-
Chương 72
Lâm Xuân Nhi nhớ tới mùi hương Aman.
Đó là mùi thơm của gỗ ngày xưa.
Những ngôi nhà nằm trong ngôi làng cổ, chạy ngang qua những vườn chè, thỉnh thoảng có tiếng chuông chùa Linh Ẩn truyền tới, nhân viên phục vụ mặc đồng phục kaki, ánh đèn mờ mờ, như trở lại thế kỉ mười tám. Đây một chỗ, kia một chỗ, người với người không thể nhanh chóng gặp nhau, nhưng cũng vì khoảng cách này mà người ta nảy ra ý muốn gặp nhau lập tức.
Tống Thu Hàn ngồi trước cửa sổ chờ cô. Bên tay anh đặt một chén trà ngon mới pha, hơi nóng bay ra ngoài cửa sổ, tiêu tán, trông anh như một người tu thiền vậy. Thấy Lâm Xuân Nhi theo nhân viên phục vụ đi vào, anh đứng dậy đón cô.
“Ngày quốc tế trẻ em gái kết thúc rồi hả?”
Lâm Xuân Nhi giấu túi gói hàng ra sau lưng, gật đầu: “Kết thúc rồi.”
Hoàng hôn sắp tắt, bốn bề yên tĩnh, Lâm Xuân Nhi nghe được cả tiếng tim đập của mình.
“Em ăn gì chưa?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Ăn pizza rồi, anh thì sao?”
“Ăn mì Ý.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn thấy Lâm Xuân Nhi cố ý tránh mình thì lui ra ngoài phòng: “Muốn đi ra ngoài không?” Anh cho cô thời gian xử lý bí mật nhỏ của mình, mặc dù anh không hề biết bí mật đó là gì, nhưng cũng đủ để khiến anh mong đợi. Anh luôn cảm thấy món đồ cô giấu phía sau có liên quan đến mình, anh cũng không biết đó là tâm ý mà người phụ nữ kia đã chuẩn bị cho đêm đầu tiên của hai người.
Lâm Xuân Nhi giấu túi chứa đồ trong tủ quần áo rồi chạy ra: “Đi thôi.”
Một khách sạn thế này thì cứ hưởng thụ thôi, dù sao cũng đang đi du lịch. Lâm Xuân Nhi cảm thấy khách sạn này rất tốt, nhưng cũng tiếc tiền. Chiều nay cô đã lén xem qua giá phòng ngày đó, lúc ấy cô loáng thoáng hy vọng Tống Thu Hàn đừng quá rộng lượng, đặt một phòng phổ thông thôi là đủ rồi, nhưng anh lại không làm vậy. Anh tiêu tiền vì cô, tiêu đến mức lòng cô run sợ.
Lâm Xuân Nhi chưa bao giờ tiêu tiền của người khác phái, nợ cái này thì trả bằng cái khác, nhưng tiền của Tống Thu Hàn thì cô không trả hết được.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tống Thu Hàn nhận ra Lâm Xuân Nhi đang yên lặng, nhẹ giọng hỏi cô. Hai người đi trong hành lang khách sạn giống như đang đi trong một ngôi làng cổ, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa hoặc tiếng côn trùng kêu vang.
Lâm Xuân Nhi dừng lại, nương theo bóng tối, nhìn Tống Thu Hàn. Vào buổi tối, gương mặt anh mang theo vẻ đẹp tình yêu vô biên, đủ khiến người ta cảm thấy rung động.
“Em đang nghĩ, với tốc độ tiêu tiền này, có khi nào chỉ nhoáng cái là chúng ta sẽ thành những con đỗ nghèo khỉ không.” Lâm Xuân Nhi nói một câu mất hứng, rồi lại bật cười: “Em sợ anh thật đấy, anh bỏ cả đống tiền ra chỉ để ngủ với em một đêm thôi sao?”
“Đi qua hơn nửa thế giới để ngủ với em sao?” Tống Thu Hàn ghẹo cô. Thấy Lâm Xuân Nhi ngạc nhiên, anh véo mặt cô: “Anh cũng biết thơ ca đấy nhé?”
“Rồi rồi rồi.” Lâm Xuân Nhi lại nắm lấy tay anh: “Em cảm thấy đắt quá. Dù lúc em đi du lịch cũng ở khách sạn tốt, nhưng lại không đến mức độ này. Em xót lòng lắm.”
“Vậy sau này đi du lịch ở lều vải được rồi, không thì thuê nhà di động.” Tống Thu Hàn nói rất nghiêm túc: “Có thể tiết kiệm được rất nhiều, chỉ là phải chịu khổ thôi.”
“Em có thể ở lều vải!” Mặt mày Lâm Xuân Nhi đầy hớn hở: “Hai chúng ta lăn lộn trong lều.”
“Lăn lộn trong lều... Biết nhiều thật đấy.” Tống Thu Hàn nhảy lên một bậc thang, nắm lấy tay kia của Lâm Xuân Nhi, dùng sức kéo cô lên rồi nói: “Trước kia anh cũng không xa xỉ thế đâu, không phải Trần Khoan Niên đã nói rồi sao? Không ngờ lúc sinh thời cũng đợi được đến ngày Tống Thu Hàn bao cậu ấy đi du lịch.”
“Thế mục đích của anh khi đó là gì?” Lâm Xuân Nhi không hiểu.
Tống Thu Hàn dừng lại trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô: “Mục đích hả... Lúc đó là muốn hoàn thành tâm nguyện thiếu niên, hoàn thành chuyến du lịch tốt nghiệp vốn nên hoàn thành, nhưng lại cảm thấy chắc em không có tiền, sợ em sẽ từ chối vì tiền nên chỉ có đề nghị thế thôi. Là anh quá ngây thơ, lúc đó không hề biết cô Lâm Xuân Nhi đây đã là một quản lý chuyên nghiệp của một công ty khởi nghiệp mấy chục triệu.” Tống Thu Hàn làm bộ thở dài, kéo cô vào lòng: “Nhưng anh cảm thấy lần này tiêu tiền rất đáng giá. Đây là lần đầu tiên trong đời anh đi du lịch cùng bạn gái. Cảm giác thật tuyệt.”
“Thảm thế à...” Lâm Xuân Nhi vùi đầu vào áo khoác của anh, tìm một góc ấm áp: “Hai lần trước anh yêu đương đúng là… không tính là gì....”
“Vậy sau này chỉ có thể nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.”
Em cũng không thể nào chỉ giáo cho anh, Lâm Xuân Nhi thầm nghĩ, lần đó em yêu đương còn chẳng bằng anh nữa!
Hai người đi trong thôn nhỏ rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, núi rừng rất lạnh, còn không về thì sẽ chết rét mất.
Lâm Xuân Nhi chỉ về phía phòng, nói với Tống Thu Hàn: “Không được chơi xấu nha! Em đếm đến ba thì bắt đầu chạy, người thua giúp người thắng làm ba việc!”
“Được.” Tống Thu Hàn thân cao chân dài, đương nhiên không sợ cô, giật mình đứng tại chỗ. Đồ anh mặc hôm nay không thích hợp để thi chạy, nhưng để thắng Lâm Xuân Nhi thì khá dễ dàng.
Lâm Xuân Nhi vừa đếm tới hai đã chạy ra ngoài, vì thắng mà bất chấp mọi thứ.
Tống Thu Hàn đã nghĩ đến việc cô sẽ chơi xấu rồi, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, cười ra tiếng, qua mấy giây mới đuổi theo. Anh đi theo bên cạnh Lâm Xuân Nhi, thấy cô chạy đến vui vẻ, không thở hổn hển thì thầm khen cô bất kể làm gì cũng rất ra dáng, công việc cũng vậy, đạp xe cũng vậy, chạy bộ cũng vậy, tán đả cũng vậy luôn.
Đích đã ở ngay trước mắt rồi, Tống Thu Hàn bước nhanh hơn, nhưng lúc sắp bước vào sân thì chậm lại, cố ý để Lâm Xuân Nhi thắng.
Quả nhiên, Lâm Xuân Nhi chạy tới cửa, vừa cười vừa nhảy vào lòng anh, thì thầm với anh: “Anh nhường em hả?”
“Anh chạy mệt rồi.”
“Anh lừa em.” Lâm Xuân Nhi nhảy xuống khỏi người anh: “Bất kể có phải nhường hay không, tóm lại em cũng thắng rồi, anh phải làm cho em ba việc.”
“Được.” Tống Thu Hàn đi theo cô vào trong, thấy cô cởi áo khoác, đổi dép, rồi đứng ở giữa phòng nhìn anh: “Chúng ta... có cần... tập thể dục không?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Có phải anh mang theo đồ tập thể dục không?”
Tống Thu Hàn cố nén cười ném đồ tập thể dục cho cô rồi ngồi trên salon nhìn cô.
Cô nghiêm túc tập luyện cánh tay nhưng mặt lại đỏ bừng. Tống Thu Hàn cũng im lặng, cứ nhìn cô như thế, nhìn gần bốn mươi phút mới mở miệng nói: “Lâm Xuân Nhi, em định tập cả đêm hả? Nếu anh nhớ không nhầm, em còn chưa qua kỳ kinh nguyệt, em có chắc em tập được một lúc nữa với cường độ này không?”
Lâm Xuân Nhi lau mồ hôi trên trán, nói với Tống Thu Hàn: “Anh đi tắm trước đi!”
“Được rồi!” Tống Thu Hàn nhìn cô chằm chằm rồi xoay người đi cởi áo. Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng nhìn kĩ sống lưng Tống Thu Hàn, lúc anh nâng cánh tay lên, cơ và xương bả vai cũng hoạt động, theo động tác nâng lên hạ xuống của anh, thậm chí có góc cạnh rõ ràng. Lâm Xuân Nhi nhanh chóng xoay người đi. Nhưng mà trong phòng rất yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng của cô rơi vào tai Tống Thu Hàn rất rõ ràng, khiến anh đánh mất tỉnh táo, vội sải bước đi vào phòng tắm.
Tống Thu Hàn mở nước lạnh, muốn để nước lạnh dập tắt lửa tình của mình. Anh không muốn luống cuống như trai mới lớn, ít nhất cũng không nên ở trong kỳ kinh nguyệt của Lâm Xuân Nhi, gây chuyện thì không thu dọn được. Nhưng khi anh tắm mới nhớ ra mình đã quên cầm quần áo ngủ vào, thế là anh trùm khăn tắm đi ra ngoài, cố giả bộ bình tĩnh mở tủ quần áo ra. Khi thấy cái túi nhỏ trong góc tủ, trái tim anh bay vút lên, không thể rơi xuống được nữa. Giống như lần đầu anh tới nhà Lâm Xuân Nhi, thấy cô nhét chiếc quần ló.t ren sau máy chiếu, tâm trạng anh mấy ngày không bình tĩnh được, mỗi lần nhớ tới trong lòng đều nhộn nhạo.
Khăn tắm bao bọc nửa người dưới của anh, chỉ lộ ra bắp chân thon dài khỏe đẹp cùng nửa người trên đang nhỏ nước. Lâm Xuân Nhi thấy cảnh này thì không bình tĩnh được nữa. Nhìn thấy Tống Thu Hàn mặc áo choàng tắm đi qua người mình, cô lui ra xa, chỉ vào cái giường lớn: “Anh lên giường chờ em.”
Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng bị vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của cô chọc cười, anh gật đầu nói: “Được, anh lên giường chờ em.” Cuối cùng anh còn nói thêm một câu: “Em đừng để anh chờ lâu quá đây.”
Anh đi lên giường, thấy Lâm Xuân Nhi cũng chạy đến chỗ tủ quần áo như chạy trốn, cầm lấy cái túi kia rồi chạy vào phòng tắm. Tiếng nước chảy tí tách khiến đầu óc anh nổi lên vô số hình ảnh s ắc tì nh, trong lòng có ngàn vạn ý nghĩ muốn xử lý Lâm Xuân Nhi ngay lập tức. Anh tựa đầu vào giường, không đọc nổi sách, cũng không cầm nổi điện thoại, thính giác, thị giác, khứu giác của anh đều tập trung vào cửa phòng tắm, vô cùng mong đợi Lâm Xuân Nhi đi ra ngoài.
Tiếng nước chảy dừng lại, phòng tắm bỗng yên tĩnh, sau đó là tiếng máy sấy tóc vang lên. Điều này thật hành hạ người ta.
Cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra.
Tống Thu Hàn nín thở.
Bộ áo ngủ mỏng như cánh ve của Lâm Xuân Nhi bị ánh đèn lờ mờ chiếu qua, cô đi tới từ phía ngược sáng, mỗi lần cô bước thêm một bước, cơ thể cô càng thêm rõ ràng. Xương quai xanh xinh đẹp hợp với bờ vai tuyệt đẹp, sau đó là ngực và mông. Tống Thu Hàn chưa bao giờ biết một người phụ nữ lại có thể hấp dẫn đến vậy, mỗi một nơi đều khiến anh nghẹt thở.
Anh nhìn Lâm Xuân Nhi đi tới mép giường mà không nói một lời, nghiêng người lên phía trước, sau đó ngồi lên người anh.
Nếu như ánh mắt Tống Thu Hàn có thể ăn thịt người thì anh ấy sẽ ăn mình mất, Lâm Xuân Nhi nghĩ vậy. Cô nâng mặt Tống Thu Hàn lên, đầu ngón tay vuốt v e mặt anh. Mái tóc dài buông xõa, lướt qua má Tống Thu Hàn, yết hầu anh trượt lên trượt xuống theo động tác nuốt nước miếng.
Lâm Xuân Nhi nổi lên sắc tâm, cúi đầu xuống hôn anh, đầu lưỡi thăm dò vào miệng anh, ôm anh, buông môi anh ra rồi lại ngậm vào miệng mình. Hương vị vừa ngọt ngào vừa l ỗ mãng của cô chui vào miệng anh, khiến anh thở hổn hển. Tối nay không nằm trong dự liệu của anh, anh còn tưởng Lâm Xuân Nhi sẽ qua bên kia giường, cảnh cáo anh không được đến gần mình. Anh đã nghĩ ra rất nhiều cái cớ, chỉ muốn ôm cô ngủ một đêm.
Nhưng cô lại không làm thế.
Lâm Xuân Nhi không chịu làm như anh nghĩ. Cô đi mua một bộ đồ ngủ xinh đẹp, đẩy cửa phòng tắm ra, leo lên giường, ngồi lên chân anh, chủ động hôn anh, nụ hôn còn mang theo chút quyến rũ.
Tống Thu Hàn tắm nước lạnh hoàn toàn uổng công. Lúc Lâm Xuân Nhi đi ra từ phòng tắm, anh đã biết mình dã tràng xe cát rồi. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh biết, khi một người đàn ông thật lòng muốn một người phụ nữ, dù cô ấy không làm gì cả, chỉ cần nhìn anh ta như thế thôi thì anh ta cũng vô cùng kích động.
Lâm Xuân Nhi là người bối rối trước. Cô chỉ hôn anh như thế đã cảm thấy không chịu nổi rồi, cô muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cơ thể mình, nhưng cô vừa tụt xuống đã nhanh chóng bị ép phải ngồi lên trở lại. Cô nhìn Tống Thu Hàn, như đang tìm một câu trả lời.
Tống Thu Hàn dán chặt lên môi cô, cánh tay anh kéo ấy cô, hơi dùng sức, áp cô lại gần mình, nghe được tiếng thở gấp của cô bên tai anh. Tống Thu Hàn dùng ánh mắt khóa chặt cô, dùng tiếng nói khàn khàn hỏi cô: “Em muốn hả?” Sau đó, anh bỗng xoay người ấn Lâm Xuân Nhi xuống giường.
Anh cứ bất động ở đó, Lâm Xuân Nhi cũng thế, hai người biết rõ không thể cử động thêm nữa, nếu không sẽ không thể dọn dẹp hậu quả.
Nhưng cơ thể Lâm Xuân Nhi phập phồng, dán vào người anh, lòng bàn tay chạm vào da thịt nóng bỏng của anh anh, nhìn thấy ánh mắt của anh sáng lên. Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng quyết tâm lật qua một bên, vẫn còn đang thở hổn hển.
Lâm Xuân Nhi bụm mặt cười ra tiếng.
“Không được cười.” Tống Thu Hàn khẽ quát cô, nhưng làm gì có tác dụng, Lâm Xuân Nhi vẫn cười khẽ. Tống Thu Hàn cầm chăn che lên người cô, uy hiếp cô: “Em còn cười nữa là anh sẽ không tha cho em đâu.”
Rốt cuộc Lâm Xuân Nhi cũng ngừng cười, vểnh môi, nghiêng người qua nhìn anh: “Vậy anh chuẩn bị xử lý em thế nào?”
“Ăn tươi nuốt sống em.” Tống Thu Hàn không nhìn Lâm Xuân Nhi, anh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được, không thể tiếp tục dây dưa nữa. Anh nhắm mắt cố gắng tỉnh táo lại, nhưng hơi thở của Lâm Xuân Nhi lại đuổi tới. Cô ghé sát ên tai anh, khẽ hỏi: “Tống Thu Hàn, anh có muốn em giúp anh một tay không?”
Tống Thu Hàn còn chưa đáp lời đã nhận ra một cánh tay hơi lạnh đặt lên cơ thể mình. Anh nhíu mày, Lâm Xuân Nhi còn tưởng anh không thích, định rút tay về nhưng lại bị anh đè lại. Tống Thu Hàn không nói gì, nhưng hơi thở của anh đã nói rõ với Lâm Xuân Nhi.
Cô nhớ tới ngày đó, Tiêu Muội nói với cô ngày xưa cô ấy đã vô tình thấy cái đó của Tống Thu Hàn. Lâm Xuân Nhi hỏi cô ấy “kích thước” của Tống Thu Hàn thế nào, cô ấy kéo tay ra so sánh, là thế này này, nhưng khác với của Trần Khoan Niên. Bây giờ cô sờ lên mới phát hiện Tiêu Muội so sánh không đúng chút nào, thậm chí bàn tay co duỗi có ý thức của cô còn cảm nhận được một bàn tay của mình không ôm trọn được cái của anh.
Cô chưa từng thấy một Tống Thu Hàn như vậy, nhưng cô lại cực kì thích.
Cô nhẹ giọng hỏi Tống Thu Hàn: “Là thế này phải không?” Cô cũng không có kinh nghiệm giúp đàn ông, sợ mình làm không tốt, nên cứ lặp đi lặp lại như lúc làm bài tập vậy, cực kỳ hiếu học.
Yết hầu của Tống Thu Hàn lại cử động, mũi anh phát ra một tiếng “ừm”. Anh không nói nên lời, chỉ thấy Lâm Xuân Nhi rất nghiêm túc.
“Vậy thế này thì sao?” Lâm Xuân Nhi cắn vùng da sau tai anh, nghe tiếng nuốt nước miếng của anh thì hỏi nhỏ: “Như vậy thì thế nào?” Cô lại chậm rãi hướng xuống, đến chỗ cơ bắp cô thích nhất, giọng cô trở nên trầm vô cùng: “Đối xử với nó thế này sao?”
Tống Thu Hàn sắp điên rồi.
Thật sự không khác gì cực hình, anh kéo Lâm Xuân Nhi qua, ngẩng đầu lên hôn cô.
Lâm Xuân Nhi đang trong kỳ kinh nguyệt, nhưng dụ/c vọng kích động trong cơ thể cô lại không thể tự kiềm chế được, thậm chí cô còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tản ra. Tống Thu Hàn không cần làm gì cả, chỉ cần anh đứng trước mặt cô là đã như một bộ phim đen, một quyển sách cấm, một viên thuốc kích tình rồi.
Nếu như không yêu một người sâu đậm, e rằng cả cuộc đời cũng không có nỗi rung động mãnh liệt như vậy.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp vô cùng.
Khi Tống Thu Hàn nâng cổ lên rồi hạ lại xuống gối, tất cả đều kết thúc.
Lâm Xuân Nhi tì cằm trên người Tống Thu Hàn, mỉm cười nhìn anh.
Tống Thu Hàn vươn tay bịt mắt cô lại: “Ánh mắt của em quá càn rỡ.”
Lâm Xuân Nhi lấy tay anh ra: “Nhưng em cảm thấy còn chưa đủ càn rỡ đâu.”
“Đã càn rỡ lắm rồi.”
Tống Thu Hàn lại che mắt cô: “Em đừng nhìn anh nữa Lâm Xuân Nhi, ít nhất bây giờ đừng nhìn anh.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì anh không chịu nổi.” Tống Thu Hàn ôm cô trong khuỷu tay: “Anh không dám nhìn em lâu, vì anh sợ anh không thể khống chế được mà ăn tươi nuốt sống em. Tất nhiên ăn tươi nuốt sống em thì cũng tốt, nhưng anh không muốn làm tổn thương cơ thể em. Dù chỉ một lần cũng không muốn.”
Ánh mắt Lâm Xuân Nhi đỏ lên, cô vùi đầu vào lòng Tống Thu Hàn, nhẹ giọng nói: “Tống Thu Hàn, em mệt rồi.” Anh đan tay vào tóc cô, ấn môi trên trán cô, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Vậy là cô nhắm mắt lại, bình yên thiếp đi trong lòng anh giữa mùi thơm của trầm hương.
…
Lời tác giả:
Tiêu đề của chương này là một câu trích trong bài thơ “Xao Xuyến Nhân Gian” của Từ Tú Hoa.
“Băng qua nửa đất nước để ngủ với em” - Từ Tú Hoa
Thật ra, ngủ với em hay để em ngủ cũng chẳng khác gì nhau, đều vậy cả thôi.
Lực va chạm của hai cơ thể chẳng qua là giục bông hoa nở.
Chỉ là bông hoa này tạo nên mùa xuân hư ảo, khiến ta lầm tưởng rằng được sinh ra lần nữa.
Quá nửa đất nước, mọi thứ đang diễn ra: núi lửa đang phun trào, dòng sông đang cạn kiệt.
Có những người tị nạn không được quan tâm.
Nai sừng tấm và sếu đầu đứng trước họng súng suốt chặng đường.
Anh đã đi qua mưa bom bão đạn để ngủ với em
Anh đã nén vô số đêm đen thành một buổi bình minh để ngủ với em.
Vô vàn anh của trước kia, chạy mãi thành anh của bây giờ đến ngủ với em.
Tất nhiên, anh cũng sẽ bị đôi ba cánh bướm dẫn đi lạc lối.
Cứ ngỡ đôi ba lời khen ngợi là mùa xuân.
Coi một ngôi làng tựa Hoành Điế m làm là quê cũ.
Và chúng…
Là lý do tất yếu tại sao anh đến ngủ với em.
Đó là mùi thơm của gỗ ngày xưa.
Những ngôi nhà nằm trong ngôi làng cổ, chạy ngang qua những vườn chè, thỉnh thoảng có tiếng chuông chùa Linh Ẩn truyền tới, nhân viên phục vụ mặc đồng phục kaki, ánh đèn mờ mờ, như trở lại thế kỉ mười tám. Đây một chỗ, kia một chỗ, người với người không thể nhanh chóng gặp nhau, nhưng cũng vì khoảng cách này mà người ta nảy ra ý muốn gặp nhau lập tức.
Tống Thu Hàn ngồi trước cửa sổ chờ cô. Bên tay anh đặt một chén trà ngon mới pha, hơi nóng bay ra ngoài cửa sổ, tiêu tán, trông anh như một người tu thiền vậy. Thấy Lâm Xuân Nhi theo nhân viên phục vụ đi vào, anh đứng dậy đón cô.
“Ngày quốc tế trẻ em gái kết thúc rồi hả?”
Lâm Xuân Nhi giấu túi gói hàng ra sau lưng, gật đầu: “Kết thúc rồi.”
Hoàng hôn sắp tắt, bốn bề yên tĩnh, Lâm Xuân Nhi nghe được cả tiếng tim đập của mình.
“Em ăn gì chưa?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Ăn pizza rồi, anh thì sao?”
“Ăn mì Ý.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Thu Hàn thấy Lâm Xuân Nhi cố ý tránh mình thì lui ra ngoài phòng: “Muốn đi ra ngoài không?” Anh cho cô thời gian xử lý bí mật nhỏ của mình, mặc dù anh không hề biết bí mật đó là gì, nhưng cũng đủ để khiến anh mong đợi. Anh luôn cảm thấy món đồ cô giấu phía sau có liên quan đến mình, anh cũng không biết đó là tâm ý mà người phụ nữ kia đã chuẩn bị cho đêm đầu tiên của hai người.
Lâm Xuân Nhi giấu túi chứa đồ trong tủ quần áo rồi chạy ra: “Đi thôi.”
Một khách sạn thế này thì cứ hưởng thụ thôi, dù sao cũng đang đi du lịch. Lâm Xuân Nhi cảm thấy khách sạn này rất tốt, nhưng cũng tiếc tiền. Chiều nay cô đã lén xem qua giá phòng ngày đó, lúc ấy cô loáng thoáng hy vọng Tống Thu Hàn đừng quá rộng lượng, đặt một phòng phổ thông thôi là đủ rồi, nhưng anh lại không làm vậy. Anh tiêu tiền vì cô, tiêu đến mức lòng cô run sợ.
Lâm Xuân Nhi chưa bao giờ tiêu tiền của người khác phái, nợ cái này thì trả bằng cái khác, nhưng tiền của Tống Thu Hàn thì cô không trả hết được.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tống Thu Hàn nhận ra Lâm Xuân Nhi đang yên lặng, nhẹ giọng hỏi cô. Hai người đi trong hành lang khách sạn giống như đang đi trong một ngôi làng cổ, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa hoặc tiếng côn trùng kêu vang.
Lâm Xuân Nhi dừng lại, nương theo bóng tối, nhìn Tống Thu Hàn. Vào buổi tối, gương mặt anh mang theo vẻ đẹp tình yêu vô biên, đủ khiến người ta cảm thấy rung động.
“Em đang nghĩ, với tốc độ tiêu tiền này, có khi nào chỉ nhoáng cái là chúng ta sẽ thành những con đỗ nghèo khỉ không.” Lâm Xuân Nhi nói một câu mất hứng, rồi lại bật cười: “Em sợ anh thật đấy, anh bỏ cả đống tiền ra chỉ để ngủ với em một đêm thôi sao?”
“Đi qua hơn nửa thế giới để ngủ với em sao?” Tống Thu Hàn ghẹo cô. Thấy Lâm Xuân Nhi ngạc nhiên, anh véo mặt cô: “Anh cũng biết thơ ca đấy nhé?”
“Rồi rồi rồi.” Lâm Xuân Nhi lại nắm lấy tay anh: “Em cảm thấy đắt quá. Dù lúc em đi du lịch cũng ở khách sạn tốt, nhưng lại không đến mức độ này. Em xót lòng lắm.”
“Vậy sau này đi du lịch ở lều vải được rồi, không thì thuê nhà di động.” Tống Thu Hàn nói rất nghiêm túc: “Có thể tiết kiệm được rất nhiều, chỉ là phải chịu khổ thôi.”
“Em có thể ở lều vải!” Mặt mày Lâm Xuân Nhi đầy hớn hở: “Hai chúng ta lăn lộn trong lều.”
“Lăn lộn trong lều... Biết nhiều thật đấy.” Tống Thu Hàn nhảy lên một bậc thang, nắm lấy tay kia của Lâm Xuân Nhi, dùng sức kéo cô lên rồi nói: “Trước kia anh cũng không xa xỉ thế đâu, không phải Trần Khoan Niên đã nói rồi sao? Không ngờ lúc sinh thời cũng đợi được đến ngày Tống Thu Hàn bao cậu ấy đi du lịch.”
“Thế mục đích của anh khi đó là gì?” Lâm Xuân Nhi không hiểu.
Tống Thu Hàn dừng lại trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô: “Mục đích hả... Lúc đó là muốn hoàn thành tâm nguyện thiếu niên, hoàn thành chuyến du lịch tốt nghiệp vốn nên hoàn thành, nhưng lại cảm thấy chắc em không có tiền, sợ em sẽ từ chối vì tiền nên chỉ có đề nghị thế thôi. Là anh quá ngây thơ, lúc đó không hề biết cô Lâm Xuân Nhi đây đã là một quản lý chuyên nghiệp của một công ty khởi nghiệp mấy chục triệu.” Tống Thu Hàn làm bộ thở dài, kéo cô vào lòng: “Nhưng anh cảm thấy lần này tiêu tiền rất đáng giá. Đây là lần đầu tiên trong đời anh đi du lịch cùng bạn gái. Cảm giác thật tuyệt.”
“Thảm thế à...” Lâm Xuân Nhi vùi đầu vào áo khoác của anh, tìm một góc ấm áp: “Hai lần trước anh yêu đương đúng là… không tính là gì....”
“Vậy sau này chỉ có thể nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.”
Em cũng không thể nào chỉ giáo cho anh, Lâm Xuân Nhi thầm nghĩ, lần đó em yêu đương còn chẳng bằng anh nữa!
Hai người đi trong thôn nhỏ rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, núi rừng rất lạnh, còn không về thì sẽ chết rét mất.
Lâm Xuân Nhi chỉ về phía phòng, nói với Tống Thu Hàn: “Không được chơi xấu nha! Em đếm đến ba thì bắt đầu chạy, người thua giúp người thắng làm ba việc!”
“Được.” Tống Thu Hàn thân cao chân dài, đương nhiên không sợ cô, giật mình đứng tại chỗ. Đồ anh mặc hôm nay không thích hợp để thi chạy, nhưng để thắng Lâm Xuân Nhi thì khá dễ dàng.
Lâm Xuân Nhi vừa đếm tới hai đã chạy ra ngoài, vì thắng mà bất chấp mọi thứ.
Tống Thu Hàn đã nghĩ đến việc cô sẽ chơi xấu rồi, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, cười ra tiếng, qua mấy giây mới đuổi theo. Anh đi theo bên cạnh Lâm Xuân Nhi, thấy cô chạy đến vui vẻ, không thở hổn hển thì thầm khen cô bất kể làm gì cũng rất ra dáng, công việc cũng vậy, đạp xe cũng vậy, chạy bộ cũng vậy, tán đả cũng vậy luôn.
Đích đã ở ngay trước mắt rồi, Tống Thu Hàn bước nhanh hơn, nhưng lúc sắp bước vào sân thì chậm lại, cố ý để Lâm Xuân Nhi thắng.
Quả nhiên, Lâm Xuân Nhi chạy tới cửa, vừa cười vừa nhảy vào lòng anh, thì thầm với anh: “Anh nhường em hả?”
“Anh chạy mệt rồi.”
“Anh lừa em.” Lâm Xuân Nhi nhảy xuống khỏi người anh: “Bất kể có phải nhường hay không, tóm lại em cũng thắng rồi, anh phải làm cho em ba việc.”
“Được.” Tống Thu Hàn đi theo cô vào trong, thấy cô cởi áo khoác, đổi dép, rồi đứng ở giữa phòng nhìn anh: “Chúng ta... có cần... tập thể dục không?” Lâm Xuân Nhi hỏi: “Có phải anh mang theo đồ tập thể dục không?”
Tống Thu Hàn cố nén cười ném đồ tập thể dục cho cô rồi ngồi trên salon nhìn cô.
Cô nghiêm túc tập luyện cánh tay nhưng mặt lại đỏ bừng. Tống Thu Hàn cũng im lặng, cứ nhìn cô như thế, nhìn gần bốn mươi phút mới mở miệng nói: “Lâm Xuân Nhi, em định tập cả đêm hả? Nếu anh nhớ không nhầm, em còn chưa qua kỳ kinh nguyệt, em có chắc em tập được một lúc nữa với cường độ này không?”
Lâm Xuân Nhi lau mồ hôi trên trán, nói với Tống Thu Hàn: “Anh đi tắm trước đi!”
“Được rồi!” Tống Thu Hàn nhìn cô chằm chằm rồi xoay người đi cởi áo. Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng nhìn kĩ sống lưng Tống Thu Hàn, lúc anh nâng cánh tay lên, cơ và xương bả vai cũng hoạt động, theo động tác nâng lên hạ xuống của anh, thậm chí có góc cạnh rõ ràng. Lâm Xuân Nhi nhanh chóng xoay người đi. Nhưng mà trong phòng rất yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng của cô rơi vào tai Tống Thu Hàn rất rõ ràng, khiến anh đánh mất tỉnh táo, vội sải bước đi vào phòng tắm.
Tống Thu Hàn mở nước lạnh, muốn để nước lạnh dập tắt lửa tình của mình. Anh không muốn luống cuống như trai mới lớn, ít nhất cũng không nên ở trong kỳ kinh nguyệt của Lâm Xuân Nhi, gây chuyện thì không thu dọn được. Nhưng khi anh tắm mới nhớ ra mình đã quên cầm quần áo ngủ vào, thế là anh trùm khăn tắm đi ra ngoài, cố giả bộ bình tĩnh mở tủ quần áo ra. Khi thấy cái túi nhỏ trong góc tủ, trái tim anh bay vút lên, không thể rơi xuống được nữa. Giống như lần đầu anh tới nhà Lâm Xuân Nhi, thấy cô nhét chiếc quần ló.t ren sau máy chiếu, tâm trạng anh mấy ngày không bình tĩnh được, mỗi lần nhớ tới trong lòng đều nhộn nhạo.
Khăn tắm bao bọc nửa người dưới của anh, chỉ lộ ra bắp chân thon dài khỏe đẹp cùng nửa người trên đang nhỏ nước. Lâm Xuân Nhi thấy cảnh này thì không bình tĩnh được nữa. Nhìn thấy Tống Thu Hàn mặc áo choàng tắm đi qua người mình, cô lui ra xa, chỉ vào cái giường lớn: “Anh lên giường chờ em.”
Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng bị vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của cô chọc cười, anh gật đầu nói: “Được, anh lên giường chờ em.” Cuối cùng anh còn nói thêm một câu: “Em đừng để anh chờ lâu quá đây.”
Anh đi lên giường, thấy Lâm Xuân Nhi cũng chạy đến chỗ tủ quần áo như chạy trốn, cầm lấy cái túi kia rồi chạy vào phòng tắm. Tiếng nước chảy tí tách khiến đầu óc anh nổi lên vô số hình ảnh s ắc tì nh, trong lòng có ngàn vạn ý nghĩ muốn xử lý Lâm Xuân Nhi ngay lập tức. Anh tựa đầu vào giường, không đọc nổi sách, cũng không cầm nổi điện thoại, thính giác, thị giác, khứu giác của anh đều tập trung vào cửa phòng tắm, vô cùng mong đợi Lâm Xuân Nhi đi ra ngoài.
Tiếng nước chảy dừng lại, phòng tắm bỗng yên tĩnh, sau đó là tiếng máy sấy tóc vang lên. Điều này thật hành hạ người ta.
Cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra.
Tống Thu Hàn nín thở.
Bộ áo ngủ mỏng như cánh ve của Lâm Xuân Nhi bị ánh đèn lờ mờ chiếu qua, cô đi tới từ phía ngược sáng, mỗi lần cô bước thêm một bước, cơ thể cô càng thêm rõ ràng. Xương quai xanh xinh đẹp hợp với bờ vai tuyệt đẹp, sau đó là ngực và mông. Tống Thu Hàn chưa bao giờ biết một người phụ nữ lại có thể hấp dẫn đến vậy, mỗi một nơi đều khiến anh nghẹt thở.
Anh nhìn Lâm Xuân Nhi đi tới mép giường mà không nói một lời, nghiêng người lên phía trước, sau đó ngồi lên người anh.
Nếu như ánh mắt Tống Thu Hàn có thể ăn thịt người thì anh ấy sẽ ăn mình mất, Lâm Xuân Nhi nghĩ vậy. Cô nâng mặt Tống Thu Hàn lên, đầu ngón tay vuốt v e mặt anh. Mái tóc dài buông xõa, lướt qua má Tống Thu Hàn, yết hầu anh trượt lên trượt xuống theo động tác nuốt nước miếng.
Lâm Xuân Nhi nổi lên sắc tâm, cúi đầu xuống hôn anh, đầu lưỡi thăm dò vào miệng anh, ôm anh, buông môi anh ra rồi lại ngậm vào miệng mình. Hương vị vừa ngọt ngào vừa l ỗ mãng của cô chui vào miệng anh, khiến anh thở hổn hển. Tối nay không nằm trong dự liệu của anh, anh còn tưởng Lâm Xuân Nhi sẽ qua bên kia giường, cảnh cáo anh không được đến gần mình. Anh đã nghĩ ra rất nhiều cái cớ, chỉ muốn ôm cô ngủ một đêm.
Nhưng cô lại không làm thế.
Lâm Xuân Nhi không chịu làm như anh nghĩ. Cô đi mua một bộ đồ ngủ xinh đẹp, đẩy cửa phòng tắm ra, leo lên giường, ngồi lên chân anh, chủ động hôn anh, nụ hôn còn mang theo chút quyến rũ.
Tống Thu Hàn tắm nước lạnh hoàn toàn uổng công. Lúc Lâm Xuân Nhi đi ra từ phòng tắm, anh đã biết mình dã tràng xe cát rồi. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh biết, khi một người đàn ông thật lòng muốn một người phụ nữ, dù cô ấy không làm gì cả, chỉ cần nhìn anh ta như thế thôi thì anh ta cũng vô cùng kích động.
Lâm Xuân Nhi là người bối rối trước. Cô chỉ hôn anh như thế đã cảm thấy không chịu nổi rồi, cô muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cơ thể mình, nhưng cô vừa tụt xuống đã nhanh chóng bị ép phải ngồi lên trở lại. Cô nhìn Tống Thu Hàn, như đang tìm một câu trả lời.
Tống Thu Hàn dán chặt lên môi cô, cánh tay anh kéo ấy cô, hơi dùng sức, áp cô lại gần mình, nghe được tiếng thở gấp của cô bên tai anh. Tống Thu Hàn dùng ánh mắt khóa chặt cô, dùng tiếng nói khàn khàn hỏi cô: “Em muốn hả?” Sau đó, anh bỗng xoay người ấn Lâm Xuân Nhi xuống giường.
Anh cứ bất động ở đó, Lâm Xuân Nhi cũng thế, hai người biết rõ không thể cử động thêm nữa, nếu không sẽ không thể dọn dẹp hậu quả.
Nhưng cơ thể Lâm Xuân Nhi phập phồng, dán vào người anh, lòng bàn tay chạm vào da thịt nóng bỏng của anh anh, nhìn thấy ánh mắt của anh sáng lên. Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng quyết tâm lật qua một bên, vẫn còn đang thở hổn hển.
Lâm Xuân Nhi bụm mặt cười ra tiếng.
“Không được cười.” Tống Thu Hàn khẽ quát cô, nhưng làm gì có tác dụng, Lâm Xuân Nhi vẫn cười khẽ. Tống Thu Hàn cầm chăn che lên người cô, uy hiếp cô: “Em còn cười nữa là anh sẽ không tha cho em đâu.”
Rốt cuộc Lâm Xuân Nhi cũng ngừng cười, vểnh môi, nghiêng người qua nhìn anh: “Vậy anh chuẩn bị xử lý em thế nào?”
“Ăn tươi nuốt sống em.” Tống Thu Hàn không nhìn Lâm Xuân Nhi, anh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được, không thể tiếp tục dây dưa nữa. Anh nhắm mắt cố gắng tỉnh táo lại, nhưng hơi thở của Lâm Xuân Nhi lại đuổi tới. Cô ghé sát ên tai anh, khẽ hỏi: “Tống Thu Hàn, anh có muốn em giúp anh một tay không?”
Tống Thu Hàn còn chưa đáp lời đã nhận ra một cánh tay hơi lạnh đặt lên cơ thể mình. Anh nhíu mày, Lâm Xuân Nhi còn tưởng anh không thích, định rút tay về nhưng lại bị anh đè lại. Tống Thu Hàn không nói gì, nhưng hơi thở của anh đã nói rõ với Lâm Xuân Nhi.
Cô nhớ tới ngày đó, Tiêu Muội nói với cô ngày xưa cô ấy đã vô tình thấy cái đó của Tống Thu Hàn. Lâm Xuân Nhi hỏi cô ấy “kích thước” của Tống Thu Hàn thế nào, cô ấy kéo tay ra so sánh, là thế này này, nhưng khác với của Trần Khoan Niên. Bây giờ cô sờ lên mới phát hiện Tiêu Muội so sánh không đúng chút nào, thậm chí bàn tay co duỗi có ý thức của cô còn cảm nhận được một bàn tay của mình không ôm trọn được cái của anh.
Cô chưa từng thấy một Tống Thu Hàn như vậy, nhưng cô lại cực kì thích.
Cô nhẹ giọng hỏi Tống Thu Hàn: “Là thế này phải không?” Cô cũng không có kinh nghiệm giúp đàn ông, sợ mình làm không tốt, nên cứ lặp đi lặp lại như lúc làm bài tập vậy, cực kỳ hiếu học.
Yết hầu của Tống Thu Hàn lại cử động, mũi anh phát ra một tiếng “ừm”. Anh không nói nên lời, chỉ thấy Lâm Xuân Nhi rất nghiêm túc.
“Vậy thế này thì sao?” Lâm Xuân Nhi cắn vùng da sau tai anh, nghe tiếng nuốt nước miếng của anh thì hỏi nhỏ: “Như vậy thì thế nào?” Cô lại chậm rãi hướng xuống, đến chỗ cơ bắp cô thích nhất, giọng cô trở nên trầm vô cùng: “Đối xử với nó thế này sao?”
Tống Thu Hàn sắp điên rồi.
Thật sự không khác gì cực hình, anh kéo Lâm Xuân Nhi qua, ngẩng đầu lên hôn cô.
Lâm Xuân Nhi đang trong kỳ kinh nguyệt, nhưng dụ/c vọng kích động trong cơ thể cô lại không thể tự kiềm chế được, thậm chí cô còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tản ra. Tống Thu Hàn không cần làm gì cả, chỉ cần anh đứng trước mặt cô là đã như một bộ phim đen, một quyển sách cấm, một viên thuốc kích tình rồi.
Nếu như không yêu một người sâu đậm, e rằng cả cuộc đời cũng không có nỗi rung động mãnh liệt như vậy.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp vô cùng.
Khi Tống Thu Hàn nâng cổ lên rồi hạ lại xuống gối, tất cả đều kết thúc.
Lâm Xuân Nhi tì cằm trên người Tống Thu Hàn, mỉm cười nhìn anh.
Tống Thu Hàn vươn tay bịt mắt cô lại: “Ánh mắt của em quá càn rỡ.”
Lâm Xuân Nhi lấy tay anh ra: “Nhưng em cảm thấy còn chưa đủ càn rỡ đâu.”
“Đã càn rỡ lắm rồi.”
Tống Thu Hàn lại che mắt cô: “Em đừng nhìn anh nữa Lâm Xuân Nhi, ít nhất bây giờ đừng nhìn anh.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì anh không chịu nổi.” Tống Thu Hàn ôm cô trong khuỷu tay: “Anh không dám nhìn em lâu, vì anh sợ anh không thể khống chế được mà ăn tươi nuốt sống em. Tất nhiên ăn tươi nuốt sống em thì cũng tốt, nhưng anh không muốn làm tổn thương cơ thể em. Dù chỉ một lần cũng không muốn.”
Ánh mắt Lâm Xuân Nhi đỏ lên, cô vùi đầu vào lòng Tống Thu Hàn, nhẹ giọng nói: “Tống Thu Hàn, em mệt rồi.” Anh đan tay vào tóc cô, ấn môi trên trán cô, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Vậy là cô nhắm mắt lại, bình yên thiếp đi trong lòng anh giữa mùi thơm của trầm hương.
…
Lời tác giả:
Tiêu đề của chương này là một câu trích trong bài thơ “Xao Xuyến Nhân Gian” của Từ Tú Hoa.
“Băng qua nửa đất nước để ngủ với em” - Từ Tú Hoa
Thật ra, ngủ với em hay để em ngủ cũng chẳng khác gì nhau, đều vậy cả thôi.
Lực va chạm của hai cơ thể chẳng qua là giục bông hoa nở.
Chỉ là bông hoa này tạo nên mùa xuân hư ảo, khiến ta lầm tưởng rằng được sinh ra lần nữa.
Quá nửa đất nước, mọi thứ đang diễn ra: núi lửa đang phun trào, dòng sông đang cạn kiệt.
Có những người tị nạn không được quan tâm.
Nai sừng tấm và sếu đầu đứng trước họng súng suốt chặng đường.
Anh đã đi qua mưa bom bão đạn để ngủ với em
Anh đã nén vô số đêm đen thành một buổi bình minh để ngủ với em.
Vô vàn anh của trước kia, chạy mãi thành anh của bây giờ đến ngủ với em.
Tất nhiên, anh cũng sẽ bị đôi ba cánh bướm dẫn đi lạc lối.
Cứ ngỡ đôi ba lời khen ngợi là mùa xuân.
Coi một ngôi làng tựa Hoành Điế m làm là quê cũ.
Và chúng…
Là lý do tất yếu tại sao anh đến ngủ với em.
Bình luận facebook