-
Phần 6
Pt.6
Trang phục cô gái đó mặc nhìn cũng biết là đồ đắt tiền, trong tay còn xách mấy túi đồ nữa.
Đều là những thương hiệu mà tôi có đi dạy thêm cả một học kỳ cũng không mua nổi.
Haizz.
Chuông điện thoại reo lên, là tin nhắn của Trình Phong.
“Về đến kí túc chưa?”
Con người này... sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu ấy lại thích lo chuyện bao đồng như thế nhỉ?
“Trình Phong, trường học tuy rộng nhưng tôi vẫn biết đường về.”
Cậu ấy gửi đến icon giơ ngón tay cái.
“Lợi hại, lợi hại.”
“...”
“Nếu bạn học Tô đã lợi hại như vậy, không biết là có thể giúp tôi viết bài cảm nhận sau tọa đàm không nhỉ?”
? ? ?
“Trình Phong, trong người có bệnh thì nên đi khám.”
Trình Phong: “Giờ cậu biết tại sao tôi không muốn đi nghe tọa đàm rồi chứ?”
“...”
“Vốn dĩ là tôi không cần phải viết.”
“...”
Sao tôi lại nghe ra như đang trách tôi nhỉ?
“Tôi không muốn viết.”
Trình Phong bên kia hiện lên đang nhập tin nhắn một hồi lâu, cuối cùng gửi đến một câu: “Vậy tôi đi nhờ người khác.”
Viết mấy chữ đấy mất tận 3 phút ?
Còn chưa kịp trả lời, cửa kí túc bị người khác mở ra, Tề Tiểu Tiểu vừa bước vào đã nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ:
“An An, cậu cười gì thế?”
“Tớ có cười đâu?”
Tề Tiểu Tiểu hai tay ôm ngực:
“Nói mau. Có phải đi ra ngoài bị tên biến thái nào nhập vào rồi không?
“...”
Lương tâm tôi cắn rứt:
”Không phải. Trước nói với cậu rồi mà, hôm nay tớ đi nghe tọa đàm ở trung tâm hội nghị quốc tế.”
Tề Tiểu Tiểu bừng tỉnh: “Tớ nói mà. Vậy tối nay chúng ta đi xõa một bữa?”
“Oki.”
Chỉ cần nhắc đến ăn là Tề Tiểu Tiểu liền hưng phấn, lập tức cầm lấy điện thoại. Thế nhưng đợi một lúc, bỗng nhiên nghe thấy cậu ấy kích động đến buột miệng c.h.ử.i:
“V~. Đứa nào m.ấ.t d.ạ.y đăng bài vu khống cậu đây?”
Tề Tiểu Tiểu mang điện thoại đến, tức giận nói:
“Cậu xem đi. Có người nặc danh đăng ảnh cậu với Trình thần. Còn nói, còn nói...”
Nửa còn lại cậu ấy chưa kịp nói ra thì tôi đã nhìn thấy rồi.
Rõ ràng nhất là bức ảnh, ngoài tôi và Trình Phi đứng cạnh nhau ra, còn có...
Bố mẹ cậu ấy.
Đây là hôm nay bị người ta chụp trộm ở trung tâm hội nghị quốc tế.
”Chẹp, Tô Mộ An ghê gớm thật đấy, quyến rũ được Trình Phi đã không nói, giờ còn gặp cả phụ huynh rồi cơ? Thật không biết Trình Phi rốt cuộc thích cậu ta ở điểm nào? Với hoàn cảnh của cậu ta thì đây cũng gọi là một bước lên tiên nhỉ?”
“Lầu trên thật là. Gia đình Trình Phi như thế nào. Có thế chấp nhận loại người như Tô Mộ An sao? Nghe nói thi xong đại học cậu ta liền cắt đứt quan hệ với gia đình, bỏ nhà ra đi. Tiền học đại học cũng không biết là kiếm được từ đâu. Nực cười chết mất. Chắc là chọn chỗ này để làm màu thôi, kết quả bị phụ huynh bắt gặp. Cược một gói tăm cay. Mối tình của bọn họ mỏng manh như bong bóng mà thôi.”
9.
Tề Tiểu Tiểu nghiến răng:
“Những người này quá đáng quá rồi! Dựa vào cái gì mà vu khống người khác! Lại còn để nặc danh! Tớ đi gặp bọn họ nói lí lẽ.”
Tôi chặn cậu ấy lại.
“Phí sức làm gì.”
“Nhưng mà bọn họ...”
“Chuyện tớ thi xong đại học rời khỏi nhà, người biết có mấy người.”
Tề Tiểu Tiểu hiểu ra:
”Thế nên, trên diễn đàn mắng cậu thậm tệ như thế, lẽ nào là...”
Tôi vỗ vai cậu ấy: “Đi, chọn xem tối nay ăn gì.”
Tề Tiểu Tiểu mơ hồ gật đầu: “Ồ, ok.”
Sau đó tôi mở laptop, trên diễn đàn vô cùng náo nhiệt. Bình luận dưới bài đăng nhiều đến kinh người, trong đó có vài tài khoản nặc danh là mắng ghê nhất.
Tôi tuỳ tiện xem một lúc, nghĩ đến bài luận của Trình Phong còn chưa viết liền làm cho xong.
“An An, chúng ta đi ăn cá nướng được không?”
Tề Tiểu Tiểu cẩn thận hỏi tôi như sợ tôi không vui vậy.
Tôi cười cười gật đầu: “Được.”
Chuông điện thoại kêu, là Trình Phong gọi điện đến.
Con người cậu ấy rất ít khi trực tiếp gọi điện thoại như vậy. Nghĩ là có chuyện gì gấp, tôi liền nghe máy.
“Alo?”
Trình Phong không chào hỏi gì mà trực tiếp hỏi: “Đang bận?”
Tôi cũng không chú ý đến giọng điệu của cậu ấy, chỉ nghĩ là cậu ấy hỏi chuyện bài cảm nghĩ sau tọa đàm kia, liền nghiêm túc từ chối:
“Đúng, đang giúp tiểu tổ tông cậu làm bài, không rảnh.”
Trình Phi ngập ngừng, rồi bỗng nhiên bật cười.
“OK.”
Tôi tắt laptop, cùng Tề Tiểu Tiểu ra ngoài.