• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói (1 Viewer)

  • Chương 137

Cuộc sống trôi qua bình đạm như vậy, không gặp phải sóng gió gì.

Chuyện Tống Lương Ngọc đi Mỹ cũng đã có quyết định, anh hỏi Du Thư Nam thấy thế nào, nhưng cô không có ý kiến gì, chỉ nói nam nhi chí hướng cao xa, nếu anh muốn đi thì cứ đi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Nhưng một năm anh chỉ có thể về một lần thôi, hoặc là mùa hè, hoặc là mùa đông.”

“Vậy anh cứ việc đi đi.”

Tống Lương Ngọc có bạn từng đi Mỹ, đối phương nói với anh trước khi đi vợ cũng cằn nhằn long trời lở đất, lo lắng khoảng cách sẽ khiến cuộc hôn nhân của hai người rạn nứt.

“Em không lo lắng gì hết à?” Tống Lương Ngọc hỏi cô.

“Lo lắng cái gì?”

“Lo lắng anh ở Mỹ không giữ mình.”

“Vậy thì anh cứ không giữ mình đi.” Du Thư Nam đang nói đùa thôi, ngẩng đầu lên thấy Tống Lương Ngọc đang mím môi, Tống Lương Ngọc tưởng cô nói thật.

“Em chỉ đùa thôi mà.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Có người nói hôn nhân giống như một con tàu, phải có người cầm lái, nếu không con tàu không biết sẽ đi về đâu. Tống Lương Ngọc biết rằng Du Thư Nam không thèm làm người cầm lái, điều cô muốn chỉ là con thuyền sẽ không chìm thôi.

Du Thư Nam đã dồn hết tất cả tình yêu cho tiểu Thu Hàn, tiểu Thu Hàn cũng rất yêu cô, trong gia đình này, Tống Lương Ngọc chỉ phụ trách lái thuyền. Có lúc thậm chí anh còn cho rằng có anh hay không cũng không quan trọng, cho dù đổi một người khác cầm lái, Du Thư Nam và tiểu Thu Hàn cũng chẳng hề để ý.

Tống Lương Ngọc cảm thấy có lẽ hôn nhân của họ chỉ như vậy, hoặc có lẽ hôn nhân của rất nhiều người khác cũng thế này. Tình yêu giữa hai vợ chồng không còn sâu sắc nữa, thậm chí vốn dĩ còn không có tình yêu, đứa con thông minh đáng yêu chính là sợi dây duy nhất để duy trì mối quan hệ. Đôi bên đều có bạn bè nhưng không tiếp xúc nhiều với nhau, nếu như một trong hai người có ai đó qua đời, người còn lại có khi cũng chẳng nhung nhớ gì.

Chỉ là trong lòng họ vẫn âm thầm hy vọng đối phương đừng mất.

Trong sáu tháng trước khi đi, anh vô cùng bận rộn. Anh sắp xếp mọi việc ở nhà đâu vào đấy. Du Thư Nam không biết nấu ăn, công việc cũng không nhàn hạ, nhiệm vụ đầu tiên là nhờ người tìm một người giúp việc đáng tin cậy. Du Thư Nam không biết lái xe, đi lại bất tiện, anh đã đăng ký cho cô một lớp học lái xe, còn đổi một chiếc ô tô tương đối tốt, sau này tiểu Thu Hàn cũng sẽ sang Mỹ, phải học tiếng Anh từ nhỏ, anh sẽ bảo đàn em ở trường đích thân dạy cho Thu Hàn, tiết kiệm được một số tiền cho Du Thư Nam, để cô lấy nó mà dùng. Sau đó anh lại đổi một căn nhà, là căn ở rìa thành phố, là khu biệt thự đàng hoàng đầu tiên ở Xuân Thành.

Làm xong tất cả những chuyện này dường như đã hao phí gần hết số tiền dành dụm của anh, nhưng chẳng sao cả, sau khi đến Mỹ, anh có thể kiếm thêm việc làm. Người bạn đã định cư bên đó nói với anh công việc môi giới nhà đất cũng là một sự lựa chọn tốt.

Du Thư Nam nhìn Tống Lương Ngọc ngày nào cũng bôn ba, tảng băng lạnh giá trong lòng cũng bắt đầu tan ra. Sau một hôm hoa n ái, cô đột nhiên nói với anh: “Anh có thể đừng đi nữa không.”

Tống Lương Ngọc ngơ ngác tại chỗ, anh nhìn cô, nhưng cô chỉ nói mỗi câu này đã quay người đi ngủ.

Thời điểm ấy, hai người không chia phòng ngủ vào buổi tối nữa, Du Thư Nam nói Thu Hàn đã lớn rồi, có thể ngủ một mình. Hơn nữa cậu nhóc cũng đã hiểu chuyện, nếu nhìn thấy bố mẹ không ngủ cùng nhau, trong lòng sẽ nghi ngờ. Cô muốn Thu Hàn cảm thấy bố mẹ mình rất yêu thương nhau.

Tống Lương Ngọc không hề tán đồng hai chữ “cảm thấy” này, chuyện yêu thương nhau không phải cứ giả vờ là được. Nhưng Du Thư Nam đang thay đổi từng ngày, cô bắt đầu quan tâ m đến việc ăn uống ngủ nghỉ của anh, cũng biết quan tâ m đến cảm xúc của anh, thậm chí có mấy lần vào ngày nghỉ cô đã gửi Thu Hàn về nhà nội rồi kéo anh lái xe đi dạo vòng vòng với mình, khiến anh có cảm giác “Kiên trì đến một ngày mây tan, trăng sáng ló dạng” vậy.

Du Thư Nam đã phá vỡ sự cân bằng giả dối yếu ớt mong manh giữa hai người. Có một ngày, sau khi tan làm, cô gặp lại người yêu cũ ở khuôn viên trường. Anh ta đứng trước cổng trường, đợi cô giống như mọi lần trước đây.

Anh ta hỏi cô: “Em sống có tốt không?”

“Tốt lắm. Còn anh thì sao? Đã kết hôn chưa?”

“Anh vẫn chưa.”

“Những năm này anh đã đi đâu?”

“Nhật Bản, em có muốn đi cùng anh không?”

“Đi đến đâu?”

“Đến đâu cũng được.”

“Nhưng em đã có con, có gia đình rồi.”

“Anh có thể đợi em ly hôn, anh sẽ yêu thương con của em. Cả đời này chúng ta không cần sinh con nữa, nuôi dưỡng nó cho thật tốt.”

Du Thư Nam gật đầu. Cán cân trong lòng cô đang nghiêng ngả, nghĩ đến mối tình nồng cháy trước đây, đó là điều mà Tống Lương Ngọc không thể cho cô, Tống Lương Ngọc không phải là một người yêu nồng cháy. Tới tận bây giờ Du Thư Nam vẫn không hiểu, cô cho rằng chàng thiếu niên đánh nhau vì cô, đứng dưới ký túc xá hát cho cô nghe, hôn cô trên con đường tối tăm là tình yêu cháy bỏng, nhưng lại không hiểu rằng, vẫn có một loại tình yêu cháy bỏng khác, chính là ngày ngày chăm sóc cô, khoan dung cô, sự chân thành đó dù có bị tổn thương cũng không hề phai nhạt. Cô luôn là một cô gái ngoan, chưa bao giờ làm điều gì quá giới hạn, đột nhiên cô nảy ra suy nghĩ, nghĩ rằng cứ tùy hứng như vậy. Chỉ lần này thôi, mặc cho hậu quả có ra sao.

Cô và anh ta đứng đó nói chuyện, xe của Tống Lương Ngọc đỗ cách đó không xa, hôm ấy anh có việc nên không báo trước đã đến đón cô, tình cảm ngấm ngầm chịu đựng giữa cô và anh ta đã lọt vào mắt Tống Lương Ngọc. Cuối cùng anh lái xe bỏ đi.

Vài hôm sau, lúc Tống Lương Ngọc tan làm, về nhà không thấy Du Thư Nam đâu, anh tới tủ quần áo nhìn thử, không thấy vali đâu, quần áo cũng mất mấy bộ. Anh gọi cho mẹ vợ, mẹ vợ nói Du Thư Nam đã đưa Thu Hàn về nhà ngoại nhờ bà ấy chăm sóc ít hôm.

Tống Lương Ngọc nói cảm ơn rồi ngắt điện thoại, sau đó nhìn thấy có một tờ giấy được kẹp trong cuốn sách nằm cạnh điện thoại, trên giấy viết: “Em muốn ly hôn, qua vài ngày nữa chúng ta nói tiếp.” Tống Lương Ngọc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Đã thập niên chín mươi rồi mà vẫn có phụ nữ tri thức lựa chọn bỏ trốn theo đàn ông ư? Em cứ nói chuyện với anh cho tử tế, chẳng lẽ anh sẽ không để em đi chắc? Không lẽ trong đầu Du Thư Nam chỉ chứa toàn sh*t thôi sao? Suy nghĩ này vừa lóe lên, trái tim anh bất chợt trở nên trống rỗng.

Con tàu này cuối cùng cũng đã chìm, hoặc có lẽ vẫn chưa chìm, chỉ là Du Thư Nam đã đổi một người cầm lái khác. Tống Lương Ngọc sống hơn ba mươi năm chỉ có một cuộc tình như thế, anh chỉ yêu một cô gái như thế, đến lúc này anh mới hiểu, một cô gái không yêu mình thì dù có ấp ủ thế nào, trái tim của cô ấy cũng không thể ấm lên được. Anh ra ngoài mua vài bao thuốc lá, trước giờ anh không hề hút thuốc, hôm đó anh bỗng dưng muốn hút một điếu. Anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cứ hút hết điếu này tới điếu khác, anh đọc sách, không ăn không uống cũng không ngủ, từng giây từng phút trôi qua, trái tim anh dần trở nên chai sạn.

Đã hai ngày rồi.

Buổi tối hôm đó, ngoài sân vang lên tiếng mở cửa cót két, sau đó là tiếng mở khóa cửa, Du Thư Nam kéo chiếc vali đứng dưới ánh hoàng hôn. Trông cô như thể đã trải qua một chặng đường dài bôn ba, hơi thở gấp gáp hồng hộc. Tống Lương Ngọc không đứng dậy, anh cứ ngồi như vậy nhìn cô, ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh. Tống Lương Ngọc thầm nghĩ: Rốt cuộc mình yêu điều gì ở cô ấy? Cô ấy có gì đáng để yêu chứ?

Anh không nói gì, đợi cô nói ra điều kiện ly hôn, Tống Lương Ngọc đã nghĩ xong xuôi cả rồi, nếu cô không ngoại tình, chỉ đơn thuần muốn ly hôn, vậy cô muốn quyền nuôi con thì anh sẽ đồng ý. Nhưng cô đã ngoại tình, Tống Lương Ngọc nhất quyết không đồng ý giao con trai cho cô. Con trẻ vô tội, anh sẽ không cho phép con trai mình gọi người khác là bố, sống nơm nớp lo sợ dưới ánh mắt và sự quản thúc của người khác.

“Em về rồi.” Du Thư Nam nói, cô đứng trước mặt Tống Lương Ngọc, nhìn dáng vẻ râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch của Tống Lương Ngọc, cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt. Khi cô kéo hành lý lên xe lửa rời khỏi thành phố này, trái tim của cô đã vô cùng đau đớn. Cô phát hiện mình không thể rời xa Tống Lương Ngọc, không phải vì anh là bố của con trai cô, mà vì anh là chồng cô, bởi vì trong khoảng thời gian sống bên nhau này, cô đã yêu anh mất rồi.

Tống Lương Ngọc im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, anh nhìn Du Thư Nam đang đứng khóc trước mặt mình, lần này anh không hề đau lòng, chỉ thấy chán ghét.

“Em mong anh tin em, hai ngày nay bọn em không hề làm gì vượt giới hạn cả, bọn em không làm gì cả.” Du Thư Nam khóc lóc giải thích với Tống Lương Ngọc.

Tống Lương Ngọc nghe thấy câu này, đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó gật đầu: “Ừm, tốt lắm.” Rốt cuộc cái gì tốt lắm thì anh cũng không nói rõ. Thời điểm Du Thư Nam chọn nói ra lời này đúng là tốt quá: “Bây giờ ly hôn nữa không?”

“Em xin lỗi, em không muốn ly hôn.”

“Người muốn ly hôn là em, không muốn ly hôn cũng là em. Xin lỗi, lần này không do em quyết định nữa đâu.” Tống Lương Ngọc đứng lên đi ra ngoài, Du Thư Nam vội nắm chặt tay anh: “Lương Ngọc, anh nghe em nói đã, bọn em thật sự không làm gì cả.” Bà gọi ông là Lương Ngọc, đúng là chói tai.

“Mẹ nó chứ, vậy thì giờ tôi ra ngoài tìm cô gái nào đó rồi ở với người ta vài hôm! Sau đó quay về nói với cô là chúng tôi không làm chuyện gì cả, cô tin không?!!” Vành mắt Tống Lương Ngọc đỏ ửng: “Cô cắm sừng tôi còn tưởng tôi là thằng ngu chắc! Thật ghê tởm! Du Thư Nam cô đúng là tồi tệ! Chuyện mà tôi hối hận nhất trên đời này chính là cưới cô.” Anh kéo cô ra ngoài: “Bây giờ ly hôn ngay.”

“Anh đừng như thế mà!” Du Thư Nam chắn ở cửa, đẩy anh vào nhà: “Đừng làm vậy mà, em không muốn ly hôn, bởi vì em yêu anh!” Thời điểm Du Thư Nam chọn để nói lời yêu cũng thật buồn cười, nhưng lại khiến Tống Lương Ngọc ngơ ngác. Cô nói cô yêu anh, cho dù đó chỉ là lời nói dối, cũng là lời nói yêu anh dối trá đầu tiên.

Cô đẩy anh lên ghế sô pha rồi ngồi xuống trước mặt anh, đặt tay lên đầu gối anh, cầu mong anh tha thứ: “Anh có thể tha thứ cho em không?”

Sao tôi có thể tha thứ cho cô? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Trong lòng Tống Lương Ngọc lặp đi lặp lại câu này, anh cứ cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong tim, không nén xuống được cũng không khiến nó trồi lên được, khiến anh phải nghẹn chết.

“Ừ, tôi tha thứ cho cô.” Anh cầm tay cô để sang một bên, mỉm cười hỏi cô: “Thỏa mãn chưa? Thằng đó là sinh viên khoa thể dục, chắc cô sướng đủ rồi chứ gì? Có tránh thai không? Nếu cô có con của nó thì bắt tôi nuôi à? Lần sau các người định chừng nào đi đây?” Trước đây anh sẽ không bao giờ nói những lời cay nghiệt như vậy, anh tự hỏi lòng mình, anh có khắc nghiệt không? Có tàn ác không? Hay là người tốt thì sẽ bị ức hiếp?

“Bọn em không có....” Du Thư Nam biết bản thân có nói gì cũng không rửa sạch được, mãi mãi cũng không thể nào rửa sạch được. Cô không biết tại sao mình lại bỏ đi, có lẽ năm đó bị chia cắt khiến lòng cô không cam tâm, cứ muốn rời đi một lần như thế mới chịu buông bỏ chấp niệm.

“Có hay không tôi không quan tâm, nếu cô mang thai thì nhớ phá đi. Nghe nói thằng đó ở Nhật sống không ra gì, chắc chẳng có tiền đâu cho cô phá thai, chứ đừng nói gì đến tiền nuôi con. Không sao, tôi có, à đúng rồi, cô cũng có mà. Cô Du đây con nhà khuê các, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, bố mẹ đã từng cho cô biết bao nhiêu là tiền. Vậy thì cô còn quay về làm gì nữa? Tiền bố mẹ cô cho không đủ tiêu à?”

Du Thư Nam khóc càng lớn hơn, cô nắm chặt tay anh: “Lương Ngọc, anh đừng như vậy, em cầu xin anh. Bọn em thật sự không làm gì cả...” Cô vốn không hiểu Tống Lương Ngọc quan tâm điều gì. Cô cho rằng Tống Lương Ngọc chỉ để ý đến chuyện cô có quan hệ với người đó hay không. Tất nhiên không phải, điều mà Tống Lương Ngọc quan tâm là cô đã quay lại với người kia, cô ôm quần áo bỏ trốn cùng người đàn ông khác, không hề có một chút do dự nào, cô đã vứt hết tất cả tâm huyết bao lâu nay của anh cho chó ăn hết rồi.

“Cô có thể đừng khóc nữa được không? Cô khóc như vậy cứ như người bỏ trốn là tôi chứ không phải cô ấy.” Thấy cô khóc như vậy, lúc này Tống Lương Ngọc đã thấy chán ghét: “Cô học hành nhiều như thế, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ lại không học được. Thậm chí bây giờ đi nói với thầy Du con gái thầy đáng khinh đến nhường nào cũng khiến tôi cảm thấy kinh tởm.” Anh đứng dậy kéo vali đã xếp sẵn đồ đạc xuống lầu, đứng trước mặt Du Thư Nam: “Ngày kia tôi phải bay rồi, nếu bây giờ cô không muốn ly hôn thì đợi tới khi nào muốn đi. Tới lúc đó cứ nói với tôi, tôi sẽ quay về một chuyến.” Anh bước ra ngoài, anh không muốn ở lại với Du Thư Nam thêm một giây phút nào nữa. Câu nói “Anh có thể đừng đi được không” của Du Thư Nam đêm hôm đó vốn đã khiến anh dao động, nhưng giờ đây trái tim của anh đã hoàn toàn chết lặng.

Đó là vào những năm của thập niên chín mươi.

Đường phố không còn những bóng người toàn mặc đồ đen, xám hay trắng như ngày trước nữa. Tống Lương Ngọc ngồi bên đường nhìn những cô gái mặc váy hoa lướt qua, họ vô cùng xinh đẹp và tươi tắn. Nhưng lạ thay, nhiều năm như vậy rồi, thế mà ông vẫn không yêu thêm người nào. Mỗi một người trong số họ, ai cũng tốt hơn Du Thư Nam. Thậm chí Tống Lương Ngọc còn định trả thù Du Thư Nam, có nhiều cô gái thích anh như vậy, anh cứ chọn cô gái tốt nhất, vừa ý nhất, người ta thích anh, anh cũng thích lại người ta thì tốt biết mấy?

Nhưng anh không thể làm như vậy, anh không thể trở nên ghê tởm giống Du Thư Nam được.

Anh ngồi trên phố rất lâu, sau đó thuê một khách sạn vào nghỉ tạm, ngày sắp rời đi, anh đến trường tiểu học của Tống Thu Hàn thăm cậu nhóc. Tống Thu Hàn đã hết tiết, đang vui đùa cùng các bạn. Cậu nhóc chạy trên sân tập thể dục, gương mặt vô cùng vui vẻ. Tống Lương Ngọc ngắm nhìn rất lâu mới lớn tiếng gọi cậu lại, tiểu Thu Hàn chạy đến trước mặt anh, gọi anh cách tấm lưới sắt: “Bố ơi! Bố!”

Tống Lương Ngọc đáp lại con trai, nước mắt không cầm được mà rơi xuống. Anh ngồi xổm xuống, luồn tay vào lưới sắt, nắm lấy tay Tống Thu Hàn.

“Thu Hàn à, bố phải đi rồi, những gì trước đây bố nói với con, con đã nhớ kỹ chưa?” Tống Lương Ngọc dùng tay còn lại lau nước mắt.

Tống Thu Hàn oà lên bậc khóc: “Bố ơi, con nhớ rồi, khi nào bố về ạ?”

Trái tim của Tống Lương Ngọc tựa như bị bỏ vào chảo dầu nóng rồi chiên lên, nước mắt nước mũi đều chảy hết cả ra, trông vô cùng khó coi. Cuộc sống hỗn độn và tồi tệ đã đánh gục anh, thậm chí khiến anh không thể giữ được thể diện trước mặt con cái. Lúc này chuông vào học vang lên, Tống Thu Hàn phải về lớp học tiếp. Ngón tay của Tống Lương Ngọc móc vào tay của Tống Thu Hàn không nỡ buông ra, anh vội vàng dặn dò con trai: “Con nghe bố nói, sớm muộn gì bố cũng đưa con theo. Bố sẽ cố gắng, con phải nghe lời mẹ, nếu mẹ muốn đưa con đi gặp một chú nào đó, con có thể không đi. Còn nếu mẹ nhất quyết bắt con phải đi, con phải nói với ông bà nội, được không?”

“Vâng ạ.” Tống Thu Hàn không thể ngừng khóc, cuối cùng Tống Lương Ngọc cũng buông tay cậu nhóc ra: “Đi đi, vào lớp muộn cô giáo sẽ phê bình con đấy.”

Tống Thu Hàn quyến luyến lau nước mắt, đi được một bước là lại quay đầu nhìn ba mình. Bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc chính là hồi ức ấm áp nhất ở những năm chín mươi của Tống Lương Ngọc. Những thứ khác, tất cả tình yêu và những điều tốt đẹp đều bị anh chôn vùi hết. Hoặc có lẽ, vốn dĩ tình yêu và những điều tốt đẹp ấy chưa từng xuất hiện.

Chỉ là mơ tưởng thôi.



Những ngày tháng sau khi đến Mỹ vô cùng bận rộn, ban đầu anh sống trong một căn hộ của người Hoa, một căn hộ hiếm hoi và cũ nát của người Hoa, hàng ngày anh chỉ đến công ty và trường học. Chỉ sau khi ra nước ngoài, anh mới biết các cuộc gọi ngoại quốc đắt đỏ như thế nào, thế là cứ cách ba ngày một lần, vào thời gian cố định, anh sẽ gọi về cho bố mẹ, nhưng anh chưa từng gọi cho Du Thư Nam lần nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom