-
Chương 136
Du Thư Nam vẫn nhìn anh. Cô không tin anh.
Cô tiến lên một bước, dựa người vào anh: “Anh nói anh không có, vậy tại sao anh phải giải thích?” Từ lúc Du Thư Nam có thai, họ chưa từng làm chuyện vợ chồng. Du Thư Nam không tin anh không có người khác ở bên ngoài. Cô cũng không biết mình đang so đo điều gì nữa, tóm lại là cô rất để ý chuyện này.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Lương Ngọc cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng anh vẫn còn giữ lại chút lí trí sau cùng, không muốn tranh cãi mà nhẹ nhàng đáp lời cô: “Có lúc dùng tay, có lúc thì nhịn.”
“Anh nói dối! Thậm chí bọn họ còn nói rất rõ các người đã ở đâu và làm những gì! Anh còn muốn gạt tôi! Anh nhịn lâu như vậy…” Du Thư Nam chưa nói xong, tay của Tống Lương Ngọc đã đấm vào tay vịn cầu thang, máu trên mu bàn tay chảy xuống, Du Thư Nam che miệng nhìn Tống Lương Ngọc đang mất kiểm soát.
Anh cũng chỉ như vậy thôi, tới khi mu bàn tay đỡ đau hơn, anh lại đau khổ giải thích, giọng anh rất khẽ, nghe cứ như đang van nài: “Anh xin em đấy, đừng sỉ nhục anh nữa.”
Du Thư Nam bước tới định nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh từ chối: “Đừng động vào anh.” Tống Lương Ngọc cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, anh nói ra một cách mệt mỏi: “Du Thư Nam, chúng ta ly hôn đi. Anh nghĩ kỹ rồi, anh sẽ tách hộ khẩu, sẽ chu cấp tất cả phí sinh hoạt cho em và Tống Thu Hàn, em cứ viết điều kiện ra, chỉ cần anh có thể làm được. Sáng ngày kia chúng ta sẽ đi làm thủ tục.”
Du Thư Nam cứ như không nghe thấy, cô mang nước khử trùng vết thương đến phòng Tống Lương Ngọc. Đây là lần đầu tiên cô bước vào đây, phòng của anh chỉ có sách và mấy bộ quần áo, Tống Lương Ngọc đang ngồi trên giường, nhìn vết thương trên tay mình. Cô đi đến khử trùng vết thương cho anh, Tống Lương Ngọc cũng không nhúc nhích, hệt như người mất hồn. Du Thư Nam vừa lau, tay anh đã chợt rụt lại, sau đó có một giọt nước rơi lên mu bàn tay anh.
Du Thư Nam ngẩng đầu lên nhìn Tống Lương Ngọc đang khóc. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh khóc, lần đầu chính là ngày đó, là ngày cô khiến anh cảm nhận được đau khổ khi phải rời xa người mình yêu. Du Thư Nam cảm thấy bản thân quá tàn nhẫn, bất kể anh đã từng làm qua chuyện gì, nhưng từ ngày kết hôn đến nay anh luôn đối xử tử tế với cô, huống hồ bây giờ họ còn có con rồi, Tống Thu Hàn thông minh, cả diện mạo và tài năng đều giống y như anh. Anh là một người bố tốt như vậy, luôn toàn tâm toàn ý trong việc chăm sóc con cái, không hề cảm thấy cực khổ, chồng của các nữ giáo viên khác trong trường đều không được như Tống Lương Ngọc.
Cô sờ mặt anh rồi hôn anh, Tống Lương Ngọc xoay đầu né tránh: “Du Thư Nam, anh không còn cảm xúc gì với em nữa rồi.”
Anh tha thứ cho những lời cô từng nói, giữa bọn họ có hiểu lầm không thể nào làm rõ, cho dù đích thân Du Quốc Thái giải thích thì Du Thư Nam cũng sẽ không tin. Cô không tin, anh không trách cô. Nhưng anh vẫn nhớ như in câu cô nói – mỗi lần cô cùng anh làm chuyện vợ chồng đều cảm thấy kinh tởm. Câu nói đó khiến mối quan hệ của họ trở nên lạnh nhạt. Tống Lương Ngọc cũng được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ, học giỏi nhất trường, anh thông thạo máy móc và giỏi cả văn chương, luôn nỗ lực trong công việc, được các lãnh đạo đánh giá cao, thậm chí anh còn đang phấn đấu để được cử đi Mỹ, mặc dù từ đây đến đó còn rất lâu. Thật ra, người như anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình, nhưng kiêu ngạo của anh đã bị Du Thư Nam phá vỡ, không còn kiêu ngạo, anh chỉ như một chú cún con đáng thương.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Lương Ngọc không muốn như vậy, anh muốn sống thật thể diện.
Anh đẩy Du Thư Nam ra, đứng lên rồi cách xa cô hai bước chân: “Xin em đừng như vậy nữa, anh không đồng ý, cũng không thích. Đáng lẽ chuyện đó giữa chúng ta phải rất tốt đẹp, nhưng thực chất lại giống như động vật đang giao phối, không hề có lấy một chút tình cảm nào. Anh hiểu em làm như vậy là vì em muốn cho con một gia đình đầy đủ. Nhưng anh đã kiên quyết ly hôn rồi. Xin lỗi em.” Anh đi ra đến cửa, đứng ở đó, mời Du Thư Nam đi ra.
Du Thư Nam cũng đi tìm viện binh, lần đầu tiên cô một mình đi đến nhà chồng, còn dẫn theo Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn phát triển sớm, hơn một tuổi đã có thể nói rất nhiều, cứ ôm hôn ông bà nội không ngừng, chốc lát lại bảo yêu ông nội, thoắt cái lại bảo yêu bà nội, hai ông bà cũng thích đứa trẻ này đến nỗi ôm không muốn buông tay.
“Tống Lương Ngọc có người phụ nữ khác bên ngoài rồi, anh ấy muốn ly hôn với con.” Du Thư Nam đột nhiên nói.
Ông nội đang ôm đứa trẻ đột nhiên khựng lại, nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Lương Ngọc sao? Không thể nào, tính tình thằng bé Lương Ngọc này rất tốt…”
“Bên ngoài đồn ầm ĩ cả lên rồi ạ.” Du Thư Nam nói: “Anh ấy muốn ly hôn, con không có ý kiến gì. Con chỉ có một điều kiện, ly hôn rồi đứa trẻ sẽ thuộc về con, không ai được phép thăm.” Du Thư Nam bế Tống Thu Hàn lên đi ra khỏi cửa. Cô không hiểu sao mình lại không đồng ý ly hôn với Tống Lương Ngọc, cô luôn cảm thấy là vì cô muốn cho đứa trẻ có được một gia đình đầy đủ, nhưng khi cô bình tĩnh lại, đều là nghĩ đến điểm tốt của Tống Lương Ngọc. Không phải Tống Lương Ngọc đối xử tốt với con, mà là luôn đối xử tốt với cô. Cô luôn nghĩ đến cảnh đó, buổi sáng ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, ở căn bếp đó, Tống Lương Ngọc bước vào kéo cô đứng sang một bên, nấu cơm cho cô trước mắt biết bao người.
Tìm đến bố mẹ chồng đúng là có tác dụng, từ đó Tống Lương Ngọc không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, Du Thư Nam cũng không nhắc đến chuyện xấu mà Tống Lương Ngọc đã làm.
Du Thư Nam làm giáo viên ở trường đại học, ban đầu cô chỉ có thể được xem như gia sư, sau đó lấy chứng chỉ rồi mới đủ tư cách bắt đầu chính thức dạy học, cô dạy văn học phương Tây. Ban đầu cô không thông thạo văn học phương Tây, chỉ được xem là khá hơn những giáo viên khác một chút, một số sách tiếng Anh cô đọc không hiểu, còn phải nhờ đến Tống Lương Ngọc.
Tống Lương Ngọc giỏi tiếng Anh, lại có kinh nghiệm phiên dịch nhiều năm. Tống Thu Hàn đến hai tuổi thì không thức dậy vào ban đêm nữa, Du Thư Nam mang sách đến phòng của Tống Lương Ngọc, mỗi người đều tự ngồi trên bàn làm việc. Tống Lương Ngọc nhờ bạn từ Mỹ mang về mấy cuốn sách tiếng Anh về thị trường chứng khoán, mày mò tỉ mỉ xem các biểu đồ trên đó, vì rất khó hiểu nên anh đọc phải gặm nhấm từng tí một. Du Thư Nam thì đọc sách tiếng Anh căn bản, đọc không hiểu thì đẩy sách đến trước mặt anh, dùng bút chỉ vào chỗ mà cô không hiểu, Tống Lương Ngọc nhìn rồi giải thích tỉ mỉ cho cô nghe.
Đợi đến mười một giờ rưỡi, Du Thư Nam mới đóng sách lại đi về phòng, tự đi ngủ.
Lúc ba tuổi, Tống Thu Hàn bị một trận bệnh nặng, sốt rất cao không giảm. Từ lúc sinh ra Tống Thu Hàn chưa từng bị bệnh, bác sĩ cho thuốc về uống và theo dõi tại nhà. Du Thư Nam dựa vào tường bế lấy đứa bé, không dám chợp mắt dù chỉ một giây. Tống Lương Ngọc ngồi bên cạnh không ngừng dùng khăn lau trán cho đứa bé đỡ sốt.
Nhiệt độ cơ thể giảm xuống, một lát sau lại nóng lên lại, Du Thư Nam gục xuống ôm Tống Thu Hàn rồi khóc không ngừng. Tống Lương Ngọc bên cạnh sửng sốt rồi vỗ vai cô: “Nếu nặng thì bác sĩ đã giữ lại cho nằm viện rồi, nếu đã cho chúng ta mang về nhà theo dõi thì nhiệt độ tăng lên hạ xuống suốt như thế cũng chỉ là quá trình của cơn sốt thôi, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi thêm đi.”
Anh như vậy cũng không có tác dụng gì, Du Thư Nam vẫn khóc, đôi vai gầy run lên bất lực. Tống Lương Ngọc đặt tay lên vai cô, qua một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống giường, tay khẽ dùng sức ôm lấy cô. Du Thư Nam không kháng cự, cô bật khóc trong vòng tay anh, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, cô dụi mặt vào áo anh lau nước mắt, mũi vẫn tắc nghẹt, Tống Lương Ngọc thở dài quay người đi rút một ít giấy nhẹ nhàng lau nước mũi cho cô.
Sau đó bế đứa bé đặt lên giường: “Em cứ bế con mãi cũng không có tác dụng gì đâu, em cứ ngủ đi, để anh trông cho.” Anh kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên giường, Du Thư Nam nhìn anh, cảm thấy người này sao cả đời cứ cứng nhắc như vậy, cuối cùng kéo Tống Thu Hàn vào bên trong rồi nằm nép vào, chỉ sang một bên giường, nói: “Anh cũng nằm đi, ngồi sẽ mệt đấy.”
“Thôi.”
“Lên đi.”
Tống Thu Hàn bệnh suốt ba ngày, họ cũng thức suốt ba ngày, đến ngày thứ tư cũng đỡ hơn một chút, họ dẫn Tống Thu Hàn đến nhà bà nội ăn cơm, ăn cơm xong thì thằng bé không chịu đi, cứ đòi ngủ lại với bà nội. Hai người cũng không còn cách nào khác, đành phải để đứa nhỏ lại đó rồi đi về nhà. Vào đến nhà, ai nấy đều tự đi tắm rửa, Tống Lương Ngọc lại ngồi vào bàn đọc sách, Du Thư Nam cũng ôm sách qua, cô nghiêm túc đọc, nhưng mấy ngày nay thực sự quá mệt, đọc được một tí là mắt cứ nhắm tít lại, sau đó ngủ thiếp luôn trên bàn. Tống Lương Ngọc ngẩng đầu lên từ trong mớ sách thì thấy cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng vỗ vai đánh thức cô để cô về phòng ngủ, lúc đầu cô ngã qua một bên như sắp ngã, Tống Lương Ngọc lao tới đỡ cô.
Khuôn mặt của Du Thư Nam rất mềm mại, dính vào lòng bàn tay của Tống Lương Ngọc, làm anh nhớ đến lúc họ mới kết hôn, anh thường ôm mặt cô hôn không ngừng, lúc đó anh thật sự rất yêu cô. Lúc này, đôi mắt Du Thư Nam hơi hé ra nhìn Tống Lương Ngọc, ánh mắt lúc này của cô dịu dàng hơn bất cứ lúc nào. Thấy cô tỉnh dậy, Tống Lương Ngọc muốn rút lại tay, nhưng tay cô đã giữ chặt lấy anh, sau đấy từng giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay anh.
Tuyến phòng thủ trong trái tim Tống Lương Ngọc hoàn toàn sụp đổ. Lần đầu tiên trong bốn năm qua, anh chủ động tiếp cận Du Thư Nam, môi anh đặt lên trán cô, sau đó là môi, không dám tiến xa hơn nữa. Du Thư Nam ôm lấy mặt anh, vừa khóc vừa hôn anh.
Lần này Tống Lương Ngọc không né tránh, anh hơi dời khỏi môi của cô, thì thầm: “Nếu em cảm thấy bị sỉ nhục...”
Tim Du Thư Nam như bị đâm một nhát thật mạnh, nức nở lắc đầu: “Không, là tự em muốn.”
Du Thư Nam giống như một đứa trẻ, rõ ràng đã làm mẹ rồi, nhưng tâm trí vẫn còn non nớt. Ngay khoảnh khắc ấy, cô không rõ tại sao mình không yêu anh mà còn muốn làm chuyện đó với anh. Chắc chắn là vì cơ thể bà đã trống vắng quá lâu rồi.
Đêm hôm đó cả hai người đều điên cuồng, Du Thư Nam ôm lấy Tống Lương Ngọc không buông, cô cảm thấy mình với anh giống như đã rất lâu rồi không gặp, cô rất nhớ hơi ấm của anh. Rồi kể từ đêm hôm đó, cô thường xuyên đến tìm anh, cùng anh trải qua một đợt nồng cháy, sau đó nằm trong lòng anh một lúc rồi mới trở về phòng, tới khi trời sáng lại trở về thái độ bình thường. Người ngoài không nhìn ra được rốt cuộc họ có yêu nhau hay không.
Chính họ cũng không biết rõ.
Giống như một cơn gió thổi vào lòng bàn tay, dù có thế nào cũng không níu giữ được.
Cô tiến lên một bước, dựa người vào anh: “Anh nói anh không có, vậy tại sao anh phải giải thích?” Từ lúc Du Thư Nam có thai, họ chưa từng làm chuyện vợ chồng. Du Thư Nam không tin anh không có người khác ở bên ngoài. Cô cũng không biết mình đang so đo điều gì nữa, tóm lại là cô rất để ý chuyện này.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Lương Ngọc cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng anh vẫn còn giữ lại chút lí trí sau cùng, không muốn tranh cãi mà nhẹ nhàng đáp lời cô: “Có lúc dùng tay, có lúc thì nhịn.”
“Anh nói dối! Thậm chí bọn họ còn nói rất rõ các người đã ở đâu và làm những gì! Anh còn muốn gạt tôi! Anh nhịn lâu như vậy…” Du Thư Nam chưa nói xong, tay của Tống Lương Ngọc đã đấm vào tay vịn cầu thang, máu trên mu bàn tay chảy xuống, Du Thư Nam che miệng nhìn Tống Lương Ngọc đang mất kiểm soát.
Anh cũng chỉ như vậy thôi, tới khi mu bàn tay đỡ đau hơn, anh lại đau khổ giải thích, giọng anh rất khẽ, nghe cứ như đang van nài: “Anh xin em đấy, đừng sỉ nhục anh nữa.”
Du Thư Nam bước tới định nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh từ chối: “Đừng động vào anh.” Tống Lương Ngọc cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, anh nói ra một cách mệt mỏi: “Du Thư Nam, chúng ta ly hôn đi. Anh nghĩ kỹ rồi, anh sẽ tách hộ khẩu, sẽ chu cấp tất cả phí sinh hoạt cho em và Tống Thu Hàn, em cứ viết điều kiện ra, chỉ cần anh có thể làm được. Sáng ngày kia chúng ta sẽ đi làm thủ tục.”
Du Thư Nam cứ như không nghe thấy, cô mang nước khử trùng vết thương đến phòng Tống Lương Ngọc. Đây là lần đầu tiên cô bước vào đây, phòng của anh chỉ có sách và mấy bộ quần áo, Tống Lương Ngọc đang ngồi trên giường, nhìn vết thương trên tay mình. Cô đi đến khử trùng vết thương cho anh, Tống Lương Ngọc cũng không nhúc nhích, hệt như người mất hồn. Du Thư Nam vừa lau, tay anh đã chợt rụt lại, sau đó có một giọt nước rơi lên mu bàn tay anh.
Du Thư Nam ngẩng đầu lên nhìn Tống Lương Ngọc đang khóc. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh khóc, lần đầu chính là ngày đó, là ngày cô khiến anh cảm nhận được đau khổ khi phải rời xa người mình yêu. Du Thư Nam cảm thấy bản thân quá tàn nhẫn, bất kể anh đã từng làm qua chuyện gì, nhưng từ ngày kết hôn đến nay anh luôn đối xử tử tế với cô, huống hồ bây giờ họ còn có con rồi, Tống Thu Hàn thông minh, cả diện mạo và tài năng đều giống y như anh. Anh là một người bố tốt như vậy, luôn toàn tâm toàn ý trong việc chăm sóc con cái, không hề cảm thấy cực khổ, chồng của các nữ giáo viên khác trong trường đều không được như Tống Lương Ngọc.
Cô sờ mặt anh rồi hôn anh, Tống Lương Ngọc xoay đầu né tránh: “Du Thư Nam, anh không còn cảm xúc gì với em nữa rồi.”
Anh tha thứ cho những lời cô từng nói, giữa bọn họ có hiểu lầm không thể nào làm rõ, cho dù đích thân Du Quốc Thái giải thích thì Du Thư Nam cũng sẽ không tin. Cô không tin, anh không trách cô. Nhưng anh vẫn nhớ như in câu cô nói – mỗi lần cô cùng anh làm chuyện vợ chồng đều cảm thấy kinh tởm. Câu nói đó khiến mối quan hệ của họ trở nên lạnh nhạt. Tống Lương Ngọc cũng được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ, học giỏi nhất trường, anh thông thạo máy móc và giỏi cả văn chương, luôn nỗ lực trong công việc, được các lãnh đạo đánh giá cao, thậm chí anh còn đang phấn đấu để được cử đi Mỹ, mặc dù từ đây đến đó còn rất lâu. Thật ra, người như anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình, nhưng kiêu ngạo của anh đã bị Du Thư Nam phá vỡ, không còn kiêu ngạo, anh chỉ như một chú cún con đáng thương.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Lương Ngọc không muốn như vậy, anh muốn sống thật thể diện.
Anh đẩy Du Thư Nam ra, đứng lên rồi cách xa cô hai bước chân: “Xin em đừng như vậy nữa, anh không đồng ý, cũng không thích. Đáng lẽ chuyện đó giữa chúng ta phải rất tốt đẹp, nhưng thực chất lại giống như động vật đang giao phối, không hề có lấy một chút tình cảm nào. Anh hiểu em làm như vậy là vì em muốn cho con một gia đình đầy đủ. Nhưng anh đã kiên quyết ly hôn rồi. Xin lỗi em.” Anh đi ra đến cửa, đứng ở đó, mời Du Thư Nam đi ra.
Du Thư Nam cũng đi tìm viện binh, lần đầu tiên cô một mình đi đến nhà chồng, còn dẫn theo Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn phát triển sớm, hơn một tuổi đã có thể nói rất nhiều, cứ ôm hôn ông bà nội không ngừng, chốc lát lại bảo yêu ông nội, thoắt cái lại bảo yêu bà nội, hai ông bà cũng thích đứa trẻ này đến nỗi ôm không muốn buông tay.
“Tống Lương Ngọc có người phụ nữ khác bên ngoài rồi, anh ấy muốn ly hôn với con.” Du Thư Nam đột nhiên nói.
Ông nội đang ôm đứa trẻ đột nhiên khựng lại, nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Lương Ngọc sao? Không thể nào, tính tình thằng bé Lương Ngọc này rất tốt…”
“Bên ngoài đồn ầm ĩ cả lên rồi ạ.” Du Thư Nam nói: “Anh ấy muốn ly hôn, con không có ý kiến gì. Con chỉ có một điều kiện, ly hôn rồi đứa trẻ sẽ thuộc về con, không ai được phép thăm.” Du Thư Nam bế Tống Thu Hàn lên đi ra khỏi cửa. Cô không hiểu sao mình lại không đồng ý ly hôn với Tống Lương Ngọc, cô luôn cảm thấy là vì cô muốn cho đứa trẻ có được một gia đình đầy đủ, nhưng khi cô bình tĩnh lại, đều là nghĩ đến điểm tốt của Tống Lương Ngọc. Không phải Tống Lương Ngọc đối xử tốt với con, mà là luôn đối xử tốt với cô. Cô luôn nghĩ đến cảnh đó, buổi sáng ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, ở căn bếp đó, Tống Lương Ngọc bước vào kéo cô đứng sang một bên, nấu cơm cho cô trước mắt biết bao người.
Tìm đến bố mẹ chồng đúng là có tác dụng, từ đó Tống Lương Ngọc không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, Du Thư Nam cũng không nhắc đến chuyện xấu mà Tống Lương Ngọc đã làm.
Du Thư Nam làm giáo viên ở trường đại học, ban đầu cô chỉ có thể được xem như gia sư, sau đó lấy chứng chỉ rồi mới đủ tư cách bắt đầu chính thức dạy học, cô dạy văn học phương Tây. Ban đầu cô không thông thạo văn học phương Tây, chỉ được xem là khá hơn những giáo viên khác một chút, một số sách tiếng Anh cô đọc không hiểu, còn phải nhờ đến Tống Lương Ngọc.
Tống Lương Ngọc giỏi tiếng Anh, lại có kinh nghiệm phiên dịch nhiều năm. Tống Thu Hàn đến hai tuổi thì không thức dậy vào ban đêm nữa, Du Thư Nam mang sách đến phòng của Tống Lương Ngọc, mỗi người đều tự ngồi trên bàn làm việc. Tống Lương Ngọc nhờ bạn từ Mỹ mang về mấy cuốn sách tiếng Anh về thị trường chứng khoán, mày mò tỉ mỉ xem các biểu đồ trên đó, vì rất khó hiểu nên anh đọc phải gặm nhấm từng tí một. Du Thư Nam thì đọc sách tiếng Anh căn bản, đọc không hiểu thì đẩy sách đến trước mặt anh, dùng bút chỉ vào chỗ mà cô không hiểu, Tống Lương Ngọc nhìn rồi giải thích tỉ mỉ cho cô nghe.
Đợi đến mười một giờ rưỡi, Du Thư Nam mới đóng sách lại đi về phòng, tự đi ngủ.
Lúc ba tuổi, Tống Thu Hàn bị một trận bệnh nặng, sốt rất cao không giảm. Từ lúc sinh ra Tống Thu Hàn chưa từng bị bệnh, bác sĩ cho thuốc về uống và theo dõi tại nhà. Du Thư Nam dựa vào tường bế lấy đứa bé, không dám chợp mắt dù chỉ một giây. Tống Lương Ngọc ngồi bên cạnh không ngừng dùng khăn lau trán cho đứa bé đỡ sốt.
Nhiệt độ cơ thể giảm xuống, một lát sau lại nóng lên lại, Du Thư Nam gục xuống ôm Tống Thu Hàn rồi khóc không ngừng. Tống Lương Ngọc bên cạnh sửng sốt rồi vỗ vai cô: “Nếu nặng thì bác sĩ đã giữ lại cho nằm viện rồi, nếu đã cho chúng ta mang về nhà theo dõi thì nhiệt độ tăng lên hạ xuống suốt như thế cũng chỉ là quá trình của cơn sốt thôi, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi thêm đi.”
Anh như vậy cũng không có tác dụng gì, Du Thư Nam vẫn khóc, đôi vai gầy run lên bất lực. Tống Lương Ngọc đặt tay lên vai cô, qua một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống giường, tay khẽ dùng sức ôm lấy cô. Du Thư Nam không kháng cự, cô bật khóc trong vòng tay anh, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, cô dụi mặt vào áo anh lau nước mắt, mũi vẫn tắc nghẹt, Tống Lương Ngọc thở dài quay người đi rút một ít giấy nhẹ nhàng lau nước mũi cho cô.
Sau đó bế đứa bé đặt lên giường: “Em cứ bế con mãi cũng không có tác dụng gì đâu, em cứ ngủ đi, để anh trông cho.” Anh kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên giường, Du Thư Nam nhìn anh, cảm thấy người này sao cả đời cứ cứng nhắc như vậy, cuối cùng kéo Tống Thu Hàn vào bên trong rồi nằm nép vào, chỉ sang một bên giường, nói: “Anh cũng nằm đi, ngồi sẽ mệt đấy.”
“Thôi.”
“Lên đi.”
Tống Thu Hàn bệnh suốt ba ngày, họ cũng thức suốt ba ngày, đến ngày thứ tư cũng đỡ hơn một chút, họ dẫn Tống Thu Hàn đến nhà bà nội ăn cơm, ăn cơm xong thì thằng bé không chịu đi, cứ đòi ngủ lại với bà nội. Hai người cũng không còn cách nào khác, đành phải để đứa nhỏ lại đó rồi đi về nhà. Vào đến nhà, ai nấy đều tự đi tắm rửa, Tống Lương Ngọc lại ngồi vào bàn đọc sách, Du Thư Nam cũng ôm sách qua, cô nghiêm túc đọc, nhưng mấy ngày nay thực sự quá mệt, đọc được một tí là mắt cứ nhắm tít lại, sau đó ngủ thiếp luôn trên bàn. Tống Lương Ngọc ngẩng đầu lên từ trong mớ sách thì thấy cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng vỗ vai đánh thức cô để cô về phòng ngủ, lúc đầu cô ngã qua một bên như sắp ngã, Tống Lương Ngọc lao tới đỡ cô.
Khuôn mặt của Du Thư Nam rất mềm mại, dính vào lòng bàn tay của Tống Lương Ngọc, làm anh nhớ đến lúc họ mới kết hôn, anh thường ôm mặt cô hôn không ngừng, lúc đó anh thật sự rất yêu cô. Lúc này, đôi mắt Du Thư Nam hơi hé ra nhìn Tống Lương Ngọc, ánh mắt lúc này của cô dịu dàng hơn bất cứ lúc nào. Thấy cô tỉnh dậy, Tống Lương Ngọc muốn rút lại tay, nhưng tay cô đã giữ chặt lấy anh, sau đấy từng giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay anh.
Tuyến phòng thủ trong trái tim Tống Lương Ngọc hoàn toàn sụp đổ. Lần đầu tiên trong bốn năm qua, anh chủ động tiếp cận Du Thư Nam, môi anh đặt lên trán cô, sau đó là môi, không dám tiến xa hơn nữa. Du Thư Nam ôm lấy mặt anh, vừa khóc vừa hôn anh.
Lần này Tống Lương Ngọc không né tránh, anh hơi dời khỏi môi của cô, thì thầm: “Nếu em cảm thấy bị sỉ nhục...”
Tim Du Thư Nam như bị đâm một nhát thật mạnh, nức nở lắc đầu: “Không, là tự em muốn.”
Du Thư Nam giống như một đứa trẻ, rõ ràng đã làm mẹ rồi, nhưng tâm trí vẫn còn non nớt. Ngay khoảnh khắc ấy, cô không rõ tại sao mình không yêu anh mà còn muốn làm chuyện đó với anh. Chắc chắn là vì cơ thể bà đã trống vắng quá lâu rồi.
Đêm hôm đó cả hai người đều điên cuồng, Du Thư Nam ôm lấy Tống Lương Ngọc không buông, cô cảm thấy mình với anh giống như đã rất lâu rồi không gặp, cô rất nhớ hơi ấm của anh. Rồi kể từ đêm hôm đó, cô thường xuyên đến tìm anh, cùng anh trải qua một đợt nồng cháy, sau đó nằm trong lòng anh một lúc rồi mới trở về phòng, tới khi trời sáng lại trở về thái độ bình thường. Người ngoài không nhìn ra được rốt cuộc họ có yêu nhau hay không.
Chính họ cũng không biết rõ.
Giống như một cơn gió thổi vào lòng bàn tay, dù có thế nào cũng không níu giữ được.