-
Chương 37
“Hay là để tôi nêu ý kiến của bên chúng tôi trước?” Vương Cẩn là người đại diện số một trong giới, đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng rồi. Bây giờ nhìn thấy mọi người chẳng ai nói gì, bèn xung phong phá vỡ cục diện.
“Được.” Lâm Xuân Nhi mỉm cười nhìn Vương Cẩn, cô đặt cuốn sổ tay lên đầu gối, mở nắp bút ra. Trên đầu nắp bút là một ngôi sao sáu cánh màu bạc rất bắt mắt, Kiều Hạn Văn lướt mắt nhìn qua. Thời nay đã không còn nhiều người dùng bút máy nữa, nhưng cô lại có một cây bút máy cực kỳ xịn, cộng quần áo và phụ kiện trên người cô lại cũng không đắt bằng một cây bút máy này. Chiếc bút máy Montblanc này là món quà mà Lâm Xuân Nhi tự mua tặng cho mình nhân dịp sinh nhật tuổi ba mươi. Cô rất ít khi dùng đồ xa xỉ, đối với cô cây bút này đã là rất xa xỉ rồi.
“Vậy tôi bắt đầu trước nhé?” Vương Cẩn hỏi Kiều Hạn Văn.
“Được.” Kiều Hạn Văn tựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Xuân Nhi viết lên cuốn sổ tay dòng chữ: Ngày 24 tháng 11, Joe. Bàn tay cô uyển chuyển, nét viết thoải mái tự nhiên, tư thế rất đẹp.
“Thật ra, theo như lời cô Lâm đã nói lúc trước, phòng làm việc của chúng tôi có thể tuyển dụng một số nhân viên đến để làm việc, nhưng chúng tôi cũng cần phải cân nhắc đến những chuyện khác. Chúng tôi cần người chia sẻ một phần áp lực của công việc để chuyên tâm vào sự nghiệp của Joe. Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, chúng tôi quyết định bỏ ra một cái giá cao để tìm một công ty hợp tác.” Vương Cẩn nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ, chứ thật ra họ đã tìm kiếm trên thị trường được một thời gian rồi nhưng vẫn không tìm được ai thích hợp.
Ngòi bút của Lâm Xuân Nhi chấm lên cuốn sổ, đúng là không thể viết được một từ nào. Lời nói khách sáo như thế này thì có gì cần ghi chú chứ? Kiều Hạn Văn thấy khi Vương Cẩn nói cô đặt bút viết, còn khi Vương Cẩn nói xong cô lại nâng bút lên, nhưng trên cuốn sổ vẫn chỉ có mấy chữ như vậy. Anh ta thầm nghĩ hẳn là cô “nhà văn” này sắp phát bực rồi.
Quả nhiên.
“Tôi đã xem bảng báo giá rồi, các mức giá đều ở mức trung bình hoặc thấp, nói thật là không thể gọi là giá cao.” Lâm Xuân Nhi nói chuyện đúng mực, bình tĩnh thoải mái nhưng lại nhắm thẳng vào vấn đề chính.
“Mức giá này đã rất cao rồi, chúng tôi đã xem bảng giá của những công ty khác.” Vương Cẩn đáp.
“Mức giá cao thấp sẽ tương ứng với các dịch vụ hỗ trợ và ROI mà các vị yêu cầu.” Lâm Xuân Nhi đóng nắp bút lại nói: “Chúng tôi chỉ phụ trách về nội dung, đánh giá và kiểm tra KPI, chứ không nên có GMV*. Đây là sự khác biệt cơ bản giữa việc làm nội dung và tiêu thụ sản phẩm.” Ngụ ý của cô là các người đang hợp tác kiểu lừa lọc, muốn chiếm lợi của chúng tôi: “Hay nói cách khác, khi sáng tạo nội dung, anh Kiều Hạn Văn chính là nội dung, còn khi làm thương mại thì anh ấy chỉ là sản phẩm thương mại thôi. Công ty tôi có khả năng sáng tạo nội dung, nhưng không đồng ý chuyện bán sản phẩm.” Cô nói Kiều Hạn Văn là sản phẩm thương mại, lời này cũng rất bén nhọn. Mặc dù bây giờ trong giới showbiz, nghệ sĩ đã bị định nghĩa là một món hàng, nhưng khi cô nói lời này ra vẫn khiến Vương Cẩn giật mình trong lòng. Người đứng đầu công ty mới thành lập trước mắt này thật đúng là không có tình người.
Lần này Vương Cẩn đã đụng phải đá cứng rồi. Trước kia cô ấy dùng danh tiếng của Kiều Hạn Văn để đàm phán, bất kể là bên A hay bên B thì đều rất ít khi gặp khó khăn. Không ngờ hôm nay lại gặp được một người không coi ba chữ “Kiều Hạn Văn” ra gì cả, đúng là khiến cô ấy phải bẽ mặt. Nhưng Kiều Hạn Văn lại cảm thấy cô ấy đáng đời, trước kia anh ta đã nói rồi, chỉ cần là công ty thật sự có năng lực thì chắc chắn sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng các chỉ số đánh giá và sẽ không vội vàng chấp nhận cuộc làm ăn này. Ngay cả khi có một vài số liệu thì làm giả cũng rất dễ. Nhưng Vương Cẩn không tin, cô ấy không ngờ một công ty mới thành lập lại cứng rắn như vậy.
Từ đầu đến cuối Kiều Hạn Văn đều không nói gì, anh ta đưa tay khẽ vuốt cằm mình, ánh mắt vẫn luôn đặt lên cây bút của Lâm Xuân Nhi. Hôm qua khi cô và Tống Thu Hàn ăn cơm với nhau cũng không có sự sắc sảo như thế này.
“Cô Lâm, vậy lần đàm phán này đã đi vào ngõ cụt rồi.” Vương Cẩn bắt đầu ép tới.
Lâm Xuân Nhi lại cười, nhìn về phía Kiều Hạn Văn: “Trong công ty tôi có một cô gái rất thích anh Kiều. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy chính là phó hội trưởng của hội support cho anh.” Cô đang muốn dẫn dắt Kiều Hạn Văn tham dự vào cuộc trò chuyện.
Kiều Hạn Văn nhíu mày.
“Sau này có thể cho cô ấy chụp với anh một bức ảnh được không?” Lời Lâm Xuân Nhi nói là thật, Nhị Thiến thích Kiều Hạn Văn đến phát điên. Theo lời cô ấy nói thì giấc mộng cả đời này của cô ấy chính là được sinh bé con cho Kiều Hạn Văn.
“Được.” Từ đầu đến giờ, đây mới là chữ thứ hai mà Kiều Hạn Văn nói.
“Vậy thì tốt quá.” Lâm Xuân Nhi cười nói.
“Tóm lại là sao?” Cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng chịu mở miệng: “Cô chấp nhận, hay không chấp nhận đây?”
“Có đồng ý hay không đều phụ thuộc vào thành ý của đôi bên.”
“Tất cả thành ý của tôi đều dựa trên sự chấp nhận của cô.” Tính cách hiếu thắng của Kiều Hạn Văn lại bắt đầu trỗi dậy, anh ta không cho phép mình tỏ ra yếu thế trong bất kỳ tình huống nào. Huống hồ lần này, anh ta còn đang là bên A.
Chậc, cũng gớm đấy.
Tiểu Hỷ và Lâm Xuân Nhi đã từng tham gia vào rất nhiều cuộc đàm phán thương nghiệp khác nhau, nhưng tình thế căng thẳng như hôm nay lại rất hiếm thấy. Dưới áp lực mạnh mẽ của Kiều Hạn Văn, bắp đùi anh ta bắt đầu không khống chế được mà căng lên, nhưng Lâm Xuân Nhi lại chẳng sợ.
Năm ấy cô bị gọi đi sửa bản thảo cho Kiều Hạn Văn, đã nhận được những lời chỉ trích hơn thế này nhiều. Sau khi sửa đi sửa lại, cuối cùng vẫn sẽ dùng bản đầu tiên. Đây chính là Kiều Hạn Văn.
“Tôi tin là anh đã nhận ra tôi không có thành ý.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên ra vẻ bất cần, cô cất bút máy vào túi áo vest, đứng dậy rồi đặt cuốn sổ lên bàn: “Cuộc làm ăn thiệt thòi như thế chúng tôi không làm được. Hoặc là đàm phán rõ ràng về nội dung nhiệm vụ trước rồi thương lượng về giá cả dựa trên nội dung nhiệm vụ một lần nữa. Hoặc là...” Cô xoè hai tay ra: “Tôi không đủ quyết đoán để đưa ra quyết định một việc không rõ bản chất như thế này.” Cô lấy lui làm tiến.
Kiều Hạn Văn đột nhiên bật cười thành tiếng, nói với Vương Cẩn: “Mót quá.”
Vương Cẩn sửng sốt, Kiều Hạn Văn?
Kiều Hạn Văn đứng dậy nói: “Tôi mượn WC dùng một lát, mọi người cứ nói chuyện trước đi nhé.” Sau đó anh ta nói với Tiểu Hỷ: “Dẫn tôi đi một đoạn được không?”
“Được, mời anh đi bên này.” Tiểu Hỷ cũng hiểu được sương sương, Kiều Hạn Văn và chị Xuân Nhi có cách đàm phán của riêng mình. Nhưng ngày hôm nay thật sự quá sôi nổi. Sau khi chỉ WC cho Kiều Hạn Văn, anh ta liền quay về chỗ ngồi.
Kiều Hạn Văn đi từ WC ra, nhìn thấy gần bàn làm việc có mấy món đồ thuộc loại quần áo thể thao, áo phông, áo nỉ lông cừu và áo khoác gió ném loạn ở đó, anh ta có thể tượng tượng ra cảnh hoảng loạn thay quần áo của cô khi nhận điện thoại của anh ta, cũng nhìn thấu được dáng vẻ phô trương thanh thế của cô. Cô nói cô không có thành ý, nhưng tất cả thành ý của cô đều ở đây hết rồi. Anh ta nhìn chăm chú một hồi rồi mới quay trở lại phòng làm việc của Lâm Xuân Nhi.
Không biết Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn đã làm gì với nhau, mà chưa đến mười phút hai người đã trò chuyện về việc làm móng tay đẹp. Vương Cẩn đang khoe bộ móng cô ấy mới làm cho Lâm Xuân Nhi xem, miệng còn nói: “Bộ này là kiểu kẻ dạ tweet đó.” Sau đó cô ấy cầm tay Lâm Xuân Nhi lên: “Ngón tay cô thon dài, da trắng như bóc thế này, làm móng màu bột đậu cũng rất đẹp.”
“Vậy hôm nào tôi phải thử mới được.”
Kiều Hạn Văn ngồi xuống ghế, giễu cợt nói: “Phụ nữ đúng là dễ có tình bạn giả tạo thật đấy.”
“Phụ nữ đều thích cái đẹp, ví dụ như chị Cẩn và móng tay của chị ấy.” Lâm Xuân Nhi thật lòng khen một câu khiến lòng Vương Cẩn như nở hoa. Tất cả mọi người đều cần đường xuống nước, mà Vương Cẩn cũng quyết định cho họ đường xuống nước này. Sau đó cô ấy nói với Kiều Hạn Văn: “Chúng ta nói về chuyện nội dung nhiệm vụ trước đi! Sau khi xác định nội dung trách nhiệm xong thì lại bàn bạc giá cả tiếp. Cậu dậy sớm chạy quảng cáo chắc cũng mệt rồi.”
Kiều Hạn Văn quay đầu đi, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi lại cầm cuốn sổ lên, lật đến trang ngày 24 tháng 11, Joe, sau đó lấy bút máy từ trong túi ra. Từng động tác đều uyển chuyển trôi chảy, vô cùng điêu luyện. Anh ta nhớ tới bộ quần áo trên bàn của cô, vẻ sắc sảo trên người cũng rút đi một chút, gật đầu nói: “Mọi người cứ nói đi.”
Nói rồi, anh ta lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Mặc dù anh ta nhắm mắt, nhưng tai thì vẫn dựng lên, nghe Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn tính toán chi li. Mấy lần Vương Cẩn còn cho rằng Kiều Hạn Văn sẽ nói xen vào, nhưng anh ta lại vẫn luôn nhắm mắt, không hề tham gia vào cuộc thảo luận một chút nào. Đôi bên đều thu sự sắc bén lại, cuộc đàm phán tiến triển thuận lợi. Chưa đến một tiếng đã quyết định xong nội dung cụ thể. Lúc này Kiều Hạn Văn mới mở mắt ra, ánh mắt nhìn lên cuốn sổ của Lâm Xuân Nhi, bên trên không phải trang giấy mà cô mở vừa nãy, cô đã vẽ một sơ đồ vào trong sổ, hơn nữa còn lật sang trang khác.
“Nói xong rồi hả?” Anh ta nhẹ giọng nói.
“Cũng tạm ổn rồi.” Vương Cẩn trả lời anh ta.
“Vậy đi thôi.” Anh ta đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lâm Xuân Nhi khách sáo nói một câu theo lịch sự: “Hai người chưa ăn cơm đúng không? Hay để chủ nhà như tôi đây mời hai người cùng ăn một bữa với nhau nhé?” Thật ra cô chỉ khách sáo mời cho đủ phép lịch sự mà thôi.
“Được.” Ai ngờ Kiều Hạn Văn lại dừng bước, xoay người nhìn cô.
? Lần này đến lượt Lâm Xuân Nhi sửng sốt.
“Cô mời chơi đấy à?” Vẻ mặt Kiều Hạn Văn như thể sực tỉnh, sau đó nói: “Không sao. Tôi cũng chỉ đồng ý chơi thôi.” Nói xong câu này, anh ta liền nở một nụ cười hiếm có với Lâm Xuân Nhi, rồi rời đi cùng Vương Cẩn. Lên xe rồi, hai người vẫy tay tạm biệt Lâm Xuân Nhi và Tiểu Hỷ. Sau khi lái xe, Vương Cẩn xoay người lại nhìn Kiều Hạn Văn: “Trước khi đến tôi còn lo cậu không nể mặt mũi người ta, không ngờ cậu lại hoàn toàn không tham dự là sao?”
“Chị có nhớ buổi tiệc của ngành đầu tư vào ngày kia không?” Kiều Hạn Văn hỏi cô ấy.
“Tôi nhớ.”
“Tổng giám đốc tới luân chuyển công tác Tống Thu Hàn khu vực Trung Quốc của Thịnh Thông có quan hệ vượt mức bình thường với Lâm Xuân Nhi.”
“Cô ấy là người tình của Tống Thu Hàn á?” Vương Cẩn dùng hai từ “người tình”, chứ không thì quan hệ vượt mức bình thường giữa nam và nữ còn có thể là gì nữa chứ?
“Không biết. Nhưng không đơn giản.” Kiều Hạn Văn đột nhiên hỏi Vương Cẩn: “Gần đây Viên Như đang quay phim gì thế?”
“Chiến tranh tình báo dân quốc, sắp quay xong rồi.” Vương Cẩn đáp.
Lâm Xuân Nhi quay lại phòng làm việc của mình, lấy cây bút máy kia ra rồi cẩn thận nhìn. Hôm cô mua cây bút này, tuyết rơi dày đặc cả thành phố. Cô vừa được ra viện vì viêm dạ dày cấp tính thì đột nhiên nhận được tin nhắn: “Em yêu, anh không thể đón sinh nhật năm nay cùng em được, nhưng tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửu. Chúc mừng em bước vào tuổi 30 đẹp nhất cuộc đời này.” Lúc này Lâm Xuân Nhi mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật cô.
Năm cô mười bảy tuổi, cảm thấy thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi là tuổi đẹp nhất, thanh xuân phơi phới. Năm hai mươi tuổi, cô lại cảm thấy con gái tuổi hai mươi là tốt nhất, tương lai xán lạn. Nhưng đến năm ba mươi tuổi, cô lại cảm thấy phụ nữ tuổi ba mươi là cuốn hút nhất, phong lưu bất tận. Thế nên cô quyết định tự tặng cho độ tuổi phong lưu bất tận của mình một món quà sinh nhật, vì vậy cô đã mua cây bút này, thứ mà cô vẫn luôn mơ ước trong rất nhiều năm, vì tiếc tiền mà không dám mua. Cuối cùng, ở khoảnh khắc mà cô cầm được nó vào tay, nước mắt nóng ấm lại trào ra. Bất cứ lúc nào, phụ nữ cũng phải luôn biết cách tự thưởng cho bản thân, đoạn đường tự thưởng này dẫu có mưa hay nắng cũng không ngăn được, nhưng lại sở hữu một linh hồn độc lập.
Cô lấy lại tinh thần, bật laptop lên, bắt đầu lao vào cuộc chiến tiếp theo.
*ROI: Là tỷ lệ lợi nhuận ròng trên tổng số vốn đầu tư
*GMV: là chỉ số tổng lượng giao dịch thành công, thuật ngữ trong ngành thương mại điện tử.
“Được.” Lâm Xuân Nhi mỉm cười nhìn Vương Cẩn, cô đặt cuốn sổ tay lên đầu gối, mở nắp bút ra. Trên đầu nắp bút là một ngôi sao sáu cánh màu bạc rất bắt mắt, Kiều Hạn Văn lướt mắt nhìn qua. Thời nay đã không còn nhiều người dùng bút máy nữa, nhưng cô lại có một cây bút máy cực kỳ xịn, cộng quần áo và phụ kiện trên người cô lại cũng không đắt bằng một cây bút máy này. Chiếc bút máy Montblanc này là món quà mà Lâm Xuân Nhi tự mua tặng cho mình nhân dịp sinh nhật tuổi ba mươi. Cô rất ít khi dùng đồ xa xỉ, đối với cô cây bút này đã là rất xa xỉ rồi.
“Vậy tôi bắt đầu trước nhé?” Vương Cẩn hỏi Kiều Hạn Văn.
“Được.” Kiều Hạn Văn tựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Xuân Nhi viết lên cuốn sổ tay dòng chữ: Ngày 24 tháng 11, Joe. Bàn tay cô uyển chuyển, nét viết thoải mái tự nhiên, tư thế rất đẹp.
“Thật ra, theo như lời cô Lâm đã nói lúc trước, phòng làm việc của chúng tôi có thể tuyển dụng một số nhân viên đến để làm việc, nhưng chúng tôi cũng cần phải cân nhắc đến những chuyện khác. Chúng tôi cần người chia sẻ một phần áp lực của công việc để chuyên tâm vào sự nghiệp của Joe. Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, chúng tôi quyết định bỏ ra một cái giá cao để tìm một công ty hợp tác.” Vương Cẩn nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ, chứ thật ra họ đã tìm kiếm trên thị trường được một thời gian rồi nhưng vẫn không tìm được ai thích hợp.
Ngòi bút của Lâm Xuân Nhi chấm lên cuốn sổ, đúng là không thể viết được một từ nào. Lời nói khách sáo như thế này thì có gì cần ghi chú chứ? Kiều Hạn Văn thấy khi Vương Cẩn nói cô đặt bút viết, còn khi Vương Cẩn nói xong cô lại nâng bút lên, nhưng trên cuốn sổ vẫn chỉ có mấy chữ như vậy. Anh ta thầm nghĩ hẳn là cô “nhà văn” này sắp phát bực rồi.
Quả nhiên.
“Tôi đã xem bảng báo giá rồi, các mức giá đều ở mức trung bình hoặc thấp, nói thật là không thể gọi là giá cao.” Lâm Xuân Nhi nói chuyện đúng mực, bình tĩnh thoải mái nhưng lại nhắm thẳng vào vấn đề chính.
“Mức giá này đã rất cao rồi, chúng tôi đã xem bảng giá của những công ty khác.” Vương Cẩn đáp.
“Mức giá cao thấp sẽ tương ứng với các dịch vụ hỗ trợ và ROI mà các vị yêu cầu.” Lâm Xuân Nhi đóng nắp bút lại nói: “Chúng tôi chỉ phụ trách về nội dung, đánh giá và kiểm tra KPI, chứ không nên có GMV*. Đây là sự khác biệt cơ bản giữa việc làm nội dung và tiêu thụ sản phẩm.” Ngụ ý của cô là các người đang hợp tác kiểu lừa lọc, muốn chiếm lợi của chúng tôi: “Hay nói cách khác, khi sáng tạo nội dung, anh Kiều Hạn Văn chính là nội dung, còn khi làm thương mại thì anh ấy chỉ là sản phẩm thương mại thôi. Công ty tôi có khả năng sáng tạo nội dung, nhưng không đồng ý chuyện bán sản phẩm.” Cô nói Kiều Hạn Văn là sản phẩm thương mại, lời này cũng rất bén nhọn. Mặc dù bây giờ trong giới showbiz, nghệ sĩ đã bị định nghĩa là một món hàng, nhưng khi cô nói lời này ra vẫn khiến Vương Cẩn giật mình trong lòng. Người đứng đầu công ty mới thành lập trước mắt này thật đúng là không có tình người.
Lần này Vương Cẩn đã đụng phải đá cứng rồi. Trước kia cô ấy dùng danh tiếng của Kiều Hạn Văn để đàm phán, bất kể là bên A hay bên B thì đều rất ít khi gặp khó khăn. Không ngờ hôm nay lại gặp được một người không coi ba chữ “Kiều Hạn Văn” ra gì cả, đúng là khiến cô ấy phải bẽ mặt. Nhưng Kiều Hạn Văn lại cảm thấy cô ấy đáng đời, trước kia anh ta đã nói rồi, chỉ cần là công ty thật sự có năng lực thì chắc chắn sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng các chỉ số đánh giá và sẽ không vội vàng chấp nhận cuộc làm ăn này. Ngay cả khi có một vài số liệu thì làm giả cũng rất dễ. Nhưng Vương Cẩn không tin, cô ấy không ngờ một công ty mới thành lập lại cứng rắn như vậy.
Từ đầu đến cuối Kiều Hạn Văn đều không nói gì, anh ta đưa tay khẽ vuốt cằm mình, ánh mắt vẫn luôn đặt lên cây bút của Lâm Xuân Nhi. Hôm qua khi cô và Tống Thu Hàn ăn cơm với nhau cũng không có sự sắc sảo như thế này.
“Cô Lâm, vậy lần đàm phán này đã đi vào ngõ cụt rồi.” Vương Cẩn bắt đầu ép tới.
Lâm Xuân Nhi lại cười, nhìn về phía Kiều Hạn Văn: “Trong công ty tôi có một cô gái rất thích anh Kiều. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy chính là phó hội trưởng của hội support cho anh.” Cô đang muốn dẫn dắt Kiều Hạn Văn tham dự vào cuộc trò chuyện.
Kiều Hạn Văn nhíu mày.
“Sau này có thể cho cô ấy chụp với anh một bức ảnh được không?” Lời Lâm Xuân Nhi nói là thật, Nhị Thiến thích Kiều Hạn Văn đến phát điên. Theo lời cô ấy nói thì giấc mộng cả đời này của cô ấy chính là được sinh bé con cho Kiều Hạn Văn.
“Được.” Từ đầu đến giờ, đây mới là chữ thứ hai mà Kiều Hạn Văn nói.
“Vậy thì tốt quá.” Lâm Xuân Nhi cười nói.
“Tóm lại là sao?” Cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng chịu mở miệng: “Cô chấp nhận, hay không chấp nhận đây?”
“Có đồng ý hay không đều phụ thuộc vào thành ý của đôi bên.”
“Tất cả thành ý của tôi đều dựa trên sự chấp nhận của cô.” Tính cách hiếu thắng của Kiều Hạn Văn lại bắt đầu trỗi dậy, anh ta không cho phép mình tỏ ra yếu thế trong bất kỳ tình huống nào. Huống hồ lần này, anh ta còn đang là bên A.
Chậc, cũng gớm đấy.
Tiểu Hỷ và Lâm Xuân Nhi đã từng tham gia vào rất nhiều cuộc đàm phán thương nghiệp khác nhau, nhưng tình thế căng thẳng như hôm nay lại rất hiếm thấy. Dưới áp lực mạnh mẽ của Kiều Hạn Văn, bắp đùi anh ta bắt đầu không khống chế được mà căng lên, nhưng Lâm Xuân Nhi lại chẳng sợ.
Năm ấy cô bị gọi đi sửa bản thảo cho Kiều Hạn Văn, đã nhận được những lời chỉ trích hơn thế này nhiều. Sau khi sửa đi sửa lại, cuối cùng vẫn sẽ dùng bản đầu tiên. Đây chính là Kiều Hạn Văn.
“Tôi tin là anh đã nhận ra tôi không có thành ý.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên ra vẻ bất cần, cô cất bút máy vào túi áo vest, đứng dậy rồi đặt cuốn sổ lên bàn: “Cuộc làm ăn thiệt thòi như thế chúng tôi không làm được. Hoặc là đàm phán rõ ràng về nội dung nhiệm vụ trước rồi thương lượng về giá cả dựa trên nội dung nhiệm vụ một lần nữa. Hoặc là...” Cô xoè hai tay ra: “Tôi không đủ quyết đoán để đưa ra quyết định một việc không rõ bản chất như thế này.” Cô lấy lui làm tiến.
Kiều Hạn Văn đột nhiên bật cười thành tiếng, nói với Vương Cẩn: “Mót quá.”
Vương Cẩn sửng sốt, Kiều Hạn Văn?
Kiều Hạn Văn đứng dậy nói: “Tôi mượn WC dùng một lát, mọi người cứ nói chuyện trước đi nhé.” Sau đó anh ta nói với Tiểu Hỷ: “Dẫn tôi đi một đoạn được không?”
“Được, mời anh đi bên này.” Tiểu Hỷ cũng hiểu được sương sương, Kiều Hạn Văn và chị Xuân Nhi có cách đàm phán của riêng mình. Nhưng ngày hôm nay thật sự quá sôi nổi. Sau khi chỉ WC cho Kiều Hạn Văn, anh ta liền quay về chỗ ngồi.
Kiều Hạn Văn đi từ WC ra, nhìn thấy gần bàn làm việc có mấy món đồ thuộc loại quần áo thể thao, áo phông, áo nỉ lông cừu và áo khoác gió ném loạn ở đó, anh ta có thể tượng tượng ra cảnh hoảng loạn thay quần áo của cô khi nhận điện thoại của anh ta, cũng nhìn thấu được dáng vẻ phô trương thanh thế của cô. Cô nói cô không có thành ý, nhưng tất cả thành ý của cô đều ở đây hết rồi. Anh ta nhìn chăm chú một hồi rồi mới quay trở lại phòng làm việc của Lâm Xuân Nhi.
Không biết Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn đã làm gì với nhau, mà chưa đến mười phút hai người đã trò chuyện về việc làm móng tay đẹp. Vương Cẩn đang khoe bộ móng cô ấy mới làm cho Lâm Xuân Nhi xem, miệng còn nói: “Bộ này là kiểu kẻ dạ tweet đó.” Sau đó cô ấy cầm tay Lâm Xuân Nhi lên: “Ngón tay cô thon dài, da trắng như bóc thế này, làm móng màu bột đậu cũng rất đẹp.”
“Vậy hôm nào tôi phải thử mới được.”
Kiều Hạn Văn ngồi xuống ghế, giễu cợt nói: “Phụ nữ đúng là dễ có tình bạn giả tạo thật đấy.”
“Phụ nữ đều thích cái đẹp, ví dụ như chị Cẩn và móng tay của chị ấy.” Lâm Xuân Nhi thật lòng khen một câu khiến lòng Vương Cẩn như nở hoa. Tất cả mọi người đều cần đường xuống nước, mà Vương Cẩn cũng quyết định cho họ đường xuống nước này. Sau đó cô ấy nói với Kiều Hạn Văn: “Chúng ta nói về chuyện nội dung nhiệm vụ trước đi! Sau khi xác định nội dung trách nhiệm xong thì lại bàn bạc giá cả tiếp. Cậu dậy sớm chạy quảng cáo chắc cũng mệt rồi.”
Kiều Hạn Văn quay đầu đi, nhìn thấy Lâm Xuân Nhi lại cầm cuốn sổ lên, lật đến trang ngày 24 tháng 11, Joe, sau đó lấy bút máy từ trong túi ra. Từng động tác đều uyển chuyển trôi chảy, vô cùng điêu luyện. Anh ta nhớ tới bộ quần áo trên bàn của cô, vẻ sắc sảo trên người cũng rút đi một chút, gật đầu nói: “Mọi người cứ nói đi.”
Nói rồi, anh ta lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Mặc dù anh ta nhắm mắt, nhưng tai thì vẫn dựng lên, nghe Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn tính toán chi li. Mấy lần Vương Cẩn còn cho rằng Kiều Hạn Văn sẽ nói xen vào, nhưng anh ta lại vẫn luôn nhắm mắt, không hề tham gia vào cuộc thảo luận một chút nào. Đôi bên đều thu sự sắc bén lại, cuộc đàm phán tiến triển thuận lợi. Chưa đến một tiếng đã quyết định xong nội dung cụ thể. Lúc này Kiều Hạn Văn mới mở mắt ra, ánh mắt nhìn lên cuốn sổ của Lâm Xuân Nhi, bên trên không phải trang giấy mà cô mở vừa nãy, cô đã vẽ một sơ đồ vào trong sổ, hơn nữa còn lật sang trang khác.
“Nói xong rồi hả?” Anh ta nhẹ giọng nói.
“Cũng tạm ổn rồi.” Vương Cẩn trả lời anh ta.
“Vậy đi thôi.” Anh ta đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lâm Xuân Nhi khách sáo nói một câu theo lịch sự: “Hai người chưa ăn cơm đúng không? Hay để chủ nhà như tôi đây mời hai người cùng ăn một bữa với nhau nhé?” Thật ra cô chỉ khách sáo mời cho đủ phép lịch sự mà thôi.
“Được.” Ai ngờ Kiều Hạn Văn lại dừng bước, xoay người nhìn cô.
? Lần này đến lượt Lâm Xuân Nhi sửng sốt.
“Cô mời chơi đấy à?” Vẻ mặt Kiều Hạn Văn như thể sực tỉnh, sau đó nói: “Không sao. Tôi cũng chỉ đồng ý chơi thôi.” Nói xong câu này, anh ta liền nở một nụ cười hiếm có với Lâm Xuân Nhi, rồi rời đi cùng Vương Cẩn. Lên xe rồi, hai người vẫy tay tạm biệt Lâm Xuân Nhi và Tiểu Hỷ. Sau khi lái xe, Vương Cẩn xoay người lại nhìn Kiều Hạn Văn: “Trước khi đến tôi còn lo cậu không nể mặt mũi người ta, không ngờ cậu lại hoàn toàn không tham dự là sao?”
“Chị có nhớ buổi tiệc của ngành đầu tư vào ngày kia không?” Kiều Hạn Văn hỏi cô ấy.
“Tôi nhớ.”
“Tổng giám đốc tới luân chuyển công tác Tống Thu Hàn khu vực Trung Quốc của Thịnh Thông có quan hệ vượt mức bình thường với Lâm Xuân Nhi.”
“Cô ấy là người tình của Tống Thu Hàn á?” Vương Cẩn dùng hai từ “người tình”, chứ không thì quan hệ vượt mức bình thường giữa nam và nữ còn có thể là gì nữa chứ?
“Không biết. Nhưng không đơn giản.” Kiều Hạn Văn đột nhiên hỏi Vương Cẩn: “Gần đây Viên Như đang quay phim gì thế?”
“Chiến tranh tình báo dân quốc, sắp quay xong rồi.” Vương Cẩn đáp.
Lâm Xuân Nhi quay lại phòng làm việc của mình, lấy cây bút máy kia ra rồi cẩn thận nhìn. Hôm cô mua cây bút này, tuyết rơi dày đặc cả thành phố. Cô vừa được ra viện vì viêm dạ dày cấp tính thì đột nhiên nhận được tin nhắn: “Em yêu, anh không thể đón sinh nhật năm nay cùng em được, nhưng tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửu. Chúc mừng em bước vào tuổi 30 đẹp nhất cuộc đời này.” Lúc này Lâm Xuân Nhi mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật cô.
Năm cô mười bảy tuổi, cảm thấy thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi là tuổi đẹp nhất, thanh xuân phơi phới. Năm hai mươi tuổi, cô lại cảm thấy con gái tuổi hai mươi là tốt nhất, tương lai xán lạn. Nhưng đến năm ba mươi tuổi, cô lại cảm thấy phụ nữ tuổi ba mươi là cuốn hút nhất, phong lưu bất tận. Thế nên cô quyết định tự tặng cho độ tuổi phong lưu bất tận của mình một món quà sinh nhật, vì vậy cô đã mua cây bút này, thứ mà cô vẫn luôn mơ ước trong rất nhiều năm, vì tiếc tiền mà không dám mua. Cuối cùng, ở khoảnh khắc mà cô cầm được nó vào tay, nước mắt nóng ấm lại trào ra. Bất cứ lúc nào, phụ nữ cũng phải luôn biết cách tự thưởng cho bản thân, đoạn đường tự thưởng này dẫu có mưa hay nắng cũng không ngăn được, nhưng lại sở hữu một linh hồn độc lập.
Cô lấy lại tinh thần, bật laptop lên, bắt đầu lao vào cuộc chiến tiếp theo.
*ROI: Là tỷ lệ lợi nhuận ròng trên tổng số vốn đầu tư
*GMV: là chỉ số tổng lượng giao dịch thành công, thuật ngữ trong ngành thương mại điện tử.
Bình luận facebook