-
Chương 48
Tống Thu Hàn muốn nói thêm gì nhưng Lâm Xuân Nhi lại điềm nhiên như không quan tâm tới chuyện anh vừa nói. Thậm chí anh còn cảm thấy câu giải thích vừa rồi của mình quá dư thừa, cũng không giải thích nổi vì sao mình phải thanh minh với Lâm Xuân Nhi.
“Sao cậu lại ở đó?” Anh hỏi.
“Tớ nhận thêm công việc tuyên truyền cho Kiều Hạn Văn nên hôm nay tới quay tư liệu.”
“Kiều Hạn Văn khó tiếp xúc lắm, tớ từng chơi bóng với anh ta rồi.”
“Ừ, tớ vẫn lo được, cậu đừng lo.” Lâm Xuân Nhi trả lời nốt câu này bèn quay ra nói chuyện với Nhị Thiến, xong mới tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin: “Phương Gia Lỵ đẹp thật đó.” Cô khen thật lòng.
Nhưng Tống Thu Hàn lại cảm thấy mình để tâm nhắn tin cho cô cứ như thừa thãi vậy, nên cất điện thoại đi rồi tiếp tục cuộc họp. Anh nhìn chằm chằm từng trang liệu vụt qua trước mắt, nhưng đầu óc đã không thể tập trung được nữa. Lâm Xuân Nhi chưa từng để tâm tới bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, lúc nào cô cũng quan tâm tới những chuyện lớn lao hơn như trái đất, vũ trụ, con người. Năm đó anh luôn giải thích với Lâm Xuân Nhi những tin đồn thất thiệt về mình, nhưng còn cô… lúc nào cô cũng khiến anh có cảm giác mình đang giải thích thừa, giống như hôm nay vậy. Anh đứng phắt lên ra khỏi phòng họp gọi điện cho Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi đang tìm nơi phơi nắng trong nhà Phương Gia Lỵ thì nhận được cuộc gọi, thì thầm trả lời: “Không phải cậu đang họp à?”
“Ừ.” Tống Thu Hàn trả lời, tự châm cho mình một điếu thuốc. Tâm trạng anh không tốt.
“Cậu làm sao thế?” Lâm Xuân Nhi hỏi.
“Cậu khen Phương Gia Lỵ xinh đẹp. Câu sau có phải cậu định hỏi cô ta xinh đẹp như thế, lại còn là chủ thương hiệu thời trang nên không hiểu vì sao tớ không đồng ý kết hôn không? Chắc chắn cậu đã nghĩ rằng tớ không đồng ý kết hôn chỉ vì không muốn để người khác áp đặt, đúng không?” Tống Thu Hàn phả ra hơi thuốc dài mới thấy lòng mình đỡ bức bách.
Lâm Xuân Nhi sững sờ nghe anh hỏi. Cô nghẹn họng mãi, cứ “ơ ơ” mất một lúc. Anh biết đọc suy nghĩ người khác đấy à?
“Ơ cái gì mà ơ.” Tống Thu Hàn cằn nhằn: “Trước tiên, một cô gái có xinh đẹp hay không là chuyện của cô ta. Cậu cảm thấy cô ta xinh đẹp là cảm nhận của cậu chứ không phải của tớ. Thứ hai, cậu đừng làm loạn.”
“Tớ làm loạn gì?”
“Cậu muốn làm loạn rõ rành rành còn gì.” Tống Thu Hàn cãi bướng.
Lâm Xuân Nhi không dám nói tiếp nữa, cô nghe được anh thực sự tức giận nên chỉ đành hỏi: “Vậy cậu thấy cô gái thế nào mới đẹp?”
“Liên quan quái gì tới cậu.” Tống Thu Hàn khó chịu đốp lại cô một câu. Anh thầm nghĩ, cô gái nào đẹp à, cậu tự soi gương đi là biết ngay còn gì?
Lâm Xuân Nhi cười khúc khích: “Tống Thu Hàn, hoa của dì Thượng sắp chết héo hết rồi.”
Tống Thu Hàn ngẩn ra. Rốt cuộc cô có biết anh đang giận không thế? Nhưng cuối cùng anh vẫn đầu hàng trước cô: “Cậu giúp dì Thượng tưới hoa đi.”
“Hả?”
“Đằng nào cậu cũng ở ngay bên cạnh, mặc áo vào rồi qua đi. Mật mã là 061425.”
“Ờ.” Lâm Xuân Nhi cảm thấy mật mã của Tống Thu Hàn thật kỳ lạ. Cô mặc áo bông, chào Nhị Thiến và Vương Cẩn rồi ra ngoài. Nhà Tống Thu Hàn có ba lớp cửa đều dùng chung một số mật mã. Cô nhập mật mã, bước vào nhà. Đến nhà kính, cô chụp bức ảnh gửi cho Tống Thu Hàn: “Con ong chăm chỉ chuẩn bị bắt tay làm việc đây.”
Tống Thu Hàn hết giận rồi, gọi video cho cô. Lâm Xuân Nhi cầm xẻng ngồi xổm trong nhà kính, ánh nắng mùa đông bao trùm lấy cô. Cô vươn tay lên trán che nắng, đặt điện thoại xuống bên cạnh hỏi Tống Thu Hàn: “Cậu hết giận rồi hả?”
“Cậu biết tớ giận à?”
“Cậu hút thuốc, hơn nữa giọng nói cũng gắt.” Lâm Xuân Nhi thấy hơi ấm ức. Cô chỉ khen Phương Gia Lỵ đẹp thôi, sao anh lại giận đùng đùng lên như thế, nghĩ đi nghĩ lại, quả thật thấy cơn giận của anh rất vô duyên vô cớ.
“Xin lỗi.” Tống Thu Hàn nói xin lỗi, đến khi nhìn Lâm Xuân Nhi cười mới yên lặng ngắm cô nhổ cỏ cho hoa, ngắm cô lấy bình nước nhỏ tưới cây. Dòng nước nhỏ xíu rót ra dưới ánh nắng tạo thành cầu vồng bé xíu thật đẹp. Tống Thu Hàn tiện tay chụp lại màn hình rồi yên tĩnh đợi cô tưới hoa xong. Anh nhìn giờ, biết nên tiếp tục cuộc họp bèn nói: “Lâm Xuân Nhi, cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh.”
“Cái gì cơ?”
Tống Thu Hàn không trả lời mà tắt máy luôn. Anh gửi bức ảnh vừa chụp màn hình cho cô, kèm tin nhắn: “Vừa rồi nhìn thấy cầu vồng, nó quan trọng hơn mọi thứ khác.”
Tống Thu Hàn họp xong đã là tám giờ tối, anh vội vã chạy ra sân bay thì lại thấy Phương Gia Lỵ đang lảm nhảm: “Kiều Hạn Văn yêu sách thật đó. Nhưng đội ngũ anh ta đưa tới lại khá chuyên nghiệp.”
“Hôm nay em hơi mệt, lát nữa còn phải chỉnh sửa chi tiết nữa.”
“Anh đang ở đâu? Tối mai mình ăn cơm chung nhé?”
Tống Thu Hàn trả lời: “Mai tôi có hẹn.”
Anh mà có hẹn gì? Chẳng qua anh không muốn gặp cô ta thôi. Anh cũng không muốn nói chuyện, bèn đeo tai nghe lên. Tống Thu Hàn không muốn gặp người ta còn có thể tìm cớ để trốn, nhưng Lâm Xuân Nhi thì không trốn được. Cô từ chối Kiều Hạn Văn hai lần nên lần này kiểu gì cũng phải đi cùng anh ta, thế là sau buổi làm việc, cô dẫn nhóm của mình cùng ăn cơm với Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn chọn một nhà hàng yên tĩnh, ăn cơm trong phòng riêng. Anh ta ngồi vị trí chủ tiệc, Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn ngồi ở hai bên.
“Cô muốn uống chút rượu không?” Kiều Hạn Văn hỏi Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Tửu lượng của tôi không tốt.” Cô không hề biết rằng Kiều Hạn Văn từng nhìn thấy cô “chén chú chén anh” với mấy người Tống Thu Hàn, Trần Khoan Niên trong quán canh cá chua hôm đó. Nhưng anh ta không tỏ ra mình biết mà nghiêng đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, hỏi: “Cô uống đồ ấm nhé?”
“Được, cảm ơn anh.”
“Những người khác uống gì?” Kiều Hạn Văn quay qua hỏi Nhị Thiến và hai bạn quay phim.
“Chúng tôi uống chút rượu được.” Nhị Thiến trả lời.
“Vậy chúng ta cùng uống một chút.” Kiều Hạn Văn không chú ý đến Lâm Xuân Nhi nữa. Người phụ nữ như Lâm Xuân Nhi có kiêu ngạo của riêng mình. Cô chỉ chịu uống rượu với người hợp mình như Tống Thu Hàn. Kiều Hạn Văn uống nước rồi hỏi Lâm Xuân Nhi: “Sếp Lâm quê ở đâu?”
“Tôi người Xuân Thành.”
Xuân Thành? Viên Như cũng là người Xuân Thành, Tống Thu Hàn là mối tình đầu của Viên Như, Tống Thu Hàn uống rượu với Lâm Xuân Nhi. Liên kết thông tin mang đến vở kịch đầy màu sắc khiến Kiều Hạn Văn thấy thú vị.
“Khéo quá, tôi có một người bạn cũng là người Xuân Thành. Tôi có thể hỏi tuổi cô không? Nếu như không cách quá nhiều tuổi, có lẽ hai người sẽ biết nhau.” Kiều Hạn Văn thân thiện như thế thật khiến Vương Cẩn ngạc nhiên liếc nhìn anh ta.
“Tôi ba mươi hai tuổi.” Lâm Xuân Nhi trả lời.
“Ồ. Bằng tuổi với Viên Như.” Kiều Hạn Văn gật đầu. Anh ta làm như vô tình nhắc đến tên Viên Như. Lâm Xuân Nhi thì lại không hề ngạc nhiên, họ cùng giới giải trí nên chuyện anh ta quen Viên Như cũng là điều bình thường. Lâm Xuân Nhi không tiếp lời.
Kiều Hạn Văn không tiếp tục nói chuyện với cô nữa mà nói mấy chuyện như fan club hay sở thích cá nhân với hội Nhị Thiến. Lâm Xuân Nhi ngồi bên như ấn nhầm nút yên lặng, chỉ lắng nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Rất ít khi cô như thế. Mấy năm qua tiếp xúc với nhiều cuộc xã giao cô vẫn luôn có thể hòa mình vào vui vẻ. Nhưng hôm nay cô kiệm lời cũng không phải vì Kiều Hạn Văn, chỉ là cô không muốn nói chuyện. Không có nguyên nhân gì hết. Làm thế đúng thật không chuyên nghiệp.
Kiều Hạn Văn uống ba chén rượu, cuối cùng nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cô không vui à?” Giọng nói của anh ta rất nhẹ như đang thì thầm.
“Hả?” Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta thắc mắc.
“Cô không nói gì cả.”
“Tôi vẫn luôn ít nói như thế mà.” Lâm Xuân Nhi mỉm cười đáp.
Kiều Hạn Văn thầm cười khẩy. Anh ta từng gặp dáng vẻ nhiệt tình của Lâm Xuân Nhi rồi, đương nhiên hiểu rõ vẻ hời hợt của cô lúc này. Cô gái này thú vị thật. Cho đến tận khi bữa cơm kết thúc, Kiều Hạn Văn vẫn đang nghĩ người như Lâm Xuân Nhi rất thú vị.
Tâm trạng tốt đẹp của Kiều Hạn Văn không lọt khỏi mắt Vương Cẩn. Cô ấy nhắc lại lịch trình những ngày tiếp theo với anh ta xong bèn nói: “Hôm nay cậu đặc biệt chú ý tới Lâm Xuân Nhi nhỉ?”
Kiều Hạn Văn nhún vai: “Ừ thì sao?”
“Không sao, tôi chỉ cảm thấy cậu khác với bình thường. Trước kia trong cuộc gặp riêng cậu không bao giờ hòa hoãn như thế. Lúc nãy ăn cơm cậu còn chủ động nói chuyện.” Vương Cẩn ngập ngừng: “Cậu có ý với cô ấy à?”
Kiều Hạn Văn dựa vào ghế xe nghĩ tới câu thơ Lâm Xuân Nhi đọc khen mình “Tả đáo thủy cùng thiên diểu, định phi trần thổ gian nhân.” Đây chắc hẳn là điều chân thành duy nhất hôm nay của cô.
“Chị có biết đã rất lâu rồi tôi không có ý muốn chinh phục một cô gái không?” Kiều Hạn Văn châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Cảm giác này thật tuyệt.”
“Bởi vì cô ấy từ chối cậu?” Vương Cẩn hỏi.
Kiều Hạn Văn lắc đầu: “Không, bởi vì cô ấy chính là cô ấy.”
“Sao cậu lại ở đó?” Anh hỏi.
“Tớ nhận thêm công việc tuyên truyền cho Kiều Hạn Văn nên hôm nay tới quay tư liệu.”
“Kiều Hạn Văn khó tiếp xúc lắm, tớ từng chơi bóng với anh ta rồi.”
“Ừ, tớ vẫn lo được, cậu đừng lo.” Lâm Xuân Nhi trả lời nốt câu này bèn quay ra nói chuyện với Nhị Thiến, xong mới tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin: “Phương Gia Lỵ đẹp thật đó.” Cô khen thật lòng.
Nhưng Tống Thu Hàn lại cảm thấy mình để tâm nhắn tin cho cô cứ như thừa thãi vậy, nên cất điện thoại đi rồi tiếp tục cuộc họp. Anh nhìn chằm chằm từng trang liệu vụt qua trước mắt, nhưng đầu óc đã không thể tập trung được nữa. Lâm Xuân Nhi chưa từng để tâm tới bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, lúc nào cô cũng quan tâm tới những chuyện lớn lao hơn như trái đất, vũ trụ, con người. Năm đó anh luôn giải thích với Lâm Xuân Nhi những tin đồn thất thiệt về mình, nhưng còn cô… lúc nào cô cũng khiến anh có cảm giác mình đang giải thích thừa, giống như hôm nay vậy. Anh đứng phắt lên ra khỏi phòng họp gọi điện cho Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi đang tìm nơi phơi nắng trong nhà Phương Gia Lỵ thì nhận được cuộc gọi, thì thầm trả lời: “Không phải cậu đang họp à?”
“Ừ.” Tống Thu Hàn trả lời, tự châm cho mình một điếu thuốc. Tâm trạng anh không tốt.
“Cậu làm sao thế?” Lâm Xuân Nhi hỏi.
“Cậu khen Phương Gia Lỵ xinh đẹp. Câu sau có phải cậu định hỏi cô ta xinh đẹp như thế, lại còn là chủ thương hiệu thời trang nên không hiểu vì sao tớ không đồng ý kết hôn không? Chắc chắn cậu đã nghĩ rằng tớ không đồng ý kết hôn chỉ vì không muốn để người khác áp đặt, đúng không?” Tống Thu Hàn phả ra hơi thuốc dài mới thấy lòng mình đỡ bức bách.
Lâm Xuân Nhi sững sờ nghe anh hỏi. Cô nghẹn họng mãi, cứ “ơ ơ” mất một lúc. Anh biết đọc suy nghĩ người khác đấy à?
“Ơ cái gì mà ơ.” Tống Thu Hàn cằn nhằn: “Trước tiên, một cô gái có xinh đẹp hay không là chuyện của cô ta. Cậu cảm thấy cô ta xinh đẹp là cảm nhận của cậu chứ không phải của tớ. Thứ hai, cậu đừng làm loạn.”
“Tớ làm loạn gì?”
“Cậu muốn làm loạn rõ rành rành còn gì.” Tống Thu Hàn cãi bướng.
Lâm Xuân Nhi không dám nói tiếp nữa, cô nghe được anh thực sự tức giận nên chỉ đành hỏi: “Vậy cậu thấy cô gái thế nào mới đẹp?”
“Liên quan quái gì tới cậu.” Tống Thu Hàn khó chịu đốp lại cô một câu. Anh thầm nghĩ, cô gái nào đẹp à, cậu tự soi gương đi là biết ngay còn gì?
Lâm Xuân Nhi cười khúc khích: “Tống Thu Hàn, hoa của dì Thượng sắp chết héo hết rồi.”
Tống Thu Hàn ngẩn ra. Rốt cuộc cô có biết anh đang giận không thế? Nhưng cuối cùng anh vẫn đầu hàng trước cô: “Cậu giúp dì Thượng tưới hoa đi.”
“Hả?”
“Đằng nào cậu cũng ở ngay bên cạnh, mặc áo vào rồi qua đi. Mật mã là 061425.”
“Ờ.” Lâm Xuân Nhi cảm thấy mật mã của Tống Thu Hàn thật kỳ lạ. Cô mặc áo bông, chào Nhị Thiến và Vương Cẩn rồi ra ngoài. Nhà Tống Thu Hàn có ba lớp cửa đều dùng chung một số mật mã. Cô nhập mật mã, bước vào nhà. Đến nhà kính, cô chụp bức ảnh gửi cho Tống Thu Hàn: “Con ong chăm chỉ chuẩn bị bắt tay làm việc đây.”
Tống Thu Hàn hết giận rồi, gọi video cho cô. Lâm Xuân Nhi cầm xẻng ngồi xổm trong nhà kính, ánh nắng mùa đông bao trùm lấy cô. Cô vươn tay lên trán che nắng, đặt điện thoại xuống bên cạnh hỏi Tống Thu Hàn: “Cậu hết giận rồi hả?”
“Cậu biết tớ giận à?”
“Cậu hút thuốc, hơn nữa giọng nói cũng gắt.” Lâm Xuân Nhi thấy hơi ấm ức. Cô chỉ khen Phương Gia Lỵ đẹp thôi, sao anh lại giận đùng đùng lên như thế, nghĩ đi nghĩ lại, quả thật thấy cơn giận của anh rất vô duyên vô cớ.
“Xin lỗi.” Tống Thu Hàn nói xin lỗi, đến khi nhìn Lâm Xuân Nhi cười mới yên lặng ngắm cô nhổ cỏ cho hoa, ngắm cô lấy bình nước nhỏ tưới cây. Dòng nước nhỏ xíu rót ra dưới ánh nắng tạo thành cầu vồng bé xíu thật đẹp. Tống Thu Hàn tiện tay chụp lại màn hình rồi yên tĩnh đợi cô tưới hoa xong. Anh nhìn giờ, biết nên tiếp tục cuộc họp bèn nói: “Lâm Xuân Nhi, cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh.”
“Cái gì cơ?”
Tống Thu Hàn không trả lời mà tắt máy luôn. Anh gửi bức ảnh vừa chụp màn hình cho cô, kèm tin nhắn: “Vừa rồi nhìn thấy cầu vồng, nó quan trọng hơn mọi thứ khác.”
Tống Thu Hàn họp xong đã là tám giờ tối, anh vội vã chạy ra sân bay thì lại thấy Phương Gia Lỵ đang lảm nhảm: “Kiều Hạn Văn yêu sách thật đó. Nhưng đội ngũ anh ta đưa tới lại khá chuyên nghiệp.”
“Hôm nay em hơi mệt, lát nữa còn phải chỉnh sửa chi tiết nữa.”
“Anh đang ở đâu? Tối mai mình ăn cơm chung nhé?”
Tống Thu Hàn trả lời: “Mai tôi có hẹn.”
Anh mà có hẹn gì? Chẳng qua anh không muốn gặp cô ta thôi. Anh cũng không muốn nói chuyện, bèn đeo tai nghe lên. Tống Thu Hàn không muốn gặp người ta còn có thể tìm cớ để trốn, nhưng Lâm Xuân Nhi thì không trốn được. Cô từ chối Kiều Hạn Văn hai lần nên lần này kiểu gì cũng phải đi cùng anh ta, thế là sau buổi làm việc, cô dẫn nhóm của mình cùng ăn cơm với Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn chọn một nhà hàng yên tĩnh, ăn cơm trong phòng riêng. Anh ta ngồi vị trí chủ tiệc, Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn ngồi ở hai bên.
“Cô muốn uống chút rượu không?” Kiều Hạn Văn hỏi Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Tửu lượng của tôi không tốt.” Cô không hề biết rằng Kiều Hạn Văn từng nhìn thấy cô “chén chú chén anh” với mấy người Tống Thu Hàn, Trần Khoan Niên trong quán canh cá chua hôm đó. Nhưng anh ta không tỏ ra mình biết mà nghiêng đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, hỏi: “Cô uống đồ ấm nhé?”
“Được, cảm ơn anh.”
“Những người khác uống gì?” Kiều Hạn Văn quay qua hỏi Nhị Thiến và hai bạn quay phim.
“Chúng tôi uống chút rượu được.” Nhị Thiến trả lời.
“Vậy chúng ta cùng uống một chút.” Kiều Hạn Văn không chú ý đến Lâm Xuân Nhi nữa. Người phụ nữ như Lâm Xuân Nhi có kiêu ngạo của riêng mình. Cô chỉ chịu uống rượu với người hợp mình như Tống Thu Hàn. Kiều Hạn Văn uống nước rồi hỏi Lâm Xuân Nhi: “Sếp Lâm quê ở đâu?”
“Tôi người Xuân Thành.”
Xuân Thành? Viên Như cũng là người Xuân Thành, Tống Thu Hàn là mối tình đầu của Viên Như, Tống Thu Hàn uống rượu với Lâm Xuân Nhi. Liên kết thông tin mang đến vở kịch đầy màu sắc khiến Kiều Hạn Văn thấy thú vị.
“Khéo quá, tôi có một người bạn cũng là người Xuân Thành. Tôi có thể hỏi tuổi cô không? Nếu như không cách quá nhiều tuổi, có lẽ hai người sẽ biết nhau.” Kiều Hạn Văn thân thiện như thế thật khiến Vương Cẩn ngạc nhiên liếc nhìn anh ta.
“Tôi ba mươi hai tuổi.” Lâm Xuân Nhi trả lời.
“Ồ. Bằng tuổi với Viên Như.” Kiều Hạn Văn gật đầu. Anh ta làm như vô tình nhắc đến tên Viên Như. Lâm Xuân Nhi thì lại không hề ngạc nhiên, họ cùng giới giải trí nên chuyện anh ta quen Viên Như cũng là điều bình thường. Lâm Xuân Nhi không tiếp lời.
Kiều Hạn Văn không tiếp tục nói chuyện với cô nữa mà nói mấy chuyện như fan club hay sở thích cá nhân với hội Nhị Thiến. Lâm Xuân Nhi ngồi bên như ấn nhầm nút yên lặng, chỉ lắng nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Rất ít khi cô như thế. Mấy năm qua tiếp xúc với nhiều cuộc xã giao cô vẫn luôn có thể hòa mình vào vui vẻ. Nhưng hôm nay cô kiệm lời cũng không phải vì Kiều Hạn Văn, chỉ là cô không muốn nói chuyện. Không có nguyên nhân gì hết. Làm thế đúng thật không chuyên nghiệp.
Kiều Hạn Văn uống ba chén rượu, cuối cùng nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cô không vui à?” Giọng nói của anh ta rất nhẹ như đang thì thầm.
“Hả?” Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta thắc mắc.
“Cô không nói gì cả.”
“Tôi vẫn luôn ít nói như thế mà.” Lâm Xuân Nhi mỉm cười đáp.
Kiều Hạn Văn thầm cười khẩy. Anh ta từng gặp dáng vẻ nhiệt tình của Lâm Xuân Nhi rồi, đương nhiên hiểu rõ vẻ hời hợt của cô lúc này. Cô gái này thú vị thật. Cho đến tận khi bữa cơm kết thúc, Kiều Hạn Văn vẫn đang nghĩ người như Lâm Xuân Nhi rất thú vị.
Tâm trạng tốt đẹp của Kiều Hạn Văn không lọt khỏi mắt Vương Cẩn. Cô ấy nhắc lại lịch trình những ngày tiếp theo với anh ta xong bèn nói: “Hôm nay cậu đặc biệt chú ý tới Lâm Xuân Nhi nhỉ?”
Kiều Hạn Văn nhún vai: “Ừ thì sao?”
“Không sao, tôi chỉ cảm thấy cậu khác với bình thường. Trước kia trong cuộc gặp riêng cậu không bao giờ hòa hoãn như thế. Lúc nãy ăn cơm cậu còn chủ động nói chuyện.” Vương Cẩn ngập ngừng: “Cậu có ý với cô ấy à?”
Kiều Hạn Văn dựa vào ghế xe nghĩ tới câu thơ Lâm Xuân Nhi đọc khen mình “Tả đáo thủy cùng thiên diểu, định phi trần thổ gian nhân.” Đây chắc hẳn là điều chân thành duy nhất hôm nay của cô.
“Chị có biết đã rất lâu rồi tôi không có ý muốn chinh phục một cô gái không?” Kiều Hạn Văn châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Cảm giác này thật tuyệt.”
“Bởi vì cô ấy từ chối cậu?” Vương Cẩn hỏi.
Kiều Hạn Văn lắc đầu: “Không, bởi vì cô ấy chính là cô ấy.”
Bình luận facebook