó mà trở nên nổi tiếng.
Điều đáng nói là nó và bạn trai (cũ) của tôi lại bẽn lẽn nắm tay nhau...
"Hy vọng chúng em có thể cùng đỗ vào một trường đại học", Tống Triết mỉm cười, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi nửa kia.
Phần bình luận đều là lời chúc phúc cùng ngưỡng mộ.
Một năm trước, cậu ta còn thề thốt nhất định sẽ đến trường tôi.
Giờ cậu đến thật rồi, nhưng là đến cùng bạn gái mới.
1
Sau khi video kia trở nên viral, Tống Triết mới nhớ ra sự tồn tại của tôi.
"Xin lỗi Mộ An, chúng ta chia tay nhé."
Tuyên bố với cả thế giới rồi mới nói lời chia tay, trình tự này hơi lạ đời quá.
"Lý do?"
Tống Triết hình như suy nghĩ rất kỹ lưỡng, một hồi lâu sau mới rep lại tôi.
"Dịch Thanh là một cô gái tốt, tôi không thể phụ lòng em ấy."
Tôi vừa lóc xong Tống Triết thì Tô Dịch Thanh lại gửi tin nhắn đến, giọng điệu 7 phần ngây ngô 3 phần sốt sắng.
"Chị, chị đừng trách Tống Triết, là em thích anh ấy trước. Nếu chị muốn trút giận, trút lên người em là được rồi."
Chà, giọng điệu của kẻ chiến thắng đây mà.
"Hai mẹ con nhà em có chung sở thích giành đồ của người khác nhỉ?"
Tô Dịch Thanh mãi không rep, nhưng rất nhanh tôi đã nhận được điện thoại từ bố.
"Dịch Thanh mới thi xong, mày đã nói cái gì với nó rồi? Lương tâm mày bị chó tha rồi à?"
Tôi bình tĩnh đáp lại: “Xin lỗi bố, con không chấp nhận được việc phải chia sẻ bố và bạn trai của mình cho người khác.”
Lại thêm một người không từ mà tắt máy.
Bố tôi và bố Tô Dịch Thanh là anh em ruột, năm nó lên 6 chú tôi qua đời, hai mẹ con nó do bố tôi lo liệu.
Một năm sau, mẹ tôi phát hiện bố và thím có quan hệ bất chính, bệnh tim tái phát rồi qua đời.
Một tháng sau, mẹ con Tô Dịch Thanh đã dọn đến nhà tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra con người có thể lật mặt nhanh đến vậy.
Chỉ có điều Tô Dịch Thanh xinh đẹp, dẻo miệng, rất được lòng người khác.
Nếu như không phải nó chiếm phòng ngủ, xé sách của tôi, vứt ảnh mẹ tôi vào thùng rác, tôi có lẽ cũng ngu muội mà chấp nhận người em này rồi.
Từ cấp 2 tôi đã bắt đầu học trường nội trú, lên tới đại học thì chuyển hẳn ra nơi khác, càng xa 1 nhà 3 người họ càng xa càng tốt.
Ai ngờ, nó lại đến rồi.
Còn đến cùng một thắng lợi huy hoàng.
Ngày hội đón chào tân sinh viên, Tô Dịch Thanh và Tống Triết cùng đến.
Khu vực báo danh của viện truyền thông và viện vật lý ở khá gần nhau, mỹ nhân vừa đến, nam sinh của viện vật lý đã chạy sang đó gần hết.
“Đám người kia làm gì vậy? Sao lại để cậu một mình ở đây?”
Nghe thấy âm thanh chậm rãi quen thuộc, tôi thấy hơi nhức đầu.
“Trình Phong, cậu rảnh thế thì làm bài giúp tôi đi.”
Từ ngày nhập học, tôi và Trình Phong đều là những sinh viên ưu tú của viện, sau 3 lần cùng giành top 1, cả hai đều không ưa nhau là mấy.
Trình Phong không đáp, chỉ lười biếng ngồi xuống, nhìn sang đám đông bên cạnh.
“Đừng nhìn nữa, người ta đã có bạn trai rồi, là khứa đứng bên cạnh kìa.”
Trình Phong bật cười.
“Vậy thì sao? Hơn nữa, tôi đâu có nhìn cô ta.”
???
Thú thật tôi hơi bất ngờ, chẳng lẽ cậu ấy không thích con gái…
Trình Phong nghiêng đầu, hắng giọng, “Cậu thấy người yêu cũ ngứa mắt, hà tất phải trút giận lên tôi?”
2.
Biết ngay mà, môi xinh nhưng có nói được lời dễ nghe bao giờ.
“Cậu rảnh thật đấy, đến cả mấy chuyện này cũng biết.”
Trình Phong lại cười, “Đây gọi là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Thèm quan tâm
Trình Phong hôm nay như ăn phải thuốc gì, có vẻ vô cùng phấn khởi:
“Tô Mộ An, bình thường cậu cũng tính là thông minh mà sao mắt mũi kém vậy? Cỡ đó mà cũng yêu được.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đọ độ mỏ hỗn không trượt phát nào nhưng hiện tại, tôi cạn lời rồi.
Hơn nữa, Trình Phong hoàn toàn có tư cách nói câu này.
Ngày đầu tiên nhập học đã nổi tiếng khắp trường vì đẹp trai, độ nhận diện không ai sánh bằng.
Bố mẹ đều là giáo sư, là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong ngành.
Lớn lên trong gia đình bề thế như vậy, cậu ta kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu.
Tống Triết thật sự không có tuổi sánh vai với tên đáng gh.ét này.
“Hồi trước mắt hơi kém, không được à?”
Hồi năm nhất từng có người tỏ tình với tôi nhưng bị tôi từ chối, khi ấy cũng không ít người nhìn thấy ảnh chụp chung của tôi và Tống Triết nên cũng biết được chuyện này.
Tống Triết khi đó không đỗ cùng trường với tôi lên đã quyết định thi lại.
Ai ngờ, mộng tỉnh, tình tan, người đã nghe theo tiếng gọi của con tim.
“Chị?”
Tô Dịch Thanh báo danh xong thì cùng Tống Triết đến chỗ tôi.
Mọi người đều sững lại nhìn chúng tôi.
“Em gái, em biết Tô Mộ An hả?”
Tô Dịch Thanh cười đáp, “Vâng ạ, em là em gái chị Mộ An.”
Tôi cũng cười theo, “Ừm, em gái ruột khác cha khác mẹ.”