• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói (1 Viewer)

  • Chương 79

Lâm Xuân Nhi kéo vali hành lý ra cửa, thấy Tống Thu Hàn tựa vào thân xe chờ cô.

“Hành lý để chỗ nào?”

“Cốp xe đi.”

Tống Thu Hàn kéo hành lý của Lâm Xuân Nhi đặt một bên, sau đó ôm cô vào lòng. Hai người họ dùng cùng một loại nước hoa, nhưng Lâm Xuân Nhi lại có thêm mùi hương của phụ nữ. Tống Thu Hàn vùi mặt vào hõm vai cô, qua một lúc lâu cũng không chịu ngẩng đầu.

Lâm Xuân Nhi ôm chặt eo anh, vùi người trong lòng anh hồi lâu, sau đó dụi mũi vào vạt áo của anh, cười nói: “Tống Thu Hàn, anh định siết chết em à?”

Tống Thu Hàn cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, mấy ngày nay anh cứ thấy hoảng hốt. Khoảnh khắc thấy Lâm Xuân Nhi, anh mới yên lòng hơn đôi chút. Anh vươn tay xoa rối mái tóc của Lâm Xuân Nhi, chóp mũi kề lên mũi cô, khẽ chạm vào môi cô: “Đi thôi nào, bạn gái.”

Tống Thu Hàn lái xe, Lâm Xuân Nhi tựa vào ghế nhìn ánh nắng chơi đùa trên mặt Tống Thu Hàn. Anh đeo kính râm, đôi môi mỏng thật khiến người ta mê muội. Cô nhớ tới Viên Như và Phương Gia Lỵ, trên đời này không biết bao nhiêu người phụ nữ đang nhớ thương anh.

“Nhìn anh làm gì?” Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng lên tiếng.

Lâm Xuân Nhi cười khì khì, không trả lời anh. Đến chỗ đèn giao thông, Tống Thu Hàn dừng xe, quay sang nhéo má cô: “Khuôn mặt này của anh khiến em thèm nhỏ dãi phải không?” Tống Thu Hàn đang trêu cô, cũng chỉ trêu cô như vậy thôi.

“Đúng.” Lâm Xuân Nhi không hề che giấu, rướn người sang nâng mặt anh lên hôn một cái: “Bạn trai của em đúng là mỹ nam tuyệt thế.” Tống Thu Hàn bị cô chọc cười, giả vờ quát cô: “Ngồi yên đi, sắp đèn xanh rồi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hai người cười nói vui vẻ suốt quãng đường tới sân bay. May mà đều mua vé máy bay của cùng một công ty hàng không, lại đều là hội viên VIP, thế là hai người vào phòng nghỉ của khoang hạng nhất, tìm một vị trí yên tĩnh rồi ngồi xuống ăn uống. Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, Lâm Xuân Nhi quay sang nhìn: “Có lẽ lại đụng phải ngôi sao nào rồi.”

“Chắc thế.” Tống Thu Hàn đặt cốc nước ấm trước mặt Lâm Xuân Nhi, thay cốc coca đá của cô, không nhịn được mà cằn nhằn cô: “Em thèm đồ lạnh cỡ này nên đến ngày đèn đỏ mới phải chịu khổ. Sau này phải từ bỏ thói quen này đi.”

“Không có căn cứ khoa học.”

“Ngụy biện.” Tống Thu Hàn liếc xéo cô.

Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng gọi Lâm Xuân Nhi: “Lâm Xuân Nhi?”

Hai người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Viên Như. Mọi người đều có một thoáng kinh ngạc, nhưng Lâm Xuân Nhi phản ứng nhanh, đứng dậy đẩy ghế ra: “Vừa rồi nghe thấy bên ngoài huyên náo, còn đoán là có nghệ sĩ đến, không ngờ lại là cậu.”

Viên Như tháo kính râm xuống, mỉm cười với họ: “Trùng hợp quá.” Cô ta ngồi trên ghế, trợ lý Tiêu Khả đi đằng sau cô ta. Lâm Xuân Nhi lại đứng dậy tìm ghế dựa: “Ngồi cùng luôn đi.”

Tiêu Khả nói cảm ơn, mấy người ngồi gần nhau.

Người đi ngang qua biết Viên Như, không khỏi đưa mắt nhìn mấy lần.

“Ăn chút trái cây với rau không ạ?” Tiêu Khả hỏi Viên Như. Gần đây Viên Như đang khống chế cân nặng, vai diễn mới mà cô ta sắp diễn là một người phụ nữ trải qua phong sương gầy trơ xương.

“Không ăn đâu, ngày mai sẽ phải gặp đạo diễn.”

“Vâng.”

Viên Như nói không ăn, lại nhìn chằm chằm tô mì thịt bò trước mặt Lâm Xuân Nhi, cùng với trứng kho và miếng gà trên bát mì, bỗng nhiên thấy hâm mộ Lâm Xuân Nhi. Từ nhỏ cô đã tự tại như vậy, tới lúc trưởng thành vẫn tùy hứng như trước. Lâm Xuân Nhi nhìn bát mì rồi lại nhìn Viên Như, sau đó nói: “Thực ra ăn một ít thức ăn chứa carbohydrate sẽ giúp tâm trạng vui vẻ hơn đấy. Cùng lắm thì buổi tối ăn xong lại chạy mấy cây số, làm vài bài huấn luyện cơ bắp.”

Viên Như nhìn Tiêu Khả, Tiêu Khả ngẫm nghĩ rồi đứng dậy: “Để em đi lấy một cái bát, chia mấy miếng cho chị.”

“Hâm mộ cậu ghê.” Viên Như nhìn Tống Thu Hàn từ đầu tới cuối không nói một lời, sau đó nói với Lâm Xuân Nhi: “Hâm mộ cậu ăn khỏe.”

Lâm Xuân Nhi vừa nuốt một ngụm mì, đang định trả lời cô ta thì suýt nữa bị sặc. Tống Thu Hàn vội đưa khăn giấy cho cô: “Nuốt rồi hẵng nói, em sốt ruột làm gì?”

“Trạng thái yêu đương của hai người tốt ghê.” Không chờ Lâm Xuân Nhi nói gì, Viên Như lại nói một câu, sau đó hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cậu định ra ngoài chơi hả?”

“Không phải, tôi định đi công tác, đến Thượng Hải.”

“Trùng hợp ghê, tôi cũng thế. Chúng ta cùng một chuyến bay à?” Viên Như lấy vé máy bay cho Lâm Xuân Nhi xem.

“Đúng vậy, một chuyến bay.”

“Thế thì đến Thượng Hải chúng ta cùng ăn bữa khuya không? Lần trước hẹn cậu mà bị lỡ hẹn.” Viên Như lại cười nhẹ nhàng.

Lâm Xuân Nhi cảm thấy nụ cười của Viên Như hơi kỳ lạ, có lẽ cô ta đang thích nghi với nhân vật nào đó, nụ cười ấy nhẹ bẫng, lại có vẻ trống rỗng, cộng thêm bản thân cô ta sụt cân rất nhiều nên trông như một cái xác biết đi.

“Ừ, nhưng hôm nay không được. Hôm nay chúng tôi có bữa tiệc tối với bên A, tối mai được không?” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc hỏi cô ta. Tống Thu Hàn đánh mắt nhìn Lâm Xuân Nhi, cô đúng là thích kết giao bạn bè thật.

Tiêu Khả cầm một tô mì, gắp mấy cọng cho Viên Như, rồi lại gắp thịt bò cho cô ta, còn cầm một phần măng giòn. Viên Như cười với cô ấy: “Đã lâu không ăn thịt, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.” Cô ta dùng đũa gắp một sợi mì, đặt bên môi mình, ngón tay kéo ống tay áo của mình cứ như sợ lạnh.

Cô ta ăn rất chậm, chỉ có mấy cọng mì mà ăn gần mười phút. Suốt cả quá trình mọi người đều không nói một lời, Lâm Xuân Nhi được Tống Thu Hàn cho uống nước ấm nên hơi mắc tiểu, bèn đứng dậy hỏi Viên Như: “Có muốn đi vệ sinh không?”

“Ừ.”

Viên Như đi theo sau lưng cô. Một người gầy gò như thế này, cứ như thể chớp mắt một cái sẽ biến mất. Lâm Xuân Nhi quay lại chờ cô ta, nhíu mày. Trong nhà vệ sinh, Viên Như đang rửa tay, cuối cùng cũng chịu vén ống tay áo lên một chút. Thấy vết bầm trên cổ tay cô ta, trong lòng Lâm Xuân Nhi nghẹn lại, có lòng muốn hỏi cổ tay cô ta bị sao, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Có một số người không muốn bị hỏi chuyện tới mức khó xử, những vết thương ấy đều che giấu ở nơi nào đó, không thể chạm vào.

“Tối mai chúng ta hẹn nhau bảy giờ được không? Tìm một nhà hàng Tây yên tĩnh nào đó, tôi muốn ăn cơm Tây.” Lâm Xuân Nhi cười với cô ta, không nhắc tới chuyện vì vết thương trên cổ tay cô ta rất dễ bị người khác nhìn thấy nên cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để an tâm ăn một bữa cơm với cô ta.

Viên Như gật đầu: “Ừ.” Sau đó hỏi cô: “Yêu đương với Tống Thu Hàn có vui không?”

Nên trả lời như thế nào đây? Nói vui thì như đang khoe khoang, còn nói không vui lại không chân thật. Lâm Xuân Nhi ngẫm nghĩ rồi nói: “Bọn tôi vẫn đang học cách yêu nhau.”

“Cũng tốt.”

Hai người rời khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Khả đã ngồi vào một cái bàn khác, đang gọi Viên Như. Lâm Xuân Nhi nhẹ giọng nói: “Cậu đi đi, ngày mai chúng ta gặp lại.”

“Ngày mai gặp lại.”

Một tay Tống Thu Hàn nâng hai chiếc cặp, tay còn lại dắt Lâm Xuân Nhi rời khỏi phòng nghỉ, tiêu thực cùng cô. Thấy Lâm Xuân Nhi cau mày, anh bèn hỏi cô: “Sao vậy?”

“Hình như Viên Như đang bị bệnh.”

“?”

“Trạng thái của cô ấy không tốt.”

Trước khi tự sát, bố của Lâm Xuân Nhi cũng có trạng thái tương tự, cả người nhẹ như bông, nở nụ cười như có như không. Cô lắc đầu, chắc tại cô suy nghĩ nhiều thôi. Sau đó nói: “Trên cổ tay cô ấy có vết bầm.”

“Chắc lúc đóng phim bị bóp mạnh chăng?”

Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Cô ấy cứ cố tình kéo ống tay áo, nếu là vết thương lúc đóng phim thì không đến mức phải che giấu như thế.”

“Cho nên em mới đồng ý ăn cơm với cô ấy à?”

“Không phải… Tại là bạn học cũ với nhau mà.”

“Được rồi.”

Tống Thu Hàn đưa Lâm Xuân Nhi đi đăng ký, thấy Tiểu Hỷ và Nhị Thiến đứng ở cổng lên máy bay mỉm cười nhìn họ. Tiểu Hỷ húc khuỷu tay vào người Nhị Thiến, biểu cảm của hai người đều hơi hưng phấn. Lâm Xuân Nhi trừng họ một cái, muốn buông tay Tống Thu Hàn nhưng lại bị Tống Thu Hàn nắm chặt: “Làm gì thế? Bạn trai của em không đáng được công khai chắc?”

“…”

Lâm Xuân Nhi đành phải kéo anh đi đến chỗ hai người họ, hơi đỏ mặt giới thiệu: “Giới thiệu chính thức chút nha, Tiểu Hỷ và Nhị Thiến anh từng gặp rồi, đây là Tống Thu Hàn.”

Tống Thu Hàn hơi bất mãn, cô không hề nói “đây là bạn trai của chị, Tống Thu Hàn”. Anh liếc nhìn cô bằng ánh mắt thật sâu, thầm nghĩ sau này xử lý em sau, rồi nghiêng người về phía trước bắt tay với họ, tươi cười ấm áp như gió xuân: “Chào hai người.”

Lâm Xuân Nhi lấy vali hành lý của mình, vội vàng chào tạm biệt Tống Thu Hàn, sau đó chạy vào lối an toàn cứ như chạy trốn. Cuối cùng Tiểu Hỷ không nhịn được mà bật cười ra tiếng, nói với Tống Thu Hàn: “Anh yên tâm, chuyện anh dặn dò tôi vẫn ghi nhớ. Yêu cầu chị Xuân Nhi ăn cơm đàng hoàng, bảo đảm sẽ không phụ sứ mệnh.” Thì ra Tống Thu Hàn đã sớm có tai mắt, anh muốn Lâm Xuân Nhi ăn cơm đầy đủ mỗi ngày. Tình yêu cũng chỉ là một ngày ba bữa thôi, huống chi hai người còn gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Nhìn Lâm Xuân Nhi biến mất ở cuối lối đăng ký, cảm giác hoảng hốt lại ùa vào lòng Tống Thu Hàn, chẳng có nguyên do.

Điện thoại vang lên, là dì Thượng.

“A lô, dì Thượng ạ.”

“Thu Hàn, ngày mai dì sẽ về.” Dì Thượng thở dài một hơi rất nhẹ, nhưng Tống Thu Hàn vẫn nghe thấy.

“Dạ? Sao sớm vậy? Chẳng phải dì nói sẽ ăn Tết ở quê ư? Vất vả lắm mới về một chuyến mà.”

“Tối mai ông Tống sẽ hạ cánh xuống đây, ông ấy không nói với con à? Đêm hôm qua ông ấy gọi điện cho dì.”

“Bố của con sắp quay về ư?”

“Ừ.”

Tống Thu Hàn cúp điện thoại, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao mình lại hoảng hốt. Bố anh thay đổi ý kiến về nước trước thời hạn, suy cho cùng chỉ vì một lý do chính: hôn sự của anh. Anh không yêu đương dựa theo kịch bản mà bố sắp sẵn cho anh, anh quyết định đi theo con tim. Bố cảm thấy sự việc bị lệch khỏi quỹ đạo nên bèn về nước một mình.

Sẽ là một trận ác chiến, nhưng Tống Thu Hàn không hề sợ hãi.



Lâm Xuân Nhi vào phòng họp, nhưng lại chỉ thấy mỗi mình Hướng Chinh. Cô nghiêng đầu: “Chào sếp Hướng, tôi còn tưởng hôm nay là cuộc họp lớn chứ?”

“Đột xuất đổi sang sáng ngày mai.” Hướng Chinh mời họ ngồi xuống, sau đó nói: “Tôi muốn nghe các cô trình bày kỹ hơn về án lệ trước kia của các cô.”

“Vâng.” Lâm Xuân Nhi nói với Tiểu Hỷ: “Mở kho án lệ đối ngoại của chúng ta cho sếp Hướng xem, kể cả tài liệu nhạy cảm.”

Hướng Chinh quan sát Lâm Xuân Nhi tỉ mỉ. Trên người cô có khí chất văn nhân không thể xóa bỏ, nhưng cũng có góc cạnh sắc bén, cùng với sự tự tin đã suy đoán kỹ càng, tính ra rất xứng đôi với Tống Thu Hàn lạnh lùng. Anh ta không khỏi tò mò, hai người như vậy đụng vào nhau không biết sẽ làm ra chuyện lớn nào. Phát hiện ánh mắt đánh giá của anh ta, Lâm Xuân Nhi thoải mái nhìn về phía anh ta, nhoẻn miệng cười, hoàn toàn không giả vờ giả vịt.

Tiểu Hỷ trình bày cẩn thận về án lệ trước kia, Hướng Chinh nghiêm túc lắng nghe, khi cần thiết sẽ bảo anh ta dừng lại: “Cho nên đây là án lệ cùng ngành nghề với công ty tôi, chẳng qua quy mô không lớn bằng công ty tôi?”

“Đúng vậy.”

“Nói cho tôi nghe lúc đó mọi người làm thế nào đi?”

“Vâng, cho tới bây giờ, đối với toàn bộ các mối hợp tác, hầu như chúng tôi đều dựa theo phương thức: điều tra nghiên cứu, sau đó sẽ lập phương án, giao nộp nội dung, biến thành lợi nhuận, thu hồi dữ liệu và sửa chữa tuần hoàn. Điều tra nghiên cứu ban đầu của chúng tôi về dự án này tốn một triệu tệ.” Tiểu Hỷ trả lời, cẩn thận nói rõ về quy trình làm việc, cùng với một số thu hoạch. Dưới tay tướng mạnh sẽ không có binh yếu, Tiểu Hỷ cũng đủ sức gánh vác một phía.

Hướng Chinh vẫy tay: “Được rồi, tôi đã hiểu. Cảm ơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom