-
Chương 114
Lúc Lâm Xuân Nhi ra khỏi công ty đã gần nửa đêm.
Đêm muộn ngày hè là thời điểm thích hợp nhất trong ngày để đạp xe, lúc này không có cái nóng như trong ngày, thỉnh thoảng còn có gió mát. Cô đẩy xe xuống tầng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng. Không biết thời tiết ở Nhật Bản như thế nào? Tống Thu Hàn có ăn kaiseki không? Tống Thu Hàn đi Nhật Bản công tác đã gần mười ngày, thời gian quá dài. Lúc trước Lâm Xuân Nhi chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhung như vậy, bây giờ mỗi lúc rảnh rỗi là cô lại nhớ đến anh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhớ tới mức độ nào ư? Có lẽ là khi trời trở gió sẽ sợ anh không có quần áo dự phòng, trời đổ mưa lại sợ anh không mang theo ô. Cô nói về cảm giác kỳ diệu này với Tiêu Muội, Tiêu Muội chỉ khen cô đã hiểu chuyện, biết thế nào là yêu rồi.
Tống Thu Hàn cũng không khá hơn cô là bao, anh còn nhớ Lâm Xuân Nhi nhiều hơn, làm việc không ngừng nghỉ, chỉ muốn về sớm để được gặp cô gái yêu dấu của anh.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Nhi khẽ mỉm cười, để chân lên bàn đạp, chuẩn bị bắt đầu buổi tập thể dục dưỡng sinh tối nay.
“Lâm Xuân Nhi.” Có người gọi cô.
Lâm Xuân Nhi quay đầu lại, nhìn thấy dưới tầng công ty có một người đàn ông đang đứng dưới tàng cây. Người ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần đùi rộng màu xám nhạt, đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông vẫn trẻ trung như xưa.
Đó là một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp. Người bạn cũ từng khơi dậy những gợn sóng trong lòng cô.
Thời Thanh Lâm.
Lâm Xuân Nhi quay đầu xe lại, nhìn anh ta hồi lâu mới hỏi: “Về rồi à?” Cô không chào hỏi, cũng không nói lâu rồi không gặp, bỏ hết những câu hàn huyên kiểu đó. Anh ta nhờ Lương Thần chuyển lời nói sẽ sớm trở lại nên Lâm Xuân Nhi cũng không kinh ngạc.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Ừ. Về được nửa tháng rồi.”
“Hoan nghênh anh về nước.” Lâm Xuân Nhi cười với anh ta: “Đêm hôm khuya khoắt anh không ở nhà ngủ mà đi đâu thế? Mộng du à?” Nhiều năm không gặp nhau, cô chỉ đối xử với anh ta như gặp được một người bạn cũ, biểu cảm không có gì khác thường, không một chút gợn sóng.
Vẻ mặt Thời Thanh Lâm nhẹ tênh, anh ta vẫn nhớ rõ miệng lưỡi sắc bén và sự cuồng loạn của Lâm Xuân Nhi thế nào.
“Ừm, mộng du đi nhầm đến tận đây, uống một chén không?” Anh ta đi tới trước mặt Lâm Xuân Nhi, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Xuân Nhi đã thay đổi rồi.
Cô không còn là người phụ nữ có thể nhấn chìm mọi người bằng nỗi buồn như năm đó nữa. Giờ cô hay cười, má lúm đồng tiền từng chứa đầy u sầu giờ chỉ toàn đựng những niềm vui. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm cô trên màn hình buổi phát sóng trực tiếp chuyến đi từ thiện cộng đồng, cuối cùng cô đã sống được cuộc sống mà cô luôn mơ ước khi đó. Thời Thanh Lâm rất kính nể sức sống mãnh liệt của Lâm Xuân Nhi, lúc đó anh ta nhìn cô và luôn nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biến mất trên cõi đời này. Nhưng không ngờ cô có thể trưởng thành điên cuồng đến vậy ở tuổi đôi mươi, cuối cùng đã không bị bất cứ thứ gì đánh bại, khiến cuộc sống vốn cằn cỗi của mình trở nên tươi tắn đầy sức sống.
“Uống rượu cũng được, nhưng hôm nay thì không. Bạn trai tôi đi vắng, không thể đi uống rượu khuya với người đàn ông khác được, nhất là bạn trai cũ.” Lâm Xuân Nhi nói đến từ “bạn trai cũ” thì hơi nhấn mạnh hơn một chút, muốn nhắc nhở thân phận của Thời Thanh Lâm. Sau đó cô cười với anh ta, cầm lấy bình nước trên khung xe uống một ngụm nước, chân đang chống dưới đất như thể sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Bạn trai cũ.
Thời Thanh Lâm nghiền ngẫm thật kỹ ba chữ này, đây chính là phong cách của Lâm Xuân Nhi, rất thẳng thắn, không che đậy cũng không giấu giếm. Anh ta khẽ cười, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày đó: “Tâm sự đơn thuần cũng không được à?”
“Đương nhiên là không.” Lâm Xuân Nhi cài lại mũ bảo hiểm: “Tống Thu Hàn hẹp hòi lắm!” Cô nói thẳng tên Tống Thu Hàn ra, chắc hẳn Thời Thanh Lâm cũng biết. Anh có quan hệ thân thiết với Lương Thần, chắc chắn Lương Thần đã nói cho anh ta biết. Đương nhiên Tống Thu Hàn không hề hẹp hòi, anh chỉ bị Lâm Xuân Nhi lôi ra làm lá chắn. Nhưng cô cũng thật sự nghĩ như vậy, nếu đang trong mối quan hệ yêu đương với người khác thì không thể một mình đi gặp bạn trai cũ, đây là quy tắc ứng xử, là nguyên tắc và ranh giới cuối cùng, không thể phá vỡ.
“Ừm, tôi biết rồi. Chúc mừng cô đã đạt được điều mình ước muốn.”
Thời Thanh Lâm cũng biết về Tống Thu Hàn, năm đó người thiếu niên này đã gieo vào lòng Lâm Xuân Nhi một cái gai mà không ai có thể chạm tới. Chỉ cần chạm vào là Lâm Xuân Nhi sẽ xù lông. Ban đầu khi anh ta chỉ là bạn thân của cô thì không hề bận tâm chuyện trong tim cô luôn ghi nhớ một người thiếu niên. Nhưng khi trở thành bạn trai, anh ta bắt đầu so sánh. Khi họ cãi nhau, Thời Thanh Lâm sẽ nói: “Nếu anh là người em thầm mến thì em có tính toán chi li với anh thế này không?” Anh ta chưa từng thực sự hiểu rõ Lâm Xuân Nhi, cho đến tận bây giờ Lâm Xuân Nhi vẫn luôn là người tính toán chi li. Chỉ là Tống Thu Hàn chưa bao giờ động đến ranh giới cuối cùng của cô, anh biết cô thực sự yêu ghét điều gì, luôn để cô ở nơi an toàn nhất.
Lâm Xuân Nhi nghe ra trong lời anh ta nói có hàm ý, nhưng không muốn nhiều lời cùng anh ta nữa. Khi đó anh ta đổ cho cô những tội danh trên trời, muốn để Tống Thu Hàn phải chịu trách nhiệm vì việc họ không hạnh phúc. Từ đầu đến cuối Thời Thanh Lâm vẫn không chịu tin rằng khi họ đang yêu nhau, Lâm Xuân Nhi đã thực sự yêu anh ta. Năm đó bọn họ chẳng biết gì cả, không biết cách tin tưởng, không biết cách khoan dung, năm đó mối quan hệ của họ quá rối loạn.
“Cám ơn. Hẹn gặp lại!” Lúc trước là người yêu, giờ gặp nhau lại chỉ nói được đôi ba câu, ngoài ra không thể nói gì khác. Lâm Xuân Nhi lên xe, để lại cho anh ta một bóng lưng, cô giơ tay vẫy vào trong không trung chào tạm biệt anh ta. Cô cảm thấy mình không còn chuyện gì để nói với Thời Thanh Lâm cả, lời nên nói cô cũng đã nói hết khi họ chia tay rồi, không luyến tiếc, không hối hận, đó chính là thái độ của cô đối với mối quan hệ đó.
Sau khi về nhà tắm rửa, cô nhận được điện thoại của Tống Thu Hàn, hình như anh đã uống rượu, giọng điệu có vẻ khá vui: “Còn nhớ cái bình nước của anh không?”
“Anh mang nó theo sao?”
“Đúng vậy...”
“Em nhớ, trông rất đẹp, em vẫn thường lén lấy để uống nước.”
Lâm Xuân Nhi thích bình nước của Tống Thu Hàn nên thỉnh thoảng không nhịn được lại lấy ra uống, dấu son môi của cô in dấu ở nơi môi Tống Thu Hàn thường chạm vào. Có cảm giác thân mật bí mật. Đương nhiên Tống Thu Hàn cũng biết, nhưng anh chưa bao giờ vạch trần cô, trừ Lâm Xuân Nhi ra thì chưa từng có ai được dùng bình nước của anh.
“Anh biết.” Tống Thu Hàn cười: “Hôm nay anh đi đặt một cái cho em.”
“Là quà công tác à?”
“Đúng.”
“Sao không phải Hermes? Anh hơi keo kiệt đấy nha.” Lâm Xuân Nhi trêu chọc anh.
“Vậy anh tặng em túi nhé, còn cốc thì tặng người khác thôi.”
“Anh dám!”
Giọng làm nũng của Lâm Xuân Nhi khiến Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng. Anh đã hoàn thành chuyến công tác chỉ trong chín ngày, từ Tokyo đến Osaka rồi đến Nagoya, ngựa không dừng vó. Chỉ có thể lặng lẽ nói vài lời với Lâm Xuân Nhi mỗi đêm.
Lâm Xuân Nhi hỏi anh có đi ăn tiệc cua nguyên con hay món kaiseki không, có xem phim trả tiền ở khách sạn không. Hai người trò chuyện hồi lâu, Lâm Xuân Nhi đột nhiên nói: “Kể cho anh một chuyện này, hôm nay bạn trai cũ của em đột nhiên xuất hiện muốn mời em đi uống rượu, nhưng em từ chối rồi.”
“Sao em lại từ chối?”
“Bởi vì giờ bạn trai hiện tại của em không có ở đây.”
“Đề nghị em đừng gọi anh là bạn trai hiện tại.” Tống Thu Hàn sửa lại: “Làm anh có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bạn trai cũ.”
Lâm Xuân Nhi bật cười khúc khích: “Em kể cho anh nghe chuyện bạn trai cũ xuất hiện mà anh lại đi xoắn xuýt chuyện xưng hô của em với anh.”
Tống Thu Hàn trầm mặc một lúc, Lâm Xuân Nhi nghe tiếng thở đều đều của anh, trong lòng thấy yên tâm vô cùng.
“Có cần anh giúp không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Cần.”
“Cần anh làm gì?”
“Cần anh mau về đi, em hơi nhớ anh rồi.”
“Chỉ hơi nhớ thôi à? Còn anh thì nhớ em nhiều lắm rồi.” Tống Thu Hàn cười khẽ.
Lâm Xuân Nhi thích tán gẫu với Tống Thu Hàn như thế này. Năm cô hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, cô cũng không phải người ôn hòa, cô dễ tức giận, dễ bị tổn thương, bị kíc h th ích một chút thôi cũng không chịu được. Lúc đó bà nội vừa mới qua đời, cô tiễn biệt người thân cuối cùng trên đời, chìm vào bóng tối vô tận. Khi đó cô chỉ có Thời Thanh Lâm, là Thời Thanh Lâm cực kỳ yêu cô, là Thời Thanh Lâm lấy tư cách bạn bè ở bên cô ba năm, là Thời Thanh Lâm đã vui sướng khoa tay múa chân ngày họ chính thức yêu nhau. Cô còn tưởng Thời Thanh Lâm sẽ không rời bỏ cô, cô đã phơi bày những điều tồi tệ nhất của mình trước mặt anh ta, nhưng trên đời này không có gì là mãi mãi.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy là mình đã dọa anh ta sợ chạy mất. Cô đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta, cô cho rằng những người yêu nhau sẽ hàn gắn chữa lành cho nhau. Hoặc nói đúng hơn là, cô đã nghĩ rằng Thời Thanh Lâm sẽ chữa lành vết thương cho cô. Lẽ ra cô không nên làm thế, không nên trông cậy vào người khác chữa lành vết thương cho mình. Cũng không nên trông cậy vào việc một người sẽ chịu đựng tất cả sự xấu xa của mình mà không chạy trốn.
Không ai sinh ra đã biết yêu.
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại thì thấy Thời Thanh Lâm gửi lời mời kết bạn, nhưng cô từ chối. Sau đó cô nhận được một tin nhắn của một số lạ:
Tôi là Thanh Lâm, xin được kết bạn. Nếu có cơ hội thì rủ bạn trai cô cùng đi uống một chén.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy Thời Thanh Lâm là người rất kỳ lạ. Anh ta luôn là một kẻ lập dị. Khi đó có rất nhiều cô gái thích anh ta nhưng anh ta lại chỉ tốt với cô. Khi đó cô yêu nhạc rock, xách cái túi vải đi xem đủ các loại lễ hội âm nhạc, đôi khi cô sẽ buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, đôi khi lại trang điểm rất kỳ dị. Thời Thanh Lâm luôn ở bên cạnh cô, rõ ràng anh ta không thích những cô gái như thế, nhưng anh ta vẫn muốn nhẫn nhịn vì cô.
Cô được kéo lên sân khấu hát, anh ta tìm một bó hoa tặng cô, ôm lấy cô giữa những tiếng hát.
Cô đi khắp thế giới, anh ta thì ghi lại số chuyến bay của cô, chuyến bay của cô bị hoãn hay hủy anh ta còn biết rõ hơn cô.
Anh ta nhớ rõ cô thích ăn gì, không thích ăn gì nên đã thay đổi khẩu vị của mình, chỉ ăn theo khẩu vị của cô.
Giữa họ có những ký ức tốt đẹp, không phải tất cả đều bết bát. Thời Thanh Lâm thực sự đối xử với cô rất tốt.
Lâm Xuân Nhi cũng từng yêu anh ta. Cô đã yêu Thời Thanh Lâm. Khi đó cô cảm thấy mình không xứng đáng với bất kỳ mối quan hệ thân mật nào, nhưng Thời Thanh Lâm vẫn ở bên cạnh cô. Anh ta đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức cô đã nghĩ rằng bố cô đã tái sinh trong hình dáng của anh ta, tốt đến mức Lâm Xuân Nhi muốn báo đáp anh ta.
Lâm Xuân Nhi nhớ tới đoạn chuyện cũ này cũng cảm thấy thổn thức. Cô đột nhiên nhớ tới khoản đóng góp bí ẩn mà họ không thể kiểm tra ra trong chuyến đi từ thiện, còn cả lời chào bằng tên thật dành cho cô trong phòng phát sóng trực tiếp có vẻ hơi giống cách làm của Thời Thanh Lâm. Nhưng cô không hỏi anh ta điều gì.
“Ngủ ngon.” Là tin nhắn gửi cho Tống Thu Hàn.
Còn Tống Thu Hàn thì sao? Đây là lần đầu tiên anh gửi ảnh cho cô, anh đang ở trong phòng tập thể dục, bộ quần áo đẫm mồ hôi dính vào người lộ rõ đường nét cơ thể. Cũng tại khi đang ăn tối với các đồng nghiệp nam bên Nhật Bản, họ nói về cách giữ cảm giác mới mẻ với vợ sau một thời gian dài chung sống, một trong những đồng nghiệp nam đã kết hôn hơn mười năm đột nhiên nói: “Thử gửi ảnh mập mờ xem.” Họ cũng nói rất nhiều cách khác nữa, Tống Thu Hàn không nói nhiều, nhưng anh nhớ kỹ từng cách một.
Trước khi gửi ảnh anh cũng đã trấn an tinh thần một hồi lâu, anh sợ Lâm Xuân Nhi lầm tưởng tài khoản của mình bị hack sẽ kéo vào danh sách đen nên vội nhắn kèm theo một câu sau khi đăng ảnh: “Em ngủ sớm đi, anh đang tập thể dục.”
Lâm Xuân Nhi cắn đầu ngón tay, đột nhiên cười thành tiếng. Tống Thu Hàn đáng yêu quá, rõ ràng đang dụ dỗ cô nhưng lại không biết nên làm thế nào, cái tay vừa mò ra thăm dò đã thu lại ngay. Thế là cô nhảy xuống giường, cởi chiếc áo phông rộng đang mặc, thay một chiếc váy ngủ hai dây mỏng như cánh ve, sợi dây lưng mỏng manh buông thõng xuống tấm lưng mịn màng, phía trước là cảnh đẹp không cần tả thêm, tóm lại là đẹp không nói nên lời. Cô tìm góc nghiêng chụp một tấm gửi cho Tống Thu Hàn. Cũng bắt chước giọng điệu của anh: “Vậy anh tập đi nha, em đi ngủ đây.”
Tống Thu Hàn tưởng Lâm Xuân Nhi đã ngủ rồi, anh đang nâng tạ thì nghe thấy âm báo điện thoại, bỏ tạ xuống cầm lên xem thử. Vừa nhìn thấy, máu lập tức dồn thẳng lên đ.ỉnh đầu, may là lúc này đã muộn, trong phòng tập chỉ có mình anh, nhưng cũng đủ lấy mạng anh rồi. Anh nhắn lại một câu: “Em chờ chút.”
“Hửm?”
“Đừng ngủ vội, chờ anh về phòng đã. Chúng ta nhắn tin đến mức này rồi mà không làm gì thì quá đáng tiếc.” Tống Thu Hàn trêu chọc cô.
“Không đấy! Ngủ ngon nha.” Lâm Xuân Nhi ném điện thoại sang một bên, có qua có lại một hiệp là đủ rồi. Trong bóng đêm, cô từ từ nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện có thể tối nay Tống Thu Hàn sẽ khó mà thư thái nổi, cô lại phì cười thành tiếng.
Đêm muộn ngày hè là thời điểm thích hợp nhất trong ngày để đạp xe, lúc này không có cái nóng như trong ngày, thỉnh thoảng còn có gió mát. Cô đẩy xe xuống tầng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng. Không biết thời tiết ở Nhật Bản như thế nào? Tống Thu Hàn có ăn kaiseki không? Tống Thu Hàn đi Nhật Bản công tác đã gần mười ngày, thời gian quá dài. Lúc trước Lâm Xuân Nhi chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhung như vậy, bây giờ mỗi lúc rảnh rỗi là cô lại nhớ đến anh.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhớ tới mức độ nào ư? Có lẽ là khi trời trở gió sẽ sợ anh không có quần áo dự phòng, trời đổ mưa lại sợ anh không mang theo ô. Cô nói về cảm giác kỳ diệu này với Tiêu Muội, Tiêu Muội chỉ khen cô đã hiểu chuyện, biết thế nào là yêu rồi.
Tống Thu Hàn cũng không khá hơn cô là bao, anh còn nhớ Lâm Xuân Nhi nhiều hơn, làm việc không ngừng nghỉ, chỉ muốn về sớm để được gặp cô gái yêu dấu của anh.
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Nhi khẽ mỉm cười, để chân lên bàn đạp, chuẩn bị bắt đầu buổi tập thể dục dưỡng sinh tối nay.
“Lâm Xuân Nhi.” Có người gọi cô.
Lâm Xuân Nhi quay đầu lại, nhìn thấy dưới tầng công ty có một người đàn ông đang đứng dưới tàng cây. Người ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần đùi rộng màu xám nhạt, đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông vẫn trẻ trung như xưa.
Đó là một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp. Người bạn cũ từng khơi dậy những gợn sóng trong lòng cô.
Thời Thanh Lâm.
Lâm Xuân Nhi quay đầu xe lại, nhìn anh ta hồi lâu mới hỏi: “Về rồi à?” Cô không chào hỏi, cũng không nói lâu rồi không gặp, bỏ hết những câu hàn huyên kiểu đó. Anh ta nhờ Lương Thần chuyển lời nói sẽ sớm trở lại nên Lâm Xuân Nhi cũng không kinh ngạc.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Ừ. Về được nửa tháng rồi.”
“Hoan nghênh anh về nước.” Lâm Xuân Nhi cười với anh ta: “Đêm hôm khuya khoắt anh không ở nhà ngủ mà đi đâu thế? Mộng du à?” Nhiều năm không gặp nhau, cô chỉ đối xử với anh ta như gặp được một người bạn cũ, biểu cảm không có gì khác thường, không một chút gợn sóng.
Vẻ mặt Thời Thanh Lâm nhẹ tênh, anh ta vẫn nhớ rõ miệng lưỡi sắc bén và sự cuồng loạn của Lâm Xuân Nhi thế nào.
“Ừm, mộng du đi nhầm đến tận đây, uống một chén không?” Anh ta đi tới trước mặt Lâm Xuân Nhi, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Xuân Nhi đã thay đổi rồi.
Cô không còn là người phụ nữ có thể nhấn chìm mọi người bằng nỗi buồn như năm đó nữa. Giờ cô hay cười, má lúm đồng tiền từng chứa đầy u sầu giờ chỉ toàn đựng những niềm vui. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm cô trên màn hình buổi phát sóng trực tiếp chuyến đi từ thiện cộng đồng, cuối cùng cô đã sống được cuộc sống mà cô luôn mơ ước khi đó. Thời Thanh Lâm rất kính nể sức sống mãnh liệt của Lâm Xuân Nhi, lúc đó anh ta nhìn cô và luôn nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biến mất trên cõi đời này. Nhưng không ngờ cô có thể trưởng thành điên cuồng đến vậy ở tuổi đôi mươi, cuối cùng đã không bị bất cứ thứ gì đánh bại, khiến cuộc sống vốn cằn cỗi của mình trở nên tươi tắn đầy sức sống.
“Uống rượu cũng được, nhưng hôm nay thì không. Bạn trai tôi đi vắng, không thể đi uống rượu khuya với người đàn ông khác được, nhất là bạn trai cũ.” Lâm Xuân Nhi nói đến từ “bạn trai cũ” thì hơi nhấn mạnh hơn một chút, muốn nhắc nhở thân phận của Thời Thanh Lâm. Sau đó cô cười với anh ta, cầm lấy bình nước trên khung xe uống một ngụm nước, chân đang chống dưới đất như thể sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Bạn trai cũ.
Thời Thanh Lâm nghiền ngẫm thật kỹ ba chữ này, đây chính là phong cách của Lâm Xuân Nhi, rất thẳng thắn, không che đậy cũng không giấu giếm. Anh ta khẽ cười, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày đó: “Tâm sự đơn thuần cũng không được à?”
“Đương nhiên là không.” Lâm Xuân Nhi cài lại mũ bảo hiểm: “Tống Thu Hàn hẹp hòi lắm!” Cô nói thẳng tên Tống Thu Hàn ra, chắc hẳn Thời Thanh Lâm cũng biết. Anh có quan hệ thân thiết với Lương Thần, chắc chắn Lương Thần đã nói cho anh ta biết. Đương nhiên Tống Thu Hàn không hề hẹp hòi, anh chỉ bị Lâm Xuân Nhi lôi ra làm lá chắn. Nhưng cô cũng thật sự nghĩ như vậy, nếu đang trong mối quan hệ yêu đương với người khác thì không thể một mình đi gặp bạn trai cũ, đây là quy tắc ứng xử, là nguyên tắc và ranh giới cuối cùng, không thể phá vỡ.
“Ừm, tôi biết rồi. Chúc mừng cô đã đạt được điều mình ước muốn.”
Thời Thanh Lâm cũng biết về Tống Thu Hàn, năm đó người thiếu niên này đã gieo vào lòng Lâm Xuân Nhi một cái gai mà không ai có thể chạm tới. Chỉ cần chạm vào là Lâm Xuân Nhi sẽ xù lông. Ban đầu khi anh ta chỉ là bạn thân của cô thì không hề bận tâm chuyện trong tim cô luôn ghi nhớ một người thiếu niên. Nhưng khi trở thành bạn trai, anh ta bắt đầu so sánh. Khi họ cãi nhau, Thời Thanh Lâm sẽ nói: “Nếu anh là người em thầm mến thì em có tính toán chi li với anh thế này không?” Anh ta chưa từng thực sự hiểu rõ Lâm Xuân Nhi, cho đến tận bây giờ Lâm Xuân Nhi vẫn luôn là người tính toán chi li. Chỉ là Tống Thu Hàn chưa bao giờ động đến ranh giới cuối cùng của cô, anh biết cô thực sự yêu ghét điều gì, luôn để cô ở nơi an toàn nhất.
Lâm Xuân Nhi nghe ra trong lời anh ta nói có hàm ý, nhưng không muốn nhiều lời cùng anh ta nữa. Khi đó anh ta đổ cho cô những tội danh trên trời, muốn để Tống Thu Hàn phải chịu trách nhiệm vì việc họ không hạnh phúc. Từ đầu đến cuối Thời Thanh Lâm vẫn không chịu tin rằng khi họ đang yêu nhau, Lâm Xuân Nhi đã thực sự yêu anh ta. Năm đó bọn họ chẳng biết gì cả, không biết cách tin tưởng, không biết cách khoan dung, năm đó mối quan hệ của họ quá rối loạn.
“Cám ơn. Hẹn gặp lại!” Lúc trước là người yêu, giờ gặp nhau lại chỉ nói được đôi ba câu, ngoài ra không thể nói gì khác. Lâm Xuân Nhi lên xe, để lại cho anh ta một bóng lưng, cô giơ tay vẫy vào trong không trung chào tạm biệt anh ta. Cô cảm thấy mình không còn chuyện gì để nói với Thời Thanh Lâm cả, lời nên nói cô cũng đã nói hết khi họ chia tay rồi, không luyến tiếc, không hối hận, đó chính là thái độ của cô đối với mối quan hệ đó.
Sau khi về nhà tắm rửa, cô nhận được điện thoại của Tống Thu Hàn, hình như anh đã uống rượu, giọng điệu có vẻ khá vui: “Còn nhớ cái bình nước của anh không?”
“Anh mang nó theo sao?”
“Đúng vậy...”
“Em nhớ, trông rất đẹp, em vẫn thường lén lấy để uống nước.”
Lâm Xuân Nhi thích bình nước của Tống Thu Hàn nên thỉnh thoảng không nhịn được lại lấy ra uống, dấu son môi của cô in dấu ở nơi môi Tống Thu Hàn thường chạm vào. Có cảm giác thân mật bí mật. Đương nhiên Tống Thu Hàn cũng biết, nhưng anh chưa bao giờ vạch trần cô, trừ Lâm Xuân Nhi ra thì chưa từng có ai được dùng bình nước của anh.
“Anh biết.” Tống Thu Hàn cười: “Hôm nay anh đi đặt một cái cho em.”
“Là quà công tác à?”
“Đúng.”
“Sao không phải Hermes? Anh hơi keo kiệt đấy nha.” Lâm Xuân Nhi trêu chọc anh.
“Vậy anh tặng em túi nhé, còn cốc thì tặng người khác thôi.”
“Anh dám!”
Giọng làm nũng của Lâm Xuân Nhi khiến Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng. Anh đã hoàn thành chuyến công tác chỉ trong chín ngày, từ Tokyo đến Osaka rồi đến Nagoya, ngựa không dừng vó. Chỉ có thể lặng lẽ nói vài lời với Lâm Xuân Nhi mỗi đêm.
Lâm Xuân Nhi hỏi anh có đi ăn tiệc cua nguyên con hay món kaiseki không, có xem phim trả tiền ở khách sạn không. Hai người trò chuyện hồi lâu, Lâm Xuân Nhi đột nhiên nói: “Kể cho anh một chuyện này, hôm nay bạn trai cũ của em đột nhiên xuất hiện muốn mời em đi uống rượu, nhưng em từ chối rồi.”
“Sao em lại từ chối?”
“Bởi vì giờ bạn trai hiện tại của em không có ở đây.”
“Đề nghị em đừng gọi anh là bạn trai hiện tại.” Tống Thu Hàn sửa lại: “Làm anh có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bạn trai cũ.”
Lâm Xuân Nhi bật cười khúc khích: “Em kể cho anh nghe chuyện bạn trai cũ xuất hiện mà anh lại đi xoắn xuýt chuyện xưng hô của em với anh.”
Tống Thu Hàn trầm mặc một lúc, Lâm Xuân Nhi nghe tiếng thở đều đều của anh, trong lòng thấy yên tâm vô cùng.
“Có cần anh giúp không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Cần.”
“Cần anh làm gì?”
“Cần anh mau về đi, em hơi nhớ anh rồi.”
“Chỉ hơi nhớ thôi à? Còn anh thì nhớ em nhiều lắm rồi.” Tống Thu Hàn cười khẽ.
Lâm Xuân Nhi thích tán gẫu với Tống Thu Hàn như thế này. Năm cô hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, cô cũng không phải người ôn hòa, cô dễ tức giận, dễ bị tổn thương, bị kíc h th ích một chút thôi cũng không chịu được. Lúc đó bà nội vừa mới qua đời, cô tiễn biệt người thân cuối cùng trên đời, chìm vào bóng tối vô tận. Khi đó cô chỉ có Thời Thanh Lâm, là Thời Thanh Lâm cực kỳ yêu cô, là Thời Thanh Lâm lấy tư cách bạn bè ở bên cô ba năm, là Thời Thanh Lâm đã vui sướng khoa tay múa chân ngày họ chính thức yêu nhau. Cô còn tưởng Thời Thanh Lâm sẽ không rời bỏ cô, cô đã phơi bày những điều tồi tệ nhất của mình trước mặt anh ta, nhưng trên đời này không có gì là mãi mãi.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy là mình đã dọa anh ta sợ chạy mất. Cô đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta, cô cho rằng những người yêu nhau sẽ hàn gắn chữa lành cho nhau. Hoặc nói đúng hơn là, cô đã nghĩ rằng Thời Thanh Lâm sẽ chữa lành vết thương cho cô. Lẽ ra cô không nên làm thế, không nên trông cậy vào người khác chữa lành vết thương cho mình. Cũng không nên trông cậy vào việc một người sẽ chịu đựng tất cả sự xấu xa của mình mà không chạy trốn.
Không ai sinh ra đã biết yêu.
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại thì thấy Thời Thanh Lâm gửi lời mời kết bạn, nhưng cô từ chối. Sau đó cô nhận được một tin nhắn của một số lạ:
Tôi là Thanh Lâm, xin được kết bạn. Nếu có cơ hội thì rủ bạn trai cô cùng đi uống một chén.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy Thời Thanh Lâm là người rất kỳ lạ. Anh ta luôn là một kẻ lập dị. Khi đó có rất nhiều cô gái thích anh ta nhưng anh ta lại chỉ tốt với cô. Khi đó cô yêu nhạc rock, xách cái túi vải đi xem đủ các loại lễ hội âm nhạc, đôi khi cô sẽ buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, đôi khi lại trang điểm rất kỳ dị. Thời Thanh Lâm luôn ở bên cạnh cô, rõ ràng anh ta không thích những cô gái như thế, nhưng anh ta vẫn muốn nhẫn nhịn vì cô.
Cô được kéo lên sân khấu hát, anh ta tìm một bó hoa tặng cô, ôm lấy cô giữa những tiếng hát.
Cô đi khắp thế giới, anh ta thì ghi lại số chuyến bay của cô, chuyến bay của cô bị hoãn hay hủy anh ta còn biết rõ hơn cô.
Anh ta nhớ rõ cô thích ăn gì, không thích ăn gì nên đã thay đổi khẩu vị của mình, chỉ ăn theo khẩu vị của cô.
Giữa họ có những ký ức tốt đẹp, không phải tất cả đều bết bát. Thời Thanh Lâm thực sự đối xử với cô rất tốt.
Lâm Xuân Nhi cũng từng yêu anh ta. Cô đã yêu Thời Thanh Lâm. Khi đó cô cảm thấy mình không xứng đáng với bất kỳ mối quan hệ thân mật nào, nhưng Thời Thanh Lâm vẫn ở bên cạnh cô. Anh ta đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức cô đã nghĩ rằng bố cô đã tái sinh trong hình dáng của anh ta, tốt đến mức Lâm Xuân Nhi muốn báo đáp anh ta.
Lâm Xuân Nhi nhớ tới đoạn chuyện cũ này cũng cảm thấy thổn thức. Cô đột nhiên nhớ tới khoản đóng góp bí ẩn mà họ không thể kiểm tra ra trong chuyến đi từ thiện, còn cả lời chào bằng tên thật dành cho cô trong phòng phát sóng trực tiếp có vẻ hơi giống cách làm của Thời Thanh Lâm. Nhưng cô không hỏi anh ta điều gì.
“Ngủ ngon.” Là tin nhắn gửi cho Tống Thu Hàn.
Còn Tống Thu Hàn thì sao? Đây là lần đầu tiên anh gửi ảnh cho cô, anh đang ở trong phòng tập thể dục, bộ quần áo đẫm mồ hôi dính vào người lộ rõ đường nét cơ thể. Cũng tại khi đang ăn tối với các đồng nghiệp nam bên Nhật Bản, họ nói về cách giữ cảm giác mới mẻ với vợ sau một thời gian dài chung sống, một trong những đồng nghiệp nam đã kết hôn hơn mười năm đột nhiên nói: “Thử gửi ảnh mập mờ xem.” Họ cũng nói rất nhiều cách khác nữa, Tống Thu Hàn không nói nhiều, nhưng anh nhớ kỹ từng cách một.
Trước khi gửi ảnh anh cũng đã trấn an tinh thần một hồi lâu, anh sợ Lâm Xuân Nhi lầm tưởng tài khoản của mình bị hack sẽ kéo vào danh sách đen nên vội nhắn kèm theo một câu sau khi đăng ảnh: “Em ngủ sớm đi, anh đang tập thể dục.”
Lâm Xuân Nhi cắn đầu ngón tay, đột nhiên cười thành tiếng. Tống Thu Hàn đáng yêu quá, rõ ràng đang dụ dỗ cô nhưng lại không biết nên làm thế nào, cái tay vừa mò ra thăm dò đã thu lại ngay. Thế là cô nhảy xuống giường, cởi chiếc áo phông rộng đang mặc, thay một chiếc váy ngủ hai dây mỏng như cánh ve, sợi dây lưng mỏng manh buông thõng xuống tấm lưng mịn màng, phía trước là cảnh đẹp không cần tả thêm, tóm lại là đẹp không nói nên lời. Cô tìm góc nghiêng chụp một tấm gửi cho Tống Thu Hàn. Cũng bắt chước giọng điệu của anh: “Vậy anh tập đi nha, em đi ngủ đây.”
Tống Thu Hàn tưởng Lâm Xuân Nhi đã ngủ rồi, anh đang nâng tạ thì nghe thấy âm báo điện thoại, bỏ tạ xuống cầm lên xem thử. Vừa nhìn thấy, máu lập tức dồn thẳng lên đ.ỉnh đầu, may là lúc này đã muộn, trong phòng tập chỉ có mình anh, nhưng cũng đủ lấy mạng anh rồi. Anh nhắn lại một câu: “Em chờ chút.”
“Hửm?”
“Đừng ngủ vội, chờ anh về phòng đã. Chúng ta nhắn tin đến mức này rồi mà không làm gì thì quá đáng tiếc.” Tống Thu Hàn trêu chọc cô.
“Không đấy! Ngủ ngon nha.” Lâm Xuân Nhi ném điện thoại sang một bên, có qua có lại một hiệp là đủ rồi. Trong bóng đêm, cô từ từ nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện có thể tối nay Tống Thu Hàn sẽ khó mà thư thái nổi, cô lại phì cười thành tiếng.
Bình luận facebook