• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói (3 Viewers)

  • Chương 101

Tống Thu Hàn đi cùng chú Trương đến điểm tập hợp, thấy một người đàn ông đứng cạnh trạm xe buýt, gương mặt ấm áp như gió xuân như thể đã hiểu thấu đáo vạn vật thế gian. Tống Thu Hàn có ấn tượng với người này, lần Lâm Xuân Nhi đến nhà anh ăn cơm có cho anh xem hình người này.

“Lương Thần.” Chú Trương bước tới chào hỏi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Tống Thu Hàn.” Tống Thu Hàn chìa tay giới thiệu với Lương Thần, Lương Thần bắt tay Tống Thu Hàn, nhìn anh một cái thật sâu.

Trên xe buýt, chú Trương đẩy Lâm Xuân Nhi đến cạnh Tống Thu Hàn, nghĩ gì nói đấy: “Tránh xa chú ra, qua với bạn trai cháu đi kìa.”

Lâm Xuân Nhi ngồi xuống cạnh Tống Thu Hàn, Tống Thu Hàn quay sang cô, nhỏ giọng nói: “Không phải Lương Thần chính là anh bạn trai giả làm trong quỹ viện trợ xây dựng châu Phi của em đấy à? Sao nào? Em thích kiểu này hả?”

Lúc này Lâm Xuân Nhi mới nhớ tới chuyện kia, nhưng cô lại miệng lưỡi bén nhọn không chịu thua: “Anh còn nói Phương Gia Lỵ là vợ chưa cưới của anh cơ mà. Sao nào? Sắp cưới rồi hả?”

Tống Thu Hàn bóp mặt Lâm Xuân Nhi: “Mạnh miệng!”

Lâm Xuân Nhi cố ý khịt mũi một cái, sau đó nói với anh: “Sao nhìn anh mặc áo đua xe đạp làm em muốn che toàn thân anh lại thế nhỉ?” Từ lúc Tống Thu Hàn ra khỏi khách sạn đến giờ, dọc đường có không biết bao nhiêu cô gái nhìn anh.

Tống Thu Hàn không giấu được ý cười, hỏi lại cô: “Đẹp vậy cơ à?”

“Đẹp.” Lâm Xuân Nhi dùng ngón tay dí dí ngực anh: “Em phải ngủ một lát đây.”

“Ngủ đi. Phải mấy tiếng nữa mới đến điểm xuất phát chính thức ngày hôm nay.” Tống Thu Hàn ấn đầu Lâm Xuân Nhi lên bả vai của mình, nhét một bên tai nghe vào tai cô. Lúc hai người ở bên nhau, bọn họ thường xuyên chia sẻ playlist của mình. Tống Thu Hàn cũng đeo tai nghe lên, vừa ngước đầu đã thấy Lương Thần đúng lúc rời mắt khỏi bọn họ. Trông ánh mắt Lương Thần có vài phần nghiền ngẫm, Tống Thu Hàn không thể nói rõ đó là gì, nhưng cảm giác không đơn giản tẹo nào.

Ngày đầu tiên họ đạp xe một khoảng không xa lắm, sáu mươi cây số, điểm đến là Tĩnh Viễn.

Mọi người xuống xe buýt sau đó đều tự mình tìm một chiếc xe đạp, kiểm tra lại trang bị cần thiết lần cuối, sau đó tiến hành theo kế hoạch. Lương Thần xung phong, Lâm Xuân Nhi đạp đoạn giữa, còn Tống Thu Hàn cuối cùng. Nhóm của Cáp Ngô Lặc thả flycam, sau đó Cáp Ngô Lặc đứng trước máy quay, giới thiệu tình hình chuyến từ thiện lần này, công bố con đường quyên tiền và công khai phương án.

Sau đó là bắt đầu.

Bởi vì giai đoạn trước đã quảng bá rất nhiều nên dân mạng đều muốn xem nhóm người này ở đây đang kiên trì làm điều gì, có thể kiên trì thật không. Thế là mọi người đều tụ tập dưới kênh phát trực tiếp của họ, vừa xem vừa bình luận câu được câu chăng.

Buổi phát sóng trực tiếp hội tụ đủ yếu tố nhân văn và địa lý. Trong đội của họ không thiếu nhất là văn nhân, viết cho đoạn đường này tươi đẹp rực rỡ, cực kỳ ý cảnh, hơi mang phong cách phim phóng sự. Lâm Xuân Nhi đạp xe ở chính giữa, thấy nhóm của Cáp Ngô Lặc thả flycam thì bèn kêu gọi mọi người cùng chào hỏi. Thế là một đội người thật dài đều giơ tay chào hỏi khán giả khắp thế giới.

Ba giờ chiều bắt đầu phát trực tiếp, lục tục có tiền quyên góp vào tài khoản. Đồng nghiệp tại công ty chi nhánh của Cam Túc đồng bộ số liệu thời gian thực, đa số đều quyên mấy tệ, mười mấy tệ, mấy trăm tệ. Chỉ cần có đã là tốt lắm rồi, mọi người đều cảm động vì thiện ý góp ít thành nhiều này.

Tống Thu Hàn theo sau cùng đội ngũ, nhận điện thoại của Trần Hiểu Âu: “Tôi thấy anh rồi.” Trần Hiểu Âu nói: “Anh đi sau cùng.”

“Tôi phụ trách bảo đảm. Sắp xếp xong xuôi rồi chứ?” Tống Thu Hàn hỏi.

“Sắp xếp xong xuôi rồi, mỗi giờ quyên ba mươi nghìn tệ.”

“Được. Vất vả rồi.”

“Anh thuyết phục hội đồng quản trị kiểu gì mà họ đồng ý quyên nhiều tiền thế?”

“Muốn đào sâu cuốc bẫm trong lĩnh vực này thì không thể cứ vòi tiền về phía mình được.”

“Anh nói như thế à?”

“Ừ.”

“Tôi phục. Chú ý an toàn đấy.” Trần Hiểu Âu cúp điện thoại.

Tới sáu giờ chiều, đồng nghiệp làm số liệu bỗng phát hiện ba khoản tiền quyên góp theo quy luật. Khoản đầu tiên đến từ Thịnh Thông, mỗi giờ ba mươi nghìn; khoản thứ hai đến từ cư dân mạng giấu tên, mỗi giờ đồng hồ mười nghìn; khoản thứ ba đến từ cư dân mạng giấu tên, mỗi nửa giờ đồng hồ ba nghìn. Cứ như bố trí sẵn từ trước.

Tống Thu Hàn sợ hành động này sẽ khiến người khác hoài nghi, thế là lại gọi cho Trần Hiểu Âu: “Tạm dừng quyên tiền. Quan sát trước đã.”

“Sao vậy?”

Tống Thu Hàn dừng xe: “Xuất hiện vài khoản quyên tiền theo quy luật, chúng ta quan sát xem thế nào.”

“Được.”

Tống Thu Hàn cúp điện thoại, bỗng thấy bầu trời phía trước tràn đầy mây tía, từng tảng lớn lan tràn đến đường chân trời, cao nguyên đất vàng giữa những khe núi trập trùng dùng biện pháp của mình sinh sôi hiện ra trước mắt thế nhân. Thấy không? Đây chính là Tây Bắc. Mọi người đồng thời dừng xe, nhóm của Cáp Ngô Lặc nhanh chóng cắt góc lớn, miệng còn liến thoắng giới thiệu: “Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc đạp xe, tình cờ gặp cảnh núi non tráng lệ. Chúc những người đang ngồi trước màn hình một ngày tốt lành.” Thời khắc này quá đẹp, ban đầu cư dân mạng đều cho rằng kéo một đám người tới ra vẻ thôi, xem một lúc thì cảm thấy coi như phim phóng sự để xem cũng tốt. Kết quả xem đến cuối, không có bất cứ kịch bản nào, ông trời cũng chẳng phối hợp diễn kịch với ai, cho khán giả chứng kiến cảnh tượng tự nhiên hài hòa tuyệt đẹp.

Tráng lệ đến mức làm người cảm động.

Số liệu đang không ngừng tăng lên.

Lúc này bắt đầu lục tục có vài khoản quyên góp hai trăm nghìn, Lâm Xuân Nhi nhìn người quyên, các sếp lớn bắt đầu góp sức rồi đây.

Hai khoản tiền còn lại vẫn đang kéo dài theo quy luật. Mười giờ tối, đoàn người tới nhà khách ngày đầu tiên, ngồi xuống cùng ăn mỳ. Lâm Xuân Nhi công bố số liệu thời gian thực, tới giờ vẫn có thể nhìn thấy khoản quyên góp đang tăng lên.

“Có muốn liên lạc với bên quyên tiền không?” Lâm Xuân Nhi hỏi mọi người.

“Nặc danh quyên tiền thì liên hệ làm cái gì? Không liên hệ.” Chú Trương lắc đầu: “Người ta làm chuyện tốt không muốn lưu danh, chúng ta cũng không cần đẩy người tới đầu sóng ngọn gió.”

“Vâng.”

Tống Thu Hàn nhắn tin cho Trần Hiểu Âu: “Tạm dừng quyên tiền đi.”

“Tại sao?”

“Hoạt động đang phát triển theo hướng khả quan, tôi cảm thấy mấy ngày tiếp theo sẽ gây bão mạng. Chúng ta khiêm tốn mấy ngày, tới lúc hạ nhiệt rồi thì dứt khoát quyên khoản lớn luôn.”

“Anh chắc chưa?”

“Chắc chắn.”

Trần Hiểu Âu hơi khựng lại: “Anh đúng là hao hết tâm tư vì Lâm Xuân Nhi.”

Tống Thu Hàn không tiếp lời mà cúp điện thoại luôn. Trần Hiểu Âu chỉ nhìn thấy Tống Thu Hàn tốn tâm tư vì Lâm Xuân Nhi, nhưng lại không nhìn ra thế giới tinh thần của Tống Thu Hàn đã thay đổi. Anh đã bắt đầu quan tâm tới loài người và vũ trụ.

Đêm đầu tiên tại nhà khách có hơi đơn sơ. Đêm cuối tháng Tư trời vẫn hơi se lạnh, mỗi người bọn họ chỉ có một chiếc chăn mỏng giữ ấm, lại không tiện dùng điều hòa. Tống Thu Hàn nằm xuống mới nhớ ra Lâm Xuân Nhi sắp đến kỳ kinh nguyệt. Thế là anh lại bò dậy rồi ra ngoài, đi một quãng rất xa, tìm thấy một tiệm nhỏ, mua túi chườm nóng cho toàn bộ phái nữ trong đoàn.

“Ra ngoài một lát được không?”

“Sao thế?”

“Nhanh lên.”

Lâm Xuân Nhi bọc chăn ra ngoài, Tống Thu Hàn đưa túi cho cô: “Anh mua túi chườm nóng cho mấy cô gái, em chia cho mọi người đi.”

“Chu đáo thế cơ á?” Khen người cũng không khen cho đàng hoàng. Tống Thu Hàn sợ cô cảm lạnh, không muốn nói nhiều lời vô ích với cô: “Nhanh lên, nhớ lấy cái của em đặt ở lòng bàn chân.” Anh xoay người rời đi, trông rất có phong thái xoay người rời đi của Chí Tôn Bảo trong Đại Thoại Tây Du. Chắc không phải người tới Tây Bắc rồi cũng bị nhuộm phong tình nơi đây đấy chứ?

Lâm Xuân Nhi ôm túi chườm nóng chia cho các chị gái. Mấy cô gái nghĩ tới một người ngày thường thân kiều thịt quý, giờ lại gian nan ra ngoài giữa đêm lạnh băng để mua túi chườm nóng thì cảm động vô cùng. Chị Lâm ngồi trong bóng đêm, hỏi Lâm Xuân Nhi: “Bạn trai em tốt thật đấy, có định đám cưới chưa?”

Lâm Xuân Nhi nghe chị Lâm hỏi thì sửng sốt, cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng cảm thấy bây giờ mà trả lời như vậy thì phá hoại bầu không khí quá. Thế là cô bèn đáp: “Vẫn chưa tới bước đó đâu ạ, bọn em vừa bắt đầu thôi.”

“Theo kinh nghiệm cưới chồng ba lần của chị, nói cho em nghe, có cảm giác thì cưới luôn đi, đừng chờ.” Chị Lâm nói xong thì cười: “Đàn ông ấy à, không giống phụ nữ mình đâu. Cảm giác tới nhanh mà đi cũng vội.”

“Thế nếu không cưới thì sao ạ?”

“Không cưới… cũng rất tốt. Đời người là trải nghiệm cả thôi mà, phải xem em muốn trải nghiệm thứ gì.”

Câu hỏi của chị Lâm đánh thức lý trí Lâm Xuân Nhi, cô thì không quá muốn kết hôn với Tống Thu Hàn. Nhưng Tống Thu Hàn thì sao?

Vấn đề này khiến Lâm Xuân Nhi trằn trọc rất lâu, hôm sau dậy mà quầng mắt thâm đen. Cô tới nhà ăn của nhà khách để ăn sáng, thấy Tống Thu Hàn đang ngồi ăn cháo với chú Trương và Lương Thần thì ngồi xuống đối diện bọn họ.

“Sao thế này?” Chú Trương hỏi: “Tối qua cháu lại thức đêm đấy à?”

Lâm Xuân Nhi cắn một miếng bánh bao, đánh mắt nhìn Tống Thu Hàn, sau đó mới lắc đầu: “Không ạ, tại cháu hơi lạ giường.” Đâu chỉ là lạ giường, ngày nào cũng vùi trong lòng Tống Thu Hàn ngủ quen rồi, giường cứng của nhà khách làm sao mà thoải mái bằng cái ôm của anh được.

“Làm như chưa ra ngoài bao giờ ấy. Càng lớn càng lắm bệnh vặt, lại còn lạ giường cơ.” Chú Trương trêu cô: “Thế lạ giường thật hay là lạ người ngủ chung? Không được thì đổi phòng đi.”

Lâm Xuân Nhi vội vàng lắc đầu: “Cháu đảm bảo hôm nay sẽ ngủ thật ngon, tuyệt đối đừng đổi phòng, không thể cố ý làm trường hợp đặc biệt được.”

“Thấy chưa?” Chú Trương quay sang Tống Thu Hàn: “Ỷ lại cháu kia kìa.”

Lâm Xuân Nhi đỏ mặt ăn cháo, vừa buông bát cháo xuống thì lại thấy Lương Thần nhìn cô bằng ánh mắt cô không hiểu rõ. Cô thoải mái nhìn lại Lương Thần, Lương Thần lại dời mắt ra chỗ khác. Cô lấy di động ra nhắn tin cho anh ta: “Người anh em, sao thế? Sao tự nhiên anh lạ thế?”

“Người kia sắp về rồi, nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm cô.” Màn giúp đỡ khỉ gió gì đây. Lòng Lương Thần rất mâu thuẫn, nhưng lại không thể không giúp.

Lâm Xuân Nhi cau mày, nhanh chóng ăn nốt bữa sáng, sau đó ra ngoài chuẩn bị hành trình ngày hôm nay. Cô chặn đứng Lương Thần tại một nơi yên tĩnh: “Anh bảo người kia tránh xa tôi ra, đừng có chơi mấy trò máu chó. Bao nhiêu năm qua rồi, tôi cũng không hận anh ta nữa, anh ta cũng đừng áy náy làm gì. Mọi người đều nhìn về phía trước đi.” Cô xoay người định rời đi, nhưng lại thấy Tống Thu Hàn đứng sau lưng nhìn mình.

Lâm Xuân Nhi suy nghĩ một lát, bèn đi tới trước mặt Tống Thu Hàn, khảy khảy hòn đá dưới chân: “Có phải anh muốn hỏi gì em không?”

“Em muốn nói thì nói, không muốn nói thì anh cũng không hỏi.”

“Lương Thần là bạn của bạn trai cũ của em.” Lâm Xuân Nhi nói thẳng, cô không có gì cần giấu, đặc biệt là đối với Tống Thu Hàn. Anh từng nói hai người ở bên nhau thì nên tin tưởng, dựa vào nhau: “Ban nãy Lương Thần bảo bạn trai cũ của em sắp quay về rồi, nhờ anh ấy hỏi thăm em.”

“Ừ.” Tống Thu Hàn đáp một tiếng.

Lâm Xuân Nhi ngước mắt nhìn anh: “Anh có bận lòng không?”

Tống Thu Hàn lắc đầu: “Anh không.”

“Vậy sao anh không nói gì?”

“Đang bận nghĩ xem nên khen em thế nào.” Tống Thu Hàn vỗ nhẹ đầu Lâm Xuân Nhi: “Xuân Nhi của anh học được cách tin tưởng anh rồi.”

Trong lòng Lâm Xuân Nhi ấm nóng, cô lặng lẽ nắm tay Tống Thu Hàn, nhưng rồi lại vội vàng buông ra. Cảm giác thân mật bí ẩn này khiến Tống Thu Hàn cực kỳ hưởng thụ.

Họ không muốn liên hệ với người quyên tiền nặc danh, nhưng lại có người tò mò. Vào ngày đạp xe thứ ba, qua tầng tầng tầng lớp lớp internet, có người mò ra được số tiền quyên góp quy luật thứ hai đến từ Kiều Hạn Văn - đấng thần linh trong giới giải trí của họ. Toàn mạng ồ lên, hoạt động này cũng nhoáng cái bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Lâm Xuân Nhi gọi cho Kiều Hạn Văn: “Không phải anh nói không quyên tiền à?”

“Tôi làm chút chuyện tốt, kiếm cho mình vài năm dương thọ.”

“... Anh bệnh đấy à?” Lâm Xuân Nhi tức giận với cách nói chuyện của Kiều Hạn Văn, nghe như đang tự nguyền rủa chính mình vậy.

“Chính xác, tôi mắc bệnh ung thư mà, cô quên à?” Kiều Hạn Văn cười khẩy: “Không phải cô nhờ tôi quảng bá giúp cô à? Giờ tôi giúp cô rồi, khi nào về nhớ mời tôi đi ăn đấy.”

Lâm Xuân Nhi không biết nên nói người này cái gì cho phải, cầm di động lặng đi một hồi, sau đó gọi: “Kiều Hạn Văn.”

“Đừng có lải nhải như mẹ tôi, tôi không chịu nổi đâu.” Kiều Hạn Văn cúp điện thoại.

Lâm Xuân Nhi tính toán sơ qua, nếu Kiều Hạn Văn cứ làm như vậy thì cả hoạt động anh ta sẽ quyên góp gần ba triệu tệ. Dù có là ngôi sao thì cũng là một khoản tiền lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom